Bao Vây Tiêu Diệt Lần Thứ Ba (hạ)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Mịch Tử Âu ngừng một chút rồi nói tiếp:


  • Về phần thời gian có lẽ phải lâu một chút, chuyện như vậy không thể nóng
    lòng cầu thành công mà được. Vọng tưởng lấy đại quân bao vây toàn diện, đánh
    một trận mà thành, nhìn qua thì ổn thỏa, thật ra có chút vội vàng. Đối phó với
    người như Thiển Thủy Thanh, chúng ta phải chuẩn bị cho trận chiến khó khăn
    nhất, như vậy mới có thể đạt được thành quả chiến đấu tốt nhất. Ngoài ra làm
    như vậy có cái lợi lớn nhất là không cần điều động binh lực nhiều như hai lần
    bao vây tiêu diệt trước, làm tiêu hao thực lực quốc gia, một khi thất bại, lại
    càng không vì vậy mà làm cho Thiển Thủy Thanh có thể thừa cơ. Mặc dù thời gian
    trước Thiển Thủy Thanh lấy được không ít lương thảo vật tư, nhưng cũng phải có
    lúc hết, mà chuyện chúng ta phải làm là chờ cho tới lúc ấy. Đến lúc ấy rồi,
    hắn không thể nào không chủ động xuất kích, cho dù trước mắt là thành ải hiểm
    trở, hắn cũng không thể không liều mạng. Mà với tình huống của hắn, dưới điều
    kiện quân ta có chuẩn bị sẵn sàng, hắn không thể chiếm được bất cứ một thành
    nào!


  • Nói rất đúng!


Cô Chính Phàm kêu to. Hai lần bao vây tiêu diệt thất bại khiến cho Đế quốc
Kinh Hồng hao binh tổn tướng, ngược lại tạo thời cơ cho Thiển Thủy Thanh tung
hoành, nghỉ ngơi thoải mái. Xét cho cùng cũng là vì điều động binh lực quá
nhiều, khiến cho quân trấn thủ địa phương không đủ. Hiện giờ đề nghị của Mịch
Tử Âu đã tránh được khó khăn ấy, hơn nữa đấu pháp đuổi sát đánh chậm như vậy
cũng đã tránh được cơ hội đối đầu trực diện với Thiển Thủy Thanh, tránh tạo
không gian cho Thiển Thủy Thanh phát huy năng lực chỉ huy trên chiến trường
của hắn.

Chiến thuật này có thể nói là đánh đúng vào tử huyệt của Thiển Thủy Thanh.

Theo cách nói của Mịch Tử Âu, muốn bắt chuột thì phải nuôi mèo.

Mịch Tử Âu muốn rèn sắt thừa lúc còn đang nóng đỏ:


  • Hy vọng Đại Tướng quân có thể cho phép ta phụ trách lần bao vây tiêu diệt
    thứ ba này!

Không ngờ Cô Chính Phàm lắc đầu một cái nói:


  • Không, lần bao vây tiêu diệt này ngươi không cần đích thân ra tay!

Mịch Tử Âu nghe vậy ngẩn ra, giọng Cô Chính Phàm lúc này sâu lắng:


  • Tử Âu, không phải ta không muốn cho ngươi cơ hội lập công, chỉ là lúc này,
    ta không muốn ngươi đi liều mạng với Thiển Thủy Thanh. Liệt Cuồng Diễm chết là
    do mũi tên của ngươi, nếu Thiển Thủy Thanh biết ngươi truy đuổi hắn, ta lo
    rằng hắn sẽ đi tìm ngươi liều mạng.


  • Như vậy không phải tốt sao, chúng ta có thể mượn chiến thuật này đánh cho
    hắn trở tay không kịp.


  • Vấn đề là không thể coi thường sự phản kích trong lúc sắp chết của Thiển
    Thủy Thanh, vì sao ngươi phải đề nghị cánh kỵ binh của ta chỉ truy đuổi mà
    không chiến đấu? Không phải chính là muốn ép Thiết Huyết Trấn rơi vào con
    đường chết, để tránh giẫm phải vết xe đổ của hai lần trước hay sao? Nếu như
    ngươi đi, chỉ e kế hoạch sẽ có biến! Tử Âu, ngươi là người mà ta coi trọng
    nhất, ta không muốn rằng kế hoạch mà ngươi đưa ra lại vì chính sự có mặt của
    ngươi mà hỏng bét, đồng thời cũng bồi thêm tính mạng của mình. Ta biết ngươi
    muốn lập công, tuy nhiên ta sẽ trình báo rõ ràng với bệ hạ rằng kế hoạch này
    là của ngươi. Dù Cô Chính Phàm ta trời sinh tính tình cao ngạo, nhưng không
    phải là người cướp đoạt công lao của cấp dưới. Ngươi bắn một mũi tên khiến cho
    Liệt Cuồng Diễm bị thương, hiện giờ lại đưa ra kế hoạch như thế, công lao đã
    quá lớn, phần nguy hiểm cứ để cho người khác lo!


  • Dạ, tạ ơn Đại Tướng quân!


Mịch Tử Âu có vẻ miễn cưỡng.

Đêm hôm đó, Cô Chính Phàm gởi kế hoạch này về thành Bá Nghiệp, thành Bá Nghiệp
vui vẻ tiếp nhận. Bởi vì không cần triệu tập quá nhiều binh sĩ, các phương
diện vật tư, lương thảo, khí giới cũng giảm bớt rất nhiều, cho nên kế hoạch
bao vây tiêu diệt lần thứ ba sau nhiều ngày suy tính, rốt cục cũng đã được
triển khai.

Lần bao vây tiêu diệt thứ ba này là lần bao vây tiêu diệt có binh lực với quy
mô nhỏ nhất nhưng có sự uy hiếp lớn nhất mà Thiết Huyết Trấn gặp phải từ trước
tới nay. Nhắm vào ưu thế cơ động với tốc độ cao của Thiết Huyết Trấn, người Đế
quốc Kinh Hồng phái ra một cánh kỵ binh lão luyện do những lão binh tạo thành,
có kinh nghiệm chiến đấu dồi dào, binh sĩ tinh anh tiến hành chinh phạt.

Cùng lúc đó, người Đế quốc Kinh Hồng điều động tráng đinh trong dân chúng nhập
ngũ, một lần nữa bổ sung binh lực bị tổn hại khi trước, bảo vệ tốt những nẻo
đường quan trọng. Tất cả các thành trấn đều duy trì sự uy hiếp với Thiết Huyết
Trấn, chứ không chủ động xuất kích truy đuổi nữa.

Tấm lưới lớn vốn giăng kín đầy trời vì đề nghị này của Mịch Tử Âu lập tức biến
thành chông sắt rải khắp nơi trên mặt đất. Cơ hội lui tới tự do mà Thiển Thủy
Thanh muốn lợi dụng sau khi binh lực của địch tiêu tan đã trở nên vô cùng khó
khăn. Mà cánh kỵ binh truy kích tạo thành từ đám lão binh biên giới này đã trở
thành nỗi ám ảnh trong lòng Thiết Huyết Trấn, giáng một đòn chí mạng vào Thiết
Huyết Trấn đúng vào thời khắc quan trọng nhất.

Ngày Mười Hai tháng Giêng, Đại tướng Đế quốc Kinh Hồng Tô Nam Vũ phụng mệnh
rút quân từ biên giới Phong quốc trở về. Tên này là tướng lĩnh kỵ binh nổi
danh trong Đế quốc Kinh Hồng, thuộc lớp Tướng quân trẻ tuổi mới nổi lên như
Mịch Tử Âu. Bọn lão Tướng quân như Khương Trác, Lương Trung Lưu đã thất bại
nặng nề, khiến cho Lương Khâu Húc không thể không gởi gắm hy vọng ở lớp người
trẻ tuổi. Đều là nhân tài trẻ tuổi mới nổi lên cùng lứa với nhau, Thiển Thủy
Thanh và Tô Nam Vũ sẽ gặp nhau trong trận chiến truy kích này.

Ngày Mười Sáu tháng Giêng, Tô Nam Vũ dẫn quân vào miền Trung Đế quốc Kinh
Hồng. Lúc này, Thiển Thủy Thanh tung hoành ở Đế quốc Kinh Hồng đã gần bốn
tháng, đánh bại hai lần bao vây tiêu diệt của Đế quốc Kinh Hồng. Thế nhưng lần
này, những tháng ngày yên ổn của hắn đã chấm dứt.

o0o

Ở một vùng hẻo lánh hoang vu thuộc miền Trung Đế quốc Kinh Hồng, Ly Sở vội
vàng chạy tới:


  • Tô Nam Vũ dẫn theo ba vạn thiết kỵ, ngừng lại cách chúng ta chừng năm mươi
    dặm!

Thiển Thủy Thanh nghe vậy quay đầu nhìn lại, đôi mắt hắn vằn lên những sợi tơ
máu:


  • Chỉ có ba vạn thôi sao?


  • Chỉ có bao nhiêu đó, tuy nhiên tất cả đều là quân chủ lực nơi biên giới.


Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:


  • Không Tình, Trung Đường, tên Tô Nam Vũ này là ai, các ngươi có biết không?

Bích Không Tình đáp:


  • Hắn là tướng lĩnh trẻ tuổi nổi danh của Đế quốc Kinh Hồng, cùng với bọn
    Mịch Tử Âu, Cô Viễn Ảnh, Thế Quân Dương được người ta gọi là Kinh Hồng Tứ
    Kiệt, chủ yếu phụ trách vùng biên giới phía Tây giữa Đế quốc Kinh Hồng và
    Phong quốc. Hắn xuất đạo chỉ mới ba năm nhưng đã đánh vài trận chiến ác liệt,
    có những chiến tích không hề tầm thường. Nếu nói Mịch Tử Âu sở trường về bôn
    ba ngàn dặm tập kích địch nhân, tới lui như gió, thì Tô Nam Vũ sở trường về
    công thành hãm trại, cường công trực diện. Tên này chiến đấu cực kỳ dũng mãnh,
    không hề sợ chết, người đời gọi là Cửu Tử lang, ý nghĩa không khác với Cửu
    Mệnh chiến thần. Nói trắng ra là mỗi lần chiến đấu, hắn đều xung phong lên
    trước, nếu không đánh cho chính mình mang thương tích đầy người, cửu tử nhất
    sinh thì không chịu dừng tay. Thế nhưng hắn mạng to bằng trời, không chết
    được!

Thủy Trung Đường cũng nói:


  • Theo ta được biết, Cửu Tử lang có bề ngoài như một thiếu niên nho nhã như
    Thiển thiếu, lúc không đánh giặc cũng là người anh tuấn phong lưu. Người Đế
    quốc Kinh Hồng dùng tướng thường xuyên là trông mặt mà bắt hình dong, nghe nói
    phàm là người có dung mạo xấu xí đều không được trọng dụng. Kinh Hồng Tứ Kiệt
    đều là những lang quân anh tuấn, hấp dẫn vô số thiếu nữ hâm mộ.

Bích Không Tình bổ sung:


  • Bất quá tuy Tô Nam Vũ chiến đấu dũng cảm gan dạ, nhưng tính tình lại vô
    cùng cẩn thận, hắn là học trò của Thừa tướng Đế quốc Kinh Hồng Ích Tử Khiêm,
    chịu sự dạy bảo của ông ta nên tin tưởng rằng, trước trận phải dùng mưu, lâm
    trận phải dũng cảm. Bởi vậy mỗi lần trước khi khai chiến đều tính toán cẩn
    thận, không hề liều lĩnh. Trong lúc chiến đấu hắn anh dũng không sợ chết,
    nhưng trước trận lại cẩn thận tính toán, có thể nói là một trong số ít nhân
    vật có đủ hai ưu điểm dũng cảm và mưu trí của Đế quốc Kinh Hồng. Trong Kinh
    Hồng Tứ Kiệt, hai người kiệt xuất nhất chính là Mịch Tử Âu và hắn. Nếu ai thấy
    hắn chiến đấu dũng cảm gan dạ bèn nghĩ hắn hữu dũng vô mưu, vậy là hoàn toàn
    sai lầm. Thiển thiếu, Tô Nam Vũ so với ngươi chỉ kém hơn ở chỗ là không có
    được cái nhìn rộng lớn toàn cục, cùng với lòng can đảm không có gì là không
    dám làm, các phương diện khác, đều không kém hơn ngươi bao nhiêu!

Thủy Trung Đường nói nhỏ:


  • Không có gì không dám làm chưa chắc đã là ưu điểm!

Mọi người nghe vậy cười thầm.

Thiển Thủy Thanh cau mày hỏi:


  • Đây chính là binh lực bao vây tiêu diệt lần này của chúng hay sao? Chỉ dùng
    có ba vạn thôi sao? Ly Sở, ngươi đi tra xét một chút, xem ba vạn tên này trang
    bị như thế nào!


  • Không cần tra xét nữa, ta đã nắm rõ ràng.


Ly Sở nói:


  • Lần này Tô Nam Vũ mang theo ba vạn kỵ binh, tất cả đều cỡi Thanh Đề thú
    (móng xanh), đây là loại ngựa đặc biệt của Đế quốc Kinh Hồng, bốn chân thấp
    lùn, dáng người thấp bé, nhưng sức chịu đựng rất dẻo dai. Chúng bất lợi đối
    với việc xung phong trong khoảng cách ngắn nhưng sức bền trên đường trường rất
    tốt, năng lực chịu đựng thích nghi rất mạnh mẽ, hơn nữa… cũng là song mã thay
    đổi!

Thủy Trung Đường thất thanh kêu to:


  • Sáu vạn thớt Thanh Đề thú sao? Con bà nó, lần này người Đế quốc Kinh Hồng
    đã dốc hết vốn liếng ra rồi!

Phương Hổ lạnh lùng nói:


  • Chúng ta có hơn năm vạn thớt Ban Văn báo (báo vằn), không lẽ kém hơn bọn
    chúng hay sao?

Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:


  • Ban Văn báo chỉ thích hợp chạy trên địa hình bằng phẳng, đối với địa hình
    phức tạp, năng lực thích nghi của chúng tuyệt đối không thể so sánh với Thanh
    Đề thú. Miền Nam của Đế quốc Kinh Hồng, địa hình phức tạp nơi nào cũng có,
    trước kia chúng ta vận dụng ưu thế kỵ binh khi tụ khi phân, lúc nhanh lúc
    chậm, có thể tránh được đối thủ liều mạng cản đường. Tuy nhiên bây giờ đối
    phương đã có sáu vạn thớt Thanh Đề thú… chúng ta sẽ gặp phiền phức rất lớn!

Thiển Thủy Thanh rất ít khi nào nói như vậy, khi hắn đã nói, có nghĩa là những
ngày sắp tới, Thiết Huyết Trấn khó mà yên ổn.

Lúc này Thiển Thủy Thanh lại trầm giọng nói:


  • Hai lần bao vây tiêu diệt thất bại, hao binh tổn tướng trầm trọng, người Đế
    quốc Kinh Hồng đã mất hết thể diện, không diệt trừ được chúng ta thì không cam
    lòng. Mọi người đừng xem thường ba vạn kỵ binh này, ta dám khẳng định, phiền
    phức mà chúng mang tới cho chúng ta sẽ hơn xa lúc trước. Lần này đây, người Đế
    quốc Kinh Hồng là có chuẩn bị mà đến, lấy kỵ binh đối phó kỵ binh, đó là lấy
    nhanh chế nhanh, lấy quân biên giới để đối phó Thiết Huyết Trấn, đó là lấy
    tinh nhuệ đối phó với tinh nhuệ. Hiển nhiên người Đế quốc Kinh Hồng đã không
    đặt hy vọng vào chiến thuật dùng trọng binh bao vây tiêu diệt, mà áp dụng
    chiến thuật nhắm vào ưu thế của chúng ta. Đế quốc Kinh Hồng… quả thật nhân tài
    không ít!

Phương Hổ kêu to:


  • Sợ cái gì? Cùng lắm thì liều mạng với bọn chúng một trận, không phải chỉ là
    ba vạn kỵ binh thôi sao?

Thiển Thủy Thanh cười khổ:


  • Chỉ sợ đối phương cũng đang hy vọng như vậy. Thiết Huyết Trấn ta chỉ có hai
    vạn người, vả lại dù sao cũng là bộ binh chuyển thành kỵ binh, không phải là
    kỵ binh chính quy. Lấy hai vạn quyết đấu trực diện với ba vạn quân địch trên
    chiến trường, ta không nắm chắc phần thắng, vả lại cho dù là thắng, nhất định
    cũng tổn thất nặng nề, Thiết Huyết Trấn chúng ta sẽ tử thương không đếm xuể!

Còn một câu Thiển Thủy Thanh chưa nói, quyết đấu giữa kỵ binh với nhau chính
là phương thức chiến đấu ít đòi hỏi trận hình nhất. Nếu cả hai phe chiến đấu
đều là kỵ binh, tác dụng mà quan chỉ huy có thể phát huy ra có thể nói là nhỏ
nhất, thiếu biến hóa chiến trận, rất khó phát huy ưu thế tổ chức kỷ luật, khó
có thể phát huy toàn diện năng lực ứng biến của quan chỉ huy trên chiến
trường. Chỉ có cách hai bên cùng xung phong lên, bên nào có thực lực mạnh hơn,
bên đó gần với thắng lợi nhiều hơn.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #225