Người đăng: khuynhtanthienha10@
Dù thế nào đi nữa, có Tây Lĩnh Dã, sự sinh tồn của tất cả tướng sĩ Thiết Huyết
Trấn từ Thiển Thủy Thanh trở xuống đều nắm chắc hơn vài phần. Tuy nhiên lo
lắng đến thân phận hiển hách của Tây Lĩnh Dã, làm sao để sắp xếp cho Tây Lĩnh
Dã đã trở thành một vấn đề khiến cho mọi người đau đầu. Nếu như Tây Lĩnh Dã
không biết tốt xấu, lấy thân phận Đại Tướng quân yêu cầu đoạt quyền, bắt Thiển
Thủy Thanh đứng sang bên, như vậy sẽ khiến cho mọi người vô cùng khó xử.
May mắn là Tây Lĩnh Dã hiểu được sự hiện diện của mình ở Thiết Huyết Trấn có ý
nghĩa như thế nào, cho nên chủ động yêu cầu lấy thân phận tham mưu giúp Thiển
Thủy Thanh vạch ra kế hoạch, hết thảy vẫn lấy mệnh lệnh của Thiển Thủy Thanh
làm chủ, cùng tiến thoái với Thiết Huyết Trấn. Trong quân không thể có hai thủ
lĩnh, nhờ Tây Lĩnh Dã thông tình đạt lý, xem như giải quyết được một phiền
phức lớn. Vào ban đêm, Thiển Thủy Thanh triệu tập mọi người một lần nữa.
Lúc này đây, kế hoạch vốn mông lung mờ mịt của hắn rốt cục cũng đã có bước đi
rõ ràng.
Mộc Huyết lập tức nói:
Phương Hổ lắc đầu:
Vô Song lập tức nói:
Bích Không Tình và Thủy Trung Đường đồng thời lắc đầu:
Thác Bạt Khai Sơn lớn tiếng nói:
Tây Lĩnh Dã cười nói:
Tây Lĩnh Dã vô cùng xem trọng Thiển Thủy Thanh, khi ông ta ở Đế quốc Kinh Hồng
đã nghe được rất nhiều tin tức về Thiển Thủy Thanh, biết hắn tuyệt đối là một
tướng lãnh chỉ huy thiên tài. Lúc trước Phương Hổ dẫn dắt Thiết Phong Kỳ, trên
thực tế chỉ trong vòng nửa tháng đã bị địch nhân bao vây chặt chẽ.
Lôi Hỏa giơ hai tay ra:
Tây Lĩnh Dã cười nói:
Lúc ông ta nói những lời này, ánh mắt đặc biệt nhìn về phía Thiển Thủy Thanh,
ông ta biết rõ nhất định Thiển Thủy Thanh đã có kế hoạch của hắn.
Quả nhiên, các tướng nghị luận sôi nổi nhưng không ai đưa ra được một biện
pháp thật sự tốt nào cả, cuối cùng chỉ có thể cùng nhìn về phía Thiển Thủy
Thanh. Bọn họ biết rõ, trong giờ phút quan trọng này, Thiển Thủy Thanh nhất
định sẽ không làm cho bọn họ thất vọng, nhưng lời nói tiếp theo của Thiển Thủy
Thanh vẫn làm cho tất cả mọi người chấn động.
Bởi vì Thiển Thủy Thanh nói rằng:
Ngay cả Phương Hổ vốn to gan lớn mật cũng bị dọa cho nhảy dựng, kêu to:
Thiển Thủy Thanh nghiêm mặt nói:
Giây phút ấy, ánh mắt hắn trở nên vô cùng nóng bỏng, hắn lớn tiếng nói:
-… Trước khi Đế quốc mở ra con đường về nhà cho chúng ta, chúng ta phải nhớ thật kỹ một câu: nếu đấu tranh để cầu bình yên, ắt bình yên còn mãi, còn lấy thỏa hiệp để cầu bình yên, ắt bình yên sẽ mất. Muốn đối phó với địch nhân của chúng ta, chỉ có chạy trốn không thôi chắc chắn là chưa đủ, chúng ta phải vừa trốn vừa đánh, trên đường lẩn trốn thỉnh thoảng quay đầu lại cắn cho chúng một cái. Nếu muốn rời khỏi mảnh đất này, trước hết chúng ta phải làm cho bọn chúng tự lo thân còn chưa xong, không còn hơi sức quản đến chúng ta. Chúng ta phải làm cho quân địch biết rằng, cho dù Thiết Huyết Trấn bị nhốt trên mảnh đất này, nhưng vẫn còn năng lực gây nên sóng gió y như trước, cũng còn có tư cách làm cho bọn chúng phải sợ hãi. Chúng ta muốn cho bọn chúng hiểu rằng chúng ta không phải là cá trong chậu, chim trong lồng, mà trong lồng giam của chúng chính là một con mãnh hổ! Nếu bọn chúng coi thường chúng ta, vậy phải cẩn thận chúng ta có thể ăn luôn xương của chúng! Chúng ta phải thi thố ra hết mọi thủ đoạn trên mảnh đất này, làm cho bọn chúng không được yên ổn, làm cho bọn chúng không được thỏa mãn, làm cho bọn chúng mỗi giờ mỗi khắc đều bị vướng bận, làm cho bọn chúng vì chúng ta mà hàng ngày đứng ngồi không yên. Chúng ta dùng lòng can đảm chiến đấu chống lại quốc gia này, bất kể là thành công hay thất bại, Đế quốc Kinh Hồng nhất định phải xong đời!
-… Trong lịch sử, chưa bao giờ có một cánh quân nào sau khi bị nhốt trong một quốc gia có thực lực quân sự đầy đủ, kinh tế xã hội đều ổn định, mà vẫn có thể ung dung rời đi. Nhưng đó là vì những cánh quân ấy mỗi khi gặp phải khốn cảnh như vậy, trước tiên đã mất đi lòng can đảm chống lại. Bọn họ đều bị đuổi giết một cách bị động, mà không chủ động đánh trả đối thủ trong hoàn cảnh khó khăn ấy. Bọn họ mất đi niềm tin chiến đấu, cũng không có tư cách theo đuổi thắng lợi. Nếu chúng ta thật sự cho rằng mình là kẻ thất bại, phải chạy trốn, vậy chúng ta sẽ mất đi lòng can đảm và ý chí đối đầu trực diện với địch. Cho nên chúng ta nhất định phải dũng cảm đối mặt với mỗi trận chiến kế tiếp, thậm chí là chủ động khơi lên chiến tranh! Lịch sử là do con người sáng tạo, quy tắc là do con người phá vỡ, bất kể con đường phía trước có gian nan đến mức nào, chúng ta cũng phải có lòng tin và quyết tâm khai phá nó. Thiển Thủy Thanh ta từng lập ra kỳ tích ở Chỉ Thủy, như vậy cũng có thể lập ra kỳ tích ở Đế quốc Kinh Hồng. Ta dùng sinh mạng của ta thề với các ngươi rằng, ta nhất định sẽ mang các ngươi về nhà! Nhưng chúng ta phải ôm quyết tâm liều chết bước trên con đường về nhà, chuyện này không thể trông cậy vào may mắn. Vì sống sót cũng vậy, vì lấy lại vốn cũng vậy, bất kể vì lý do nào, chúng ta cũng không được phép yếu đuối buông bỏ không dám chiến đấu, co đầu rút cổ trong rừng. Chúng ta đều là quân nhân của Đế quốc, chúng ta dùng phương pháp của chính mình để tranh thủ quyền sinh tồn cho chính mình! Thà là ta chấp nhận cho quân ta tử trận sa trường một cách quang vinh, chứ không muốn cho bọn họ vì đói mà chết ở vùng hoang vu hẻo lánh! Từ ‘chịu nhục’ không thích hợp với ta, đặt mình vào chỗ chết mới cầu sinh, đó mới là mục tiêu mà chúng ta theo đuổi!
-… Hôm nay, tại nơi này, chúng ta sẽ đặt mình vào chỗ chết rồi mới cầu sinh, vào lúc người Đế quốc Kinh Hồng nghĩ rằng chúng sắp tiêu diệt được chúng ta, ta muốn tranh trước cho một chúng một sự ngạc nhiên vui mừng, làm cho bọn chúng biết Thiết Huyết Trấn không phải dễ tiêu diệt như vậy! Chúng ta phải khuấy động quốc gia này, làm cho bọn chúng hoàn toàn hỗn loạn, sau đó mạo hiểm trong đường tơ, thừa dịp thắng mà về nước! Nhớ kỹ rằng, ta không chỉ muốn đưa các ngươi trở về, ta còn muốn đưa các ngươi trở về trong tư thế của người chiến thắng! Đây là hứa hẹn của Thiển Thủy Thanh ta đối với các ngươi!
Theo lời hứa hẹn trang nghiêm của Thiển Thủy Thanh, trận chiến tung hoành của
Thiển Thủy Thanh ở Đế quốc Kinh Hồng rốt cục đã chậm rãi mở màn.
Hội nghị thành Bình Dương ngày Ba tháng Mười Một năm Một Trăm Lẻ Ba đã trở
thành một mốc kỷ niệm đang nhớ vĩnh viễn của đời sau. Hội nghị này, Thiển Thủy
Thanh đã đưa ra kế hoạch tung hoành, sau khi mất mấy ngày suy nghĩ tính toán
tỉ mỉ, Thiển Thủy Thanh và các tướng của hắn bèn đem kế hoạch lớn mật kinh
người ấy ra thảo luận một lần cuối cùng dưới ánh đèn mờ nhạt, một âm mưu to
lớn quét ngang toàn bộ Đế quốc Kinh Hồng cũng đã được triển khai như vậy.
Cùng lúc đó, ở thành Thương Thiên, một kế hoạch giải cứu lớn lao do một người
khác bày ra cũng đã bắt đầu một cách oanh oanh liệt liệt.
o0o
Tháng Mười năm nay bị máu tươi nhuộm thành sắc đỏ.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mấy tin tức kinh người liên tiếp truyền ra đã
làm cho đại lục Quan Lan chấn động đến run rẩy.
Đầu tiên là tin tức về cái chết của Liệt Cuồng Diễm hấp dẫn các thầy bói ở
khắp đại lục tiên đoán ngày chết cho người khác. Sau đó Hàn Phong quan phát ra
một bản thông cáo, nói rõ Thiển Thủy Thanh không phải đưa vào Đế quốc Kinh
Hồng chỉ có một Thiết Phong Kỳ, mà là toàn bộ Thiết Huyết Trấn. Cô Chính Phàm
tuyên bố với người đời rằng Thiết Huyết Trấn xâm nhập Đế quốc Kinh Hồng đơn
độc như vậy, hiện giờ lên trời không được, xuống đất không xong, người Đế quốc
Kinh Hồng sẽ tiêu diệt toàn quân Thiết Huyết Trấn, tự tay giết chết Thiển Thủy
Thanh để an ủi vong hồn của các chiến sĩ tử trận.
Sau đó không lâu là tin tức về trận đại chiến thành Bình Dương, Thiết Huyết
Trấn thắng lợi hoàn toàn được truyền ra. Nhưng lần này, người Đế quốc Kinh
Hồng không hề tung tin này ra, mà là cảnh tượng vô số quân Đế quốc Kinh Hồng
thua chạy điên cuồng trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng đã lọt vào mắt của mật
thám các nước khác, lập tức bọn họ truyền về cho quốc gia mình.