Bao Vây Tiêu Diệt (hạ)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Ngày Mười Bảy tháng Mười Một, sau khi Thiết Huyết Trấn trải qua mấy ngày hành
quân rút lui về phía sau, đến một vùng hoang dã còn cách vùng rừng núi Tiếp
Thiên chừng hai mươi dặm, Thiển Thủy Thanh bèn triệu tập các tướng lĩnh dưới
quyền dự hội nghị tác chiến.


  • Nhiều nhất hai ngày nữa, đại quân của Lương Trung Lưu sẽ ép tới sát bên
    cạnh chúng ta. Lần này là lần nghiên cứu và thảo luận cuối cùng trước khi
    quyết chiến, mọi người có ý kiến gì cứ việc nói ra!

Mộc Huyết lập tức nói:


  • Ta không tán thành đánh trận này, quân địch binh lực hùng hậu, lần này còn
    mang theo rất nhiều tài nguyên vật tư, so với lần trước vội vàng thì lần này
    đã chuẩn bị kỹ hơn rất nhiều. Hơn nữa, chúng ta cũng không có cánh kỳ binh thứ
    hai để có thể tạo thế phục kích. Cho nên ta đề nghị thừa dịp hành động của
    địch còn thong thả, lập tức nép sang một bên, trước khi năm cánh quân của bọn
    chúng khép chặt vòng vây, chúng ta sẽ đột phá vòng vây chạy tới miền Trung Đế
    quốc Kinh Hồng. Nếu như tới được nơi đó, chúng ta sẽ có không gian rộng rãi để
    hành động.

Phương Hổ nói:


  • Vấn đề là trước khi đại chiến, chúng ta chỉ tạo tổn thất rất nhỏ ở miền
    Trung Đế quốc Kinh Hồng, cho nên thực lực của quân thủ thành ở đó vẫn còn rất
    mạnh. Tuy rằng hiện giờ người Đế quốc Kinh Hồng đã điều động rất nhiều binh
    lực đi về miền Đông, nhưng các thành trấn ở đó muốn tự bảo vệ cũng không thành
    vấn đề. Chúng ta chỉ có tư cách vừa đánh vừa chạy, không có tư cách công
    thành, nếu chạy tới đó, chỉ e nửa bước cũng khó đi.

Vô Song cũng nói:


  • Nhất là đi trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, đường sá xa xôi, chúng ta căn
    bản là không thể thoát khỏi tai mắt của người Đế quốc Kinh Hồng, rất có thể
    chưa chạy tới miền Trung đã bị Lương Trung Lưu chỉ huy đại quân vây đánh. Hơn
    nữa phía Tây và phía Bắc của Đế quốc Kinh Hồng đều có rất đông quân trấn thủ
    biên giới, một khi thành Bá Nghiệp lại điều động binh lực quay ngược về miền
    Trung, chúng ta muốn chạy cũng không có đường chạy.

Bích Không Tình thì nói:


  • Cho tới bây giờ, thành Bá Nghiệp vẫn phái ra đại quân bao vây chúng ta lấy
    quân thủ thành làm quân chủ lực, chuyện này có nghĩa là, một mặt bọn chúng vẫn
    muốn tiêu diệt chúng ta, nhưng mặt khác cũng cho thấy áp lực đang đè nặng lên
    các vùng biên giới của bọn chúng, không phải dễ dàng rút quân biên giới đi.
    Nếu như chúng ta có thể tiêu diệt được cánh quân của Lương Trung Lưu này, như
    vậy những ngày sau đó sẽ yên ổn hơn rất nhiều.

Mộc Huyết lạnh lùng nói:


  • Hai mươi ba vạn đại quân, trong đó còn có ba vạn quân biên giới làm chủ
    lực, ngươi muốn làm chuyện bắt chim trên trời, đâu dễ dàng như vậy được!

Thác Bạt Khai Sơn cũng cau mày nói:


  • Có bài học của lần trước, đừng nói chúng ta không có kỳ binh, cho dù có kỳ
    binh, cũng khó mà đánh cho bọn chúng phải lung lay. Nghe nói Lương Trung Lưu
    đã hạ tử lệnh, không cần biết phe tấn công sử dụng thủ đoạn như thế nào, tất
    cả quân Đế quốc Kinh Hồng nếu gặp sự phản kháng của Thiết Huyết Trấn, đều phải
    đánh cho đến chết! Kẻ nào lâm trận bỏ chạy, giết chết không tha, tử lệnh này
    bao gồm những Đại tướng cầm quân trong đó, bất kể thân phận, phàm kẻ không nỗ
    lực chiến đấu, giết ngay lập tức! Nghe nói mấy tên quan quân lần trước cho
    quân rút lui về phía sau trong trận đại chiến thành Bình Dương đều đã bị bắt,
    sau đó đưa về thành Bá Nghiệp xử lý. Mà căn cứ theo giọng điệu của Lương Trung
    Lưu, e rằng một tên cũng không thoát, kết cục chỉ có chết mà thôi. Chính vì
    như vậy, cho dù quân thủ thành yếu ớt, nhưng chúng ta cũng rất khó làm cho bọn
    chúng trở nên rối loạn!

Tây Lĩnh Dã cười hăng hắc:


  • Đánh giặc đương nhiên không thể hy vọng rằng địch nhân bất tài, tuy nhiên,
    chiến tranh cũng không phải cứ hạ một đạo tử lệnh, bọn binh sĩ nhất định sẽ
    dũng cảm chiến đấu. Thiết Phong Kỳ dũng mãnh như vậy, nhưng trong lúc thủ ở
    thành Bình Dương, không phải lúc đó cũng không dám nói ra rằng mình đã đi sai
    đường, viện quân sẽ không tới kịp hay sao? Cho dù quân lệnh của Lương Trung
    Lưu có hung hăng đi nữa, chẳng qua chỉ để dọa người, nếu thật sự quân của lão
    ta đại bại, binh sĩ vẫn phải bỏ chạy giữ mạng mà thôi. Lần trước mười mấy vạn
    đại quân bỏ chạy tán loạn, không phải là Lương Trung Lưu chỉ có thể nắm đầu
    bọn quan quân đầu lĩnh mà xử tội, bất lực đối với binh sĩ hay sao? Quân đoàn
    Ưng Dương ta khi trước sĩ khí cũng không yếu, nhưng năm trước bị hai vạn kỳ
    binh của địch bất ngờ bọc hậu, làm rối loạn hoàn toàn trận hình của chúng ta.
    Đối mặt với tình cảnh như vậy, cho dù là quân nhân dũng cảm, gặp phải tập kích
    bất thình lình cũng vẫn sợ hãi như thường. Nhất là bên ta càng thắng càng hung
    hãn, càng thắng thường xuyên, đối phương càng tỏ ra sợ hãi!


  • Vấn đề là phải làm như thế nào mới có thể đánh bại địch nhân?


Mộc Huyết hỏi lại.

Bích Không Tình lập tức trả lời:


  • Trong quân sự có một câu châm ngôn: không cần biết ngươi tới mấy đường, ta
    chỉ đi một đường. Đối phó với chiến thuật bao vây tấn công, biện pháp tốt nhất
    luôn luôn là tập trung binh lực tấn công một đường, hợp lại mà giết!

Thác Bạt Khai Sơn lại nói:


  • Mặc dù địch nhân có tới năm cánh quân, nhưng lại bị lệ thuộc chỉ huy, không
    phải mạnh ai nấy đánh. Khoảng cách giữa hai cánh quân của chúng có hạn, binh
    lực mỗi một cánh quân như vậy vẫn nhiều hơn binh lực của Thiết Huyết Trấn ta.
    Lương Trung Lưu lão luyện thành thục, tuy là bao vây tấn công, nhưng phân chia
    ra mà không yếu. Hợp lại mà giết, cũng không nhất định có thể giết được, nếu
    không cẩn thận có thể sa chân vào vũng bùn, không rút lên được!

Tây Lĩnh Dã nói:


  • Cho nên chúng ta cần phải sử dụng một chiêu đặc biệt với bọn chúng!

Mọi người cùng hỏi:


  • Là chiêu gì vậy?

Tây Lĩnh Dã thốt ra mấy tiếng lạnh như băng:


  • Xuyên ra sau lưng đánh ngược lại, tiền hậu giáp công!

Mọi người lập tức trầm ngâm không nói gì.

o0o

Xuyên ra sau lưng đánh ngược lại là một chiến thuật linh động và hiệu quả để
đối phó với quân địch sử dụng chiến thuật bao vây tiêu diệt, nếu như thực hiện
thành công, uy lực của nó hết sức kinh người. Phàm kẻ sử dụng chiến thuật bao
vây tấn công, trừ phi thực lực hùng hậu đến nỗi binh lực có thể bao phủ toàn
bộ diện tích chiến trường, nếu không, giữa các cánh quân với nhau đương nhiên
sẽ tồn tại những khoảng trống. Chính vì như vậy, coi như đã để cho đối thủ có
cơ hội lợi dụng.

Một tình huống xuyên ra sau lưng đánh ngược lại thông thường chính là, cho
quân chủ lực thu hút quân địch ở mặt trước, phái một cánh quân yểm trợ xuyên
ra sau lưng đánh ngược lại, giống như trận chiến đại bại của Quân đoàn Ưng
Dương chính là như vậy.

Trong chiến tranh, tình huống dùng cánh quân yểm trợ để xuyên ra sau lưng đánh
ngược lại rất thường thấy, mục đích của nó là để chia cắt quân địch, hình
thành thế uy hiếp ở mặt sau, phối hợp với quân chủ lực hoàn thành nhiệm vụ bao
vây tiêu diệt và truy kích quân địch. Chiến thuật này hợp với nguyên lý chiến
tranh kinh điển: “Dùng chính binh tập trung, dùng kỳ binh mà thủ thắng”.

Nhưng tình huống cả cánh quân chủ lực xuyên ra sau lưng đánh ngược lại là rất
ít thấy trong chiến tranh, thông thường chỉ sử dụng khi phát hiện ra thế cục
bất lợi, lấy một số ít quân ở lại dụ địch, còn quân chủ lực rời đi chiến
trường trước khi quân địch kịp siết chặt vòng vây, chiến thuật này thích hợp
trong hình huống lấy yếu chống mạnh, lấy ít chống nhiều.

Bởi vì chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại yêu cầu phải bí mật, phải
nhanh nhẹn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chiếm lĩnh địa điểm dự định. Mục
đích của hành động xuyên ra sau lưng đánh ngược lại là uy hiếp mặt sau của
địch, nhưng khi tiến hành chiến thuật này, bên sườn của cánh quân mình cũng sẽ
lộ ra trước mặt quân địch. Một khi hành động xuyên ra sau lưng bị địch phát
hiện, phương hướng xuyên qua bị địch biết rõ, lúc ấy hành động xuyên ra sau
lưng sẽ bị địch lập tức ngăn chặn, hậu quả là bị quân địch chia cắt ngược lại,
bao vây tiêu diệt.

Bởi vậy tính phiêu lưu của chiến thuật này cũng rất lớn, có thể nói là sự
phiêu lưu mạo hiểm ngang với thắng lợi đạt được. Trong lịch sử phàm là kẻ nào
dám sử dụng chiến thuật này, nếu không phải là hạng người to gan lớn mật thì
chính là kẻ cùng đường.

Nếu cánh quân yểm trợ xuyên qua thất bại, nhờ vào quân chủ lực còn đầy đủ, vẫn
còn có thể đánh một trận nữa, coi như cũng còn thuốc chữa. Nhưng nếu cánh quân
chủ lực xuyên qua thất bại, coi như đại nạn giáng xuống đầu, cho dù quan chỉ
huy có tài giỏi đến đâu, gặp phải tình huống này cũng không thể nào xoay
chuyển tình thế.

Dựa theo đề nghị của Tây Lĩnh Dã, Thiết Huyết Trấn đưa quân chủ lực theo
khoảng trống giữa các cánh quân của đối phương thoát ra ngoài, nhờ vào lộ
trình hành quân chính xác và ưu thế về tốc độ, tranh trước địch nhân một bước
khống chế địa hình có lợi. Cánh quân chịu trách nhiệm hấp dẫn quân địch chẳng
những phải thoát khỏi vòng vây của địch đúng lúc, còn phải dẫn dụ địch nhân
chạy tới địa điểm phục kích đã định trước, hoàn thành phần quan trọng nhất
trong chiến thuật xuyên ra sau lưng đánh ngược lại: bao vây tiêu diệt từng
phần.

Thiết Huyết Trấn phải thông qua một loạt thủ đoạn như xuyên qua vòng vây, chạy
tới địa điểm, ẩn nấp phục kích, bốn phía vây đánh… để hoàn thành nhiệm vụ đánh
tan một cánh quân của địch. Giống như trước năm ngón tay của địch như núi đang
đè ép tới, trước hết phải tập trung toàn lực bẻ gãy một ngón, sau đó lại tiếp
tục bẻ dần những ngón còn lại. Bởi vì tình huống mà Thiết Huyết Trấn đang gặp
phải hiện tại có điểm đặc thù, sau khi trải qua một loạt hành động với yêu cầu
cao như vậy, Thiết Huyết Trấn không thể được một trận thắng huy hoàng, mà chỉ
là bao vây tiêu diệt được một cánh quân trong số năm cánh quân khổng lồ của
địch mà thôi, nhờ vậy sẽ xé rách được một lỗ hổng giữa vòng vây. Chưa kể lúc
chạy ra sau lưng địch còn phải đối mặt với địch nhân có binh lực gấp mấy lần
mình, rồi phải tiến hành một loạt mấy trận chiến mới có thể hoàn thành nhiện
vụ phá địch.

So sánh với chiến thuật bao vây tiêu diệt, Thiết Huyết Trấn không chỉ cần một
trận thắng mang tính chiến thuật, mà là cần một chuỗi trận thắng liên tiếp
mang tính chiến thuật. Mà bọn họ cũng không phải chỉ tiến hành một thủ đoạn
chiến thuật, mà là nhiều loại thủ đoạn chiến thuật phối hợp vận dụng. Chỉ có
như vậy mới có thể triệt tiêu được thế kém về chiến lược có thể đưa bản thân
mình tới kết cục bị diệt vong.

Cho nên nếu như Thiển Thủy Thanh quyết định sử dụng chiến thuật này, như vậy
Thiết Huyết Trấn sẽ gặp phải hậu quả là không thắng thì vong!

Đề nghị của Tây Lĩnh Dã có thể nói là một cái bẫy sinh mạng đầy hấp dẫn. Trong
chuyện này, thách thức của Thiết Huyết Trấn không phải là tài năng của quan
chỉ huy, mà là năng lực chấp hành nhiệm vụ của thuộc hạ… cộng thêm một chút
may mắn.

Trong chiến thuật này, năng lực chấp hành của các tướng sĩ quyết định sự sống
chết của cả cánh quân.

Bởi vậy, Tây Lĩnh Dã vừa đưa ra chiến thuật này, ánh mắt của tất cả mọi người
đều đổ dồn về phía Thiển Thủy Thanh.

Chiến thuật mà Tây Lĩnh Dã đề nghị không có vấn đề gì, chuyện đáng lưu ý duy
nhất chính là tính phiêu lưu mạo hiểm tồn tại song song với thời cơ tốt, khả
năng thắng lợi cũng tương đương với khả năng diệt vong.

Thành, chỉ có nghĩa là Thiết Huyết Trấn đại thắng thêm một trận.

Bại, ắt vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên.

Thời điểm này hoàn toàn giống như thời điểm xông ra thành Đại Lương khi trước,
quyền quyết định lại đè nặng trên hai vai Thiển Thủy Thanh. Giờ phút này, bất
kể hắn quyết định như thế nào đều có nghĩa rằng, hoặc là Thiết Huyết Trấn sẽ
đi trên con đường thành công rực rỡ, hoặc bước vào con đường tai họa ngập đầu.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #199