Phản Bội (phần 1)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Xe ngựa chạy bon bon trên đường lớn, xa xa phía sau xe bụi đất bốc lên mù mịt.

Thủy Trung Liên đứng thẳng trên xe, mắt nhìn chằm chằm vào đám bụi kia, nàng
biết rằng tình huống xấu nhất đã xảy ra.

Có tên binh sĩ nói:


  • Liêm phu nhân, dường như là người của Quân đoàn Bạo Phong đang đuổi theo
    chúng ta.

Thủy Trung Liên lạnh lùng nói:


  • E rằng Hồng Quân Suất nguy rồi!

Hồng Nhạn kinh hãi:


  • Thủy tỷ tỷ, tỷ muốn nói rằng phụ thân muội…

Gương mặt Thủy Trung Liên thoáng hiện sát khí:


  • Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo… hai tên khốn kiếp này đã hại Thiết Huyết Trấn,
    hiện giờ e rằng ngay cả Hồng Quân Suất cũng không thoát khỏi bàn tay của
    chúng! Hồng muội muội, hiện tại không phải là lúc thương tâm, bọn chúng đã
    phái người đuổi theo giết chúng ta diệt khẩu!


  • Không…


Hồng Nhạn kêu to đầy đau đớn.

Thủy Trung Liên nhảy xuống dặn dò mấy tên cận vệ:


  • Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo âm mưu hại nước, chúng ta phải lập tức chạy tới
    thành Thương Thiên tố giác âm mưu của chúng với Hoàng đế. Ta đánh xe, các
    ngươi lập tức ngăn cản truy binh!

Vài tên cận vệ theo hộ tống đồng thnah kêu to:


  • Tuân lệnh phu nhân!

Thủy Trung Liên nhảy lên xe, vút roi thật mạnh:


  • Giá!

Giờ phút này, vài tên hộ vệ mà Hồng Bắc Minh cho đi theo các nàng trở thành lá
chắn cuối cùng, nhưng đương nhiên bọn chúng tuyệt đối không thể ngăn cản truy
binh.

Cuối chân trời, bóng hơn trăm kỵ binh đang dần dần xuất hiện, mấy tên cận vệ
nhìn nhau, sau đó dứt khoát giục ngựa xông về phía đối phương. Bọn họ muốn
dùng sinh mạng của mình để bảo vệ hai nữ nhân thoát khỏi hiểm cảnh.


  • Giết!

Bọn họ gầm to, lao tới nghênh đón vận mệnh tử vong của mình không chút nào sợ
hãi.

o0o

Đường núi mềm lún, mỗi bước chân giẫm xuống đều bị lún hơn phân nửa bàn chân,
lại thêm đường uốn lượn quanh co, dọc trên đường đi bất cứ lúc nào cũng có độc
xà mãnh thú rình mò.

Hổ Báo Doanh đảm nhận nhiệm vụ là cánh quân yểm trợ thu hút địch, vừa chạy vừa
đánh, rốt cục đã vượt qua Yến Tử lĩnh, tiến vào sơn đạo. Bắt đầu từ lúc này,
bọn họ bắt đầu rẽ về hướng Tây, chạy trở về điểm ban đầu.

Trước mắt là một vùng trống trải bao la, phía sau là địch nhân đuổi theo nhiều
vô số kể, gần như lúc nào cũng cận kề bên bờ vực tử vong, thần kinh vốn hết
sức khẩn trương của các chiến sĩ rốt cục trong giờ phút này đã được thả lỏng.

Ly Sở từ phía sau trở về báo tin:


  • Truy binh còn cách chúng ta mười hai dặm, tất cả cho tới bây giờ đều thuận
    lợi, tin rằng bọn Bích Tướng quân và Thủy Tướng quân đã thoát ra sau lưng
    Lương Trung Lưu.

Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày:


  • Nhẹ nhàng như vậy sao?

Ly Sở nhún vai:


  • Truy binh của Lương Trung Lưu bất quá cũng chỉ có vậy mà thôi, nhìn qua bọn
    chúng không giống như đang truy đuổi chúng ta, mà là đang vui vẻ tiễn chân
    chúng ta vậy!


  • Chưa tới lúc cuối cùng, vẫn không thể xem thường được!


Từng trải qua biến cố Hàn Phong quan, Thiển Thủy Thanh không còn tin vào mấy
chữ ‘thuận buồm xuôi gió’ nữa.


  • Đúng vậy, ngày nào còn đám Sơn cẩu kia, chúng ta không thể sơ xuất được.
    Tuy nhiên xem ra lần này lão già Lương Trung Lưu kia không có điều động bọn
    chúng tới đây.

Thác Bạt Khai Sơn cũng nói.

Thiển Thủy Thanh ngẩn người:


  • Sơn cẩu là gì vậy?

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.

Thác Bạt Khai Sơn cười đáp:


  • Chính là từ chỉ quân chuyên dùng trong chiến đấu vùng rừng núi của người Đế
    quốc Kinh Hồng, chủ yếu bố trí ở hay tuyến Tây và Nam, là quân chủ lực ở biên
    giới. Năm xưa Lương Trung Lưu từng dùng cánh quân sơn cẩu này đánh mấy trận
    lớn, khiến cho người Phong quốc đại bại. Bởi vì lúc đó quan hệ giữa người Chỉ
    Thủy và người Đế quốc Kinh Hồng không tồi, cho nên ta đã được nghe vầ cánh
    quân này. Người Đế quốc Thiên Phong chưa từng giao chiến với bọn chúng, ngươi
    chưa nghe qua cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thiển Thủy Thanh lấy làm kỳ, hỏi tiếp:


  • Vì sao ngươi lại khẳng định Lương Trung Lưu không điều động cánh quân Sơn
    cẩu kia tới đây? Không phải bọn chúng là bộ hạ của Lương Trung Lưu hay sao?

Thác Bạt Khai Sơn gãi gãi đầu:


  • Quan chỉ huy của Sơn cẩu cũng giống như bọn Vô Song, Ly Sở vậy, đều là đại
    hành gia tinh thông thuật truy tung. Nếu như bọn chúng đã đến đây, chúng ta đã
    bị bọn chúng đuổi kịp từ sớm, vả lại quân Sơn cẩu giỏi về chiến đấu trong
    rừng, kỵ binh của chúng ta lại không thể phát huy tác dụng trong rừng, một khi
    gặp phải bọn chúng, chúng ta chết chắc. Nếu bây giờ Lương Trung Lưu còn cách
    xa chúng ta như vậy, hiển nhiên là Lương Trung Lưu chưa điều bọn chúng tới
    đây.


  • Bọn chúng có bao nhiêu người?


  • Tổng cộng ba vạn.


Thiển Thủy Thanh nghe vậy giật mình, không phải Lương Trung Lưu đã từng điều
động ba vạn quân biên giới hay sao?

Hắn sầm mặt lại:


  • Vì sao ngươi không nói sớm cho ta biết tình huống liên quan tới cánh quân
    này?

Giọng Thác Bạt Khai Sơn có vẻ oan uổng:


  • Ngươi không hỏi ta, vả lại ta cũng vừa mới nhớ ra.

Thiển Thủy Thanh cao giọng nói:


  • Đem bản đồ ra đây.

Bản đồ này là bản đồ phân bố quân sự, địa lý của Đế quốc Kinh Hồng mà Tây Lĩnh
Dã đã giao cho Thiển Thủy Thanh. Thiển Thủy Thanh xem bản đồ cẩn thận, sắc mặt
ngày càng trở nên nặng nề hơn:


  • Việc này không đúng!


  • Vì sao vậy?


Thiển Thủy Thanh trầm giọng nói:


  • Nếu Lương Trung Lưu dùng chiến thuật bao vây, ép sát từng bước với chúng ta
    ngay từ đầu, đúng ra lão phải biết một chuyện: trận này bất kể đánh như thế
    nào, nhất định cũng phải có chiến đấu trong rừng, mà nếu như vậy, không có lý
    do nào lão lại không điều quân Sơn cẩu tới. Nhất là quả thật lão đã điều động
    tới ba vạn quân biên giới… rất có khả năng đó chính là quân Sơn cẩu.

Ly Sở hỏi:


  • Nhưng nếu là như vậy, vì sao quân Sơn cẩu không xuất hiện? Ta có thể khẳng
    định, đuổi theo sau chúng ta tuyệt đối chắc chắn là quân thủ thành, không có
    khả năng là quân có thể chiến đấu trong rừng!


  • Vấn đề nằm ở chỗ này!


Thiển Thủy Thanh đấm một quyền lên bản đồ:


  • Các ngươi nghĩ xem chiến đấu trong rừng, dùng chiến thuật gì là tốt nhất?

Cả hai đồng thanh đáp:


  • Phục kích chiến, không có gì thực dụng hơn!

Thiển Thủy Thanh đưa tay chỉ vài nơi trên bản đồ:


  • Các ngươi nhìn xem, nơi đây là Yến Tử lĩnh, đây là sơn mạch núi Tiếp Thiên,
    muốn vòng qua Yến Tử lĩnh, nhất định phải đi vòng đường núi. Căn cứ vào bản
    đồ, đại hình vùng này hiểm trở, dễ thủ khó công, nếu như quả thật quân Sơn cẩu
    đã tới đây, nhưng lại không đuổi theo sau chúng ta, như vậy khả năng lớn nhất
    chính là bọn chúng đang ở phía trước chúng ta, thiết lập mai phục ngay trên
    con đường núi đi vòng này!


  • Thế nhưng làm sao bọn chúng lại biết được lộ trình hanh quân của chúng ta
    mà bố trí mai phục?


  • Đây là mấu chốt của vấn đề. Hai ngày nay lòng ta vẫn cảm thấy thấy không
    yên, tóm lại ta có cảm giác như đã sai ở chỗ nào đó…


Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu, trong lòng cảm thấy mờ mịt:


  • Theo lý thuyết, chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại chỉ có thể
    tiến hành một khi có hiểu biết nhất định về địa hình mới được. Lương Trung Lưu
    tuyệt đối không thể biết chúng ta đã có một phần bản đồ địa lý của Đế quốc
    Kinh Hồng, cho nên không có lý nào lão đoán trước được kế hoạch của chúng ta.
    Lão càng không thể nắm bắt chính xác hành tung của chúng ta như vậy được, nếu
    nói mai phục trên con đường chúng ta sẽ đi qua, thật sự là hết sức vô lý.
    Nhưng ta vẫn có cảm giác không lành, giống như có người nào đó nấp trong bóng
    tối đang âm thầm nhìn chúng ta chằm chằm, biết rõ nhất cử nhất động của chúng
    ta!

Thác Bạt Khai Sơn và Ly Sở nhìn nhau, không hiểu vì sao Thiển Thủy Thanh lại
có ý nghĩ như vậy.

Thiển Thủy Thanh chậm rãi nói:


  • Sau ta mới suy nghĩ lại thật cẩn thận, thì ra…

-… Hành động của chúng ta quá mức thuận lợi!

Thiển Thủy Thanh nghiến răng nói.

Cánh quân chủ lực Thiết Huyết Trấn cũng vậy, cánh quân yểm trợ dẫn dụ đại quân
cảu địch do Thiển Thủy Thanh dẫn dắt cũng vậy, tất cả đều hết sức hoàn mỹ. Nếu
nhìn bề ngoài, đây là nhờ Thiển Thủy Thanh chỉ huy tài ba, không tiếc nhận lấy
nhiệm vụ khó khăn nhất về phần mình, để tạo khả năng thành công cao nhất cho
quân chủ lực Thiết Huyết Trấn. Nhưng Hổ Báo Doanh phụ trách yểm trợ cũng không
gặp trở ngại gì nhiều. Bọn họ chạy thẳng một đường, truy binh phía sau như gần
như xa, gần như bọn chúng đang giữ nguyên khoảng cách với Hổ Báo Doanh.

Giây phút này, Thiển Thủy Thanh không nghĩ đến chuyện gì khác, mà là sách lược
chính hắn đã sử dụng lúc đuổi theo Nam Vô Thương.

Có thể nào Lương Trung Lưu sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt, qua cầu rút ván
hay không? Có thể nào lão ta đã nhìn rõ kế hoạch của mình không?

Thiển Thủy Thanh không biết, nhưng hắn mơ hồ có cảm giác rằng, hắn đã quá xem
thường lão già Lương Trung Lưu không có danh tiếng gì của Đế quốc Kinh Hồng.
Trên thực tế, lão ta đúng là một lão hồ ly vô cùng âm hiểm.

Lão ta đã làm sẵn một cái bẫy, đang ngồi chờ Thiển Thủy Thanh tiến vào, tự đưa
mình vào rọ.

Những đường chỉ trên bản đồ chạy quanh co, giăng giăng khắp nơi, giống như
lưới trời dày đặc. Ánh mắt Thiển Thủy Thanh nhìn chằm chằm vào bản đồ ngày
càng sáng lên, cũng ngày càng lạnh lùng hơn.

'Long khốn thiển than', câu tiên toán ác độc kia vẫn như giòi bọ ăn vào xương
tủy, lẩn quẩn đuổi mãi không đi… đột nhiên Thiển Thủy Thanh nghĩ vậy.

Ai nói 'Long khốn thiển than' nhất định là khốn ở đầm Thiển Thủy, là khốn ở Đế
quốc Kinh Hồng?

Có lẽ nó rộng hơn chăng?

Có lẽ nó ác độc hơn chăng?

Có lẽ nó cụ thể hơn nữa?

Có lẽ nào nó có mặt khắp nơi…

Thiển Thủy Thanh nhanh chóng lấy một tấm bản đồ khác trong người ra, chính là
tấm bản đồ tóm tắt mà trước kia Ly Sở lấy được ở Tùng Châu mang về.

Hắn cẩn thận so sánh đối chiếu hai tấm bản đồ lại với nhau, những cơ bắp trên
mặt hắn không ngừng co rút. Đồng tử của hắn ngày càng mở to, ánh mắt không
ngừng tỏa sáng, giống như sao trời giữa đêm đen, toát ra hào quang làm cho
người khác nhìn thấy phải kinh sợ.

Một phát hiện khó tin dần dần hiện ra trước mắt, một chuyện làm cho người ta
vừa tức giận vừa hoảng sợ được Thiển Thủy Thanh phát hiện ra, cũng làm cho hắn
kinh hãi vô cùng…

Từng con đường ngang dọc trên bản đồ, giờ đây toát ra màu máu đỏ!

Mà con đường quan trọng nhất trên đó… chính là một con đường tắt dẫn tới địa
ngục.

Rốt cục Thiển Thủy Thanh đã hiểu ra mình phạm sai lầm ở chỗ nào.

Hắn đứng bật dậy, rống to:


  • Lập tức hạ lệnh ngừng lại không đi nữa, địch nhân đã mai phục phía trước!

o0o

Là Vương quốc điển hình mà tầng lớp quý tộc nắm quyền thống trị, tước vị trong
Công quốc Thánh Uy Nhĩ đại biểu cho quyền lực.

Vương quốc Thánh Lộ Dịch chỉ có hai vị Công tước, chính là Đại Công tước Cáp
Lặc Mỗ và Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước. Cáp Lặc Mỗ chỉ là trượng phu của Nữ
vương bệ hạ, chức danh Công tước có thể nói là hữu danh vô thực, nhưng Tư Ba
Tạp Ước lại là Chiến Chuy uy danh hiển hách Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Vị Đại
Công tước Tư Ba Tạp Ước này suất lĩnh đội võ sĩ Thánh đường, không chỉ là toàn
bộ chiến lực của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, đồng thời cũng là lực lượng mạnh
nhất, quan trọng nhất dưới tay Giáo hoàng.

Võ sĩ Thánh đường chỉ nguyện trung thành với Giáo hội, ngoài Thánh chiến ra sẽ
không dễ dàng xuất động. Vì vậy tuy Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước là Đệ nhất
chiến tướng của Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nhưng danh tiếng thua xa những người
như Liệt Cuồng Diễm, Cách Long Đặc.

Nhưng nếu vì vậy mà xem thường hắn, vậy hoàn toàn sai lầm.

Trên thực tế, đối với chiến tranh bên ngoài, có thể Tư Ba Tạp Ước không nổi
danh, nhưng đối với chiến tranh trong nước, Tư Ba Tạp Ước lại nổi tiếng là có
thế công sắc bén, hung ác linh hoạt. Đội võ sĩ Thánh đường của hắn được trang
bị mạnh nhất trong cả nước, đi đến bất cứ chỗ nào bên trong Công quốc Thánh Uy
Nhĩ, không ai dám không phục. Ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, địa vị của Tư Ba Tạp
Ước có thể nói là vượt trội, thậm chí ngay cả Nữ vương bệ hạ cũng phải tỏ ra
cung kính đối với hắn.

Hắn là giáo đồ trung thành nhất của Mạn Đức giáo, sống có kỷ luật, nghiêm khắc
tuân theo Mạn Đức giáo mà làm việc, cũng là vị Đại Tướng quân mà Giáo hoàng
coi trọng nhất.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #209