Người đăng: khuynhtanthienha10@
Mọi người cùng bật cười ha hả, Lão Tát nói:
Đỗ Khang hơi lúng túng, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Thiển Thủy Thanh bèn gãi
đầu:
Thiển Thủy Thanh cười nói:
Cứ như vậy, mọi người bắt đầu tán gẫu với nhau.
Sau khi tiến vào đầm lầy Thâm Uyên, đại đa số chiến sĩ ăn no liền ngủ, duy chỉ
có mấy người ít ỏi còn cố gắng phấn chấn tinh thần chịu đựng, vì huynh đệ
chiến hữu của mình mà làm người bảo vệ cuối cùng. Nhưng bọn họ cũng không thể
không tụ tập lại với nhau, chứ không phải chia ra mai phục các nơi như lúc
bình thường. Bởi vì nếu như không thể nói với nhau chuyện gì đó, chỉ sợ ngay
sau đó sẽ lăn ra ngủ mất… Lúc này bọn họ cần giúp đỡ lẫn nhau, động viên lẫn
nhau.
Thiển Thủy Thanh cũng là một thành viên trong số người canh gác, trong cuộc
nói chuyện này, hắn cũng không nhớ rõ mọi người đã nói với nhau những chuyện
gì, nhưng hắn biết rõ, mọi người đều khao khát kỳ vọng về tương lai. Bọn họ
vẫn ôm ấp một niềm hy vọng, hy vọng có thể thoát khỏi sự truy đuổi của địch
nhân, đi ra khỏi đầm lầy hung hiểm này, một lần nữa trở về đời sống tốt đẹp
như ngày trước.
Thiển Thủy Thanh hiểu rõ đó là một ý nghĩ xa vời, tiếp xúc với Tô Nam Vũ trong
khoảng thời gian qua, mặc dù hắn chưa gặp mặt Tô Nam Vũ, nhưng vẫn biết rằng
tên này quả thật có năng lực chỉ huy không thể coi thường.
Tô Nam Vũ tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho bọn họ như vậy.
Mọi người nói chuyện với nhau rất nhiều, an ủi lẫn nhau, kể cho nhau nghe
những trận chiến đã trải qua, kể cho nhau nghe nỗi nhớ quê nhà, thỉnh thoảng
cũng kể cho nhau nghe một vài chuyện thú vị mà họ gặp được trong chiến sự hay
trong cuộc sống, nhờ vào mải mê nói chuyện mà quên đi mỏi mệt, phấn chấn tinh
thần. Lúc này, không còn cấp trên hay cấp dưới, chỉ có những chiến sĩ cùng hỗ
trợ lẫn nhau canh gác.
Lúc ấy, tên binh sĩ trẻ tuổi Đỗ Khang chợt lên tiếng:
Thiển Thủy Thanh còn chưa kịp trả lời, Lão Tát đã tranh trước:
Thiển Thủy Thanh cảm thấy bùi ngùi, đám hán tử này nhìn bề ngoài sảng khoái
bộc trực, thật ra sâu trong lòng họ cũng tinh tế vô cùng…
Đỗ Khang lập tức nói:
Lão Tát lại hỏi:
Đỗ Khang đáp:
Lão Tát nhắc nhở hắn:
Đỗ Khang cười ha hả:
Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:
Thôi đi, các ngươi ai nấy đều mệt mỏi, hiện tại lại phải canh gác cho mọi
người, đừng phí sức làm gì nữa.
Không sao đâu, chỉ cần còn Thiển Trấn Đốc ngài, mọi người vẫn còn hy vọng!
Đỗ Khang cười rồi bỏ đi.
Nhìn theo Đỗ Khang rời đi, Thiển Thủy Thanh khẽ thở dài, khép hờ đôi mắt mỏi
mệt.
Hắn rất muốn… rất muốn… ngủ một giấc.
o0o
Lúc một tiếng gào thê thảm vang lên, gần như mọi người đều bật dậy, nắm chặt
cương đao trong tay.
Thiển Thủy Thanh mở bừng đôi mắt, tiếng gào thảm thiết ấy chính là của Đỗ
Khang.
Lão Tát gân cổ rống to:
Dưới đầm lầy cách đó không xa, một con cá sấu to lớn đang ngậm nửa thân người
của Đỗ Khang chậm rãi thối lui về phía sau. Nửa thân người phía trước của Đỗ
Khang còn thò ra ngoài miệng cá sấu, ánh mắt hắn nhìn Thiển Thủy Thanh bất lực
và tuyệt vọng…
Thiển Thủy Thanh kêu to đến khàn cả giọng:
Mau cứu hắn!
Vô ích!
Giọng Lão Tát run rẩy:
Thiển Trấn Đốc, chúng ta không cứu hắn được…
Nói bậy!
Thiển Thủy Thanh điên cuồng hét lớn, hắn đứng lên rút chiến đao ra xông tới,
nhưng bị Lão Tát ôm chặt lại:
Hai mắt Thiển Thủy Thanh đỏ ngầu nhìn về đầm lầy trước mặt cách đó không xa.
Mặc dù nơi đó gần trong gang tấc nhưng giờ đây xa tận chân trời, cách một vũng
lầy nhìn qua không có gì khác biệt so với nền đất cứng, nhưng nếu sa chân
xuống đó, không có người tới cứu chỉ còn nước chờ chết mà thôi.
Thiển Thủy Thanh liều mạng hét to, Thạch Lam chua xót nói:
Thiển Thủy Thanh đột ngột quay đầu nhìn lại, tên Đỗ Khang kia vừa rồi còn tràn
đầy sức sống, giờ đây đã bị con cá sấu kia nuốt vào bụng hơn nửa thân người.
Nhưng ánh mắt của Đỗ Khang vẫn còn đang nhìn Thiển Thủy Thanh chằm chằm, miệng
hắn há hốc, từng cái bong bóng máu xuất hiện như đang muốn nói cái gì, tay hắn
quơ qua quơ lại trên không đầy tuyệt vọng…
Thiển Thủy Thanh ngây người ra như phỗng.
Lão Tát vừa kêu khóc vừa kể lể:
Thiển Thủy Thanh vẫn đứng trơ ra đó.
Hắn thấy con cá sấu chậm rãi kéo thân thể Đỗ Khang sâu vào trong đầm lầy. Ở
nơi đó, rất nhiều cá sấu thật lớn nhanh chóng xúm lại, dùng những chiếc mồm to
lớn ghê sợ của chúng xé thịt Đỗ Khang. Tinh quang trong mắt Đỗ Khang, vào giây
phút thân thể hắn bị xé nát, rốt cục hoàn toàn tắt lịm…
Thiển Thủy Thanh cứ như vậy chứng kiến binh sĩ của mình chết hết sức thê thảm
ngay trước mắt mình, nhưng không hề có cơ hội và năng lực cứu hắn. Chỉ trong
một khoảng thời gian ngắn ngủi, đầm lầy đáng sợ này đã nuốt chửng sinh mạng
của một tên chiến sĩ Thiết Huyết Trấn.
Phụt, Thiển Thủy Thanh phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn bị Lão Tát dùng sức lôi về chỗ cũ, ấn ngồi phệt xuống. Tất cả các binh sĩ
nằm xuống trở lại, thậm chí trong số bọn họ có những người chưa kịp cảm thấy
đau buồn, đã chìm vào trong giấc ngủ, sau khi chứng kiến một cảnh tượng khiến
cho người ta hoảng sợ.
Tất cả máu tanh, giết chóc, tàn nhẫn đều đã trở nên tê dại, trong lòng chết
lặng đã không còn biết cái gì là đau khổ.
Từ lúc bắt đầu đi vào đầm lầy, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho những kết thúc
bi thương như vậy.
Dời ánh mắt từ nơi bọn cá sấu cắn nuốt Đỗ Khang trở về, Thiển Thủy Thanh ngơ
ngác nhìn vào mặt Lão Tát, chậm rãi hỏi:
Có phải ta đã phạm sai lầm hay không?
Thiển Trấn Đốc, ta không hiểu ngài đang nói gì…
Lão Tát ngơ ngác không hiểu.
Đúng vậy, ngươi không thể nào hiểu được… Thiển Thủy Thanh cười bất đắc dĩ,
không ai hiểu được. Hắn vốn vẫn không hiểu mình tồn tại trên cõi đời này có ý
nghĩa gì, cho nên vì vậy mà tham gia quân ngũ. Nhưng trong giờ phút này, rốt
cục hắn đã hiểu ra, bản thân sự tồn tại của sinh mạng chính là ý nghĩa!
Còn sống, đó là ý nghĩa của con người.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, cố gắng hết sức quên đi cảnh tượng vừa rồi, lại nói:
o0o
Ăn xong thịt ngựa, cả thể xác lẫn tinh thần đều đã mỏi mệt tới cực độ. Vì cái
chết của Đỗ Khang, các binh sĩ thức canh cũng không còn lòng dạ nào mà tán gẫu
với nhau nữa, chỉ lặng yên tưởng nhớ…
Thân thể mệt mỏi bắt đầu không chịu được cơn buồn ngủ tấn công, ý thức của mọi
người dần dần trở nên mê muội, vô tình chìm vào trong giấc ngủ say.
Thiển Thủy Thanh ngủ tựa vào gốc cổ thụ, trông hắn như người đã chết.
Đầm lầy Thâm Uyên lúc này yên tĩnh vô cùng, người còn thức hay người đã ngủ
đều trông như người chết.
Vài tên binh sĩ còn thức canh gác nắm chặt vũ khí, đứng thẳng người dậy. Nhưng
khi cơn buồn ngủ tấn công, cho dù bọn họ đứng, cũng không thể ngăn được chính
mình rơi vào giấc ngủ.
Rốt cục hơn một ngàn bảy trăm chiến sĩ bắt đầu giấc ngủ cùng nhau đầu tiên từ
lúc chạy trối chết tới nay.
Đêm nay, không người canh gác…
o0o
Đi theo Hòa Phi rời khỏi trấn Long Xà, tâm trạng của Quỷ Bát Xích đang vô cùng
hưng phấn.
Bởi vì người Đế quốc Kinh Hồng và người Đế quốc Thiên Phong là cùng một dòng
máu, cùng một tổ tiên, cho nên bất kể ngôn ngữ, văn hóa, phong tục đều không
khác nhau nhiều, chỉ có một phần nhỏ khác nhau mà thôi, bởi vậy dọc đường đi,
hai người cũng không gặp phải quá nhiều khó khăn. Tuy nhiên Hòa Phi hiển nhiên
không được hài lòng về chuyện đưa Quỷ Bát Xích đi theo, hắn cho rằng mình đang
làm đại sự mà dẫn theo một đứa nhỏ như vậy, ngoại trừ bị vướng chân vướng tay
ra, quả thật không có tác dụng gì.
Đương nhiên, còn có thể dùng nó làm thủ thuật che mắt quân địch. Nếu là một
nam nhân độc thân trưởng thành, có thể quân Đế quốc Kinh Hồng còn chút nghi
ngờ, nhưng dẫn theo một đứa nhỏ như vậy, sự tình cũng thuận lợi dễ dàng hơn.
Tuy nhiên đứa nhỏ này ngày nào cũng quấn quít lấy Hòa Phi hỏi Đông hỏi Tây,
hỏi một loạt vấn đề, hỏi rằng đánh trận phải đánh như thế nào, rốt cục hai lần
bao vây tiêu diệt trước của người Đế quốc Kinh Hồng đã xảy ra chuyện gì, vì
sao Thiển Thủy Thanh lại lấy đầu Lương Trung Lưu bất ngờ như vậy, hành vi cướp
của người giàu chia cho người nghèo rốt cục có ý nghĩa gì, làm thế nào mới có
thể đánh thắng trận… Vả lại Bát Xích còn hỏi một cách nghịch ngợm tinh quái,
hỏi tận đầu đuôi gốc ngọn, hỏi không xong không buông tha, vậy đó rõ ràng là
một phiền phức lớn.
Thí dụ như hiện tại, Quỷ Bát Xích đang hỏi Hòa Phi:
Vấn đề này thật khó trả lời, Hòa Phi gãi gãi đầu một hồi, suy nghĩ giây lâu
mới đáp:
Có lẽ là sĩ khí, không phải trong quân ta có câu: “Cánh quân không có sĩ
khí chỉ là cánh quân ô hợp” hay sao?
Nhưng nếu nói như vậy, không phải Hộ dân quân lúc trước cũng tràn trề sĩ
khí hay sao? Vì sao còn bại dưới tay Thiết Phong Kỳ?
Chuyện đó…
Hòa Phi ngẫm nghĩ một chút lại nói:
Vậy có lẽ là năng lực của quan chỉ huy, dù sao chắc chắn cũng không phải là
nhân số và địa hình.
Nhưng nếu không có đủ binh sĩ, không có điều kiện chiến đấu đầy đủ, dù cho
có năng lực chỉ huy cũng không thể phát huy, có phải không?
Nói như vậy cũng phải…
Hòa Phi cảm thấy đau đầu: