Người đăng: khuynhtanthienha10@
Lúc này Thiển Thủy Thanh đứng dậy:
-… Mặc dù chúng ta từng làm một loạt chuẩn bị cho kế hoạch tiếp sau, nhưng không nghi ngờ gì, chuyện này chỉ có thể làm được với điều kiện bắt buộc là chúng ta có đủ thời gian và không gian mà thôi. Đã không có hai thứ này, cho dù chúng ta có ý tưởng hay ho, kế hoạch tốt đẹp tới đâu, cũng không có cách nào thi triển.
-… Hai mươi ba vạn đại quân của Lương Trung Lưu khí thế hùng hổ, nhất định phải bắt cho bằng được chúng ta mới chịu thôi, để rửa nhục trong trận đại chiến thành Bình Dương. Theo cách nhìn của các ngươi, có lẽ đây không phải là chuyện tốt, nhưng theo ý ta, đây chưa chắc đã là chuyện xấu. Nếu như chúng ta lại thắng trận này, Đế quốc Kinh Hồng sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng xấu hổ. Trừ phi bọn chúng định dùng phương thức kêu gọi toàn dân đứng lên tiêu diệt một cánh quân đơn độc như chúng ta, nếu không, cho dù có trăm vạn đại quân, Lương Khâu Húc cũng sẽ gặp phải vấn đề khập khiễng về binh lực. Đến lúc đó, chúng ta mặc tình tung hoành khắp nơi trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, đường về nhà sẽ giảm đi rất nhiều khó khăn. Nếu như không thừa dịp quân ta còn đang có thực lực đầy đủ hiện tại, làm một canh bạc lớn được ăn cả, ngã về không, như vậy sau vô số những trận chiến trong tương lai, chiến lực của quân ta sẽ tiêu hao lần lần, càng ngày càng khó tiếp tục chiến đấu ở những trận chiến về sau!
-… Ta phải cảm thấy may mắn rằng người Đế quốc Kinh Hồng đã phát động lần thứ hai bao vây tiêu diệt nhanh như vậy, chuyện này đối với chúng ta mà nói lại là chuyện tốt, nếu không, bước đường sau này của chúng ta sẽ rất gian nan. Mà hiện tại, chúng ta phải cân nhắc tới việc làm thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt. Không những chúng ta phải đánh trận chiến này, lại còn phải thắng cho thật lớn! Chúng ta phải nhờ vào chuyện thắng lợi không ngừng về mặt chiến thuật để triệt tiêu thế bị động trong chiến lược, nhờ vào chuyện chủ động xuất kích nhiều lần mà tiêu diệt phần lớn sinh lực địch. Chỉ có như vậy, bước đường về sau mới có thể dễ dàng hơn.
Nói đến đây, giọng Thiển Thủy Thanh trở nên khẳng định:
Theo câu nói này của Thiển Thủy Thanh, một sách lược cơ bản để quyết chiến với
địch đã được định ra.
Trong trận chiến này, Thiển Thủy Thanh dứt khoát tiếp nhận đề nghị của Tây
Lĩnh Dã, được ăn cả, ngã về không, quyết định dùng chiến thuật xuyên ra sau
lưng đánh ngược lại, tiền hậu giáp công, chân chính thể hiện ra tính cách của
một tay đổ bác điên cuồng lớn mật.
o0o
Ngày Hai Mươi tháng Mười Một, đại quân của Lương Trung Lưu đã đến vùng rừng
núi Tiếp Thiên, ở nơi này, một trò chơi trốn tìm trong rừng rậm đầy đường
ngang ngõ tắt đang chờ đợi lão. Cùng lúc đó, đoàn đi sứ do Cơ Nhược Tử dẫn đầu
đã đi tới tận cùng phía Đông của hành lang Thánh Khiết, nơi đóng quân của Quân
đoàn Tường Long.
Đi thêm về phía trước một đoạn nữa, các nàng sẽ tiến vào địa phận của Công
quốc Thánh Uy Nhĩ, chuẩn bị triển khai tài ăn nói lợi hại của mình ở quốc gia
dị tộc tóc vàng mắt xanh này. Các nàng sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để đối phó với
đám người vừa là địch nhân vừa là bằng hữu này, để có thể đạt được mục đích
chính trị của mình.
Hạnh Trung Nguyên của Quân đoàn Tường Long đích thân ra khỏi nơi đóng quân
nghênh đón, nghi lễ vô cùng long trọng. Chuyện ra ngoài dự liệu của Cơ Nhược
Tử chính là, Hạnh Trung Nguyên ăn mặc như một quan văn, bộ râu ba chòm dài
phấp phới bay trong gió, bước chân đi lại nhẹ nhàng yếu ớt, đúng là không hề
có chút võ công nào. Bề ngoài của ông ta trông có vẻ hào hoa phong nhã, nói
chuyện lễ phép nhã nhặn, nhìn không ra bộ dạng của một vị Tổng Suất chút nào.
Vào buổi chiều, sau khi tắm rửa tẩy trần, Hạnh Trung Nguyên đích thân mở tiệc
khoản đãi bọn Cơ Nhược Tử. Vì ở quân doanh nên không được thịnh soạn cho lắm,
nhưng hết sức nhiệt tình.
Sau khi yến tiệc xong xuôi, Hạnh Trung Nguyên thân mật mời Cơ Nhược Tử và Vân
Nghê đi ra ngoài dạo chơi, ngắn phong cảnh vùng biên cương Đế quốc. Hai nàng
Cơ Vân hết lời cảm tạ, Hạnh Trung Nguyên đáp với giọng điệu sâu xa:
Lúc này hai nàng mới hiểu được, thì ra trong chuyện này còn có một tầng quan
hệ sâu xa.
Hiện giờ bọn họ đang ở tận cùng phía Đông của hành lang Thánh Khiết. Cả hành
lang Thánh Khiết giống như một chiếc thắt lưng của đại lục, vắt ngang qua đại
lục Quan Lan. Nó bắt đầu từ Đại thảo nguyên Tây Phong ở phía Tây, đi ngang qua
cả đại lục, phía Đông kết thúc ở Đế quốc Thiên Phong. Chung quanh hành lang
này, việc mua bán giao địch diễn ra phồn hoa tấp nập, không hề gián đoạn vì
khói lửa chiến tranh. Hành lang Thánh Khiết có thể nói là cây sinh mạng của cả
đại lục Quan Lan, nếu nói sông Lan Thương cung cấp phù sa màu mỡ, là đường
sinh mạng của cả đại lục, như vậy hành lang Thánh Khiết giống như cột sống
xuyên ngang qua cả đại lục Quan Lan.
Chung quanh hành lang Thánh Khiết, bao nhiêu năm nay cũng không biết đã có bao
nhiêu trận chiến xảy ra. Hiện giờ, những quốc gia chiếm cứ chiếc thắt lưng của
đại lục này gồm có Công quốc Thánh Uy Nhĩ, Đế quốc Kinh Hồng, còn có một ít
nước nhỏ ở phía Tây, bao gồm cả Đại Đế quốc Tây Xi nằm ở cực Tây.
Hạnh Trung Nguyên nói:
Nói đến đây, ông ta cười nhìn Cơ Nhược Tử:
Cơ Nhược Tử hiểu rằng đây là Hạnh Trung Nguyên có lòng chỉ giáo cho nàng, bèn
cười hỏi:
Hạnh Trung Nguyên lập tức trả lời:
Vân Nghê nghe vậy lập tức hỏi:
Hạnh Trung Nguyên bật cười ha hả:
Đối với cách nói của Hạnh Trung Nguyên, Vân Nghê hoàn toàn không hiểu, ngay cả
Cơ Nhược Tử cũng chỉ hiểu được một phần. Nhưng Hạnh Trung Nguyên dẫn dắt Quân
đoàn Tường Long giằng co với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ ở phía Đông hành
lang Thánh Khiết đã nhiều năm, cho nên sự hiểu biết của ông ta đối với bọn
chúng vô cùng sâu rộng.
Hiện giờ Cơ Nhược Tử muốn đi sứ Công quốc Thánh Uy Nhĩ, như vậy cần phải hiểu
biết toàn diện về quốc gia này. Những hiểu biết trước đây của nàng chỉ là về
phương diện chính trị, tôn giáo văn hóa của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, đối
với phương diện quân sự, hiểu biết của nàng vẫn còn có hạn. Vì vậy Hạnh Trung
Nguyên chịu sự nhờ vả của Vân Phong Vũ và Thương Dã Vọng, mới chỉ điểm cho Cơ
Nhược Tử một ít tình huống cụ thể, để cho nàng có thêm hiểu biết, có thể dễ
dàng chuẩn bị.
Là Tổng Suất của Quân đoàn Tường Long, trong số năm Đại Quân đoàn của Đế quốc,
Hạnh Trung Nguyên là một người rất bình thường, không có gì là nổi bật.
Ông ta không được cai quản Quân đoàn hùng mạnh nhất Đế quốc như Liệt Cuồng
Diễm, cũng không được cai quản Quân đoàn Ngự Lâm quân của Đế quốc như Quý
Cuồng Long, lại càng không giống như Quân đoàn Ưng Dương và Quân đoàn Tuyết
Phong, thường xuyên xảy ra chiến sự với quốc gia mà bọn họ canh giữ, có sự cọ
xát. Quân đoàn Tường Long mà Hạnh Trung Nguyên cai quản trong mười năm qua chỉ
xảy ra vỏn vẹn hai trận chiến, gần như là một Quân đoàn yên bình nhất, cũng
được coi là Quân đoàn có chiến lực yếu nhất trong năm đại Quân đoàn của Đế
quốc.
Bởi vậy nếu so ra trong năm vị Tổng Suất của năm Đại Quân đoàn, bản thân Hạnh
Trung Nguyên chỉ có thể xếp chót. Nhưng ông ta lại là vị Thống soái có trí tuệ
chính trị cao nhất, sâu sắc nhất trong năm vị Tổng Suất.
Bởi vì Quân đoàn Tường Long mà ông ta lãnh đạo, nói theo một nghĩa nào đó
chính là cai quản cửa ngõ ra vào duy nhất của cả Đế quốc, là huyết mạch kinh
tế của Đế quốc, tuy rằng không thường xảy ra chiến sự, nhưng lại có ý nghĩa vô
cùng quan trọng. Bởi vậy, Hạnh Trung Nguyên cũng không phải là vị Tổng Suất
xuất thân từ một viên chiến tướng đi lên, trước khi ông ta trở thành lãnh tụ
tối cao của Quân đoàn này, ông ta trông coi Ty Chuyển Vận của viện Ngự Càn.
Ông ta là người duy nhất trong Đế quốc Thiên Phong lấy thân phận quan văn mà
nhậm chức võ tướng, chuyện này liên quan tới nhiệm vụ đặc thù của Quân đoàn
Tường Long.
Nhiệm vụ chủ yếu của Quân đoàn Tường Long chính là bảo đảm cho hành lang Thánh
Khiết được thông suốt, bản thân Quân đoàn Tường Long tồn tại là vì bảo vệ bằng
vũ lực khi cần thiết, chứ không phải dùng vũ lực để xâm lược. Tất cả những
phiền phức xảy ra ở vùng biên giới như tranh chấp, xung đột võ trang… đều cố
gắng dùng thủ đoạn ôn hòa giải quyết, chứ không phải là giải quyết bằng vũ
lực. Bởi vậy Hạnh Trung Nguyên được bổ nhiệm làm Tổng Suất không phải nhờ vào
năng lực chỉ huy tác chiến của ông ta, mà nhờ vào sự am hiểu các thủ đoạn
ngoại giao và chính trị, nhờ vậy mới được Hoàng đế ưu ái. Ngược lại Phó Suất
của ông ta là Tân Nghiệp Hoành mới là Tổng chỉ huy thật sự của quân đội. Yêu
cầu của Thương Dã Vọng đối với Quân đoàn Tường Long chính là, nếu ở thời kỳ
không có chiến tranh, tất cả phải nghe theo Hạnh Trung Nguyên, như vậy sẽ
tránh được chuyện xảy ra những cuộc chiến vô nghĩa. Nếu đến thời kỳ xảy ra
chiến tranh, lập tức đổi lại Tân Nghiệp Hoành nhận chức Tổng Suất tạm thời,
nhưng quyết định đánh hay không đánh vẫn do Hạnh Trung Nguyên làm chủ. Cũng
chỉ có Thương Dã Vọng mới có thể ra một quyết định dứt khoát như vậy, bởi vậy
Quân đoàn Tường Long mới trở thành một Quân đoàn đặc thù nhất trong năm Đại
Quân đoàn của Đế quốc. Bởi vì Hạnh Trung Nguyên là người duy nhất ở miền Tây
của Đế quốc có quyền quyết định có nên khai chiến hay không, cũng vì ông ta
xuất thân là quan văn, cho nên nếu chưa tới thời điểm mà ông ta cho rằng cần
thiết, ông ta sẽ tuyệt đối không hề mở miệng nói tới chiến tranh.
Còn chuyện vì sao người Đế quốc Thiên Phong lại tỏ ra khách khí với người Công
quốc Thánh Uy Nhĩ như vậy, nhưng lại cũng coi thường như vậy, dù là Cơ Nhược
Tử cũng không thể nào hiểu được, cho nên các nàng chỉ có thể tiếp tục lắng
nghe Hạnh Trung Nguyên chỉ điểm bến mê.