Hội Nghị Bình Dương (thượng)


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Thiển Thủy Thanh cười nói:
- Bọn thương nhân Liên minh các thành thị tự do vốn ham lợi khinh nghĩa, chỉ
cần cho bọn chúng tiền, chuyện gì bọn chúng cũng có thể làm được. Một con
đường về nhà thoải mái như vậy, người Đế quốc Kinh Hồng không thể nào không
nhìn thấy. Nếu như đi theo ngã đó, có nghĩa là chúng ta phải đi qua biển, mà
trên biển, quân Đế quốc Thiên Phong chỉ là một bầy dê chờ đồ tể giết mổ mà
thôi. Chỉ cần Lương Khâu Húc chịu bỏ tiền ra, ta tin rằng bọn thương nhân kia
rất sẵn lòng lấy danh nghĩa tai nạn mà chôn vùi chúng ta dưới đáy biển.
Mọi người đều gật đầu, bọn thương nhân của Liên minh các thành thị tự do quả
thật không thể nào tin được, nếu như giao tiếp cùng bọn chúng, vậy thật sự là
quá phiêu lưu. Lúc trước người Đế quốc Thiên Phong không chịu mượn đường ngã
Liên minh các thành thị tự do, chính là vì nguyên nhân như vậy.
- Vậy ý của Thiển thiếu là muốn đi theo hành lang Thánh Khiết hay sao?


  • Đúng vậy!

Thiển Thủy Thanh khẽ gật đầu:


  • Hành lang Thánh Khiết là con đường duy nhất chúng ta có thể về nhà.

Thủy Trung Đường lập tức nói:


  • Nhưng Đế quốc từng vài lần mượn đường của người Công quốc Thánh Uy Nhĩ, đều
    bị bọn họ từ chối. Chuyện tấn công Đế quốc Kinh Hồng, cho tới bây giờ người
    Công quốc Thánh Uy Nhĩ đều kiên quyết chống lại, ta thấy bọn chúng sẽ không
    cho chúng ta mượn đường một cách dễ dàng như vậy.

Thiển Thủy Thanh lập tức lắc đầu:


  • Vậy thì chưa chắc, trước khác nay khác, trước kia chúng ta mượn đường là
    xuất binh tấn công đối phương, người Công quốc Thánh Uy Nhĩ lo lắng cho ích
    lợi của bọn chúng, tự nhiên bất kể thế nào cũng không thể bằng lòng. Nhưng lúc
    này đây là cho chúng ta mượn đường trở lại Đế quốc Thiên Phong, tính chất hoàn
    toàn khác nhau, cũng còn có đường để đàm phán. Binh lực Thiết Huyết Trấn tổng
    cộng chỉ có hơn hai vạn, không có khả năng sinh ra uy hiếp sự an toàn của Công
    quốc Thánh Uy Nhĩ, cho nên bọn họ cũng sẽ không lo lắng về phương diện này.
    Cho nên, vấn đề duy nhất chính là, Đế quốc bằng lòng bỏ ra số tiền nhiều hay
    ít để mượn con đường này. Hiện tại ta lo lắng nhất chính là người Đế quốc Kinh
    Hồng sẽ ra tay cản trở, cùng lúc tăng cường lực lượng phong tỏa hành lang
    Thánh Khiết, mặt khác giật dây cổ vũ cho Công quốc Thánh Uy Nhĩ để từ chối cho
    chúng ta mượn đường. Đối với Đế quốc Thiên Phong mà nói, nếu muốn bọn chúng
    cho mượn đường, phải xem Đế quốc bằng lòng trả giá như thế nào. Nếu không,
    chúng ta không đi qua con đường này được!


  • Nói như vậy, hiện giờ vận mệnh của chúng ta lệ thuộc trong tay Đế quốc,
    trong tay của Dã Vương.


Tất cả mọi người cùng thở dài. Muốn Hoàng đế cứu thần tử, cũng cần phải trả
một cái giá nhất định, chuyện này đối với Hoàng đế mà nói, chỉ sợ là yêu cầu
hơi cao, chỉ cần người Công quốc Thánh Uy Nhĩ ra giá cao một chút, Thương Dã
Vọng sẽ rất khó gật đầu.

Thiển Thủy Thanh cười nói:


  • Mọi người cứ yên tâm, nhất định Dã Vương sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hơn
    nữa những người trong triều, bao gồm Cơ Nhược Tử nhất định sẽ thúc đẩy việc
    này, ta tin tưởng bọn họ sẽ không làm cho chúng ta thất vọng, hiện tại vấn đề
    duy nhất chính là thời gian. Xin mọi người cứ tin ta, chỉ cần Thiết Huyết Trấn
    chúng ta một ngày chưa bị diệt, như vậy quyết tâm cứu chúng ta của Đế quốc sẽ
    ngày càng cao. Chúng ta tiêu dao ở Đế quốc Kinh Hồng càng lâu, người Đế quốc
    Kinh Hồng càng chịu nhiều khổ sở. Nếu như muốn về lại quê nhà, như vậy chuyện
    đầu tiên cần làm là phải sống sót trên mảnh đất này…

Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài có quân truyền lệnh bẩm báo:


  • Báo, có một vị lão nhân muốn gặp Chưởng Kỳ Thủy Trung Đường.

Thiển Thủy Thanh nhướng mày:


  • Là người nào?


  • Không biết, người đó không chịu nói tên, tuy nhiên lão nói việc này liên
    quan tới tính mạng của Thiết Huyết Trấn trong tương lai, xin cho gặp mặt… Lão
    ta nói chuyện bằng giọng của người Đế quốc Thiên Phong ta.


Các tướng nghe vậy ngẩn ra, Bích Không Tình nói:


  • Chẳng lẽ là mật thám của chúng ta ở bên này được tin nên tới gặp chúng ta?

Mộc Huyết lập tức nói:


  • Nếu là như vậy, phải xin gặp Thiển Trấn Đốc chứ không phải Trung Đường, hơn
    nữa mật thám Đế quốc Thiên Phong ta có phương pháp làm việc riêng, tuân theo
    quy ước, không phải là xin gặp mặt một cách lỗ mãng như vậy.

Thiển Thủy Thanh và Thủy Trung Đường nhìn nhau, đồng thời kêu lên:


  • Cho lão vào đây.

Cứ phỏng đoán lung tung không khéo sẽ bỏ lỡ thời cơ quan trọng.

Lão nhân được binh sĩ đưa vào đầu tóc rối bù như tổ quạ, trên người vừa bẩn
lại vừa thối, nhìn qua như một lão ăn mày. Một nhân vật giống như ăn mày như
vậy, nếu không phải ông ta nói giọng của người Đế quốc Thiên Phong, chắc chắn
bất kể như thế nào, binh sĩ Thiết Huyết Trấn cũng sẽ không cho ông ta tiến vào
gặp các tướng.

Nhưng lúc lão nhân kia vừa bước vào, Thủy Trung Đường lập tức giật mình, hắn
ngơ ngác nhìn gương mặt che lấp dưới mái tóc rối bời của lão nhân kia, trên
gương mặt võ vàng ấy lộ ra đôi mắt lấp lóe tinh quang sáng rực, biểu hiện
không giống với ánh mắt người thường, điều này làm cho hắn sợ run.

Lão nhân cười hăng hắc nói:


  • Thế nào hả, có phải vì lão phu lưu lạc tha hương đã quá lâu, cho nên Trung
    Đường hiền điệt không nhận ra ta sao?

Rốt cục Thủy Trung Đường bật kêu to:


  • Tây Phó Suất! Người là Tây Phó Suất!

Hắn vọt tới ôm chầm lấy lão nhân trước mặt.

Đùng! Cả hội nghị như bùng nổ, không ngờ lão nhân trước mặt lại là Phó Suất
Tây Lĩnh Dã của Quân đoàn Ưng Dương, nửa năm trước vì đại bại nên mất tích!

Thiển Thủy Thanh và các tướng dưới trướng nhìn nhau, đồng khời khom gối quỳ
xuống ôm quyền thi lễ:


  • Thiết Huyết Trấn Thiển Thủy Thanh và các tướng dưới trướng tham kiến Tây
    Đại Tướng quân!

Trước mặt Tây Lĩnh Dã, cho dù là Thiển Thủy Thanh cũng phải hành lễ cấp dưới.

Lúc ấy, Tây Lĩnh Dã chỉ thở dài:


  • Tất cả đứng lên đi, còn Tây Đại Tướng quân gì nữa, tướng thua trận không
    dám mạnh miệng, hiện tại ta chỉ là một lão già lưu lạc chạy nạn mà thôi. Ngược
    lại các ngươi… đúng là hậu sinh khả úy! Không ngờ Tây Lĩnh Dã ta còn sống tìm
    gặp được các ngươi!

o0o

Chiều hôm đó, sau khi Tây Lĩnh Dã tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa đàng hoàng, lập
tức toát ra phong thái hào hùng của một vị Đại Tướng quân. Thật ra ông ta cũng
không quá già, năm nay chỉ hơn bốn mươi, gần năm mươi tuổi mà thôi, sau khi
tẩy rửa thân thể, lập tức hiện ra phong thái phi phàm, tinh thần quắc thước.

Hình ảnh lão ăn mày khi trước là do Tây Lĩnh Dã cố ý cải trang để qua mắt
người Đế quốc Kinh Hồng. Khi đó ông ta đóng vai một lão ăn mày vừa câm vừa
điếc, ngày ngày nhờ đi xin ăn mà sống, mãi đến khi nghe nói Thiết Huyết Trấn
tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, ông ta mới vội vàng đuổi theo sau. Lúc trước Thiết
Phong Kỳ chạy trốn quá nhanh, ông ta đuổi theo không kịp, nhưng sau trận đại
chiến thành Bình Dương, phía Đông Đế quốc Kinh Hồng tạm thời không còn địch
nhân nào có thể uy hiếp tới Thiết Huyết Trấn nữa, vả lại các chiến sĩ cần nghỉ
ngơi hồi phục, vì vậy mới ở lại nơi đây, cho nên Tây Lĩnh Dã mới có cơ hội tìm
tới.

Tây Lĩnh Dã nhanh như gió cuốn mây trôi quét sạch một bàn đầy thức ăn, sau đó
vỗ vỗ vào bụng ra chiều thỏa mãn no nê, lúc này mới nói:


  • Đã lâu không được ăn một bữa no, đúng là gặp được người của mình vẫn tốt
    hơn!

Lúc này Thủy Trung Đường đã vô cùng nôn nóng, bèn cất tiếng hỏi:


  • Tây Phó Suất, hơn một năm qua, rốt cục ngài làm thế nào tiến vào Đế quốc
    Kinh Hồng? Vì sao lại lưu lạc đến hôm nay?

Tây Lĩnh Dã hừ lạnh:


  • Ta không phát hiện ra bí đạo trong rừng, ngươi thử nghĩ xem ta vào bằng
    cách nào? Tự nhiên là bị Cô Chính Phàm bắt làm tù binh rồi!

Tháng Chín năm ngoái, trong trận đại chiến bên bờ sông Tiểu Lương, sau khi
Quân đoàn Ưng Dương đại bại, Hàn Phong quan bắt được rất nhiều tù binh. Lúc đó
Tây Lĩnh Dã phụ trách chỉ huy quân đoạn hậu, yểm hộ Quân đoàn Ưng Dương rút
lui, vì vậy mới bị Cô Chính Phàm bắt sống. Tuy nhiên lúc Tây Lĩnh Dã thấy
không còn xoay chuyển được tình thế, biết rằng với thân phận của mình mà rơi
vào tay Cô Chính Phàm, không chỉ có chịu nhục, chỉ sợ còn bị Cô Chính Phàm
mượn ông ta để áp chế Đế quốc Thiên Phong. Ông ta quyết định rất nhanh, lột bỏ
trang phục Tướng quân, thay trang phục của binh sĩ bình thường. Cũng may ngày
thường Tây Lĩnh Dã rất được binh sĩ mến yêu, bởi vậy được các binh sĩ cùng bị
bắt hết lòng bảo vệ, thà chết chứ không chịu nói ra thân phận ông ta. Cứ như
vậy, Tây Lĩnh Dã trở thành một tên binh sĩ bình thường bị bắt chung với một
bọn tù binh đưa vào Đế quốc Kinh Hồng, trải qua kiếp sống lao động khổ sai cực
khổ tăm tối. Người Đế quốc Thiên Phong tưởng rằng ông ta mất tích, người Đế
quốc Kinh Hồng cũng không biết rằng bọn chúng được một bảo bối như vậy, cho
nên ông ta thoát nạn.

Trên đường vận chuyển tù binh, Tây Lĩnh Dã đã kích động binh sĩ của mình, cố ý
gây náo loạn, ông ta lập tức thừa cơ thoát đi, sau đó cải trang thành một lão
ăn mày, tránh né quân Đế quốc Kinh Hồng đuổi bắt. Quân Đế quốc Kinh Hồng chỉ
thấy một tên binh sĩ Đế quốc Thiên Phong chạy thoát cũng không quan tâm lắm,
nhưng vì chuyện yểm hộ ông ta chạy trốn, có hơn trăm tên tù binh tham gia vào
chuyện tạo ra hỗn loạn bị xử tử ngay tại chỗ. Nói đến đây, Tây Lĩnh Dã thổn
thức không thôi:


  • Tây Lĩnh Dã ta cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, chưa bao giờ thất bại thê
    thảm như năm ngoái. Không phải ta tiếc mạng này mà ẩn nhẫn trong doanh khổ
    sai, mà muốn lưu lại tấm thân hữu dụng để chuẩn bị một chút vì Đế quốc Thiên
    Phong. Hơn một năm qua, vốn ta đã có cơ hội trở về Đế quốc Thiên Phong, nhưng
    ta không cam lòng bỏ qua chuyện tìm hiểu Đế quốc Kinh Hồng. Tuy rằng mật thám
    của Đế quốc Thiên Phong ta cũng có thể làm việc này, nhưng dù sao bọn họ cũng
    không phải là quân nhân, không có khả năng dùng ánh mắt của một quân nhân quan
    sát tìm tòi hết thảy, cho nên ta làm chuyện này chưa chắc đã kém hơn bọn
    chúng. Hơn một năm nay, gần như ta đã đi khắp xó xỉnh của Đế quốc Kinh Hồng,
    vì muốn điều tra những tin tức tình báo quan trọng như cách phân bố quân lực
    các nơi, cách truyền tin, phương tức tổ chức của Đế quốc Kinh Hồng. Ta không
    biết đến khi nào thì những thứ này có tác dụng, nhưng ta biết nhất định sẽ có
    một ngày, chúng sẽ có tác dụng!

Nói đến đây, Tây Lĩnh Dã nhìn Thiển Thủy Thanh:


  • Kế hoạch của Thiển Tướng quân, hiện giờ cả thiên hạ đều đã biết, tuy kế
    hoạch tấn công Hàn Phong quan thất bại, nhưng không phải do lỗi của Tướng
    quân. Tướng quân lớn gan mà cẩn trọng, tính toán kỹ lưỡng mới hành động, thuộc
    hạ dũng cảm liều chết, dù biết rõ nhiệm vụ phải chết nhưng vẫn không oán không
    hối, Tây Lĩnh Dã ta vô cùng bội phục. Vốn ta tưởng rằng phải chờ đến khi Quân
    đoàn Bạo Phong tấn công Hàn Phong quan, lúc ấy ta mới có cơ hội xuất hiện,
    không ngờ ngày ấy lại đến mau như vậy. Thiển Tướng quân, hôm nay Tây Lĩnh Dã
    ta đến đây chính là mang tới cho ngươi một thứ quan trọng nhất: bản đồ phân bố
    binh lực cùng các nẻo đường lớn nhỏ, lộ trình hành quân cùng với tư liệu của
    các thành thị của Đế quốc Kinh Hồng. Lão phu tin rằng những thứ này sẽ giúp
    ích rất nhiều cho Thiết Huyết Trấn thoát khỏi hiểm cảnh hôm nay!

Việc Tây Lĩnh Dã xuất hiện đúng lúc đã giúp cho Thiển Thủy Thanh giải quyết
một vấn đề mà trước nay hắn vẫn cảm thấy khó khăn: Đó là hiểu biết về tình thế
địa lý của Đế quốc Kinh Hồng quá ít ỏi, do đó không thể thiết lập ra kế hoạch
chiến lược thiết thực hiệu quả.

Hắn nằm mơ cũng không ngờ, sau khi ông trời chơi khăm hắn một vố quá đau như
vậy, lại quay lại tặng cho hắn một lễ vật quý báu.

Đây có lẽ là phần thưởng cho việc hắn đã giải được câu đố ‘hổ lạc bình dương’,
bởi vì hắn tin rằng, nếu như con người có thể thắng được ý trời, vậy ông trời
sẽ ban thưởng, chứ không phải là hãm hại con người.

Điểm này có lẽ chỉ có kẻ giải được câu đố mới có thể nghĩ ra được.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #191