Người đăng: khuynhtanthienha10@
Không ai chú ý rằng Thạch Lam què chân khi nãy còn thức canh gác, lúc này
không thấy xuất hiện trong đội ngũ hành quân.
Hắn lặng lẽ ở lại phía sau, sau khi tỉnh lại, vẫn nằm tại chỗ không hề động
đậy.
Một chân của hắn vốn bị thương trong đại chiến thành Bình Dương, gân mạch đã
bị chém đứt, mặc dù nhìn bề ngoài có vẻ như không có gì, thật ra hành động vô
cùng bất tiện. Không ai biết được rằng trong quãng thời gian chạy trốn thục
mạng vừa qua, chiếc chân bị đứt gân kia đã gây cho hắn đau đớn, phiền phức lớn
đến mức nào, nhưng hắn vẫn nghiến răng chịu đựng, cho đến hiện tại…
Khi Thiển Thủy Thanh hô lên rằng cần có vài người ở lại điều tra xem nhân số
của truy binh là bao nhiêu, Thạch Lam nở một nụ cười chua xót.
Hắn nhìn chiếc chân bị thương của mình, sau đó dốc hết sức lực toàn thân leo
lên một cây cao gần đó.
Hắn lặng lẽ ngồi trên cây, nhờ vào bóng đêm che chở cho mình. Chỉ một thoáng,
dưới tàng cây bắt đầu xuất hiện đám binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng đầu tiên…
Hắn cẩn thận quan sát đám binh sĩ Đế quốc Kinh Hồng đuổi theo, phân tích cấp
bậc của bọn chúng, từ đó suy ra nhân số.
Khi tên Tướng quân Du Kích cuối cùng xuất hiện trong đội ngũ truy binh, sau
lưng hắn không còn bao nhiêu binh sĩ nữa, lúc này Thạch Lam mới nở nụ cười
thỏa mãn, sau đó ngồi ngay ngắn trên đầu đám truy binh Đế quốc Kinh Hồng, dùng
hết sức lực toàn thân hét to:
Tất cả binh sĩ Thiết Huyết Trấn nghe vậy đồng thời quay đầu nhìn lại.
Tiếng hét của Thạch Lam đột ngột ngưng bặt…
o0o
Sáng sớm.
Ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi trên đầm lầy này.
Thiển Thủy Thanh dẫn các chiến sĩ của mình quỳ xuống, quay mặt về hướng Đông.
Giọng Thiển Thủy Thanh trầm trầm, vang vọng khắp không trung mênh mông mà yên
tĩnh của đầm lầy:
-… Ngày mai, có lẽ chúng ta sẽ mất đi nhiều huynh đệ hơn nữa, nhưng chúng ta sẽ không kinh hoảng, không sợ hãi, bởi vì ít nhất trong lòng chúng ta còn một mục tiêu: về nhà. Người chết đi sẽ trở thành liệt sĩ quốc gia, người nhà của họ sẽ được Đế quốc chăm sóc, người còn sống, ắt tiếp tục chiến đấu, chiến đấu vì để có thể trở về gặp mặt người thân của mình. Cho dù là hôm nay thân chúng ta đang lâm vào tuyệt cảnh, bị đại quân của địch đuổi giết, chúng ta cũng phải dùng vũ khí và ý chí chiến đấu của mình để tạo ra một con đường sống…
-… Trời cao có mắt, xin hãy phù hộ cho những chiến sĩ tử nạn của quân ta, để cho vong hồn bọn họ trên trời có thể mở to mắt mà xem, xem quân ta chiến đấu hăng hái như thế nào, xem chúng ta làm thế nào để quay về quốc gia của mình!
Thiển Thủy Thanh thành kính cầu nguyện, không có rượu đành lấy nước bùn thay
thế. Sau khi lạy ba lạy, hắn đứng lên nói với mọi người:
Đầm lầy Thâm Uyên vẫn hoang vắng như trước, nơi nơi tàn ngập sát khí, bóng ma
chết chóc quanh quẩn trong lòng mỗi con người…
Các chiến sĩ bước thấp bước cao đi trên đường lầy lội, chiến mã của bọn họ đã
không còn nhiều, sau khi trải qua cuộc chạy trốn cấp tốc đêm qua.
Ánh dương quang buổi sớm mở ra một ngày mới, là tốt đẹp hay là tàn khốc, Thiển
Thủy Thanh không thể biết…
Từng ngày, từng ngày, cứ như vậy lẳng lặng trôi qua…
Chỉ chớp mắt, bọn họ đi vào đầm lầy Thâm Uyên này đã có sáu ngày, mọi người
vẫn gian nan mò mẫm tìm đường tiến tới.
Giọng Thiển Thủy Thanh vang ầm lên bên tai các chiến sĩ.
Lại có người vô ý lọt xuống vũng lầy, chuyện này cũng không phải là lần đầu
tiên. Cũng may mọi người đã có kinh nghiệm sinh tồn trong tuyệt địa, biết rằng
trong tình huống như vậy không thể vọng động, chỉ có thể nhờ vào chiến hữu của
mình kéo lên khỏi vũng lầy.
Người rơi vào vũng lầy là một tên chiến sĩ có hàm râu quai nón, lúc này hắn đã
bị lún xuống vũng lầy hết nửa thân người, đang hét lớn:
Mấy tên chiến sĩ luống cuống tay chân vứt dây cương và cành cây xuống cho hắn
bắt lấy, sau đó kêu to:
Cẩn thận một chút, đừng giãy dụa, ngươi càng giãy dụa càng lún xuống nhanh
hơn!
Ta còn không giãy dụa mà đã bị lún xuống!
Tên chiến sĩ râu quai nón hét.
Có tên binh sĩ nói.
Tên chiến sĩ râu quai nón giận dữ kêu to, mấy tên chiến sĩ khác bật cười.
Tên chiến sĩ râu quai nón nắm lấy dây cương, nhờ các chiến hữu trợ giúp, bắt
đầu từ từ kéo người lên khỏi vũng lầy. Hắn vừa lên vừa thét:
Con bà nó, địa phương quỷ quái này quả thật là tà môn, vừa thối vừa bẩn
không nói, không ngờ còn có vũng lầy như vậy.
Nếu không sao lại kêu là đầm lầy Thâm Uyên? Vực sâu đó, nơi này thông tới
địa phủ dưới lòng đất, chúng ta đang đi phía trên Quỷ Môn quan.
Nói không chừng lão tử đang giẫm trên đầu thành hoàng mà lên!
Tên chiến sĩ râu quai nón kêu to.
Tiểu tử ngươi không có tư cách, nhiều nhất chỉ giẫm được trên đầu tiểu quỷ
mà thôi, nếu Thiển Trấn Đốc sa chân xuống, nhất định giẫm trúng thành hoàng,
nói không chừng là Diêm Vương nữa!
Con bà ngươi, dám trù ẻo Thiển Trấn Đốc.
Cái miệng ta thật là đáng chết…
Mấy tên binh sĩ vừa kéo người lên vừa đùa giỡn.
Thiển Thủy Thanh cảm thấy chua xót trong lòng, những binh sĩ này đã sớm không
để ý tới sống chết nữa, cho dù là ở trong hoàn cảnh gian nan nhất, khốn khổ
nhất, bọn họ cũng có thể tìm niềm vui trong cảnh khổ. Tất cả những gì không
tốt đẹp, tất cả hy sinh, tất cả tàn khốc trong quá khứ đều phải quên hết,
không còn quá khứ, không còn tương lai, chỉ có hiện tại.
Nhưng cho dù là hiện tại, nguy cơ cũng hiển hiện khắp nơi…
Ngay lúc tên chiến sĩ râu quai nón còn đang đùa giỡn với mấy tên binh sĩ đang
kéo hắn lên, trên mặt đầm đột nhiên xuất hiện một cái bóng vô cùng quỷ dị,
đang lay động không ngừng, toát ra những gợn sóng đầy chết chóc.
Có tên binh sĩ tinh mắt nhìn thấy, vội đưa tay chỉ về sau lưng tên chiến sĩ
râu quai nón kêu lên:
Một cái bóng đen dài đột ngột xuất hiện giữa không trung, nhìn qua giống như
một sợi dây, nhanh chóng quấn lấy tên chiến sĩ râu quai nón, sau đó lùi lại
trên mảnh đất trồng giữa đầm lầy, khiến cho thân thể hắn lơ lửng giữa không
trung.
Đó là một con trăn khổng lồ, thân thể to như thùng nước, dài mười mấy thước.
Nó quấn lấy một người rồi đưa lên không giống như một món đồ chơi, hết sức nhẹ
nhàng thoải mái. Trước ánh mắt nhìn chăm chú của các binh sĩ, nó lấy thân cuộn
khắp người của tên chiến sĩ râu quai nón, chỉ để lộ ra cái đầu đang hết sức
đau đón vì thân thể bị siết chặt. Đầu con trăn có hình tam giác rất lớn, lưỡi
nó thò ra thụt vào, ánh mắt xanh lè nhìn chằm chằm tên chiến sĩ râu quai nón,
sau đó ngoác to cái miệng đỏ như chậu máu.
Một tiếng gào thê thảm vang lên, trên không tuôn xuống một làn mưa máu…
o0o
Hôm nay, Thiển Thủy Thanh cùng binh sĩ của hắn đã tận mắt chứng kiến thái độ
của những chủ nhân đầm lầy Thâm Uyên này đối với các vị khách không mời mà
đến. Bọn họ tận mắt nhìn thấy tên chiến sĩ râu quai nón bị một con trăn khổng
lồ ăn tươi nuốt sống, sau đó ung dung bò đi, không để cho người ta chút cơ hội
nào cả.
Trăn nơi đây vừa khổng lồ vừa hung ác, cá sấu ở đây tụ tập lại thành từng đàn,
thậm chí muỗi ở đây có con to bằng nắm đấm, vừa bay lên đã che lấp ánh mặt
trời.
Đầm lầy Thâm Uyên, đương nhiên không phải là thiên đường của con người.
Không có thời gian để đau lòng, người chết đương nhiên là đã chết, người còn
sống vẫn phải tiếp tục chiến đấu.
Sau một lúc ngắn ngủi đau buồn tưởng nhớ, các chiến sĩ tiếp tục tiến lên, bước
tập tễnh trên đường lầy lội. Đất nơi đây thật sự rất xốp, một chân bước tới,
thường là lún khỏi mặt bùn hơn nửa ống chân, sau đó rút lên, để lại một dấu
chân sâu hoắm. Hiện giờ tất cả các chiến sĩ tiến vào đầm lầy Thâm Uyên, bao
gồm cả Thiển Thủy Thanh, ai nấy đều giống như lăn lộn trong bùn lầy, cả người
đầy bùn từ đầu tới chân, nhìn bề ngoài hết sức chật vật, còn đâu phong thái
hào hùng của quân nhân Thiết Huyết Trấn ngày trước…
Nhưng ít nhất bọn họ vẫn còn ý chí cầu sinh và ý chí chiến đấu bất khuất, cùng
với khát vọng được trở về nhà.
Có tên binh sĩ kêu to.
Mọi người lập tức trở nên hưng phấn.
Đất cứng giữa đầm lầy cũng giống như ốc đảo giữa sa mạc vậy, các chiến sĩ liền
gia tăng tốc độ.
Mảnh đất cứng nằm phía trước không xa, giống như một hòn đảo đơn độc vắt ngang
giữa đầm lầy, lớn chừng hai sân bóng đá, Thiển Thủy Thanh là người đầu tiên
bước lên nó.
Lão Tát khập khiễng đi tới nói:
Tướng quân, cho mọi người nghỉ ngơi một hồi đi, nơi này rất tốt, cho dù
truy binh đuổi tới cũng không có cách nào đánh lén chúng ta.
Đúng vậy.
Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:
Không biết vì sao Thiển Thủy Thanh mơ hồ có cảm giác không lành.
Ánh mắt xanh lè của con trăn khổng lồ trong lúc cắn nuốt tên chiến sĩ râu quai
nón, giống hệt như ánh mắt của ma quỷ giữa đêm khuya, làm cho Thiển Thủy Thanh
phải dựng tóc gáy. Trong đầm lầy Thâm Uyên này có lẽ có gì đó đáng sợ hơn,
thường hay có trong những nơi tuyệt địa như vầy.
Hắn lại nhìn xuống mảnh đất dưới chân mình, nơi đây là mảnh đất cứng lớn nhất
mà hắn gặp từ lúc tiến vào đầm lầy Thâm Uyên cho tới nay. Nhìn bề ngoài nó yên
ổn như vậy, nhưng cảm giác không lành trong lòng Thiển Thủy Thanh lại dâng cao
chưa từng có.
Đột nhiên một tên binh sĩ vội vàng chạy tới:
Trứng?!
Thiển Thủy Thanh lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tên binh sĩ kia cầm mấy
quả trứng không biết là của loài vật nào trên tay, kích động chạy về phía hắn.
Trong chớp mắt, linh quang chợt lóe lên trong đầu Thiển Thủy Thanh, rốt cục đã
hiểu ra, hắn gào to lên như điên cuồng:
o0o
Theo thời gian trôi qua, ánh mặt trời đã dần dần trở nên nóng bỏng hơn.
Cách đó không xa, các chiến sĩ ngơ ngác nhìn mảnh đất cứng nằm giữa đầm lầy
kia.
Trời ơi…
Có khoảng hàng trăm con cá sấu từ các phương hướng khác nhau đang hướng tới
mảnh đất cứng kia. Chúng nó thong thả bò lên mảnh đất ấy, sau đó lười biếng
nằm phục trên đất, con nào con nấy tự chọn lựa vị trí cho mình. Trên mấy cây
đại thụ rợp trời mọc trên mảnh đất, xuất hiện mấy con trăn khổng lồ cùng loại
với con đã nuốt tên chiến sĩ râu quai nón. Trên bầu trời, từng đàn thiết quán
điểu* cũng đáp xuống mảnh đất, con nào cũng có chiếc mỏ cứng thật dài, thừa
sức mổ xuyên qua áo giáp. Một ít thằn lằn đầm lầy thân dài cứng cũng thò đầu
ra, cẩn thận nằm úp sấp trên mảnh đất ven bờ đầm lầy.
(*Thiết quán điểu: Chim khoang, chim quán. Giống con hạc mà đầu không đỏ, cổ
dài, mỏ dài, suốt mình màu tro, đuôi và cánh đen, làm tổ ở trên cây cao.)