Đại Chiến Thành Bình Dương- 8


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Ngày Hai Mươi Tám tháng Mười.
Lại một ngày nữa trôi qua, quân Đế quốc Kinh Hồng đã chỉnh đốn nhân mã chuẩn
bị công thành.
Phương Hổ đã rời giường bệnh đứng lên, dùng một mảnh vải đen buộc con mắt trái
vẫn còn rỉ máu, muốn đích thân ra chiến trường chỉ huy. Nhìn bề ngoài của hắn
lúc này vô cùng dữ tợn, uy mãnh cực kỳ.
- Hổ Tử, thương thế của ngươi vẫn chưa bình phục, trận chiến hôm nay cứ để ta
chỉ huy!
Mộc Huyết khuyên hắn.
Phương Hổ lắc lắc đầu:
- Không cần, hôm nay thủ không được, e rằng sau này không cần thủ nữa! Bảo ta
nằm trên giường chờ chết, ta làm không được!
Các tướng đều lộ vẻ đau buồn, nỗi tuyệt vọng trong lòng chậm rãi dâng lên.
Mặc dù mỗi binh sĩ đều chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu cho đến chết trước khi ra
trận, nhưng bọn họ vẫn khao khát rằng trước khi mình nhắm mắt, có thể nhìn
thấy viện quân phe mình đuổi tới. Cho dù như vậy rồi chết đi, ít nhất cũng
không uổng phí. Đáng tiếc cho dù là Phương Hổ hay Mộc Huyết, hay bọn Lôi Hỏa,
Vô Song, không ai có thể hứa hẹn điều gì với binh sĩ của mình.
Đại quân Đế quốc Kinh Hồng phía trước đã chọn ra đám lão binh vào đội hình tấn
công. Tên nào tên nấy đều bịt mũi bằng vải ướt, hiển nhiên lần này bọn chúng
đã chuẩn bị đầy đủ.
Phương Hổ thở dài nói:
- Bảo mọi người vứt bỏ phân đi thôi, đối phương đã dám đến, tự nhiên là đã có
chuẩn bị tâm lý, không sợ phân dơ bẩn hôi thối nữa! Nếu là như vậy, chúng ta
hãy đánh một trận đường hoàng, có chết cũng sạch sẽ một chút, có danh dự một
chút!
Mệnh lệnh được truyền ra.
Những trận mưa tên ngập trời từ phía trận doanh của địch gào thét bay lên, tên
bay vô cùng vô tận như lưỡi rắn độc phun ra nuốt vào. Dưới sự yểm hộ của mưa
tên cuồng bạo, chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng đẩy xe công thành, mang thang mây
chạy về phía tường thành.
Nhìn thấy quân địch dưới thành xông lên hết đợt này tới đợt khác, Phương Hổ
lớn tiếng thét dài:
- Các huynh đệ Thiết Phong Kỳ, hãy cho bọn chúng biết thế nào là kiêu ngạo và
danh dự của quân nhân Đế quốc Thiên Phong, giết!
- Giết!
Tất cả các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh hét lớn.
Đây nhất định là một trận chiến mà binh sĩ Thiết Phong Kỳ dù trong tuyệt cảnh
vẫn không buông bỏ danh dự của mình. Khương Trác, Lâu Thiên Đức ở xa thấy vậy,
ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên khâm phục, cất tiếng thở dài:
- Thiết Phong Kỳ quả nhiên không hổ là quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ của Đế
quốc Thiên Phong. Dưới áp lực của hai mươi vạn đại quân nhưng vẫn giữ được
chiến ý ngút trời, chỉ nói về chiến ý không thôi, quân ta đã thua bọn chúng.
Đáng tiếc, đây là một đám quân nhân chân chính...
Máu lại đổ, tạo ra trên đầu thành Bình Dương một cơn lốc đỏ tươi, thổi quét ra
giây phút lừng lẫy sau cùng của các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ. Một màn bi tráng
hai ngày trước lại tái diễn, nhưng lần này đây, Thiết Phong Kỳ đã không thể
nào thủ vững. Chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng cuồn cuộn xông lên trên đầu thành,
triển khai đánh giáp lá cà cùng chiến sĩ Thiết Phong Kỳ. Những đợt sóng người
tràn lên liên tiếp, đánh vào bờ đê Thiết Phong Kỳ.
Chỉ sau nửa canh giờ khai chiến, đã có ba ngàn chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng
thuận lợi lên tới đầu thành. Một trận ẩu đả tàn khốc được triển khai, chiến sĩ
Thiết Phong Kỳ gần như một địch ba, bốn, nhưng vẫn tử chiến không lùi.
An Hải, là lão binh thuộc Vệ số Ba của Hổ Báo Doanh. Từ trận chiến đầu tiên
chống lại Phi Tuyết Vệ của Thiển Thủy Thanh, hắn vẫn đi theo Thiển Thủy Thanh
cho tới bây giờ, Nam chinh Bắc chiến. Nhưng An Hải biết rõ, hôm nay có lẽ đã
đến bước đường cùng, nhưng trước khi hắn tử trận, ít nhất cũng phải kéo theo
vài mạng đi cùng. Chiến đao của An Hải múa tít, toát ra ánh hào quang đượm vẻ
thê lương, lúc này trông hắn như một tên đồ tể điên cuồng, bên cạnh hắn, xác
địch, xác huynh đệ ngã xuống chất chồng thành một bức tường, hắn vẫn điên
cuồng chém giết không biết mệt, cho đến khi ít nhất sáu tên chiến sĩ Đế quốc
Kinh Hồng đồng thời đâm nát thân thể hắn...
Thanh Tâm, từng là quân thủ ở Lam Thành, là thị vệ trung thành khi Thiển Thủy
Thanh bị thương do ám toán, tên thiếu niên trẻ tuổi này lúc nào gương mặt cũng
lộ vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng. Nhưng hôm nay, vẻ ngượng ngùng ấy đã mất đi, thay
vào đó là vẻ hung ác phản kích trong tuyệt cảnh. Dường như hắn là võ sĩ cuối
cùng trên thế gian này, đối mặt với ít nhất mười tên chiến sĩ Đế quốc Kinh
Hồng vây công, thân thể trúng hơn mười đao, nhưng hắn vẫn kiên trì chiến đấu
không ngừng, hung hăng chém giết mỗi một tên địch bên cạnh mình. Sau khi hắn
chém ngã tên thứ sáu, một đòn chí mạng từ sau đánh trúng vào đầu, hai mắt hắn
lúc này toàn là máu đỏ, không thấy gì nữa. Nhưng hắn vẫn điên cuồng múa tít
chiến đấu, miệng quát lên liên tục, cùng lúc với một tên địch đâm vào ngực
hắn, hắn cũng xoay tay đâm vào ngực địch nhân, sau đó cười dài ngã lăn ra đất,
bên cạnh là thi thể của vô số chiến hữu...
Một tên chiến sĩ Thiết Phong Kỳ sau khi chém ngã một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh
Hồng, thân mình bị trúng ba đao, nhưng vẫn nổi giận hầm hầm trợn to đôi mắt,
kiên trì không ngã. Hắn xông tới ôm lấy một tên địch khác, nhảy mạnh về phía
một chiếc thang mây ở đầu tường, lập tức cả người và chiếc thang kia cùng nhau
rơi xuống, trên thang đầy quân địch...
Một chiến sĩ khác cánh tay trái đã bị đứt đoạn, chỉ còn sót lại chút da lòng
thòng, vẻ mặt hoang mang mờ mịt nhìn cảnh chém giết như ở địa ngục đang diễn
ra trước mắt. Sau một chút đột nhiên hắn bật cười ha hả lên một tràng dài,
cánh tay phải còn lại nhúng đầy dầu đen, châm lửa rồi nhảy xuống đầu quân địch
đông như kiến ở dưới thành...
Trong trận chiến mà thất bại coi như đã định này, các chiến sĩ Thiết Phong Kỳ
đã không còn ôm kỳ vọng về viện quân nữa, bọn họ chỉ khao khát mình được chết
ở trận tiền, liều mạng cùng chết với đối thủ. Trận này làm cho tất cả bầu
huyệt nhiết của hảo nam nhi chảy cạn, giờ phút này, bất kể là Phương Hổ hay là
Lôi Hỏa, Mộc Huyết, tất cả đều phát ra tiếng thở dài tuyệt vọng.
Lôi Hỏa đã rất mệt mỏi, gần như hắn không còn giở tay lên nổi...
Trước mắt nơi nơi đều là máu tươi đang chảy, là xương thịt tung bay, là các
huynh đệ của mình gục ngã...
Càng ngày càng có nhiều chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng xông lên đầu thành, trận
chiến giáp lá cà trong giờ phút này càng thêm gay cấn. Thiết Phong Kỳ đã bắt
đầu bỏ mặc đầu thành, chuẩn bị rút lui đánh cuộc chiến trên đường phố. Chuyện
này có nghĩa rằng bọn họ đã không còn đủ sức khống chế thành Bình Dương, chuẩn
bị đi đến kết cục tất cả đánh cho đến chết.
Độc nhãn của Phương Hổ lóe lên vẻ tuyệt vọng, hắn cười dài nhìn các huynh đệ
bên cạnh mình:
- Huynh đệ, xem ra hôm nay chúng ta khó thoát khỏi kiếp số rồi!
Mộc Huyết cười hăng hắc:
- Vận mệnh của chiến sĩ chính là tử trận sa trường!
- Đáng tiếc, ta vẫn hy vọng mình có thể được chôn ở nước mình!
- Thiển thiếu sẽ nhặt xác cho chúng ta!
Phương Hổ, Lôi Hỏa, Mộc Huyết, Thác Bạt Khai Sơn và Vô Song, năm người dìu đỡ
lẫn nhau, người này nhìn người kia, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ tươi cười.
Đột nhiên cả năm người đồng thời rống lên một tiếng, sâu trong thể xác và tinh
thần lại sản sinh ra một luồng sức mạnh, gào thét xông lên tiếp tục chiến đấu
cùng quân địch. Bọn họ dốc hết sức múa may chiến đao, tùy ý chém giết, tung
hoành vô ngại, bọn họ chiến đấu dũng mãnh, máu tươi bắn tung tóe. Lôi Hỏa cũng
không biết mình đã trúng bao nhiêu đao, một tên địch tung một cước vào ngực
hắn, làm cho hắn văng ra xa, đứng lên không nổi. Hắn tận mắt nhìn thấy Phương
Hổ trúng một thương, đang định gắng gượng xông tới tiếp cứu, vài tên cận vệ
của Phương Hổ đã dùng thân thể của mình đỡ đòn cho Phương Hổ...Phương Hổ thấy
binh sĩ của mình chết thảm liền gầm lên điên cuồng.
Cách đó không ra, tiếng gào thét của Mộc Huyết vang lên như điên cuồng, hắn đã
liên tiếp hứng mấy đao trên người, đầu tóc tán loạn, nhìn qua như một con hổ
điên.
Thân thể Thác Bạt Khai Sơn đã đẫm máu tươi, con trâu rừng này đã biến thành
con trâu máu, tiếng hô cũng dần nhỏ lại. Thậm chí Vô Song từng không bị một
vết thương nào, giờ đây cũng đã kém phần linh hoạt...
Đường cùng đã tới!
Rốt cục là phải chết sao? Lôi Hỏa tiếc nuối nghĩ vậy, chậm rãi ngã ngồi xuống
đất, trước mắt là một mảng đỏ mơ hồ. Lúc này hắn chỉ còn thấy lờ mờ, chỉ còn
có thể nghe rõ tiếng người sắp chết gào thét thê lương trong gió.
- Lôi Hỏa, Lôi Hỏa!
Dường như văng vẳng có người đang gọi tên hắn gần đây...
Là Hồ Đào sao?
Hắn đã có thể nhận ra giọng nói kia:
- Hồ Đào...là nàng sao? Sao nàng lại tới đây? Nàng mau rời đi, nơi này nguy
hiểm lắm!
Lôi Hỏa kêu to.
Một bàn tay bé nhỏ dịu dàng mơn man trên mặt hắn, hắn cảm thấy có nước mắt nhỏ
xuống mặt mình, hắn lại nghe nàng nói:
- Ta đến làm nữ nhân của chàng!
Lôi Hỏa mỉm cười, nụ cười vừa có vẻ vui mừng lại vừa bất đắc dĩ:
- Đáng tiếp mỗ sắp chết, không thể cưới nàng!
Hồ Đào òa khóc, gục đầu vào ngực hắn.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #184