Giải Cứu Trượng Phu (phần 2)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Vân Nghê cười nói:


  • Chúng ta có năm nữ nhân, có phải tính là Ngũ Hổ tướng cứu trượng phu hay
    không?

Nhạc Thanh Âm cười nói:


  • Đúng vậy đúng vậy, cũng là năm con cọp cái, ngay cả kế hoạch của Cơ tỷ tỷ
    còn chưa biết mà đã bắt đầu nhe nanh múa vuốt.

Thương Mẫn và Hồng Nhạn cũng bật cười thành tiếng, trong nụ cười còn vương lệ
nóng, ngay cả Cơ Nhược Tử cũng cảm khái cất tiếng than:


  • Được, Ngũ Hổ tướng thì Ngũ Hổ tướng, năm nữ nhân chúng ta vì cứu trượng phu
    của mình mà cố gắng một lần đi thôi!

Bên ngoài vòng đột nhiên vọng vào một tiếng cười sang sảng, một giọng trong
trẻo vang lên:


  • Ai nói là Ngũ Hổ tướng? Ta thấy là Thất Hổ thì đúng hơn!

Năm nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phong Nương Tử đang đi nhanh
tới, cao giọng nói:


  • Quả nhiên các người đang ở đây, cũng may là ta đã kịp nghe được phần quan
    trọng nhất. Hừ, đừng quên lão công của ta cũng đang ở trong Thiết Huyết Trấn,
    chuyện giải cứu trượng phu sao thể không tính phần ta?


  • Còn ta nữa!


Lại một giọng nói khác vang lên, một nữ nhân mặc trang phục màu đỏ từ bên
ngoài tiến vào, nhưng mọi người không nhận ra nàng.

Phong Nương Tử cười nói:


  • Để ta giới thiệu với mọi người, đây chính là phu nhân của Trấn Đốc Đại
    Phong Trấn Liêm Thiệu Nhất, ái nữ của Tổng Suất đời trước của Quân đoàn Ưng
    Dương, cũng là muội muội của Chưởng Kỳ Linh Phong Kỳ của Thiết Huyết Trấn hiện
    tại Thủy Trung Đường, tên là Thủy Trung Liên.

Các nàng cùng nhau nhìn về phía vị Liêm Đại phu nhân nổi tiếng dạy chồng ở
thành Thương Thiên này. Thủy Trung Liên có vóc người cao lớn, còn cao hơn ca
ca của nàng một cái đầu, vốn bề ngoài của nàng không xấu, nhưng dáng người quá
mức cường tráng, mặc dù tên nàng là Thủy Trung Liên, nhưng so ra cũng không
kém gì Thủy Trung Ngưu. Chẳng trách trượng phi Liêm Thiệu Nhất của nàng nhiều
lần ra ngoài tầm hoa vấn liễu, nhưng bị lão bà đánh cho tới nỗi thay đổi bề
ngoài. Thủy Trung Liên học vấn cao thâm, lại luyện được một thân võ nghệ rất
khá, từng đánh cho Liêm Thiệu Nhất phải ôm đầu than thở: “Bị lão bà đánh không
phải là chuyện lạ, đánh không lại lão bà mới thật sự làm cho người ta kinh
hãi!”

Lúc ở thành Cô Tinh, Hồng Bắc Minh từng lấy chuyện này ra giễu cợt Liêm Thiệu
Nhất, làm cho hắn xấu hổ vô cùng, không ngờ hôm nay nàng lại xuất hiện ở chỗ
này.

Thủy Trung Liên cao giọng nói:


  • Ca ca ta ở Thiết Huyết Trấn, lần này Thiết Huyết Trấn lâm vào tình thế nguy
    hiểm, nếu các người có biện pháp cứu bọn họ, vậy hãy tính cho ta một phần. Sau
    khi phụ thân ta mất đi rồi, ta không muốn mất thêm ca ca nữa!

Nói đến câu cuối, giọng Thủy Trung Liên thoáng vẻ nghẹn ngào.

Cơ Nhược Tử nhìn Phong Nương Tử với vẻ hoài nghi, đưa tay chỉ chỉ hai người:


  • Các người… vì sao biết được chuyện này?

Phong Nương Tử và Thủy Trung Liên nhìn nhau cười, lúc này Phong Nương Tử mới
nói:


  • Ở phủ của Liêm phu nhân có tên gia nhân kia say mê Phi Yên, trộm bạc trong
    phủ đến chỗ ta tiêu xài, Liêm phu nhân phát giác ra liền dẫn người theo đánh
    tới cửa. Phong Nương Tử ta mở thanh lâu, sao có thể để cho người khác muốn phá
    là phá? Cho nên hai người chúng ta đã đánh nhau!

Thủy Trung Liên ngạo nghễ tiếp lời:


  • Coi như không đánh nhau thì không quen biết, sau đó trở thành bằng hữu,
    những khi ta rảnh rỗi bèn tới chỗ nàng uống rượu, lúc cao hứng còn luận bàn võ
    nghệ, hù dọa bọn nam nhân xấu xa một chút.

Các nàng nghe vậy xấu hổ vô cùng, đường đường Liêm Đại phu nhân của Thủy phủ
không ngờ cũng dám tới chốn thanh lâu. Chuyện này quả nhiên là chuyện lạ xưa
nay, các nàng nghe vậy càng cảm thấy cảm thương và đồng tình với Liêm Thiệu
Nhất.

Thủy Trung Liên nhìn Cơ Nhược Tử, sau đó lớn tiếng nói:


  • Ta đã nghe về nàng từ lâu, người đời đồn rằng, nếu chẳng may Thiển Thủy
    Thanh tử trận sa trường, như vậy người thích hợp nhất để tiếp nhận vị trí của
    hắn không phải là Bích Không Tình, không phải là ca ca ta, càng không phải là
    Phương Hổ, mà là một nữ nhân tên là Cơ Nhược Tử. Tuy chỉ là lời đồn, nhưng
    không có lửa làm sao có khói. Nghe nói nàng ở trong cung không chỉ là bạn tốt
    của Thái tử phi, thậm chí ngay cả Hoàng Hậu và Thái hậu cũng rất hài lòng về
    nàng. Hoàng thượng cũng từng gặp qua nàng một lần, sau đó nói rằng may là nữ
    nhân mà Thiển Thủy Thanh yêu thương nhất không phải là nàng, nếu không Vân
    Nghê, Thương Mẫn rất là khó sống! Nếu như nàng có cách cứu Thiết Huyết Trấn,
    ta sẽ kết bái tỷ muội cùng nàng, sau này nếu Thiển Thủy Thanh dám đối xử không
    tốt với nàng, ta sẽ giúp nàng đánh gãy chân chó của hắn!

Các nàng nghe vậy ngạc nhiên, lúc này quên cả buồn phiền, cùng bật cười ha hả.

Cơ Nhược Tử dịu dàng nói:


  • Tỷ tỷ thật là quyết đoán, nếu là như vậy, sau này Nhược Tử phải trông cậy
    vào tỷ tỷ rồi. Bảy người chúng ta hợp lực với nhau cùng cứu huynh trưởng, cứu
    trượng phu, nhất định phải làm cho đám nam nhân mở rộng tầm mắt một phen!

Các nàng đồng thanh nói:


  • Xin tỷ tỷ cứ việc dặn dò!

Cơ Nhược Tử lại nói:


  • Được, nếu là như vậy, từ bây giờ trở đi, mỗi người các nàng đều phải nghe
    theo mệnh lệnh của ta, làm việc theo ý ta. Không cần biết nàng là Công chúa
    hay thiên kim quyền quý lá ngọc cành vàng, ta muốn phải nhất nhất nghe theo
    lời ta. Các nữ nhân chúng ta thường ngày luôn giúp chồng dạy con, chưa từng có
    người nào tin tưởng chúng ta có thể làm nên chuyện lớn. Hiện giờ chúng ta phải
    làm cho bọn nam nhân thấy, Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng,
    cả bọn đại thần trong triều cũng không cứu được bọn họ, vậy hãy để cho bọn nữ
    nhân chúng ta đi cứu, cũng coi như là làm nở mày nở mặt cho nữ nhân trong
    thiên hạ một phen!

o0o

Trong thư phòng của phủ Dũng Xương hầu, bảy nữ nhân đang tề tựu, ở giữa là Cơ
Nhược Tử.

Thiển Thủy Thanh không có ở đây, Cơ Nhược Tử chính là chỗ dựa của mọi người.

Thương Mẫn nắm lấy tay áo của Cơ Nhược Tử mà lắc:


  • Cơ tỷ tỷ, tỷ nói mau đi, phải làm sao mới có thể cứu được Thủy Thanh!

Trước mặt Cơ Nhược Tử, tính tình Công chúa của nàng đã tự động giảm bớt đi rất
nhiều.

Các nàng còn lại cũng nhìn Cơ Nhược Tử bằng ánh mắt chờ đợi.

Cơ Nhược Tử thở dài, vỗ vỗ vào tay Thương Mẫn:


  • Muốn cứu người, trước hết phải bình tĩnh lại, vội vội vàng vàng lúc nào
    cũng sẽ làm hỏng chuyện. Ta cần người hữu dụng, mà không phải như các người
    hiện tại, chỉ biết than thở kêu khóc, chẳng được tích sự gì! Lại đây, tất cả
    ngồi xuống trước đã, Cẩu Tử, pha mấy chén trà đắng mang lại đây, để cho các
    nàng bình tĩnh tinh thần!

Thương Mẫn than thở:


  • Bây giờ ai còn lòng dạ nào uống trà nữa, lại là trà đắng!

Cơ Nhược Tử trừng mắt nhìn nàng:


  • Không có lòng dạ cũng phải uống, đây chính là một cách rèn luyện. Muốn cứu
    Thủy Thanh, chúng ta phải làm rất nhiều chuyện, ngay cả chén trà đắng còn
    không uống được, còn nói gì đến chuyện cứu người?

Thương Mẫn thè lưỡi, Cẩu Tử đã cho người mang lên mấy chén trà vừa đen vừa
đắng.

Cơ Nhược Tử dịu dàng nói:


  • Loại trà đắng này là thức uống ưa thích nhất của người Công quốc Thánh Uy
    Nhĩ, trước đây vài ngày, khi số đặc sứ đầu tiên của Công quốc Thánh Uy Nhĩ vào
    kinh, ta liền sai người đến xin một ít ở chỗ Thái tử phi. Mặc dù uống vào thì
    đắng, nhưng sau khi nuốt xuống dư vị lại ngọt ngào, có tác dụng làm cho tinh
    thần thanh tĩnh, có thể gọi là loại trà cực phẩm. Mấy ngày nay ta đã uống rất
    nhiều, dần dần cũng quen với hương vị của nó, các người hãy nếm thử một chút,
    muốn giao tiếp với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, chúng ta nhất định phải thích
    ứng với phong tục tập quán của đối phương. Trà này chính là một trong số đó.

Vẫn là Vân Nghê thông tuệ hơn người, nàng lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói
của Cơ Nhược Tử:


  • Ý của Cơ tỷ tỷ là nếu chúng ta muốn cứu Thủy Thanh, vậy cũng phải liên hệ
    với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, bắt bọn họ cho mượn đường hay sao?


  • Đúng vậy!


Cơ Nhược Tử gật đầu:


  • Ngoại trừ cách này ra, không còn cách nào khác.

Hồng Nhạn lập tức nói:


  • Người Công quốc Thánh Uy Nhĩ không có khả năng đồng ý cho Thiết Huyết Trấn
    mượn đường, nhưng Thiết Huyết Trấn cũng chưa chắc đã có thể thoát thân khỏi Đế
    quốc Kinh Hồng.


  • Thiết Huyết Trấn có thể thoát khỏi Đế quốc Kinh Hồng hay không, đó là vấn
    đề mà bọn họ phải lo lắng và đối mặt, chúng ta không giúp được gì trong chuyện
    ấy, cho nên căn bản là không cần suy nghĩ. Tuy nhiên ta tin rằng với năng lực
    của Thủy Thanh, trong một khoảng thời gian ngắn, chàng ở Đế quốc Kinh Hồng
    tuyệt đối sẽ không có phiền phức gì quá lớn. Trận đại thắng thành Bình Dương
    đã cho Thủy Thanh một khoảng thời gian quý báu, chỉ cần chàng có thể nắm chắc
    cơ hội này, kiên trì một thời gian nữa không thành vấn đề. Chuyện mà chúng ta
    phải làm bây giờ là mau chóng thúc đẩy người Công quốc Thánh Uy Nhĩ cho mượn
    đường.


Phong Nương Tử lại hỏi:


  • Nhưng bệ hạ đã đàm phán thất bại với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, chúng ta
    có năng lực, có biện pháp gì làm được chuyện mà bệ hạ không làm được?

Cơ Nhược Tử cười lạnh lẽo:


  • Bệ hạ không làm được bởi vì ông ấy là Hoàng đế, là nam nhân quen ở trên
    cao, cho dù ông ấy đàm phán với người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, cũng là lấy tư
    thế Thiên triều thượng đẳng mà nói chuyện với một quốc gia hạ đẳng. Mà chúng
    ta lại khác, vì muốn hoàn thành lần đàm phán này, chúng ta sẽ dùng bất cứ thủ
    đoạn tồi tệ nào. Trên thực tế, sự hiểu biết của ta đối với người Công quốc
    Thánh Uy Nhĩ cũng khá rõ ràng, trong khoảng thời gian này ta đã nghiên cứu rất
    kỹ. Chỉ cần chúng ta giải quyết vài vấn đề, ta sẽ nắm chắc chín thành có thể
    khiến cho người Công quốc Thánh Uy Nhĩ mở hành lang Thánh Khiết, cho Thiết
    Huyết Trấn mượn đường!

Các nàng nghe vậy mừng rỡ:


  • Tỷ tỷ nói mau, rốt cục phải làm thế nào mới có thể khiến cho đám khốn kia
    đồng ý cho mượn đường?

Cơ Nhược Tử thản nhiên nói:


  • Tuy rằng Đế quốc Thiên Phong ta quân lực hùng mạnh, nhưng về mặt ngoại giao
    vẫn còn yếu kém. Trong giới ngoại giao có một câu vô cùng chí lý: lúc lực
    lượng hùng mạnh, lực lượng chính là ngoại giao; khi lực lượng nhỏ yếu, ngoại
    giao chính là lực lượng (sức mạnh). Từ trước tới nay, Đế quốc Thiên Phong toàn
    là dùng lực lượng mà ngoại giao, bằng vào quân uy hiển hách của mình. Thế
    nhưng hôm nay, Thiết Huyết Trấn bị người vây khốn, bắt buộc chúng ta không thể
    không ngoại giao theo một đường lối ôn hòa hơn, vậy mới có thể giải quyết được
    vấn đề nan giải này. Mà nếu muốn làm được điểm này, nhất định phải hiểu biết
    về người Công quốc Thánh Uy Nhĩ trước đã. Xin hỏi các vị, trước đây có ai hiểu
    biết qua về người Công quốc Thánh Uy Nhĩ hay không?

Các nàng ngơ ngác nhìn nhau, không ai đáp được câu nào.

Cơ Nhược Tử thở dài:


  • Đâu chỉ các người mà thôi, ngay cả bệ hạ cũng không thật sự hiểu biết về
    quốc gia này!

o0o

Có người nói rằng, nữ nhân là chính trị gia trời sinh, cũng có người nói, nữ
nhân là nhà ngoại giao trời sinh.

Là chính trị gia hay nhà ngoại giao cũng vậy, có một chuyện không thể nào phủ
nhận, đó là sự nhạy bén sâu sắc về hai phương diện chính trị và ngoại giao của
nữ nhân tuyệt đối không thua kém nam nhân chút nào. Mặc dù Cơ Nhược Tử chưa
bao giờ tham gia thật sự vào hai phương diện này, nhưng sự lịch duyệt của nàng
ở trong cung, cũng chính là yếu tố cơ bản nhất, đó chính là tính tình lòng dạ
của con người.

Cơ Nhược Tử vốn hiểu rõ về sự xảo trá của lòng dạ con người, bèn đem ra cân
nhắc vấn đề trên góc độ này, sau đó suy tư, nghiên cứu, phân tích về người
Công quốc Thánh Uy Nhĩ, rốt cục cũng phát hiện ra một vài điểm hoàn toàn khác
nhau giữa người Đế quốc Thiên Phong và người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.

Nàng hiểu ra rằng, thì ra người Đế quốc Thiên Phong chưa từng hiểu rõ thật sự
về Công quốc Thánh Uy Nhĩ và dân chúng của nó.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #194