Người đăng: khuynhtanthienha10@
Cơ Nhược Tử vẫn thao thao bất tuyệt:
-.. Phong Nương Tử phụ trách tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, cai quản cứ điểm kia, cần phải liên hệ với Thủy Thanh, nắm rõ chàng cần những gì, chúng ta mới có thể giúp đỡ đúng lúc. Hiện tại tạm thời Thiết Huyết Trấn còn chưa có nhu cầu gì nhiều lắm về vật tư, nhưng không bao lâu nữa, có thể sẽ phải hoàn toàn trông cậy vào chúng ta. Bất kể bọn họ có cần hay không, chúng ta cũng phải dốc hết sức mình đưa vật tư qua đó càng nhiều càng tốt, sau đó cất giấu cho thật kỹ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Các nàng nghe vậy đều trợn mắt há mồm, Cơ Nhược Tử ngừng lại thở, sau đó uống
một hớp nước rồi nói tiếp:
-… Mặt khác, Vân muội muội phải viết một phong thư cho Công chúa Thương Mẫn, hành động này của chúng ta không được Hoàng đế cho phép, là tự tiện hành động, cho nên trước tiên ta cần Công chúa xin bệ hạ cho phép. Nhớ kỹ trong thư bảo Công chúa Thương Mẫn đi tìm Lịch Thừa tướng trước, xin ông ta thăm dò trước với bệ hạ xem sao. Nhất định Lịch Thừa tướng sẽ hỗ trợ, bởi vì lão hồ ly Công Tôn Thạch này sau khi giải quyết xong Thủy Thanh, nhất định kế tiếp sẽ quay sang đối phó với Lịch Thừa tướng. Mà muốn đối phó với Lịch Thừa tướng, biện pháp tốt nhất chính là xuống tay với Lịch Phi Yên. Cho nên phải xin Công chúa Thương Mẫn chú ý bảo vệ Phi Yên, tuyệt không thể để cho nàng xảy ra chuyện gì sơ xuất. Nhưng nhất định phải nhớ kỹ, bất kể thế nào cũng không thể nói ra chúng ta đã biết Thái tử giở trò quỷ, nếu không với tính tình của Thương Mẫn, ắt khó tránh khỏi tiết lộ ra. Nếu để cho Dã Vương biết được chân tướng…
Cơ Nhược Tử cảm thấy trong lòng phát lạnh, nếu để cho Dã Vương biết đứa con mà
ông ta sinh ra phá hủy đại kế mượn đường, có lẽ phản ứng đầu tiên là sẽ lôi
Thương Lan ra nện cho một trận, nhưng phản ứng tiếp theo chỉ sợ sẽ là tuyệt
đối không để cho Thiển Thủy Thanh còn sống trở về.
Bất kể thế nào, Thương Dã Vọng cũng sẽ không để cho hai kẻ thù như Thương Lan
và Thiển Thủy Thanh ở chung một mái nhà.
Gạt bỏ ý nghĩ đáng sợ này sang một bên Cơ Nhược Tử cố gắng tự nhủ lòng mình sẽ
không nghĩ tới việc này nữa, lại nói tiếp:
-… Bản thân ta cũng muốn đàm phán với Mạn Đức giáo một lần nữa. Lần này thất bại, kế hoạch của Mạn Đức giáo cũng bị trôi theo dòng nước, bọn họ cũng đã rất cố gắng, tin rằng sẽ không chấp nhận kết quả như vậy. Cho nên lần này, quyền chủ động đàm phán lại rơi vào tay ta một lần nữa. Hừ hừ, Mạn Đức giáo muốn tiến vào Đế quốc Thiên Phong, muốn cho Thủy Thanh nhập giáo, vậy trước hết phải xem bọn họ có thể làm được gì cho chúng ta!
Những nhiệm vụ liên tiếp do Cơ Nhược Tử vạch ra làm cho các nàng nghe đến nỗi
choáng váng đầu óc, quả thực không thể nào theo kịp ý nghĩ của Cơ Nhược Tử.
Ngược lại Bát Xích lại tập trung tinh thần nghe vô cùng chăm chú, lúc này, nó
đột nhiên hét lớn:
Ý của Cơ tỷ tỷ là bằng bất cứ giá nào cũng phải giúp cho Thiết Huyết Trấn
tiếp tục sinh tồn trên lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng. Chỉ có thể giúp cho bọn họ
sinh tồn trước, sau đó mới nghĩ cách khác để cứu bọn họ, có phải vậy không?
Tên tiểu quỷ này rất thông minh!
Cơ Nhược Tử vuốt đầu nó cười nói.
-Vậy đệ cũng phải đi Đế quốc Kinh Hồng!
Quỷ Bát Xích kêu lên.
Cơ Nhược Tử giận quát:
Quỷ Bát Xích kêu lên:
Các nàng nghe vậy ngẩn người.
Đúng vậy, biết bao nữ nhân vốn không biết gì về chiến tranh cũng đã ra trận,
vậy thêm một tên hài tử nữa thì có gì là ngạc nhiên? Cơ Nhược Tử bất đắc dĩ
gật gật đầu:
Quỷ Bát Xích bật cười hăng hắc.
Lúc ấy, Hồng Nhạn chợt hỏi:
Cơ Nhược Tử nói:
Nghe thấy có thể cùng hành sự với Cơ Nhược Tử, Hồng Nhạn cảm thấy hưng phấn:
Cơ Nhược Tử nhìn các tỷ muội của mình, chậm rãi nói:
-… Cho nên Hồng muội muội, chuyện mà chúng ta phải làm chính là phá hư hoàn cảnh của các nước chung quanh Đế quốc Kinh Hồng. Tuy rằng chúng ta đã thất bại trong việc tranh thủ lấy lòng người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nhưng nhất định người Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng hiểu ra rằng người Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng không trợ giúp thật tình cho bọn họ. Nếu không căn bản là không có chuyện chúng ta thắng được trong lần biểu quyết công khai thứ hai, càng không có chuyện chúng ta chỉ thua một phiếu. Cho nên một mặt chúng ta phải làm cho người Đế quốc Kinh Hồng cảnh giác, khiến cho bọn họ không thể dễ dàng tin tưởng người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, mặt khác lại phải làm cho bọn họ rơi vào trạng thái căng thẳng, để không làm hỏng kế hoạch đưa vật tư vào Đế quốc Kinh Hồng của chúng ta. Cũng vì vậy, người Đế quốc Kinh Hồng cũng sẽ không dám rút quá nhiều quân biên giới đi truy sát Thiết Huyết Trấn.
-… Lực lượng phòng ngự hùng mạnh nhất của một quốc gia chính là quân biên giới của bọn họ. Hàn Phong quan là như vậy, hành lang Thánh Khiết cũng là như vậy, Đế quốc Kinh Hồng cũng là như vậy. Mặc dù ta không giỏi đánh giặc, nhưng vẫn hiểu được điểm này. Vì sao quân của Khương Trác, Lâu Thiên Đức bị Thủy Thanh đánh tan một cách dễ dàng như vậy? Chính là vì bọn chúng không phải là quân biên giới, chiến sự mà bọn chúng từng trải qua còn kém xa quân biên giới. Hiện giờ Thủy Thanh vẫn còn ung dung như trước bên trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, mà nếu Lương Khâu Húc cho rằng quân thủ thành trong nước đã không còn tin tưởng, điều một phần quân biên giới trở về, như vậy cuộc sống của Thủy Thanh sẽ vô cùng khổ sở.
-… Chẳng những chúng ta phải khơi lên sự cảnh giác của người Đế quốc Kinh Hồng đối với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, không dám dễ dàng rút quân ở hành lang Thánh Khiết, chúng ta còn phải phá hỏng mối quan hệ của người Đế quốc Kinh Hồng với vài nước láng giềng phía Tây bọn họ như: Phong quốc, Khâu quốc, Lê quốc… cùng với một ít địa phương ở giữa hành lang Thánh Khiết. Cần phải làm cho tình hình biên phòng của Đế quốc Kinh Hồng trở nên khẩn trương, chỉ có thể điều quân thủ thành trong nước, mà không dám rút quân biên giới trở về. Hừ hừ, chuyện châm ngòi ly gián, âm mưu hãm hại vốn là sở trường của nữ nhân, chắc chắn sẽ khiến cho bọn họ nếm mùi đau khổ. Xây dựng đồng minh chúng ta chỉ thua có một phiếu thôi, như vậy chuyện phá hỏng quan hệ đồng minh, chúng ta có thể được rất nhiều phiếu!
Nói đến đây, Cơ Nhược Tử lạnh lùng nhìn mọi người một vòng:
Giọng nàng rắn rỏi như sắt thép.
o0o
Ở thành Hỏa Vân, đại hào một phương Minh Thành cũng vừa mới trở về nhà. Trong
mấy ngày qua, các nơi làm ăn buôn bán của y đều bị Thiết Huyết Trấn tấn công
sụp đổ hơn phân nửa, tổn thất của Minh Thành cũng rất lớn, nhưng ngoại trừ
mắng chửi quan phủ bất lực vài câu ra, y lại không có cách gì.
Vừa mới trở lại thư phòng, Minh Thành phát hiện ra một nam nhân xa lạ có bề
ngoài anh tuấn tay cầm trường kiếm, đang chỉ thẳng vào mi tâm y.
Minh Thành run lên bần bật:
Vị hảo hán này…
Ta không phải tới đây để cướp tiền, đừng gọi ta là hảo hán! Ta tên là Ly
Sở, là người Đế quốc Thiên Phong.
Minh Thành càng run dữ dội hơn.
Ly Sở mỉm cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của đối phương, đi đến án thư ngồi xuống:
Không cần suy nghĩ nhiều, lần này ta tới đây, không phải là muốn giết
ngươi, nếu có hứng thú, chúng ta sẽ làm một cuộc giao dịch. Nếu như cuộc giao
dịch này thành, từ đây về sau, chuyện làm ăn buôn bán của Minh gia ngươi sẽ
không có vấn đề gì, nếu như không thành… Minh lão bản, chuẩn bị nhặt xác cả
nhà ngươi đi thôi!
Giao dịch gì vậy?
Minh Thành run rẩy hỏi.
Giọng ôn hòa của Ly Sở nhẹ nhàng bay tới:
Từ bây giờ trở đi, những khu khai thác mỏ thuộc quyền quản lý của ngươi,
thời gian mà tù binh làm việc mỗi ngày không thể nhiều hơn ba canh giờ, thức
ăn của họ phải có thịt, nếu làm không được thì bằm thành thịt vụn, nấu thành
canh thịt cho bọn họ. Các bữa ăn phải đầy đủ, no bụng, phải sao cho bọn họ có
thể ăn được, không được làm cho bọn họ mệt mỏi. Phàm kẻ nào bị thương, không
thể cử động, nằm liệt giường, tất cả đều mời đại phu tới chữa cho bọn họ, nhớ
kỹ! Mặt khác, ta sẽ chỉ định vài người của ta vào đó làm công tác trông coi,
tất cả sẽ do người của ta tiếp quản, ngươi chỉ cần giúp ta phụ trách chuyện
ứng phó với quan quân địa phương nếu như bọn chúng có nghi ngờ là đủ. Ta không
cần biết ngươi lấy lý do gì, mượn cớ gì, nói rằng cho tù binh ăn no mới có sức
làm cũng được, nói lão nhân gia ngươi đột nhiên sinh lòng từ bi cũng không
sao, hoặc nói ngươi có quá nhiều tiền không có chỗ xài, hoặc là ngươi mua
chuộc quan trên, khống chế nhược điểm của đối phương… Ngươi có thể dùng bất cứ
thủ đoạn gì mà ngươi muốn…
… Tóm lại, ta muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất phải nhìn thấy hai vạn
ba ngàn tên tù binh có thể khôi phục lại như hổ như voi, mà quân trấn thủ của
Đế quốc Kinh Hồng phải hoàn toàn không hay biết gì cả. Ta biết chuyện này rất
khó khăn, nhưng nếu không làm được, ngươi và cả nhà ngươi đều phải chết!