Người đăng: khuynhtanthienha10@
Trong thư phòng, Cơ Nhược Tử nói:
- Vân muội muội, Mẫn muội muội, hai muội đều là Công chúa, lúc này muốn đi sứ
Công quốc Thánh Uy Nhĩ, trước tiên cần phải được bệ hạ đồng ý và ủng hộ. Nữ
nhân đi sứ là chuyện hiếm có trong lịch sử Đế quốc Thiên Phong, cho nên muốn
thuyết phục người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, phải thuyết phục bệ hạ trước đã,
điểm này ta cần hai người hỗ trợ. Tuy nhiên ta không cần thân phận Công chúa
của hai người, mà là cần lực lượng khác của hai người.
Nàng quay sang nhìn Vân Nghê:
- Muội phải lập tức đi tìm ca ca, nói hắn đại diện cho Thiên Hạ Vân gia xin
Hoàng đế đồng ý cho chúng ta đi sứ Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Sau đó Cơ Nhược Tử lại nhìn Thương Mẫn:
- Muội đi tìm Hoàng hậu và Thái hậu, nhờ hai vị ấy khuyên bảo bệ hạ đồng ý
việc này.
Hai nàng gật đầu liên tục.
- Nhớ kỹ, bệ hạ là người hùng tài đại lược, đối với ông ấy, phá lệ cũng không
khó, cái khó là làm sao cho ông ấy tin rằng chúng ta quả thật có thể tạo ra
tác dụng. Bệ hạ sẽ tuyệt đối không vì một chuyến ngoại giao không mang lại
thành quả gì mà phá lệ. Cho nên những lời thuyết phục của các muội nhất định
phải hợp tình hợp lý, tuyệt đối không thể lợi dụng thân phận Công chúa của
mình để bắt buộc bệ hạ đồng ý, nếu làm như vậy, việc này ắt bại. Chỉ có biểu
hiện xuất sắc của hai người mới có thể làm cho Hoàng đế tin rằng chúng ta sẽ
thành công, cho nên hai người phải nhớ kỹ vài điểm!
-… Thứ nhất, chuyện cứu Thủy Thanh không phải vì muốn bệ hạ báo đáp công lao cứu giá ngày trước, công lao quá khứ vĩnh viễn không đáng nhắc, chỉ có công lao tương lai mới đáng để nói tới, cho nên ngàn vạn lần không được nhắc tới việc cứu giá. Nhưng ngược lại, Thủy Thanh tung hoành ngang dọc bên trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, một khi chàng trở về, nhất định sẽ mang theo rất nhiều tư liệu về người Đế quốc Kinh Hồng. Lúc ấy Đế quốc Thiên Phong ta sẽ không còn hoàn toàn không biết gì về tình hình đời sống, địa hình địa lý của Đế quốc Kinh Hồng như trước nữa!
-… Thứ hai, thời gian mà Thủy Thanh tiêu dao ở Đế quốc Kinh Hồng càng dài, chứng tỏ năng lực đánh giặc của chàng càng mạnh, càng đáng để cứu.
-… Thứ ba, nghĩ cách khiến cho bệ hạ chịu gặp ta nói chuyện, ta mới có cơ hội thuyết phục ông ấy.
-… Thứ tư, tất cả những điều kiện mà người Công quốc Thánh Uy Nhĩ đưa ra lúc trước, bệ hạ có thể không cần đáp ứng bất cứ điều kiện nào.
Vừa nghe tới điểm thứ tư, các nàng đồng thanh kêu lên:
- Không cần đáp ứng bất cứ điều kiện nào sao? Vậy người Công quốc Thánh Uy
Nhĩ sẽ cam chịu hay sao?
Cơ Nhược Tử cười lạnh lẽo:
Đàm phán ngoại giao kiêng kỵ nhất là tiến hành thương thảo dựa trên điều
kiện mà đối phương đưa ra. Đối phương đã ra một cái giá trên trời, cho dù
chúng ta trả như thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng. Đối với
người Công quốc Thánh Uy Nhĩ mà nói, chuyện Thiết Huyết Trấn bị vây khốn chính
là một cơ hội lớn lao khiến cho bọn chúng có thể đạt được lợi ích, cho nên mới
kiêu ngạo như vậy. Bệ hạ cũng hiểu được điểm này, cho nên mới không thèm quan
tâm tới. Hai người nhất định phải tỏ vẻ ủng hộ hành động từ chối của bệ hạ,
ông ấy mới xem hai người là thông tình đạt lý, lúc ấy mới có hứng thú nghe hai
người nói chuyện.
Nhưng sau đó phải làm sao nữa?
Sau đó, tự chúng ta sẽ đưa ra điều kiện, bắt người Công quốc Thánh Uy Nhĩ
đàm phán dựa trên điều kiện của chúng ta. Trước hết nhờ bệ hạ từ chối điều
kiện của bọn chúng, làm cho bọn chúng hiểu rằng Thiết Huyết Trấn đối với Đế
quốc Thiên Phong có cũng được, không có cũng không sao, sẽ không thể trả cho
bọn chúng một cái giá quá cao. Sau đó chúng ta sẽ ra mặt đàm phán với bọn
chúng, lúc thích hợp sẽ tung ra cho bọn chúng một vài chỗ ích lợi, ắt đại sự
có thể thành.
Chỗ ích lợi ấy là như thế nào?
Trong vòng ba năm không tấn công Đế quốc Kinh Hồng, ta đoán đây là giới hạn
mà bệ hạ có thể chấp nhận. Tuy nhiên còn một ích lợi quan trọng khác cần phải
được sự đồng ý của bệ hạ, chính là cho phép Mạn Đức giáo tiến vào Đế quốc
Thiên Phong!
Thương Mẫn kêu to:
- Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không đồng ý điều kiện như vậy. Ba năm không tấn
công Đế quốc Kinh Hồng còn có thể chấp nhận, nhưng Mạn Đức giáo khi nhục Hoàng
quyền, coi Giáo hoàng là trên hết, điều này sao có thể?
Ánh mắt Cơ Nhược Tử lóe lên vẻ hung tàn:
- Làm sao ta không rõ đạo lý này, cho nên ta cần các người làm cho Hoàng đế
hiểu được một chuyện: cho dù Mạn Đức giáo tiến vào Đế quốc Thiên Phong ta, nó
cũng vĩnh viễn không có khả năng gây ra sóng gió. Nếu như ta đoán không sai,
ngày Đế quốc Kinh Hồng bị chúng ta đánh hạ cũng là ngày Công quốc Thánh Uy Nhĩ
hoảng sợ vô cùng. Hiện tại cứ cho bọn chúng một vài chỗ ích lợi, đến lúc đó
chúng ta sẽ thu hồi cả vốn lẫn lời. Hừ, một giáo phái du nhập vào một quốc gia
khác, nếu muốn phát triển lớn mạnh, nếu không có mười, hai mươi năm thì khó có
thể có được chút thành tựu. Hơn nữa bọn chúng toàn là tên, chữ ngoại quốc,
hoàn toàn đi ngược lại với truyền thống đạo đức của người Đế quốc Thiên Phong
chúng ta, làm cho người ta có xem cũng khó hiểu, khó chấp nhận được giáo lý
của bọn chúng, cho dù là vào được, muốn tạo ra tác dụng cũng vô cùng khó khăn.
Chúng ta lại âm thầm chèn ép, chờ đến khi bọn chúng hao phí hết tâm lực, có
thể đạt được chút thành tựu, lúc ấy chỉ sợ gốc gác của chúng đều bị chúng ta
nhổ sạch. Các người hãy nói với bệ hạ rằng, hôm nay bệ hạ cứu Thiển Thủy
Thanh, sau này Thiển Thủy Thanh sẽ lấy lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng và Công
quốc Thánh Uy Nhĩ dâng lên bệ hạ để tạ ân!
Thương Mẫn chu miệng:
- Như vậy sợ không tốt, Đế quốc Kinh Hồng đánh chưa xong, giờ lại thêm Công
quốc Thánh Uy Nhĩ!
Lời này của nàng có ý là, một ngày Thiển Thủy Thanh chưa trả xong hết nợ nần,
sẽ không thể trở thành Phò mã. Thiếu nữ trưởng thành cũng muốn nôn nóng gả cho
người, hiện giờ thấy việc kết hôn bị dời lại chẳng biết khi nào, Thiển Thủy
Thanh nợ nần chồng chất, cho nên trong lòng cảm thấy không vui.
Các nàng khác nhìn Thương Mẫn cười thầm, nàng chỉ có thể ngượng ngùng mân mê
vạt áo.
Cơ Nhược Tử nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Điều kiện này rất có khả năng bệ hạ không chấp nhận, nếu như bệ hạ không
chấp nhận cũng không sao, ta vẫn còn biện pháp bổ cứu, chỉ là hiệu quả của nó
chưa chắc đã tốt bằng. Nhưng các người nhất định phải thuyết phục bệ hạ đồng ý
cho chúng ta đi sứ Công quốc Thánh Uy Nhĩ, nếu không coi như không thể làm
được gì cả!
Vân Nghê cười đáp:
- Xin tỷ tỷ cứ yên lòng, chuyện này ta và Mẫn muội muội nhất định sẽ làm tốt.
Đến lúc đó chúng ta còn có thể liên lạc với bọn Thân Kỳ, Liễu Dịch, Công Tôn
Tài tướng, Lịch Thừa tướng, Chu Tướng quân cùng nhau viết tấu chương trình
lên, ắt sẽ khiến cho bệ hạ đồng ý.
Cơ Nhược Tử nghiêm mặt nói:
- Chuyện này tuyệt đối không được! Tuyệt đối không thể để cho bọn họ cùng
viết tấu chương trình lên, Thủy Thanh là võ tướng trong triều, kỵ nhất là
quyền lực trong triều quá mạnh, chuyện các đại thần cùng nhau viết tấu chương
trình lên chỉ làm cho bệ hạ nghi ngờ. Cho nên chuyện này chỉ có thể do bọn nữ
nhân chúng ta làm, có thể chọn một trong hai người, Lịch Thừa tướng hoặc Công
Tôn Tài tướng đứng ra nói chuyện, nhưng tuyệt đối không thể để quá nhiều người
đứng ra. Những người khác chỉ cần tỏ thái độ không phản đối là đủ, ta tin rằng
bệ hạ anh minh, nhất định có thể nhìn ra lợi hại được mất trong đó. Thủy Thanh
dạo chơi càng ung dung bên Đế quốc Kinh Hồng, bệ hạ sẽ càng muốn cứu chàng
hơn!
Khi Cơ Nhược Tử nói những lời này, mắt nàng nhìn Thương Mẫn. Thương Mẫn vừa
thè lưỡi vừa cười nói:
- Tỷ yên tâm, ta sẽ không nói cho phụ hoàng nghe những lời này.
Các nàng cùng bật cười, Cơ Nhược Tử lại than:
- Nếu không có các người, cho dù ta có trăm mưu ngàn kế cũng khó có thể tiến
hành.
Nhạc Thanh Âm vội la lên:
Còn chúng ta thì sao, chúng ta có thể làm gì?
Nhạc muội muội, Phong Nương Tử và Vân muội muội chuẩn bị cùng ta đi sứ Công
quốc Thánh Uy Nhĩ. Nhạc muội muội, lần này muội phải liên thủ cùng ta, dẫn dụ
bọn xú nam nhân vây quanh chúng ta!
Nhạc Thanh Âm che miệng cười, chuyện câu dẫn nam nhân vốn là bản lãnh của nàng
và Cơ Nhược Tử.
- Phong Nương Tử phụ trách hành động ngấm ngầm. Lần đi sứ này, chúng ta còn
mang theo một số người và một ít tiền bạc, khi cần, phải giải quyết những
chuyện lôi thôi. Trong số những người chúng ta, chỉ có Phong Nương Tử thích
hợp làm những chuyện này nhất.
Phong Nương Tử lộ vẻ hung hăng:
- Chỉ cần có thể cứu được nam nhân của ta, giết bao nhiêu người cũng được!
Thương Mẫn ngạc nhiên hỏi:
- Vì sao Vân tỷ tỷ cũng phải đi?
Cơ Nhược Tử đáp:
- Nàng là nữ nhân chính thức của Thủy Thanh, quan hệ với Thủy Thanh thiên hạ
đều biết rõ, nhiệm vụ của nàng là thuyết phục Nữ vương bệ hạ. Yên tâm đi, ta
đã sớm chuẩn bị chuyện này, Mẫn muội muội, muội ở trong cung phải thường xuyên
để ý, bất cứ có hành động gì gió thổi cỏ lay cũng phải lập tức cho người
truyền tin cho chúng ta!
Thương Mẫn gật đầu liên tục, nàng cũng muốn đi, nhưng nghĩ lại chuyện này
không có khả năng.
Cơ Nhược Tử nhìn sang Hồng Nhạn và Thủy Trung Liên, hai nàng lập tức lộ vẻ
khẩn trương.
Cơ Nhược Tử nói:
Hồng muội muội, muội và Liêm phu nhân lập tức lên đường đi tìm Quân đoàn
Bạo Phong, lấy danh nghĩa tìm phụ thân, tìm huynh trưởng, ngấm ngầm điều tra
giúp ta một chuyện, sau khi thành công thì tới Công quốc Thánh Uy Nhĩ tìm
chúng ta!
Chuyện gì vậy?
Cơ Nhược Tử nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
- Chân tướng về cái chết của Liệt Tổng Suất!
Chuyện Liệt Cuồng Diễm đột nhiên lìa trần vẫn là một nỗi đau trong lòng mọi
người.
Rốt cục vì sao ông ta bị tái phát vết thương cũ, vì sao trước khi ra đi không
có một lời trăn trối, làm cho chuyện Thiết Huyết Trấn tấn công Hàn Phong quan
sắp thành lại hỏng, chuyện này làm cho rất nhiều người không hiểu.
Cơ Nhược Tử là một trong số ít người biết được nội tình, lúc này nàng vừa nói
ra, làm cho ai nấy đều giật mình kinh hãi.
Vân Nghê vội la lên:
Cơ Nhược Tử vỗ bàn đứng dậy:
Thật ra rốt cục vì sao vết thương cũ của Liệt Tổng Suất lại tái phát, Quân
đoàn Bạo Phong đã sớm báo tin về, chẳng qua bệ hạ không tuyên bố công khai mà
thôi. Có lẽ bệ hạ cũng đang nghi ngờ không hiểu về chuyện này!
Rốt cục là ai hại chết Liệt Tổng Suất?
Cơ Nhược Tử lạnh lùng nói:
- Đại Nguyên soái Cách Long Đặc của Đại Đế quốc Tây Xi! Hắn ta đã dùng một
phong thư để chọc tức Liệt Tổng Suất, khiến cho Liệt Tổng Suất bị lửa giận
công tâm, vết thương cũ tái phát mà chết! Đại Đế quốc Tây Xi đã kết một mối
thù sâu như biển với Đế quốc Thiên Phong ta!
o0o
Chúng ta hãy trở ngược về trước một khoảng thời gian, để xem chung quanh cái
chết của Liệt Cuồng Diễm, âm mưu đê tiện vô sỉ nào đã được tiến hành.
Ngày Mười Ba tháng Mười năm Một Trăm Lẻ Bảy.
Trong phủ Đại Nguyên soái của Đại Đế quốc Tây Xi.
Thừa tướng Vượng Tán của Đế quốc tiếp tục nói chuyện cùng Đại Nguyên soái Cách
Long Đặc Sa Khố Nhi Luân.
Vượng Tán còn đang cố gắng khuyên bảo Cách Long Đặc:
- Nếu như Đại Nguyên soái nhất định muốn ra tay, ta đề nghị Đại Nguyên soái
không nên chĩa mũi dùi trực tiếp vào Thiển Thủy Thanh. Cho dù ông báo tin cho
Cô Chính Phàm, bảo hắn cẩn thận với âm mưu của Thiển Thủy Thanh tập kích Hàn
Phong quan, mà âm mưu này có thể tồn tại cũng có thể không, cũng không nhất
định là hữu dụng. Thứ nhất, chưa chắc Cô Chính Phàm đã tin tưởng, dù sao chúng
ta cũng không phải là đồng minh của hắn. Thứ hai, chưa chắc hắn có thể làm gì
được Thiển Thủy Thanh, như vậy chúng ta sẽ gây thù chuốc oán vô nghĩa. Đã là
như vậy, hay là chúng ta đối phó một người khác. Người này vẫn có danh vọng
cao nhất ở Đế quốc Thiên Phong hiện tại, lực hiệu triệu, lực ảnh hưởng mạnh
nhất, đồng thời hắn ta cũng là thần hộ mệnh của Thiển Thủy Thanh. Khi Thiển
Thủy Thanh không còn vị thần hộ mệnh này nữa, tương lai của hắn không thể nào
tốt đẹp. Chuyện quan trọng nhất chính là, bất kể Thiển Thủy Thanh có kế hoạch
như thế nào đều phải được sự ủng hộ của hắn. Nếu không còn hắn, Thiển Thủy
Thanh cũng sẽ lâm vào khốn cảnh. Ta có thể khẳng định rằng nếu Thiển Thủy
Thanh muốn tấn công Hàn Phong quan, hắn nhất định phải nhờ tới sự giúp đỡ của
Quân đoàn Bạo Phong!
Thấy không thể thuyết phục được Cách Long Đặc, Vượng Tán đành lui một bước.