Đại Chiến Thành Bình Dương-5


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Giết! Giết! Giết!
Cánh tay của Lôi Hoả múa đao lúc này đã gần như tê dại, tinh thần bắt đầu chết
lặng, đầu óc cảm thấy quay cuồng.
Tiếng kèn trầm thấp lãng đãng giữa làn sương buổi sớm, tiếng trống rung chuyển
ở đầu tường, tất cả hòa quyện vào nhau từ thưa thớt dần dần trở nên dồn dập.
Tên, nỏ tiễn, đá lăn, đuốc bay vù vù xuống dưới thành.
Binh sĩ Thiết Phong Kỳ trên đầu thành sử dụng cung bên bắn tầm gần, liều mạng
mà bắn. Chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng dưới thành mạo hiểm xông pha giữa làn tên
mũi đạn, chen chúc chạy về phía tường thành như điên loạn.
Cửa Tây thành Bình Dương trở thành khu vực trọng điểm của hai phe giao chiến,
chiến sĩ của Thiết Phong Kỳ và Đế quốc Kinh Hồng quấn lấy nhau chém giết ở đó.
Tiếng trống rền vang như tiếng sấm, tiếng hò hét vang tận trời cao, khiến cho
đêm Thu yên tĩnh biến thành một trận chém giết náo loạn không yên.
Nhìn khắp toàn thành, trên đầu thành cùa hai cửa Đông Tây, đầu người lố nhố
đông như kiến. Bên ngoài thành, các lộ viện quân của Đế quốc Kinh Hồng đang
không ngừng chạy tới chiến trường có sức hấp dẫn vô tận này.
Mà ở hai cửa Nam Bắc cũng có một số ít chiến sĩ có ý định vượt qua địa hình
trở ngại, tập kích địch nhân một đòn bất ngờ.
Lúc này chiến sĩ của cả hai bên đang quấn lấy nhau chém giết hăng say, ngươi
đâm ta một thương, ta trả lại ngươi một đao, giết đến máu chảy thành sông,
giết đến người ngã ngựa đổ, giết đến đầu óc u mê. Trong không khí lúc này tràn
ngập mùi dầu cải ở khắp nơi, đó là do quân Đế quốc Thiên Phong đổ tràn ra mặt
thành, để đề phòng quân địch dùng dây thừng leo lên thành một lần nữa. Chiêu
thức bất ngờ vĩnh viễn không thể sử dụng nhiều lần, chỉ cần thấy qua một lần,
quân Đế quốc Thiên Phong cũng đã nghĩ ra phương pháp phá giải.
Quyết đấu đường đường chính chính với nhau vẫn là vương đạo, với phương thức
ấy, hai phe so lòng can đảm, so về quyết tâm thà chết không lùi, so về tinh
thần hy sinh để tranh ưu thế, đồng thời cũng so về số lượng của cả hai bên...
Lôi Hoả cũng không nhớ rõ đã chém giết bao lâu, không biết đã giết được bao
nhiêu tên địch. Hắn chỉ biết suốt một ngày nay đều ở trên chiến trường, địch
nhân hết tiến lại lui, hết lui lại tiến hết đợt này sang đợt khác. Ánh mặt
trời từ ấm áp dần dần trở nên chói chang, sau đó dần dần mờ đi, mãi cho đến
hoàng hôn, địch mới chịu lui quân.
Các chiến sĩ đã mệt mỏi rã rời, nhưng không dám rời khỏi thành lâu, cứ như vậy
ôm vũ khí của mình lăn ra ngủ mê mệt trên vũng máu tươi.
Một số binh sĩ không bị thương hợp thành đội tuần tra ban đêm, bắt đầu tuần
tra giữ an ninh, đề phòng dân chúng bên trong thành thừa cơ khởi nghĩa, nội
ứng ngoại hợp với địch nhân bên ngoài. Trên mảnh đất nơi nơi đều là địch này,
bọn họ không thể lơ là cảnh giác dù chỉ một giây.
Lôi Hoả một mình đi lững thững trên đường, giống như một cô hồn dã quỷ. Từ sau
khi trở thành quân nhân, hắn chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, cuộc sống
tràn ngập giết chóc, máu tươi cùng những tiếng thét vang chết chóc.
Mà lần này đây, rất có thể là lần chiến đấu cuối cùng trong đời hắn.
Viện quân...khi nào viện quân mới tới? Hắn bất đắc dĩ nghĩ vậy.
Cách đó không xa có ánh lửa thấp thoáng trong một nhà dân, trong ban đêm lạnh
lẽo như vầy, thoạt nhìn vô cùng nổi bật.
Trong lòng thoáng động, Lôi Hoả nhẹ nhàng tiến tới trước cửa nhà kia, khẽ hỏi:
- Trong nhà có người không?
Một vị cô nương mở cửa ra, chính là vị cô nương ban ngày đã gặp, ánh mắt nàng
toát ra vẻ hoảng sợ, nghi ngờ:
- Ngươi...
Lôi Hoả nở một nụ cười hiền hậu:
- Nàng không cần sợ, mỗ chỉ tới nhắc nhở nàng, tốt nhất lúc này không nên
thắp đèn.
Nàng nghi hoặc hỏi:
- Vì sao vậy?
- Nếu như binh sĩ tuần tra ban đêm trông thấy, nhất định sẽ tới xem nàng đang
làm gì, đề phòng nàng có thể làm ra những điều bất lợi với quân ta. Chuyện
điều tra và hỏi han nàng, dù sao cũng vô cùng phiền phức.
- Ừ!
Nàng lập tức chạy vội vào nhà thổi tắt nến đi, sau đó mới nhẹ nhàng đi ra, khẽ
nói:
- Cảm ơn ngươi!
Lôi Hoả ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Mỗ tên là Lôi Hoả, nếu có binh sĩ của mỗ tới làm phiền nàng, cứ việc nói
tên của mỗ cho bọn họ biết, vậy sẽ không có việc gì.
Nàng thẹn thùng gật đầu:
- Ta đã biết, nếu không còn gì nữa, ta vào đây...
Thấy nàng xoay người định vào nhà, không biết vì sao trong lòng Lôi Hoả cảm
thấy khẩn trương, buột miệng hỏi:
- Mỗ có thể biết tên nàng hay không?
Gương mặt nàng đỏ bừng, giọng nàng lí nhí như tiếng muỗi kêu:
- Ta...ta tên là Hồ Đào.
Hồ Đào? Lôi Hoả mỉm cười.
Trên đường trở về, bước chân Lôi Hoả trở nên thoải mái hơn rất nhiều, trong
cơn thủy triều tanh máu và nỗi sợ hãi về số mạng trong tương lai, Hồ Đào giống
như một ngọn hải đăng giữ biển khơi, không chỉ soi rõ phương hướng mà còn làm
cho lòng người trở nên ấm áp...
Lúc trở về doanh, hắn nghe tiếng Phương Hổ mắng to:
- Đám súc sinh này quả thật là coi trọng Thiết Phong Kỳ ta, lại kéo tới thêm
năm vạn viện quân nữa! Mười lăm vạn! Con bà nó, mười lăm vạn đánh không tới
một vạn!
Lôi Hoả chỉ mỉm cười.
Hắn nói với binh sĩ:
- Tìm cho ta một ít hồ đào, ta muốn ăn.
Binh sĩ nghe vậy kinh ngạc, vội chạy đi tìm.
Đêm ấy Lôi Hoả ngủ rất ngon, dường như đại quân của địch ngoài thành đối với
hắn chỉ là khách qua đường, không hề quan trọng.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #181