Trò Vui


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Ý đồ của Mạn Đức giáo muốn tiến vào Đế quốc Thiên Phong không phải là muốn
mình ngang hàng với các giáo phái khác, mà chỉ muốn mình là độc nhất. Nhưng
hiện giờ nghe Cơ Nhược Tử nói điều khoản hạn chế lớn như vậy, hiển nhiên không
hài lòng.

Nhưng mặt khác, dù là như vậy, Đế quốc Thiên Phong cũng đã nhượng bộ rất lớn,
dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong mấy trăm năm qua, Mạn Đức giáo có cơ hội
tiến vào một quốc gia nằm ở phương Đông. Chỉ cần mở cánh cửa quan trọng này
ra, chẳng khác nào đã gieo xuống hạt giống của hy vọng, một ngày nào đó, hạt
giống này sẽ nẩy mầm, sẽ lớn lên, sẽ trở thành một cây đại thụ rợp trời.

Áo Bố Lại Đặc hy vọng rằng hạt giống ấy sẽ trưởng thành trong tay lão, nhưng
tuổi của lão đã quá lớn, quá nửa là không chờ được tới lúc đó. Cho nên bây giờ
lão không muốn để cho con cháu đời sau thừa hưởng, mà là muốn chính mình có
thể lập được công lao rực rỡ, như vậy sau này, lịch sử Mạn Đức giáo sẽ ghi
công cho lão. Đến lúc lên tới thiên đường, gặp mặt Thượng Đế, cũng có thể tới
gần chỗ của Thượng Đế hơn. Bởi vậy Đế quốc Thiên Phong đưa ra điều kiện như
vậy, dù lão rất thích, nhưng vẫn muốn được nhiều hơn, nhưng Cơ Nhược Tử lại
kiên quyết không nhường dù chỉ là một bước.

Cả hai bên đấu đá với nhau bằng miệng lưỡi, ai nấy đều đưa ra lý do của mình.
Giáo hoàng tinh thông giáo lý, muốn thức tỉnh chú cừu lạc đường là Cơ Nhược
Tử, Cơ Nhược Tử lại dựa vào luật pháp của Đế quốc Thiên Phong, đại sự quốc gia
để thoái thác. Lão đương nhiên là tinh thông giáo lý, hùng biện vô ngại, nhưng
nàng cũng miệng lưỡi linh hoạt, đối chọi gay gắt. Trong trận cò kè mặc cả này,
rốt cục Cơ Nhược Tử nhượng bộ thêm một bước, cho phép Mạn Đức giáo thành lập
ba tòa giáo đường, mỗi tòa giáo đường có thể được hai tên võ sĩ Thánh đường
bảo vệ giáo phái. Ngoài ra còn chấp nhận cho Mạn Đức giáo tập trung làm lễ ở
quy mô dưới ngàn người, nhưng phải tuân thủ luật pháp của Đế quốc Thiên Phong,
đây chính là giới hạn cuối cùng của Thương Dã Vọng. Để báo đáp, Giáo hoàng
phải dốc toàn lực trợ giúp nàng thúc đẩy cho chuyện này được thông qua nhanh
chóng.

Trong cuộc giao dịch này, Đế quốc Thiên Phong trả một cái giá rất lớn, tuy
nhiên giữ lại được quyền tiến công Đế quốc Kinh Hồng. Áo Bố Lại Đặc lại không
nói ra chuyện Đế quốc Thiên Phong không được tấn công Đế quốc Kinh Hồng, coi
như Cơ Nhược Tử giảm được điều kiện này.

Nhớ đến khi trước, đặc sứ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ đưa ra điều khoản Đế quốc
Thiên Phong không được tấn công Đế quốc Kinh Hồng trong hai mươi năm, nhưng
lại không đề cập đến chuyện cho phép Mạn Đức giáo tiến vào Đế quốc Thiên
Phong. Như vậy có thể tưởng tượng được rằng, quan hệ giữa Mạn Đức giáo và cung
đình Công quốc Thánh Uy Nhĩ, có lẽ là không ngáng đường của nhau, nhưng cũng
không trợ giúp cho nhau.

Sở dĩ Thương Dã Vọng chấp nhận cho Mạn Đức giáo tiến vào Đế quốc Thiên Phong,
nhưng không chấp nhận đề nghị không được tấn công Đế quốc Kinh Hồng trong hai
mươi năm, là bởi vì chuyện thứ hai đang trong giai đoạn nóng bỏng, còn chuyện
đầu tiên cần phải có sự khảo nghiệm của thời gian. Có một việc Cơ Nhược Tử nói
rất đúng, cho dù Mạn Đức giáo có hoàn toàn tiến vào Đế quốc Thiên Phong đi
nữa, cũng không thể nào làm nên thành tích huy hoàng như ở Công quốc Thánh Uy
Nhĩ.

Vấn đề chí mạng của bọn họ nằm ở chỗ thần linh của bọn họ kêu là Mạn Đức, mà
không kêu là Tô Đức, Cơ Đức hay Thương Đức. Tôn giáo tràn ngập màu sắc địa
phương như vậy, nếu sang quốc gia khác một bước cũng khó đi, huống chi còn có
thể âm thầm chèn ép.

Nhưng đồng thời Áo Bố Lại Đặc cũng hiểu được một chuyện, bất kể truyền giáo
khó khăn như thế nào đi nữa, tín ngưỡng của tôn giáo cũng không tránh khỏi đi
vào lòng một ít người, bắt rễ sinh trưởng nơi đó, cũng sẽ dần dần trở thành
căn cơ để phát triển Mạn Đức giáo ở Đế quốc Thiên Phong sau này, chuyện này,
Đế quốc Thiên Phong không thể nào lảng tránh. Chỉ cần cắm vào một chiếc đinh,
nhất định sẽ phát huy ra sức mạnh của nó, chỉ xem biết cách lợi dụng nó cho
tốt hay không mà thôi. Nếu như cắm vào thân thể con người, như vậy dù nó không
thể giết chết người đó, cũng có thể làm cho người đó bị thương.

Hiện tại vấn đề duy nhất chính là, sau khi Đế quốc Thiên Phong trả một cái giá
rất lớn như vậy, Cơ Nhược Tử vẫn chưa nắm chắc rằng mình có thể hoàn thành
nhiệm vụ thuận lợi.

Cho nên nàng thêm vào một điều khoản nữa: kẻ ký kết điều ước này là Cơ Nhược
Tử nàng, nhưng người xác nhận nó có hiệu lực lại là Thiển Thủy Thanh.

Đây là một sự nhắc nhở khéo léo, mặc dù không nói rõ ra là mượn đường vì Thiển
Thủy Thanh, nhưng cũng ngấm ngấm ám chỉ rằng: nếu Thiển Thủy Thanh không thể
còn sống từ Đế quốc Kinh Hồng trở về qua Công quốc Thánh Uy Nhĩ, vậy điều ước
coi như hủy bỏ.

Đối với điều khoản này, Giáo hoàng Áo Bố Lại Đặc kiên quyết không đồng ý:


  • Cơ đặc sứ, Mạn Đức giáo không thể nào chịu trách nhiệm về số phận của Thiển
    Thủy Thanh bên Đế quốc Kinh Hồng.

Cơ Nhược Tử đáp với vẻ mỉa mai:


  • Không có Thiển Thủy Thanh, ta đến nơi đây còn có nghĩa gì nữa?


  • Nếu Thiển Thủy Thanh chết ở Đế quốc Kinh Hồng, chẳng lẽ cũng muốn giáo phái
    của ta chịu trách nhiệm sao?


  • Cho nên mới cần quý giáo ra tay giúp đỡ.


  • Điều này quá hà khắc, giáo phái ta phải trả giá, nhưng chưa chắc có thể
    nhận được gì. Nếu như Thiển Thủy Thanh chết đi, chẳng phải tất cả đều mất hết
    hay sao?


  • Một tháng, ta chỉ cần thời gian một tháng. Nếu trong một tháng, Thiển Thủy
    Thanh không thể ra khỏi Đế quốc Kinh Hồng, ta cũng sẽ chính thức ký kết hiệp
    ước toàn diện với quý giáo!


  • Được, một lời đã định!


Lúc Cơ Nhược Tử rời đi, Giáo hoàng Áo Bố Lại Đặc hôn lên trán và hai má của Cơ
Nhược Tử, tỏ vẻ yêu mến và khen ngợi nàng. Mà vị Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước
kia, ánh mắt lóe lên tia sáng có vẻ hung ác, không ai biết hắn đang suy nghĩ
chuyện gì.

o0o

Đế quốc Kinh Hồng, Khang Châu.

Ngày Một tháng Giêng, Thiết Huyết Trấn đón năm mới trên đất khách quê người
một lần nữa.

Từ sau khi Thiết Huyết Trấn tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, Khang Châu đã đón tiếp
quân Đế quốc Thiên Phong ba lần trong vòng ba tháng.

Hai lần trước là Thiết Phong Kỳ tung hoành ngang dọc, một lần đánh lén, một
lần cường công, giết cho quân trấn thủ Khang Châu phải khiếp vía kinh hồn. Sau
đó, Khương Trác, Lâu Thiên Đức còn có Lương Trung Lưu đã mấy lần điều động
binh sĩ của nơi này, gần như đã điều đi hết sạch binh lực ở Khang Châu. Sau
hai lần bao vây tiêu diệt thất bại, số binh sĩ có thể trở lại Khang Châu không
còn được mấy.

Khi Thiết Huyết Trấn tiến vào Khang Châu, gần như không gặp bất cứ sự chống cự
nào, dân chúng chỉ lặng lẽ chấp nhận sự thống trị tạm thời của quân Đế quốc
Thiên Phong.

Bất kể hành động huyết hương tế đại kỳ hay là cướp của người giàu chia cho
người nghèo, Thiển Thủy Thanh rất chú ý đến một chuyện: nói là giữ lời.

Hắn có thể lừa dối đối thủ trên chiến trường, nhưng vĩnh viễn không bao giờ
lừa dối bá tánh bình dân. Bất kể là làm cho bọn họ kinh sợ hay thu phục bọn
họ, đều bảo đảm được danh tiếng một lời nói ra nặng bằng chín vạc, nhờ vậy mới
giảm được rất nhiều lực lượng phản đối.

Khi quân của hắn chấp hành mệnh lệnh mà hắn ban ra, có một sự tôn sùng gần như
là mù quáng, chưa từng xảy ra bất cứ việc gì sai sót bao giờ. Từ trước tới
nay, Thiển Thủy Thanh vẫn áp dụng quân quy quân kỷ nghiêm khắc, hắn vô cùng
tin tưởng rằng, một cánh quân mà lệnh ban ra lập tức chấp hành mới là một cánh
quân xuất sắc. Đương nhiên, đây cũng là cơ sở giúp cho hắn trăm trận trăm
thắng.

Yêu cầu của các Tướng quân đối với cấp dưới càng cao, việc chấp hành càng
nghiêm khắc, khi vấp phải lực phản kháng lại càng mạnh mẽ. Nhẹ thì binh sĩ tỏ
ra bất mãn tiêu cực, nặng thì bất ngờ làm phản, gây nguy hiểm cho bản thân
mình, nếu không đủ uy tín và danh vọng, căn bản rất khó sai khiến thuộc hạ.
Bởi vậy có những đạo lý có người hiểu được, nhưng không phải ai cũng có thể
làm được. Mấu chốt của vấn đề này nằm ở người nào có thể bảo đảm được danh
tiếng thường thắng bất bại của mình.

Hôm nay, Thiển Thủy Thanh nằm trên bãi cỏ trên một ngọn đồi nhỏ ở ngoài thành,
hai tay gối đầu, nhàn nhã ngắm bầu trời xanh thẫm.

Thật ra Thiển Thủy Thanh cũng không thích ngày nào cũng ngồi trong phủ thành
chủ chỉ trỏ, lao tâm lao lực. Lúc còn thống lĩnh Thiết Phong Kỳ, ngoài Bích
Không Tình ra, không có thuộc hạ nào có thể chia sẻ công việc cùng hắn. Thế
nhưng sau khi cai quản Thiết Huyết Trấn, ngược lại hắn trở nên thoải mái rất
nhiều, Bích Không Tình và Thủy Trung Đường đều là tướng tài, bọn Phương Hổ,
Mộc Huyết sau một loạt trận chiến cũng đã được rèn luyện và tiến bộ nhiều,
thậm chí ngay cả Lôi Hỏa cũng có thể đưa ra mưu kế. Nếu không có chiến thuật
phân của Lôi Hỏa kéo dài thêm một ngày hết sức quan trọng, Thiết Phong Kỳ có
thể đã không còn tồn tại. Mà không có trận đại thắng thành Bình Dương quan
trọng ấy, hiện giờ e rằng Thiết Huyết Trấn cũng đã xong đời.

Hiếm khi Thiển Thủy Thanh có được khoảnh khắc có thể thả lỏng tâm trạng căng
thẳng sau nhiều ngày như lúc này.

Phía sau vang lên tiếng gọi to của Phương Hổ:


  • Trời ơi, mọi người đang vội đến nỗi trời sầu đất thảm, vì sao ngươi lại
    rảnh rỗi đến mức chạy ra đây vậy?

Thiển Thủy Thanh cười thoải mái:


  • Hổ Tử, lại đây, đến nằm cạnh ta, đừng nghĩ ngợi gì cả, chỉ cần nằm yên.


  • Được!


Phương Hổ kêu lên một tiếng ngạc nhiên, nhưng vẫn đến nằm cạnh Thiển Thủy
Thanh, cùng nhau quan sát bầu trời.


  • Ngươi đang tìm gì trên trời sao?


  • Ta tìm sao.


  • Con bà ngươi, ngươi đùa ta chắc? Bây giờ là ban ngày, sao lại có thể có
    sao?


  • Cho nên mới phải tìm.


Giọng của Thiển Thủy Thanh vô cùng nghiêm túc.


  • Vậy ngươi có tìm được không?


  • Trời sáng quá, tìm rất khó.


Thiển Thủy Thanh thuận miệng đáp, vẫn cảm thấy nói chuyện vui vẻ với huynh đệ
của mình là một cái thú, không cần phải hao tâm tốn sức, vắt óc suy nghĩ làm
gì.


  • Ta cho ngươi một gậy vào đầu là ngươi có thể tìm ra.


  • Cũng là một ý hay.


Phương Hổ nghiêng đầu, dùng con mắt duy nhất của hắn nhìn Thiển Thủy Thanh:


  • Thiển thiếu!


  • Sao hả?


  • Xin lỗi ngươi…


  • Vì sao ngươi lại xin lỗi ta?


Phương Hổ ngượng ngùng gãi gãi đầu:


  • Vì lần trước ở thành Bình Dương, ngươi đã tốn nhiều công sức như vậy mới
    cứu được chúng ta, ta lại chỉ vào mặt ngươi mà mắng chửi. Ta biết lúc ấy ngươi
    cũng khó chịu vô cùng….

Thiển Thủy Thanh ngồi dậy, đấm vào vai Phương Hổ một đấm:


  • Cút con bà ngươi đi, ta không biết bọn Không Tình, Mộc thiếu nói với ngươi
    những gì, nhưng đừng để cho bọn họ làm ảnh hưởng tới bản thân ngươi. Phương Hổ
    ngươi chính là Phương Hổ, một Phương Hổ thẳng thắn, một Phương Hổ có bất mãn
    gì đối với ta liền chỉ vào mặt ta mà mắng. Nếu ngày nào đó ngươi cảm thấy
    không muốn mắng ta nữa, vậy ngươi không còn là huynh đệ của ta. Ngươi không
    cần xin lỗi, nếu ngươi cảm thấy có lỗi, tức là người ngoài, người xa lạ với
    ta!

Phương Hổ bật cười ha hả:


  • Ta cũng nghĩ như vậy.

Lúc này Thiển Thủy Thanh mới hài lòng nằm xuống trở lại, phát ra tiếng rên
thỏa mãn:


  • Ôi chao, có thể không cần dùng tới đầu óc một ngày, đúng là được hưởng thụ
    một ngày.

Hai người cứ tiếp tục nằm trên cỏ như vậy, cùng nhau ngây ngốc nhìn lên trời
tìm sao. Cảm giác hưởng thụ này có thể nói là khó được, tạm thời quên đi hiểm
cảnh mà bản thân họ đang gặp phải.

Không bao lâu sao, Mộc Huyết và Vô Song cùng đi tới. Phía sau bọn họ còn hai
người nữa, trong đó có một người rõ ràng là người nước ngoài, tóc vàng mắt
xanh.


  • Thiển thiếu, dẫn tới một người cho ngươi, có muốn tâm sự với hắn không?


  • Trời ơi, Thiển huynh đệ quả thật tìm được ngôi sao của hắn rồi!


Phương Hổ nằm trên cỏ cất tiếng trêu chọc.

Thiển Thủy Thanh cho hắn một cước, sau đó ngồi dậy nhìn người nước ngoài kia:


  • Đây là người nước nào vậy?
    Hiển nhiên người nước ngoài kia rất thông minh, lập tức tiến lên một bước, vái
    Thiển Thủy Thanh một vái, sau đó nói lý lố một tràng, Thiển Thủy Thanh nghe mà
    không hiểu gì cả:


  • Hắn nói những gì vậy?


Một tên chiến sĩ trẻ tuổi đứng cạnh lập tức lên tiếng:


  • Hồi bẩm Thiển Trấn Đốc, người này tên là Bối Lý Mạn, là một thương nhân
    người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hàng năm có qua lại mua bán với Đế quốc Kinh
    Hồng. Hắn nói rằng hắn rất vinh hạnh gặp được vị anh hùng trong truyền thuyết,
    hắn ngưỡng mộ uy danh của ngài đã từ lâu, hôm nay có thể gặp được ngài, quả
    thật… quả thật là tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên!

Suýt chút nữa Thiển Thủy Thanh tung một cước đá bay tên chiến sĩ trẻ tuổi kia:


  • Tụ đỉnh con bà ngươi, Mộc thiếu, có thể tìm một tên phiên dịch nào ra hồn
    một chút hay không?

Mộc Huyết nhún vai bất lực:


  • Chấp nhận dùng tạm đi thôi, đại khái chỉ cần có thể hiểu ý là được. Cả
    Thiết Huyết Trấn chỉ có một mình hắn có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của người
    Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Hắn tên là Hòa Phi, tổ tiên của hắn từng buôn bán ở
    Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

Thiển Thủy Thanh nhìn tên thương nhân Bối Lý Mạn kia, gật gật đầu, quay sang
nói với Hòa Phi:


  • Hỏi hắn buôn bán thứ gì vậy?


  • Buôn bán da lông thú.


Hòa Phi trả lời trực tiếp, không cần hỏi.

Mộc Huyết nói:


  • Vừa mới vào Khang Châu, tên này đã chủ động đi tìm chúng ta, nói rằng trước
    khi hắn tới Đế quốc Kinh Hồng, đã nhìn thấy Cơ tiểu thư lấy thân phận đặc sứ
    tiến vào thành Mễ Đặc Liệt.

Thiển Thủy Thanh nhướng mày:


  • Nhược Tử trở thành đặc sứ của Đế quốc Thiên Phong sao?

Tên thương nhân Bối Lý Mạn kia lại nói lý lố một tràng dài, Hòa Phi phiên dịch
lại:


  • Hắn nói nữ nhân của ngài là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn đã từng gặp được,
    xinh đẹp như nữ thần gì gì đó. Hắn nói rất ngưỡng mộ nàng, hắn biết nàng là nữ
    nhân của ngài, hắn cảm thấy có lẽ Thiển Tướng quân sẽ cần biết tin tức về nữ
    nhân của mình, cho nên hắn bèn chủ động tới tìm chúng ta, mang cho chúng ta
    tin tức này. Đương nhiên hắn tin tưởng rằng nhất định Thiển Tướng quân sẽ cảm
    tạ hắn, nhất định sẽ thưởng công cho hắn.

Thiển Thủy Thanh nghe vậy bật cười ha hả:


  • Ai cũng nói người Công quốc Thánh Uy Nhĩ là thương nhân trời sinh, bất cứ
    chuyện gì cũng có thể kiếm tiền được, quả nhiên một chút cũng không sai. Ngươi
    hỏi hắn xem, hắn muốn dùng cái gì để đổi lấy phần thưởng của ta?

Hòa Phi trao đổi với Bối Lý Mạn, sau đó trả lời Thiển Thủy Thanh:


  • Hắn nói hắn biết mấy nữ nhân của ngài đã tới thành Mễ Đặc Liệt, các nàng
    đang nỗ lực để cứu trượng phu của mình. Đối với các nàng mà nói, có thể được
    tin tức của chúng ta đúng lúc, có lẽ vô cùng quan trọng. Là một người Công
    quốc Thánh Uy Nhĩ, không ai hiểu hơn bọn hắn về cảm giác của thê tử tưởng nhớ
    trượng phu. Hắn nói rằng hắn có thể giúp chúng ta bằng cách mang tin tức cụ
    thể của chúng ta về thành Mễ Đặc Liệt, giao cho các nữ nhân kia. Mà hắn cần
    thưởng là, trừ một số tiền lớn ra, còn muốn Thiết Huyết Trấn bảo đảm không gây
    khó khăn cho việc buôn bán của hắn ở Đế quốc Kinh Hồng. Hắn biết hiện tại
    chúng ta cướp của người giàu chia cho người nghèo khắp nơi, nhưng không hy
    vọng hắn cũng sẽ được liệt vào hàng ngũ dâng hiến của cải tài sản.


  • Rất hay, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ quả thật sở trường về buôn bán. Ngươi
    nói cho hắn biết, ta đồng ý, nhưng hắn cũng cần phải nói cho ta biết tất cả
    tin tức về bọn Nhược Tử, khi cần cũng phải truyền tin và chuyển một vài thứ
    cho ta!


  • Hắn nói chuyện này không thành vấn đề, hắn còn nói hắn hy vọng có thể làm
    bằng hữu của ngài, cũng hy vọng ngài có thể tiếp tục sống ung dung trên đất Đế
    quốc Kinh Hồng, hắn bằng lòng trở thành bằng hữu vĩnh viễn của ngài. Nhưng hắn
    hy vọng trong khoảng thời gian này, ngài có thể cướp vài thương đội khác của
    người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.


Thiển Thủy Thanh nhướng mày hỏi:


  • Vì sao vậy?


  • Hắn nói hắn hy vọng có thể trở thành Hội trưởng thương hội của thành Mễ Đặc
    Liệt, cho nên trước khi hắn bảo đảm với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, trước
    tiên hắn muốn chúng ta tạo cho đồng bào của hắn một ít áp lực. Đến khi đồng
    bào của hắn nhận ra rằng hắn là người duy nhất có thể giúp đỡ tất cả người
    Công quốc Thánh Uy Nhĩ bảo đảm ích lợi của bọn họ trong khi buôn bán ở Đế quốc
    Kinh Hồng, lúc ấy tài năng và giá trị của hắn mới được thể hiện đầy đủ. Mà đến
    lúc hắn trở thành Hội trưởng thương hội của thành thành Mễ Đặc Liệt, nếu như
    chúng ta vẫn còn tiêu dao tự tại trên Đế quốc Kinh Hồng, xin ngài bảo đảm
    tuyệt đối không đụng tới bất cứ thương đội nào thuộc thương hội của hắn.


  • Lòng tham không nhỏ, tâm cũng rất hiểm độc, thủ đoạn cũng khá tàn ác, bất
    quá ta thích. Chỉ là nếu như vậy, chỉ đưa mấy câu nói vẫn chưa đủ cho Thiết
    Huyết Trấn xuất lực vì hắn.


  • Hắn nói chỉ cần Thiết Huyết Trấn trợ giúp hắn chuyện này, hắn bằng lòng trở
    thành đồng minh trung thành nhất với chúng ta, có thể giúp chúng ta rất nhiều
    chuyện mà chúng ta không làm được. Đương nhiên, chuyện mang chúng ta rời khỏi
    Đế quốc Kinh Hồng là ngoại lệ.


  • Có thể làm được hắn cũng không làm, tuy nhiên như vậy cũng tạm được, nói
    với hắn, ta đồng ý!


Hòa Phi lại trao đổi một lúc với Bối Lý Mạn. Sau khi nói lý lố một tràng dài,
Bối Lý Mạn nở một nụ cười đắc ý, sau đó cúi người cung kính tỏ vẻ cảm tạ,

Hòa Phi lại tiếp tục phiên dịch:


  • Rất nhanh hắn sẽ trở lại thành Mễ Đặc Liệt, lại từ đó trở sang đây, mang
    cho ngài tin tức hoặc đồ vật gì mà ngài muốn. Mặc dù chuyện buôn bán của hắn
    tại nơi đây vẫn chưa hoàn thành, nhưng hắn tin rằng ngài có tiềm lực trở thành
    khách hàng và bằng hữu tốt nhất của hắn trong tương lai, vì thế hắn có thể
    chịu được tất cả tổn thất. Số da lông thú này hắn có thể tặng lại cho ngài,
    giúp cho Thiết Huyết Trấn ta có cái mặc qua mùa Đông, coi như là hắn tỏ thành
    ý. Tuy rằng mùa Đông Đế quốc Kinh Hồng cũng không phải là quá lạnh, nhưng nếu
    các chiến sĩ có áo khoác lông thú, tin rằng các tướng sĩ sẽ rất cao hứng trong
    khi xuất chinh xa quê nhà.


  • Nói cho con rùa kia biết, Thiển Thủy Thanh ta luôn luôn muốn có bằng hữu
    càng nhiều càng tốt, cho nên ta rất sẵn lòng trở thành bằng hữu của hắn, đồng
    thời nói rằng ta cảm tạ sự giúp đỡ của hắn. Đương nhiên chúng ta cũng không
    lấy không của hắn, ta có thể trả hắn giá gấp đôi, nhưng coi như là điều kiện,
    ta cũng cần hắn giúp tìm kiếm một người… À quên, ngươi cũng đừng phiên dịch
    mấy chữ con rùa… Tuy rằng trước mắt, Thiết Huyết Trấn tạm thời chưa có nhu cầu
    quá lớn về phương diện vật tư, nhưng hắn có thể chuẩn bị trước, ta tin rằng
    một ngày nào đó, chúng ta sẽ rất cần tới sự giúp đỡ của hắn, hy vọng lúc đó
    hắn sẽ không làm ta thất vọng.


Hòa Phi dịch những lời của Thiển Thủy Thanh lại, Bối Lý Mạn nghe thấy những
thứ mà mình tặng không ngờ lại được trả giá gấp đôi, càng cười rạng rỡ, gật
đầu liên tục.

Hòa Phi nói:


  • Hắn hỏi ngài muốn tìm người nào?

Thiển Thủy Thanh nghiêm mặt nói:


  • Ngươi nói với hắn rằng ta cũng không biết người mà ta muốn hắn tìm là ai,
    có thể là một người, cũng có thể là một nhóm người. Nhưng ta biết một chuyện,
    đó là nhất định có tồn tại một người như vậy. Nếu tiên sinh Bối Lý Mạn đã có
    thể đi lại buôn bán tự do trong Đế quốc Kinh Hồng, như vậy sẽ hiểu rất rõ về
    tình hình buôn bán ở quốc gia này. Cho nên có thể hắn sẽ cho ta biết người mà
    ta muốn tìm là ai.

Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh nhìn thương nhân Bối Lý Mạn kia:


  • Ta sẽ giải thích một cách đơn giản nhất, người mà ta muốn tìm là một thương
    nhân có quyền khai thác quặng mỏ ở Lao Sơn, Thạch Cương và đầm Kim Sa. Số công
    nhân dưới quyền của hắn là một đám tù binh, bản thân hắn phải có quan hệ cực
    kỳ mật thiết với quan phủ của Đế quốc Kinh Hồng.

Khi Hòa Phi dịch lại những lời này cho Bối Lý Mạn, vẻ mặt của Bối Lý Mạn trở
nên vô cùng kinh hãi. Sau khi trò chuyện một hồi, Hòa Phi dịch lại:


  • Hắn đã hiểu được ý của ngài, hơn nữa tỏ ra vô cùng bội phục về lòng can đảm
    và sự quyết đoán của ngài. Hiện tại hắn càng tin tưởng rằng ngài có thừa năng
    lực và thủ đoạn để kéo dài sự sống. Hắn nói phương diện khai thác quặng mỏ của
    Đế quốc Kinh Hồng đều thuộc về triều đình, nhưng quả thật giao cho một thương
    nhân tên là Minh Thành phụ trách. Hắn chính là phú thương lớn nhất, có quyền
    thế nhất hiện tại trong Đế quốc Kinh Hồng, có mối buôn bán khắp nơi trong Đế
    quốc Kinh Hồng. Hắn có một đứa con gái, hiện tại là tiểu thiếp của đương kim
    Thừa tướng Đế quốc Kinh Hồng Ích Tử Khiêm.


  • Nói với hắn là ta cảm tạ tin tức của hắn, ta cần hắn cung cấp tất cả tin
    tức về Minh Thành cho ta: hắn ở đâu, thích thứ gì, thích ăn gì, sợ cái gì,
    tính tình như thế nào, có sản nghiệp ra sao, tất cả những chuyện đó ta đều
    muốn biết!


  • Hắn nói không thành vấn đề, cho hắn thời gian vài ngày là có thể làm được,
    hắn xin ngài yên tâm, hắn nhất định sẽ bảo vệ bí mật cho chúng ta. Hắn mong
    rằng Thiết Huyết Trấn có thể chịu đựng càng lâu càng tốt trên mảnh đất này,
    đối với hắn mà nói cũng là một chuyện vô cùng có lợi.


  • Như vậy ngươi cứ nói cho hắn biết, nếu như Thiết Huyết Trấn không chết, vậy
    nhất định sẽ trở thành chủ nhân của mảnh đất này! Nếu Thiển Thủy Thanh không
    chết, vậy sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của hắn!


  • Hắn nói hắn cảm kích vạn phần.


  • Nếu hắn không ngại, ta hy vọng có thể bố trí một người đi theo bảo vệ cho
    hắn.


  • Hắn nói không có vấn đề gì, hắn hiểu được sự băn khoăn của Thiển Trấn Đốc.
    Dù sao đây cũng là chuyện lớn, nhưng hắn sẽ không trả đồng nào cho vị bảo tiêu
    này, hắn có thể mang vị bảo tiêu này tiến vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nhưng
    phải là binh sĩ bình thường không có tiếng tăm, không thể là quan quân cấp
    Doanh



Đế Quốc Thiên Phong - Chương #220