Tuyệt Cảnh (phần 4)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Không ngờ Quỷ Bát Xích lại lắc đầu:


  • Nếu nói như vậy, Thiết Huyết Trấn trước mắt, nói về thực lực tổng hợp so ra
    kém quá xa người Đế quốc Kinh Hồng, vì sao hai lần người Đế quốc Kinh Hồng tổ
    chức bao vây tiêu diệt đều thất bại, để cho hiện tại Thiết Huyết Trấn vẫn tiêu
    dao như cũ? Khoan nói tới Đế quốc Kinh Hồng, hãy nói tới Chỉ Thủy khi trước,
    một quốc gia dù yếu tới đâu cũng phải mạnh hơn Thiết Phong Kỳ mới đúng, vì sao
    lại bị Thiết Phong Kỳ diệt quốc một cách dễ dàng như vậy?


  • Chuyện này…


Hòa Phi không còn gì để nói.


  • Ôi…

Quỷ Bát Xích thở dài, thuận miệng nói một câu thành ngữ vừa học được:


  • Đúng là hỏi đường người mù!

Hòa Phi giận dữ kêu lên:


  • Ngươi có bản lãnh thì cứ tự mình phân tích lý do vì sao đi, hỏi ta làm gì?
    Nếu ta có bản lãnh ấy, ta đã làm Tướng quân từ lâu rồi!

Quỷ Bát Xích vuốt mũi một cái, sau đó mới trả lời:


  • Đệ cảm thấy rằng mấu chốt chân chính quyết định thắng bại trong một trận
    chiến, không phải là mình mạnh về bất cứ phương diện nào, mà là ngàn vạn lần
    đừng để cho mình yếu kém về bất cứ phương diện nào. Chiến tranh không phải là
    luận võ, ai có công phu cao thì người đó thắng. Chiến tranh là liều mạng sinh
    tử với nhau, ai sống sót thì người ấy sẽ chiến thắng. Đấu võ thắng được trăm
    trận cũng không hơn được chiến đấu thua một trận. Trong trận chiến liều mạng
    sinh tử với nhau như vậy, đôi khi không phải là so về chuyện huynh đánh trúng
    được đối thủ nhiều hơn hay ít hơn, mà là huynh có chịu đựng được đòn tấn công
    của địch, sau đó bất ngờ đánh ra một đòn chí mạng trúng vào chỗ hiểm của đối
    phương hay không. Dù đánh địch nhân được nhiều quyền, nhưng một khi chỗ hiểm
    của mình bị địch nhân đấm cho một quyền chí mạng, vậy nhất định phải chết. Cho
    nên mấu chốt chân chính quyết định thắng bại trong một trận chiến, có đôi khi
    không phải thắng vì đánh bất ngờ, mà là nhờ vào không hề phạm phải bất cứ sai
    lầm nào dù là nhỏ. Chỉ cần không phạm phải sai lầm, vậy vĩnh viễn có cơ hội
    chiến thắng, đây là theo lời của Thiển thị binh pháp: “Không có phe nào là
    thường thắng, chỉ có phe bất bại mà thôi. Ai gần với bất bại hơn, người đó
    chính là kẻ thắng sau cùng!”

Hòa Phi nghe đến trợn mắt há mồm, nhìn Quỷ Bát Xích nói:


  • Tiểu tử này quả thật là có chút bản lãnh, vậy đệ nói thử xem trong tình
    huống lần này, người Đế quốc Kinh Hồng có chỗ yếu hại nào cho chúng ta thừa cơ
    công kích hay không?

Quỷ Bát Xích lắc đầu:


  • Không có, cũng không cần phải có!

Hòa Phi kinh ngạc:


  • Vì sao vậy?


  • Bởi vì bản thân Thiết Huyết Trấn đã là chỗ yếu hại của người Đế quốc Kinh
    Hồng. Hiện giờ Thiết Huyết Trấn cũng giống như một mầm bệnh xâm nhập vào thân
    thể Đế quốc Kinh Hồng, quấy phá khắp nơi trong thân thể ấy, sinh ra đủ thứ
    bệnh tàn phá thân thể, làm cho quốc gia này sinh bệnh, suy yếu, cuối cùng
    không còn sức lực. Đối với mầm bệnh này mà nói, tấn công đối thủ là một hành
    vi ngu xuẩn, nghĩ biện pháp sao cho chính mình sống sót mới là chính xác. Chỉ
    cần mầm bệnh này còn sống một ngày, người Đế quốc Kinh Hồng không thể nào
    không uống thuốc chữa trị cho mình. Nhưng trong thuốc có ba phần độc, nếu trị
    không hết bệnh, vậy sẽ làm cho thân thể của mình càng yếu ớt hơn nữa.


-… Cho nên sự tồn tại của Thiết Huyết Trấn, bản thân nó cũng đã trở thành một nhược điểm chí mạng của Đế quốc Kinh Hồng, căn bản là không cần hao phí tâm cơ đi tìm một nhược điểm khác. Phải biết rằng con người ta không sợ bị thương, chỉ sợ sinh bệnh. Bị thương, chỉ cần thân thể khỏe mạnh là có thể chữa khỏi, nhưng nếu như sinh bệnh, nhất là loại bệnh dây dưa khó trị tận gốc, vậy phiền phức rất lớn. Mỗi giờ mỗi phút nó đều nhắc nhở quấy rầy người bệnh, khiến cho hắn phải đau đầu nhức óc, đứng ngồi không yên, khiến cho hắn không thể nào sống một cuộc sống yên lành, không thể nghỉ ngơi, càng ngày sức khỏe càng giảm sút, thậm chí là chết mất. Cho nên hiện tại Thiết Huyết Trấn chính là mầm bệnh của Đế quốc Kinh Hồng, Thiết Huyết Trấn không cần nghĩ cách tấn công đối thủ, chỉ cần nghĩ biện pháp kéo dài sự sinh tồn mà thôi. Bọn họ sống sót càng lâu, tổn thương mà bọn họ gây ra cho Đế quốc Kinh Hồng càng nặng nề.

Lần này, Hòa Phi nghe xong hoàn toàn chấn động:


  • Đệ… tiểu tử này… Những điều này đều là do chính đệ nghĩ ra hay sao?

Quỷ Bát Xích bật cười hăng hắc:


  • Có cái phải, có cái không phải. Gần đây được đi theo Cơ tỷ tỷ một khoảng
    thời gian cũng có chút hiểu biết, đệ hay dùng cách riêng của mình lý giải. Có
    gì nói không đúng, xin đại ca chỉ giáo!

Hòa Phi gật đầu bội phục:


  • Tiểu tử này, quả thật có tài, lời nói của đệ quả thật có chút đạo lý.

Nhưng Quỷ Bát Xích lại lắc đầu nói:


  • Tuy nhiên cũng phải nói rằng mỗi một lần bao vây tiêu diệt như vậy chính là
    một lần người Đế quốc Kinh Hồng uống thuốc, mầm bệnh Thiết Huyết Trấn nằm
    trong thân thể ắt bị tác dụng của thuốc làm cho tổn thương một ít. Thời gian
    về sau, rốt cục là Thiết Huyết Trấn gục ngã trước hay là người Đế quốc Kinh
    Hồng sụp đổ trước, cũng rất là khó nói.

Bát Xích chợt ngẩng đầu lên nhìn Hòa Phi:


  • Hòa đại ca, chúng ta tăng tốc độ nhanh lên, chạy tới điểm lưu tin tức sớm
    một chút, để có thể cho bọn họ biết tình hình sớm một chút.


  • Được!


Hòa Phi vỗ vỗ vào vai Bát Xích:


  • Tiểu tử này khá lắm, không chừng sau này có thể làm Đại Tướng quân.

Mấy ngày sau, rốt cục bọn họ đã chạy tới điểm truyền tin đã định khi trước.

Nơi đó là một chiếc cầu gỗ nhỏ, trên một chỗ kín đáo của thành cầu được khắc
một loạt những con số khó hiểu, như 203, 145…

Bát Xích tò mò hỏi:


  • Như vậy là có ý gì?

Hòa Phi nghiêm túc nói:


  • Thiển Trấn Đốc nghĩ ra phương thức truyền tin bằng mật mã, cần phải có khóa
    mới có thể giải được ý tứ trong đó.

Nói dứt lời, Hòa Phi lấy từ trong ngực áo ra một quyển sách, đối chiếu theo
những con số kia lật tới lật lui, đồng thời miệng lẩm bẩm đọc:


  • Thiết Huyết Trấn chia quân làm bốn đường, Thiển Trấn Đốc đem thân mạo hiểm
    dẫn dụ Tô Nam Vũ, Linh Phong Kỳ chạy về hướng Bắc, Huyết Phong Kỳ ở miền
    Trung, Thiết Phong Kỳ chạy về miền Nam. Vật tư đã cạn kiệt, thấy được tin này
    cấp tốc vận chuyển vật tư tới thành Hỏa Vân, tìm kiếm Minh Thành và Ly Sở, đó
    là cơ sở trung chuyển bí mật tạm thời…

Chậm rãi đọc lại lời nhắn một lần nữa, vẻ mặt Hòa Phi trở nên vô cùng nghiêm
trọng:


  • Tiểu tử, Thiết Huyết Trấn chúng ta gặp phiền phức càng lúc càng lớn, hiện
    tại chúng ta phải lập tức quay về trấn Long Xà, bảo Tô phu nhân và Liêm phu
    nhân đưa vật tư tới thành Hỏa Vân. Còn về Thiển Trấn Đốc, ôi… mặc cho số phận
    đi thôi!

Bát Xích hỏi:


  • Hòa đại ca, cánh quân nào để lại lời nhắn này vậy?


  • Thiết Phong Kỳ, là do Phương Chưởng Kỳ đích thân lưu lại. Bọn họ đã rời
    khỏi đây sáu ngày trước, chạy thẳng về phía Nam.


Không ngờ Bát Xích nghe xong biến sắc:


  • Vậy Thiết Phong Kỳ cũng nguy rồi!

Hòa Phi ngẩn ra:


  • Vì sao đệ lại nói vậy?

Bát Xích đáp:


  • Ba ngày trước, có một cánh quân ít nhất ba vạn người vừa đi qua chỗ này!

Hòa Phi nghe vậy hốt hoảng:


  • Làm sao đệ biết?

Bát Xích ngẩng cao đầu:


  • Đệ lớn lên trong rừng núi, trong đó dù có một con chuột chạy qua, đệ cũng
    có thể tìm thấy dấu chân của nó, đừng nói là một cánh quân mấy vạn người. Bọn
    chúng chắc chắn đang đuổi theo Thiết Phong Kỳ, hơn nữa đều là lão binh sở
    trường về chiến đấu trong rừng!


  • Con bà nó!


Hòa Phi tức giận mắng to.

o0o

Giấc mộng nặng nề dường như đang trong biển….

Thiển Thủy Thanh cảm thấy mình giống như một người cá đang bơi trong lòng
biển, chung quanh hắn khắp nơi đều có hàng đàn cá mập hung ác lui tới tuần
tra.

Hắn chỉ có thể liều mạng quẫy đuôi, lợi dụng thân thể linh hoạt để tránh né.
Đến khi cần, thậm chí chặt bỏ đuôi, vứt bỏ nội tạng, chui vào đáy biển để cầu
sống.

Bất kể người cá có bị thương nặng đến đâu, nó cũng quyết không bỏ cuộc. Bởi vì
người cá Thiển Thủy Thanh biết rõ rằng, chỉ cần mình còn sống, còn chưa bị cá
mập nuốt vào bụng, như vậy tất cả những gì đã mất sẽ có lúc lấy lại được.

Hắn liều mạng bơi thật nhanh, chỉ thấy áp lực hết sức nặng nề, trong vô hình
dường như hắn thấy được ánh mắt Vân Nghê đang dõi theo, chờ đợi, kêu gọi…

Sau đó, đột nhiên hình bóng Vân Nghê biến mất, thay vào đó là một con cá mập
đang há chiếc mồm to như chậu máu cắn về phía hắn.


  • A…

Thiển Thủy Thanh bật ngồi dậy, bốn bề tối đen như mực, duy chỉ có lác đác vài
vì sao trên trời tỏa ra chút ánh sáng mà thôi.

Phi Tuyết đang liều mạng dùng đầu dụi lấy dụi để vào lòng hắn, Thiển Thủy
Thanh cười khổ, vuốt ve đầu Phi Tuyết:


  • Đã hơn nửa đêm sao ngươi còn chưa ngủ, dụi đầu vào ngực ta để làm gì? Làm
    ta giật bắn cả người!

Phi Tuyết hí lên vài tiếng, thanh âm thật là dồn dập, nó lại không ngừng tung
vó đá lung tung, dường như đang muốn cảnh cáo chuyện gì…

Thiển Thủy Thanh hiếm khi nhìn thấy Phi Tuyết tỏ ra bất an như vậy, giây phút
ấy, dường như bừng hiểu ra, hắn chợt nhớ tới tên Lãnh Khí đã ám sát hắn ở Lam
Thành ngày trước.

Quay đầu nhìn lại, thì ra ngay cả bọn Lão Tát, Thạch Lam cũng đã ngủ say từ
lúc nào không biết.


  • Tất cả mọi người dậy mau, có địch tập kích!

Thiển Thủy Thanh điên cuồng hét lớn.

Soạt, soạt, một tràng âm thanh rút vũ khí ra khỏi vỏ lập tức vang lên, gần như
tất cả các chiến sĩ đã lập tức nhảy dựng lên. Vừa rồi Phi Tuyết vừa giậm vó,
vừa hí to, nhưng không thể nào đánh thức được các chiến sĩ, lúc này một câu
‘có địch tập kích’ của Thiển Thủy Thanh lại kích thích tinh thần các chiến sĩ
trở nên tỉnh táo vô cùng, giống như chưa bao giờ ngủ vậy.

Thiển Thủy Thanh hét lớn:


  • Phi Tuyết vừa cảnh báo, chắc chắn quân địch còn cách chúng ta không xa, mọi
    người lập tức chạy mau, không được dừng lại!


  • Nhưng Thiển Trấn Đốc, bây giờ là nửa đêm, không thấy đường đi, vạn nhất lọt
    xuống đầm lầy thì sao?


  • Không phải ta đã bảo mọi người dùng dây thừng buộc lại với nhau rồi sao?


  • Mọi người quá mệt mỏi, căn bản chưa kịp làm chuyện này, hơn nữa chúng ta
    cũng không có nhiều dây thừng như vậy.


  • Vậy tháo dây cương chiến mã ra mà buộc, chiến mã còn vứt bỏ, giữ dây cương
    làm gì nữa! Xua ngựa đi trước, nếu ngựa sa xuống vũng lầy, không cần cứu nó,
    phải nhanh chóng chạy khỏi nơi này. Để lại đây vài người quan sát động tĩnh
    của quân địch, ta muốn biết rằng có phải Tô Nam Vũ đã dẫn tất cả quân của hắn
    vào đầm lầy Thâm Uyên này không, nếu thật sự là như vậy, toàn bộ bọn chúng
    phải chết hết tại nơi này!


Tất cả binh sĩ nương theo ánh trăng mờ mờ nhanh chóng hành động, cách đó không
xa, những tiếng động sàn sạt vọng tới. Xem ra tiếng hét ban nãy của Thiển Thủy
Thanh đã làm kinh động truy binh đang đuổi theo, bọn chúng cũng không cần phải
lén lút làm gì nữa.

Trong mắt Thiển Thủy Thanh hiện lên một vẻ hung tàn, Tô Nam Vũ, quả nhiên
ngươi cũng rất có bản lãnh, địa phương nguy hiểm như vầy mà ngươi cũng dám dẫn
quân đuổi theo. Nếu không nhờ Phi Tuyết cảnh báo, nói không chừng cánh quân
mỏi mệt này đã bị địch nhân đánh lén thành công.

Theo mệnh lệnh của Thiển Thủy Thanh truyền ra, tất cả binh sĩ đều nhanh chónh
hành động. Đã được ngủ hai canh giờ, rốt cục các binh sĩ đã khôi phục tinh
thần, nhanh chóng chuẩn bị xuất phát. Bọn họ xua ngựa đi trước để dò đường,
thỉnh thoảng có một con sa vào vũng lầy phát ra tiếng hí thê lương. Đáng tiếc
ngựa không giống người, giả như sa vào bùn lầy liền liều mạng giãy dụa, kết
quả càng giãy càng lún sâu, khó có thể cứu ra.

Lợi dụng từng thớt chiến mã sờ soạng dò đường lần về phía trước, nên tuy con
đường đầy nguy hiểm, hố bùn giăng khắp nơi, nhưng các chiến sĩ vẫn nhanh chóng
tiến lên. Thanh âm của truy binh phía sau càng ngày càng xa dần, hiển nhiên
bọn chúng không có ngựa dò đường như binh sĩ Thiết Huyết Trấn, cho nên đuổi
theo khó khăn và chậm chạp hơn. Thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy một hai
thanh âm kêu lên thê lương thảm thiết, có lẽ là rơi xuống vũng bùn hay rơi vào
miệng cá sấu.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #238