Người đăng: khuynhtanthienha10@
Không ai ngờ rằng kế hoạch tấn công Hàn Phong quan của Thiển Thủy Thanh mới
vừa thất bại, hắn đã lập tức lập nên chiến tích huy hoàng như vậy bên trong
lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng. Người đời nói rằng Thiển Thủy Thanh chính là
một con chó điên, cho dù chết cũng phải cắn trả địch nhân một cái, hơn nữa cắn
vô cùng hung ác. Tổn thất tám vạn quân thủ thành của Đế quốc Kinh Hồng, cộng
thêm tổn thất do Phương Hổ dẫn dắt Thiết Phong Kỳ tạo thành lúc trước, bao
nhiêu đó đã đủ để bù lại tổn thất mà Thiết Huyết Trấn bị tiêu diệt trong tương
lai.
Đương nhiên chuyện tính toán ích lợi được mất trên sinh mạng như vậy chỉ là
chuyện của những người bàng quan, còn đối với những kẻ trong cuộc và thân nhân
của họ, bọn họ lại có cảm nhận hoàn toàn khác. Bọn họ không cần Thiết Huyết
Trấn lập nên chiến tích huy hoàng, mà chỉ hy vọng Thiết Huyết Trấn có thể còn
sống trở về.
Lúc ai ai cũng nói rằng Thiển Thủy Thanh sẽ chết rất nhanh ở Đế quốc Kinh
Hồng, Thương Mẫn sợ tới mức không biết nên làm thế nào cho phải. Vốn nàng
không biết Thiển Thủy Thanh đi Đế quốc Kinh Hồng, tin tức Thiết Phong Kỳ bị
bao vây bốn phía trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng vẫn bị Thương Dã Vọng phong
tỏa. Thế nhưng tới lúc này, tin Liệt Cuồng Diễm chết đã truyền ra, Thương Dã
Vọng không thể nào ém nhẹm bất cứ tin tức nào được nữa. Vân Nghê thì sợ tới
mức hoa dung thất sắc, không thể ngờ rằng chuyện phát triển tới mức này, chẳng
lẽ bọn họ nhất định phải bị chia lìa hay sao?
Mặc dù Thiển Thủy Thanh đạt được một trận thắng huy hoàng, nhưng đối với người
Đế quốc Thiên Phong mà nói, trận đó thật ra là một trận đại bại của Thiết
Huyết Trấn. Số mạng của hai vạn bảy ngàn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn liên quan
đến rất nhiều người nhà của họ. Tất cả đều hỏi Thiết Huyết Trấn còn có thê còn
sống trở về được hay không…
Thành Thương Thiên, trong phủ của Dũng Xương hầu.
Những tiếng động ầm ĩ đột nhiên vang lên trước phủ, sau đó là giọng của Cẩu Tử
kêu to:
Sau đó là giọng đầy tức giận của Vân Nghê:
Sau đó là giọng cao vút của Thương Mẫn:
Cẩu Tử khóc không ra nước mắt.
Cửa thư phòng vụt mở, Cơ Nhược Tử từ trong đi ra, miệng cười thi lễ:
Vân Nghê và Thương Mẫn đồng thời kinh ngạc, Cơ Nhược Tử hôm nay còn đâu nét
phong tình hấp dẫn mê người khi trước?! Đứng trước mặt các nàng lúc này là một
nữ nhân thân hình tiều tụy vì mệt nhọc quá độ, đôi mắt đẹp giờ đây lõm sâu
vào, nổi lên hai quầng mắt thâm đen, đầu tóc rối tung, cả người gầy đi thấy
rõ.
Vân Nghê cả kinh:
Cẩu Tử bên cạnh thở dài:
Thật ra Cơ cô nương đã biết chuyện này trước hai vị Công chúa một bước, mấy
ngày nay nàng vẫn nhốt mình trong thư phòng, ăn uống tắm rửa ngay trong đó. Ta
biết hai vị Công chúa tức giận Cơ cô nương không báo sớm chuyện này, tuy nhiên
chỉ là Cơ cô nương không muốn hai vị lo lắng sợ hãi quá mức mà thôi…
Chẳng lẽ bây giờ chúng ta không cần lo lắng sợ hãi hay sao?
Người nói lời này chính là Hồng Nhạn đang từ ngoài cửa đi vào. Nghe tin Thiết
Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, nàng cũng vô cùng sợ hãi, dù sao
lúc này Lâm Dược cũng xuất chinh cùng với Thiển Thủy Thanh.
Phía sau Hồng Nhạn còn có Nhạc Thanh Âm.
Cơ Nhược Tử khẽ mỉm cười:
Bốn người đồng thời ngẩn ngơ, Cơ Nhược Tử đã nghiêm mặt nói:
o0o
Sách vở trong thư phòng chất cao thành một ngọn núi nhỏ.
Từ lúc biết Liệt Cuồng Diễm chết đi, Quân đoàn Bạo Phong rút lui về phía sau,
Cơ Nhược Tử vốn hiểu biết về thế cục biến hóa hơn những người khác lập tức
nhốt mình trong thư phòng, không chịu gặp bất cứ kẻ nào, cho đến bây giờ mọi
người tới tìm nàng. Sự mệt nhọc tiều tụy của nàng không phải là do đau buồn mà
ra, chính là vì quá mệt nhọc.
Nàng cũng giống như Thiển Thủy Thanh, bọn họ không phải là loại người lãng phí
thời gian vào việc ngồi hối hận, đau buồn và khổ sở, mà là lập tức nghĩ biện
pháp giải quyết vấn đề.
Vào thư phòng rồi, lúc này Cơ Nhược Tử mới nói:
Vân Nghê vội la lên:
Thương Mẫn cũng vội vàng bổ sung:
Thương Mẫn vừa nói xong liền bật khóc bức nở.
Sau khi tin Liệt Cuồng Diễm chết truyền ra, Thương Dã Vọng biết kế hoạch tấn
công Hàn Phong quan đã phá sản, phải lập tức nghĩ cách cứu Thiết Huyết Trấn
ra. Nếu không cho dù năng lực Thiển Thủy Thanh có lớn bằng trời đi nữa, sớm
muộn gì cũng phải chết nơi đất khách quê người.
Sau khi Quân đoàn Bạo Phong rút lui, Thương Dã Vọng bắt đầu hẹn ngày gặp mặt
đặc sứ của Công quốc Thánh Uy Nhĩ. Vị đặc sứ này vốn là tới đây để kháng nghị
với Thương Dã Vọng về chuyện người Đế quốc Thiên Phong tấn công Đế quốc Kinh
Hồng, khi đó Thương Dã Vọng cũng không để ý tới hắn. Nhưng hiện tại Thương Dã
Vọng lại phải chủ động mời vị đặc sứ này tới đàm phán, hy vọng có thể mượn
đường của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ.
Tuy nhiên đáng tiếc rằng bọn người Công quốc Thánh Uy Nhĩ kia sau khi nghe
xong chuyện này lập tức muốn chèn ép, đưa ra một cái giá trên trời với Thương
Dã Vọng: Thứ nhất, sau khi cánh quân của Thiển Thủy Thanh tiến vào Công quốc
Thánh Uy Nhĩ, phải lập tức giao ra tất cả vũ khí trang bị cùng chiến mã, phải
đi theo lộ trình chỉ định của bọn chúng để quay về Đế quốc Thiên Phong, người
Công quốc Thánh Uy Nhĩ sẽ không trả lại số vũ khí trang bị này. Thứ hai, người
Đế quốc Thiên Phong phải trả cho mỗi tên binh sĩ Thiết Huyết Trấn trở về là
năm mươi lượng bạc trắng, tướng lĩnh từ cấp Doanh Chủ trở lên mỗi người một
trăm lượng vàng, bản thân Thiển Thủy Thanh là một vạn lượng vàng. Thứ ba, cho
phép người Công quốc Thánh Uy Nhĩ ra vào phía Đông hành lang Thánh Khiết, nơi
đây sẽ do người Công quốc Thánh Uy Nhĩ và Quân đoàn Tường Long cùng nhau phụ
trách công tác bảo vệ, ích lợi chia đôi. Thứ tư, mở cảng Vọng Thiên ra để
người Công quốc Thánh Uy Nhĩ có thể tự do buôn bán. Thứ năm, trong vòng hai
mươi năm tới, Đế quốc Thiên Phong không được tấn công Đế quốc Kinh Hồng, thứ
sáu…
Những điều kiện sau đó không cần nói nữa.
Đối với Thương Dã Vọng mà nói, tiền bạc chỉ là chuyện nhỏ, giá trị của Thiết
Huyết Trấn xứng đáng để bỏ tiền ra, chuyện mở cảng Vọng Thiên cũng có thể chấp
nhận. Thế nhưng hai điều kiện cho phép người Công quốc Thánh Uy Nhĩ tiến vào
phía Đông hành lang Thánh Khiết cùng hai mươi năm không được tấn công Đế quốc
Kinh Hồng, đây thật sự là muốn lấy cái mạng già của Thương Dã Vọng.
Nhất là điều kiện không được tấn công Đế quốc Kinh Hồng trong vòng hai mươi
năm, bất kể thế nào, Thương Dã Vọng cũng không có khả năng đồng ý với điều
kiện như vậy. Mà người Công quốc Thánh Uy Nhĩ cũng không ủng hộ hành động quân
sự của người Đế quốc Thiên Phong đối với Đế quốc Kinh Hồng, vì vậy cho nên dẫn
đến bế tắc trong việc đàm phán.
Đối với Thương Dã Vọng mà nói, hy sinh Thiển Thủy Thanh đương nhiên là đáng
tiếc, nhưng mất đi quyền chủ động dài tới hai mươi năm đối với người Đế quốc
Kinh Hồng, chuyện này lại liên quan tới đại sự quốc gia. Người Công quốc Thánh
Uy Nhĩ đưa ra giá vô cùng ác độc, ngay cả đường trả giá Thương Dã Vọng cũng
không có, cho nên ông ta đành nói từ xa với Thiển Thủy Thanh một câu: “Trẫm đã
làm hết sức vì ngươi, giờ ngươi hãy tự cầu phúc đi thôi!”.
Không thể nào trông cậy một Hoàng đế sẽ làm quá nhiều vì thần tử của mình, đối
với Thương Dã Vọng mà nói, quả thật chuyện này ông ta đã làm hết sức, cho nên
ngay cả thần dân của ông cũng không thể nói gì hơn.
Nhưng đối với các nàng Cơ Nhược Tử, Vân Nghê mà nói, Thiển Thủy Thanh là ông
trời của các nàng, bằng bất cứ giá nào các nàng cũng phải cứu hắn ra.
Cho nên lúc Thương Mẫn chạy đi tìm Thương Dã Vọng bắt buộc ông ta phải đồng ý
với điều kiện của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, với thân phận nữ nhân của
nàng, không bị một cái tát như trời giáng của phụ hoàng đã là chuyện vô cùng
may mắn.
Hồng Nhạn cũng nói:
Giọng Nhạc Thanh Âm nghẹn ngào:
Bốn nữ nhân ngươi một câu ta một câu, làm cho Cơ Nhược Tử nghe mà cảm thấy đau
đầu. Lúc này nàng mới hỏi với vẻ thiếu kiên nhẫn:
Bốn nữ nhân cùng nhìn về phía Cơ Nhược Tử, đồng thanh nói:
Vẫn là cầu người khác, Cơ Nhược Tử chỉ còn nước thở dài.
Nàng vỗ vỗ trán mình, sau đó nghiêm nghị nói:
Nếu như lúc trước ta cũng giống các người, ngoại trừ cầu xin người khác thì
không còn biện pháp nào, như vậy Thủy Thanh thật sự chết chắc còn gì?! Các tỷ
muội, muốn cứu trượng phu của chúng ta trở về, hiện giờ cũng chỉ có thể dựa
vào bản thân chúng ta, không thể nào dựa vào người khác!
Bản thân chúng ta?
Các nàng nghe vậy đều kinh ngạc.
Cơ Nhược Tử gật đầu khẳng định:
Vân Nghê mừng rỡ nói:
Tỷ tỷ cứ nói, tỷ muốn cái gì, Thiên Hạ Vân gia ta đều có thể đáp ứng! Mặc
dù Thiên Hạ Vân gia không nhiều tiền lắm, nhưng kẻ sĩ có gan liều chết đi cứu
nguy cho đất nước cũng không ít!
Đúng đúng, Hồng gia ta cũng không ít nhân thủ, trong nhà cũng có nuôi dưỡng
ít kẻ sĩ tài ba!
Hừ, bản Công chúa tốt xấu gì cũng là Công chúa, chỉ cần có thể cứu Phò mã
ra, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!
Tuy Thanh Âm là nữ nhân chân yếu tay mềm, nhưng ngày thường cũng có dành
dụm được chút ít, chỉ cần tỷ tỷ có thể cứu Thủy Thanh ra, Thanh Âm nguyện mang
tặng hết! Vả lại Thanh Âm giao tiếp rộng rãi, cũng có thể lôi kéo một ít người
tài giúp đỡ!
Năm nữ nhân nhìn nhau chằm chằm, đột nhiên bật cười, những phiền não vừa rồi
tự nhiên không cánh mà bay.