Người đăng: khuynhtanthienha10@
Sở dĩ liên minh phía Nam không chấp nhận là bởi vì một khi người Đế quốc Thiên
Phong chiếm được Đế quốc Kinh Hồng, sẽ trở thành mối uy hiếp lớn nhất với liên
minh phía Nam. Bọn họ và Đế quốc Kinh Hồng ở sát cạnh nhau, nhìn thấy rất rõ
ràng biểu hiện của Thiển Thủy Thanh, lòng e ngại đối với hắn cũng nặng nhất,
nên mới kiên quyết không để cho hắn còn sống trở về. Mà nguyên nhân liên minh
phía Đông không chấp nhận hoàn toàn ngược lại.
Sở dĩ liên minh phía Đông không chấp nhận là vì một khi hành lang Thánh Khiết
bị khai thông, liên minh phía Đông sẽ bị tổn thất nhiều nhất. Trong quá khứ,
hàng hóa của người Đế quốc Thiên Phong muốn ra vào hành lang Thánh Khiết, bắt
buộc phải đi qua trạm kiểm soát của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, qua cầu qua
đường đều phải nộp phí, cho nên phí tổn vận chuyển rất cao. Bởi vậy tuyệt đại
đa số hàng hóa giao dịch đều là trực tiếp bán cho một ít Công quốc nhỏ chung
quanh, từ đó mới bán ra ngoài. Ở điểm này, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ và
người Liên minh các thành thị tự do có vai trò giống nhau, nhờ vào tuyến kinh
tế quan trọng mà đạt được số lợi không nhỏ. Cũng vì như vậy, trong việc giao
dịch buôn bán với người Đế quốc Thiên Phong, liên minh phía Đông giáp giới là
có lợi nhiều nhất.
Nhưng nếu hành lang Thánh Khiết bị mở ra cho thuê, rất nhiều thương nhân Đế
quốc Thiên Phong không cần phải nộp phí qua cầu đường như trước, bọn họ có thể
đi thông suốt một mạch trên hành lang Thánh Khiết, muốn đi nơi đâu thì có thể
đi nơi đó, tiến hành buôn bán tự do. Giá cả của hàng hóa có thể tăng cao vài
lần, lợi nhuận ắt chảy hết vào túi họ, mà người Đế quốc Thiên Phong còn có thể
thông qua Quân đoàn Tường Long lập trạm kiểm soát trong nước thu hồi lại số
tiền mà bọn họ đã bỏ ra thuê hành lang Thánh Khiết lúc đầu. Đương nhiên là
khoản phí thuê kếch xù ấy cũng sẽ rơi vào túi của Công quốc Thánh Uy Nhĩ,
nhưng trong chuyện này còn một vấn đề, chính là Vương quốc Thánh Lộ Dịch vốn
nằm ở trung tâm, không nghi ngờ gì là được lợi ích thực tế nhiều nhất. Mặc dù
liên minh phía Đông cũng được chia phần, nhưng số tiền ấy không thể nào so
sánh được với số lợi nhuận trước kia. Cho nên bất kể thế nào, bọn họ cũng
không chấp nhận.
Đối với liên minh phía Nam, Cơ Nhược Tử đã định là không nhúng tay vào, tuy
nhiên đối với liên minh phía Đông, Cơ Nhược Tử sẽ không khách sáo.
Sau khi đã dùng qua ba thủ đoạn: Lấy chân tình làm cảm động, lấy lợi ích để dụ
dỗ, lấy đạo lý để thuyết phục, còn lại là lấy uy thế để ép buộc.
Ngày Hai tháng Giêng, Hạnh Trung Nguyên của Quân đoàn Tường Long nhận được mật
báo của Cơ Nhược Tử, trực tiếp dẫn quân tiến vào vùng đệm giữa hai nước, đóng
quân ngay trước mắt của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Bọn họ thậm chí không
cần tìm lý do, công bố thẳng thừng rằng đã không phải là bạn, vậy chỉ có thể
là địch. Mà đã là địch, vậy tiên hạ thủ vi cường, không cần nể mặt gì nữa, nếu
liên minh phía Đông không đồng ý chuyện cho thuê hành lang Thánh Khiết, vậy
Quân đoàn Tường Long sẽ lập tức phát động tấn công quân sự.
Lễ vật đầu năm mới này đã làm cho vài Công quốc nhỏ sợ hãi. Nếu như đại chiến
xảy ra, bất kể ai thắng ai thua, kẻ thiệt thòi nhất vẫn là vùng biên giới.
Những quốc gia nhờ vào buôn bán ở biên giới mà trở nên phồn hoa tấp nập, cũng
sẽ vì chiến tranh mà tổn thất nặng nề. Các nước miền Đông tự nhiên sẽ không dễ
dàng buông tay, lập tức phái người đi thành Mễ Đặc Liệt, dùng lời lẽ nghiêm
khắc khiển trách người Đế quốc Thiên Phong có ý định khơi lên chiến tranh.
Thái độ của Cơ Nhược Tử hết sức vô sỉ: ‘Ta là đặc sứ ngoại giao hòa bình,
chiến tranh không có quan hệ với ta, các ngươi vu oan cho người tốt!’.
Nhưng chuyện thật sự làm cho các quốc gia phía Đông khiếp sợ, thậm chí là
tuyệt vọng là đúng vào lúc này, Giáo hoàng bệ hạ Áo Bố Lại Đặc lại đứng ra nói
chuyện.
Lão ta nói rằng lão tin tưởng rằng Đế quốc Thiên Phong chỉ là vô ý gây nên
xung đột, nhiều nhất chỉ là va chạm nhỏ ở vùng biên giới mà thôi. Chỉ cần quân
Đế quốc Thiên Phong không tiến vào tới Na Nhĩ Gia, Giáo hoàng bệ hạ sẽ không
coi đây là tranh chấp lớn.
Na Nhĩ Gia chính là Công quốc nắm ở sau cùng của liên minh phía Đông, nếu tiếp
tục đi về hướng Tây sẽ tiến vào địa phận miền Trung.
Những lời này có nghĩa là chỉ cần người Đế quốc Thiên Phong không đánh tới Na
Nhĩ Gia, Mạn Đức giáo sẽ tuyệt đối không đứng ra vì các nước miền Đông, mà chỉ
coi là tranh chấp nhỏ ở vùng biên giới, tuyệt đối không tham gia vào trong đó.
Chuyện này quả thật đã dọa cho liên minh phía Đông sợ chết khiếp. Nếu Mạn Đức
giáo có lực lượng quân sự hùng mạnh nhất không đứng ra, người Công quốc Thánh
Uy Nhĩ chỉ như một món đồ chơi nằm trong lòng bàn tay của người Đế quốc Thiên
Phong nếu như xảy ra chiến tranh, tùy ý mặc cho đối thủ vo tròn bóp méo. Nhất
là nếu người Đế quốc Thiên Phong chỉ khống chế phạm vi chiến tranh nằm ở miền
Đông, chỉ sợ các Công quốc khác thuộc Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng không chịu
đứng ra hỗ trợ, người chịu thiệt thòi vẫn chỉ là bản thân các nước miền Đông.
Tiền đương nhiên là kiếm được càng nhiều càng tốt, nhưng nếu chỉ vì kiếm tiền
mà để cho địch nhân đánh tới cửa nhà mình, như vậy tuyệt đối không được. Lúc
này tệ nạn lớn nhất của thể chế Liên hợp Công quốc lập tức xuất hiện, đó chính
là các Công quốc có quyền tự trị độc lập của riêng mình, nhưng cũng vì vậy mà
suy yếu rất nhiều, đối mặt với nguy cơ chiến tranh quốc gia, thậm chí có nguy
cơ toàn bộ miền Đông có thể bị địch nhân thôn tính, nhưng Liên hợp Công quốc
vẫn coi như địch chưa đánh tới lãnh thổ của quốc gia mình. Về ý nghĩa của cụm
từ ‘lãnh thồ của quốc gia mình’ có nghĩa là lãnh thổ trong nước của mình, mà
không tính phạm vi toàn Liên hợp Công quốc. Mặc dù Nữ vương bệ hạ cũng cảm
thấy bất mãn, nhưng tuy nàng có lòng mà vẫn cảm thấy bất lực đối với Mạn Đức
giáo.
Đối mặt với sức ép mạnh mẽ như vậy, liên minh phía Đông cũng không thể dẹp bớt
tính cao ngạo mà cúi thấp đầu. Khi Cơ Nhược Tử mang theo ngân phiếu tới tìm
bọn họ, bọn họ chỉ có thể nhận lấy với thái độ hoan nghênh, không còn từ chối
như trước nữa. Lúc ấy, Giáo hoàng bệ hạ nói với Cơ Nhược Tử một câu đầy ý
nghĩa sâu xa: “Đây là lực lượng của thần linh, lực lượng của thần linh không
đâu là không tồn tại. Mà nếu quả thật Quân đoàn Tường Long dám tiến vào Công
quốc Thánh Uy Nhĩ một bước, nàng sẽ nhìn thấy cơn thịnh nộ của thần linh,
người sẽ giáng xuống ngọn lửa đầy giận dữ, thiêu cháy tất cả những tên tà
giáo!”
Biểu hiện phía sau lưng, rõ ràng là Mạn Đức giáo tuyệt đối không cho phép bất
cứ quân đội của quốc gia nào dám ngênh ngang bước vào lãnh thổ của Công quốc
Thánh Uy Nhĩ.
o0o
Ngày Năm tháng Giêng, lần biểu quyết công khai thứ hai được bắt đầu. Lần này
khi Cơ Nhược Tử bước vào đại sảnh hội nghị của Cung hội nghị, ánh mắt mọi
người nhìn nàng đã hoàn toàn khác.
Chỉ trong thời gian bảy ngày ngắn ngủi, Cơ Nhược Tử thi triển những thủ đoạn
khôn lường, chia cắt đối thủ ra thành từng phần nhỏ, tiêu diệt dần dần. Hiện
giờ trong Viện nguyên lão, đã có hơn phân nửa là thuộc nhóm người ủng hộ nàng.
Khác với chiêu thức mạo hiểm mà Thiển Thủy Thanh dùng đối phó Nam Sơn Nhạc
trước kia, hiện tại thủ đoạn mà Cơ Nhược Tử sử dụng mới thật sự là thủ đoạn
chính trị, cái Thiển Thủy Thanh đã sử dụng chỉ mới được tính là chiêu số mà
thôi.
Theo như lệ cũ, Cơ Nhược Tử bắt đầu đúng trình tự tuyên bố, giải đáp chất vấn,
thương lượng… kết quả biểu quyết công khai lần thứ hai đã xuất hiện.
Lần này, tỉ lệ giữa số phiếu phản đối và số phiếu tán thành đã là bốn mươi lăm
và năm mươi bốn.
Có được năm mươi bốn vị nguyên lão ủng hộ chuyện mở ra hành lang Thánh Khiết
cho Đế quốc Thiên Phong thuê, Cơ Nhược Tử đã làm nên một cuộc ngoại giao ngoạn
mục nhất trong lịch sử Đế quốc Thiên Phong từ trước tới nay.
Lúc đi ra khỏi đại sảnh hội nghị, đứng ở nơi vốn là trung tâm của cả đại lục
này, Cơ Nhược Tử đã trở thành nhân vật được vạn người chú ý. Mặc dù lần biểu
quyết công khai thứ ba chưa bắt đầu, nhưng không ai dám hoài nghi gì nữa, nhất
định Cơ Nhược Tử sẽ hoàn thành được sứ mạng ngoại giao lần này. Chuyện mà ngay
cả Quốc sư Triệu Cuồng Ngôn năm xưa cũng không thể làm được, cuối cùng một nữ
nhân lại làm được, thật sự là làm cho người đời khiếp sợ, cũng làm cho nữ nhân
Đế quốc Thiên Phong hãnh diện.
Người Đế quốc Kinh Hồng nghe tin tức này kinh hãi không thôi, lúc này rốt cục
mới ý thức được nữ nhân mà bọn họ vẫn coi thường lúc này chỉ còn cách lần
quyết định thứ ba chỉ có bảy ngày mà thôi. Trong vòng bảy ngày mà muốn cứu vãn
đại cục ngoại giao, quả thật là khó hơn lên trời.
Sau khi Cơ Nhược Tử đi ra khỏi đại sảnh hội nghị, câu đầu tiên mà nàng nói là:
Ngoại giao không giống như chiến trường, chưa đến giờ phút sau cùng, tuyệt đối
không thể coi thường, cho nên Cơ Nhược Tử không dám sơ xuất chút nào.
o0o
Vào ban đêm, một buổi vũ hội mừng công rất lớn được cung Thánh Ba Phỉ tổ chức
ở thành Mễ Đặc Liệt.
Trên sàn nhảy, bước chân Cơ Nhược Tử vẫn lả lướt như trước, lúc đầu chỉ là làm
cho được việc, nhưng đến bây giờ hưng phấn sau thành quả vừa gặt hái được,
nàng đã thật sự thích loại vũ đạo cung đình này. Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ
hoàn toàn phát tiết cảm tình của mình thông qua điệu nhảy, hoàn toàn khác với
vũ đạo mang tính duy mỹ của người Đế quốc Thiên Phong.
Vũ đạo của người Đế quốc Thiên Phong chỉ dùng để thưởng thức, vũ đạo của người
Công quốc Thánh Uy Nhĩ, để cho bản thân mình thể nghiệm.
Các nhân vật quan trọng đến từ Công quốc Thánh Uy Nhĩ đều tập trung về đây,
chúc mừng cho việc thúc đẩy chuyện ký kết đồng minh, thúc đẩy chuyện đàm phán
buôn bán quan trọng giữa hai quốc gia.
Nữ vương Tắc Tây Lỵ Á cũng tham dự vũ hội lần này.
Nàng vẫn tỏ ra cao quý, lộng lẫy, trong ánh mắt toát ra vẻ hấp dẫn mê hồn.
Đối với chuyện thuê hành lang Thánh Khiết, đúng như lời Cơ Nhược Tử nói, mỗi
người đều cảm thấy mâu thuẫn vạn phần.
Có thể đạt được rất nhiều ích lợi đương nhiên là chuyện tốt, nhưng chuyện
Thiển Thủy Thanh trở về Đế quốc Thiên Phong có ý nghĩa như thế nào, lại không
người nào biết được. Hắn ở lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, chỉ với một cánh quân
đơn độc đã đánh bại liên tục hai đợt bao vây tiêu diệt của đại quân Đế quốc
Kinh Hồng, cho đến hiện tại vẫn tung hoành như vào chỗ không người. Chiến pháp
của hắn linh hoạt, sắc bén, chiến đấu hung hăng, làm cho người ta không thể
không lo lắng sợ hãi.
Có lẽ đến ngày nào đó, người đời sau giở lịch sử ra đọc, lúc ấy sẽ cho rằng
quyết định lần này của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ là quyết định ngu xuẩn
nhất từ trước tới nay.
Nhưng cũng có khả năng vì sự kiện lần này, khiến cho Mạn Đức giáo toàn diện
tiến vào Đế quốc Thiên Phong, cuối cùng phát triển thành đệ nhất tôn giáo trên
đại lục, lực ảnh hưởng của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ trở nên bành trướng.
Là phúc hay là họa, không ai biết được, chỉ có thể chờ xem phát triển về sau,
nhưng trước lúc ấy, vẫn có một ít người không cam lòng thất bại mà cố gắng vẫy
vùng.
Khi cuộc hành trình của Cơ Nhược Tử ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ đang đạt tới đỉnh
điểm đắc ý nhất trong cả cuộc đời nàng, âm mưu đến từ Đại thảo nguyên Tây
Phong một lần nữa đã phủ xuống nơi này.
Lần này đây, âm mưu càng thẳng thắn hơn, cũng càng chí mạng hơn.
Vũ hội vừa bắt đầu được một nửa, Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước đi vào với vẻ mặt
nghiêm trọng. Hắn tới bên cạnh Nữ vương, cúi đầu thi lễ với nàng, sau đó khẽ
nói bên tai nàng mấy câu. Sắc mặt Tắc Tây Lỵ Á lập tức đại biến:
Tư Ba Tạp Ước lắc đầu:
Thật là có lỗi, Nữ vương bệ hạ, chuyện này nghiêm trọng, xin ngài tránh mặt
một chút!
Được!
Tắc Tây Lỵ Á đứng lên, lập tức rời khỏi vũ hội.
Nữ vương bệ hạ đột nhiên rời khỏi vũ hội làm cho mọi người giật mình kinh
ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó, Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước
đi đến bên cạnh Cơ Nhược Tử, sau lưng hắn là bốn tên võ sĩ Thánh đường thân
khoác trọng giáp.
Cơ đặc sứ, thật là xin lỗi, phải mời nàng đến cung Thánh Ba Phỉ một chuyến.
Có chuyện gì sao?
Giáo hoàng bệ hạ muốn gặp nàng, có một vấn đề nhỏ, ngài muốn xem cách nhìn
của nàng ra sao.
Hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai bên.
Vậy thì khó nói!
Ánh mắt Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước lúc này toát ra ý lạnh như băng.
Cơ Nhược Tử cảm thấy căng thẳng trong lòng, mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.
Giọng Tư Ba Tạp Ước giống như tuyết giữa mùa Đông:
Chiều hôm nay, lúc người hầu ở đặc sứ quán dọn phòng của nàng, vô tình phát
hiện ra một quyển sách vốn không nên xuất hiện!
Sách? Sách gì vậy?
Lai Sinh luận.