Người đăng: khuynhtanthienha10@
Không Tình, cho vài huynh đệ đắc lực nghĩ cách trà trộn vào Hàn Phong quan.
Giờ phút này, dân chúng ở hậu phương có thể vào Hàn Phong quan bất cứ lúc nào,
đường vẫn còn thông thoáng. Sau khi phía Hổ Tử bắt đầu khởi sự, chỉ sợ Hàn
Phong quan sẽ bắt đầu giới nghiêm, đến lúc đó muốn đi vào là rất khó. Nhiệm vụ
thứ nhất của bọn họ là quan sát tình hình phòng ngự bên trong Hàn Phong quan,
tìm kiếm điểm yếu nơi hàng phòng ngự, vẽ ra bản đồ nội bộ, sau khi chúng ta
triển khai tiến công sẽ nhận nhiệm vụ dẫn đường. Thứ hai, báo cho chúng ta
biết động tĩnh của Quân đoàn Bạo Phong kịp thời, thứ ba là sau khi phát động
tiến công, lập tức gây ra hỗn loạn và phao tin đồn nhảm bên trong Hàn Phong
quan.
Dạ!
Theo từng mệnh lệnh của Thiển Thủy Thanh đưa ra, quan quân các cấp đều bắt tay
vào hành động, động tác nhanh chóng gọn gàng đâu vào đấy.
Cuối cùng Thiển Thủy Thanh kêu to:
Phương Hổ!
Có thuộc hạ!
Nhìn gương mặt kiên cường không sợ chết của Phương Hổ, Thiển Thủy Thanh khẽ
thở dài.
Hắn lấy chiếc huân chương Huyết Sắc Ưng Dực ra, đeo vào trước ngực Phương Hổ:
Phương Hổ gật gật đầu.
Chờ sau khi chúng ta tìm được địa điểm ẩn nấp, ngươi dẫn Thiết Phong Kỳ đi
tập kích Tùng Châu, sau khi đánh tan quân thủ vệ ở đó thì lập tức rời đi, giao
bản đồ cho Ly Sở mang về, từ đó về sau, ngươi đi tới đâu thì chém giết tới đó!
Nhưng ta muốn ngươi nhớ kỹ, lần này chúng ta không đồ thành, không quấy nhiễu
dân chúng, trừ phi cần thiết, nếu không cố gắng đừng làm thương tổn bất kỳ ai!
Hiểu rồi!
Còn một việc nữa, Hổ Tử, ngươi lập tức phái người thông báo xuống dưới,
trước ngày Hai Mươi Ba tháng Mười, phàm là binh sĩ của ta bị địch bắt làm tù
binh, phải lập tức tự sát, kẻ nào không tự sát, tướng sĩ bên ta phải giết ngay
lập tức! Không thể để cho bọn họ tiết lộ ra binh lực thật sự của quân ta.
Phương Hổ gật gật đầu.
Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ một chút lại lắc lắc đầu:
Không, không cần nói rõ ngày ra như vậy, vạn nhất có người biết được sẽ
khiến cho họ hoài nghi, sau ngày Hai Mươi Ba ngươi tự tuyên bố hủy mệnh lệnh
này là được!
Hiểu rồi!
Lần này giao nhiệm vụ nguy hiểm nhất vào tay Phương Hổ, trong lòng Thiển Thủy
Thanh cảm thấy không yên.
Khi Phương Hổ hỏi hắn:
Thiển Thủy Thanh chỉ thản nhiên nói:
O0o
Trong cung Cảnh Long.
Ngoài hiên Thủy Vân.
Vân Nghê ngồi một mình trong đình bát giác ngoài hiên, nhìn nước chảy róc rách
qua chiếc cầu nhỏ trước mặt, thu cúc nở rộ, hai tay ôm má ngẩn ngơ.
Cơ Nhược Tử xuất hiện từ một góc, lấy tay ra dấu ngăn không cho các cung nữ
lên tiếng, rón rén đi tới sau lưng Vân Nghê, đột ngột bịt mắt nàng kêu lớn:
Lại nhớ tới lang quân nữa rồi!
Ôi chao, tỷ làm muội giật mình...
Vân Nghê giật tay Cơ Nhược Tử ra, lại phát cho nàng một cái.
Quả thật nàng đang nhớ tới Thiển Thủy Thanh, Thiển Thủy Thanh chỉ nói với nàng
rằng hắn xuất chinh, nhưng lại không nói kế hoạch cụ thể cho nàng biết. Nàng
cảm thấy hụt hẫng trong lòng, cũng càng ngày càng cảm thấy không yên, nếu biết
được toàn bộ kế hoạch, có lẽ ngày nào nàng cũng sẽ cầu Thần bái Phật.
Lúc này Vân Nghê trừng mắt nhìn Cơ Nhược Tử rồi hỏi lại:
Cơ Nhược Tử cười duyên dáng:
Ta ư, ngày nào cũng có công chuyện bù đầu, chạy ra chạy vào Hoàng cung, vì
quá bận rộn nên cũng không có thời gian mà nhung nhớ. Chỉ có đêm xuống, nằm
trên giường là nhớ tới những hồi ức ngọt ngào thuở trước...
Thật là không biết ngượng!
Nếu nói về da mặt, Cơ Nhược Tử và Thiển Thủy Thanh đều có thể xem như rất
dày...
Cách đó không xa lại có tiếng người vọng tới:
Chính là Lịch Phi Yên.
Lúc này nàng đang thướt tha đi tới bên cạnh hai người, hỏi:
Cơ Nhược Tử cười nói:
Vân Nghê hỏi:
Là Quỷ Bát Xích sao?
Đúng vậy.
Cơ Nhược Tử đáp.
Lịch Phi Yên cười lạnh:
Vừa dứt lời đã thấy Vân Nghê trừng mắt nhìn nàng một cái, lúc này mới biết
mình đã sơ ý lỡ lời. Vân Nghê cười đỡ cho nàng:
Cơ Nhược Tử vẫn nghiêm mặt nói:
Lịch Phi Yên nghe vậy lập tức gật gật đầu, rõ ràng nàng là Thái tử phi, nhưng
ở trước mặt Cơ Nhược Tử cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Cơ Nhược Tử.
Thiển Thủy Thanh là loại người có khí thế của một quan trên dạy dỗ cấp dưới
của mình, Cơ Nhược Tử càng hơn nữa, vốn nàng đã làm Văn Phi nương nương trong
ba năm, trong lời nói cử chỉ đều toát ra khí chất vô cùng cao quý. Khi ba nữ
nhân này ở cùng một chỗ, nếu người ngoài không biết, chắc chắn sẽ quỳ xuống
thi lễ với Cơ Nhược Tử trước tiên. Tuy nàng là nữ quan của Lịch Phi Yên, nhưng
lời nàng nói ra, Lịch Phi Yên nghe theo răm rắp.
Lúc này Cơ Nhược Tử mới hỏi:
Lịch Phi Yên chu cao đôi môi xinh xắn:
Cơ Nhược Tử cũng nghe nói gần đây Thái tử chăm chỉ học hành, mấy trôm trước
ngã ngựa là vì quá chăm chỉ luyện tập cỡi ngựa mà ra, chỉ có thể cười nói:
Lịch Phi Yên nói:
Vân Nghê lén lút mỉm cười, Cơ Nhược Tử liếc thấy, trong lòng thoáng động.
Đợi sau khi Lịch Phi Yên rời đi, đột nhiên Cơ Nhược Tử cất tiếng hỏi:
Vân Nghê sững sờ, bất đắc dĩ nói:
Thì ra từ lúc Thiển Thủy Thanh cảnh cáo Công Tôn Thạch, đương nhiên Công Tôn
Thạch đã đem những lời cảnh cáo của Thiển Thủy Thanh nói lại cho Thương Lan
biết, Thương Lan vừa nghe những lời này, thật sự là sợ hãi tới mức thất kinh
hồn vía. Vốn hắn ỷ lại vào quy tắc con trưởng kế thừa không thể thay đổi, cho
nên dù hắn không cố gắng cầu tiến, phụ hoàng của hắn cũng không thể nào không
đem ngôi Hoàng đế truyền cho hắn, vì vậy mới vui chơi thoải mái. Nhưng nếu
Thiển Thủy Thanh nói những lời này với Hoàng đế, ngôi Thái tử của hắn quá nửa
là không giữ nổi.
Lần đầu tiên trong đời hắn biết lo lắng, lập tức bắt đầu cố gắng học hành, chỉ
mong có thể thay đổi ấn tượng của phụ hoàng. Chuyện này không phải là vì hắn
lo sợ Thiển Thủy Thanh nhất định sẽ hãm hại hắn, giữa hắn và Thiển Thủy Thanh
thật ra không có gút mắc gì đáng nói. Nhưng vạn nhất ngày nào đó Thiển Thủy
Thanh uống say lỡ miệng nói ra, hoặc nóng lòng khoe phương pháp ấy để kiếm
công, đến lúc đó hắn có hối hận thì đã muộn.
Chuyện này vô cùng bí mật, nếu như người hỏi không phải là Cơ Nhược Tử, Vân
Nghê cũng sẽ không nói ra.
Không ngờ Cơ Nhược Tử nghe xong nhướng mày, khẽ mắng một câu:
Vân Nghê nghe vậy ngẩn ra, lúc này mới hiểu, quả thật Thái tử Thương Lan rất
có thể vì nguyên nhân này mà sinh lòng ghen ghét Thiển Thủy Thanh:
Cơ Nhược Tử cười lạnh lẽo:
Vân Nghê nghe vậy mới cảm thấy yên lòng.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Vân Nghê lấy thân phận Công chúa Vân Thủy
chính thức cho phép Bát Xích vào cung, Cơ Nhược Tử bèn rời đi. Lúc ấy, bất cứ
Cơ Nhược Tử hay Vân Nghê đều không ngờ được, chính vì chuyện này, trong tràng
bão táp phong ba sắp xảy ra, Thái tử Thương Lan sắm vai trò một nhân vật trung
gian vô cùng quan trọng, gián tiếp làm nên trận chiến tung hoành ba ngàn dặm
rực rỡ huy hoàng của Thiển Thủy Thanh, nhưng cũng làm hại vô số tướng sĩ chết
thê thảm...
Tùng Châu.
Nơi đây vốn là một thành thị ít ai để ý tới trong Đế quốc Kinh Hồng, nó nằm ở
phía Nam rừng Tiếp Thiên, bởi vì không nằm trên trục giao thông quan trọng,
cho nên cũng không mấy phồn vinh. Sở dĩ nơi đây có thành thị, chủ yếu là dùng
để tập kết gỗ từ vùng rừng chuyển tới. Đây là nơi tập kết gỗ lớn nhất trong cả
Đế quốc Kinh Hồng, ở trên núi thì sống nhờ vào núi, ở trên biển thì sống nhờ
vào biển, Tùng Châu ở gần rừng, đương nhiên cũng là như vậy.
Nhưng rất nhanh Tùng Châu đã trở nên danh chấn Đế quốc Kinh Hồng, nổi tiếng
khắp cả đại lục Quan Lan, cũng bắt đầu từ đây, một đoạn sử sách huy hoàng được
viết nên.
Ngày Hai Mươi Tám tháng Chín năm Một Trăm Lẻ Tám, Thiển Thủy Thanh mang theo
hai vạn bảy ngàn tướng sĩ Thiết Huyết Trấn thông qua bí đạo thuận lợi. Rạng
sáng hôm sau, ở thành Tùng Châu, cơn lốc kỵ binh Thiết Huyết Trấn đột ngột nổi
lên làm cho mọi người kinh sợ.
Mới đầu, đa số dân chúng còn tưởng là chiến sĩ của quốc gia mình, đến khi thấy
rõ đại kỳ phấp phới tung bay rõ ràng là cờ hiệu của Đế quốc Thiên Phong, đa số
người vẫn còn tưởng rằng mình hoa mắt. Nhưng khi quân Đế quốc Thiên Phong hung
hăng vung cao con dao đồ tể bổ xuống đầu đám binh sĩ thủ thành, rốt cục bọn họ
mới hiểu rằng đây không phải là một chuyện đùa.
Bởi vì vị trí địa lý của thành này, tổng cộng chỉ có năm trăm quân coi giữ,
chủ yếu là phụ trách gìn giữ trật tự trị an trong thành mà thôi. Một vạn chiến
sĩ Thiết Phong Kỳ do Hổ Báo Doanh dẫn đầu gào thét xông vào thành Tùng Châu
gần như không hề bố trí bất cứ biện pháp phòng ngự nào, ra tay chém giết đám
binh sĩ thủ thành, gần như không gặp phải bất cứ sự phản kháng nào đã giải
quyết đối thủ một cách dễ dàng.
Nửa canh giờ sau, thành Tùng Châu đã rơi vào tay Phương Hổ.
Sau khi Phương Hổ chiếm được thành Tùng Châu cũng không vội vàng rời đi, mà là
cho dán bố cáo chiêu an, an ủi dân chúng, bắt đầu lục tìm ở quân doanh, phủ
thành chủ.
Bởi vì hiện tại quân Đế quốc Thiên Phong vừa mới xuất hiện tại vùng này, người
Đế quốc Kinh Hồng vẫn chưa biết được tình huống rõ ràng, cho nên trong khoảng
thời gian ngắn không cần lo lắng đại quân Đế quốc Kinh Hồng kéo tới bao vây
tiêu diệt. Ngược lại, chuyện cố gắng tìm kiếm thông tin về quốc gia này quan
trọng hơn nhiều.
Sau khi lấy được đầy đủ tư liệu, ngay chiều hôm đó, Phương Hổ dẫn quân chạy
tới mục tiêu kế tiếp: Nam An.
Đêm hôm đó, Phương Hổ đã chạy tới Nam An, vì lúc này Nam An vẫn chưa nhận được
tin Tùng Châu bị chiếm, tốc độ của Phương Hổ còn mau chóng hơn tin tức truyền
đi. Vì vậy trấn Nam An còn đang say ngủ đã bị Thiết Phong Kỳ chiếm lấy vô cùng
thoải mái.
Hai trận thắng liên tiếp, Thiết Phong Kỳ chưa chết một người nào, chỉ trả giá
bằng bảy binh sĩ Thiết Phong Kỳ trong lúc vội vàng hành quân sơ ý ngã ngựa, bị
chút vết thương nhẹ.
Ngày Hai Mươi Chín tháng Chín, sau khi nghỉ ngơi một đêm, Phương Hổ tiếp tục
dẫn quân chạy về phía trước, lúc này vài tòa thành nhỏ gần đó đã nhận được tin
quân Đế quốc Thiên Phong tiến công. Nhưng vì không kịp chuẩn bị, thậm chí vài
nơi vừa mới có phản ứng, Thiết Phong Kỳ đã đánh tới nơi.
Hiện tại Phương Hổ đang so về tốc độ truyền tin với địch, trên bầu trời, bồ
câu đưa tin bay lượn khắp nơi, dưới mặt đất rất nhiều quân truyền lệnh giục
ngựa chạy vội. Ngựa ở các dịch trạm bị quân truyền lệnh các nơi điều động sử
dụng không còn, vài tòa thành lớn gần đó cũng bắt đầu đốt lửa làm hiệu cầu
cứu.
Ba ngày sau đó, Phương Hổ thẳng tiến về hướng Tây Bắc, thừa dịp địch nhân chưa
kịp chuẩn bị, trước sau đánh hạ bảy thành trấn như Khang Châu, Lam Châu...Mỗi
lần đánh hạ một tòa thành trấn như vậy, ngoại trừ bổ sung chút ít lương thực,
nước uống cần thiết thì không hề dừng lại, trực tiếp giục ngựa nghênh ngang mà
đi, để lại cho dân chúng địa phương một sự kinh ngạc vô cùng, cùng với một
đống thi thể ngổn ngang của quân trấn thủ.
Khoảng thời gian này nhất định là thời gian mà Phương Hổ nhàn nhã ung dung
nhất.
Tất cả mọi chuyện diễn ra đúng như lời Thiển Thủy Thanh đã nói, nhờ bí đạo lẻn
vào một quốc gia, nếu như có thể, ít nhất trong vòng nửa tháng, có thể lợi
dụng đặc điểm tập kích bất ngờ của kỵ binh, giữ được trạng thái thường thắng.
Đây hoàn toàn là vì hệ thống thông tin lạc hậu gây ra.
Ngày Bốn tháng Mười, rốt cục thành Bá Nghiệp cũng đã nhận được tin quân Đế
quốc Thiên Phong chiếm được Tùng Châu, vì quá kinh hãi, ai ai cũng nghĩ rằng
Hàn Phong quan đã rơi vào tay địch.
Chiều ngày hôm đó, tin tức Nam An bị chiếm cũng đã truyền tới thành Bá Nghiệp.
Sau đó hai ngày, tin tức các nơi như Khang Châu, Lam Châu bị chiếm cũng đã bay
tới liên tiếp. Những người mang tin báo nguy của các nơi tiến vào thành Bá
Nghiệp không ngừng, nhưng không ai nói rõ là cánh quân nào của Đế quốc Thiên
Phong tập kích.
Đồng thời nhận được tin còn có Hàn Phong quan.
Thành Bá Nghiệp bắt đầu điều binh khiển tướng chuẩn bị đuổi giết Thiết Phong
Kỳ, nhưng lúc này Thiết Phong Kỳ đang tiến thẳng về phía trước, không hề dừng
lại, quân truy đuổi không biết được hướng đi cụ thể, không thể phán đoán chính
xác, vì vậy cho nên không tạo ra được uy hiếp gì cả.
Ngày Năm tháng Mười, Phương Hổ hành quân trong bảy ngày, trước sau đã đánh hạ
mười mấy tòa thành nhỏ, bắt đầu chạy về miền Trung của Đế quốc Kinh Hồng. Tin
tức truyền ra không ngừng dọc theo đường Phương Hổ đi qua, nhờ có nhiều thành
thị lớn truyền đi, rốt cục tin này đã lan tràn ra khắp Đế quốc Kinh Hồng,
khiến cho mọi người vô cùng hoảng sợ. Trong đó có rất nhiều người tưởng rằng
Hàn Phong quan đã rơi vào tay địch, quân Đế quốc Thiên Phong đang triển khai
toàn diện tiến công, tin đồn nổi lên bốn phía, dường như không phải chỉ có một
cánh quân một vạn người tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, mà là một trăm vạn đại
quân. Một ít dân chúng nhát gan sợ chuyện đã bắt đầu chuẩn bị chạy nạn.
Lúc này tin Hàn Phong quan bình yên vô sự mới bay về tới thành Bá Nghiệp, rốt
cục làm cho Hoàng thất Đế quốc Kinh Hồng thở phào nhẹ nhõm, lúc ấy mới hiểu ra
là tai họa đến từ bí đạo kia. Nhưng vì sao quân Đế quốc Thiên Phong lại kéo
quân vào, kẻ vào là ai, rốt cục bọn họ muốn làm gì, bọn chúng vẫn hoàn toàn
không biết.
Ngày Sáu tháng Mười, rốt cục Hàn Phong quan và thành Bá Nghiệp đồng thời nhận
được tin tức chính xác về cánh quân Đế quốc Thiên Phong đã kéo qua. Đó chính
là Thiết Phong Kỳ, tổng binh lực chỉ có một vạn người, kẻ dẫn dắt là Thiển
Thủy Thanh. Ngay lúc Cô Chính Phàm nhận tin tức này ngây người ra tại chỗ, một
hồi lâu mới thốt ra được một câu:
O0o
Đêm hôm đó, trong Hàn Phong quan.
Cô Chính Phàm nhìn lên bản đồ lắc đầu khen ngợi không thôi. Người này năm nay
bốn mươi sáu tuổi, đang vào thời kỳ cường thịnh nhất trong quân. Ông ta có một
cái trán rất cao, ánh mắt sáng ngời như chim ưng, lúc chớp mắt lóe sáng như có
thể nhìn xuyên ngàn dặm, xương gò má nhô lên rất cao, vẻ mặt không giận mà
oai, khiến người khiếp sợ. Nhưng là lần này, ông ta lại bị Thiển Thủy Thanh
dọa cho sợ hãi một phen.
Mặc dù biết rằng bí đạo không thể nào vĩnh viễn không bị người Đế quốc Thiên
Phong phát hiện, nhưng lúc vừa nhận được tin này, Cô Chính Phàm suýt chút nữa
bay mất ba hồn bảy vía.
Bí đạo trong rừng là một quân bài đắc lực mà Cô Chính Phàm dùng để đối phó với
Quân đoàn Bạo Phong, bằng vào bí đạo này, ông ta có thể đưa quân Đế quốc Kinh
Hồng vào trong lãnh thổ của Đế quốc Thiên Phong bất cứ lúc nào. So sánh với
chuyện sử dụng bí đạo của Thiển Thủy Thanh, ưu thế của Cô Chính Phàm rõ ràng
hơn rất nhiều, nhưng ông ta không ngờ rằng chỉ mới sử dụng bí đạo được hai lần
đã bị người Đế quốc Thiên Phong phát hiện ra sớm như vậy. Cô Chính Phàm không
thể không bội phục tính cảnh giác của người Đế quốc Thiên Phong, nhưng ông ta
càng bội phục sự to gan lớn mật của Thiển Thủy Thanh hơn.
Ông ta không thể nào ngờ Thiển Thủy Thanh dám dẫn Thiết Phong Kỳ thẳng tiến
vào Đế quốc Kinh Hồng, đi tới đâu chém giết tới đó, tự tiện như vào chỗ không
người.
Quả thật là người to gan lớn mật, coi trời bằng vung!
Nói về lý thuyết, nếu không có người nào ngăn cản được hắn, nhiều nhất chỉ cần
từ mười lăm tới hai mươi ngày, hắn có thể tiến đến dưới chân thành Bá Nghiệp.
Nếu quả thật để cho hắn chỉ đánh một trận chiến mà thành, vậy hắn đã lập nên
một câu chuyện thần thoại trong lịch sử chiến tranh.
Dẫn một vạn quân công chiếm một quốc gia trong một tháng.
Người vừa nói là con trai ông ta, Cô Viễn Ảnh. Bề ngoài của hắn trông tuấn tú
hơn phụ thân hắn rất nhiều, hiển nhiên là giống với mẫu thân nhiều hơn là
giống phụ thân, mẫu thân của hắn chính là Công chúa Tú Nhan của Đế quốc Kinh
Hồng.
Người Đế quốc Kinh Hồng không có luật cấm Phò mã cầm quân, chẳng những có thể
cầm quân, còn được trọng dụng. Cũng vì như vậy, Công chúa Đế quốc Kinh Hồng từ
trước tới nay là vô cùng khó lấy, không giống như Công chúa của Đế quốc Thiên
Phong hay Chỉ Thủy, thậm chí lúc Phò mã xuất chinh, Công chúa cũng có thể đi
theo. Đây cũng là nguyên nhân vì sao địa vị của Cô Chính Phàm ở Đế quốc Kinh
Hồng lại vượt trội như vậy. Ông ta không chỉ là trọng tướng quan ải biên
cương, Nguyên soái trong triều, đồng thời còn là Phò mã của Đế quốc, con ông
ta là cháu ngoại của Quốc chủ.
Đây là nguyên nhân chủ yếu mà Đế quốc Kinh Hồng và Công quốc Thánh Uy Nhĩ có
điểm tương đồng, vì nguyên nhân chịu ảnh hưởng với nhau, Công quốc Thánh Uy
Nhĩ là một quốc gia mà nữ nhân có địa vị cao nhất trên toàn đại lục.
Cô Chính Phàm nói:
Cô Viễn Ảnh cười lạnh nói:
Dù sao Cô Viễn Ảnh cũng là con trai của Cô Chính Phàm, thừa kế tài năng của
phụ thân mình, lúc người khác còn đang phỏng đoán xem rốt cục Thiết Phong Kỳ
muốn làm gì, hắn đã nhìn ra hướng đi của Thiết Phong Kỳ. Bất kể là đúng hay
sai, ít nhất tầm nhìn của hắn còn cao hơn đại đa số những người cùng lứa tuổi.
Nhìn đường vẽ màu đen trên bản đồ chỉ hướng đi của Thiết Phong Kỳ, Cô Chính
Phàm tới sát bản đồ hơn một chút, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
Thiển Thủy Thanh tiến vào Đế quốc Kinh Hồng dưới tình huống như vậy, chỉ có
hai khả năng. Thứ nhất là chạy về phía Hàn Phong quan, thứ hai là chạy tới
thành Bá Nghiệp. Chiếm được Hàn Phong quan đương nhiên là công lớn, nhưng
chiếm được thành Bá Nghiệp mới là kỳ công cái thế. Lộ trình của Thiển Thủy
Thanh chỉ có thể tiến tới thành Bá Nghiệp, nếu không, giờ này hắn đã tới Hàn
Phong quan.
Nhưng đường đi tới thành Bá Nghiệp ngàn dặm xa xôi, hắn đi như vậy chỉ sợ
còn chưa tới nơi đã bị chúng ta xử lý mất rồi. Một vạn binh sĩ Thiết Phong Kỳ
của hắn còn chưa đủ cho chúng ta nhét kẽ răng, vì sao hắn lại nắm chắc có thể
đánh chiếm được thành Bá Nghiệp?
Căn cứ vào nội tuyến của chúng ta báo về, tên Thiển Thủy Thanh này tài cao
mật lớn, từ lúc tòng quân cho tới giờ không có chuyện gì là không dám làm. Lúc
còn là một tên binh sĩ nho nhỏ, hắn đã dám bắt cóc Vân Nghê, giết chết Vệ Giáo
đầu lĩnh của mình. Sau đó hắn lại bất tuân quân lệnh, tự tiện tấn công hai
quan Nam Bắc. Lúc ở Chỉ Thủy lại sách động thuộc hạ nổi loạn, ngay cả lệnh của
Hoàng đế cũng không nghe, khăng khăng cố chấp giở trò huyết hương tế đại kỳ,
cuối cùng không ngờ còn dám cường công thành Đại Lương. Đáng giận thay Vũ Văn
Liễu bất tài, bị hắn dọa cho sợ vỡ mật, vì vậy khiến cho thành Đại Lương thất
thủ. Phụ thân, người từng nói qua, thất bại chỉ có thể khiến cho người ta biết
được con đường nào là sai lầm, nhưng thành công lại có thể nói cho người ta
biết con đường nào là chính xác. Bởi vậy, thất bại đương nhiên là kinh nghiệm
quý giá, nhưng cái thật sự ảnh hưởng tới một người luôn luôn là kinh nghiệm
thành công của hắn. Kinh nghiệm thất bại khiến cho người ta lảng tránh, kinh
nghiệm thành công lại làm cho người ta tiếp tục tiến hành. Thiển Thủy Thanh do
liên tiếp thành công cho nên to gan làm càn, vì hắn vẫn nghĩ đó là chính xác.
Con nghĩ chính là vì nguyên nhân này mới khiến cho hắn muốn lập kỳ công, làm
thành đại nghiệp.
Cô Chính Phàm đưa mắt liếc con mình một cái, chậm rãi nói:
Nói như vậy cũng có lý, tuy nhiên cũng không khỏi quá khinh thường Đế quốc
Kinh Hồng ta. Lúc trước sở dĩ hắn làm nên hành động vĩ đại như vậy ở Chỉ Thủy,
nguyên nhân vì Bão Phi Tuyết chết rồi, Chỉ Thủy không còn Đại tướng thống nhất
chỉ huy tác chiến, tuy Thương Hữu Long có tài nhưng lại thiếu quyết đoán.
Trong nước đã không có tướng tài, Chỉ Thủy lại suy yếu đã lâu, còn bị giằng co
với Quân đoàn Trung Ương trên bình nguyên Tam Sơn, trong nước trống rỗng, một
chuỗi nguyên nhân ấy mới dẫn đến chiến thắng huy hoàng của hắn ở Chỉ Thủy. Nếu
không, chỉ dựa vào một mình Thiển Thủy Thanh và cánh quân của hắn mà cũng muốn
đánh chiếm Chỉ Thủy, vậy thì không khỏi quá ngây thơ.
Chỉ sợ Thiển Thủy Thanh cho rằng dù không có Quân đoàn Trung Ương ở bình
nguyên Tam Sơn kềm chế, hắn cũng có thể làm được chuyện này.
Cô Chính Phàm bật cười ha hả:
Người đời thường nói Cô Chính Phàm ta ngang ngược kiêu ngạo, cố chấp bướng
bỉnh, nhưng bảo ta dẫn một vạn quân đi đánh thành Bá Nghiệp, ta cảm thấy không
có gan làm chuyện này. Hành động đi chịu chết như vậy thật sự không giống hành
động của một người đã viết ra quyển Thiển thị binh pháp. Đạo dùng binh, chính
là đạo quỷ, người hiểu được ý nghĩa quan trọng này, không thể nào làm ra
chuyện như vầy!
Vậy ý của phụ thân là...
Cô Chính Phàm lắc đầu:
Ngẫm nghĩ một chút, Cô Chính Phàm lại nói:
Vì tránh cho Thiển Thủy Thanh dương Đông kích Tây, Ảnh nhi, ngươi hạ lệnh
toàn bộ Hàn Phong quan đặt trong trạng thái đề phòng, mặt sau của Hàn Phong
quan tăng cường thêm phòng ngự trên thành lâu. Tăng thêm năm ngàn binh sĩ và
một doanh khí giới, lại thiết lập trạm kiểm soát lâm thời, tạm thời cấm ra
vào, tránh cho địch nhân đánh lén.
Phụ thân, có cần phải lo xa quá như vậy không?
Lo xa tốt hơn là không lo, cứ làm theo lời ta!
Dạ!
Ngày Bảy tháng Mười, Hàn Phong quan và thành Bá Nghiệp ra lệnh cho toàn quốc
cảnh giới, cùng lúc điều binh khiển tướng truy kích Thiết Phong Kỳ. Hai Đại
tướng Khương Trác, Lâu Thiên Đức phụng mệnh kéo quân về miền Trung của Đế quốc
Kinh Hồng, trông coi canh giữ ở đó. Mặt khác lại ra thông cáo trong cả nước
xác thực Hàn Phong quan vẫn còn trong tay Đế quốc như trước, chỉ có một cánh
quân đơn độc của Đế quốc Thiên Phong tiến vào trong nước mà thôi. Còn chuyện
cánh quân ấy đi vào bằng cách nào, Cô Chính Phàm không hề giải thích, làm như
ông ta là một lão già đang mê ngủ, để cho người Đế quốc Thiên Phong đi ngang
qua cạnh mình mà không hay biết. Tin tức này truyền đi cả nước chỉ trong vòng
bảy ngày, lúc này Thiết Phong Kỳ đã như một cây gậy khuấy phân, khuấy cho cả
Đế quốc Kinh Hồng trở nên hỗn loạn.
Ngày Tám tháng Mười, Thiết Phong Kỳ vẫn tiến quân nghênh ngang như trước, chỉ
là các nơi bắt đầu tăng cường lực lượng quân thủ vệ, muốn tấn công một thành
thị nào đó sẽ phải trả một cái giá nhất định. May mắn tuy rằng các nơi đã bắt
đầu cảnh giác, nhưng vì binh lực không đủ, cho nên những nơi đó vẫn không thể
nào chống lại Thiết Phong Kỳ. Phương Hổ lại đánh hạ thêm một thành nữa, lần
này tổn thất hơn trăm người, xuất hiện con số thương vong đầu tiên.
Ngày Chín tháng Mười, Phương Hổ dẫn quân chính thức tiến nhập vào miền Trung
của Đế quốc Kinh Hồng, lúc này Phương Hổ vẫn còn ung dung thoải mái như trước.
Bất quá thoải mái chủ yếu là vì cho tới bây giờ, mỗi ngày hắn chạy cả trăm
dặm, tới lui như gió, người Đế quốc Kinh Hồng căn bản là không thể thăm dò
hành tung của hắn. Bởi vậy sau lưng lão nhân gia hắn không có truy binh, hắn
đánh xong thì đi, muốn nghỉ lại thì nghỉ, cơ bản không có gì phải lo lắng,
nhưng tấn công các nơi càng trở nên khó khăn hơn trước.
Một ít thành thị lớn chung quanh rõ ràng tăng cường lực lượng phòng thủ vô
cùng mạnh mẽ. Lúc này Phương Hổ gặp phải khó khăn, chính là làm thế nào có thể
tiếp tục tấn công thành thị của đối phương, tạo ra trạng thái giống như muốn
đánh tới thành Bá Nghiệp, đồng thời phải tránh cho thành thị kia liều mạng
chống cự mà hao binh tổn tướng.
Ở một vùng hoang vu trong Đế quốc Kinh Hồng.
Phương Hổ đang cau mày xem bản đồ.
Thành Hỏa Dục, thành Hỏa Vân cùng với thành Tây Hải, ba nơi này đều là
trọng trấn ở miền Trung Đế quốc Kinh Hồng. Trước mắt chúng ta không rõ binh
lực thường trú và tình hình phân bố nơi đó, kẻ phụ trách chỉ huy là ai cũng
không biết. Nhưng có thể khẳng định, bọn chúng đã có chuẩn bị, nếu so với
những nơi mà chúng ta đã đánh trước đây, tuyệt đối phải khó khăn hơn rất
nhiều. Chúng ta vẫn còn hiểu biết quá ít đối với Đế quốc Kinh Hồng, rốt cục
nên đánh nơi nào, đánh như thế nào cho tốt, quả thật rất khó xác định.
Cần ta đi trinh sát một chút hay không?
Vô Song hỏi.
Phương Hổ lập tức lắc đầu:
Mộc Huyết lập tức nói:
Nếu là như vậy, chúng ta đi vòng qua, không đánh.
Cũng không được, ít nhất phải chiếm được một nơi rồi mới đi.
Nhưng Thiển thiếu cũng đã nói qua nếu trận chiến nào thấy không thể giải
quyết được trong vòng nửa ngày, vậy cứ việc bỏ qua trận ấy. Hai ngày qua chiến
đấu đã kịch liệt hơn trước rất nhiều, hôm trước tấn công Xuyên Thành đã chết
hơn một trăm huynh đệ, hôm qua đánh Phượng Châu lại chết thêm hơn ba trăm
huynh đệ nữa. Tuy rằng bọn họ đều là bộ binh ưu tú, nhưng vì thiếu thốn khí
giới công thành, chỉ dựa vào thang dây mà leo lên, cho nên mới xảy ra tổn
thất. Ba tòa thành lớn này có hệ thống phòng ngự và binh lực tuyệt đối không
kém, nếu muốn đánh chiếm trong vòng nửa ngày, e rằng khả năng chiếm được không
cao, nhưng khả năng số huynh đệ hy sinh sẽ còn nhiều hơn hôm trước!
Nhưng nếu như không đánh, Cô Chính Phàm sẽ không dễ dàng mắc mưu như vậy,
ít nhất chúng ta phải có một trận đại thắng ra hình ra dáng. Nếu không Cô
Chính Phàm sẽ không tin ta là Thiển Thủy Thanh, lại càng không tin chúng ta sẽ
đánh tới thành Bá Nghiệp. Trận chiến này chẳng những chúng ta phải đánh, hơn
nữa phải kiên quyết chiếm thành cho bằng được! Cho dù hy sinh nhiều huynh đệ
hơn nữa, mất thời gian nhiều hơn nữa, thậm chí dẫn đến chuyện một cánh đại
quân của địch truy đuổi sát sau lưng, chúng ta cũng phải chiếm thành! Chỉ có
làm như vậy, Cô Chính Phàm mới có thể tin tưởng mà không nghi ngờ hành động
của chúng ta!
Mộc Huyết hơi có vẻ ngạc nhiên, hắn nhìn ánh mắt kiên nghị của Phương Hổ, sững
sờ một hồi, rốt cục thở ra một hơi thật dài.
Mộc Huyết chậm rãi nói:
Trong đám người này, chỉ có Phương Hổ là người quán triệt hoàn toàn ý đồ của
Thiển Thủy Thanh mà thôi.
Có lẽ cảm thấy giọng của mình có vẻ hơi trầm trọng, Phương Hổ dịu xuống một
chút:
Lôi Hoả nói:
Mọi người suy nghĩ gần như nát óc, vẫn không tìm được điểm yếu của đối phương,
Phương Hổ lại sinh lòng ác độc:
Có lẽ nhờ vào cuộc khảo nghiệm ở cảng Vọng Thiên đã khích lệ bọn họ, mấy người
sau một phen suy nghĩ gian khổ bất chợt đồng thanh kêu lên:
Mộc Huyết nói:
Vô Song lại nói:
Thác Bạt Khai Sơn tiếp lời:
Ánh mắt Phương Hổ lộ ra sát khí hung tàn:
Lôi Hoả tiếp lời:
Phương Hổ lại nói:
Trong tình hình không có mặt Thiển Thủy Thanh, các tướng Thiết Phong Kỳ bắt
đầu thử tự mình phân tích, suy nghĩ và giải quyết các vấn đề quân sự. Cũng
dưới tình hình như vậy, bọn họ đã dần dần trưởng thành, cuối cùng trở thành
những nhân vật có thể một mình đảm đương công tác chỉ huy một mặt.
O0o
Trong cung Cảnh Long.
Hiên Thủy Vân.
Sau nhiều ngày quấn quít mè nheo với Cơ Nhược Tử, rốt cục Bát Xích cũng đã có
cơ hội vào cung. Nó vừa vào cung đã không ngừng kêu lên kinh ngạc:
Cơ Nhược Tử cười đáp:
Thật ra cung Phong Tuyết thậm chí còn không thể đứng vào hàng mười đại danh
cung trên đại lục. Các đời quân vương của Đế quốc Thiên Phong đều kêu gọi tiết
kiệm, từ chối xa hoa. Tuy rằng cứ thỉnh thoảng lại có người đưa ra ý kiến rằng
thiên tử lấy bốn biển là nhà, nếu không hùng tráng thì không thể hiện được uy
phong, đề nghị xây lại cung điện mới, nhưng quân vương cũng không nghe. Nếu đệ
muốn nhìn thấy Hoàng cung xa hoa nổi tiếng, sau này cứ đi cụm Mâu Hải một
chuyến, hiện giờ cung Chỉ Lan ở đó đang mở rộng cho tất cả mọi người.
Ủa, vì sao cung Chỉ Lan lại mở rộng cho tất cả mọi người?
Cơ Nhược Tử nhoẻn cười:
Đề nghị này của Thiển Thủy Thanh có thể nói là vô cùng lớn mật, nhưng vốn Đế
quốc Thiên Phong xưa nay có tinh thần thực dụng, không ngờ Thương Dã Vọng chấp
thuận lời đề nghị này, những bậc quân vương anh minh cho tới bây giờ đều lấy
chuyện tranh giành thiên hạ làm vui, một tòa hành cung như vậy phỏng có đáng
gì? Vì vậy cung Chỉ Lan trở thành tòa Hoàng cung thứ nhất trên đại lục Quan
Lan từ trước tới nay mở ra cho dân chúng tham quan. Ngoại trừ vài nơi như tẩm
cung của Quốc chủ, đại điện...không cho phép lui tới, các nơi còn lại đều rộng
mở. Đừng nói thành phần dân chúng kha khá một chút của Chỉ Thủy chen chúc vào
xem, ngay cả một ít nhà giàu của các quốc gia khác cũng không ngại ngàn dặm xa
xôi lặn lội tới nơi này, tham quan Hoàng cung Chỉ Lan.
Kết quả không ngờ Hoàng cung Chỉ Lan trở thành nguồn thu quan trọng vào bậc
nhất của Quốc khố Đế quốc Thiên Phong. Mới đầu đề nghị này còn vấp phải sự
phản đối mạnh mẽ, cho rằng sẽ làm sứt mẻ hình tượng của bậc Đế vương. Nhưng
sau khi làm thử một tháng, phát hiện ra số tiền thu được rất lớn, lại thêm dân
chúng bình thường hết sức hiếu kỳ, nhưng quyền uy của Hoàng đế lại không hề bị
ảnh hưởng. Rõ ràng thấy số lợi thu được chảy vào Quốc khố ào ạt, lúc ấy mới
khuyên Hoàng đế chính thức mở rộng. Đương nhiên, Ty Lễ Nghi trước sau như một
vẫn kiên trì phản đối, nhưng vì thấp cổ bé miệng, cho nên nếu nói là làm hết
trách nhiệm thì đúng hơn.
Có đôi khi có một số việc chính là như vậy, chỉ cần Hoàng đế chịu bớt tự cao
tự đại đi một chút, thực lực tài chính của một quốc gia có thể bay vọt lên rất
nhanh. Trong thời kỳ mà điều kiện sinh sản còn lạc hậu này, nguồn thu nhập
nghèo nàn từ sản lượng công thương nghiệp, căn bản không thể nào so sánh với
nền công nghiệp du lịch vốn không chịu ảnh hưởng của bất cứ thời đại nào. Một
nơi Hoàng cung Chỉ Lan không chỉ mang lại ích lợi rất lớn cho kinh tế của Đế
quốc Thiên Phong, thậm chí còn kéo theo nền kinh tế của cả cụm Mâu Hải phát
triển vô cùng nhanh chóng. Nhờ vậy cuộc sống các nơi dần dần trở nên an khang,
những làn sóng phản đối nền thống trị của Đế quốc Thiên Phong cũng dần dần
giảm bớt. Đề nghị này của Thiển Thủy Thanh quả thật làm cho mọi người phải
trầm trồ khen ngợi.