Đại Chiến Thành Bình Dương-4


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Ngày Hai Mươi Lăm tháng Mười.'
Đám truy binh thứ sáu rốt cục cũng đã đuổi tới, tổng số có hai vạn người.
Lúc này, quân Đế quốc Kinh Hồng bao vây thành Bình Dương có tổng cộng mười vạn
người, trong đó có một vạn kỵ binh, chín vạn bộ binh.
Người Đế quốc Kinh Hồng phái ra binh sĩ đứng dưới thành lớn tiếng kêu gọi đầu
hàng, kết quả bị Vô Song bắn cho một mũi tên ngã lăn quay, xem như chặt đứt
hoàn toàn ý nghĩ bắt sống toàn bộ Thiết Phong Kỳ của người Đế quốc Kinh Hồng.
Vì vậy lúc này trong quân Đế quốc Kinh Hồng cờ bay phấp phới, quân truyền lệnh
chạy tới chạy lui như hồ điệp xuyên hoa, truyền đi các mệnh lệnh tác chiến.
Các Tướng quân của các lộ binh đứng trước đội hình của quân mình cao giọng cổ
vũ sĩ khí, làm công tác chuẩn bị sau cùng trước khi đại chiến, đại ý là những
lời bảo vệ quốc gia vớ vẩn linh tinh.
Chừng nửa canh giờ sau, vị trí chủ công là cửa Tây, nhóm chiến sĩ công thành
đầu tiên chừng ba ngàn người xuất hiện đầu tiên dưới cửa thành.
Trống trận rền vang tận trời cao, tiếng tù và ù ù dấy lên khúc nhạc mở màn cho
cuộc tấn công.
Bởi vì trong trận đại chiến công phòng lần này, cả hai bên thủ và công đều
không chuẩn bị đầy đủ, cho nên binh lực trở thành yếu tố quyết định của trận
đại chiến công thành lần này. Quân Đế quốc Kinh Hồng có được ưu thế binh lực
áp đảo, nện bước mạnh mẽ, làm cho cả đất trời rung động ầm ầm, bắt đầu đợt
công thành chính thức đầu tiên của bọn chúng.
Khác với người Thiên Phong hay Chỉ Thủy, vì miền Nam Đế quốc Kinh Hồng có
nhiều khu rừng nhiệt đới, cho nên các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng có rất nhiều
người xuất thân từ thợ săn rừng nhiệt đới. Người miền núi Đế quốc Kinh Hồng
thích đi chân trần, bàn chân của bọn chúng to mà dày, không thích mặc khôi
giáp, cả bọn đều ở trần nửa người trên, tay cầm cương đao. Nếu xem tác phong
chiến đấu như vậy, chính là có phần tương tự với tác phong của các chiến sĩ
Hùng tộc, chỉ là trong sự cuồng dã của bọn chúng có tính kỷ luật, trong sự
phóng túng lại có thêm phần ăn ý.
Tuy rằng nhìn bề ngoài các chiến sĩ tiên phong của Đế quốc Kinh Hồng trông như
dân quê mùa, không hề giống quân đội chính quy một chút nào, nhưng trên thực
tế, bọn chúng chính là những chiến sĩ đặc sắc nhất, tiêu biểu nhất của vùng
rừng nhiệt đới. Tuy rằng bọn chúng không mặc khôi giáp, nhưng lại đội nón trúc
to dày. Loại nón trúc này dùng nan trúc và nan sắt kết hợp lại mà thành, vành
nón rất rộng nhưng mỏng, vừa có thể che nắng che mưa, vừa có thể dùng ngăn cản
tên, thậm chí còn có thể sử dụng như là thuẫn.
Miền Nam Đế quốc Kinh Hồng là vùng đất nhiều mưa, một năm có gần hai trăm ngày
có mưa, cho nên ở nơi này, trang bị khôi giáp nhẹ nhàng cũng phát huy tác dụng
của nó.
Lúc này, ba ngàn tên chiến sĩ đảm nhận nhiệm vụ xung phong phát ra một tiếng
hét to, ba ngàn đôi chân thô to đồng thời dậm lên mặt đất rầm rầm, làm cho cả
thành Bình Dương chấn động nến nỗi như muốn lung lay sắp đổ.
Bước chân bọn chúng mạnh mẽ, đội hình lỏng lẻo nhưng mang theo sức mạnh cuồng
bạo tràn đầy can đảm, dùng hình thức phân tán triển khai tấn công về phía
tường thành, nhìn qua tuy lộn xộn, nhưng đó chính là biện pháp tốt nhất để
phòng ngừa địch nhân bắn tên theo phương thức bao trùm dày đặc.
Sau khi có hiệu lệnh của Vô Song, tên của cung tiễn thủ Trường Cung Doanh bay
lên không như mưa, mạnh mẽ rơi xuống đầu quân địch. Phần lớn tên đều rơi xuống
những chiếc nón trúc dày rộng kêu lên những tiếng leng keng, số tên có thể
thật sự sát thương được địch nhân vô cùng ít ỏi.
- Con bà nó, đám khốn này quả thật có tài!
Phương Hổ cất tiếng than thở:
- Nón trúc kia quả thật không tồi, ta rất thích!
- Trường Cung Doanh, bắn tự do!
Vô Song hét đến khàn cả giọng, đại cung trong tay hắn bắn xuống dưới, tà tà
bay qua phía dưới một chiếc nón trúc rồi cắm phập vào giữa ngực một tên chiến
sĩ Đế quốc Kinh Hồng.
Trải qua hơn một năm huấn luyện, hiện giờ các chiến sĩ Trường Cung Doanh đã
trở thành những cung tiễn thủ xuất sắc, trình độ bắn tự do của bọn họ đã tăng
lên rất nhiều. Trước vô số bia sống do quân địch tạo thành, bọn họ như những
sơn dân đang chặt trúc, tự do đốn ngã rất nhiều cây. Từng mũi trường tiễn xé
không bay ra, tìm những khe hở giữa những chiếc nón trúc rộng vành kia, sau đó
hung hăng cắm phập vào người địch.
Thế nhưng mưa tên từ đội hình của địch cũng đã ào ạt bay lên, lấy hỏa lực áp
chế hỏa lực, tranh thủ tiên cơ cho binh sĩ phe mình. Chỉ trong chừng nửa khắc,
trên mặt đất đã ngổn ngang mấy trăm thi thể của số chiến sĩ xung phong công
thành, trên đầu tường cũng có mười mấy chiến sĩ Thiết Phong Kỳ trúng tên ngã
xuống, máu tươi chảy ra như suối nhiễm đỏ cả một vùng đất dưới chân thành.
Đại đa số chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vẫn đang đổ xô về dưới chân thành rất
nhanh. Phương thức công thành của bọn chúng khác với tất cả những phương thức
công thành mà quân Đế quốc Thiên Phong đã từng gặp phải ở chỗ là, bọn chúng
vốn giỏi về leo trèo nhưng không sử dụng phương thức đơn giản là dùng thang
mây để leo lên thành, mà là trong tay mỗi người đều có một sợi dây thừng cột
ngang hông, đầu kia cột một chiếc móc sắt lớn. Bọn chúng tháo dây thừng trên
người xuống, quay móc sắt vài vòng trong tay sau đó ném mạnh lên trên, móc sắt
bay nhanh về phía đầu tường, móc chặt vào gờ tường. Các chiến sĩ phía dưới
chân đạp tường thành, hai tay nắm dây thừng, sau đó chạy thật nhanh lên trên,
làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải trợn mắt há mồm.
Ba ngàn sợi dây thừng hóa thành ba ngàn con rắn độc đang bò lên đầu thành Bình
Dương, hung hăng táp về phía quân Đế quốc Thiên Phong. Ba ngàn bóng người nhẹ
nhàng mau lẹ, trong nháy mắt đã lên tới đầu tường, phương thức công thành như
vậy quả thật là chưa từng nghe qua.
Cùng lúc đó, lại một toán ba ngàn chiến sĩ khác cũng bắt đầu hành động dưới
chân thành.
- Chém đứt dây thừng!
Đó là tiếng kinh hô của bọn Phương Hổ, Vô Song.
Nhưng dây thừng của người Đế quốc Kinh Hồng vốn được đặc chế, tạo nên bởi hỗn
hợp da trâu, sợi gai và tơ tằm, không thấm nước và rất dẻo dai. Các chiến sĩ
liên tiếp vung đao chặt xuống, chỉ thấy nó mềm nhũn trơn tuột không đứt được.
- Dùng cát!
Đó là tiếng thét của Mộc Huyết, là một quân nhân gần như có tuổi quân cao nhất
trong Thiết Phong Kỳ, hắn đã từng nghe thấy về phương thức công thành bằng dây
thừng này của người Đế quốc Kinh Hồng.
- Không còn kịp nữa!
Phương Hổ vọt tới tuyến đầu tường thành, múa tít thương hét lên điên cuồng:
- Các huynh đệ, vì vinh quang, giết!
Một tên chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vừa mới chạy lên đến đầu tường, Phương Hổ
đã đâm ngay một thương vào ngực hắn, thuận thế cho một cước đạp hắn rơi xuống.
- Giết!
Tất cả chiến sĩ Thiết Phong Kỳ đồng thanh gầm to, lúc này, rất nhiều chiến sĩ
Đế quốc Kinh Hồng đã xông lên đầu thành, đang chém giết tưng bừng cùng binh sĩ
Thiết Phong Kỳ.
Vòng tấn công thứ nhất có được hơn hai ngàn người Đế quốc Kinh Hồng lên thành
thuận lợi, các tướng lĩnh Đế quốc Kinh Hồng ở ngoài xa cũng lộ ra vẻ hài lòng.
Tuy nhiên ngay lập tức, tình thế đã đột ngột thay đổi.
Các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng lên được trên đầu thành vừa đang muốn đại khai
sát giới, đột nhiên phát hiện ra lòng bàn chân đau buốt.
Bọn chúng kinh hãi cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra trên mặt đất
rải đầy chông sắt, đá vụn.
Khác với trước kia chính là lúc này quân Đế quốc Thiên Phong không cắm chông
sắt dưới tường thành, mà rải chông sắt cùng đá vụn trên đầu thành. Mặc dù bọn
họ không hiêu biết nhiều lắm về chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng, nhưng khi nhìn
thấy bọn kỳ quái kia ai nấy đều đội nón trúc, đi chân trần, liền hiểu ngay đây
là cơ hội có thể lợi dụng được.
Cho dù lòng bàn chân có cứng chắc đến mức nào cũng không chịu được chông sắc
bén, Thiết Phong Kỳ không cắm chúng dưới chân tường thành vì làm như vậy, đối
thủ vẫn có thể thu dọn trước khi lên thành. Ngược lại, rải chông trên tường
thành có thể phát huy ra tác dụng rất lớn khi đối thủ lên thành. Quân Đế quốc
Thiên Phong đi giày da trâu chém giết với quân Đế quốc Kinh Hồng đi chân
không, hai bên đồng thời dẫm trên chông gai chém giết, không nghi ngờ gì, bàn
chân không ắt phải chịu thiệt thòi hơn.
Vì vậy chỉ trong khoảnh khắc, các chiến sĩ Đế quốc Kinh Hồng vừa nhảy nhót vừa
múa đao chiến đấu, thật sự tạo thành một điệu múa đao trên đầu thành. Còn có
một số chiến sĩ chưa lên tới, nhìn thấy nguy cơ trên đầu tường như vậy, nhất
thời không tìm ra được chỗ đặt chân, không ngờ phản ứng tỏ ra vô cùng nhanh
nhẹn, lại theo dây thừng chạy trở xuống dưới thành. Phản ứng của đám chiến sĩ
Đế quốc Kinh Hồng quả nhiên vô cùng linh hoạt, vừa thấy đối thủ hung hãn, trên
đầu tường thành lại không có chỗ đặt chân lập tức rút lui về phía sau, lên đã
nhanh, xuống còn nhanh hơn.
Trong nháy mắt, hơn hai ngàn chiến sĩ đã lên thành không ngờ lại tuột trở
xuống, Thiết Phong Kỳ vì quá bất ngờ nên không thể giữ lại được bao nhiêu, chỉ
có thể nhìn quân địch thối lui với vẻ ngây dại.
- Con bà nó, bọn này đều là cá chạch hay sao, muốn tới thì tới, muốn đi thì
đi sao?
Phương Hổ mắng ầm lên.
Mộc Huyết trầm giọng nói:
- Chiến sĩ rừng nhiệt đới của Đế quốc Kinh Hồng là một binh chủng có nhiều
điểm đặc sắc như nhẹ nhàng linh hoạt, thân thủ mau lẹ, sở trường của chúng là
chiến đấu trong rừng nhiệt đới, năng lực chiến đấu đơn độc của chúng rất mạnh.
Tuy nhiên bọn chúng thiệt thòi ở chỗ năng lực phòng ngự kém cỏi, vả lại trời
sinh tính linh hoạt trơn tuột, không dễ khống chế. Bất quá lần sau bọn chúng
tấn công lên, hẳn là sẽ nghĩ đến chuyện đi giày.
Phương pháp leo lên thành nhanh chóng lợi dụng năng lực leo trèo của các chiến
sĩ rừng nhiệt đới với ý định mau chóng hạ thành, tuy có ưu điểm nhờ vào thân
thể của bọn chúng linh hoạt nhanh nhẹn như loài khỉ vượn, đồng thời cũng bị
hạn chế vì nhược điểm không chịu ràng buộc và khiếm khuyết năng lực phòng ngự
của chúng. Trải qua đợt tấn công thứ nhất hữu kinh vô hiểm, tất cả các chiến
sĩ của Thiết Phong Kỳ đồng thời hít sâu một hơi khí lạnh, rốt cục đã biết rằng
trên đời này có lắm kỳ nhân có thể làm được những chuỵên mà bọn họ cho là
không có khả năng.
Rất nhanh, cuộc tiến công thật sự của người Đế quốc Kinh Hồng đã bắt đầu, lúc
này, cái chờ đợi bọn họ là một trận giết chóc còn thê thảm hơn nhiều...


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #180