Người đăng: khuynhtanthienha10@
Ngày hôm sau, ở Hàn Phong quan.
Cô Chính Phàm lại cho gọi Mịch Tử Âu tới một lần nữa.
Giọng Cô Chính Phàm có vẻ không tốt lắm, hai lần bao vây tiêu diệt trước bất
lợi, Đế quốc Kinh Hồng đã mất hết thể diện.
Mịch Tử Âu lại cười nói:
Cô Chính Phàm nhướng mày hỏi:
Vậy sao? Vì sao vậy?
Mặc dù Thiết Huyết Trấn đang bị vây khốn bên trong Đế quốc Kinh Hồng, nhưng
nếu nghĩ rằng vì vậy mà bọn chúng sẽ chết chắc, vậy không khỏi quá mức đơn
giản. Trước mắt Thiển Thủy Thanh có một ưu thế mà chúng ta không có, chính là
quân của hắn toàn bộ đều là kỵ binh, vả lại là một người hai ngựa. Thiết Huyết
Trấn có được ưu thế về tốc độ, đã không như Thiết Phong Kỳ ban đầu. Lúc ấy
Thiết Phong Kỳ thứ nhất không đánh theo đấu pháp kỵ binh, thứ hai là người chỉ
huy cũng không phải Thiển Thủy Thanh, bởi vậy sức chiến đấu trực diện trên
chiến trường vô cùng yếu ớt. Thế nhưng trong khoảng thời gian này, bọn chúng
đã đánh quá nhiều trận chiến, trình độ chiến đấu của kỵ binh đã nâng lên một
tầm cao mới. Lại thêm bọn chúng có được Thiển Thủy Thanh tọa trấn, bố trí
chiến thuật, có thể thấy rằng muốn đối phó Thiết Huyết Trấn không dễ chút nào.
Chuyện này từ những trận chiến lẻ tẻ là có thể nhìn ra manh mối, tổn thất của
bọn chúng sau những trận chiến đã trở nên càng ngày càng nhỏ. Bọn Thủy Trung
Đường, Bích Không Tình đều là đại hành gia về chiến đấu kỵ binh, bản thân Bích
Không Tình từng là người đứng đầu của Phi Tuyết Vệ, từng có hành động bôn ba
ngàn dặm tập kích bất ngờ. Đối với bọn chúng mà nói, đấu pháp dương Đông kích
Tây, lúc hợp lúc tan này chẳng những phát huy được ưu thế của kỵ binh, đồng
thời cũng phát huy năng lực chỉ huy của chúng ngày càng tinh thông hơn!
Nói rất đúng, cứ việc nói tiếp.
Bởi vậy nếu chỉ dựa vào ưu thế về nhân số mà muốn đánh bại Thiết Huyết
Trấn, chính là một ý nghĩ không thực tế. Bởi vì Lương Trung Lưu ngu xuẩn,
khiến cho hiện giờ Thiết Huyết Trấn đã có được trọn vẹn bản đồ quân sự của
nước ta, hiện tại bọn chúng đã không còn bị chuyện không thông thuộc đường sá
gây phiền phức nữa. Thiển Thủy Thanh giả cướp của người giàu chia cho người
nghèo, mặc dù không thể dẫn dụ dân chúng đi theo cho mình sử dụng, nhưng cũng
tránh thoát khả năng xảy ra mâu thuẫn giữa Thiết Huyết Trấn và dân chúng Đế
quốc Kinh Hồng tới mức tối đa. Đại Tướng quân cũng biết rằng trên thế gian này
khó tiêu diệt nhất không phải là quân đội, mà chính là thổ phỉ. Bọn thổ phỉ
gặp rừng liền ẩn nấp, gặp núi liền trốn vào, ngài tới thì chúng tránh né, ngài
đi rồi chúng lại chui ra. Chúng lại nhờ vào tiền tài mua chuộc tai mắt ở địa
phương, chúng ta đánh không chết, dẹp không xong. Nếu ta là Thiển Thủy Thanh,
ta tuyệt đối sẽ không quyết đấu trực diện với quân ta, mà lợi dụng ưu thế về
tốc độ, áp dụng đấu pháp của bọn thổ phỉ là tránh thực tìm hư. Đối với cuộc
bao vây tiêu diệt lần thứ ba của quân ta sắp sửa phát động, chỉ cần Thiển Thủy
Thanh hắn phát huy trọn vẹn ưu thế cơ động tốc độ cao, ta tin rằng với năng
lực chỉ huy cùng sự quen thuộc ngày càng nhuần nhuyễn hơn đối với địa hình
lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, muốn bao vây tiêu diệt Thiết Huyết Trấn sẽ cực kỳ
khó khăn. Không chỉ có như vậy, nhất định Thiển Thủy Thanh sẽ lợi dụng địa
hình vùng rừng núi của Đế quốc Kinh Hồng, chọn chiến thuật đánh du kích để đối
phó với đại quân truy kích của ta, thậm chí còn lợi dụng ưu thế cơ động của kỵ
binh Thiết Huyết Trấn để chủ động chia cắt và tấn công quân ta.
-… Ngoài ra, sau ba tháng phát động liên tục hai lần bao vây tiêu diệt với quy mô lớn, lại còn điều động rất nhiều binh lực vật lực, nhưng cực nhọc mà chẳng được ích gì, chuyện này đã ảnh hưởng rất lớn đối với quốc gia ta. Chiến đấu trong lãnh thổ của nước khác đương nhiên gặp phải vấn đề không có quân tiếp viện, thiếu thốn vật tư, khắp nơi đều là địch, nhưng cũng có một ích lợi rất lớn. Đó là bất kể đánh như thế nào cũng không thể thương tổn tới đất nước của mình, khiến cho dân chúng của quốc gia mình có thể yên tâm sinh sản, đề cao thực lực chiến đấu. Mà nếu quốc gia ta cứ tiếp tục kéo dài như vậy… Phải biết rằng đó là tai họa vô cùng!
Cô Chính Phàm nghe vậy gật đầu liên tục:
Ngươi nói rất đúng, chính là vì nguyên nhân như vậy, lần bao vây tiêu diệt
thứ ba này mới chậm chạp lần lữa chưa phát động, chỉ có thể ngồi nhìn Thiển
Thủy Thanh ung dung tự tại. Ôi, nếu như phái ra ít người quá, sợ rằng đánh
không lại hắn, còn nếu phái ra nhiều người, lại sợ tiểu tử này biến Thiết
Huyết Trấn của hắn thành một toán thổ phỉ trong nước, chạy trốn khắp nơi,
khiến cho thực lực của quốc gia ta tiêu hao đáng kể!
Đúng vậy, hơn nữa nữ nhân của hắn cũng đã bắt đầu du thuyết việc mượn đường
ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, thời gian càng kéo
dài, hy vọng sinh tồn của hắn lại càng lớn.
Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ và người Đế quốc Thiên Phong có rất nhiều mâu
thuẫn không thể dung hòa về khác biệt thể chế chính trị, văn hóa, ta thấy chỉ
là hao phí tâm lực vô ích mà thôi. Còn về phía chúng ta, sau hai lần bao vây
tiêu diệt thất bại, tôn nghiêm của quốc gia bị nhục, thực lực quốc gia bị hao
tổn vô cùng. Nếu như các nước trên đại lục đang quan tâm tới Đế quốc Kinh Hồng
ta, Thiển Thủy Thanh tiêu dao ở đây càng lâu, thể diện của người Đế quốc Kinh
Hồng ta càng sa sút nghiêm trọng, nếu không giải quyết hắn cho nhanh chóng…
Ôi, tiếc là ta phải trấn thủ Hàn Phong quan, không thể rời đi… Tử Âu, chuyện
đối phó với Thiển Thủy Thanh, ngươi có ý kiến gì không?
Chỉ có một chữ: Nhẫn.
Nhẫn?
Giọng Mịch Tử Âu vô cùng khẳng định:
Đúng, chính là Nhẫn! Muốn đối phó với Thiển Thủy Thanh, cho đại quân bao
vây tiêu diệt khó có tác dụng, kế sách thích hợp nhất trong lúc này là lấy thủ
đối công, lấy nhanh thắng nhanh.
Ngươi nói thử xem, kế sách này thực hiện như thế nào?
Lúc này Mịch Tử Âu mới nói thao thao kế hoạch mà hắn đã chuẩn bị từ lâu:
-… Đối phó với chuột chạy tán loạn trong nhà, đầu tiên không phải là đuổi bắt nó, mà là bít chặt cửa sổ trước đã, ngăn chặn tất cả những lối ra, cần phải làm cho nó không còn đường chạy trốn. Làm như vậy, cho dù nó có lủi trốn nhanh nhẹn đến mức nào, cũng chỉ có thể chạy quanh quẩn trong nhà mà thôi, không thể chạy đi đâu được.
-… Tiếp theo chúng ta không cần phải gấp gáp đi đập chuột. Chuột là một loài động vật nhát gan, nó biết với sức của nó không thể đánh bừa với con người được, cho nên bất kể chúng ta đi đến đâu, nó cũng chỉ có thể chạy trốn mà thôi. Tóm lại chúng ta không cần phải gấp gáp đuổi theo, nhưng làm như trên có thể khiến cho nó chạy loạn chung quanh, lo sợ, sống không yên ổn.
-… Tiếp theo, phải dọn dẹp số nồi chảo lu vại trong nhà, làm cho chuột kia bớt đi những chỗ có thể lẫn trốn, lúc ấy chúng ta không còn sợ đập xuống một cái, sẽ đập trúng đồ dùng trong nhà mình.
-… Cuối cùng chúng ta sẽ nuôi một con mèo, một con mèo có khả năng bắt được chuột.
-… Cho nên chúng ta phải tiến hành một sự điều chỉnh lớn lao trong kế hoạch bao vây tiêu diệt của mình. Đầu tiên là không nên phái trọng binh ra truy kích tên tiểu tử Thiển Thủy Thanh láu cá này khắp nơi như vậy, đổi lại nên phân tán trọng binh trong nước trấn thủ các thành thị quan trọng và những nẻo đường chủ yếu. Xây dựng những cửa ải hiểm trở ở các thôn trấn, thành lập những lô cốt phòng ngự trong phạm vi nhất định, đóng quân với số lượng thích hợp. Mặc dù làm như vậy không thể chống lại sự tấn công của Thiết Huyết Trấn, nhưng có thể kéo dài thời gian, chờ đại quân tới viện trợ. Ngoài ra ở các thành trấn, thành lập các đài Phong Hỏa dùng cách đốt lửa truyền tin, cho binh sĩ có trải qua huấn luyện chuyên môn trông coi. Nếu như phát hiện có binh sĩ của Thiển Thủy Thanh đi qua, lập tức đốt lửa báo tin mà không truy kích. Nhờ vậy viện binh mới có thể tới kịp thời.
-… Để tránh việc hỗn loạn, phạm vi mỗi thành trấn như vậy đều có khoảng cách xuất binh cố định của mình, nếu địch vượt qua khoảng cách này sẽ không truy kích nữa, nếu không giao cho thành trấn khác thì cứ để mặc cho địch rời đi. Một khi Thiết Huyết Trấn tới gần thành trấn nào, nơi ấy sẽ lập tức xuất động binh lực, dùng chiến thuật quấy rầy, nếu như đối thủ lui về phía sau, cũng không được đuổi theo, để tránh rơi vào ổ phục kích của chúng.
-… Ngoài ra còn phải tập trung tất cả số lương thực dư thừa ở những thôn trấn nhỏ vào trong những thành trấn lớn. Dân chúng địa phương muốn mua lương thực đều phải đi bộ tiến vào, phàm người nào mua lương thực lớn hơn một số lượng nhất định, vậy phải tra xét nghiêm khắc, bắt nói rõ mục đích sử dụng, để ngăn ngừa việc mua lương thực cho quân địch.
Cô Chính Phàm nghe vậy gật đầu liên tục, không thể không nói, Mịch Tử Âu quả
thật là một tướng lãnh trẻ tuổi có dũng lại có mưu.
Cô Chính Phàm lại hỏi:
Mịch Tử Âu nói với giọng vô cùng tin tưởng: