Người đăng: khuynhtanthienha10@
Bích Không Tình lạnh lùng nói:
- Đối phó với một cánh quân đơn độc bị vây hãm bên trong lãnh thổ của quốc
gia mình, bất kể biến hóa như thế nào, vĩnh viễn chỉ có hai đấu pháp chính.
Thứ nhất là bằng vào ưu thế binh lực hùng mạnh tiến công đối thủ, tiêu hao
binh lực địch lần lần, cho đến khi tiêu diệt được toàn quân. Thứ hai là lợi
dụng ưu thế lãnh thổ của mình, tăng cường phòng ngự, đợi cho địch bị đói mà
chết.
-… Tiến công là nhắm vào nhược điểm binh lực ít ỏi của quân ta, phòng ngự là nhằm vào nhược điểm không có nguồn tiếp tế vật tư của quân ta. Hai lần bao vây tiêu diệt trước của quân Đế quốc Kinh Hồng đều dùng biện pháp đầu tiên, kết quả đều thất bại. Nếu tấn công không thể tiêu diệt được chúng ta, cũng chỉ còn cách đổi lại trạng thái phòng ngự. Càng tệ hơn nữa là bọn chúng còn đồng thời phái ra một cánh kỵ binh truy kích chúng ta rất nhanh, công thủ gồm nhiều mặt, có thể thấy rằng nhân tài của Đế quốc Kinh Hồng quả thật không ít!
Phương Hổ gào lên:
- Ngươi nói những lời này thì có ích gì? Vấn đề bây giờ là chúng ta nên làm
gì?
Bích Không Tình lắc lắc đầu:
- Dù sao ta vẫn không có cách nào.
Tô Vân cũng nói:
- Trước kia lúc ta còn làm thổ phỉ nếu gặp lúc quan quân tổ chức bao vây tiêu
diệt, liền tìm một nơi thâm sơn cùng cốc nào đó chui vào, trốn chừng mười ngày
nửa tháng không ra. Tuy nhiên đáng tiếc, trên lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng,
nơi nơi đều là người của bọn chúng, chúng ta không có chỗ nào để trốn. Triều
đình Đế quốc Kinh Hồng cũng không phải là bao vây tiêu diệt thổ phỉ, sẽ truy
kích chúng ta vĩnh viễn không tha. Chúng ta chạy một tháng, bọn chúng cũng sẽ
đuổi theo một tháng, chúng ta chạy một năm, bọn chúng cũng đuổi theo một năm,
bảo đảm rằng tuyệt đối không cho chúng ta được một ngày sống yên thân. Ta thấy
biện pháp duy nhất hiện tại chính là liều mạng đánh với đối thủ một trận ác
liệt, ngày nào chưa giết được Tô Nam Vũ, ngày đó chúng ta chưa có cơ hội thoát
thân.
Thủy Trung Đường lạnh lùng nói:
- Chưa nói đến chuyện có thể đánh thắng Tô Nam Vũ hay không, thắng xong chúng
ta còn lại được bao nhiêu người? Cho dù chúng ta diệt được Tô Nam Vũ, có thể
bảo đảm rằng Đế quốc Kinh Hồng không phái ra thêm một cánh kỵ binh y như vậy
tiếp tục đuổi giết hay không?
Mọi người không nói gì.
Lúc này, bọn họ chỉ còn cách đổ dồn ánh mắt về phía Thiển Thủy Thanh, vị đầu
lĩnh của bọn họ.
o0o
Đưa mắt nhìn non xanh nước biếc xa xa, Thiển Thủy Thanh ra vẻ xuất thần, lòng
hắn hiện giờ yên tĩnh như nước trong giếng lặng, không mảy may gợn sóng.
Các tướng của Thiết Huyết Trấn tranh cãi ầm ĩ chung quanh, dường như không lọt
vào tai hắn lời nào, hiện giờ hắn chỉ nhớ đến một chuyện.
Hắn cứ lẳng lặng ngồi như vậy, thủy chung không nói một lời nào.
Mặc dù thân thể hắn ngồi đây, nhưng tâm hồn như bay bổng tận đâu đâu. Trong
thời gian gần đây, gần như ngày nào hắn cũng nhớ về Vân Nghê, nhớ về bọn Cơ
Nhược Tử.
Thủy Trung Đường đi tới nói:
- Thiển Trấn Đốc, đã hai mươi lăm ngày qua, chúng ta vẫn bị Tô Nam Vũ đuổi
sát không tha, nếu còn tiếp tục như vậy, khoảng chừng vài ngày nữa có lẽ toàn
bộ chúng ta phải xong đời, xin Thiển Trấn Đốc đưa ra chủ ý!
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Thật ra, ta vẫn đang chờ đợi ngày này.
Thủy Trung Đường nghe vậy ngẩn ra, Thiển Thủy Thanh đã vỗ vỗ xuống đất:
- Bảo mọi người tới đây ngồi đi, ta có vài lời muốn nói với bọn họ.
Các tướng Thiết Huyết Trấn quây quần bên cạnh Thiển Thủy Thanh, không biết hắn
muốn nói gì.
Thiển Thủy Thanh trước sau như một vẫn đưa mắt nhìn ra xa, không quay đầu lại:
- Thật ra lúc còn ở thành Bình Dương, ta đã sớm biết sẽ có ngày này. Nơi đây
không phải là lãnh thổ của chúng ta, bất kể chúng ta đánh như thế nào, rốt cục
cũng phải đi tới tình cảnh như ngày hôm nay. Không Tình nói rất đúng, đối phó
với một cánh quân đơn độc bị vây trên lãnh thổ của mình, luôn luôn chỉ có hai
lựa chọn. Thứ nhất là bằng vào quân lực hùng mạnh mà đè ép, thứ hai là cắt đứt
lương thảo. Quãng thời gian trước, chúng ta chiến đấu anh dũng, địch nhân đã
bị chúng ta đánh cho táng đởm kinh hồn, sau hai lần bao vây tiêu diệt, địch
chọn dùng loại chiến lược thứ hai là điều không thể nào tránh khỏi. Sau khi hy
vọng tiêu diệt chúng ta trong một thời gian ngắn trở nên xa vời, đứng vững
đánh chắc đã trở thành lựa chọn tốt nhất của quân địch.
Hắn đứng lên, rốt cục cũng quay đầu lại, trong mắt hiện ra vẻ quyết tuyệt vô
cùng:
- Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta định ra kế hoạch La Tân Hán!
Phương Hổ cất tiếng hỏi:
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
- Ta có thể đoán được đối phương sẽ làm thế nào, không có nghĩa là ta giải
quyết được vấn đề. Đối phương phóng tới một cây trường mâu, ta không có thuẫn
để đỡ, chỉ có thể phóng trả lại đối phương một mâu. Kế hoạch La Tân Hán không
phải để dùng bảo vệ chúng ta, ý nghĩa tồn tại của nó không phải là để làm dịu
đi mối quan hệ của chúng ta với dân chúng, mà là gây khó dễ về chính trị cho
đối thủ, là hành động ta đã cân nhắc bố trí để đối phó với Đế quốc Kinh Hồng.
Mục đích và ý nghĩa của nó không thể giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt, mà
là lợi dụng sơ hở trong kế hoạch của đối phương mà giáng cho bọn chúng một đòn
chí mạng.
Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
- Nói đơn giản, chính là lấy mạng đổi mạng.
Lúc này, sắc mặt Thiển Thủy Thanh đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng:
- Hành động lần này của người Đế quốc Kinh Hồng, nếu đứng trên góc độ chiến
tranh mà nói là hoàn toàn chính xác, chỉ tiếc là xét theo góc độ chính trị lại
có vấn đề rất lớn. Thứ nhất, đấu pháp như vậy thoạt nhìn thì quá mức tiêu cực,
sẽ làm cho dân chúng địa phương có suy nghĩ rằng, với thực lực cả một quốc gia
của Đế quốc Kinh Hồng lại không thể đối phó với Thiết Huyết Trấn, bị binh lực
hai vạn của Thiết Huyết Trấn ta đánh cho tơi bời hoa lá. Thứ hai, tập trung
binh lực trấn giữ các nẻo đường quan trọng, các nơi quan ải hiểm yếu, các
thành trấn lớn, lại thu gom lương thực vào thành, làm cho quân ta không thể
thu thập vật tư một cách thuận lợi, những hành động này đều chính xác, nhưng
sẽ làm cho lực khống chế của các thành trấn đối với các vùng nông thôn xung
quanh giảm xuống rất nhiều. Như vậy, thật ra khiến cho không gian để cho chúng
ta tung hoành càng thêm rộng rãi, tuy rằng vật tư sẽ thiếu thốn, nhưng chỉ cần
có đủ không gian, cùng lắm thì chạy qua nhiều chỗ một chút cũng có thể lấy
được vật tư. Nhất là tên thương nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ kia sẽ trở thành
thương nhân vận chuyển vật tư tốt nhất cho chúng ta, điểm này, người Đế quốc
Kinh Hồng tuyệt đối không thể nào ngờ được. Mà kế hoạch La Tân Hán của chúng
ta hoàn toàn cần phải có đủ không gian và thời gian mới có thể tiến hành. Cho
nên sách lược của đối phương, thật ra đã nằm trong dự liệu của ta.
Thủy Trung Đường tỏ ra lo lắng:
- Nhưng một ngày Tô Nam Vũ còn chưa chết, chúng ta không thể lợi dụng sơ hở
của địch mà xuất kích. Người Đế quốc Kinh Hồng cũng không phải là kẻ ngốc, sở
dĩ bọn chúng làm như vậy là vì có Tô Vân bám sát chúng ta.
Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:
- Cho nên, hiện tại chuyện chúng ta phải làm là thoát khỏi Tô Nam Vũ, nói
thật ra chuyện này cũng không khó, chỉ là… Ta không muốn rời bỏ các ngươi…
Trong lòng các tướng đồng thời lạnh toát, Phương Hổ hét lớn:
- Thiển thiếu, ngươi nói những lời này là có ý gì? Cái gì mà không muốn rời
bỏ chúng ta? Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Thiển Thủy Thanh mỉm cười nhìn Phương Hổ, đưa tay vỗ vỗ vào vai hắn:
Lần này đây, người Đế quốc Kinh Hồng đã hốt thuốc theo toa, chúng ta muốn
tránh cũng không thể tránh, cho nên phương pháp để thoát khỏi tình cảnh nguy
hiểm hiện tại chỉ có một, đó là chúng ta phải thật sự tách ra.
Thật sự tách ra?
Mọi người cùng kêu to.
Giọng Thiển Thủy Thanh như chém đinh chặt sắt:
- Trong khoảng thời gian chạy trốn này, có thể thấy được quyết tâm của Tô Nam
Vũ rất rõ ràng, hắn chính là muốn bám sát chúng ta không rời, hơn nữa không
cần biết chúng ta làm như thế nào, hắn đều lấy bất biến ứng vạn biến. Như vậy
lần này, ta sẽ cho hắn một sự lựa chọn, từ bây giờ trở đi, Thiết Huyết Trấn ta
phải chia quân làm bốn đường, Thiển Thủy Thanh ta một đường, ba Kỳ khác mỗi Kỳ
một đường, thừa dịp bên trong Đế quốc Kinh Hồng đang rút quân thủ vững các
thành trấn lớn, tiếp tục tiến hành kế hoạch La Tân Hán của chúng ta. Chúng ta
phải tiến công các phủ huyện nhỏ, cần phải làm cho Đế quốc Kinh Hồng rối loạn
hẳn lên. Chúng ta chia ra mỗi người đi mỗi ngã như vậy, chạy theo bốn đường,
ta xem Tô Nam Vũ làm sao đuổi theo! Theo như ta dự đoán, hắn cũng không dám
chia quân ra đối phó!
Chiến thuật ly hợp lúc đầu cùng với chiến thuật chia ra bốn phía mà chạy lúc
này, về mặt hình thức thì giống nhau như đúc. Điểm khác nhau duy nhất chính là
chiến thuật ly hợp, thủ đoạn của nó là phân rồi lại hợp, mục đích của nó là
tiến công, thông qua việc dẫn dụ đối thủ mà chia ra tiêu diệt từng bộ phận,
tạo nên ưu thế cục bộ trên chiến trường. Còn chiến thuật chia ra bốn phía mà
chạy, thủ đoạn của nó là chia ra mà không hợp, chạy theo bốn phía, khiến cho
địch nhân dưới tình huống không thể chia quân, chỉ có thể chọn một trong bốn
đường mà đuổi theo.
Hai loại chiến thuật này, một cái là chủ động tích cực, cái còn lại là bị động
tiêu cực.
Tô Nam Vũ lấy bất biến ứng vạn biến, Thiển Thủy Thanh không thể dùng thế công
chủ động, cũng chỉ có thể dùng phương thức bị động để giải quyết mối phiền
phức này: tức là hy sinh một số ít người, để thành toàn cho những người còn
lại.
Trước khi Tô Nam Vũ xác định được đối thủ chia ra bốn đường mà chạy, hắn cũng
không thể khẳng định rốt cục đối thủ là chạy trốn thật sự, hay chỉ làm ra vẻ
bỏ chạy để dẫn dụ hắn đuổi theo. Vì muốn an toàn, hắn cũng chỉ có thể y như
trước, chọn lấy một đường mà đuổi theo. Đến lúc hắn hiểu ra những đường khác
trốn chạy thật sự chứ không phải tìm cơ hội phản kích, lúc ấy khoảng cách giữa
hắn và những đường kia đã rất xa, hắn cũng chỉ có thể đuổi theo một đường duy
nhất ấy mà thôi.
Bích Không Tình lập tức nói:
- Nếu như chúng ta làm vậy, binh lực các đường càng yếu hơn, lúc ấy Tô Nam Vũ
không phải đi theo chúng ta nữa, mà là đuổi giết chúng ta!
Một khi binh lực của đối phương đã thay đổi như vậy, Tô Nam Vũ tuyệt đối không
ngu ngốc đến mức tiếp tục tiến hành theo kế hoạch cũ đuổi theo mà không đánh,
không thay đổi đấu pháp. Chắc chắn là hắn rất thích nhìn thấy đối thủ chia
quân, sau đó sẽ đuổi theo cường công, tiêu diệt trước một đường.
Phương Hổ cũng nói:
- Hơn nữa cho dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra, Tô Nam Vũ chỉ có thể đuổi
theo ngươi chứ không phải là ai khác.
Cũng cùng là đuổi, tự nhiên phải đuổi theo đường nào đáng giá nhất.
Thiển Thủy Thanh cười khổ:
- Cho nên mới nói, ta không muốn rời bỏ các ngươi. Các huynh đệ, lần chia
quân này, ta không thể nắm chắc đến khi nào thì có thể gặp lại các ngươi, có
lẽ ngày mai, Tô Nam Vũ sẽ đuổi theo ta, tiêu diệt ta mất, cũng có thể ta còn
được một vài ngày, có thể tranh thủ thời gian cho mọi người thêm một chút.
Nhưng bất kể thế nào, ta nghĩ chuyện chúng ta gặp lại sẽ vô cùng khó khăn.
Phương Hổ rống giận:
Thiển Thủy Thanh, ngươi điên rồi sao? Ngươi dùng bản thân mình để dẫn dụ Tô
Nam Vũ, ngươi dựa vào cái gì mà có thể tránh thoát được số kiếp? Quân của Tô
Nam Vũ có tới ba vạn!
Cho nên nhiều nhất ta chỉ có thể mang theo hai ngàn người.
Mặc kệ Phương Hổ đang rống to, Thiển Thủy Thanh trả lời cho hắn bằng giọng
lạnh như băng:
- Mang theo nhiều chỉ có thể làm cho trói buộc, chết không đáng, nhưng mang
theo quá ít, nói không chừng hắn cũng sẽ chia quân thật sự!