Tuyệt Cảnh (phần 1)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thương đội của Bối Lý Mạn ngoại trừ mang theo rất nhiều lương thực và dược
phẩm ra, còn mang theo một ít hàng đặc sản của các quốc gia khác, dùng để che
giấu tai mắt của người ngoài. Mặc dù sản lượng nông nghiệp của Đế quốc Kinh
Hồng không dồi dào như Đế quốc Mạch Gia, nhưng vì khí hậu vùng này ôn hòa, đất
đai màu mỡ, nông dân chủ yếu gieo trồng hai vụ lương thực mỗi năm, một số ít
vùng thậm chí còn gieo trồng ba vụ mỗi năm. Mùa Thu không phải là mùa thu
hoạch duy nhất của Đế quốc Kinh Hồng, cho nên chuyện tự cấp tự túc không thành
vấn đề, vả lại còn có dư một ít để xuất khẩu. Vì không muốn cho người Đế quốc
Kinh Hồng hoài nghi, bọn Phong Nương Tử chỉ có thể nhờ Bối Lý Mạn mua rất
nhiều lúa mạch đen và gạo nếp. Đây là đặc sản của Đế quốc Mạch Gia, người Đế
quốc Kinh Hồng gần như không có, như vậy mới có lý do vận chuyển tới đây để
bán kiếm lời. Nhưng hai loại lương thực này giá cực kỳ cao, gấp ba lần gạo
bình thường, hơn nữa Bối Lý Mạn còn nâng lên gấp đôi nữa. Cho nên một chuyến
lương thực như vậy, trên cơ bản có giá mắc gấp năm, sáu lần một chuyến gạo
bình thường.

Ngoài ra, dược phẩm cũng chỉ có thể chọn lựa những loại hiếm hoi mới có thể
đưa vào Đế quốc Kinh Hồng, đại đa số cũng có giá cả trên trời.

Vân Nghê từng tính qua một lần, trên lý thuyết nếu như tiếp tục tiếp tế lương
thực như vậy, chỉ cần đi năm ba chuyến, tiền trong các nhà Vân gia, Hồng gia,
Thủy gia chắc chắn sẽ cạn sạch. Nhưng đáng tiếc là các nàng không còn lựa chọn
nào khác.

Sau khi tới cửa hàng của Bối Lý Mạn, hàng hóa được dỡ xuống. Những chiếc thùng
gỗ đặc chế để bảo quản lương thực được lâu hơn, được một nhóm nhân công nhanh
nhẹn khuân vác vào trong cửa hàng.

Phong Nương Tử nhìn số hàng hóa này, trong lòng cũng nổi lên vô vàn cảm khái,
nghe nói bên trong Đế quốc Kinh Hồng đã bắt đầu chính sách thu gom lương thực
nhắm vào Thiết Huyết Trấn. Tầm nhìn của Thiển Thủy Thanh quả thật vô cùng
chính xác, sinh mạng của Thiết Huyết Trấn sẽ dựa vào lương thực vận chuyển từ
bên ngoài mà đến. Chỉ tiếc rằng muốn số lương thực này tới tay bọn họ, không
biết đến khi nào….

Hiện tại nàng chỉ có thể hy vọng trời cao phù hộ, khiến cho số lương thực này
có thể tới tay Thiết Huyết Trấn đúng vào thời điểm mà bọn họ cần nhất.


  • Hòa Phi, kế tiếp chuyện đi tìm Thiết Huyết Trấn để thiết lập mối liên hệ
    với bọn họ sẽ giao cho ngươi.

Phong Nương Tử nói.

Hòa Phi ôm quyền đáp:


  • Xin hai vị phu nhân yên tâm, chúng ta có chỉ định địa điểm truyền tin, tin
    rằng không bao lâu nữa có thể tìm được bọn họ.


  • Vậy thì hay quá!


Quỷ Bát Xích kêu lên:


  • Cho đệ đi với, Hòa đại ca!


  • Đệ?


  • Đúng, đệ còn nhỏ, người khác không chú ý, người Đế quốc Kinh Hồng sẽ không
    nghi ngờ đệ.


Phong Nương Tử nhìn Thủy Trung Liên, cuối cùng cũng quyết định:


  • Được, Bát Xích, đệ nhớ kỹ, lúc này cũng không phải là lúc chơi đùa! Đệ muốn
    đi, trên đường đi phải nghe theo lời Hòa đại ca, không được gây sự!

Màn đêm buông xuống, Hòa Phi, Quỷ Bát Xích và con khỉ thân thiết trên tay bắt
đầu lên đường tìm kiếm Thiết Huyết Trấn. Lúc này, bọn họ cũng chưa biết hiện
tại Thiết Huyết Trấn đang gặp khốn cảnh như thế nào.

o0o

Chiến mã phi nước đại, gió thổi vù vù, vó ngựa tung cao.

Các tướng sĩ trên lưng chiến mã ai nấy đều lảo đảo muốn ngã.

Khôi giáp của bọn họ đã rách nát, vũ khí cũng bị sứt mẻ trầm trọng, đại đa số
chiến sĩ còn mang vết thương nghiêm trọng trên người. Từ xa nhìn lại, trông
giống hệt một đám tàn quân vừa thua trận, thua vô cùng thê thảm, tan nát. Duy
chỉ có vẻ mặt bọn họ vô cùng kiên nghị, thể hiện ra tư thế hiên ngang của một
đội quân sắt thép chân chính.

Một tên chiến sĩ nằm úp sấp trên lưng ngựa, bất động đã nửa ngày, giờ phút này
không còn chịu được nữa, rơi xuống đất. Một tiếng bịch vang lên làm cho bụi
đất tung bay, chiến sĩ bên cạnh hắn cũng không thèm ngoái đầu nhìn, chỉ dắt
theo chiến mã vô chủ thẳng tiến về phía trước.

Bọn họ không có thời gian, cũng không thể nào dừng lại.

Tiếng rơi của tên chiến sĩ kia lọt vào tai Thiển Thủy Thanh, hắn nghe nhói
trong lòng.

Lại một tên chiến sĩ Thiết Huyết Trấn đã âm thầm lặng lẽ ra đi…

Hôm nay là ngày Hai Mươi tháng Hai, từ lúc chia quân tới nay, Thiển Thủy Thanh
đã dẫn theo các binh sĩ của hắn chạy trốn suốt tám ngày tám đêm.

Trong lúc không hay không biết, Thiết Huyết Trấn đã vào lãnh thổ Đế quốc Kinh
Hồng được hơn bốn tháng. Trong khoảng thời gian này, Thiển Thủy Thanh cùng với
Thiết Huyết Trấn của hắn gần như phải chạy trốn, chém giết mỗi ngày.

Nhưng tất cả những mệt nhọc, đau đớn từ trước tới giờ vẫn không hơn thời gian
tám ngày vừa qua.

Sau khi tách ra khỏi chủ lực Thiết Huyết Trấn từ tám ngày trước, Thiển Thủy
Thanh lập tức bị Tô Nam Vũ dẫn theo ba vạn thiết kỵ hung hăng đuổi giết.

Tô Nam Vũ đuổi theo một mạch, bám sát Thiển Thủy Thanh nhất quyết không tha.

Thiển Thủy Thanh cố bày nghi trận, Tô Nam Vũ xông càn vào. Thiển Thủy Thanh bỏ
chạy thục mạng, Tô Nam Vũ bám theo như bóng với hình. Thiển Thủy Thanh muốn
dừng lại cướp lương, các chiến sĩ Thiết Huyết Trấn còn chưa kịp xuống ngựa,
sau lưng đã thấy bụi đất bốc lên mù mịt, làm cho mọi người chỉ còn nước lên
ngựa chạy trốn.

Bởi vì tiến vào Đế quốc Kinh Hồng đã một thời gian dài, rất nhiều chiến mã đã
bị thất lạc hoặc chết đi trong quá trình chiến đấu, chạy trốn. Hiện giờ dù nói
Thiết Huyết Trấn một người hai ngựa, thật ra đại đa số chỉ còn có một ngựa mà
thôi. Mặc dù dọc đường bọn họ đã cố gắng hết sức thu thập ngựa, nhưng rốt cục
số thu được vẫn kém số tiêu hao. Đế quốc Kinh Hồng cũng không phải là quốc gia
thừa thãi chiến mã, vì không có thảo nguyên nên nuôi ngựa không dễ chút nào.
Mà hiện giờ cánh kỵ binh của Tô Nam Vũ lại thật sự là một người hai ngựa, lại
chạy đuổi theo dưới tình huống quen thuộc địa hình của quốc gia mình. Bản thân
Thanh Đề thú lại là ngựa tốt, cước lực dẻo dai bền bỉ, muốn thoát khỏi bọn
chúng truy tung quả thật không dễ chút nào.

Nếu như tốc độ đã không nhanh bằng truy binh, như vậy chỉ còn cách ngủ ít một
chút, chạy nhiều một chút.

Trong tám ngày qua, Thiển Thủy Thanh cùng hai ngàn chiến sĩ của hắn gần như
sống trên lưng ngựa. Bọn họ ăn trên lưng ngựa, ngủ trên lưng ngựa, thậm chí
ngay cả tiểu tiện cũng không thèm xuống đất.

Bởi vì thể lực của các chiến sĩ đã tiêu hao quá mức, lương thực lại không được
bổ sung, rất nhiều chiến sĩ vài ngày trước đã không còn gì cho vào bụng.

Trong tám ngày qua, thời gian mà Thiển Thủy Thanh được ngủ không quá mười sáu
canh giờ. Hiện tại đôi mắt hắn toàn là những sợi tơ máu đỏ, ngay cả cơ hội
dừng lại nghỉ ngơi cũng không có.

Những chiến sĩ phía sau hắn, gần như toàn bộ đều là những thương binh của
Thiết Huyết Trấn sau những trận đại chiến lúc trước. Đa số bọn họ bị thương,
mất chân mất tay, rất nhiều người vết thương chưa lành hẳn đã phải nén đau
giục ngựa chạy đi.

Trong tám ngày chạy trốn ròng rã, số người tổn thất không phải vì chiến đấu đã
lên tới hơn ba trăm chiến sĩ, hơn một phần mười quân số.

Có những chiến sĩ vì chiến mã quá mệt, chỉ có thể nằm lăn ra đất chờ chết,
những chiến sĩ khác muốn dừng lại mang theo bọn họ, nhưng bọn họ chỉ lắc đầu
cười khổ. Ai ai cũng biết rằng mang thêm một người là tăng thêm sức nặng cho
chiến mã, cũng chỉ làm liên lụy chết đi thêm một chiến sĩ vô tội, mất đi thêm
một con chiến mã nữa mà thôi. Những chiến sĩ mất đi chiến mã ấy cầm lấy đao,
đứng lên sóng vai thành một hàng, quay mặt đón chờ địch nhân đang đuổi tới sau
lưng, đón chờ gót sắt của địch sắp sửa giẫm lên đầu mình.

Thiển Thủy Thanh từng lập lời thề, tuyệt không bỏ mặc huynh đệ trong quân của
mình.

Thế nhưng cho tới hôm nay, hắn mới ý thức được thì ra lời thề này buồn cười
đến mức nào. Trên chiến trường, mỗi giờ mỗi phút đều phải cân nhắc lựa chọn,
rất nhiều khi chỉ có thể bỏ nhỏ mà giữ lớn. Thiển Thủy Thanh hắn có thể bỏ qua
thắng lợi chứ không để cho chiến sĩ của mình hy sinh vô ích, nhưng không thể
tránh khỏi hy sinh đại đa số người, chỉ có thể bảo đảm an toàn cho một số ít
người. Cho nên hắn không thể nào không buông bỏ, không thể nào không nghiến
răng quyết định.

Hắn không có quyền lựa chọn, sau khi Tô Nam Vũ dẫn quân đuổi theo hắn hơn hai
mươi ngày, hắn đã biết rằng hắn đã bắt đầu gặp phải sự lựa chọn đau đớn như
vậy.

Nếu nói khi chia quân, mang theo hai ngàn người, Thiển Thủy Thanh cảm thấy tâm
hồn đau đớn. Như vậy trong mấy ngày chạy trốn vừa qua, nỗi đau dâng lên từng
giờ từng phút, mỗi một chiến sĩ tụt lại phía sau, giống như một con dao cắm
vào tim hắn.

Dưới hoàn cảnh như vậy kéo dài nhiều ngày liên tục, dù là người cường tráng
nhất cũng đã mệt mỏi đến nỗi xương cốt toàn thân như muốn rã rời. Chẳng những
thân thể các chiến sĩ mỏi mệt, chiến mã cũng không chịu nổi, tốc độ chạy của
nó không còn như mong muốn của con người, vô tình dần dần chậm lại…


  • Thiển Trấn Đốc, cho mọi người nghỉ ngơi một lúc đi, mọi người thật sự là
    chịu không nổi nữa, chạy trên ngựa suốt mấy ngày nay, gần như chưa được chợp
    mắt chút nào!

Có tên binh sĩ nói với Thiển Thủy Thanh.

Nhưng Thiển Thủy Thanh lại đáp:


  • Bảo mọi người cứ tiếp tục đi tới, không có mệnh lệnh của ta, không ai được
    ngừng lại!

Hắn không thể không nhẫn tâm, bắt mọi người phải trải qua đau khổ giày vò
chung với hắn. Lúc này đây, để sống sót không hề cần trí óc, không hề cần lòng
can đảm, mà là cần có tinh thần kiên nhẫn chịu đựng cực khổ của mọi người.

Lại có tên binh sĩ hỏi:


  • Không có lương thực, phải làm sao?

Thiển Thủy Thanh trả lời:


  • Bảo mọi người ráng nhịn một chút, sau khi tới mục tiêu, chúng ta sẽ giết
    ngựa ăn thịt.

Giết ngựa!

Câu trả lời này làm cho mọi người kinh hãi, tuy nhiên cũng là lựa chọn không
thể tránh.

Đã không có ngựa, không thể nào chạy thoát khỏi truy binh, cho nên hiện giờ
Thiển Thủy Thanh chỉ còn một chỗ duy nhất để đi: đầm lầy Thâm Uyên.


  • Còn có hai mươi dặm nữa là tới đầm lầy Thâm Uyên, sau khi tới đó, giết ngựa
    cho mọi người ăn no, sau đó chúng ta sẽ tiến vào khu đầm lầy. Ở trong đó, có
    ngựa hay không cũng vậy mà thôi.

Thiển Thủy Thanh nói như vậy.

Bởi vì Đế quốc Kinh Hồng là quốc gia nằm ở phía Nam đại lục, lượng mưa rất
nhiều, có nhiều vùng rừng rậm rạp, cũng có nhiều khu đầm lầy nước đọng, mà đầm
lầy Thâm Uyên chính là một vùng đất nổi danh hiểm trở trong số đó. Cũng giống
như nhiều đầm lầy khác, trong đó rất khó đi lại, rất nhiều lá cây mục nát cùng
xác động vật thối rữa cộng thêm nước mưa hình thành một lớp bùn lầy khá dày.
Người thường chỉ cần bước một chân xuống đó là có thể lún cả nửa thân người,
khi đi qua đó, rất nhiều lúc không thể nhìn ra đâu là đất bằng, đâu là vũng
lầy. Nếu người lạc vào trong đó mà không có người khác cứu, căn bản là chỉ có
chết mà thôi. Nếu vấn đề chỉ có bao nhiêu đó, thì con người vẫn có thể dùng
đầu óc ứng phó được, nhưng trong đầm lầy còn có rất nhiều loài bò sát ăn thịt
khổng lồ, như những con thằn lằn vừa dài vừa to chuyên ăn thịt sống, những con
cá sấu nổi tiếng hung hãn của vùng đầm lầy. Ngoài ra còn có loài trăn khổng lồ
có thể qua lại ung dung trên bề mặt đầm lầy, thân dài mười mấy thước, chưa kể
đến độc trùng, muỗi mòng nhiều đến mức che lấp cả bầu trời.

Những thứ ấy phối hợp với hoàn cảnh đầy hiểm trở trong vùng đầm lầy, hình
thành một nơi tuyệt địa thiên nhiên. Nếu muốn sống được trong một nơi như vậy,
vượt qua hiểm cảnh, không chỉ cần lòng can đảm vô cùng, còn cần phải có tinh
thần đoàn kết đồng đội, cùng với phẩm chất lâm nguy không sợ hãi. Dân địa
phương gọi nơi đó là đầm lầy Thâm Uyên, ý nghĩa của nó là vào nơi đó rồi,
chẳng khác nào lọt vào vực sâu địa phủ. (thâm uyên: vực sâu)

Cho dù là miễn cưỡng đi qua đầm lầy Thâm Uyên, cũng sẽ đối mặt với sự lựa chọn
hết sức gian nan.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #235