Người đăng: khuynhtanthienha10@
Cái chết của Lương Trung Lưu khiến cho kế hoạch bao vây tiêu diệt Thiết Huyết
Trấn lần thứ hai của người Đế quốc Kinh Hồng thất bại, Thiển Thủy Thanh đứng
bên bờ vực tử vong đã làm nên chuyện lật ngược thế cờ vô cùng ngoạn mục, đã
làm cho ngưòi đời phải ngạc nhiên thán phục. Đối với sự phản kích sắc bén mà
điên cuồng của Thiết Huyết Trấn, lúc này, những lời kêu gào của các tướng bên
trong Đế quốc Kinh Hồng đòi phải cho trọng binh xuất kích, tiêu diệt toàn bộ
Thiết Huyết Trấn đã trở nên uể oải rất nhiều.
Rốt cục bọn họ có chung nhận thức với Mịch Tử Âu: có lẽ sớm muộn gì Thiển Thủy
Thanh cũng xong đời, nhưng trước lúc đó, hắn còn có thể cắn chết rất nhiều
người.
Ai ai cũng muốn lập công, nhưng không ai muốn bị chôn theo làm bạn cùng đối
thủ. Bởi vậy mọi người bắt đầu chờ mong, bắt đầu bình tĩnh lại, bắt đầu đứng
khoanh tay bàng quan.
Có một việc làm cho Đế quốc Kinh Hồng cảm thấy không quá cần thiết phải tiêu
diệt hành động quân sự hiện tại của Thiển Thủy Thanh như vậy, đó chính là
Thiển Thủy Thanh trước sau như một vẫn sắm vai một kẻ cướp nghĩa hiệp, không
cướp không giết dân chúng Đế quốc Kinh Hồng, ngược lại còn phân phát của cải.
Cảnh này khiến cho dân chúng Đế quốc Kinh Hồng đối với sự việc của Thiết Huyết
Trấn cũng không có quá nhiều mâu thuẫn. Trong sự tiếp xúc giữa quan binh và
dân chúng ấy, ngược lại mọi người còn cảm thấy vui mừng.
Thiển Thủy Thanh không làm dấy lên phong trào toàn dân phản kháng, áp lực mà
người Đế quốc Kinh Hồng phải đối mặt cũng giảm đi nhiều.
Nhưng hành động này của Thiển Thủy Thanh, trong mắt những người có ý, lại cảm
thấy cần cảnh giác.
Lần này, người có ý kia vẫn ở Đại Đế quốc Tây Xi.
Nhưng không phải là vị Chiến thần trăm trận trăm thắng Cách Long Đặc, mà là vị
Thừa tướng của Đại Đế quốc Tây Xi có một nửa dòng máu Đại Lương: Vượng Tán.
o0o
Đại Đế quốc Tây Xi, trong phủ Đại nguyên soái.
Lần này Cách Long Đặc chủ động mời Thừa tướng Vượng Tán tới phủ của ông ta,
bởi vì ông ta có một vấn đề vô cùng quan trọng muốn thỉnh giáo Vượng Tán.
Từ lúc nghe theo lời khuyên của Vượng Tán, viết thư chọc cho Liệt Cuồng Diễm
tức chết, làm hại kế hoạch tấn công Hàn Phong quan của Thiển Thủy Thanh tan
thành mây khói, Cách Long Đặc càng coi trọng ý kiến của vị Thừa tướng này hơn.
Vượng Tán cau mày:
Rất hiển nhiên là Thiển Thủy Thanh hắn đang khơi lên mâu thuẫn giữa tầng
lớp giai cấp bên trong nội bộ của Đế quốc Kinh Hồng. Thoạt nhìn thì hành động
này của Thiển Thủy Thanh rất có triển vọng, đem hành động quân sự biến thành
hành động chính trị. Bất quá như vậy cũng không sai, theo như tình cảnh trước
mắt của hắn, nhất định phải dùng một ít thủ đoạn chính trị để làm suy yếu đi
thực lực và quốc lực của Đế quốc Kinh Hồng, làm cho không đánh mà loạn, từ đó
mới có cơ hội sống sót, có thể thừa nước đục thả câu.
Xin Thừa tướng chỉ giáo thêm cho!
Trên phương diện kinh tế chính trị, Cách Long Đặc vẫn vô cùng khâm phục trước
năng lực của vị Thừa tướng của Đế quốc này. Có thể sắp xếp gọn gàng ngăn nắp,
làm cho khởi sắc cả Đại thảo nguyên Tây Phong cằn cỗi, công của lão Thừa tướng
có thể nói là đứng đầu.
Lúc này Vượng Tán mới nói:
Trong thời kỳ phong kiến, cho dù là một quốc gia hùng mạnh tới mức nào đi nữa,
cũng rất khó bảo đảm rằng mỗi người dân của mình không ai bị đói. Cái gọi là
dân giàu thì nước mạnh không hề có ý nghĩa gì trong thời đại này, mặc dù dân
giàu thì có thể làm tăng thu nhập của quốc khố thông qua việc thu thuế, nhưng
đây chỉ là lý thuyết mà thôi. Bởi vì ở những quốc gia có nhiền tầng lớp giai
cấp chênh lệch với nhau, rất đông dân chúng nghèo khổ căn bản không chịu nổi
áp lực do sưu cao thuế nặng mang lại. Mà nếu mạnh mẽ ép buộc trưng thu, chẳng
khác nào ép dân chúng nổi lên làm phản.
Xã hội hiện đại có thể áp dụng mức thuế khác nhau cho những người có thu nhập
khác nhau, mục đích chính của chuyện này là để làm tăng thu nhập của quốc khố
lên mức tối đa mà không làm cho cuộc sống của dân chúng nghèo khổ bị ảnh hưởng
quá nhiều.
Nhưng ở xã hội phong kiến, bởi vì bản thân đám quan lại cao cấp trong triều
cũng thuộc về tầng lớp giàu có, đầy quyền lực. Bởi vậy mỗi khi quốc gia có ý
định áp dụng thủ đoạn đặc biệt đối với tầng lớp cao cấp giàu có này để bổ sung
thu nhập cho quốc khố, thường là gặp phải rất nhiều áp lực khác thường, khiến
cho việc thực hiện thuế suất cực kỳ gian nan. Đại đa số quốc gia phong kiến
chỉ có thể áp dụng một mức thuế suất thống nhất, mà thậm chí một ít quý tộc
tầng lớp cao cấp không cần nộp thuế, dẫn đến chuyện phân biệt thuế suất đi vào
hướng ngược lại.
Chuyện thống nhất thuế suất sẽ khiến cho thuế suất ở một cơ sở nhất định nào
đó tăng lên chừng một, hai phần trăm, điều này sẽ khiến cho cuộc sống của tầng
lớp dân chúng nghèo khổ càng thêm chật vật, bởi vậy chuyện thực hành thuế suất
rất là khó khăn.
Sự phân hóa chênh lệch giữa hai cực giàu nghèo khiến cho bộ máy hành chính
quốc gia rất khó tăng tỷ lệ thuế thu nhập, thậm chí rất nhiều dân chúng nghèo
khổ không kham nổi thuế thu nhập. Mà rất nhiều người thuộc tầng lớp giàu có
chẳng những có thể trốn tránh khoản thuế thu nhập kếch xù một cách hợp pháp,
thậm chí còn có thể dùng các thủ đoạn trốn thuế để đối phó như bỏ tiền ra hối
lộ, đút lót, nhờ vả… Chính vì như vậy, áp lực của thuế thu nhập càng đè nặng
lên vai của tầng lớp cấp trung và cấp thấp, khiến cho dân chúng vốn đã nghèo
lại càng nghèo hơn, kẻ giàu lại càng giàu. Người giàu không bỏ tiền nộp thuế,
người nghèo không có tiền nộp thuế, dẫn đến thực lực quốc gia suy yếu rất
nhiều.
Nếu như lựa chọn tiến hành biện pháp ép buộc dân chúng thu sưu cao thuế nặng,
đương nhiên là quốc khố sẽ đầy, nhưng cũng làm rung chuyển nền móng của quốc
gia. Lịch sử đã chứng minh rằng, phàm là quốc gia dùng hình thức sưu cao thuế
nặng để đối phó với dân chúng, kết cục đều là bị diệt vong mà không có ngoại
lệ, cho nên các bậc quân vương muốn sử dụng biện pháp này nhất định phải vô
cùng thận trọng.
Lúc trước sở dĩ Thương Dã Vọng có thể bị Thiển Thủy Thanh mua chuộc, chính là
vì ông ta không thể dùng thủ đoạn hợp pháp để đi lừa gạt đám quý tộc phú hào,
cho nên hành động của Thiển Thủy Thanh đã trở thành công cụ vơ vét của cải tốt
nhất của ông ta. Tiếng xấu đã có Thiển Thủy Thanh gánh vác, Thương Dã Vọng chỉ
việc ngồi không mà hưởng. Trong lịch sử có rất nhiều vị Hoàng đế biết rằng
quốc khố đang trống rỗng, trong nước có một ít quý tộc phú hào của cải đầy
nhà, nhưng vẫn bó tay không làm gì được, chính là vì nguyên nhân này.
Trên cơ sở đó, rất nhiều quốc gia chỉ có thể chọn biện pháp mua quan bán tước
để thu lấy tiền tài vào quốc khố, để có nguồn sử dụng. Mục đích của chuyện mua
quan bán tước này thật ra xuất phát từ ý tốt, muốn bù đắp cho quốc khố trống
rỗng. Thế nhưng hành động ấy chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát, khiến
cho rất nhiều quan viên ngồi không mà hưởng, dùng quyền lực trong tay mình để
kiếm ra nhiều của cải hơn, chiếm đoạt nhiều ruộng đất hơn, sự phát triển của
quốc gia cũng vì vậy mà không thoát khỏi lung lay muốn đổ.
Cho nên bất kể là ở Đế quốc Kinh Hồng, Đế quốc Thiên Phong hay Chỉ Thủy, sự
tồn tại của rất nhiều dân chúng ở tầng lớp nghèo khổ vẫn là chuyện rất bình
thường. Bọn họ nằm trong tình cảnh gọi là thực lực của một quốc gia hùng mạnh
hay yếu ớt, thật ra không có liên quan quá lớn tới chuyện dân chúng giàu hay
nghèo, mà là liên quan tới chuyện quốc khố của quốc gia đó có tài lực vật lực
nhiều hay ít.
Sở dĩ người Đế quốc Thiên Phong có thể giữ được thực lực hùng mạnh của một
nước, nguyên nhân chủ yếu là nhờ vào năm đời quân vương kiệt xuất trước đây,
bọn họ đã ngăn chặn việc tầng lớp quý tộc phú hào thu gom đất đai vô cùng hiệu
quả, khiến cho quốc gia này cho tới bây giờ vẫn lấy canh nông là cơ sở để tồn
tại, điểm này phù hợp với thực tế mà chúng ta đã nêu trên. Sự tồn tại của tầng
lớp nông dân đông đảo khiến cho dân chúng tiết kiệm của cải, từ đó tiền tài
mới có thể tập trung trong tay quốc gia một cách hiệu quả, chứ không phải tồn
tại trong tay một số ít địa chủ cường hào. Tuy rằng thuế thu nhập không cao,
nhưng đạt hiệu quả cao nhất để cho nền móng của quốc gia bền vững. Quốc khố
thu vào cũng khá, dân chúng không đến nỗi oán thán kêu rên, những vùng nằm về
phía Nam mưa gió vừa phải, ít có thiên tai, nên thu nhập của dân chúng cũng
khá dồi dào. Lại thêm chuyện nhiều năm Đế quốc Thiên Phong diễn ra chiến tranh
quy mô nhỏ, dẫn đến chuyện khống chế mức tăng dân số vô cùng hiệu quả, thậm
chí thông qua chiến tranh còn chiếm đoạt được rất nhiều của cải, từ đó mới
khiến cho thực lực Đế quốc Thiên Phong trở nên hùng mạnh.
Mà ở Đế quốc Kinh Hồng và Chỉ Thủy, hiện tượng địa chủ cường hào thu tóm đất
đai sau khi trải qua trăm năm phát triển đã ngày càng trở nên nghiêm trọng
hơn. Rất nhiều nông dân bị bắt buộc chuyển thành tá điền, bắt đầu làm giàu cho
bọn địa chủ dư thừa ruộng đất, bán sức lao động của mình đổi lấy một chút cơm
ăn áo mặc. Mặc dù tổng thu nhập quốc dân nhờ vào chuyện này mà được tăng cao,
nhưng trên thực tế, thu nhập của quốc khố giảm xuống rất nhiều. Nếu như đem so
sánh tổng sản lượng quốc dân hàng năm của ba nước với nhau, không tính tới yếu
tố diện tích đất đai, chỉ so sánh về hiệu suất, hiệu suất về tổng sản lượng
của Đế quốc Thiên Phong thậm chí còn kém hơn Đế quốc Kinh Hồng và Chỉ Thủy,
nhưng quốc khố của bọn họ lại đầy tràn.
Sự hùng mạnh của bọn họ được duy trì lâu như vậy là nhờ vào một chế độ phân
phối đất đai hợp lý và hiệu quả. Đây cũng là lý do vì sao Chỉ Thủy rõ ràng là
nghèo khổ suy yếu đã từ lâu, nhưng sau khi Thiển Thủy Thanh đánh chiếm lại có
thể thu được nhiều của cải như vậy. Bởi vì một phần lớn của cải của Chỉ Thủy
tập trung tại một ít quan lại quý tộc của tầng lớp cao cấp, kết quả chỉ làm
lợi cho Đế quốc Thiên Phong, nhờ vào một trận chiến diệt quốc ngoạn mục mà
tăng cường thực lực quốc gia lên rất nhiều.
Trong chuyện này, bởi vì người Chỉ Thủy bị Đế quốc Thiên Phong tấn công mấy
năm liên tục, thu không bằng chi, bởi vậy ngày càng nghèo đi. Mà người Đế quốc
Kinh Hồng nhờ vào Hàn Phong quan và hành lang Thánh Khiết mang đến ưu thế về
mua bán kinh doanh, nhờ đó có thể miễn cưỡng cân bằng giữa nguồn thu và nguồn
chi. Nhưng nếu cứ kéo dài như vậy, cũng sẽ vì số lượng tá điền ngày càng gia
tăng mà không gánh vác nổi.
Trong những năm gần đây, trong Đế quốc Kinh Hồng đã nhiều lần bùng nổ chuyện
tá điền không đủ cơm ăn mà hô hào đứng lên dựng cờ khởi nghĩa. May mắn chỉ là
bạo động với quy mô nhỏ trong phạm vi nhỏ, không tạo được ảnh hưởng lớn đối
với cả đại cục quốc gia, với thực lực của Đế quốc Kinh Hồng mà nói, vẫn còn
thừa sức để tiến hành dẹp loạn.
Cũng vì như vậy, sự mâu thuẫn về giai cấp bên trong nội bộ Đế quốc Kinh Hồng
thật ra đã tới mức có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Nếu như xuất hiện thiên tai,
ắt Đế quốc Kinh Hồng rất có khả năng sụp đổ.
Khi Thiển Thủy Thanh vừa mới bắt đầu chiến lược tung hoành trên đất Đế quốc
Kinh Hồng của hắn, hành động vừa mới lộ ra, vị lão Thừa tướng Đế quốc kinh
nghiệm dồi dào, già dặn về chuyện quản lý tài chính chính trị của Đại Đế quốc
Tây Xi này chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra âm mưu phía sau của Thiển Thủy
Thanh, người này phải nói là vô cùng đa mưu túc trí.
Nhưng cũng phải nói rằng, tuy lão Thừa tướng có thể thấy được mục đích của
Thiển Thủy Thanh, nhưng không thể nào hiểu được rốt cục phải làm thế nào mới
có thể đạt được mục đích ấy, bởi vì nếu chỉ dựa vào thủ đoạn mà Thiển Thủy
Thanh đang thi triển trước mắt, hiển nhiên là không đủ.
Cùng một mục đích, có nhiều thủ đoạn khác nhau để có thể hoàn thành. Lúc trước
Cách Long Đặc có thể nhìn thấy mục đích của Thiển Thủy Thanh đặt ở Hàn Phong
quan, hiện tại Vượng Tán cũng có thể nhìn ra Thiển Thủy Thanh đang muốn gây
mâu thuẫn giai cấp trong nội bộ Đế quốc Kinh Hồng. Thế nhưng bọn họ không thể
nhìn ra được thủ pháp ảo diệu của Thiển Thủy Thanh, không thể nhìn ra hắn sẽ
làm thế nào để đạt được mục tiêu đã đặt ra.
Đối với chuyện này, cách giải thích của Vượng Tán như vầy:
Tất cả những chuyện mà Thiển Thủy Thanh đang làm hiện tại, thoạt nhìn thì
dường như hắn đang giúp cho người Đế quốc Kinh Hồng một tay. Nhờ vào hành động
của hắn, Đế quốc Kinh Hồng có thể cân bằng lại số của cải trong dân chúng, dân
chúng nhận được tiền tài, lại có tiền để nộp thuế, thậm chí một ít tá điền còn
có cơ hội mua đất đai một lần nữa, tự mình canh tác. Thậm chí người Đế quốc
Kinh Hồng có thể nhờ đó mà gia tăng thuế thu nhập, đổ đầy quốc khố, quan dân
cùng có lợi, nhìn qua dường như Thiển Thủy Thanh đang thật sự làm một việc
thiện lớn lao. Nhưng chúng ta đều biết rõ rằng, tiến hành cân bằng của cải
trong xã hội thông qua thủ đoạn bạo lực như vậy, cái giá phải trả cho chuyện
này là trật tự xã hội sẽ trở nên hỗn loạn. Phía sau hành vi của Thiển Thủy
Thanh ẩn chứa dã tâm rất lớn, hắn muốn thông qua thủ đoạn tiến hành cân bằng
của cải trong xã hội này để che giấu chuyện trật tự xã hội bị hắn phá hư, còn
có thể thuận lợi được lòng và mượn sức dân chúng địa phương, mặc dù không thể
khiến người ta bán mạng cho hắn, tối thiểu cũng không quá thù hận hắn. Chỉ là
chính trị không thể so với quân sự, vì cần có ngày rộng tháng dài thử thách
mới có thể phát sinh hiệu quả. Cho nên chỉ trong thời gian ngắn, hành động của
Thiển Thủy Thanh sẽ không lộ ra bất cứ manh mối gì, trừ khi đến lúc thật cần
thiết cũng sẽ không có tác dụng gì quá lớn. Tuy nhiên nếu như nó thật sự sinh
ra hiệu quả, e rằng tới lúc đó có muốn cứu thì đã không còn kịp nữa.
Nói cách khác, nhất định Thiển Thủy Thanh còn có đòn sát thủ gì đó, mà hắn
phải hoàn thành tất cả những chuyện này mới có thể tung ra hay sao?
Đúng, nhất định là như vậy, tuy nhiên đáng tiếc là ta không thể nhìn ra hắn
sẽ sử dụng thủ pháp gì.
Lúc này Cách Long Đặc gật gật đầu:
Vượng Tán cất tiếng khen ngợi:
Cách Long Đặc trầm giọng nói:
Vượng Tán chậm rãi nói:
Giọng Cách Long Đặc vô cùng lạnh lẽo:
o0o
Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Đứng trên đỉnh tháp Thông Thiên, ánh mắt Nữ vương bệ hạ Tắc Tây Lỵ Á trong có
vẻ mông lung.
Nàng cảm thấy trong lòng không được yên ổn.
Tên thị vệ trưởng trung thành của nàng nhẹ nhàng đáp:
Tắc Tây Lỵ Á khẽ nhướng mày:
Đẹp hơn ta hay không?
Không thể so sánh như vậy được, mỗi người có vẻ đẹp riêng, thưa Nữ vương bệ
hạ.
Đột nhiên Bác Đốn Tư không nhịn được thở dài, cho dù là nữ nhân thông minh đến
mức nào đi nữa, cái mà họ thích thưởng thức nhất vẫn là dung mạo của bản thân
mình.
Thậm chí Tắc Tây Lỵ Á có thể chịu được có nhiều nữ nhân thông minh hơn nàng,
nhưng không thể chịu được chuyện có người hấp dẫn xinh đẹp hơn nàng.
Bác Đốn Tư nhẹ nhàng bổ sung:
Tắc Tây Lỵ Á mỉm cười, đưa móng tay sơn màu đỏ chói ra khẽ mơn trớn trên mặt
Bác Đốn Tư, đột nhiên Nam tước Bác Đốn Tư cảm thấy thân thể của mình bắt đầu
run lên nhè nhẹ.
Tắc Tây Lỵ Á thè lưỡi ra khẽ liếm vào vành tai của Bác Đốn Tư, lưỡi nàng mang
tới cho hắn cảm giác nhột nhạt đầy dụ hoặc, nàng lại nói với giọng như ma quỷ:
Ta nghe nói hiện tại toàn bộ nam nhân của thành Mễ Đặc Liệt đều bị những nữ
nhân kia mê hoặc… Có lẽ ta nên gặp mặt các nàng.
Vậy ta sẽ đi thông báo.
Không!
Tắc Tây Lỵ Á giữ chặt tay tên thị vệ trưởng của mình, giọng dịu dàng:
Đột nhiên Bác Đốn Tư vòng tay ôm choàng lấy Nữ vương bệ hạ của mình:
Vị Nữ vương bệ hạ xinh đẹp phong lưu này khẽ liếm môi thờ ơ nói:
o0o
Trong mấy ngày qua, Cơ Nhược Tử và Nhạc Thanh Âm có thể nói là nổi danh khắp
thành Mễ Đặc Liệt, gần như đêm nào các nàng cũng phải tham dự vũ hội trong
cung đình do các nhân vật cấp cao của Công quốc Thánh Uy Nhĩ tổ chức hoan
nghênh chào đón. Cũng nhờ như vậy, các nàng đã tỏ ra biểu hiện vô cùng xuất
sắc, kết bạn được với một số bằng hữu nước ngoài.
Gần như tất cả các vị quý tộc Công quốc Thánh Uy Nhĩ đều bị phong thái hấp dẫn
của các nàng mê hoặc, thậm chí có người còn nói như vầy: “Dù là kỹ nữ hồng lâu
xinh đẹp nhất thành Mễ Đặc Liệt so sánh với các nàng cũng phải chịu kém ba
phần”
Kỹ nữ hồng lâu, đây là từ mà người Công quốc Thánh Uy Nhĩ dùng, khác với những
kỹ nữ thanh lâu khác ở chỗ là, các kỹ nữ hồng lâu có được tiêu chuẩn giao tiếp
và địa vị xã hội cao hơn, có thể tự do ra vào dòng dõi cao cấp, có quyền tự do
lựa chọn khách nhân mà các nàng thích.
Lúc này Cơ Nhược Tử và Nhạc Thanh Âm đang dùng ánh mắt mà kỹ nữ hồng lâu quen
dùng để hấp dẫn nam nhân, đạt tới mục đích chính trị của mình. Các nàng phô
bày tài sắc của mình trên sàn nhảy, dùng sắc đẹp và tài hoa thuyết phục mọi
người, khiến cho mọi người phải điên cuồng vì các nàng.
Nhạc Thanh Âm vốn là nữ nhân ca múa song tuyệt, không chỉ am hiểu âm nhạc và
vũ đạo của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nàng còn mang tới những ca khúc đầy
màu sắc của người Đế quốc Thiên Phong, réo rắt du dương như cao sơn lưu thủy,
làm cho người ta nghe thấy phải say mê. Còn Cơ Nhược Tử là nữ nhân có tâm tư
nhanh nhạy, trí tuệ vô song, nàng ở giữa một đám nam nhân như cá bơi trong
nước, luôn luôn nhìn thấy nhưng không thể nào bắt được, làm cho người ta phải
điên đảo tâm hồn.
Ngay cả Đại Công tước Cáp Lặc Mỗ cũng không nhịn được phải cất tiếng ngợi
khen:
Những lời khen ngợi này làm cho danh vọng của Cơ Nhược Tử trong thời gian ngắn
bay cao tột đỉnh. Không thể không nói rằng chỉ có người Công quốc Thánh Uy Nhĩ
mới có thể công khai đánh giá sắc đẹp của một nữ nhân, đưa nữ nhân ấy lên tới
một độ cao như vậy. Bọn họ luôn luôn theo đuổi những gì tốt đẹp một cách to
gan lớn mật, cuồng nhiệt, thẳng thắn như vậy.
Cũng vì chuyện này, khó trách Nữ vương bệ hạ cảm thấy bất an như vậy.
Ngày Hai Mươi Mốt tháng Mười Hai, ở thành Mễ Đặc Liệt, nơi ở của đoàn đi sứ Đế
quốc Thiên Phong.
Đoàn đi sứ tới thành Mễ Đặc Liệt này đã gần hai mươi ngày.
Cơ Nhược Tử vội vàng tiến vào nói:
Các tỷ muội, cung Thánh Ba Phỉ đưa tin tới, Nữ vương bệ hạ muốn triệu kiến
chúng ta!
A!
Các nữ nhân cùng hò reo phấn khởi.
Cơ Nhược Tử chớp chớp mắt:
Các nữ nhân nhìn Cơ Nhược Tử đầy hưng phấn, Nhạc Thanh Âm hỏi:
Cơ Nhược Tử nói:
Ta đã quyết định, lần này sẽ do Vân muội muội đại diện cho mọi người đi gặp
Nữ vương bệ hạ, những người khác, kể cả ta sẽ không đi!
Vì sao vậy?
Các nữ nhân nghe vậy đều tỏ ra kinh ngạc.
Cơ Nhược Tử khẽ thở dài:
Nàng ngồi vào chiếc bàn ăn dài đặc biệt của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, bảo
các tỷ muội của mình ngồi xuống xong xuôi, sau đó mới nói:
Nói xong nàng nhìn Vân Nghê:
Vân muội muội, lúc này đây phải làm phiền muội một chuyện.
Xin tỷ tỷ cứ nói.
Kể cho Nữ vương bệ hạ nghe chuyện tình giữa muội và Thủy Thanh!
Kể chuyện tình yêu? Các nàng nghe vậy ngơ ngác nhìn nhau, nói như vậy là có ý
gì?