Người đăng: khuynhtanthienha10@
Cất bước lang thang với tâm trạng nặng nề, Lôi Hoả cũng không biết hắn đang đi
đâu.
Cách chỗ hắn không xa, có vài tên binh sĩ đang vây quanh một cô nương có bề
ngoài xinh xắn, ồn ào huyên náo, dường như đang tranh cãi gì đó. Cô nương
người ta đã đỏ mặt tía tai, bọn binh sĩ cũng không buông tha, đúng là người
của Thiết Sư Doanh.
Lôi Hoả lập tức bước tới hỏi:
- Các ngươi đang làm gì đó?
Bọn binh sĩ vừa thấy là Lôi Hoả, lập tức ngừng ồn ào, một tên lớn tiếng đáp:
- Hồi bẩm Lôi Doanh Chủ, cô nương này không cho chúng ta gỡ cửa nhà nàng,
chúng ta định lấy để chắn tên.
Lôi Hoả nhìn sang cô nương kia, cô ta đang tủi thân sắp khóc:
- Không có cửa, bọn trộm cắp tới thì làm sao?
Bọn binh sĩ hừ lạnh:
- Tiểu cô nương, đừng trách chúng ta không nhắc nhở nàng, ngay cả biên giới
của các người còn sắp sửa không giữ nổi, nói gì tới nhà cửa? Thức thời một
chút đi thôi, lần này chúng ta nói như vậy đã là khách sáo, không cướp không
đốt, chỉ là lấy cánh cửa của nàng mà thôi, nếu như ở Chỉ Thủy lúc trước...hừ
hừ...
- Đủ rồi!
Lôi Hoả quát:
- Chuyện như vậy cũng đáng phô trương hay sao? Đánh giặc không phải đánh với
nữ nhân, cần gì phải làm khó một thiếu nữ như vậy! Đi sang nhà khác tìm đi,
coi như bỏ qua cho nhà này!
- Tuân mệnh!
Bọn binh sĩ đồng thanh hét lớn, vội vã rời đi.
Gió đưa tới vài câu loáng thoáng:
- Vì sao hôm nay Lôi Doanh Chủ lại nóng nảy như vậy?
- Ai mà biết được, có thể là do đang lúc nguy cấp...
- Hừ, Thiết Phong Kỳ ta có ai sợ chết? Không phải là còn có viện binh sắp tới
hay sao? Theo ta thấy, tám phần là Lôi Doanh Chủ vừa ý thiếu nữ kia!
- Rất có khả năng, bề ngoài cô nương ấy xinh tươi mơn mởn...
Thanh âm bọn chúng dần dần nhỏ đi, Lôi Hoả ngượng ngùng nói với nàng:
- Bọn binh sĩ không hiểu chuyện, nàng thông cảm một chút!
Vị cô nương kia mắc cỡ đỏ mặt gật gật đầu, xoay người trở về nhà, hiển nhiên
cũng đã nghe thấy những lời của đám binh sĩ vừa nói.
Nhìn theo bóng cô nương ấy, trong lòng Lôi Hoả đột nhiên dâng lên một cảm giác
bứt rứt, nóng nảy khó chịu.
Con bà nó, có lẽ là nên tìm một nữ nhân, hắn nghĩ vậy.
Nếu không tìm, sau này có thể không còn cơ hội.
Hai canh giờ sau, cánh truy binh đầu tiên có binh lực ba vạn người đã đuổi tới
thành Bình Dương. Đúng như lời Mộc Huyết, bọn chúng cũng không triển khai tấn
công ngay lập tức, mà là lẳng lặng chờ đợi viện quân. Trong khoảng thời gian
chờ đợi công thành, quân Đế quốc Kinh Hồng không làm gì cả.
Cánh rừng nhỏ bên ngoài thành Bình Dương kia không chỉ là nơi mà phe thủ thành
lấy nguyên liệu, đồng thời phe công thành cũng sử dụng gỗ ở đó. Bọn chúng đốn
ngã cây cối, chế tạo những công cụ công thành giản dị như thang, gỗ khúc dùng
cho máy bắn đá. Một ít binh sĩ bắt đầu dùng da trâu bao bọc bên ngoài phần uân
xa, tiến hành công tác chuẩn bị công thành toát ra khí thế hừng hực.
Lại một hồi lâu sau, hai vạn truy binh nữa cũng đã đến từ hướng Đông. Bọn
chúng lập đội hình rẽ quạt ngay trước cửa thành, triển khai trạng thái bao vây
kềm chế.
Đêm hôm đó, đám truy binh đầu tiên ở ba hướng Tây, Nam, Bắc cũng đã đuổi tới,
tất cả có hai vạn bộ binh, một vạn kỵ binh.
Thế bao vây bốn phía thành Bình Dương đã được hình thành, đại chiến có vẻ vô
cùng căng thẳng.