Người đăng: khuynhtanthienha10@
Ở Hàn Phong quan.
- Chuyện đó không có khả năng!
Cô Chính Phàm thét gào rống giận, giống như một con sư tử nổi điên, khiến cho
các tướng lĩnh xung quanh sợ hãi tới nỗi run như cầy sấy.
- Phụ thân!
Cô Viễn Ảnh quỳ trên mặt đất kêu lên:
- Con đã đích thân đi tới đầm Thiển Thủy một chuyến, chính mắt phát hiện ra
nơi đó có dấu vết để lại của khoảng chừng hai vạn người. Cũng đã cho hỏi tất
cả dân chúng quanh vùng, không ít người chính mắt nhìn thấy đó là quân Đế quốc
Thiên Phong. Những dân chúng tới báo tin không hề nói dối, quân Đế quốc Thiên
Phong từng ở ngay trước mắt chúng ta một đêm, sau đó lại vội vàng rút đi. Bọn
chúng mang theo số dân chúng bắt được, khoảng chừng mấy chục người, sau khi đi
xa hơn trăm dặm, bọn chúng mới thả bọn họ ra. Sau đó bọn họ mới lặn lội quay
về, sau hai ngày mới có thể về tới Hàn Phong quan báo tin cho chúng ta!
Cô Chính Phàm chỉ cảm thấy mắt hoa đầu váng.
Bất kể là Cô Chính Phàm hay cả bọn tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm của hắn, cho
tới bây giờ cũng không đoán nổi là Thiển Thủy Thanh muốn làm gì. Nếu như không
phải Liệt Cuồng Diễm đột ngột chết đi, như vậy hôm nay có thể là quân Đế quốc
Thiên Phong đang ngồi trong phủ Đại tướng quân này của hắn, nghiên cứu cách
đánh chiếm toàn bộ Đế quốc Kinh Hồng.
Mồ hôi ướt đẫm toàn thân cả bọn, trong lúc không hay không biết, các tướng ở
Hàn Phong quan đã đi dạo chơi một vòng ở Quỷ Môn quan.
Đột nhiên Cô Chính Phàm cúi đầu phát ra một tràng cười lạnh:
- Thiển Thủy Thanh ôi Thiển Thủy Thanh, ta rất bội phục ngươi, không ngờ dám
tự hạ chức vụ của mình, âm thầm mai phục, chờ thời cơ hành động...Giỏi, ngươi
giỏi lắm, phen này, ta thừa nhận đã thua ngươi!
Một tên tướng lĩnh trẻ tuổi có bề ngoài anh tuấn đột nhiên đi ra, quỳ một gối
xuống, ôm quyền nói với Cô Chính Phàm:
- Đại Tướng quân, Thiển Thủy Thanh kéo quân sang định tập kích Hàn Phong
quan, thủ đoạn quả thật không tồi, tuy nhiên trời cao không bỏ mặc Đế quốc
Kinh Hồng ta, không tạo cơ hội cho hắn, chứng tỏ Đế quốc Kinh Hồng ta chưa
suy, tuy người Đế quốc Thiên Phong hùng mạnh thật, nhưng cũng không làm khó dễ
được ta. Thiển Thủy Thanh dám làm chuyện nghịch thiên, nhất định sẽ bị ý trời
vứt bỏ, dù cho hắn là kỳ tài ngút trời đi nữa, cũng chỉ còn đường bỏ mạng nơi
đất khách. Hiện giờ Liệt Cuồng Diễm đã chết, Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết
Trấn của hắn lại đang lâm vào hiểm cảnh, đây chính là cơ hội của chúng ta!
Người vừa nói chính là ái tướng Mịch Tử Âu của Cô Chính Phàm, người đã bắn một
mũi tên trúng Liệt Cuồng Diễm. Chẳng những tên Mịch Tử Âu này chiến đấu dũng
mãnh, vả lại tâm tư tinh tế cẩn mật, thủ đoạn linh hoạt, lại có phong thái chỉ
huy, rất giỏi về chuyện bôn ba tập kích ngoài ngàn dặm, là tướng lĩnh có tốc
độ tấn công cao nhất, điển hình nhất của Đế quốc Kinh Hồng. Hắn cũng giống như
Thiển Thủy Thanh, đều là tướng lĩnh xuất thân từ bá tánh bình dân, đại diện
cho đa số tầng lớp dân chúng cấp thấp, bởi vậy cũng rất có danh vọng trong dân
chúng.
Lúc trước Mịch Tử Âu chỉ huy hai vạn kỵ binh Đế quốc Kinh Hồng đi vòng đánh
lén Liệt Cuồng Diễm, nhưng không thể phát huy được tác dụng bất ngờ, trong
lòng vẫn cảm thấy uất ức không phục. Không ngờ lúc ấy chỉ bắn ra một mũi tên
lại trở thành lá bùa đòi mạng Liệt Cuồng Diễm, trong vô hình đã cứu cho mọi
người một mạng, coi như vô tình lập được công lớn. Tuy nhiên hắn cũng ăn nói
khéo léo, không lập tức nhận lấy công lao về mình, mà là mượn ý trời để khuyên
giải Cô Chính Phàm.
Cô Chính Phàm có thể nói là người có tính tình cao ngạo nhất Đế quốc Kinh
Hồng, ngay cả Liệt Cuồng Diễm ông ta còn không xem ra gì, không ngờ lần này
lại để cho Thiển Thủy Thanh qua mặt như vậy, lửa giận trong lòng ông ta lớn
tới mức nào có thể tưởng tượng,
Lúc này nghe thấy Mịch Tử Âu nói như vậy, trong lòng Cô Chính Phàm trở nên
bình tĩnh lại rất nhiều, Cô Viễn Ảnh lại hét to:
- Đúng, phụ thân! Ý trời đứng về phía chúng ta, Thiển Thủy Thanh hắn hiện giờ
đang bị giam trong lãnh thổ chúng ta, bị đại quân ta trùng trùng vây khốn,
chắc chắn là hắn không thể nào chạy thoát!
Ánh mắt hung ác của Cô Chính Phàm toát ra sát khí dày đặc:
- Không phải vài người dân đã nghe bọn chúng hô lớn về nhà hay sao? Xem ra
Thiển Thủy Thanh đã không còn muốn đánh hạ Hàn Phong quan nữa, hừ hừ, về nhà,
dễ dàng vậy sao? Trong lịch sử chiến tranh từ xưa tới nay, chưa từng có ai ở
trong tình huống như vậy lại có thể muốn tới thì tới, muốn đi thì đi! Thiển
Thủy Thanh, nếu như ngươi đã đến đây, vậy cũng đừng mơ có thể quay về, ngươi
phải ở lại mảnh đất Đế quốc Kinh Hồng này cho ta!
Cô Chính Phàm đột ngột quay người quát lớn:
- Truyền lệnh của ta, thông cáo cho toàn thiên hạ, Thiết Huyết Trấn Thiển
Thủy Thanh hiện giờ đã trở thành cá chậu chim Hệ thống cấm nói bậyg, đại quân
Đế quốc Kinh Hồng ta sẽ tiêu diệt hoàn toàn cánh quân này, không tha một mạng!
Thương Dã Vọng của Đế quốc Thiên Phong lòng lang dạ sói, hiện giờ kế hoạch của
hắn đã bị phá sản hoàn toàn, bảo hắn chờ mà nhặt xác Thiển Thủy Thanh đi thôi!
Sau khi bị Thiển Thủy Thanh tính toán qua mặt một phen, hiện giờ Cô Chính Phàm
lập tức thay đổi chủ ý, ông ta không còn muốn bắt sống Thiển Thủy Thanh nữa!
Cô Viễn Ảnh chần chờ một chút, sau đó ấp úng nói:
- Phụ thân, bọn họ...
- Sao hả, còn có chuyện gì?
Cô Viễn Ảnh nghiến răng kêu lên:
- Theo như vài người dân chạy về báo lại, bọn họ nói rằng Thiết Huyết Trấn
của Thiển Thủy Thanh đã đi về phía thành Bình Dương!
- Cái gì?
Cô Chính Phàm run lên bần bật:
- Không xong, bọn Khương Trác đã gặp nguy rồi!
Có tên tướng lĩnh vội nói:
- Nhưng bên đó đại quân Khương Trác có chừng hai mươi vạn, nếu Thiển Thủy
Thanh muốn lấy binh lực một Trấn mà đối phó bọn họ, cũng không phải là chuyện
dễ dàng!
Cô Chính Phàm và Mịch Tử Âu đồng thanh kêu lên:
- Nếu như người đông mà hữu dụng, vậy Chỉ Thủy đâu bị Thiển Thủy Thanh dẫn
dắt một vạn người của Thiết Phong Kỳ đánh hạ? Khương Trác nhất định bại rồi!