Người đăng: khuynhtanthienha10@
Mặc dù chỉ có một vạn bảy ngàn người, nhưng Thiết Huyết Trấn đã tạo ra một
trận tập kích ngụy trang thành công.
Vì muốn làm cho người Đế quốc Kinh Hồng tưởng lầm rằng toàn bộ Quân đoàn Bạo
Phong đã đột phá được Hàn Phong quan, Thiển Thủy Thanh không chỉ làm giả quân
kỳ của các lộ quân, đồng thời còn bố trí tỉ mỉ đội hình kỵ binh xung phong. Số
kỵ binh xung phong phía trước có nhân số nhiều nhất, bọn họ hoàn toàn bố trí
theo đội hình kỵ binh bình thường, kéo dài ra thành hình chữ Nhất, dài tới gần
ngàn thước. Còn binh sĩ ở phía sau, mỗi hàng chỉ có không tới một nửa nhân số
bình thường, lại chỉ xuất hiện ở sau kỵ binh một khoảng cách nhất định. Đồng
thời khoảng cách giữa hàng ngang và hàng dọc được nới rộng ra tới hơn mười
thước, làm cho cả đội hình trở nên thưa thớt mà khổng lồ khác thường.
Phía trước nhân số nhiều, phía sau nhân số ít, kỵ binh phía trước chạy nhanh,
kỵ binh phía sau chạy chậm, khoảng cách giữa hàng dọc ngắn, khoảng cách giữa
hàng ngang dài...Thông qua một loạt hành động khéo léo như vậy, lại thêm lợi
dụng bụi đất do chiến mã phi nhanh phía trước, cộng thêm ảo giác của mọi người
đối với khoảng cách quá xa, Thiển Thủy Thanh đã tạo ra thành công một quân
trận kỵ binh nhìn qua có quy mô vô cùng to lớn, gần như bao phủ toàn bộ không
gian chiến trường. Xung phong ở tuyến đầu chính là một vạn bảy ngàn kỵ binh
Thiết Huyết Trấn, còn lại phía sau là bù nhìn cột trên lưng chiến mã thong thả
đi tới. Khi hàng kỵ binh đầu tiên hiện ra trước mắt quân Đế quốc Kinh Hồng,
bọn chúng chỉ thấy lớp lớp kỵ binh đang gào thét xông tới, quét mắt nhìn qua,
gần như đầy khắp núi đồi đều là kỵ binh của Quân đoàn Bạo Phong đang gào thét
xung phong. Bọn họ giục ngựa vung đao múa tít, gào thét vang trời, phía sau
người người kéo dài không dứt, từ bốn phương tám hướng bao vây lại. Không
ngừng có kỵ binh liên tục xuất hiện ở cuối chân trời, hết hàng này đến hàng
khác, dường như có một cánh quân vô cùng vô tận đang tiến về phía này. Lúc ấy
nhìn thấy hình ảnh quân Đế quốc Thiên Phong găng giăng khắp nơi như vậy, phỏng
chừng không thể nào ít hơn tám vạn kỵ binh.
Thiết Huyết Trấn từ sau giết tới đã giáng cho quân Đế quốc Kinh Hồng một đòn
đả kích nặng nề.
Sĩ khí cũng giống như một sợi chỉ không thấy đầu đuôi cột chặt vào chân mỗi
một tên chiến sĩ, làm cho bọn họ tụ tập lại như một bầy mãnh hổ, cũng có thể
khiến cho bọn họ phân tán ra như một chuỗi hạt đứt dây.
Mất đi sợi chỉ tinh thần này, quân Đế quốc Kinh Hồng thật sự không còn lý do
gì có thể ngăn cản đối thủ. Quân trấn thủ của các thành dù sao cũng không phải
là quân trấn thủ nơi biên giới, mặc dù binh lực hai mươi vạn đại quân đông
thật, nhưng lại có một nhược điểm chí mạng, chính là bọn chúng đến từ nhiều
thành trấn trong cả Đế quốc Kinh Hồng, không phải là một tập thể hoàn chỉnh,
thiếu sự hợp tác ăn ý, thống nhất tác chiến với nhau. Cánh quân ô hợp tạm thời
này chỉ có ưu thế dưới tình huống không xảy ra vấn đề gì, các cấp tướng lĩnh
tiếp nhận chỉ huy, thống lĩnh chiến đấu, như vậy mới có thể phát huy ra những
gì mình được huấn luyện hàng ngày. Nhưng khi gặp phải trận chiến tập kích bất
ngờ trở thành hỗn chiến như hiện tại, sẽ lập tức trở nên rối loạn vô cùng.
Không phải là Khương Trác, Lâu Thiên Đức không biết vấn đề này, nhưng bọn
chúng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một trận đại chiến giữa vùng trống trải mênh
mông, quân địch lấy kỵ binh đánh bộ binh bên mình, lại là tập kích bất ngờ từ
phía sau như vầy xảy ra, cho nên hoàn toàn không có chuẩn bị gì về phương diện
này.
Khi cờ xí của Quân đoàn Bạo Phong tung bay trên không, tất cả chiến sĩ Đế quốc
Kinh Hồng đều trở nên hoảng loạn. Tin tức Hàn Phong quan bị diệt vong, thêm
vào uy danh hiển hách của Quân đoàn Bạo Phong đã hoàn toàn hủy diệt tâm lý
chống cự của các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng.
Dưới tình huống như vậy, đông người ngược lại là một sự vướng bận, trói buộc
lẫn nhau. Bọn chiến sĩ tốt xấu lẫn lộn, sĩ khí giảm sút rất nhanh, hệ thống
chỉ huy mất linh hoạt, những điều này đã khiến cho quân của Khương Trác không
thể tổ chức phòng ngự hiệu quả trong khoảng thời gian ngắn. Mà Phương Hổ dẫn
dắt Thiết Phong Kỳ thừa cơ xung phong liều chết, tạo thành tình thế hai mặt
giáp công càng làm cho quân Đế quốc Kinh Hồng vô cùng bối rối.
Kỵ binh của Thiết Huyết Trấn chia cắt đội hình của quân Đế quốc Kinh Hồng như
hổ lạc đàn dê, bao vây tiêu diệt, thông qua đủ các thủ đoạn tạo ra không khí
thắng lợi, đánh thẳng vào lòng quân và sĩ khí của đối phương. Lúc này nỗi sợ
hãi giống như bệnh dịch lan tràn ra khắp trong quân Đế quốc Kinh Hồng, cuối
cùng dẫn tới cục diện sụp đổ hoàn toàn.
Khác với trận chiến ở An Phủ xuyên, lúc này đại quân Đế quốc Kinh Hồng sa sút
tới mức chẳng khác gì Hộ dân quân, đại loạn trong nháy mắt đã bùng nổ, lan
tràn ra khắp toàn quân.
Mặc dù người Đế quốc Kinh Hồng mạnh hơn người Chỉ Thủy, nhưng có một điểm
giống nhau giữa bọn họ, đó chính là sâu tận đáy lòng, bọn họ đều cảm thấy sợ
hãi đối với quân Đế quốc Thiên Phong hùng mạnh, đó chính là nguồn gốc thất bại
của bọn họ. Trận này thất bại quá nhanh chóng, như sét đánh không kịp bưng
tai, vì vậy cho nên thậm chí rất nhiều quan quân còn chưa kịp có phản ứng đã
bị quân mình tháo chạy hỗn loạn cuốn đi như nước lũ.
Mặc dù cũng có người có ý định tổ chức chống cự, nhưng lại gặp phải vận mệnh
vô cùng bi thảm.
Khương Trác chỉ huy quân tổ chức phản kháng thì bị chết dưới đao của binh sĩ
mình trên đường tháo chạy, còn ngựa của Lâu Thiên Đức bị sút móng vó trước, bị
chính binh sĩ của mình giẫm đạp mà chết. Các tướng lĩnh cấp thấp cố gắng phản
công cũng chết thê thảm, số còn sống sót chạy thoát có thể nói là rất ít. Trên
vùng trống trải mênh mông trước cửa Tây thành Bình Dương, đâu đâu cũng thấy
quân Đế quốc Kinh Hồng hốt hoảng tháo chạy, bọn chúng không còn là một cánh
quân dũng mãnh kiên cường, mà giờ phút này như một bầy chó nhà có tang. Tin
tức Hàn Phong quan bị đánh hạ, Cô Chính Phàm bị bêu đầu giáng cho tất cả bọn
chúng một đòn hết sức nặng nề. Lại thêm địch nhân linh hoạt hung hãn, tấn công
sắc bén khiến cho bọn chúng kinh khiếp, không còn lực đánh trả. Bọn chúng cởi
giáp quăng mũ, bỏ chạy trối chết, quên đi thân phận của mình, quên chiến đấu,
quên đánh trả, chỉ nghĩ cách chạy trốn giữ mạng mà thôi.
Nhưng ở giữa chiến trường, khi hai cánh quân của Thiển Thủy Thanh và Phương Hổ
gặp nhau, bọn Phương Hổ nhìn thấy những gương mặt quen thuộc của tướng sĩ
Thiết Huyết Trấn bên dưới những lá quân kỳ, tất cả đồng thời kinh hãi sững sờ.
- Lâm Dược, vì sao ngươi lại trở thành Quân Suất của Long Nha Quân, nhạc phụ
của ngươi đâu?
- Thủy Trung Đường, vì sao ngươi chạy sang chỉ huy Long Uy Quân vậy?
- Bích Không Tình, vì sao ngươi lại chỉ huy Long Lân Quân?
- Tô Vân, vì sao ngươi lại là Tổng đội trưởng Phong đội?
- Liệt Tổng Suất đâu? Quân đoàn Bạo Phong ở đâu? Vì sao chỉ có binh sĩ Thiết
Huyết Trấn chúng ta? Vì sao các ngươi biết được chúng ta đang ở nơi này?
Phương Hổ lớn tiếng chất vấn, trong lòng có cảm giác không lành.
Thiển Thủy Thanh nhìn chằm chằm Phương Hổ và các tướng sĩ Thiết Phong Kỳ toàn
thân đẫm máu, lòng hắn đau quặn:
- Các ngươi có sao không?
- Thiển Thủy Thanh, ngươi trả lời ta! Rốt cục bọn họ đâu rồi? Các ngươi có
chiếm được Hàn Phong quan hay không?
Phương Hổ hét lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ bất đắc dĩ của các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn, Phương
Hổ cảm thấy trong lòng lạnh toát:
- Thiển Thủy Thanh, ngươi đừng nói cho ta biết rằng ngươi không chiếm được
Hàn Phong quan...
Thiển Thủy Thanh khép hờ đôi mắt, gật đầu với vẻ bất đắc dĩ, sau đó ngửa mặt
lên trời thở dài một tiếng.
Thân thể Phương Hổ trên ngựa hơi lảo đảo, hắn chồm tới chộp lấy cổ áo Thiển
Thủy Thanh la lên như điên cuồng:
- Tại sao lại như vậy, ngươi nói rằng ngươi nhất định sẽ chiếm được Hàn Phong
quan kia mà! Ngươi có biết rằng vì để hoàn thành kế hoạch của ngươi, Thiết
Phong Kỳ đã chết bao nhiêu huynh đệ hay không? Chết hết hơn một nửa, chính là
vì kế hoạch này! Nhưng hiện tại ngươi lại nói với ta rằng, tất cả huynh đệ đã
chết đi một cách vô ích, là như vậy sao?
- Câm miệng, Phương Hổ!
Thủy Trung Đường quát lớn:
- Đây không phải là lỗi của Thiển thiếu, chỉ có thể trách ông trời trêu
người! Chuyện cụ thể, về sau hãy nói, trận này còn chưa đánh xong!
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng hạ lệnh:
- Trung Đường, Không Tình, hai người các ngươi theo kế hoạch dẫn quân đuổi
theo, không được để cho quân Đế quốc Kinh Hồng có cơ hội chấn chỉnh! Thiết
Phong Kỳ lập tức quay về thành Bình Dương nghỉ ngơi hồi phục, có chuyện gì chờ
đánh xong trận này hãy nói!
- Vì sao đến nước này rồi mà vẫn truy kích địch nhân? Thiển Thủy Thanh, rốt
cục ngươi đang nghĩ gì vậy?
Phương Hổ kêu lên.
Thiển Thủy Thanh rống giận:
- Ngươi câm miệng cho ta! Ta biết các huynh đệ Thiết Phong Kỳ tử trận rất
nhiều, tuy nhiên ta muốn lo lắng cho những huynh đệ còn sống! Ta biết là ngươi
đau lòng, nhưng ngay cả thời gian và tư cách đau lòng, ta còn không có!
Phương Hổ kêu to:
- Ngươi có gì mà đau lòng? Ngươi không phải thủ ở thành Bình Dương, ngươi
không phải nhìn các huynh đệ ngã xuống trước mặt ngươi từng người một! Ngươi
nghĩ rằng cả ta và ngươi đều không biết làm một Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn cần
phải lo lắng chuyện gì sao? Kẻ làm Tướng quân, mỗi một chiến sĩ chết đi đều là
một con số, một con số, chứ không phải là một sinh mạng! Nhưng hiện tại, các
ngươi không chiếm được Hàn Phong quan, tất cả những hy sinh đều trở nên vô
nghĩa, ngươi có gì để đau lòng? Kẻ đau lòng là chúng ta, không phải là ngươi!
Thiển Thủy Thanh nhìn Phương Hổ, trong con mắt bị hư của hắn vẫn còn máu loãng
đang rỉ ra, nhưng hắn chỉ nhìn ngây ngốc như vậy, không nói câu nào.
Bích Không Tình thở dài:
- Phương Hổ, Liệt Tổng Suất đi rồi!
Phương Hổ ngẩn ra:
- Ngươi nói cái gì?
Thủy Trung Đường quay đầu ngựa lại, bắt đầu chuẩn bị chỉ huy quân mình truy
kích địch nhân, trước khi đi còn lạnh lùng buông lại một câu:
- Phương Hổ, ngươi là một hảo hán tử, tuy nhiên tốt nhất ngươi phải hiểu được
một chuyện, Thiển thiếu càng đau khổ hơn ngươi nhiều! Mà hiện tại hắn đang đau
khổ nhất là hắn phải quên đi tất cả chuyện làm cho hắn đau khổ, bao gồm cả
chuyện ngươi đang chỉ trích. Hiện tại chuyện duy nhất mà hắn muốn làm là đưa
Thiết Huyết Trấn rời khỏi địa phương quỷ quái này còn sống trở về. Cho nên tốt
nhất là trước kia ngươi tôn trọng hắn như thế nào, sau này hãy tiếp tục tôn
trọng hắn như vậy! Nếu không, Thủy Trung Đường ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Không Tình, chúng ta đi!
Linh Phong Kỳ và Huyết Phong Kỳ cùng đuổi theo quân địch đang thua chạy, thành
Bình Dương vẫn còn lại Thiết Phong Kỳ như trước, thêm vào đó là vô số thi thể
của những chiến sĩ tử trận.
Thiển Thủy Thanh nhìn Phương Hổ, chậm rãi nói:
- Sau khi Liệt Tổng Suất đi rồi, Quân đoàn Bạo Phong rút lui, kế hoạch tấn
công Hàn Phong quan sụp đổ hoàn toàn. Thiết Huyết Trấn bị bắt buộc phải thôi
không tấn công, lập tức lên đường chạy một mạch thẳng tới thành Bình Dương. Hổ
Tử, hãy tận nhân sự mà tri thiên mệnh, máu của chiến sĩ Thiết Phong Kỳ sẽ
không đổ xuống vô ích, nhưng hiện tại, ta cần ngươi bình tĩnh lại. Bây giờ
ngươi đưa các huynh đệ Thiết Phong Kỳ quay vào thành Bình Dương, giờ đây
chuyện các ngươi cần nhất là nghỉ ngơi và dưỡng thương, mà không phải là giận
dữ và chỉ trích.
Phương Hổ im lặng.
Hắn dẫn theo Thiết Phong Kỳ lặng lẽ lui về phía sau, ánh mắt thẫn thờ hoang
mang. Niềm vui thắng lợi trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng,
thay vào đó là nỗi tuyệt vọng mất mát giống như khi viện quân chưa xuất hiện.