Người đăng: khuynhtanthienha10@
Cơ Nhược Tử cười hăng hắc:
Chuyện như vậy ta đã thấy qua rất nhiều khi còn ở Chỉ Thủy, có gì là đáng
ngạc nhiên. Phải nhớ, bọn họ không vội, chúng ta lại càng không thể gấp. Phàm
việc gì cũng vậy, dục tốc bất đạt, nếu Thiết Huyết Trấn muốn trở về Đế quốc
Thiên Phong, vậy cần phải chiến đấu gian khổ ở Đế quốc Kinh Hồng một thời gian
trước đã. Chỉ cần bọn họ có thể chịu đựng được, phía chúng ta sẽ không có vấn
đề gì. Cứ yên tâm, trong khoảng thời gian chờ đợi này, chúng ta có thể làm
được rất nhiều việc.
Việc gì vậy?
Vân Nghê vội hỏi.
Cơ Nhược Tử chưa kịp trả lời, bên ngoài đã có người nói to:
Cơ Nhược Tử mỉm cười thần bí, cao giọng nói với người bên ngoài:
Sau đó nàng gật gật đầu với Nhạc Thanh Âm.
Nhạc Thanh Âm lập tức lấy trong hành lý tùy thân ra mấy bộ trang phục cung
đình đẹp lộng lẫy, Vân Nghê và Phong Nương Tử vừa nhìn thấy đã choáng váng mặt
mày.
Phong Nương Tử hỏi.
Cơ Nhược Tử trả lời:
Vân Nghê cầm một bộ trang phục cung đình màu xanh lên xem thử, lập tức kêu to:
Phong Nương Tử cũng cầm lấy một chiếc ướm thử lên người, sắc mặt của nàng lập
tức trở nên khó coi:
Cơ Nhược Tử đưa tay cầm lấy hai bộ trang phục ấy:
Vân Nghê và Phong Nương Tử nhìn nhau:
Cơ Nhược Tử gật đầu khẳng định:
Nhạc Thanh Âm cũng cười nói:
Cơ Nhược Tử tiếp lời:
Hai nữ nhân dồi dào kinh nghiệm chậm rãi nói ra, khiến cho sắc mặt của Vân
Nghê và Phong Nương Tử trắng bệch. Cho dù cả đời Phong Nương Tử giết người như
cỏ rác, nhưng lúc này cũng bị dọa cho sợ run lên.
May là Cơ Nhược Tử lại nói với các nàng:
Phong Nương Tử lại nói:
Thế nhưng ngôn ngữ của chúng ta cũng khác với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Chỉ có các người không hiểu mà thôi, ta và Thanh Âm đã từng học qua ngôn
ngữ Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Hơn nữa người Công quốc Thánh Uy Nhĩ gần như có
khả năng học ngôn ngữ tốt nhất trên cả đại lục, rất nhiều người biết được ít
nhất là hai ngôn ngữ. Bởi vì bản chất của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ là
thương nhân, mà thương nhân phải tinh thông trong giao tiếp.
Nói đến đây, giọng của Cơ Nhược Tử mang hàm ý sâu xa:
Dứt lời, nàng nháy mắt với Nhạc Thanh Âm, sau đó khẽ uốn lưng:
o0o
Trong cung Thánh Ba Phỉ.
Là một trong mười đại danh cung trên đại lục, đặc điểm lớn nhất của cung Thánh
Ba Phỉ không phải là kiến trúc xa hoa của nó, mà là ở tính tập trung nghệ
thuật.
Trong cung Thánh Ba Phỉ cất giữ chừng sáu ngàn bức danh họa từ khắp nơi trên
đại lục Quan Lan, trong đó có bốn ngàn bức là kiệt tác của người Công quốc
Thánh Uy Nhĩ. Quốc gia này không chỉ có những thương nhân chỉ mong kiếm lợi,
đồng thời cũng có trình độ nghệ thuật rất cao. Cung Thánh Ba Phỉ là một cung
điện thần thánh thể hiện sự tập trung những tác phẩm nghệ thuật trên đại lục,
ngoại trừ có rất nhiều tranh, còn có rất nhiều tác phẩm điêu khắc nghệ thuật
vô cùng phong phú, đầy màu sắc, là sản phẩm thủ công ở khắp các nơi, căn cứ
theo truyền thuyết lịch sử của các quốc gia mà làm ra. Những tác phẩm điêu
khắc này gồm có những thứ như tượng Thủy thần phun nước, tượng các nhân vật
thần thánh trong truyền thuyết… Thậm chí người Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng
dùng vũ khí để trang trí bên trong cung điện, sau vẻ xinh đẹp trang nghiêm là
một chút khí thế uy nghi.
Những tác phẩm được chế tạo rất tinh xảo từ xương thú của người Đế quốc Kinh
Hồng, những chiếc đèn trong cung đình cỡ lớn và đao kiếm sắc bén của Đế quốc
Thiên Phong, đồ gốm sứ của Chỉ Thủy, đàn đầu ngựa của Đại thảo nguyên Tây
Phong, gần như đều xuất hiện ở nơi đây. Lại thêm người Công quốc Thánh Uy Nhĩ
khéo léo sắp xếp bố trí, biến toàn bộ cung Thánh Ba Phỉ thành một trung tâm
nghệ thuật đồ sộ của cả đại lục.
Tuy nhiên cái làm cho người ta phải giật mình kinh hãi chính là những tác phẩm
điêu khắc lõa thể trông vô cùng sống động, ngoài ra còn có rất nhiều bức họa
nữ nhân khỏa thân. Phía sau nghệ thuật và văn hóa, người Công quốc Thánh Uy
Nhĩ còn thể hiện ra sự khao khát về dục vọng hết sức trần trụi.
Vân Nghê gần như phải nhắm mắt mà đi.
Cơ Nhược Tử ho nhẹ một tiếng:
Quỷ Bát Xích lập tức chỉ vào một pho tượng điêu khắc hỏi:
Các nàng cùng nhau cười lén lút, Cơ Nhược Tử nắm lấy tai Bát Xích vặn một
vòng:
Bát Xích đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, nhưng không dám cãi lời nào, tên tiểu
tử này không sợ trời không sợ đất, chỉ có kính sợ một mình Cơ Nhược Tử. Cho dù
đến sau này, lúc hắn đã tung hoành thiên hạ, hung danh truyền khắp, trước mặt
Cơ Nhược Tử thủy chung vẫn giữ một phần tôn trọng và kính sợ, có thể nói là Cơ
Nhược Tử nói gì nghe nấy, không dám không tuân.
Khi bọn Cơ Nhược Tử, Vân Nghê mặc trang phục cung đình vô cùng lộng lẫy xuất
hiện trước mặt người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, những tiếng trầm trồ khen ngợi
nổi lên không ngớt.
Nữ tính phương Đông có sự tinh tế đặc thù, nét đẹp tuyệt trần qua trang phục
cung đình được thể hiện ra vô cùng mê ly hấp dẫn.
Cơ Nhược Tử đi đầu, Nhạc Thanh Âm và Vân Nghê đi hai bên trái phải, cuối cùng
là Phong Nương Tử và Bát Xích ở phía sau.
Một vị quý tộc mặc trang phục cung đình sặc sỡ lập tức đi về phía bọn họ,
chính là vị quan Tư Lễ: Nam tước Tra Lặc.
Hắn cúi đầu thật sâu với Cơ Nhược Tử, nói với giọng hết sức nịnh nọt:
Dứt lời, hắn nắm tay Cơ Nhược Tử đi vào bên trong.
Vị này chính là Công tước Cáp Lặc Mỗ, trượng phu của Nữ vương bệ hạ.
Tham kiến Công tước các hạ!
Cơ Nhược Tử lễ phép gật đầu, bọn Vân Nghê khẽ khom mình.
Vị này là Bá tước Ba Ni Tư Đặc, quan thư ký thủ tịch của Nữ vương bệ hạ.
Vị này là Bá tước Khảo Mạn, quan chấp chính thủ tịch của Nữ vương bệ hạ.
Vị này là Bá Tước Bố Lạp Đức Tiếu, quan chấp pháp thủ tịch của Nữ vương bệ
hạ.
Vị này là Bá tước Cát Lợi Ân, quan chấp hành thủ tịch của Nữ vương bệ hạ.
Vị này là Nam tước Bác Đốn Tư, Thị vệ trưởng của Nữ vương bệ hạ.
Vị này là Nam tước Tắc Kiệt, quan nghi lễ cung đình của Nữ vương bệ hạ…
Tra Lặc giới thiệu liên tiếp một hơi khiến cho người ta hoa cả mắt, nhìn một
bọn nam nhân ai ai cũng để ria mép, mũi cao mắt xanh khiến cho bọn Vân Nghê
cảm thấy đầu óc choáng váng. Ngoại trừ người cuối cùng, Nam tước Tắc Kiệt là
nữ nhân còn để lại chút ấn tượng, các nàng gần như có cảm giác gì đối với
những người khác. Mặc dù ánh mắt của bọn họ dừng trên người các nàng vô cùng
nóng bỏng, làm cho các nàng không dám nhìn thẳng.
Sau một hồi giới thiệu liên tiếp, có một người đứng xa xa ở phía sau mọi người
dường như không để ý chút nào đến mọi chuyện trước mắt.
Hắn không có bộ ria mép khiến cho các nam nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ kiêu
ngạo, mà chỉ để một nhúm ria nhỏ ngay dưới mũi. Gương mặt hắn vàng vọt gầy gò,
nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Nhìn bề ngoài hắn như một khối hàn băng ngàn năm không tan chảy, toàn thân đều
toát ra khí lạnh thấu xương, khiến cho ai ai cũng không dám đứng gần.
Trong hồi giới thiệu rườm rà kia, Cơ Nhược Tử ứng đối vô cùng khéo léo, nhưng
ánh mắt nàng thủy chung vẫn không rời khỏi nam nhân ấy. Cho đến khi Nam tước
Tra Lặc giới thiệu đến hắn, cũng là người cuối cùng.
Nam tước Tra Lặc cũng không đi tới gần hắn mà chỉ đứng từ xa, dường như hơi sợ
hắn, chỉ nhỏ giọng nói:
Vị này là…
Đại Công tước Tư Ba Tạp Ước, người lãnh đạo của đội võ sĩ Thánh đường Mạn
Đức giáo, là Thần Thánh Chiến Chuy của Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Cơ Nhược Tử đã lạnh lùng tiếp lời Tra Lặc, nàng dùng đúng ngôn ngữ của Công
quốc Thánh Uy Nhĩ.
Giây phút ấy, dường như Đại công tước Tư Ba Tạp Ước nghe được cái gì, liếc mắt
nhìn Cơ Nhược Tử, ánh mắt của hắn giống như những cây băng châm của trời Đông
rét lạnh, đâm thẳng vào lòng Cơ Nhược Tử.