Tương Kế Tựu Kế (hạ)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Nhưng cách hành quân như vậy đối với Hổ Báo Doanh mà nói là hết sức gian nan.
Địa hình núi rừng bất lợi cho kỵ binh chạy trốn, tốc độ sẽ bị giảm sút rất
nhiều. Lại thêm Thiển Thủy Thanh dùng đấu pháp rất sát, gần như lúc nào cũng
có nguy cơ bị quân địch bao vây tiêu diệt, nếu tiếp tục chạy trong rừng núi,
một khi bị chiến sĩ rừng nhiệt đới Đế quốc Kinh Hồng vốn sở trường về chiến
đấu trong rừng đột nhiên tăng tốc đuổi theo níu chân lại, Hổ Báo Doanh lập tức
sẽ lâm nguy. Bởi vậy Thác Bạt Khai Sơn mới đề nghị hành quân bên ngoài Yến Tử
lĩnh, để phát huy đầy đủ ưu thế về tốc độ của kỵ binh.

Đáng tiếc là Thiển Thủy Thanh cũng không muốn dùng cách đó.

Nguyên nhân vì dùng cánh quân yểm trợ để thu hút chủ lực của địch là một nhiệm
vụ vô cùng phức tạp, cực kỳ gian khổ. Một đội ngũ có quy mô khổng lồ rất khó
tránh khỏi bị thám báo của địch phát hiện, mà làm như thế nào để tránh bị phát
hiện thực lực chân thật của mình, đây là một vấn đề thử thách tài năng của
quan chỉ huy.

Lấy một ví dụ, nếu như thám báo của địch muốn dò xét xem đội ngũ của địch có
bao nhiêu người, thường là quan sát xem doanh trại của địch lập ra nhiều hay
ít, từ đó có thể tính toán ra một con số đại khái. Cụ thể là như vầy, một
doanh trướng loại nhỏ có thể chứa mười tên binh sĩ, một doanh trướng cỡ trung
có thể chứa ba mươi tên binh sĩ. Doanh trướng của quan quân có cấp bậc Doanh
Chủ trở lên phân biệt bằng màu sắc của đỉnh trướng, mỗi quốc gia có màu sắc
khác nhau. Như Đế quốc Thiên Phong chính là dùng năm màu xanh, cam, tím, đỏ,
vàng, để phân biệt doanh trướng của Tướng quân. Nếu thấy một cánh quân khi cắm
trại có sáu doanh trướng đỉnh màu xanh, hai doanh trướng đỉnh màu cam, một
doanh trướng đỉnh màu tím, vậy có nghĩa là cánh quân này có khoảng chừng trên
dưới hai vạn người, doanh trướng cỡ trung của binh sĩ ắt sẽ đạt tới trên dưới
bảy trăm cái.

Nhưng suy tính theo cách này rất có thể bị sai lầm nghiêm trọng. Cánh quân bị
trinh sát kia có thể dùng những thủ đoạn để lừa gạt và hạn chế năng lực của
thám báo địch như: hạ doanh trại thưa ra, bố trí trạm canh dày đặc, lập hầm
bẫy mai phục, chiếm trước cao điểm quan sát… Bởi vậy mỗi một tên thám báo giàu
kinh nghiệm đều phải nghĩ cách khác để xác minh những cái mà mình nhìn thấy
trước mắt có chính xác hay không.

Có một phương pháp đơn giản mà thực dụng nhất, có thể nhanh chóng xác định
được nhân số của đối phương.

Chính là quan sát phân và nước tiểu.

Nói rõ hơn là như vầy, một cánh quân khi hành quân gấp gáp, vì muốn dùng hết
khả năng gia tăng tốc độ, không bị một số ít người liên lụy, cho nên sẽ quy
định thời gian đi đại tiểu tiện thống nhất trong khi hành quân. Đến thời gian
ấy, toàn quân nghỉ ngơi, mọi người cần đi đại tiểu tiện phải lập tức đi ngay,
nghỉ ngơi một chút rồi lập tức lên đường.

Thám báo của địch chạy từ phía sau tới không cần làm gì cả, chỉ cần đi xem
phạm vi phân bố khu vực đại tiểu tiện của đối phương, lúc ấy đã có thể phỏng
đoán đại khái nhân số thật sự. Sau đó sẽ đối chiếu một lần nữa với số lượng
doanh trướng mà đối phương thiết lập, như vậy có thể xác định được số lượng
này có thật hay không. Dù sao về phương diện này, cánh quân ít người không thể
giả như nhiều người.

Ít người giả nhiều người, rốt cục chỉ có thể giả mạo được bề ngoài mà không
che giấu được bản chất. Bọn thám báo trinh sát đương nhiên là có nhiều thủ
đoạn khác nhau để xác định, nhưng chủ yếu vẫn là tìm đúng cái mà đối phương
không thể nào giả được để tiến hành dò xét, từ đó mới xác định được con số
thật của nó.

Tuy rằng quân thủ thành của Đế quốc Kinh Hồng có sức chiến đấu kém hơn quân
biên giới, nhưng dù sao năng lực của thám báo đều xuất thân từ quân chính quy,
huấn luyện bài bản, không phải dễ dàng lừa gạt như Hộ dân quân khi trước. Cho
nên nếu Thiển Thủy Thanh muốn giả mạo quân chủ lực thành công, trước tiên phải
qua được cửa của quân thám báo đối phương.

Cho nên nếu muốn lừa gạt thám báo thành công, nhất định phải tránh được thám
báo của địch dùng những thủ đoạn kể trên để xác minh sự thật. Vô Song và Ly Sở
vốn sở trường về che giấu hành tung đưa ra đề nghị là hoàn toàn tiến vào vùng
rừng núi. Vốn vùng rừng núi đường sá gập ghềnh, nhiều cây cối bụi rậm, không
dễ hành quân. Nhưng nhờ vào hiện tại đang là cuối Thu đầu Đông, rừng đang thay
lá, sau khi binh sĩ đi đại tiện, phân sẽ bị những chiếc lá rụng che phủ rất
nhanh, không dễ gì phát hiện.

Bọn thám báo đương nhiên có thể dùng phương pháp quan sát phân để xác định
nhân số của đối phương, nhưng không có khả năng đi vạch tìm từng đống một. Tầm
nhìn trong rừng vô cùng hạn chế, không thể nào chỉ liếc mắt một vòng là có thể
quan sát được toàn cảnh, cho nên thủ đoạn quan sát phân của bọn thám báo sẽ
mất đi hiệu lực.

Ngoài vấn đề trên, ba ngàn người phải giả mạo hai vạn người, điều này có nghĩa
là một người phải hoàn thành khối lượng công việc của bảy người, doanh trướng
phải lập nhiều gấp bảy lần, ngay cả nấu cơm cũng cần phải có số đống lửa nhiều
gấp bảy lần, để có thể che mắt đối thủ. Chuyện này đối với một cánh quân bình
thường có lẽ không có vấn đề gì, nhưng đối với một cánh quân nhận nhiệm vụ
quan trọng là dẫn dụ quân địch, đến lúc cần còn phải bọc vòng để thoát đi,
khối lượng công việc này khá lớn.

Sau khi tiến vào vùng rừng núi, không cần hạ trại, vì trong rừng không có đủ
khoảng trống cần thiết, cũng không cần nhóm lửa quá nhiều để tránh xảy ra hỏa
hoạn, nhờ vậy có thể giảm bớt rất nhiều công việc ngụy trang, tiết kiệm một
chút sức lực để còn chạy trốn, nhờ đó có thể nâng cao xác suất sinh tồn không
ít.

Bởi vậy mặc dù biết người Đế quốc Kinh Hồng sở trường về tác chiến trong rừng,
cho nên sự chênh lệch thực lực giữa kỵ binh và bộ binh giảm xuống rất nhiều,
một khi bị đối phương bắt kịp, Hổ Báo Doanh sẽ rất khó thoát, nhưng Thiển Thủy
Thanh không còn lựa chọn nào khác.

Thám báo phía sau không ngừng chạy tới báo cáo:


  • Quân tiền tiêu của địch chỉ còn cách chúng ta bảy dặm…


  • Chỉ còn cách năm dặm, quân địch đã phát hiện ra vị trí của quân ta, đang
    tăng tốc đi tới…


  • Còn có ba dặm, quân địch đang dốc toàn lực tiến lên, đuổi theo quân ta rất
    nhanh. Nếu không đi ngay, quân ta sẽ không còn chỗ nào tránh nữa…


Ly Sở và Thác Bạt Khai Sơn trợn mắt nhìn Thiển Thủy Thanh chằm chằm.

Rốt cục Thiển Thủy Thanh cũng quay đầu lại, ánh mắt hắn ngập tràn sát khí:


  • Truyền lệnh của ta, toàn quân cấp tốc chạy trong nửa canh giờ, sau đó ngừng
    lại mai phục, giết sạch quân tiền tiêu của địch!

o0o

Ở Hàn Phong quan.

Cô Chính Phàm đang diễn luyện trên sa bàn mô phỏng với ái tướng của mình là
Mịch Tử Âu.


