Người đăng: khuynhtanthienha10@
Đây là lần đầu tiên từ sau trận đại chiến thành Bình Dương, Thiết Huyết Trấn
thương thảo quyết định tương lai bọn họ sẽ đi theo con đường nào. Mặc dù trước
đó, ai ai cũng tin tưởng Thiển Thủy Thanh có thể dẫn bọn họ về nhà, nhưng bọn
họ cũng biết rõ, nhiệm vụ này khó khăn gian khổ tới mức nào. Nhưng nếu có thể
thành công, chỉ dựa vào điểm này đã đủ sức trở thành chiến dịch huy hoàng nhất
trong đời Thiển Thủy Thanh.
Giờ phút này, thấy ánh mắt mong chờ của mọi người đều đổ dồn vào mình, Thiển
Thủy Thanh hắng giọng nói:
- Ta biết hiện tại các ngươi đang suy nghĩ cái gì, nếu như ta đoán đúng, các
ngươi sẽ nghĩ chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, tiếp tục giết tới, giết
một tên lời một tên, cho đến khi tất cả chúng ta chết hết. Thứ hai, Thiển Thủy
Thanh ta trổ thần uy ngút trời, mọc ra hai cánh, mang theo các ngươi bay qua
sơn mạch núi Tiếp Thiên, trở lại quê nhà. Đáng tiếc, tử trận ta không chấp
nhận, còn chuyện mọc cánh ta làm không được!
Tất cả mọi người bật cười ha hả, Thiển Thủy Thanh đã nói đúng tâm sự trong
lòng mỗi người.
Thiển Thủy Thanh nhún vai:
- Chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta nhất định phải thừa nhận sự thật, đối
mặt với tất cả khó khăn. Như vậy sự thật chính là ở Đế quốc Kinh Hồng, trong
một trăm vạn quân chính quy, có sáu mươi vạn là quân trấn thủ vùng biên giới.
Binh lực ở một vùng Đông Nam, kể cả các thành trực thuộc quyền cai quản của
Hàn Phong quan có chừng hai mươi vạn. Vùng phía Bắc sát hành lang Thánh Khiết
có binh lực chừng hai mươi vạn. Vùng biên giới phía Tây giáp với các nước như
Phong quốc, Lê quốc, Khâu quốc...có binh lực mười lăm vạn. Dọc ranh giới Liên
minh các thành thị tự do ở phía Nam có binh lực năm vạn. Nếu như theo lý mà
nói, nếu muốn trở về Đế quốc Thiên Phong, như vậy đi theo ngã Liên minh các
thành thị tự do là thích hợp nhất. Tuy nhiên đáng tiếc là ta không dám làm
chuyện này!
- Vì sao vậy?
Tất cả mọi người đồng thanh hỏi.