Người đăng: khuynhtanthienha10@
Cảnh tượng trước mắt giống như một cuộc tập trung của sinh vật đầm lầy Thâm
Uyên, đủ loại sinh vật hung mãnh không ngờ lại tụ tập trên cùng một chỗ như
vậy. Có thể thấy trên mảnh đất ấy chật ních hung cầm mãnh thú, thỉnh thoảng có
con không tìm được chỗ trống để nằm bèn phát ra tiếng gào thét tỏ vẻ bất mãn,
tranh giành chỗ trống với con vật cạnh đó. Thế giới đầm lầy vốn vô cùng hoang
vằng lập tức trở nên dồi dào sức sống, làm cho người khác vừa nhìn thấy có thể
tưởng rằng ở đây không phải là đầm lầy, mà là một vùng rừng nguyên thủy bừng
bừng sức sống nào đó.
Trên mảnh đất vang lên đủ loại âm thanh rung trời chuyển đất, cánh chim múa
may, đầu trăn đung đưa, đuôi cá sấu lắc lư… Có thể nói cảnh tượng trước mắt
hết sức đồ sộ và sôi nổi.
Bất chợt Lão Tát nuốt ực một ngụm nước bọt:
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp:
Có tên binh sĩ nói:
Thiển Thủy Thanh nói:
Có tên binh sĩ khác chậm rãi nói:
Như vậy so ra còn có nhân tính hơn chúng ta.
Đúng vậy, ta cũng không hiểu, vì sao giữa các quốc gia không thể sống hòa
bình với nhau?
Cho ta xin, ngươi từng nghe qua sói sống hòa bình với dê, hổ sống hòa bình
với báo hay chưa?
Thiển Thủy Thanh lập tức nói:
Dưới điều kiện thức ăn đầy đủ, bọn chúng sẽ sống hòa bình với nhau!
Vậy con người thì sao?
Đương nhiên không có, đồ ngốc!
Tên binh sĩ kia nói.
Một tên binh sĩ khác lại nói:
Tất cả chiến sĩ đều trầm mặc.
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh nhẹ nhàng nói:
-… Nếu như nói nhu cầu thức ăn đối với các loài động vật là nhu cầu bị động, như vậy nhu cầu lãnh thổ của động vật lại là một nhu cầu chủ động. Nhu cầu thức ăn để no bụng, nhu cầu lãnh thổ để bảo vệ tôn nghiêm và danh dự. Bất kể là động vật hay là người trên phương diện này đều là giống nhau, cả hai đều không có nhu cầu ăn uống vô tận, nhưng đối với lãnh thổ lại có lòng tham không đáy, không bao giờ thấy đủ.
-… Cho nên chúng ta có thể chán ghét chiến tranh, nhưng chúng ta vĩnh viễn không thể lảng tránh chiến tranh.
Tranh giành lãnh thổ đã tồn tại từ lúc xuất hiện sinh vật trên thế gian này,
đồng thời cũng vĩnh viễn không bao giờ hết!
o0o
Mảnh đất cứng giữa đầm lầy kia một lần nữa đã bị chủ nhân nơi này chiếm cứ,
các chiến sĩ chỉ có thể tập trung ở các mảnh đất nhỏ hơn nằm rải rác xa xa.
Bọn họ tiếp tục ngủ, khôi phục lại thể lực mà lúc nãy còn chưa khôi phục được
hoàn toàn.
Thiển Thủy Thanh quét mắt nhìn đầm lầy mênh mông hoang vắng, không bao lâu
sau, trên mảnh đất cứng kia, các loài sinh vật đã giải tán, con nào con nấy
trở về khu vực kiếm ăn của mình, tiếp tục săn mồi và sinh sống. Gần như không
có loài sinh vật nào cảm thấy có hứng thú với bọn Thiển Thủy Thanh, đại đa số
sinh vật dù hung mãnh tới đâu, cũng ít khi lấy con người làm thức ăn. Huống
chi bọn chúng có thể nhận biết được tình thế, trừ phi tới lúc cần thiết, cũng
không dám tấn công con người đi thành đám đông như vậy.
Thiển Thủy Thanh ngơ ngác nhìn mảnh đất cứng kia giờ đây đã trở nên trống
trải, trong lòng bỗng nhiên trở nên sáng tỏ.
Hắn lập tức nói:
o0o
Nam Truân.
Một bóng người nhỏ nhắn linh hoạt như loài khỉ vượn tung hoành trong rừng cây
hết sức tự nhiên, chính là Quỷ Bát Xích.
Trên vai nó còn mang theo con vượn nhỏ.
Sau khi trèo lên một cây đại thụ xem xét một hồi, Bát Xích trở xuống cạnh Hòa
Phi, cười hì hì nói:
Đang ngồi ũ rũ dưới gốc cây, nghe vậy Hòa Phi liền bật dậy:
Thiết Phong Kỳ sao?
Không, là tìm được kẻ truy kích Thiết Phong Kỳ.
Hòa Phi buồn bực ngồi xuống:
Như vậy thì có ích lợi cái rắm gì.
Vì sao lại vô dụng?
Bát Xích bất mãn kêu lên:
Huynh có biết kẻ đuổi theo bọn họ là ai không?
Ai vậy?
Là quân Sơn cẩu!
Bát Xích kêu to.
Khi sự tình đã phát triển tới tình huống bất lợi rồi, thường là cứ tiếp tục
phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
Đương nhiên là Thiển Thủy Thanh đang bị Tô Nam Vũ đuổi chạy vào đầm lầy Thâm
Uyên, nhưng Thiết Phong Kỳ cũng không yên ổn gì hơn, bọn họ đang gặp phải một
nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
Không ai biết trong mắt người Đế quốc Kinh Hồng, trong toàn Thiết Huyết Trấn
trừ Thiển Thủy Thanh ra, bọn chúng sợ hãi lo ngại nhất chính là cánh lão binh
dưới trướng Thiển Thủy Thanh: Thiết Phong Kỳ. Từ sau khi chia quân, mặc dù Tô
Nam Vũ vì cẩn thận mà bỏ đi cơ hội truy kích ba đường còn lại, nhưng người Đế
quốc Kinh Hồng vẫn không chịu buông tha. Bởi vì lần bao vây tiêu diệt thứ ba
chưa điều động binh lực quá nhiều, cho nên người Đế quốc Kinh Hồng lại điều
thêm binh lực tiếp tục triển khai công tác truy sát Thiết Huyết Trấn.
Từ ngày Mười Sáu tháng Mười Hai trở đi, thành Bá Nghiệp đã truyền lệnh xuống,
trừ Tô Nam Vũ truy kích Thiển Thủy Thanh ra, lại điều thêm một cánh quân biên
giới tinh nhuệ ba vạn người phụ trách truy kích Thiết Phong Kỳ, phải tiêu diệt
cho bằng được Thiết Phong Kỳ, còn lại hai Kỳ khác thì cho quân thủ thành truy
kích.
Kẻ phụ trách truy kích Thiết Phong Kỳ lần này không phải là ai khác, chính là
quân Sơn cẩu, bộ hạ cũ của Lương Trung Lưu, trong lần bao vây tiêu diệt thứ
hai không lập được công lao, không có cơ hội đánh với Thiết Huyết Trấn một
trận nào cả. Người lãnh đạo ba vạn quân Sơn cẩu là Thế Quân Dương trong Kinh
Hồng Tứ Kiệt, một hán tử người vùng núi, sở trường truy kích, ẩn nấp, che giấu
hành tung.
Cái chết của Lương Trung Lưu có thể nói chính là sỉ nhục cả đời của Thế Quân
Dương. Hắn mai phục không thành, ngược lại bị đối thủ đi vòng, thừa cơ giết
chết thượng cấp của mình, lại thoải mái tránh khỏi vòng vây của đại quân, cứu
được Linh Phong Kỳ, chưa kể còn để Thiết Huyết Trấn chiếm được bản đồ quân sự
của Đế quốc Kinh Hồng. Mặc dù hết thảy đều là trách nhiệm của Lương Trung Lưu,
nhưng Thế Quân Dương trực thuộc Lương Trung Lưu, vẫn không tránh khỏi bị người
chỉ trích là bảo vệ thượng cấp bất lực, trơ mắt ngồi nhìn Lương Trung Lưu bị
giết.
Vì muốn báo thù, Thế Quân Dương hung hăng thề quyết phải tiêu diệt toàn bộ
Thiết Huyết Trấn và Thiển Thủy Thanh, để báo thù cho chủ.
Khác với Mịch Tử Âu hay Tô Nam Vũ, Thế Quân Dương nhờ vào tác phong chiến đấu
dũng mãnh tàn nhẫn, khát máu, hung bạo mà nổi danh trong số Kinh Hồng Tứ Kiệt.
Tên này có năng lực phát hiện hành tung của địch hết sức thần kỳ, sở trường
dùng phục kích đánh phục kích, lấy bất ngờ đánh bất ngờ, đánh cho đối thủ trở
tay không kịp, bởi vậy có ngoại hiệu là Liệp Cẩu (chó săn). Thế Quân Dương
lãnh đạo ba vạn quân Sơn cẩu, xưa nay nổi danh với phong cách chiến đấu ngoan
cường, hung ác. Ba vạn quân Sơn cẩu đều là hán tử xuất thân từ vùng rừng núi,
chẳng những binh sĩ có ý chí chiến đấu ngoan cường, vả lại năng lực chiến đấu
đơn độc của từng người cũng vô cùng xuất sắc. Tuy chúng đều là bộ binh nhưng
hành động nhanh nhẹn, tới lui như gió.
Mà lúc này phụng mệnh truy kích Thiết Phong Kỳ, quân Sơn cẩu chỉ âm thầm lặng
lẽ bám sát sau lưng Thiết Phong Kỳ, bí mật bám theo suốt trên đường đi, không
để lộ ra chút phong thanh, muốn chờ đến thời cơ đánh một đòn chí mạng. Thậm
chí Thế Quân Dương vì bảo vệ bí mật mà truyền tin khẩn về thành Bá Nghiệp, xin
thành Bá Nghiệp đừng tuyên bố ra ngoài chuyện quân Sơn cẩu truy kích Thiết
Phong Kỳ, tạm thời để cho Thiết Phong Kỳ tiêu dao vài ngày, có thể thấy được
năng lực nhẫn nhịn của tên này quả thật khác thường.
Nhưng trong lúc Thế Quân Dương đang lặng lẽ đi theo sau lưng Thiết Phong Kỳ,
chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp đánh úp khiến cho Thiết Phong Kỳ trở tay không
kịp, không ai ngờ rằng một đứa nhỏ lại có thể phát hiện hành tung của quân Sơn
cẩu. Bát Xích vốn cũng xuất thân từ vùng rừng núi, nói về năng lực truy tung
con mồi của nó, tuyệt đối không kém bậc đại sư truy tung trên thế gian hiện
tại. Khi Bát Xích phát hiện ra quân Sơn cẩu đang bí mật theo sau Thiết Phong
Kỳ, nó biết rằng cơ hội của mình đã tới, nó cực lực đốc xúi Hòa Phi giao trách
nhiệm đưa tin cho thủ hạ của Ly Sở hoàn thành, bản thân nó và Hòa Phi vẫn tiếp
tục lên đường đuổi theo Thiết Phong Kỳ phía trước. Tuy rằng tuổi của Bát Xích
còn nhỏ, nhưng tính tình của nó vốn to gan lớn mật, không sợ nguy hiểm, ngược
lại càng nguy hiểm nó càng cảm thấy kích thích hơn. Cả hai bèn tiếp tục lên
đường đuổi sát phía sau quân Sơn cẩu, không hề sợ hãi chút nào. Hiện tại thấy
đã đuổi kịp, những kế hoạch liên tiếp nảy sinh ra trong đầu nó.
Bọ ngựa rình ve sầu, chim se sẻ phía sau, rốt cục ai là ve sầu, ai là se sẻ,
hiện giờ vẫn không ai biết được.
Hòa Phi và Bát Xích lúc này đang ẩn nấp trên sườn một ngọn núi nhỏ cách nơi
đóng quân của quân Sơn cẩu không xa. Cả hai lặng lẽ nhìn xuống dưới, chỉ thấy
vô số chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng đang nằm ngổn ngang trên một mảnh đất trống.
Hòa Phi nhỏ giọng than thở một câu:
Bát Xích nhỏ giọng đáp:
Chiến đấu trong rừng núi khác với chiến đấu ở bình nguyên, các chiến sĩ có
thói quen sống trong hoàn cảnh đơn giản nhất, huynh có hiểu không?
Sao đệ biết?
Hòa Phi liếc xéo Bát Xích.
Bát Xích đảo cặp mắt trắng dã tỏ vẻ khinh thường, không thèm trả lời.
Bởi vì địa hình đặc thù của vùng rừng núi cũng không thích hợp chiến đấu bày
bố đội hình, nơi nơi đều là cây cối, cũng không thích hợp sử dụng binh khí
dài. Cho nên trang bị nhẹ, áo vải, đoản đao, thật ra có tác dụng thực tế hơn
nhiều so với thân khoác trọng giáp, cầm mâu trong tay sắp đội hình chiến đấu.
Nếu chỉ nhìn vào trang bị của cánh quân này, quả thật không khác gì dân quân
bình thường cả, nhưng tác dụng mà bọn chúng có khả năng phát huy ra khi chiến
đấu trong rừng núi có thể nói là hơn xa người thường tưởng tượng.
Nếu như quyết chiến trên vùng bình nguyên bằng phẳng trống trải, có lẽ quân
Sơn cẩu so ra còn kém hơn quân thủ thành. Nhưng nếu chiến đấu trong địa hình
rừng núi cây cối rậm rạp, bọn quân Sơn cẩu này xem rừng núi như đất bằng, lui
tới như gió trong rừng rậm, năng lực lặng lẽ tấn công nhanh như quỷ mị của
chúng sẽ làm cho địch nhân nếm mùi đau khổ. Bọn chúng sở trường về phối hợp
tác chiến ở quy mô nhỏ, năm ba người một tổ, quen ẩn nấp trên cây, trong bụi
rậm, dưới đất, giỏi ngụy trang, leo trèo, tập kích bất ngờ. Bất kể là hành
quân hay chiến đấu, so với quân bình thường thì hùng mạnh hơn nhiều. Về phương
diện này, năng lực chiến đấu đơn độc càng quan trọng hơn, có giá trị hơn tính
tổ chức kỷ luật và năng lực của quan chỉ huy.