  • Theo tin tức mới nhất, Thiển Thủy Thanh đã rẽ về hướng Đông Bắc, tháo chạy
    men theo vùng rừng núi Tiếp Thiên về phía hành lang Thánh Khiết. Lương Trung
    Lưu đã hạ lệnh cho quân biên giới tăng cường phòng bị, kiên quyết không cho
    Thiển Thủy Thanh vượt qua biên giới. Đồng thời cũng thông báo cho người Công
    quốc Thánh Uy Nhĩ, một khi Thiển Thủy Thanh tiến vào lãnh thổ của họ, Công
    quốc Thánh Uy Nhĩ sẽ coi như là tuyên chiến, toàn lực tiêu diệt Thiết Huyết
    Trấn.

Ngón tay Mịch Tử Âu chỉ trên con đường dẫn tới hành lang Thánh Khiết, sau đó
dùng tay vẽ một đường thật to, nhìn Cô Chính Phàm:


  • Đường này không thông.

Cô Chính Phàm cười, đưa tay chỉ vào nơi mà ông ta đã cắm một ngọn cờ nhỏ:


  • Nhưng quả thật là bọn chúng đang xông về phía này, phương hướng đã rõ ràng,
    lộ trình thẳng tắp. Xem ra dường như Thiển Thủy Thanh định dùng sức mạnh xông
    qua hành lang Thánh Khiết.

Mịch Tử Âu lập tức trả lời:


  • E rằng hắn có sự tính toán khác.


  • Là sao?


  • Hiện giờ đại quân của Lương Trung Lưu chia làm năm cánh quân cùng tiến,
    giống như năm ngón tay xòe rộng. Nếu như thuộc hạ là Thiển Thủy Thanh, thuộc
    hạ sẽ không chút do dự mà dùng chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại,
    tiến hành chiến lược chia cắt tiêu diệt địch từng phần.


Cô Chính Phàm nhướng mày:


  • Nhưng chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại yêu cầu phải hiểu biết
    địa hình rất rõ ràng, hiện tại Thiển Thủy Thanh đủ sức hiểu biết địa hình Đế
    quốc Kinh Hồng ta rõ như vậy sao? Vả lại chiến thuật này quá sức hung hiểm,
    chỉ cần sơ ý một chút là thua cả bàn.

Mịch Tử Âu lập tức nói:


  • Nếu như Thiển Thủy Thanh dám làm như vậy, hắn sẽ nắm chắc thành công, vả
    lại Thiển Thủy Thanh không còn lựa chọn, giống như con bạc thua đến đỏ mắt,
    cuối cùng phải mình trần ra trận, đem toàn bộ gia sản có thể đặt cược đặt hết
    một lần. Hiện tại hắn đang bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, một ngày chưa
    thoát khỏi nơi đây chính là phải chịu vận mệnh bó tay chờ chết, điểm này Thiển
    Thủy Thanh ắt hiểu rõ ràng hơn chúng ta. Hắn đang rất cần một trận thắng lớn
    hơn nữa, để cho hắn có thể có được không gian xoay sở lớn hơn bên trong Đế
    quốc Kinh Hồng. Trong tình huống xấu nhất hắn cũng có thể dùng chiến thuật du
    kích để kéo dài thời gian, nhưng nếu hắn không thể đánh lui đại quân của Lương
    Trung Lưu, vậy coi như ngày chết của hắn đã tới.

Cô Chính Phàm chắp tay sau lưng đi qua đi lại vài lần, ngẫm nghĩ một hồi, rốt
cục gật đầu nói:


  • Ngươi nói đúng, Thiển Thủy Thanh quả thật là hạng người to gan lớn mật, đối
    mặt với trận chiến bao vây tiêu diệt lần này, e rằng hắn quả thật sẽ liều mạng
    đánh một ván cuối. Hừ hừ, hiện tại hắn đang nằm trong rọ mà còn muốn trở mình,
    lật ngược tình thế, chuyện này cũng phù hợp với tính tình của Thiển Thủy Thanh
    hắn. Tử Âu, vậy ngươi cho rằng Thiển Thủy Thanh có thể thắng trận này không?


  • Nếu như chúng ta không nhắc nhở, e rằng Lương Trung Lưu ắt bại. Nhưng cho
    dù chúng ta nhắc nhở lão ta, năm cánh quân đang cùng tiến lên một lúc như vậy,
    Thiển Thủy Thanh sẽ chọn đối phó với cánh quân nào trước, xuyên ra phía sau
    như thế nào, động thủ khi nào, là tập kích hay quyết chiến trực diện, chúng ta
    cũng hoàn toàn không biết, cho nên thắng bại vẫn khó mà đoán được.


  • Ít nhất cũng không bị địch nhân đánh cho thê thảm.


Cô Chính Phàm hừ lạnh một tiếng, ông ta đưa mắt nhìn Mịch Tử Âu, lại nói:


  • Nếu như ngươi chỉ huy, ta nghĩ còn có thể đối phó được Thiển Thủy Thanh,
    còn Lương Trung Lưu thì… Ôi, chỉ mong rằng lão ta sẽ không chôn vùi quá nhiều
    tướng sĩ Đế quốc Kinh Hồng, có thể một đổi một, ta cũng đã cảm thấy hài lòng.

Những lời này của ông ta là muốn thử xem Mịch Tử Âu có hứng thú đối đầu với
Thiển Thủy Thanh một phen trên chốn sa trường hay không.

Mịch Tử Âu chỉ cười nhẹ mà không trả lời.

Khi ai ai cũng cho rằng Thiển Thủy Thanh là một chiếc bánh thơm phưng phức,
muốn cắn một miếng để cầu công danh lợi lộc cho mình, Mịch Tử Âu lại hiểu rất
rõ ràng một chuyện: Thiết Huyết Trấn mới vừa bị nhốt trong lãnh thổ Đế quốc
Kinh Hồng, nhưng lại vừa có một trận đại thắng. Bọn họ đã là cánh quân đơn
độc, hy vọng sống còn rất thấp, nhưng vừa đại thắng một trận, nên ở trận đại
chiến quyết tử kế tiếp, sĩ khí của bọn họ sẽ lên cao tột đỉnh. Đương nhiên
Thiển Thủy Thanh chỉ có thể cố thủ chờ chết, nhưng tuyệt đối không phải là lúc
này. Với năng lực của hắn, chống đỡ một thời gian là không có vấn đề, nếu như
ra tay trong khoảng thời gian này đánh thắng Thiển Thủy Thanh, chưa chắc có
thể được bao nhiêu kiêu ngạo và danh vọng, vạn nhất thất bại, ngược lại sẽ trở
thành tội nhân của Đế quốc. Khương Trác, Lâu Thiên Đức đã trở thành tội nhân,
kế tiếp nên là Lương Trung Lưu. Trước khi Thiển Thủy Thanh thực sự lâm vào
bước đường cùng, hắn cũng giống như một con hổ điên cắn rất nhiều người, ai
lên trước người đó sẽ gặp xui xẻo, chính cái gọi là chó cùng cắn càn.

Trong trận chiến mà Thiết Huyết Trấn nhất định trước thắng sau bại này, chỉ có
kẻ ngốc mới xông lên trước.

Mịch Tử Âu cũng muốn tiêu diệt con hổ điên này, nhưng hắn tuyệt đối không muốn
làm kẻ xui xẻo kia. Hắn muốn nhắm vào lúc Thiển Thủy Thanh đánh tới nỗi chiến
lực cạn kiệt, suy sụp hết sức sau những trận chiến liên tục, lúc ấy hắn sẽ
xuất một đòn trúng đích. Lúc ấy, các tướng trong nước đã thất bại, cho nên
thất bại của Thiển Thủy Thanh sẽ trở thành chiến công huy hoàng của Mịch Tử Âu
hắn.

Theo bản năng, hắn cũng không hy vọng Thiển Thủy Thanh thất bại quá nhanh.

Cho nên đối với ý tưởng của Cô Chính Phàm, hắn chỉ bình thản đáp:


  • Mạt tướng vẫn muốn đi theo bảo vệ Đại Tướng quân, bảo vệ Hàn Phong quan là
    đủ. Ai mà biết được Quân đoàn Bạo Phong có vì muốn cứu Thiển Thủy Thanh mà
    cường công Hàn Phong quan hay không, Hàn Phong quan không thể sơ xuất được.

Dường như nhìn thấy chút tính toán trong lòng Mịch Tử Âu, Cô Chính Phàm bình
thản nói:


  • Nếu là như vậy, chúng ta sẽ đưa thư cho Lương Trung Lưu, nhắc lão ta cẩn
    thận lưu ý chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại của địch. Về việc thủ
    lợi, ta không phản đối, tuy nhiên vẫn phải lấy đại cục quốc gia làm trọng, tối
    thiểu cũng không thể để cho chiến lực của Đế quốc Kinh Hồng ta tổn thất quá
    lớn.


  • Dạ!


Mịch Tử Âu cung kính đáp.

Ngày Hai Mươi Bốn tháng Mười Một, Lương Trung Lưu nhận được bồ câu đưa tin của
Cô Chính Phàm, nhắc lão ta cẩn thận Thiển Thủy Thanh sử dụng chiến thuật xuyên
ra sau lưng đánh ngược lại.

Sau khi Lương Trung Lưu xem tin xong bật cười ha hả:


  • Ta đã biết trước Thiển Thủy Thanh nhất định sẽ sử dụng chiến thuật này, tuy
    nhiên đáng tiếc, ta đã tương kế tựu kế. Ta đã bày ra thiên la địa võng chờ
    sẵn, Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn khó mà thoát khỏi kiếp nạn này. Trả
    lời cho Cô Đại Tướng quân, trận chiến này, quân ta thắng chắc!


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #206