Đại Chiến Thành Bình Dương-1


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Những lời này của Thiển Thủy Thanh làm cho mọi người đồng thời dấy lên hy vọng
trong lòng, ngay cả Bích Không Tình và Thủy Trung Đường cũng không thể không
bội phục sự hấp dẫn trong lời nói của Thiển Thủy Thanh. Hắn không chỉ kích
phát ý chí chiến đấu trong lòng các chiến sĩ, đồng thời cũng đã làm cho bọn họ
thấy được hy vọng, thì ra ông trời cũng chưa tới nỗi bắt bọn họ hứng chịu kết
quả tồi tệ nhất.
Đúng vậy, cũng giống như đi đánh bạc, thất bại trước khi đánh đương nhiên là
bi thảm, nhưng so ra vẫn còn tốt hơn là thất bại sau khi đánh, mất hết tất cả,
Thiển Thủy Thanh đã hiểu rất rõ khao khát trong lòng của mỗi con người.
Lúc này Thiển Thủy Thanh tiếp tục hò hét:
- Cho nên chúng ta không cần phải sợ hãi, chúng ta không cần cảm thấy áo não!
Chúng ta không được nghĩ rằng tất cả đã mất hết! Ít nhất ông trời vẫn không
hoàn toàn bỏ mặc chúng ta! Ít nhất ông ta còn để lại cho chúng ta lực lượng
chiến đấu và mầm móng của hy vọng! Nếu là như vậy, chúng ta sẽ nắm lấy nó cho
thật chắc, không thể dễ dàng xuôi tay bỏ cuộc như vậy được!
-...Thiển Thủy Thanh ta từ lúc tham gia vào quân ngũ tới nay, chưa bao giờ ông trời đối xử tốt với ta lấy một lần! Chỉ vừa tham gia quân ngũ được vài ngày, Bích Không Tình bên cạnh ta đây đã dẫn theo Phi Tuyết Vệ tập kích chúng ta, suýt chút nữa đã đâm một thương giết chết ta! Kết quả thì sao? Lão tử ôm hắn cả hai cùng chết! Có thấy không? Trên mặt Xà Lang Quân bây giờ vẫn còn vết thẹo! Lúc đánh Bắc Môn quan, tám trăm chiến sĩ Vệ số Ba chỉ vì Phạm Tiến Trung hiểu lầm mà bị từ chối không cho vào, suýt chút nữa chúng ta đã mất đi một trận thắng vĩ đại. Lúc đánh thành Đại Lương, lão tử đã vào tới Hoàng cung, ngủ với Vương phi Chỉ Thủy, nhưng kết quả thì sao? Vẫn bị Dịch Tinh Hàn dẫn Hộ dân quân tới đánh cho bỏ chạy!
-...Nhưng chúng ta chưa từng xuôi tay bỏ cuộc! Bởi vì chúng ta biết rõ, chỉ cần chúng ta tiếp tục kiên trì, vậy thắng lợi cuối cùng vẫn sẽ thuộc về chúng ta! Các bậc tiền bối nói rất đúng, thắng lợi và thất bại thường là chỉ cách nhau một đường tơ, chỉ có kẻ kiên trì đến cùng, quyết không bỏ cuộc mới có tư cách nghênh đón thắng lợi! Cuộc đời này của Thiển Thủy Thanh ta đã chìm nổi quá nhiều lần, nhưng vẫn chưa từng suy sụp, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về ta! Ta tin rằng hôm nay, cũng là như vậy!
-...Chúng ta có thể tử trận, nhưng chúng ta không thể sống trộm! Chúng ta có thể đổ máu, nhưng chúng ta tuyệt không bỏ cuộc! Lúc chúng ta tới đây, chúng ta chiến đấu vì thắng lợi, như vậy hiện tại, chúng ta vẫn tiếp tục chiến đấu vì chúng ta phải về nhà! Mặc dù mục đích khác nhau, nhưng thủy chung chúng ta đều là nam nhân vì chiến đấu mà sinh tồn! Chúng ta không e ngại phải chiến đấu, chỉ cần chúng ta có thể về nhà!
- Cứu Thiết Phong Kỳ, sau đó về nhà!
Thiển Thủy Thanh vung hai tay lên cao, gào thét điên cuồng.
- Về nhà! Về nhà! Về nhà!
Tất cả các binh sĩ đồng thời hô to.
Có một việc Thiển Thủy Thanh đã nói sai.
Binh sĩ của hắn không hề oán hận hắn.
Hoàn toàn ngược lại, trong giờ phút quan trọng nhất này, bọn họ biết rằng nếu
như bọn họ còn một hy vọng, như vậy hy vọng này chính là Thiển Thủy Thanh. Nếu
như còn có người có thể phá tan mọi trở ngại để đưa cánh quân này trở về quốc
gia của họ, như vậy người này cũng chỉ có thể là Thiển Thủy Thanh.
Hiện tại Thiển Thủy Thanh vẫn đứng chung với bọn họ cùng một chỗ, hắn vẫn
không do dự, không tỏ ra uể oải, không có mắng trời trách đất, kêu cha gọi mẹ.
Tướng là lá gan của một cánh quân, tướng là linh hồn của một cánh quân.
Hồn còn đó, gan không đổi, như vậy cánh quân này sẽ không bị suy sụp.
Nếu không có hy vọng, vậy phải tạo ra hy vọng, hiện giờ, về nhà đã trở thành
tâm nguyện chung của các tướng sĩ Thiết Huyết Trấn từ trên xuống dưới. Bọn họ
không muốn kiến công lập nghiệp, mà muốn làm sao có thể thoát khỏi vùng đất
rộng lớn này, trở lại quê nhà mà bọn họ hằng mong mỏi.
Bọn họ lại tin tưởng Thiển Thủy Thanh một lần nữa, theo hắn bước trên con
đường về nhà.
Con đường này nhất định sẽ tràn ngập chông gai hiểm trở, hết sức gian nan,
tràn ngập máu và thi thể. Nhưng bọn họ đã không còn con đường nào khác, chỉ có
thể dứt khoát ngẩng cao đầu đi tới, dùng tính mạng của mình mở ra một con
đường máu để có thể về nhà.
Không ai có thể ngờ rằng, lần trở về này lại trải qua một khoảng thời gian rất
dài...
Con đường phía trước đi hoài không thấy tới...


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #177