Chia Biệt (phần 4)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Phương Hổ lại gào lên:


  • Vậy ngươi lấy gì đánh Tô Nam Vũ?

Thiển Thủy Thanh lắc đầu:


  • Căn bản là không được đánh, chỉ có liều mạng chạy trốn, chạy trốn tới ngày
    nào hay ngày đó, mà các ngươi trong khoảng thời gian này cứ việc đại náo một
    trận trong Đế quốc Kinh Hồng. Người Đế quốc Kinh Hồng sẽ không bỏ qua cho ta,
    không phải bọn chúng đã treo thưởng đầu ta còn cao hơn toàn bộ Thiết Huyết
    Trấn cộng lại hay sao? Hừ hừ, nếu đã là như vậy, các ngươi nên làm cho bọn
    chúng biết rằng, không có Thiển Thủy Thanh, Thiết Huyết Trấn vẫn có thực lực
    chiến đấu cùng bọn chúng. Nếu không có ta, bọn chúng sẽ xem thường các ngươi,
    đó là lúc các ngươi có cơ hội cho bọn chúng biết tay!

Các tướng nhìn nhau, rốt cục không biết nên nói gì.

Lần này cũng không phải là dùng chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại
như lần bao vây tiêu diệt thứ hai. Lúc này nếu thật sự tách ra, về sau rất khó
có cơ hội gặp lại.

Thiển Thủy Thanh dẫn hai ngàn người chạy trốn, cho dù muốn đánh phục kích,
nhân số cũng không đủ.

Nhưng Thiển Thủy Thanh cũng đã hạ quyết tâm, bởi vì quân Đế quốc Kinh Hồng tuy
giỏi về chiến đấu trong vùng rừng núi, nhưng năng lực của kỵ binh cũng có hạn
mà thôi. Cho nên Thiển Thủy Thanh có thể khẳng định, sau khi hắn dẫn dụ Tô Nam
Vũ đi rồi, người Đế quốc Kinh Hồng rất khó phái ra được một cánh kỵ binh khác
mạnh như vậy để truy kích những người khác. Quân biên giới cũng không thể nào
không giữ lại một số kỵ binh nhất định, cho nên trong một khoảng thời gian dài
sau này, Thiết Huyết Trấn chỉ cần không đối đầu trực diện với địch, hẳn là còn
có thể chịu đựng thêm được một khoảng thời gian dài.

Về phần bản thân Thiển Thủy Thanh, hai ngàn đấu với ba vạn, khi nào Tô Nam Vũ
đuổi kịp, khi đó Thiển Thủy Thanh chỉ còn con đường chết mà thôi.

Lúc này Thiển Thủy Thanh khẽ cười nói:


  • Mọi người cứ yên tâm, cước lực của Phi Tuyết rất tốt, nếu đánh không lại,
    ta vẫn có thể bỏ chạy!

Phương Hổ gần như muốn khóc:


  • Con bà ngươi…

Bích Không Tình hỏi:


  • Lần này chia biệt, không biết đến bao giờ gặp lại, Thiển thiếu còn gì dặn
    dò nữa hay không?

Thiển Thủy Thanh nói:


  • Linh Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ, các ngươi tự quyết định hành động của
    mình. Còn về phần Thiết Phong Kỳ, Hổ Tử, ngươi chạy xuống miền Nam có một
    chuyện vô cùng quan trọng, ta cần ngươi hoàn thành.

Nói xong, hắn đưa một phong thư cho Phương Hổ:


  • Kế hoạch đã viết trên đó, ngươi cứ xem qua sẽ hiểu. Tương lai sau này của
    Thiết Huyết Trấn, phải trông vào hành động của ngươi!

Kế tiếp, Thiển Thủy Thanh nhìn sang Dạ Oanh, nữ nhân này từ đầu chí cuối vẫn
không nói một câu nào. Đến giờ phút này, nàng khẽ nói:


  • Chàng muốn làm gì ta cũng không phản đối, chỉ có một điều kiện, chính là
    không được bỏ lại ta!

Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười, hắn cười vô cùng khoái trá, nhẹ nhàng đứng
lên ôm lấy Dạ Oanh, hôn vào mặt nàng trước mặt mọi người, khẽ nói:


  • Nàng yên tâm, ta không dễ dàng chết vậy đâu!

Nói xong, hắn lấy tay đánh vào sau gáy Dạ Oanh một đòn, Dạ Oanh lập tức ngất
đi.

Giao Dạ Oanh cho Phương Hổ, hắn nói:


  • Nữ nhân của ta, ngươi thay ta bảo vệ cho cẩn thận!

Phương Hổ nhìn Thiển Thủy Thanh chằm chằm, hồi lâu mới mắng một câu:


  • Tên khốn kiếp này, lần nào cũng vậy!

Thiển Thủy Thanh giả vờ như không nghe thấy:


  • Bây giờ đi báo cho các huynh đệ biết, nói với bọn họ rằng, có ai bằng lòng
    đi chết với ta thì đứng ra!

o0o

Ngày Mười Hai tháng Hai năm Một Trăm Lẻ Tám lịch Thiên Phong, bởi vì Mịch Tử
Âu hiến kế, Tô Nam Vũ đuổi theo sát gót, Thiển Thủy Thanh bắt buộc phải chia
quân chạy trốn ở Sa Châu. Lần chia quân này không phải vì muốn phản kích đối
thủ, mà là bảo vệ tuyệt đại đa số tướng sĩ Thiết Huyết Trấn.

Đêm hôm đó, Thiển Thủy Thanh mang theo một số binh sĩ trọng thương trong Trấn,
tổng cộng hơn hai ngàn một trăm người, bước trên con đường chạy chết.

Bọn họ lặng lẽ xuất phát vào ban đêm, nhưng không thể qua mặt được quân thám
báo của Tô Nam Vũ. Thiết Huyết Trấn chia quân làm bốn đường, chia nhau hành
động, Tô Nam Vũ không dám chậm trễ, sau khi điều tra rõ hướng đi của Thiển
Thủy Thanh, lập tức dẫn quân đuổi theo.

Bất kể là Khương Trác, Lâu Thiên Đức, Lương Trung Lưu hay Tô Nam Vũ, thậm chí
Cô Chính Phàm và Lương Khâu Húc, tất cả đều xem Thiển Thủy Thanh là đại địch
thứ nhất, muốn giết hắn càng sớm càng tốt.

Tuy nhiên trong chiến tranh, có đôi khi không nên xem thường một đối thủ nào
đó, cũng có đôi khi không nên quá xem trọng một đối thủ nào đó. Người Đế quốc
Kinh Hồng quá xem trọng Thiển Thủy Thanh, kết quả là coi thường những người
khác. Bất kể là Bích Không Tình, Thủy Trung Đường, hay là Phương Hổ, bản thân
bọn họ thật ra cũng là danh tướng hiển hách sa trường, cũng có tài nghệ riêng
của mình. Trước nay bọn họ từng bị vùi lấp dưới ánh hào quang thường thắng của
Thiển Thủy Thanh, mà hiện tại, đã tới lúc bọn họ xuất ra bản lãnh của mình.

Vì thế trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, sau khi con chuột to lớn Thiết Huyết
Trấn hóa thân thành bốn con chuột nhỏ, chú mèo Tô Nam Vũ giương nanh vuốt ra
đuổi theo con chuột Thiển Thủy Thanh nhỏ nhất nhưng quan trọng nhất. Ba con
chuột còn lại thì đang thi triển trận chiến phản kích từ trong tuyệt địa vô
cùng ác liệt bên trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng.

o0o

Đoàn xe bên ngoài cửa sổ xôn xao, tiếng người nhốn nháo ồn ào, mỗi người đều
có công tác của mình, nhiệm vụ của mình.

Cơ Nhược Tử đi đã được một ngày, Vân Nghê ngồi đây cũng đã một ngày.

Lúc này Phong Nương Tử và Thủy Trung Liên cũng sắp sửa đi rồi, đi theo đoàn xe
của Bối Lý Mạn, lấy thân phận thương nhân tiến vào Đế quốc Kinh Hồng.

Cuộc sống luôn luôn đầy những thách thức, bất kể là Thiển Thủy Thanh, Cơ Nhược
Tử, bọn Phong Nương Tử, hay chính nàng đều không có quyền lựa chọn. Cũng giống
như chiếc thuyền trong cơn bão táp, vật lộn với sóng gió ngập trời mà tiến
tới, hoặc là chìm nghỉm, hoặc là tới được bờ bến an toàn.


  • Lần này đi Đế quốc Kinh Hồng đường sá xa xôi, khắp nơi đều là địch, không
    hề có người quen, các người… phải vô cùng cẩn thận.

Vân Nghê khẽ nói với Phong Nương Tử và Thủy Trung Liên.


  • Tỷ tỷ cũng vậy, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ vốn giảo quyệt, tham tài háo
    sắc, phản phúc vô thường, tỷ ở nơi đây chủ trì đại cục, mọi chuyện phải hết
    sức cẩn thận, phải tự chăm sóc cho mình.

Phong Nương Tử nói.

Thủy Trung Liên cũng nói:


  • Nếu đã đi ra ngoài, vậy phải làm sao cho có kết quả mới được, chuyện khác
    không nói, lần này ra ngoài đối với mọi người chúng ta mà nói cũng là một phen
    lịch lãm. Bốn người chúng ta hôm nay lập lời thề tại đây, mặc kệ tương lai
    Thiết Huyết Trấn xảy ra chuyện gì, chỉ cần một người bọn họ còn sống, chúng ta
    vẫn tiếp tục kiên trì sứ mạng của mình. Nữ nhân trong đời có thể làm thành
    công một chuyện vốn không dễ dàng gì, nếu như đã làm, vậy phải cố gắng và trân
    trọng!

Nhạc Thanh Âm cười nói:


  • Đúng là như vậy, bất kể tương lai Đế quốc Kinh Hồng xảy ra chuyện gì, thay
    đổi như thế nào, chỉ cần người của Thiết Huyết Trấn chỉ còn một người còn
    sống, chúng ta vẫn phải tiếp tục kiên trì, quyết không bỏ cuộc!

Tay của bốn nàng nắm chặt vào nhau.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.


  • Thuộc hạ có việc cầu kiến Vân phó sứ.

Người lên tiếng là quan võ phụ trách an toàn cho đoàn đi sứ, đội trưởng Kim
Long ngự vệ Ứng Ngọc.

Vân Nghê ở trong phòng lên tiếng hỏi:


  • Có chuyện gì vậy?

Ứng Ngọc ở bên ngoài cao giọng nói:


  • Bệ hạ có mật lệnh, lệnh cho thuộc hạ đi theo Phong cô nương tới Đế quốc
    Kinh Hồng, xin Vân phó sứ cùng vị thương nhân Bối Lý Mạn kia sắp xếp giùm!

Các nàng nghe vậy kinh ngạc, cửa phòng chậm rãi mở ra.

Vân Nghê đứng ở cửa, sắc mặt nghiêm nghị:


  • Vì sao bệ hạ bảo ngươi đi Đế quốc Kinh Hồng? Ngươi có biết việc này nguy
    hiểm tới mức nào không?

Ứng Ngọc lập tức trả lời:


  • Thật là xin lỗi, đây là mật lệnh của bệ hạ, bởi vậy thuộc hạ không thể nói
    rõ. Xin Vân phó sứ thứ lỗi, nhưng chuyện này bắt buộc phải làm!

Sắc mặt của Vân Nghê lập tức trở nên khó coi, Cơ Nhược Tử chỉ vừa đi có một
ngày, quan võ phụ trách an toàn của đoàn đi sứ cũng đã bắt đầu xem thường
nàng. Rất hiển nhiên, không chỉ vì hắn có mật lệnh của Thương Dã Vọng, cũng
bởi vì uy tín của nàng không đủ.

Phong Nương Tử lập tức nói:


  • Ngay cả phó sứ cũng không thể biết hay sao?


  • Phó sứ không phải là Chủ sứ, huống chi dù là Chủ sứ cũng không cần thiết
    phải biết.


Nhạc Thanh Âm thấp giọng mắng:


  • Khốn kiếp, đoàn đi sứ cho tới bây giờ, Chủ sứ là lớn nhất, là thống lĩnh
    tối cao. Chủ sứ không có mặt, phó sứ là cao nhất, tất cả sự vụ đều do phó sứ
    xử lý sắp xếp. Không cần biết bệ hạ có mật lệnh gì, đều phải báo cho phó sứ
    biết trước tiên, sau đó mới do phó sứ đại nhân định đoạt!

Ứng Ngọc nhìn Vân Nghê, Vân Nghê lạnh lùng nói:


  • Ứng Ngọc, mắt thấy là thật, tai nghe là giả, trừ phi ngươi lấy mật lệnh của
    bệ hạ ra đây, nếu không ta sẽ không tin lời nói của ngươi, mà chỉ có thể xem
    như ngươi giả truyền thánh chỉ. Nếu như ngươi cứ kiên quyết không nói, vậy một
    mình ngươi cứ việc đi Đế quốc Kinh Hồng, còn chức quan võ của ngươi hiện tại
    cứ giao lại cho người khác là xong!

Vân Nghê vốn luôn dịu dàng tao nhã lúc này đột nhiên trở nên kiên quyết vô
cùng. Ứng Ngọc ngạc nhiên một chút, lúc này mới chịu nói với vẻ không cam
lòng:


  • Bệ hạ ra lệnh cho ta mang theo vài người tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, nghĩ
    cách cứu Thiển Tướng quân, nếu như có thể, cố gắng hết sức đưa hắn trở về!

Vân Nghê cười lạnh lẽo:


  • Chuyện này không có khả năng, người Đế quốc Kinh Hồng đã sớm vẽ hình Thủy
    Thanh và các quan tướng của Thiết Huyết Trấn, gởi đi khắp nơi trong Đế quốc
    Kinh Hồng và Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Ngươi mang theo một hai tên tiểu tốt, làm
    chuyện lặt vặt gì đó còn có thể, muốn cứu chàng trở về tuyệt đối không thể
    được. Vả lại Thủy Thanh không phải là một Tướng quân bỏ mặc huynh đệ của mình
    mà chạy trốn giữ mạng. Ứng Ngọc, còn gì chưa nói thì ngươi hãy nói hết ra đi!

Ứng Ngọc lập tức cười nói:


  • Đương nhiên trong trường hợp không mang được người trở lại, bệ hạ hy vọng
    ít nhất có thể nhận được bản đồ địa hình địa lý của Đế quốc Kinh Hồng trong
    tay Thiển Tướng quân, cùng với tổng hợp một ít tình huống dân chúng ở các địa
    phương Đế quốc Kinh Hồng, mang về thành Thương Thiên!

Sắc mặt Vân Nghê khẽ biến.

o0o

Ứng Ngọc đi rồi, ra ngoài chờ Vân Nghê bố trí, Vân Nghê ngồi trong phòng suy
nghĩ.

Cơ Nhược Tử từng nói với nàng, phàm việc gì cũng không được nhìn bề ngoài,
người ở địa vị cao, mỗi một hành động đều có ý nghĩa đặc thù, nếu như không
hiểu rõ đạo lý bên trong, như vậy sẽ không nắm được rõ ràng sự việc, bởi vậy
gặp bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận ứng phó.

Khi Ứng Ngọc nói ra mật lệnh của Thương Dã Vọng, không hiểu vì sao, trong lòng
Vân Nghê mơ hồ có cảm giác không lành.

Nàng không nói được cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng nàng cảm thấy dường như
chuyện này có vấn đề.


  • Dường như chúng ta đã bỏ sót chuyện gì đó…

Đột nhiên Vân Nghê nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Nhạc Thanh Âm
nghe không hiểu:


  • Tỷ tỷ nói vậy là có ý gì?

Vân Nghê lắc đầu:


  • Ta không biết, nhưng ta cảm thấy rằng bệ hạ sẽ không vô duyên vô cớ ra lệnh
    cho Ứng Ngọc đi lấy bản đồ Đế quốc Kinh Hồng như vậy, còn rốt cục chuyện này
    có ý nghĩa như thế nào, tạm thời ta còn không hiểu.

Nàng khẽ chống cằm, đau khổ suy tư.


  • Vì sao nhất định phải có ý nghĩa gì khác? Bệ hạ chỉ là tính toán sâu xa mà
    thôi, nếu có thể lấy được bản đồ Đế quốc Kinh Hồng trở về, như vậy vạn nhất
    tương lai toàn bộ tướng sĩ Thiết Huyết Trấn tử trận, ít nhất cũng không đến
    nỗi chết vô giá trị!

Thủy Trung Liên nói.


  • Giá trị?

Vân Nghê cảm thấy trước mắt sáng ngời:


  • Đúng vậy, chính là giá trị!


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #232