Phản Bội (phần 2)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Lúc ánh mắt của Tư Ba Tạp Ước dừng trên người Cơ Nhược Tử, nàng lập tức cảm
thấy như nội tâm của mình đã bị người này hoàn toàn nhìn thấu.

Lúc ấy, trong lòng Cơ Nhược Tử cảm thấy hơi run sợ, nhưng vẫn chủ động đi về
phía Tư Ba Tạp Ước.

Nhìn Tư Ba Tạp Ước, Cơ Nhược Tử mỉm cười. Nụ cười của nàng giống như mặt trời
xuất hiện, làm tan rã lớp băng giá lạnh của Tư Ba Tạp Ước:


  • Cơ Nhược Tử tham kiến Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước.

Tư Ba Tạp Ước hơi kinh ngạc một chút, rốt cục vẫn gật đầu nói:


  • Ta đã từng nghe qua tên của nàng.


  • Sao bằng đại danh của Công tước các hạ…


Vẻ cao ngạo của Tư Ba Tạp Ước giảm đi một chút, sau đó nói:


  • Tuy nhiên nếu nàng nghĩ rằng chỉ cần đi vào lãnh thổ nước ta một chuyến là
    có thể cứu được Thiển Thủy Thanh, e rằng đã hoàn toàn sai lầm. Nói cho ta
    biết, Cơ Nhược Tử. nàng dựa vào cái gì mà đến đây yêu cầu chúng ta mở hành
    lang Thánh Khiết, mở đường cho Thiển Thủy Thanh?

Tư Ba Tạp Ước đi thẳng vào vấn đề, cho thấy lập trường của hắn. Mặc dù Cơ
Nhược Tử có sắc đẹp động lòng người, nhưng không thể thu hút được vị Đại công
tước khát máu thành tánh này.

Trong mắt của hắn, màu sắc xinh đẹp nhất trên thế gian này vĩnh viễn là màu đỏ
tươi của máu.

Cơ Nhược Tử che miệng cười khẽ:


  • Đại công tước quả thật là lòng ngay miệng lẹ, tuy nhiên, ai nói rằng lần
    này Nhược Tử tới đây là vì việc của Thiết Huyết Trấn?

Tư Ba Tạp Ước nghe vậy ngẩn ra, Cơ Nhược Tử đã nói tiếp với vẻ đắc ý:


  • Chuyện của nam nhân, nữ nhân không thể để ý tới quá nhiều, chuyện chém giết
    trên chiến trường có quan hệ gì với nữ nhân chúng ta kia chứ? Ta với Thiển
    Thủy Thanh thứ nhất hoàn toàn không có danh phận, thứ hai không có tình cảm,
    chuyện sống chết của hắn liên quan gì tới ta kia chứ? Lần này bản nhân tới đây
    là vâng mệnh của Hoàng đế ta, chính thức thành lập quan hệ đồng minh với Công
    quốc Thánh Uy Nhĩ, thương lượng chuyện liên hệ mua bán kinh doanh, Đại công
    tước các hạ không nên hiểu lầm ý định tới đây của ta, như vậy sẽ khiến cho
    người khác chê cười!

Ánh mắt Tư Ba Tạp Ước càng lạnh lùng hơn trước:


  • Liên hệ mua bán kinh doanh sao? Cách thức cụ thể như thế nào?

Cơ Nhược Tử khẽ nhún vai:


  • Thuê hành lang Thánh Khiết làm con đường mua bán giữa hai nước, dùng cho
    hai bên giao dịch, Đại Công tước các hạ thấy thế nào?

Thuê hành lang Thánh Khiết làm con đường mua bán? Tư Ba Tạp Ước nghe vậy ngạc
nhiên đến nỗi ngây người ra tại chỗ.

Chuyện không đề nghị mượn đường cho Thiết Huyết Trấn về nước mà chuyển hướng
đưa ra đề nghị thuê hành lang Thánh Khiết trong lãnh thổ của Công quốc Thánh
Uy Nhĩ làm con đường mua bán, đây có thể nói là một nước cờ tuyệt diệu của Cơ
Nhược Tử.

Thuê con đường mua bán, có nghĩa là mua bán thì nói chuyện mua bán, tất cả vấn
đề đều liên quan đến tiền tài, nếu dùng thủ đoạn chính trị để ngăn cản hiển
nhiên là không nói được. Mà như vậy, chuyện ba năm không tấn công Đế quốc Kinh
Hồng và chuyện Mạn Đức giáo tiến vào Đế quốc Thiên Phong, sẽ không được đưa
vào trong nội dung đàm phán, nếu như người Đế quốc Thiên Phong đồng ý, vậy coi
như là món lợi từ trên trời rơi xuống, nếu không đồng ý, đó là quyền đương
nhiên của họ. Ngoài ra, nếu Cơ Nhược Tử mượn đường cho Thiết Huyết Trấn về
nước, cũng phải trả một cái giá không nhỏ để mượn đường, lại chỉ có quyền đi
qua một lần mà thôi. Nhưng nếu thuê con đường mua bán, có nghĩa là Đế quốc
Thiên Phong sẽ có quyền qua lại trên đó một khoảng thời gian. Mặc dù thuê con
đường mua bán như vậy, Đế quốc Thiên Phong cũng phải trả một số tiền rất lớn,
nhưng không nghi ngờ gì, sử dụng con đường mua bán cũng có thể kiếm lại một số
tiền không nhỏ cho Đế quốc Thiên Phong. Một số đặc sản của Đế quốc Thiên Phong
nếu không đem tới những nước chung quanh, mà là đem bán cho những quốc gia xa
hơn, có thể nói là giá cả sẽ cao hơn nhiều lần.

Nói về lâu dài, một khi thuê con đường mua bán thành công, người Đế quốc Thiên
Phong không chỉ không mất không tiền, ngước lại còn có thể kiếm tiền, chính là
một vụ mua bán mà cả hai Công quốc Thánh Uy Nhĩ và Đế quốc Thiên Phong cùng có
lợi lớn. Nhờ vào chuyện này, chẳng những Đế quốc Thiên Phong có thể cứu người
của mình trở về, thậm chí còn có thể kiếm được một món lợi, mà người Công quốc
Thánh Uy Nhĩ lại có thể kiếm một số tiền khá lớn. Đương nhiên, chuyện thuê con
đường mua bán này cũng có giới hạn của nó, chính là Thiết Huyết Trấn là quân
nhân của Đế quốc, không thể sử dụng con đường mua bán này, nhưng đối với
chuyện này Cơ Nhược Tử đã có sự sắp xếp khác.

Ngoài ra, bởi vì thiên tính của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ vốn ham lợi mê
sắc, lại ngụy trang bằng chế độ dân chủ, cho nên hành động chính trị của quốc
gia chịu ảnh hưởng của ích lợi rất lớn. Lúc người Đế quốc Thiên Phong lấy danh
nghĩa thuê con đường mua bán để đi vào Công quốc Thánh Uy Nhĩ, bất kể là Nữ
vương bệ hạ hay Giáo hoàng cũng không dám dễ dàng từ chối đề nghị của Cơ Nhược
Tử, vì nếu làm như vậy sẽ gặp phải áp lực rất lớn từ phía dân chúng, vì dân
chúng sẽ cho rằng tầng lớp quý tộc có tầm nhìn thiển cận, mắc lỗi lầm không
biết làm ra lợi ích cho nước cho dân.

Đương nhiên, tuy Tư Ba Tạp Ước là chiến tướng nổi danh trong nước, nhưng cũng
không phải là chính khách, đối với ý nghĩa quan trọng phía sau chuyện thuê con
đường mua bán, thậm chí là ý nghĩa mang tính quyết định, hắn cũng không thể
nhìn ra. Dù là như vậy, hắn vẫn phân tích được lợi hại cơ bản từ câu nói của
Cơ Nhược Tử.

Nữ nhân này, ứng biến cơ trí cũng không thua nam nhân!

Rốt cục trong ánh mắt Tư Ba Tạp Ước xuất hiện vẻ ngợi khen:


  • Rốt cục Đế quốc Thiên Phong cũng xuất hiện một nữ nhân trác tuyệt như vậy
    sao? Tây Lỵ Á không còn tịch mịch!

Cơ Nhược Tử cười nói:


  • Ta không dám so sánh cùng Nữ vương bệ hạ.

Âm nhạc vang lên, vũ hội chào đón đặc sứ Đế quốc Thiên Phong từ xa tới giờ
phút này đã chính thức bắt đầu.

Nam nữ nhộn nhịp bước ra sàn nhảy, tự động cặp thành đôi, sau đó nam nhân khom
người mời, nữ nhân đáp lại lời mời bằng tư thế đùi hơi khuỵu xuống.

Khi bọn nam nhân đặt tay trái ra sau lưng, tay phải giơ thẳng ra mời các nữ
nhân, đối phương tiếp nhận lời mời với vẻ mặt vừa rụt rè vừa cao ngạo, lúc này
điệu nhảy mới chính thức bắt đầu.

Là nhân vật chính trong vũ hội đêm nay, Cơ Nhược Tử nhảy hết sức thành thạo,
thần thái tao nhã, biểu hiện ung dung.

Vũ đạo của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ vừa có đặc điểm của vũ đạo tập thể,
vừa có đặc điểm của vũ đạo hai người, tiết tấu vừa nhanh vừa mạnh mẽ, mỗi khi
điệu nhạc vào đến cao trào, lúc ấy sẽ trao đổi bạn nhảy với nhau. Phương thức
vũ đạo như vậy yêu cầu người nhảy phải tinh thông nhịp điệu, nếu không một khi
lỗi nhịp, vậy sẽ ảnh hưởng tới tất cả mọi người.

Cơ Nhược Tử và Nhạc Thanh Âm giống như hai con bướm lượn lờ trên sàn nhảy, các
nàng dạo bước theo điệu nhạc, không còn chút nữ tính câu nệ rụt rè nào của nữ
nhân Đế quốc Thiên Phong. Khi các nàng đổi bạn nhảy, gương mặt lộ vẻ cao ngạo,
kỹ thuật nhảy hết sức tao nhã chinh phục mọi người trên sàn.

Vị trượng phu của Nữ vương bệ hạ, Công tước Cáp Lặc Mỗ đang dùng giọng điệu
nịnh nọt ca ngợi Cơ Nhược Tử:


  • Trong ấn tượng của ta, Đế quốc Thiên Phong không có người nào có thể hiểu
    nổi sự tuyệt vời của khiêu vũ, nhưng hôm nay, nàng đã khiến ta mở rộng tầm
    mắt. Không thể không nói, nàng khiêu vũ vô cùng bay bổng và đẹp mắt!

Cơ Nhược Tử xoay tròn một vòng vô cùng tao nhã, tựa vai vào ngực Cáp Lặc Mỗ,
trả lời bằng giọng vô cùng mê hoặc:


  • Vũ đạo của Công quốc Thánh Uy Nhĩ hết sức hấp dẫn, nam nhân Công quốc Thánh
    Uy Nhĩ càng hấp dẫn hơn!

Sau đó, ngay khi đối phương vừa muốn có hành động, Cơ Nhược Tử khẽ lướt tới,
nương theo điệu nhạc thoát ra khỏi vòng tay của Cáp Lặc Mỗ, đổi sang tay của
Bá tước Ba Ni Tư Đặc.

Bàn tay to tướng của Bá tước Ba Ni Tư Đặc lập tức đặt lên thắt lưng của Cơ
Nhược Tử, gần như kéo sát thân thể của nàng vào lòng hắn:


  • Nàng sẽ trở thành viên minh châu rực rỡ nhất trong vũ hội đêm nay.

Cơ Nhược Tử đong đưa theo điệu nhạc, dùng tay trái ngăn cản móng vuốt tham lam
của Bá tước Ba Ni Tư Đặc, nở một nụ cười hết sức ngọt ngào:


  • Có thể là một trong số đó.

Bá tước Ba Ni Tư Đặc bước về phía trước hai bước, muốn áp sát Cơ Nhược Tử, Cơ
Nhược Tử lại nương theo điệu nhạc ngước ra phía sau, đặt toàn thân vào cánh
tay trái hắn, sau đó làm một động tác xoay eo vô cùng xinh đẹp, né tránh cái
vồ của con sói tham lam háo sắc kia, đồng thời cũng nhận được vô số âm thanh
hoan hô cổ vũ.

Bá tước Khảo Mạn lập tức đón lấy Cơ Nhược Tử, giải cứu nàng khỏi vòng tay của
Bá tước Ba Ni Tư Đặc, không thèm nhìn ánh mắt giận dữ của hắn, khẽ nói với Cơ
Nhược Tử:


  • Hy vọng rằng nàng có thể thích nghi với lòng nhiệt tình hiếu khách của
    người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

Cơ Nhược Tử nghiêng người ngã vào khuỷu tay của hắn, cười duyên dáng:


  • Ta sẽ thích ứng, vả lại vô cùng thích thú.

Động tác của nàng hết sức lả lơi, vô cùng hấp dẫn.

Bá tước Khảo Mạn nhân cơ hội cúi thấp đầu, định hôn môi nàng, Cơ Nhược Tử lại
xoay một vòng tròn theo điệu nhạc, sau đó duỗi thẳng tay ra, thoát khỏi vòng
tay của Bá tước Khảo Mạn, nhưng lại lọt vào vòng tay của một bạn nhảy khác.

Bá tước Khảo Mạn nhìn Cơ Nhược Tử lắc đầu thở dài, bên tai đột nhiên vang lên
một giọng nói mê hồn:


  • Nàng thật là hấp dẫn…


  • Đúng vậy, nhìn được nhưng không thể ăn được, có lẽ nàng ấy sẽ trở thành nữ
    nhân kiệt xuất nhất của Đế quốc Thiên Phong.


Bá tước Khảo Mạn, bật thốt, quay sang nhìn, thì ra đó là Nhạc Thanh Âm.


  • Ủa, trời ơi, nàng cũng là một vị tiểu thư đẹp mê hồn!


  • Đã muộn rồi, Bá tước!


Nhạc Thanh Âm uyển chuyển lướt sang vòng tay bạn nhảy khác, không để cho Bá
tước Khảo Mạn thừa cơ.

Gần như mỗi nam nhân nơi đây đều là những con sói tham lam háo sắc, bọn chúng
nương theo danh nghĩa khiêu vũ giương ra ma trảo tứ phía với Cơ Nhược Tử và
Nhạc Thanh Âm. Các nàng giống như hai chú dê con vui đùa giữa bầy sói, có thể
để cho đối phương nhìn ngắm, nhưng không thể để cho đối phương ăn mất. Nhưng
Cơ Nhược Tử vốn nổi bật trong ba ngàn cung phi mỹ nữ Chỉ Thủy năm xưa, còn có
Nhạc Thanh Âm vốn sở trường về mê hoặc nam nhân, hai nàng từ chối đối phương
vô cùng uyển chuyển, không hề làm cho đối phương cảm thấy khó chịu.

o0o

Tên bay điên cuồng như châu chấu, xe ngựa vẫn chạy vù vù, Thủy Trung Liên liều
mạng quất roi ngựa vùn vụt.

Đám kỵ binh phía sau lớn tiếng kêu:


  • Xe ngựa phía trước lập tức dừng lại, Hồng Quân Suất có việc khẩn cấp, triệu
    tập hai vị tiểu thư quay về thương lượng!

Thủy Trung Liên không quay đầu lại mắng to:


  • Về con bà ngươi! Câu này ngươi hãy nói với những huynh đệ mà ngươi đã giết!

Đám kỵ binh phía sau không nói thêm gì nữa, tiếp tục giương cung lắp tên bắn
tới.

Một mũi tên lướt qua sát Thủy Trung Liên, cắm phập vào mông một con ngựa kéo
xe, nó kêu lên một tiếng thảm thiết, ngược lại càng chạy nhanh hơn trước.


  • Vài người các ngươi đánh vào hai bên sườn, giết ngựa! Ngươi, ngươi và
    ngươi, chuẩn bị nhảy lên xe ngựa, Vũ Quân Suất đã dặn dò, nếu có thể bắt sống
    thì cố gắng bắt sống cho bằng được!

Tên thủ lĩnh của đám kỵ binh cao giọng điều động thuộc hạ.

Mười mấy tên kỵ binh điên cuồng vọt lên áp sát xe ngựa, Thủy Trung Liên mua
tít roi, quất vào mặt một tên, chỉ nghe hắn kêu lên thảm thiết rồi ngã lăn
xuống đất.

Nhưng đám kỵ binh cả trăm tên, một mình Thủy Trung Liên làm sao có thể ứng phó
cho xuể?

Nàng bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, Hồng Nhạn vẫn đang ngơ ngác chìm đắm trong
chuyện phụ thân mình có thể đã chết, hoàn toàn không hay biết những chuyện
đang xảy ra.

Thủy Trung Liên nghiến răng kêu to:


  • Hồng muội muội, cho dù chúng ta chết, cũng không thể chết trong tay Vũ Tàn
    Dương, Kiếp Ngạo!

Trước mặt Thủy Trung Liên không xa là một con sông lớn đang cuồn cuộn chảy,
sóng vỗ rì rào, chính là một con sông khá lớn nằm trong lãnh thổ của Đế quốc
Thiên Phong: sông Nam Loan.

Trong mắt Thủy Trung Liên hiện ra vẻ cương quyết vô cùng, nàng dùng hết sức
quất roi, xe ngựa vọt thẳng về phía trước nhanh như tia chớp, rơi thẳng vào
giữa dòng sông.

Bọt nước bắn lên tung tóe đầy trời, xe ngựa nửa chìm nửa nổi giữa dòng sông,
sau đó chậm rãi trôi về phía hạ lưu, giống như một đóa hoa sen trong dòng
nước…

Hơn trăm tên kỵ binh bất đắc dĩ đứng trên bờ sông, tên thủ lĩnh hét lớn:


  • Tất cả xuôi xuống hạ lưu tìm kiếm, nhất định phải bắt được các nàng, sống
    phải thấy người, chết phải thấy xác!


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #210