Chia Biệt (phần 2)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Dân chúng bình thường sống cuộc sống nghèo khổ, đột nhiên trời cho một số của
cải lớn như vậy, không phải do bản thân mình cướp giật mà có, tự nhiên phải
hết sức giữ gìn. Nếu như là lúc trước, bọn phú hộ có thể nhờ vào lực lượng của
quan phủ trấn áp dân chúng, ép buộc họ để thu hồi của cải. Nhưng Thiển Thủy
Thanh đi đến vùng nào đều giết sạch quan viên địa phương, quan phủ trong vùng
đều chết hết, còn ai có năng lực đứng ra cho bọn phú hộ.

Bọn phú hộ mất đi ô dù lớn nhất, đột nhiên phát hiện ra không có chỗ dựa là
lực lượng quan phủ, những dân chúng bình thường cởi trần đi chân đất đột nhiên
trở nên cứng cỏi hơn. Bọn họ có tiền, có vốn, bọn phú hộ lại bị giảm uy phong,
đem hai bên ra so sánh với nhau, dân nghèo thấy rằng mình có lực lượng có thể
đối phó với bọn quý tộc phú hộ, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Vì thế, số của cải mà Thiển Thủy Thanh phân phát khắp nơi cho dân chúng đã trở
thành một mồi lửa thật lớn, châm lên sự mâu thuẫn giữa dân chúng nghèo khổ và
bọn quý tộc phú hộ.

Mới đầu, sự mâu thuẫn và đối kháng này chỉ tiến hành trong phạm vi nhỏ, Thiển
Thủy Thanh đi qua mười vùng, có lẽ chỉ có hai vùng có thể phát sinh. Đây là vì
lực lượng giữa người giàu và người nghèo vẫn còn sự chênh lệch nhất định,
những người nghèo không muốn liều mạng vì tiền, phần lớn nén nỗi uất ức đem
của cải trả lại. Nhưng sau khi Thiển Thủy Thanh đi tới đi lui, thậm chí có nơi
đi qua mấy lần, có lúc sáng hôm nay đi ngang qua một trấn, sáng mai lại trở về
trấn đó một lần nữa, tất cả mọi chuyện đều trở nên khác hẳn.

Bọn phú hộ vật vả lắm mới tập hợp được lực lượng, cướp lại số của cải đã được
phát cho dân nghèo, Thiển Thủy Thanh lại chạy trở về, cướp sạch một lần nữa
rồi lại phát cho dân. Chờ sau khi Thiển Thủy Thanh đi rồi, bọn phú hộ lại phải
tụ tập lực lượng cướp trở về, trải qua vài lần như vậy, có một số dân chúng
cảm thấy không thể nào nhịn được nữa.

Nghèo và giàu vốn là hai mối quan hệ đối lập với nhau, mỗi lần dân chúng bị
bọn phú hộ cướp của cải trở lại, trong lòng đau đớn thêm một phần, nỗi oán hận
cũng tăng thêm một phần. Mà sau khi liên tục chịu áp bức như vậy, có một số
cường hào ác bá thậm chí còn cướp đi của cải của dân chúng, để bù lại cho số
của cải thiếu hụt vì Thiển Thủy Thanh lấy đi. Hành vi như vậy làm cho quan hệ
giữa người giàu và người nghèo chuyển biến xấu hơn nữa.

Nhất là có rất nhiều lúc, Thiển Thủy Thanh phân phát của cải cũng không phải
có mức cố định, nhà nào được nhiều hay ít, hoàn toàn không biết, cho nên thu
lại rất khó khăn. Bọn phú hộ tham lam luôn luôn nghĩ thà giết lầm còn hơn bỏ
sót, bèn cướp sạch tiền tài trong tay dân chúng, ngược lại còn lấy đi một số
lớn hơn số mà Thiển Thủy Thanh đã phân phát cho bọn họ.

Loại hành động chia của cải cho dân chúng, mượn ngọn cờ thay trời hành đạo
này, ở một mức độ nào đó càng làm tăng thêm mức độ bị bóc lột và ngược đãi của
dân chúng. Nhưng không phải Thiển Thủy Thanh tự tay làm ra, mà là thông qua
hành động chia của cải, cố ý khơi lên mâu thuẫn đối lập giữa tầng lớp giàu và
nghèo bên trong Đế quốc Kinh Hồng, bởi vậy thủ pháp của hắn vừa khéo léo vừa
bí mật.

Nhưng đúng như lời Vượng Tán đã nói, hành vi quân sự tác động lên chính trị
cần phải có một quá trình diễn biến trong thời gian dài, không thể nào một lần
là xong. Trong khoảng thời gian ngắn, cho dù dân chúng địa phương có mâu thuẫn
với bọn phú hộ cường hào, cũng sẽ không tới mức làm cho cả nước náo loạn,
nhiều nhất chỉ là va chạm trong phạm vi nhỏ mà thôi.

Nhưng khi Thiết Huyết Trấn đang tung hoành bên trong lãnh thổ của Đế quốc Kinh
Hồng, dần dần mở rộng ảnh hưởng của mình, đồng thời sức chú ý của người Đế
quốc Kinh Hồng cũng tập trung vào Thiết Huyết Trấn. Sự mất mát tiền bạc ngày
càng gia tăng, mối thù giữa hai giai cấp giàu nghèo càng thêm sâu sắc không
ngừng, tiêu hao tài nguyên trong nước cũng gia tăng nhanh chóng. Như vậy đến
một ngày nào đó, mâu thuẫn này không ngừng tăng lên, cuối cùng sẽ như một ngọn
núi lửa bùng phát.

Đến lúc đó, Đế quốc Kinh Hồng sẽ rơi vào tình cảnh náo loạn hoàn toàn.

Bất kể là Cơ Nhược Tử hay là Vượng Tán, đều nhìn thấy rất rõ ràng chuyện này.

Lúc này Vân Nghê nghe đến nỗi trợn mắt há mồm, rốt cục cũng đã hiểu được lúc
này Thiển Thủy Thanh đang mang chiếc mặt nạ thiện lương, nhưng thương tổn mà
hắn gây ra chi Đế quốc Kinh Hồng, chỉ sợ gấp mười, gấp trăm lần Chỉ Thủy.


  • Nói như vậy, không còn bao lâu nữa, Đế quốc Kinh Hồng sẽ đại loạn hay sao?


  • Không!


Cơ Nhược Tử lắc đầu:


  • Căn cứ vào phân tích của ta, chỉ dựa vào chút chuyện này mà muốn Đế quốc
    Kinh Hồng đại loạn, ít nhất phải cần có thời gian từ ba năm trở lên. Vả lại
    với điều kiện người Đế quốc Kinh Hồng không phát hiện ra, trước đó chưa có
    chuẩn bị đề phòng mới được!

Vân Nghê suýt nữa ngất đi:


  • Không lẽ Thủy Thanh phải ở Đế quốc Kinh Hồng ba năm hay sao?

Cơ Nhược Tử bất đắc dĩ đáp:


  • Mâu thuẫn giữa giàu và nghèo mãi mãi tồn tại, đã có từ sớm, muốn khơi lên
    sự đối lập giữa bọn họ không khó, nhưng muốn làm cho họ có lòng tin và lòng
    can đảm đứng lên chống lại thì không dễ chút nào. Dân chúng vốn có sức chịu
    đựng đối với áp bức nhiều khi vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, chỉ dựa vào
    chuyện phân phát của cải, dẫn đường cho giai cấp phú hộ cường hào địa phương
    tiến hành áp bức dân chúng, tuy thủ pháp xảo diệu nhưng không thể nào tránh
    khỏi vấn đề thời gian. Cho nên nhất định Thủy Thanh còn có sự chuẩn bị khác,
    dẫn phát cừu hận này phát tác ra trước thời gian, nếu không… Thiết Huyết Trấn
    không thể nào cầm cự trong khoảng thời gian dài như vậy. Sở dĩ ta nói với muội
    chuyện này chính là vì muốn muội hiểu được, muội ở nơi đây chẳng những vì
    chuyển số vật tư mà Thủy Thanh cần, còn phải theo dõi chặt chẽ bất cứ chuyện
    gì dù là nhỏ xảy ra bên trong Đế quốc Kinh Hồng. Ta không biết đến lúc đó Đế
    quốc Kinh Hồng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần Thủy Thanh chưa chết, ắt sẽ
    có chuyện. Mà lúc chuyện xảy ra, muội phải phát hiện kịp thời, lập tức nắm
    chắc cơ hội… Còn chuyện làm như thế nào nắm chắc, hành động cụ thể ra sao,
    phải xem chính muội mà thôi, bởi vì có lẽ vào lúc ấy, ta sẽ không có mặt bên
    cạnh muội, căn bản không thể nào giúp đỡ, nhắc nhở muội.

Nói đến đây, Cơ Nhược Tử vỗ vỗ vào tay Vân Nghê:


  • Hôm nay ta nói cho muội những chuyện này, sau này không có mặt ta, nhất
    định muội phải tự mình nghiền ngẫm, phát hiện vấn đề.


  • Nhưng tỷ tỷ, muội chưa từng trải qua chuyện như vậy…


  • Muội đã trải qua rồi, chỉ là muội không biết mà thôi. Cứ việc lấy ra quyết
    đoán và can đảm mà khi xưa muội đã xông vào phủ Quân vụ, muội sẽ phát hiện ra
    rằng thật ra trên đời này, có rất nhiều chuyện cũng không khó làm. Khi muội đã
    có kinh nghiệm của lần đầu rồi, tới lần thứ hai, thứ ba sẽ không còn khó khăn
    nữa. Nhớ kỹ, tài trí thông minh của muội tuyệt đối không kém gì ta, chỉ là
    trước đây chưa từng có cơ hội phát huy mà thôi.


Cơ Nhược Tử nói với giọng vô cùng ý nghĩa.

o0o

Ngày Mười Hai tháng Hai.

Ở Sa Châu thuộc Đế quốc Kinh Hồng.


  • Con bà nó, sống như vầy thật không chịu nổi!

Phương Hổ giống như một con hổ bị nhốt trong chuồng, đang điên cuồng lồng lộn.

Đây là một vùng bình nguyên trống trải mênh mông nằm giữa miền Tây Đế quốc
Kinh Hồng, hiện tại Thiết Huyết Trấn đang đóng quân ở đây.

Từ sau lần bao vây tiêu diệt thứ ba bắt đầu, Thiết Huyết Trấn bị ép phải chạy
đôn chạy đáo, từ Đông chạy sang Tây, từ Nam chạy xuống Bắc, xuyên qua một vùng
rất lớn của Đế quốc Kinh Hồng, đi tới một đầu khác của quốc gia này.

Sau hai mươi lăm ngày đuổi bắt giằng co, áp lực đã đè lên Thiết Huyết Trấn hết
sức nặng nề. Từ Thiển Thủy Thanh cho đến tất cả các tướng sĩ của Thiết Huyết
Trấn, chưa bao giờ có những tháng ngày vất vả như vậy.

Khác với đấu pháp đuổi sát của đại quân Lương Trung Lưu, quân của Tô Nam Vũ
tuy có nhân số ít, nhưng rất nhanh nhẹn, chuẩn xác, hung ác. Vả lại mỗi tên
đều là tinh anh trong số quân biên giới, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bản
thân Tô Nam Vũ lại tinh thông thuật truy tung, lợi dụng ưu thế địa hình quen
thuộc, thuận tiện tiếp tế tài nguyên, cho nên đuổi Thiết Huyết Trấn chạy bán
sống bán chết, không biết nên theo đường nào, thậm chí không làm được chuyện
gì cả.

Kế hoạch của Mịch Tử Âu có thể nói là đã nhắm đúng vào tử huyệt của Thiết
Huyết Trấn. Tô Nam Vũ đuổi theo Thiết Huyết Trấn không tha, nhưng lại không
nóng lòng tiêu diệt, giống hệt như trò mèo vờn chuột, sử dụng đấu pháp lạt mềm
buộc chặt, hạ quyết tâm bóp chết con chuột Thiết Huyết Trấn này. Các thành
trấn lớn lại phòng thủ nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho Thiết Huyết Trấn bất
cứ cơ hội nào để thừa dịp sấn vào. Có quân của Tô Nam Vũ theo sát phía sau,
nếu Thiết Huyết Trấn muốn công thành, phải cân nhắc tới hậu quả bị địch tập
kích sau lưng.

Hiện giờ, Phương Hổ với một con mắt bị bịt kín giống như một tên thuyền trưởng
của tàu hải tặc, đang đi tới đi lui không ngừng la to như điên cuồng. Chuyện
đáng ngạc nhiên chính là, không ai có lòng dạ nào mà khuyên giải hắn.

Thời gian qua mọi người đều bị Tô Nam Vũ đuổi cho sắp sửa phát điên.

Mộc Huyết thở dài:


  • Lương thảo chỉ còn đủ dùng trong hai ngày, nếu không nghĩ cách thoát khỏi
    sự giằng co của Tô Nam Vũ, tất cả mọi người sẽ chết đói.

Thủy Trung Đường cũng lắc đầu:


  • Làm sao thoát được? Biện pháp gì cũng đã dùng qua, chúng ta mai phục tập
    kích, Tô Nam Vũ cẩn thận vô cùng, thà rằng bỏ lỡ thời cơ chiến đấu chứ tuyệt
    đối không để mắc mưu. Còn điều quân quay đầu lại phản kích, đối phương có ba
    vạn người, cho dù là đánh thắng, chúng ta cũng phải tổn thương rất nặng. Nếu
    dùng chiến thuật ly hợp, hắn sẽ nhắm vào một đường mà đuổi giết, tình nguyện
    thu lấy chiến quả thấp chứ không để cho ngươi thừa cơ. Chúng ta muốn chạy lại
    chạy không thoát, đánh cũng đánh không lại, công thành thì không được, chiếm
    đất cũng không xong, tất cả vật tư đều không cướp được, căn cứ trung chuyển
    lại không thành lập được nơi đất khách quê người, khó quá…

Mấy ngày nay, phiền phức do Tô Nam Vũ gây ra cho Thiết Huyết Trấn quả thật đã
làm cho mọi người đau đầu. Tuy rằng không có nguy cơ bị trọng binh vây hãm như
lần trước, nhưng lần này cũng khổ sở vô cùng. Nếu như nói Thiết Huyết Trấn là
một cây đinh cắm vào thân thể Đế quốc Kinh Hồng, không nhổ ra được, như vậy Tô
Nam Vũ là một cây đao cắm vào thân thể Thiết Huyết Trấn, khiến cho Thiết Huyết
Trấn đau đớn toàn thân, cử động vô cùng khó khăn.

Mà hiện tại, vấn đề lớn nhất của Thiết Huyết Trấn chính là vì Tô Nam Vũ đuổi
sát không tha, Thiết Huyết Trấn gặp khó khăn trong vấn đề tìm kiếm lương thực,
số lượng lương thực tìm được mỗi ngày không được một phần năm nhu cầu của toàn
Trấn. Để bảo đảm tiến hành kế hoạch thuận lợi, tránh xung đột giữa quân mình
và dân chúng, bất kể thế nào Thiển Thủy Thanh cũng không cho phép binh sĩ
thuộc hạ dùng biện pháp mạnh mẽ cướp đoạt lương thực của dân, vì như vậy, chỉ
còn cách là bỏ tiền ra mua lại. Nhưng các nơi bán lương thực, hay dân chúng
căn bản là không có lương thực dư thừa bán cho bọn họ, bất kể là cưỡng bức dụ
dỗ như thế nào, số lương thực thu thập được mỗi ngày ít tới mức đáng thương.
Thấy rõ ràng là số thu không đủ bù lại số tiêu hao mỗi ngày, nếu còn tiếp tục
như vậy, không cần phải đánh, tướng sĩ Thiết Huyết Trấn cũng phải chết vì đói.

Chưởng Kỳ của các Kỳ đã bắt buộc phải hạ lệnh cắt giảm khẩu phần ăn mỗi ngày.
Mặc dù biết rằng sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, nhưng khi ngày ấy đến
rồi, mọi người đều có cảm giác vô cùng khó chịu.

Binh sĩ ăn không đủ no, làm sao có sức mà chiến đấu?


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #230