Chia Biệt (phần 5)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Vân Nghê đứng bật dậy kêu lên:


  • Công Tôn Thạch! Nhất định là lão khốn Công Tôn Thạch đưa ra chủ ý này. Ta
    dám khẳng định, đề nghị đi lấy bản đồ nhất định là hắn đưa ra với Hoàng
    thượng!

Nhạc Thanh Âm, Phong Nương Tử, và Thủy Trung Liên, ba người đưa mắt nhìn nhau,
không hiểu những lời Vân Nghê nói là có ý gì, cuối cùng Nhạc Thanh Âm nhẹ
nhàng hỏi:


  • Ý của Vân tỷ tỷ là hành động này có liên quan tới Công Tôn Thạch hay sao?

Vân Nghê hừ lạnh một tiếng:


  • Tuyệt đối không sai, nhất định là Công Tôn Thạch đưa ra quỷ kế này để hại
    chết Thủy Thanh!


  • Ta không hiểu, Kim Long ngự vệ chỉ đi lấy bản đồ mà thôi, có lẽ Hoàng
    thượng sẽ không ra lệnh cho họ giết Thủy Thanh.


Vân Nghê cười khổ:


  • Đó là vì các người không biết lòng người giảo quyệt… Thật ra, ta cũng không
    dễ gì hiểu được, chỉ là nhờ Cơ tỷ tỷ từng dạy qua ta, phàm là đại sự lớn lao,
    người càng anh minh sẽ càng cân nhắc vấn đề trên góc độ ích lợi. Bởi vậy muốn
    hiểu một người muốn làm chuyện gì, vậy phải phân tích vấn đề theo góc độ ích
    lợi mới được. Nếu như nghĩ không ra, lúc ấy mới phân tích trên một góc độ
    khác. Thủy Thanh thường nói, người ta muốn học hỏi thì phải tập suy nghĩ trên
    nhiều góc độ, câu cửa miệng của Cơ tỷ tỷ là ‘phải hiểu được tính ích kỷ của
    con người’. Khi hiểu được hai điểm này, có những đạo lý không còn khó hiểu
    nữa.

Nói đến đây, Vân Nghê hỏi các nàng:


  • Các người có biết vì sao Hoàng thượng lại phái Kim Long ngự vệ đi lấy bản
    đồ hay không?


  • Tất nhiên là vì đề phòng vạn nhất, nếu như vạn nhất tương lai toàn bộ tướng
    sĩ Thiết Huyết Trấn tử trận, ít nhất cũng có thể cống hiến một chút gì đó cho
    Đế quốc.


Vân Nghê lại hỏi:


  • Vậy các người có biết rằng Cơ tỷ tỷ từng nói qua, thời gian Thủy Thanh ở Đế
    quốc Kinh Hồng càng dài, bệ hạ càng muốn cứu chàng hơn, đây là đạo lý gì
    không?

Nhạc Thanh Âm hơi hiểu một chút:


  • Bởi vì thời gian chàng ở Đế quốc Kinh Hồng càng dài, sự hiểu biết đối với
    Đế quốc Kinh Hồng càng sâu sắc. Sở dĩ kế hoạch tấn công Hàn Phong quan thất
    bại chính là vì lúc trước chúng ta gần như không biết gì về địa hình của Đế
    quốc Kinh Hồng, cho nên bắt buộc phải kéo dài thời gian ẩn nấp, mới dẫn đến kế
    hoạch xảy ra biến cố.


  • Cho nên bệ hạ cứu Thủy Thanh là có điều kiện, đó là chàng phải đáng giá mới
    được cứu! Giá trị này không chỉ nằm ở năng lực bản thân của Thủy Thanh, mà còn
    nằm ở chỗ chàng đã ở trên lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng một thời gian dài, trở
    thành Tướng quân hiểu rõ nhất về Đế quốc Kinh Hồng!


Thủy Trung Liên cũng đã lờ mờ hiểu ra:


  • Nếu như bệ hạ phái người đi lấy được bản đồ về, vậy có nghĩa là…

Phong Nương Tử nhanh nhảu tiếp lời:


  • Giá trị của Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn đã không còn như trước,
    chỉ là một cánh quân hai vạn người mà thôi. Nếu như tổn thất, nhiều nhất chỉ
    cảm thấy đau đớn ngoài da chút ít, chứ không phải là nỗi đau của người bị mất
    một cánh tay!

Vân Nghê thở dài:


  • Kế hoạch của Cơ tỷ tỷ nhất định là phải tiêu hao rất nhiều tiền tài của Đế
    quốc để duy trì tiếp viện cho Thiết Huyết Trấn, nếu như bệ hạ lấy được bản đồ
    rồi, ông ta có còn bất kể tổn hao duy trì Thiết Huyết Trấn như trước nữa hay
    không, rất là khó nói. Một Thiển Thủy Thanh đương nhiên là tướng tài của Đế
    quốc, nhưng tướng tài của Đế quốc cũng không phải chỉ có Thủy Thanh. Công Tôn
    Thạch… nhất định là lão ta đưa ra chủ ý này, chỉ cần lấy được bản đồ, như vậy
    sớm muộn gì bệ hạ sẽ cảm thấy không còn kiên nhẫn đối với chuyện giải cứu
    Thiết Huyết Trấn. Có lẽ đến một ngày nào đó bệ hạ sẽ ra lệnh cho bọn ta lập
    tức trở về, lúc ấy ắt tất cả kế hoạch giải cứu Thiết Huyết Trấn giống như kiếm
    củi ba năm thiêu một giờ!

Giọng Phong Nương Tử trở nên hung ác:


  • Nếu là như vậy, bất kể thế nào cũng không thể để cho Ứng Ngọc tiến vào Đế
    quốc Kinh Hồng.

Vân Nghê lắc lắc đầu:


  • Như vậy sao được? Ứng Ngọc phụng mệnh của bệ hạ, chúng ta không có quyền
    ngăn cản hắn.


  • Vậy chúng ta phải làm sao đây?


Các nàng nhao nhao hỏi, Cơ Nhược Tử không có ở đây, Vân Nghê đã trở thành đầu
não của mọi người.

Đúng vậy, phải làm sao bây giờ? Vân Nghê chậm rãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ,
thương đội của Bối Lý Mạn đã làm xong công tác chuẩn bị, sắp sửa khởi hành.

Nàng cười chua xót, hiện tại, rốt cục nàng bắt đầu hiểu được ánh mắt thiết tha
hy vọng của Cơ Nhược Tử nhìn nàng trước lúc rời đi.

Những lời của Cơ Nhược Tử nói với nàng hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai, thử
thách đầu tiên đã tới, Vân Nghê chỉ biết lắc lắc đầu.

Vân Nghê xoay người lại, nhìn các nàng chậm rãi nói:


  • Ta chưa từng nghĩ tới có một ngày nào đó, ta cũng sẽ khó lựa chọn như bây
    giờ. Hiện tại ta bắt đầu hiểu được Thủy Thanh, hiểu được Cơ tỷ tỷ, mà ta rốt
    cục cũng đã trở thành người như bọn họ.

Các nàng nghe mà không hiểu, khóe mắt Vân Nghê đã có một giọt nước mắt lăn
dài:


  • Thiên Hạ Vân gia ta, nhiều thế hệ trung thành với Đế quốc, rốt cục cũng có
    một ngày không thể không vì lo lắng cho bản thân mình mà làm ra chuyện vi phạm
    tới ích lợi của Đế quốc! Vân gia có nữ nhân bất hiếu, chỉ xin tổ tiên trên
    trời tha thứ!

Nói đến đây, ánh mắt Vân Nghê đột nhiên trở nên sắc bén linh hoạt không khác
gì Cơ Nhược Tử trước kia:


  • Phong Nương Tử, Liêm phu nhân, cứ để cho Ứng Ngọc đi theo các vị. Sau khi
    tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, nói với Bối Lý Mạn, bảo hắn bí mật tố cáo với quân
    trấn thủ biên giới của Đế quốc Kinh Hồng, nói rằng có gián điệp Đế quốc Thiên
    Phong trà trộn vào thương đội, xin bọn họ vây bắt, giết ngay tại chỗ. Ứng Ngọc
    và những người đi theo hắn… bọn chúng đều phải chết dưới đao của người Đế quốc
    Kinh Hồng!

o0o

Đêm hôm đó, Ứng Ngọc mang theo mười hai tên Kim Long ngự vệ theo đoàn xe của
Bối Lý Mạn vội vàng rời khỏi thành Mễ Đặc Liệt. Bọn chúng không biết cái đang
chờ đợi bọn chúng là một tấm lưới to do Vân Nghê bố trí để giết sạch bọn
chúng.

Cùng với chuyện Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, mỗi người
không thể không có những thay đổi tương ứng.

Mọi người giãy dụa cầu sinh, cố gắng, quyết tiến lên trong khốn cảnh. Trong sự
tiến bộ của họ, những tính tình dịu dàng, tốt đẹp, thiện lương dần dần biến
mất, thay vào đó là máu lạnh, tàn nhẫn, xảo quyệt, ác độc.

Vân Nghê bắt đầu dần dần hiểu được, trong thời loạn mà tính mạng con người như
cỏ rác này, hung tàn và xảo trá đã trở thành công cụ tự bảo vệ quyền lực và
địa vị của con người một cách hiệu quả nhất. Không chỉ bảo vệ bản thân mình,
cũng có thể bảo vệ cho người mình yêu. Nam nhân của Vân Nghê đã từng vì bảo vệ
cho nàng mà không tiếc làm tất cả, như vậy hiện tại, đến phiên nàng vì bảo vệ
nam nhân của nàng mà không tiếc làm bất cứ chuyện gì.

Ứng Ngọc chỉ là quân cờ hy sinh trong ván đấu của những kẻ bề trên, nhưng khi
Vân Nghê trở thành Tướng quân chỉ huy chốn sa trường, như vậy kẻ nào có can
đảm hy sinh một con chốt thí, như vậy kẻ đó sẽ gần với thắng lợi hơn.

Trong chiến dịch này, Vân Nghê không chỉ cần học cách gạt bỏ lòng thương hại
kẻ vô tội sang một bên, còn phải học tập làm một chuyện quan trọng hơn nữa:
gạt bỏ lòng trung thành đối với Đế quốc sang một bên.

Khảo nghiệm đầu tiên sau khi Cơ Nhược Tử rời đi đã được Vân Nghê vượt qua,
trong những ngày sắp tới, còn nhiều khảo nghiệm hơn nữa đang chờ đợi nàng, chờ
đợi Thiết Huyết Trấn, cũng chờ đợi Thiển Thủy Thanh và mỗi vị tướng chỉ huy ba
cánh quân còn lại của Thiết Huyết Trấn.

Trong tràng khảo nghiệm trùng trùng này, con người ta hoặc trưởng thành hơn,
hoặc đi tới chỗ diệt vong.

o0o

Ngày Mười Hai tháng Hai năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, Thiết Huyết Trấn
chia quân thành bốn đường, chạy theo bốn hướng khác nhau.

Ngày Mười Bốn tháng Hai, Linh Phong Kỳ của Thiết Phong Kỳ dựng lên cờ hiệu
trước tiên ở miền Trung Đế quốc Kinh Hồng, tiến công quân sự khắp các địa
phương không nể nang gì cả. Linh Phong Kỳ tới lui như gió, xông xáo khắp các
vùng nông thôn, cướp của người giàu chia cho người nghèo.

Từ ngày Mười Sáu tới ngày Mười Tám tháng Hai, Thiết Phong Kỳ ở miền Nam, Huyết
Phong Kỳ ở miền Tây Đế quốc Kinh Hồng trước sau cũng triển khai hành động của
mình. Ba cánh quân có ba vị Tướng quân lãnh đạo khác nhau, mỗi người đều có
nét đặc sắc của riêng mình, nhưng mục tiêu chính vẫn giống nhau, chính là cố
gắng hết sức đả kích triều đình Đế quốc Kinh Hồng, đồng thời cũng dùng hết khả
năng bổ sung vật tư tài nguyên chiến lược.

Trong khoảng thời gian này, đoàn xe của Bối Lý Mạn đến từ Công quốc Thánh Uy
Nhĩ cũng đã tiến tới địa giới của Đế quốc Kinh Hồng. Trước khi qua biên giới,
mười ba tên Kim Long ngự vệ mang theo trong người sứ mạng quan trọng đã bị Bối
Lý Mạn dùng vài câu nhẹ nhàng bán đứng cho quân trấn thủ biên giới Đế quốc
Kinh Hồng. Mười ba tên Kim Long ngự vệ chống cự quyết liệt tới cùng, thà chết
không hàng, nhưng đến chết cũng không biết là ai đã bán đứng bọn chúng. Bối Lý
Mạn nhờ chuyện này mà được quân trấn thủ biên giới Đế quốc Kinh Hồng coi trọng
và tin tưởng. Đại tướng trấn thủ biên giới Đế quốc Kinh Hồng lúc ấy kiểm tra
thi thể bọn gián điệp kia, sau khi phát hiện ra thân phận đội trưởng Kim Long
ngự vệ của Ứng Ngọc, biết mình đã lập được công lớn, càng cảm tạ ân của Bối Lý
Mạn hơn. Lập tức ra lệnh cấp giấy thông hành đặc biệt cho Bối Lý Mạn, có thể
ung dung qua lại Đế quốc Kinh Hồng mà không bị bất cứ ai ngăn trở, cũng không
sợ người khác kiểm tra.

Thương đội của Bối Lý Mạn cứ như vậy qua biên giới Đế quốc Kinh Hồng vô cùng
thuận lợi.


  • Chỉ cần nửa ngày nữa, chúng ta có thể tới trấn Long Xà. Hai vị phu nhân, bỉ
    nhân có một cửa hàng ở đó, hàng hóa của các vị có thể gởi tạm cho cửa hàng của
    ta bảo quản. Nhưng về mặt kinh doanh buôn bán, các vị phải trả một số phí bảo
    quản nhất định.

Bối Lý Mạn lễ phép nói với Phong Nương Tử và Thủy Trung Liên.

Phong Nương Tử cười nói:


  • Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ các ngươi quả thật là không bỏ qua bất cứ cơ
    hội kiếm tiền nào.

Hiện tại Phong Nương Tử và Thủy Trung Liên lấy thân phận là nô tỳ do Bối Lý
Mạn mua được, ăn mặc như những nha hoàn tay chân thô kệch. Cũng may cả hai
người đều là nữ nhân có sức lực không kém nam nhân, không yếu ớt như Vân Nghê
và Cơ Nhược Tử, sắm vai này cũng khá thuần thục.

Bối Lý Mạn cười nói:


  • Ích lợi vĩnh viễn là điều kiện bắt buộc của hợp tác, xin hai vị cứ yên tâm,
    ta làm ăn bao giờ cũng là hàng thật giá thật, giá cả lại vừa phải. Tương lai
    Thiển Tướng quân có chuyện gì cần, cứ việc nói với ta một tiếng, ta nhất định
    sẽ làm hết sức mình.

Thủy Trung Liên gật đầu:


  • Được, trước khi chúng ta lập nên cứ điểm, hàng hóa tạm thời gởi ở chỗ của
    ngươi, ngươi cứ việc ra giá!

Nửa ngày sau, thương đội đã tới trấn Long Xà.

Trấn Long Xà là trấn lớn nhất ven hành lang Thánh Khiết thuộc lãnh thổ Đế quốc
Kinh Hồng, tuy nói là trấn, nhưng sự phồn hoa náo nhiệt của nó tương đương với
một thành. Bởi vì nơi đây nằm về phía Bắc của Đế quốc Kinh Hồng, trên trục
đường Bắc Nam, lập thành một tuyến đường chạy thẳng tới thành Mễ Đặc Liệt. Bởi
vậy tỏa ra bốn phía chung quanh, có thể đi tới rất nhiều nơi trên Đế quốc Kinh
Hồng. Trấn Long Xà là một khu trung chuyển quan trọng mỗi khi người Công quốc
Thánh Uy Nhĩ tiến vào Đế quốc Kinh Hồng buôn bán, mỗi ngày có rất nhiều hàng
hóa ra ra vào vào nơi này, sau đó chuyển đi khắp nơi trên Đế quốc Kinh Hồng.
Trong số hàng hóa này, phần lớn là những đặc sản hiếm lạ do người Công quốc
Thánh Uy Nhĩ lợi dụng ưu thế về địa lý để mua về từ các quốc gia chung quanh
bán lại kiếm lời, thường là bán được với giá rất cao.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #233