Phản Bội (phần 3)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Nhẹ nhàng xoay người một cái, Vô Song hiện ra trong một góc rừng, trên gương
mặt hắn mồ hôi nhễ nhại.


  • Sự tình có vẻ không đúng!


  • Vì sao như vậy?


Bích Không Tình vội hỏi.

Quân chủ lực Thiết Huyết Trấn chia làm hai cánh, tiến hành xuyên qua khe hở
của quân Đế quốc Kinh Hồng theo hai đường. Trong đó, Bích Không Tình lãnh đạo
Thiết Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ, Thủy Trung Đường và Tây Lĩnh Dã phụ trách
Linh Phong Kỳ và Thanh Phong Vệ.

Vô Song là cao thủ thám báo tin cậy nhất trong quân, đảm nhận nhiệm vụ bảo đảm
an toàn khi di chuyển cho hai cánh quân trái phải.

Vô Song nhặt một cành cây vẽ lên mặt đất:


  • Hai cánh quân Đế quốc Kinh Hồng bên trái và bên phải chúng ta đang tiến về
    phía này, hơn nữa thế tới của bọn chúng nhanh chóng ào ạt, không phải là co
    cụm vòng vây, mà là tiến thẳng về phía chúng ta!

Bích Không Tình và Phương Hổ cùng kinh ngạc:


  • Ngươi khẳng định vậy sao?

Vô Song ngạo nghễ đáp:


  • Ta sinh ra lớn lên trong rừng, cho dù có người đi ngang bên ngoài mười dặm,
    ta cũng có thể biết rõ ràng!

Các tướng cảm thấy trong lòng lạnh toát, tại sao có thể như vậy được?

Giống như Lương Trung Lưu nhìn thấy rõ ràng toàn bộ kế hoạch của bọn họ vậy,
không chỉ biết rõ bọn họ tiến hành kế hoạch xuyên ra sau lưng đánh ngược lại
mà lật tẩy, thậm chí còn biết rõ lộ trình tiến quân của bọn họ mà tiến hành
chặn đường tiêu diệt.

Phải biết rằng nếu Lương Trung Lưu đoán ra kế hoạch của bọn họ cũng không có
gì ngạc nhiên lắm, đấu pháp xuyên ra sau lưng đánh ngược lại vốn cũng không
phải là chiến thuật mới mẻ gì. Nhưng vấn đề xuyên như thế nào, xuyên theo lộ
trình nào, không ngờ đối phương nắm rõ như vậy, chuyện này làm cho người ta
không khỏi giật mình kinh hãi.


  • Xem ra Lương Trung Lưu còn khó đối phó hơn là chúng ta tưởng tượng rất
    nhiều, kế hoạch lần này rất có thể thất bại!

Bích Không Tình nói với giọng chán nản.

Hiện giờ Thiết Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ phải một mình đơn độc đối mặt với
hai cánh quân trái phải của Lương Trung Lưu, tổng cộng tám vạn đại quân. Với
sự am hiểu của người Đế quốc Kinh Hồng đối với địa hình vùng này, lại thêm đặc
điểm am hiểu tường tận về chiến đấu trong rừng, một khi quân Đế quốc Thiên
Phong bị bao vây, chắc chắn là không có cơ may nào cả.

Phương Hổ cả giận nói:


  • Hừ, lão già Lương Trung Lưu này quả nhiên có tài, rõ ràng là năm cánh quân
    bao vây tấn công, nhưng lại cố ý để hở khoảng trống cho chúng ta chui vào. Nếu
    không nhờ Vô Song phát hiện sớm, chúng ta thật sự là chết cũng không biết vì
    sao mà chết!

Bích Không Tình chửi ầm lên:


  • Con bà nó! Trận này hư hư thực thực, hết sức khó lường! Nếu thật sự Lương
    Trung Lưu có tài như vậy, ngay cả hướng đi của quân ta cũng có thể tính ra,
    vậy lão ta cần gì phải giả vờ yếu ớt kém cỏi, làm sao còn chỗ cho Cô Chính
    Phàm nổi danh thiên hạ được?! Cả chuyện này hoàn toàn là do một tay lão bày
    ra!

Mọi người nghe vậy cả kinh, đồng thanh kêu lên:


  • Ngươi nói cái gì?

Ánh mắt Bích Không Tình thoáng qua vẻ ác độc hung tàn:


  • Ta muốn nói rằng, sở dĩ Lương Trung Lưu có thể hiểu rõ hướng đi của quân ta
    như vậy, bởi vì chiến thuật này là do lão ta định ra ngay từ đầu! Tây Lĩnh Dã,
    đồ chó đẻ này đã bán đứng tất cả chúng ta! Hắn đã sớm phản bội Đế quốc, đầu
    hàng người Đế quốc Kinh Hồng!

o0o

Vùng châu thổ Lan Thương có thể nói là mảnh đất phì nhiêu nhất trên đại lục
Quan Lan, gần như bao gồm lãnh thổ của Đế quốc Mạch Gia, Đế quốc Thiên Phong
và Công quốc Thánh Uy Nhĩ trong đó. Nơi đây sông ngòi chằng chịt, tưới nước
cho những vùng đất chung quanh, bản thân đất đai lại có nhiều tài nguyên
khoáng sản, cho nên thu hoạch từ đất đai cao hơn vùng đất những nơi khác.
Trong đó, bởi vì người Đế quốc Mạch Gia nằm ở trung tâm của vùng châu thổ Lan
Thương nên được gọi là kho lương thực của đại lục, hàng năm chỉ dựa vào chuyện
bán lương thực đã đủ để nuôi sống cả nước. Mà người Đế quốc Thiên Phong chỉ có
miền Bắc là khu lương thực có sản lượng cao, có thể tự cấp tự túc không thành
vấn đề.

Sông Nam Loan là một con sông khá quan trọng bên trong lãnh thổ Đế quốc Thiên
Phong, chính là một con sông lớn nằm phía dưới vùng châu thổ Lan Thương, không
chỉ tưới nước cho đất đai, đồng thời cũng giúp cho việc vận chuyển hàng hóa
trên miền Bắc của Đế quốc, là một tuyến vận chuyển đường sông quan trọng.

Hàng năm, vật tư mà Đế quốc Thiên Phong cung cấp cho Quân đoàn Tường Long được
vận chuyển trên sông này. Đương nhiên, các thương nhân cũng sử dụng sông này
để vận chuyển hàng hóa ra hành lang Thánh Khiết kinh doanh buôn bán.

Hôm nay, một con thuyền lớn trên sông Nam Loan đang chậm rãi chạy về phía
Đông, trên mũi thuyền, một vị cô nương đang ngồi ngắm phong cảnh trên sông.

Sau lưng nàng, có mười mấy tên quân nhân Đế quốc Thiên Phong đang đứng.

Vị cô nương ngồi trên đầu thuyền có gương mặt hơi buồn, hai tay chống cằm,
không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trông bề ngoài của nàng cũng khá là xinh
đẹp.


  • Tiểu thư, tiểu thư!

Một tên nha hoàn từ trong khoang thuyền chạy ra kêu to.

Cô nương ngồi trên đầu thuyền cau mày khó chịu:


  • Có chuyện gì mà la lối om xòm như vậy?

Tên nha hoàn đưa tay chỉ vào trong thuyền:


  • Người kia… Nữ nhân kia tỉnh lại rồi!


  • Tỉnh rồi sao?


Vị cô nương kia đứng lên:


  • Đưa ta đến đó thăm nàng một chút, à đúng rồi, Thúy Hoàn, ngươi mang canh
    nóng đến cho nàng!

Trong khoang thuyền, Hồng Nhạn đang ngơ ngác hoảng sợ nhin quanh, cô nương kia
bước vào, nhìn nàng cười:


  • Nàng tỉnh rồi sao? Đừng lo, nàng sẽ không sao đâu!

Hồng Nhạn lạnh lùng nhìn vị cô nương kia hỏi:


  • Ngươi là ai, hiện tại ta đang ở nơi nào?

Cô nương kia cười đáp:


  • Đương nhiên ta là ân nhân cứu mạng của nàng, đừng quá lo lắng, chúng ta
    không phải là người xấu, chỉ là thấy nàng trên sông nên thuận tiện cứu nàng mà
    thôi!


  • Chỉ cứu được mình ta thôi sao?


Cô nương kia gật gật đầu:


  • Chỉ nhìn thấy mình nàng mà thôi.

Hồng Nhạn khẽ run lên:


  • Thủy tỷ tỷ… trời ơi!


  • Có phải nàng còn bằng hữu khác cũng rơi xuống sông hay không?


Hồng Nhạn không đáp, hai tay hôm mặt khóc nức nở.

Biến cố xảy ra như đất bằng dậy sóng, một tiểu thư khuê các như nàng, giờ phút
này sao thể chịu đựng được đả kích nặng nề như vậy…

Cô nương kia khẽ thở dài:


  • Hy vọng bằng hữu của nàng có thể thoát được tai kiếp lần này, có những việc
    mà không ai có thể làm gì được… Đúng rồi, tên nàng là gì, vì sao lại rơi xuống
    sông như vậy?

Hồng Nhạn cúi đầu nức nở:


  • Ta… Ta tên là Lâm Nhạn, vốn muốn đi tới thành Thương Thiên, không ngờ giữa
    đường bị bọn xấu bắt cóc…

Nàng không dám nói thật, bởi vì nàng cũng không biết rốt cục người cứu mình là
ai, vạn nhất là đồng bọn của Vũ Tàn Dương, vậy thì nguy to.


  • Nàng cứ gọi ta là Tân Tân, ta là chủ nhân của chiếc thuyền này, tâm trạng
    của nàng hiện tại, ta có thể hiểu được, cảm giác mất đi người thân rất là đau
    khổ…

Nữ nhân tên gọi Tân Tân kia nắm lấy tay Hồng Nhạn, dịu dàng nói:


  • Nàng cứ yên tâm, có ta ở đây, nàng sẽ không sao đâu!

Đúng lúc này, nha hoàn trên thuyền đột ngột hấp tấp chạy vào:


  • Tiểu thư, tiểu thư! Trên sông có người chặn thuyền, nói là muốn khám xét
    trong thuyền!

Tân Tân nhướng mày:


  • Kẻ nào lớn gan như vậy?


  • Là người của Quân đoàn Bạo Phong.


  • A!


Sau lưng Tân Tân vang lên một tiếng kêu thất thanh khe khẽ, chính là Hồng
Nhạn.

Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo lòng tà không dứt, nhất định phải bắt hai người các
nàng cho bằng được mới cam lòng.

Tân Tân nhìn thoáng qua Hồng Nhạn, ngẫm nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy băn
khoăn, nhưng vẫn nói với nha hoàn của mình:


  • Nói với kẻ chặn thuyền, trừ phi là Liệt Tổng Suất tới đây, ngoài ra những
    kẻ khác không có tư cách lên thuyền!

Trong lòng Hồng Nhạn vô cùng cảm kích, nhưng chưa kịp nói gì, Tân Tân đã ngăn
nàng lại:


  • Nàng không cần phải giải thích gì cả, rốt cục có phải là bọn chúng tới tìm
    nàng hay không, ta không có hứng thú muốn biết. Nói thật ra ta không có hảo
    cảm với người của Quân đoàn Bạo Phong, bọn này chẳng khác gì cường đạo, có thể
    dạy cho bọn chúng một bài học cũng là chuyện tốt.

Xem ra vị cô nương này đã có sự bất hòa với Quân đoàn Bạo Phong, thế cho nên
vừa nghe thấy tên của Quân đoàn Bạo Phong, lời lẽ của nàng đã sặc mùi thuốc
súng.

Một lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào, tên nha hoàn kia thấy bộ
dáng kỳ lạ của tiểu thư của mình thì lấy làm kinh ngạc, lại thấy binh sĩ của
Quân đoàn Bạo Phong muốn lên thuyền lục soát, bèn nói với giọng vô cùng cao
ngạo:


  • Tay của người Quân đoàn Bạo Phong có phải quá dài hay không, ngay cả thuyền
    của chúng ta cũng muốn lục soát sao?


  • Thật là có lỗi, mấy ngày trước Quân đoàn Bạo Phong ta vừa để sổng hai tên
    phạm nhân hết sức quan trọng, hiện giờ cấp trên có lệnh, tất cả những con
    thuyền lui tới trên sông này đều phải lục soát, xin các vị phối hợp một chút!


Tân Tân trong khoang thuyền nghe vậy, lập tức nổi giận đùng đùng, bèn sải bước
đi ra ngoài khoang thuyền:


  • Phối hợp con bà ngươi! Bà cô ngươi nghe tới tên của Quân đoàn Bạo Phong các
    ngươi là nổi nóng, đừng nói vài tên tiểu tốt như các ngươi, cho dù là Hồng Bắc
    Minh hay Vũ Tàn Dương đích thân tới đây, bà cô ngươi cũng không chịu lép! Muốn
    lên thuyền lục soát sao, hừ, trừ phi là Thiển Thủy Thanh đến đây, ta còn có
    thể cho hắn lên thuyền, bằng không thì đừng hòng!

Mấy tên quân nhân của Quân đoàn Bạo Phong bên ngoài hiển nhiên cũng nhìn ra
chiếc thuyền có lai lịch không phải tầm thường, nếu không thì không thể nào có
binh sĩ Đế quốc Thiên Phong đi theo bảo vệ, lúc này lại nghe giọng của chủ
thuyền không có vẻ tốt lành gì, cảm thấy hoang mang khó hiểu, bèn ngơ ngác
hỏi:


  • Thì ra vị cô nương này cũng bội phục Thiển Tướng quân hay sao? Chúng ta là
    binh sĩ dưới trướng Long Nha Quân, cũng cùng thuộc một Quân với Thiển Trấn
    Đốc, xin cô nương nể chút tình cho phép chúng ta làm tròn bổn phận!


  • Được, vậy các ngươi cứ việc lên đây, lên một tên, ta cho một kiếm! Nhất là
    tên Thiển Thủy Thanh kia!


Một tràng tiếng leng keng vang lên, xem ra Tân Tân đã rút kiếm ra khỏi vỏ.

Hồng Nhạn nghe vậy thầm kinh hãi trong lòng, xem ra nữ nhân này quả thật không
phải là người của Vũ Tàn Dương, nhưng vấn đề là… dường như nàng ta cũng không
thích Thiển Thủy Thanh.

Giọng bọn binh sĩ bên ngoài có vẻ bất đắc dĩ:


  • Nếu như cô nương kiên quyết không cho phép chúng ta lên thuyền, vậy có thể
    báo ra thân phận hay không, để chúng ta có thể trở về báo lại với cấp trên. Cô
    nương là tiểu thư quyền quý, chắc cũng biết chúng ta tham gia quân ngũ cũng
    không dễ dàng gì, mọi chuyện chỉ là làm theo lệnh trên mà thôi.

Bên ngoài vang lên một câu:


  • Ta là ái nữ của Phó Suất của Quân đoàn Tường Long Tân Nghiệp Hoành, tên là
    Tân Tân, có chuyện gì cứ tới hành lang Thánh Khiết tìm Quân đoàn Tường Long ta
    mà tính sổ! Tuy Quân đoàn Bạo Phong là Đế quốc chủ lực của Đế quốc, nhưng
    thuyền của Phó Suất Quân đoàn Tường Long ta, không phải mấy tên tiểu tốt các
    ngươi muốn lục soát thì có thể lục soát!

Những tiếng ồn ào bên ngoài lập tức biến mất.

Lúc Tân Tân trở vào khoang thuyền, ánh mắt của Hồng Nhạn nhìn nàng đã thay đổi
rất nhiều.

Nàng đứng lên nói:


  • Hồng Nhạn tham kiến Tân Đại tiểu thư!

o0o

Ở miền Đông Bắc Đế quốc Kinh Hồng, nơi giáp giới giữa Yến Tử lĩnh và vùng rừng
núi Tiếp Thiên.

Ly Sở hỏi:


  • Thiển thiếu, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng Tây Lĩnh Dã đã phản bội chúng
    ta?


  • Hừ!


Thiển Thủy Thanh tức giận mắng:


  • Quân chó má này cầm bản đồ tới giao ra, lại thêm Thủy Trung Đường chứng
    thực thân phận của lão, chính vì vậy đã khiến cho chúng ta xem nhẹ một chuyện!


  • Chuyện gì vậy?


  • Chính là lão ta căn cứ vào đâu mà vẽ nên tấm bản đồ này!


Tấm bản đồ mà Tây Lĩnh Dã giao cho Thiển Thủy Thanh, trên đó có thể hiện rõ
ràng phân bố binh lực các nơi cùng những đường ngang ngõ tắt bên trong Đế quốc
Kinh Hồng, còn có tư liệu liên quan tới các thành thị. Nội dung của nó vừa
khổng lồ vừa phức tạp, căn bản là với sức của một người trong vòng một năm
không thể nào làm nổi. Trên thực tế, ngay cả riêng về vấn đề bản đồ, Đế quốc
Thiên Phong thậm chí có cả một Ty chuyên môn phụ trách, như vậy có thể tưởng
tượng khối lượng công trình lớn tới mức nào.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #211