Người đăng: khuynhtanthienha10@
Thủy Trung Liên cười đáp:
Có di ngôn hay không, bọn họ đứng ở ngoài trướng không thể nào nghe thấy.
Nhưng trong ba ngày nay, ta luôn tìm kiếm mười hai tên Liệt Diễm Vệ lúc ấy phụ
trách canh gác ở đó, nhưng như thế nào cũng không tìm được. Sau đó mới biết,
thì ra sau khi Liệt Tổng Suất đi rồi, Liệt Diễm Vệ không được giữ biên chế,
tất cả bị phân tán khắp trong quân. Mười hai người này toàn bộ đều bị phân vào
trướng Long Uy Quân, trùng hợp hơn nữa là họ đang nằm dưới quyền cai quản của
Thiệu Nhất!
Vậy sau đó thì sao?
Ta lấy danh nghĩa phu nhân Trấn Đốc đi khắp nơi tìm kiếm mười hai người
này, phát hiện ra sau khi Liệt Tổng Suất ra đi không lâu, mười hai người này
trong một lần đi tuần tra biên giới đã bị kẻ nào đó tập kích mà chết!
Hồng Nhạn đứng bật dậy:
Thủy Trung Liên bật cười hăng hắc:
Hồng Nhạn cả kinh, sắc mặt trắng bệch:
Thủy Trung Liên thở dài:
Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng thật sự là vô cùng oan
uổng, tuy rằng Liệt Diễm Vệ không nghe được di ngôn của Liệt Tổng Suất, nhưng
mười hai người đã chết kia đều có thân nhân bằng hữu trong quân. Ta đã đi thăm
hỏi vài chiến sĩ xưa nay có quan hệ thân cận với bọn họ, cuối cùng cho ra một
kết quả, tuy rằng vẫn không rõ ràng, nhưng vẫn có một vấn đề khiến cho ta chú
ý!
Vấn đề gì vậy?
Quả thật là sau khi Liệt Tổng Suất đọc xong phong thư của Cách Long Đặc thì
lửa giận công tâm mà phát tác thương thế, nhưng lão nhân gia ấy không có lập
tức hôn mê, mà tự biết đại nạn sắp tới, cho nên vội vàng truyền gọi ba vị Quân
Suất tới gặp. Muội nên cảm thấy may mắn, bởi vì lúc ấy phụ thân muội không có
trong quân, cho nên không thể tới đúng lúc. Chỉ có Vũ Quân Suất và Kiếp Quân
Suất tới, không ai biết Liệt Tổng Suất đã nói với bọn họ những gì, nhưng mười
hai tên Liệt Diễm Vệ đã lộ ra cho bằng hữu của bọn họ biết một chuyện: chính
là sau khi Vũ Quân Suất và Kiếp Quân Suất đi vào, mất thời gian tàn nửa nén
nhang mới trở ra, mà không giống như lời bọn họ đã nói rằng lúc ấy Liệt Tổng
Suất chỉ dặn dò một câu rồi lập tức lìa trần!
Hồng Nhạn gần như đứng ngồi không yên:
Thủy Trung Liên thở dài:
Chỉ sợ là như vậy, hai người đó công bố rằng thư quả thật là do Cách Long
Đặc viết, nhưng đã bị Liệt Tổng Suất tự tay đốt hủy, cho nên chúng ta không có
chứng cớ gì chứng minh là bọn họ làm!
Có một số việc không cần chứng cớ!
Một giọng nặng nề đột nhiên vang lên ngoài cửa, hai nàng kinh hãi ngẩng đầu
nhìn lên, chỉ thấy đúng là Hồng Bắc Minh đang đứng ngoài cửa.
o0o
Hồng Bắc Minh có nằm mơ cũng không ngờ, hai nữ nhân này tới đây mục đích là để
điều tra chân tướng cái chết của Liệt Cuồng Diễm. Ngay từ đầu, ông ta đã cảm
thấy chuyện ái nữ của mình vội vội vàng vàng đến đây thật sự là có điểm kỳ
quái. Hồng Nhạn là nữ nhân đã từng học qua lễ nghĩa, đột nhiên lại bắt chước
Vân Nghê, lặn lội ngàn dặm xa xôi đến thăm phụ thân đã đành, nhưng còn không
chịu ở yên trong doanh, nhất định đòi phải ra ngoài cho bằng được. Điều này
làm cho ông ta cảm thấy vô cùng nghi hoặc, bởi vì trước nay chưa từng có
chuyện như vậy.
Mấy ngày nay Thủy Trung Liên đi khắp nơi dò xét, điều tra việc này, nhưng dù
sao nàng vẫn chưa từng được huấn luyện về phương diện này, cho nên sao thể qua
được ánh mắt sắc bén của Hồng Bắc Minh, ông ta lập tức mơ hồ cảm thấy có vấn
đề.
Hôm nay Thủy Trung Liên vừa tới, Hồng Bắc Minh giả vờ ra ngoài, nhưng lén nấp
bên ngoài nghe lén. Với công phu của ông ta, muốn cho hai nàng không phát hiện
thật sự là chuyện rất dễ dàng, không ngờ vừa nghe suýt chút nữa đã phải nhảy
dựng lên. Hai nữ nhân này đàm luận chuyện kinh thiên động địa, nhưng Thủy
Trung Liên lại cao giọng thao thao, không kiêng nể gì, lớn tiếng khác thường,
dường như chỉ sợ người khác không biết. Ông ta vô cùng tức giận, không nhịn
được nữa phải xuất hiện.
Lúc này gương mặt Hồng Bắc Minh lạnh như tiền, lớn tiếng trách mắng:
Thủy Trung Liên trừng mắt hét to:
Liệt Tổng Suất chết hết sức kỳ quái, lão nương có tra hỏi một chút thì đã
sao? Tốt xấu gì ông cũng là Quân Suất Long Nha Quân, đệ nhất Quân của Quân
đoàn Bạo Phong, ông không biết chuyện này có vấn đề sao? Vì sao sau khi Liệt
Tổng Suất qua đời chỉ để lại có một câu di ngôn, lại kỳ quái khó hiểu như vậy?
Câm miệng!
Hồng Bắc Minh tức giận nạt to, ngay lập tức ông ta đã ra tay, động tác nhanh
như điện chớp, chỉ một chiêu đã đánh Thủy Trung Liên ngất xỉu, sau đó gấp
giọng nói với Hồng Nhạn:
Hồng Nhạn nghe vậy vô cùng hoảng sợ, Hồng Bắc Minh đã hét lớn:
Cứ như vậy, Hồng Bắc Minh ép hai nữ nhân từ ngàn dặm xa xôi tới đây lên xe
ngựa, lệnh cho xa phu cho xe chạy bất kể ngày đêm về thành Thương Thiên.
Nhìn theo bóng xe ngựa đi xa, Hồng Bắc Minh thở một hơi dài, rốt cục mới quay
đầu trở vào.
Cơ Nhược Tử đã phát hiện ra trong chuyện này có vấn đề, sao ông ta lại không
biết trong đó có chỗ kỳ quái? Chỉ đáng tiếc là nàng phái người tới làm không
nên chuyện, chỉ e ngược lại bị tiết lộ ra ngoài, nếu là như vậy, ông ta không
thể nào không ra mặt chống đối với Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo.
Ủa, chưa chắc là đã không nên việc, nghe đồn nữ nhân này giảo quyệt vô cùng,
chỉ sợ nàng ta thật sự muốn lợi dụng lực lượng của ông ta và Liêm Thiệu Nhất!
Nghĩ tới đây, Hồng Bắc Minh cảm thấy trong lòng run lên.
Ông ta vội vàng ra lệnh cho một tên cận vệ cạnh đó:
Tên cận vệ kia lĩnh mệnh mà đi, Hồng Bắc Minh ngẫm nghĩ một chút, hãy còn cảm
thấy lo lắng, lại nói với một tên cận vệ khác:
Sự xuất hiện của hai nàng Hồng Thủy làm cho Hồng Bắc Minh hiểu rằng thời điểm
ngửa bài đã tới.
o0o
Trong quân trướng của Long Nha Quân, Hồng Bắc Minh đang ngồi một mình, bên
cạnh là một chung trà thơm nghi ngút khói. Ông ta nâng chén hớp một ngụm, dùng
đầu lưỡi cảm nhận vị trà, để cho dư hương lượn lờ trong miệng, hai mắt khẽ lim
dim, dường như đang suy nghĩ một chuyện gì vô cùng quan trọng.
Lúc Kế Hiển Tông bước vào thấy thái độ của Hồng Bắc Minh như vậy, lập tức hiểu
rằng ông ta đang suy nghĩ chuyện quan trọng, bèn khẽ nói:
Hồng Quân Suất, thuộc hạ đã tới, những người mà ngài cần cũng đều đã tới!
Ừ!
Hồng Bắc Minh vẫn chưa mở mắt:
Kế Hiển Tông nghe vậy ngẩn ra, nhưng vẫn cung kính đáp:
Hắn lập tức ra khỏi trướng truyền lệnh, một lúc sau lại trở về bẩm báo:
Hồng Bắc Minh thản nhiên nói:
Đứng sau lưng ta!
Dạ!
Hồng Bắc Minh bảo hắn đứng sau lưng ông ta, có nghĩa là ông ta cần một cận vệ,
nhưng ông ta lại không muốn dùng người khác. Kế Hiển Tông khẽ cau mày, nghĩ
đến chuyện ở ngoài trướng còn bố trí năm trăm người, hắn mơ hồ cảm thấy có
chuyện không ổn.
Không bao lâu sau, Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo đã tới. Hai người vừa đi vừa cười
nói, xem ra đang vô cùng đắc ý.
Vừa vào trướng, câu nói đầu tiên của Vũ Tàn Dương là:
Lão Hồng, vì sao lại bố trí binh sĩ bên ngoài nhiều như vậy? Sợ hai người
chúng ta ăn thịt ông hay sao?
Đúng vậy, đúng vậy, thoạt nhìn bộ dạng như gặp phải đại địch, suýt nữa hai
người chúng ta không dám tiến vào!
Kiếp Ngạo cũng cười nói.
Rốt cục Hồng Bắc Minh cũng mở mắt ra.
Ông ta bật cười hăng hắc:
Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo nghe vậy đồng thời biến sắc, cùng nhau lên:
Giọng cười của Hồng Bắc Minh càng trở nên âm hiểm:
Đừng nôn nóng, cứ nghe ta nói chậm rãi. Nói thật ra, vốn ta không ngờ hai
người các ông lớn gan như vậy, cũng dám giả truyền di ngôn của Liệt Tổng Suất,
hãm hại Thiết Huyết Trấn. Tuy nhiên nguyên nhân chủ yếu là ta không rõ vì sao
các ông lại làm như vậy? Có ích lợi gì với các ông chứ?
Đúng vậy!
Vũ Tàn Dương kêu lên:
Kiếp Ngạo hừ lạnh một tiếng nhưng không nói lời nào.
Hồng Bắc Minh chậm rãi hớp một hớp trà, sau đó mới từ từ nói:
Nói đến đây, Hồng Bắc Minh thở dài:
Vũ Tàn Dương và Kiếp Ngạo đồng thời hừ lạnh.