Tiến Vào Công Quốc Thánh Uy Nhĩ (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Tới gần cuối tháng Mười Một, gần đến thời gian rét lạnh nhất trong mùa Đông.

Các tướng sĩ xuất chinh ở đất khách quê người chuẩn bị đón năm mới, nhưng
nghênh đón bọn họ lại là thời tiết rét lạnh, quân địch đuổi giết, chiến đấu
không ngừng và chạy trốn giữ mạng.

Lúc này, Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng đang đón trận tuyết đầu tiên của mùa
Đông.

Cùng với trận tuyết đi vào thành Mễ Đặc Liệt là đoàn đi sứ nữ nhân đầu tiên
của Đế quốc Thiên Phong từ trước tới nay.

Khi xa đội với quy mô to lớn tiến vào thành Mễ Đặc Liệt, đã thu hút vô số dân
chúng tới xem. Đây là một sự kiện ngoại giao trọng đại trong lịch sử của đại
lục, cũng là một chuyến ngoại giao quan trọng mang tính đột phá trong lịch sử
Đế quốc Thiên Phong. Người đời sau của Đế quốc Thiên Phong đánh giá lần đi sứ
ngoại giao này rất cao: rốt cục người Đế quốc Thiên Phong cũng đã thật sự học
được thủ đoạn giải quyết vấn đề mà không cần tới chiến tranh.

Vân Nghê khẽ vén rèm xe, nhìn ra khe hở nho nhỏ quan sát đám đông bên ngoài.
Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ mặc trang phục sặc sỡ lố lăng, tóc vàng mắt xanh,
quả thật khác rất nhiều so với người Đế quốc Thiên Phong. Thân hình của bọn họ
cao lớn, nước da rất trắng, mũi cao ngất, khác rất xa so với hình dáng bề
ngoài của người Đế quốc Thiên Phong, nhưng tràn ngập phong thổ nhân tình của
người nước ngoài.

Quần áo của bọn họ vô cùng sặc sỡ, thích các màu tươi tắn như tím, vàng, xanh,
đỏ. Nữ nhân mặc váy rộng thùng thình, đầu tóc bới cao, nam nhân để ria mép,
mặc lễ phục màu đen, thái độ nghiêm chỉnh nhưng máy móc, duy có ánh mắt đảo
qua đảo lại liên hồi lộ ra đủ loại tham lam dục vọng trong lòng.

Thành Mễ Đặc Liệt to lớn phồn hoa, nó lớn gần như gấp ba lần thành Thương
Thiên, nói về quy mô có thể xem là số một trên đại lục Quan Lan.

Nhưng không ngờ tòa thành này lại không có tường thành, là trung tâm của Công
quốc Thánh Uy Nhĩ, nó nổi danh trên đại lục là tòa thành mở rộng cửa cho phép
mua bán và giao thông đi lại tự do, chứ không có hệ thống phòng ngự tường đồng
vách sắt như Hàn Phong quan.

Đường sá nơi đây được trải bằng đá xanh, sạch sẽ thoáng đãng, xe ngựa chạy
trên đó chỉ nghe được tiếng vó ngựa lọc cọc khe khẽ. Kiến trúc của thành Mễ
Đặc Liệt không theo kiểu dáng đối xứng, nếu so với phong cách kiến trúc của
người Đế quốc Thiên Phong là rường cột được chạm trỗ tinh tế, nơi đây rất ít
thấy những vật tổ như hổ hay sư tử xuất hiện trên các công trình kiến trúc.
Thay vào đó là một số nhân vật được thần thánh hóa trong truyền thuyết của
người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, như thần Tình ái Đặc Thắc Mỹ Đế Tư, thần Chiến
tranh Lạp Đạc Nhĩ… hình tượng kỳ dị, nhưng thần thái phi phàm.

Trong toàn thành Mễ Đặc Liệt, đại đa số công trình kiến trúc đều có đỉnh nhọn,
rất nhiều những mũi nhọn chĩa thẳng lên trời. Nếu như quan sát từ trên không,
như vậy tòa thành thị nổi danh phồn hoa, xinh đẹp và tự do này giống như một
con nhím to cao, thân đầy lông nhọn. Mà đỉnh cao nhất trong thành Mễ Đặc Liệt
chính là cung Thánh Mạn Đức.

Cung Thánh Mạn Đức, cung Thánh Ba Phỉ và Cung Hội nghị của Công quốc Thánh Uy
Nhĩ là ba tòa cung điện cao nhất trên đại lục, nghiễm nhiên sừng sững trên con
đường phồn hoa tấp nập nhất của thành Mễ Đặc Liệt, đứng thành hình tam giác
trên mảnh đất này. Chúng không chỉ nổi danh về quy mô to lớn, mà còn nổi tiếng
về kỹ thuật xây dựng điêu luyện sắc sảo.

Kiến trúc sư của Công quốc Thánh Uy Nhĩ có được công nghệ xây dựng đứng đầu
trên đại lục, một tòa cung điện có thể xây cao lên trên không vô hạn, giống
như tháp Thông Thiên sừng sững, đứng uy nghi ở giữa mảnh đất này, bên cạnh còn
có vô số tòa tháp phụ thuộc, có khí thế vương giả thiên hạ. Ngoài Cung hội
nghị Công quốc Thánh Uy Nhĩ là kiến trúc theo kiểu mái vòm của Đại Đường, hai
cung kia được xây dựng theo kiến trúc đỉnh nhọn, cao tới mấy chục thước. Giáo
hoàng và Nữ vương bệ hạ ở trên tầng cao nhất của hai cung này, thậm chí có thể
nhìn nhau từ xa, hoặc đứng trên đó nhìn xuống bá tánh khắp thiên hạ.


  • Đám nữ nhân này có bề ngoài thật là kỳ quái, các nàng búi tóc cao như vậy
    để làm gì? Trông vô cùng phức tạp, còn nữa, Vân Nghê tỷ tỷ xem kìa, thắt lưng
    của các nàng thật là xinh đẹp tinh tế.

Nhạc Thanh Âm cũng đang quan sát cảnh tượng bên ngoài qua một khe hở khác.

Nữ nhân quan sát nữ nhân, sự chú ý cũng khác nhau.

Vân Nghê cười khẽ:


  • Muội có biết vì sao nước hoa của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ lại nổi danh
    như vậy hay không?

Nhạc Thanh Âm vẫn nhìn ra ngoài không chớp mắt:


  • Vì sao vậy?


  • Chính là vì kiểu tóc của các nàng. Kiểu tóc như vậy cần phải có rất nhiều
    kẹp tóc để cố định, giống như đội một cái thùng nước trên đầu vậy, hết sức
    nặng nề, vả lại cần khoảng một ngày để làm tóc mới có thể làm xong. Muội thử
    nghĩ xem, mất một ngày làm tóc vô cùng vất vả gian nan, nếu như tắm rửa hay
    gội đầu, coi như tất cả công lao trôi theo dòng nước. Như vậy phải làm sao?


  • Làm sao vậy?


Cơ Nhược Tử cũng cười:


  • Tự nhiên là cũng chỉ có thể không tắm gội mà thôi!


  • A!


Vân Nghê khẽ tiếp lời:


  • Lại thêm kiểu tóc như vậy sau khi được bôi một loại keo định hình sẽ rất dễ
    dàng phát ra mùi khó ngửi, trong thời gian dài không tắm gội sẽ càng khó ngửi
    hơn, cho nên những người ở đây dùng nước hoa để che lấp mùi hôi. Người Công
    quốc Thánh Uy Nhĩ phát minh ra loại nước hoa nổi danh trên đại lục cả trăm năm
    này, mục đích ban đầu cũng là vì che giấu mùi hôi.

Nhạc Thanh Âm cau mày:


  • Thật là ghê tởm!

Cơ Nhược Tử khẽ liếc Vân Nghê:


  • Bình thường không thấy muội tỏ ra biết gì, nhưng đến lúc nói chuyện việc gì
    cũng biết.

Vân Nghê thè lưỡi:


  • Người ta là nữ nhân, đương nhiên phải quan tâm, quả thật không biết kiểu
    tóc vừa thô vừa nặng này xinh đẹp ở chỗ nào, còn có cái váy to kia nữa, cái
    nào cũng dài lê thê quét đất quả thật hết sức buồn cười. Y phục trên người
    thiếu nữ Công quốc Thánh Uy Nhĩ quả thật còn nặng nề hơn trang phục của chiến
    sĩ Đế quốc Thiên Phong chúng ta.

Phong Nương Tử cũng góp chuyện:


  • Khó trách nữ nhân Công quốc Thánh Uy Nhĩ có địa vị cao như vậy, ta có cảm
    giác nếu bọn họ thay khôi giáp ra chiến trường, vậy sẽ trở thành trọng trang
    bộ binh!

Mọi người cùng nhau bưng miệng cười.

Nhạc Thanh Âm lại chỉ vào vô số dây nhợ thắt lưng đếm không hết quấn trên
người bọn họ:


  • Chỉ việc thắt những chiếc thắt lưng này cũng phải tốn không ít công phu.
    Trời ơi, những nữ nhân này quả thật dùng tất cả công phu vào đầu tóc và quần
    áo của mình!

Cơ Nhược Tử khoát tay:


  • Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, nhớ kỹ nhiệm vụ của mỗi người, phải tôn
    trọng tập tục của đối phương, chúng ta tới nơi đây không phải là để bình phẩm
    người ta từ đầu tới chân.


  • Ừ!


Mọi người cùng gật đầu.

o0o

Phụ trách nghênh đón bọn Cơ Nhược Tử là quan Tư Lễ Tra Lặc của Công quốc Thánh
Uy Nhĩ, đây là một nam tử trung niên bề ngoài lễ phép nho nhã, nhìn qua có vẻ
nhanh nhẹn hoạt bát của nam nhân.

Khi hắn nhìn thấy các nàng Cơ Nhược Tử, Vân Nghê, Nhạc Thanh Âm từ trên xe
ngựa bước xuống, ánh mắt hắn lập tức sáng rực lên như một con sói đói khát
nhìn thấy con mồi.

Có lẽ đã nhẵn mặt với các vị tiểu thư kiêu căng trong thành, cho nên đột nhiên
trước mắt hiện ra ba nữ nhân đẹp tuyệt trần dường như trong tiên cảnh chốn
nhân gian, khiến cho Tra Lặc cảm thấy tâm hồn điên đảo. Cho dù là Phong Nương
Tử nhan sắc kém xa ba nàng đi trước, nhưng cũng toát ra khí chất kiên cường
đặc thù của nữ nhân.

Tra Lặc bước tới vài bước, khẽ nâng tay Cơ Nhược Tử lên, lễ phép khom người
hôn lên lưng bàn tay nàng. Cơ Nhược Tử chỉ cảm thấy lông tóc toàn thân dựng
đứng, như có một luồng điện chạy từ đầu xuống chân, suýt nữa làm cho nàng ngã
lăn ra đất.

Tra Lặc nở một nụ cười tươi như hoa:


  • Hoan nghênh các vị tiểu thư xinh đẹp của Đế quốc Thiên Phong giá lâm tệ
    quốc, quan viên tiếp đãi trung thành nhất của Nữ vương bệ hạ là Nam tước Tra
    Lặc, xin dốc hết sức mình phục vụ các vị.

Hắn nói ngôn ngữ Đế quốc Thiên Phong rất khá, nhưng vẫn không khỏi lộ ra giọng
điệu của bọn thương nhân. Vân Nghê các nàng che miệng cười, thái độ giữ gìn e
thẹn của các nàng tương phản rất lớn với thái độ phóng khoáng không chút e dè
của nữ nhân nơi đây, đã hấp dẫn mỗi một nam nhân ở mảnh đất này.

Tra Lặc còn muốn hôn tay theo nghi lễ với Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm, nhưng lại
thấy hai vị cô nương giấu tay ra sau lưng, gương mặt hắn không khỏi lộ vẻ thất
vọng.

Cơ Nhược Tử khẽ nói:


  • Nghi lễ hôn tay là lễ tiết của nơi này, đừng tỏ ra thất lễ như vậy!

Lúc này Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm mới miễn cưỡng đưa tay ra.

Sau khi trải qua các thủ tục nghênh đón đúng trình tự của nghi thức ngoại
giao, rốt cục bọn Cơ Nhược Tử được sắp xếp chỗ nghỉ ngơi.

Mới vừa vào phòng, không thèm quan tâm tới chuyện thưởng thức phong cảnh đặc
sắc của nơi này, Vân Nghê đã kêu to:


  • Trời ơi, hôn tay! Cơ tỷ tỷ, bọn chúng hôn tay của muội! Ngoài Thủy Thanh
    ra, nam nhân khác muội chưa từng chạm qua, hôm nay lại chạy tới đây để bọn
    chúng hôn tay!

Cơ Nhược Tử thở dài bất đắc dĩ:


  • Nền văn hóa của hai quốc gia khác nhau rất xa, chúng ta phải học cách tôn
    trọng đối phương. Ở Công quốc Thánh Uy Nhĩ, hôn tay là lễ nghi cơ bản nhất, đó
    là nghi thức của kẻ dưới đối với người trên, cho thấy hắn tôn trọng thân phận
    địa vị của muội. Nếu thân phận của đối phương cao hơn muội, hắn sẽ khẽ ôm thân
    thể muội, khẽ hôn lên trán. Nếu đối phương là nô lệ của muội, hắn sẽ hôn chân.
    Nếu cảm tình giữa hai người thân mật, hắn sẽ áp má vào má của muội.

Vân Nghê và Nhạc Thanh Âm đồng thời kêu lên:


  • Chúng ta tuyệt đối sẽ không có bằng hữu ở nơi này.

Phong Nương Tử bật cười hăng hắc lạnh lùng, xem ra ai muốn chạm vào mặt nàng,
nàng sẽ không do dự cho đối phương một đao.

Cơ Nhược Tử bất đắc dĩ nói:


  • Ít nhất chúng ta có một bằng hữu, nếu chúng ta không thể để cho người này
    hôn lên trán, coi như nhiệm vụ lần này của chúng ta thất bại!


  • Ai vậy?


Mọi người lập tức hỏi.


  • Giáo hoàng bệ hạ… Yên tâm đi, ông ta là một lão già tuổi đã cao, coi như là
    trưởng bối có cử chỉ âu yếm với tiểu bối đi, không cần phải khẩn trương như
    vậy.

Bọn Vân Nghê thở ngắn than dài, xem ra lần này không chịu thiệt chút cũng
không được.

Dựa theo quy định về nghi thức ngoại giao giữa hai nước, sau khi đoàn đi sứ
tới nơi, trước tiên phải dâng biểu xin gặp mặt lên cho Quốc chủ, từ đó mới
định ra ngày gặp mặt đàm phán. Bất kể là Giáo Hoàng hay là Nữ vương, bọn họ
đều là những nhân vật phải có hẹn trước mới có thể gặp mặt. Trong thời gian
này, đoàn đi sứ sẽ được Công quốc Thánh Uy Nhĩ bảo vệ, nhưng không bị hạn chế
tự do.

Tự nhiên là Cơ Nhược Tử sẽ không lãng phí thời gian để xin gặp mặt, nàng nói
với bọn Vân Nghê:


  • Nếu như ta đoán không sai, bất kể là Nữ vương bệ hạ Công quốc Thánh Uy Nhĩ
    hay là Giáo hoàng bệ hạ, bọn họ cũng sẽ không tiếp kiến chúng ta ngay lập tức.
    Đối với bọn họ mà nói, chính trị chỉ là một trò chơi, đấu với nhau về thủ
    đoạn, về thực lực, cũng đấu với nhau về tính kiên nhẫn. Mục đích chúng ta đến
    nơi đây ai ai cũng biết, cho nên chắc chắn bọn họ sẽ để cho chúng ta ngồi chơi
    xơi nước vài ngày. Chờ cho đến lúc chúng ta không nhịn được, nóng lòng muốn
    gặp, lúc ấy bọn họ mới chịu gặp mặt chúng ta. Nhờ vậy, bọn họ sẽ đứng vào thế
    bất bại trong khi đàm phán. Theo suy nghĩ của bọn họ, Thiển Thủy Thanh ở Đế
    quốc Kinh Hồng thêm một ngày, tính mạng của chàng càng bị đe dọa thêm một
    chút. Nếu chúng ta muốn cứu người, cái giá đưa ra cũng phải cao hơn một phần!

Vân Nghê tỏ ra nôn nóng:


  • Ý của tỷ muốn nói là bọn họ có thể sẽ không gặp chúng ta trong mấy ngày
    liên tiếp hay sao?


  • Có thể mấy chục ngày nữa là khác!


Các nàng nghe vậy khẩn trương:


  • Vậy làm sao có thể thành chuyện?


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #207