Người đăng: khuynhtanthienha10@
Nàng Phi Yên đã từng lên giường với Nam Vô Kỵ và Thái tử Thương Lan, Thiển
Thủy Thanh mua cho nàng ba tòa thanh lâu, để cho nàng kinh doanh. Ngoài chuyện
đó ra, nàng ta còn phụ trách một chuyện khác: Sưu tập tin tức tình báo bên
trong thành Thương Thiên. Đây là hệ thống tình báo đầu tiên mà Thiển Thủy
Thanh thành lập cho riêng mình, ở phương diện này, Thiển Thủy Thanh ủng hộ cho
nàng hết mình bằng cách phái ra thủ hạ đắc lực Phong Nương Tử.
Lúc này Phong Nương Tử đã thành hôn với Tô Vân.
Vốn là đầu lĩnh thổ phỉ nay đổi lại làm tú bà, nhưng Phong Nương Tử làm hết
sức rành rẽ. Chỉ có điều một khi lửa giận bốc lên, thật vô cùng đáng sợ, thậm
chí nàng dám xộc vào phòng khách làng chơi còn thiếu nợ, lật tung chăn lên để
đòi nợ bằng được mới thôi (trong lúc ấy đương nhiên là vị khách đáng thương
kia không mảnh vải che thân).
Đây là sức mạnh của thói quen.
Sau đó thì Vân Lam chính thức trở thành Tổng Suất của Quân đoàn Ưng Dương.
Trong công cuộc gầy dựng lại Quân đoàn Ưng Dương, vị đại cữu tử (anh vợ) tương
lai này của Thiển Thủy Thanh thò bàn tay to tướng ra bảo Thiển Thủy Thanh
nhường lại cho hắn hai ngàn trong số năm ngàn thổ phỉ trước kia, để cho hắn bổ
sung vào kỵ binh, chuyện này làm cho Thiển Thủy Thanh hết sức đau lòng. Thiển
Thủy Thanh hắn có thể lật đổ Nam gia, có thể giao dịch với Lịch Minh Pháp,
thậm chí có thể dùng tiền hối lộ mua đứt cả Hoàng đế, duy chỉ có vị đại cữu tử
này là không có biện pháp nào, từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên hắn đành
phải chịu cho người khác tống tiền.
Cuối cùng là chuyện bí đạo Đế quốc Kinh Hồng. Thời gian gần đây, hắn thường
xuyên thương thảo với Thương Dã Vọng về chuyện này, cũng đã định ra một kế
hoạch tác chiến. Mà kế hoạch này cho tới bây giờ chỉ có ba người Thương Dã
Vọng, Thiển Thủy Thanh và Liệt Cuồng Diễm là biết được nội dung. Vì chuyện
này, mấy ngày trước Thiển Thủy Thanh đã đích thân đi thăm Liệt Cuồng Diễm một
lần.
Thương thế của lão Nguyên soái đang chuyển biến rất tốt, hiện tại đã có thể
ngồi ăn.
Bởi vì thủy chung Liệt Cuồng Diễm vẫn chưa rời khỏi quân, cho nên trước mắt
lòng quân vẫn ổn định, tuy nhiên những sự vụ cụ thể của Quân đoàn Bạo Phong
phải giao cho các vị Quân Suất phụ trách.
Thiển Thủy Thanh thấy thương thế của Liệt Cuồng Diễm ngày một tốt hơn, trong
lòng cũng cảm thấy an ủi. Sau khi thương nghị với Liệt Cuồng Diễm về toàn bộ
chi tiết tác chiến, hắn vội vàng trở về thành Thương Thiên.
Sau khi Thiển Thủy Thanh trở về thành Thương Thiên được ba ngày, Nam Sơn Nhạc
và Nam Vô Kỵ bị xử tử, tất cả người của Nam gia cũng bị liên lụy theo. Thậm
chí một đám quan viên thuộc hạ cũ đã phân đi cụm Mâu Hải cũng chịu liên lụy.
Sở Hâm Lâm mượn cơ hội này chính thức xây dựng thế lực, uy quyền và địa vị tại
địa phương. Còn Thiển Thủy Thanh bắt đầu luyện binh với quy mô lớn, yêu cầu
mỗi một tên binh sĩ thuộc Thiết Huyết Trấn phải lập tức đổi thành kỵ binh
trong thời gian hai tháng, đồng thời đoạn tuyệt tất cả các mối liên hệ với bên
ngoài, bao gồm tất cả các tướng lĩnh. Trong vòng hai tháng trở thành kỵ binh,
đây là nhiệm vụ gần như có thể nói là bất khả thi đối với đại đa số chiến sĩ,
cố gắng lắm cũng chỉ có thể làm được chuyện cỡi ngựa mà không chiến đấu. Nhưng
Thiển Thủy Thanh lại giao nhiệm vụ cho mọi người là hành quân trên ngựa, xuống
ngựa chiến đấu, ngoài ra còn phải có được năng lực chiến đấu nhất định trên
lưng ngựa. Điều cuối cùng gần như muốn lấy mạng tất cả mọi người, ý của Thiển
Thủy Thanh là khi cần, phải tiến hành chiến đấu trên lưng ngựa.
Chuyện này làm cho mọi người mệt mỏi đến mức phải kêu trời trách đất, cả bọn
ai nấy đều bị chảy máu hai bên bẹn. Nhưng luyện binh với cường độ lớn và khẩn
trương như vậy, hiển nhiên có ý nghĩa là cuộc chiến sắp tới sẽ có đấu pháp
gian khổ khác thường, ra ngoài dự liệu của mọi người, nếu không cũng không cần
bắt bộ binh hành quân trên lưng ngựa như vậy. Chỉ có đám kỵ binh là nhàn nhã
nhất, có thể ngày ngày cười vui hơn hở, không cần phải vất vả.
Thời gian hai tháng chỉ trong chớp mắt đã trôi qua.
Hôm nay là ngày Mười Bốn tháng Chín.
Sau khi cục diện trong nước đã trở nên ổn định, thế lực các nơi đã đâu vào
đấy, không còn lo lắng buồn phiền gì nữa, rốt cục Thiển Thủy Thanh quyết định
xuất binh đánh Đế quốc Kinh Hồng.
Trong phủ Thiển Thủy Thanh.
Đây là hội nghị quân sự chính thức đầu tiên từ sau khi Thiển Thủy Thanh trở
về, số người tham dự gồm có các Chưởng Kỳ và Doanh Chủ của Thiết Huyết Trấn:
Bích Không Tình, Phương Hổ, Thuỷ Trung Đường, Mộc Huyết, Thác Bạt Khai Sơn, Vô
Song, Lôi Hoả, Tô Vân, Lâm Dược, Dạ Oanh và Cẩu Tử cũng được tham gia. Đây là
một hội nghị quân sự các tướng lĩnh từ cấp Doanh Chủ trở lên, tuy nhiên ngoài
ra còn có ba người nữa là Cơ Nhược Tử, Ly Sở và Quỷ Bát Xích.
Tên tiểu tử Quỷ Bát Xích đáng yêu là công thần trợ giúp tìm ra bí đạo, cơ bản
là đã biết chuyện về bí đạo, cho nên gạt hắn cũng vô dụng, Thiển Thủy Thanh
mới cho phép hắn và Ly Sở tham dự. Còn Cơ Nhược Tử là người quan trọng nhất
tọa trấn hậu phương sau khi Thiển Thủy Thanh đi, cho nên ba người bọn họ mới
may mắn được tham dự hội nghị quân sự lần này.
Dù là như vậy, Thiển Thủy Thanh vẫn nghiêm túc trịnh trọng nói:
Hắn quét mắt nhìn khắp các tướng một vòng nhưng không nói tiếp, mọi người đồng
thanh hô to:
Chém!
Không!
Giọng Thiển Thủy Thanh lạnh như băng:
Mọi người nghe vậy đều phát lạnh trong lòng.
O0o
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói tiếp:
Bởi vì trong khoảng thời gian này các ngươi bận rộn luyện binh, cho nên có
chuyện này các ngươi chưa biết.
Chuyện gì vậy?
Hơn một tháng trước, Dã Vương tuyên bố với bên ngoài rằng Thiển Thủy Thanh
ỷ công kiêu ngạo, ngạo mạn vô lễ, cho nên bãi bỏ chức Trấn Đốc Thiết Huyết
Trấn, giáng xuống trở lại làm Chưởng Kỳ Thiết Phong Kỳ, về nhà đóng cửa tự
kiểm điểm!
Mọi người nghe như sét đánh ngang tai:
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
Yên tâm đi, đây chỉ là vở kịch mà ta và Dã Vương cùng nhau diễn, chủ yếu là
để lừa gạt người bên ngoài. Trên thực tế ta vẫn là Trấn Đốc của các ngươi,
điểm này vẫn không thay đổi, chỉ là tuyên bố với bên ngoài rằng Bích Không
Tình chính là tân Trấn Đốc. Chuyện này chỉ có ta và Không Tình biết, thật là
xin lỗi, đến bây giờ mới nói cho mọi người.
Vì sao phải làm như vậy?
Mộc Huyết vội hỏi.
Bích Không Tình lắc lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không biết.
Phương Hổ than thở một câu:
Vào ngày cuối cùng mới nói cho toàn Trấn chúng ta biết kế hoạch tác chiến,
Thiển thiếu, ngươi cẩn thận giữ bí mật kế hoạch tác chiến như vậy, chỉ sợ đến
lúc tiến hành, chúng ta cũng không biết phải làm gì, vậy sẽ vô cùng bất lợi
đối với toàn cục.
Chuyện này vì bất đắc dĩ mà thôi, tuy nhiên yên tâm đi, kế hoạch tác chiến
này là ta đã liên thủ với Dã Vương và Liệt Tổng Suất sắp xếp tỉ mỉ. Trước đó
chỉ có ba người chúng ta biết, sau đó cũng chỉ có những người tham dự hội nghị
quân sự biết, mà sau một tháng nữa, cũng sẽ không có nhiều người biết kế hoạch
tác chiến này. Cho dù là bọn Hồng Bắc Minh, Vũ Tàn Dương của Quân đoàn Bạo
Phong cũng sẽ chỉ biết được kế hoạch này vào ngày cuối cùng mới bắt đầu hành
động. Các ngươi còn may mắn biết được kế hoạch tác chiến này trước các vị Quân
Suất kia một tháng, nhất là Lâm Dược, ngươi có thể dùng tin tức này để lấy
lòng nhạc phụ tương lai của ngươi, nhưng cẩn thận coi chừng ta lột da ngươi!
Mọi người cùng cười ha hả, Lâm Dược đỏ mặt tía tai.
Mộc Huyết hỏi.
Thiển Thủy Thanh thản nhiên trả lời:
Tất cả mọi người tham dự hội nghị quân sự, ngoại trừ bốn người bọn Vô Song,
toàn bộ kêu lên thất thanh.
Lôi Hoả hưng phấn hét lớn:
Thiển Thủy Thanh bất đắc dĩ thở dài, xem ra có rất nhiều tướng lĩnh trong quân
mình là hán tử lỗ mãng chỉ biết đánh giặc mà thôi. Mà trong số mọi người,
ngoại trừ bọn bốn người Vô Song đã biết trước tình huống, chỉ có Bích Không
Tình và Thuỷ Trung Đường là không để ý tới, hiển nhiên đã hiểu được sự nguy
hiểm bên trong. Còn Phương Hổ và Mộc Huyết trầm ngâm suy nghĩ, hiển nhiên cũng
bắt đầu lờ mờ hiểu ra.
Thiển Thủy Thanh chỉ có thể đem những lời mà hắn đã dạy dỗ Ly Sở hai tháng
trước nói qua một lượt, mọi người nghe xong xấu hổ vô cùng.
Bích Không Tình nói:
Thiển Trấn Đốc nói rất đúng, nếu tùy tiện xuất kích như vậy, với lực lượng
của chúng ta, căn bản là không có khả năng bảo vệ bí đạo. Nếu như bị quân địch
cắt đứt đường lui, chỉ có đường chết mà thôi. Nhưng nếu là như vậy, vì sao lại
nhắc tới việc này?
Vô Song, trước hết ngươi hãy giới thiệu sơ lược về tình huống nơi đó với
mọi người, những chuyện còn lại, đến lúc ấy ta sẽ nói!
Vô Song mở ra một phần bản đồ, chính là bản vẽ lại một phần địa hình địa thế
của đại lục Quan Lan từ tấm bản đồ treo trong điện Cần Chính của Thương Dã
Vọng, phần này vẽ địa hình Đế quốc Kinh Hồng.
Vô Song nói:
-...Căn cứ theo sự phỏng đoán của Thiển thiếu, vì muốn giữ bí mật về bí đạo này, đồng thời cũng vì bí đạo có tính chất dễ thủ khó công, cho nên người Đế quốc Kinh Hồng bố trí quân coi giữ trong cốc Tàng Mã không nhiều lắm, nhưng ai nấy đều rất trung thành. Chỉ cần chúng ta có thể xuất kỳ bất ý giải quyết số binh sĩ thủ ở nơi đó, chúng ta sẽ đi qua rất dễ dàng. Vấn đề còn lại là chúng ta qua đó làm gì, làm như thế nào, sau khi làm xong đi ra như thế nào!
-...Hai tháng trước, Thiển thiếu căn cứ theo bí đạo này định ra một kế hoạch tác chiến, bây giờ Thiển thiếu sẽ lập tức nói cho mọi người biết kế hoạch tác chiến này.
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:
Mọi người nghe vậy giật mình kinh hãi.
Kế hoạch tác chiến của Thiển Thủy Thanh nói phức tạp cũng không phức tạp, nói
đơn giản cũng không đơn giản. Bởi vì bí đạo không cho phép vận chuyển binh lực
với số lượng lớn, duy trì chiến tranh lâu dài, cho nên muốn thông qua bí đạo
này mà đánh bại hoàn toàn người Đế quốc Kinh Hồng, vậy hoàn toàn không có khả
năng. Cho dù dùng kỳ binh xông ra, cũng chỉ có thể chiếm được ưu thế trong một
khoảng thời gian ngắn.
Thế nhưng Thiển Thủy Thanh lại nhớ tới cuộc chiến mà hắn tấn công Tam Trùng
Thiên.
Trong cuộc chiến ấy, hắn đã đánh hạ hai quan Nam Bắc trong vòng một ngày,
chính là sau khi hạ được Bắc Môn quan, đi vòng sau lưng tập kích Nam Môn quan.
Tất cả những quan ải hiểm yếu trong thời đại phong kiến, phàm là những quan ải
mà một người canh giữ, vạn người khó qua, đều có chung một đặc điểm. Đó là lực
lượng phòng thủ ở mặt trong quốc gia của mình chắc chắn sẽ yếu hơn lực lượng
phòng thủ ở phía quốc gia đối địch, nguyên nhân là để cho bên mình dễ dàng
cướp về trong trường hợp đã mất quan.
Tuy rằng Hàn Phong quan là thiên hạ đệ nhất hùng quan, nhưng dù thành quan có
kiên cường chắc chắn đến mức nào đi nữa, cũng không có khả năng vĩnh viễn
không bị địch nhân chiếm được. Mà nếu bị địch chiếm rồi đương nhiên phải tìm
cách lấy lại, cho nên không ai bố trí chướng ngại cho mình.
Cho nên cuối cùng Thiển Thủy Thanh hiểu ra rằng, nếu muốn chuyển hóa ưu thế
chiến thuật của bí đạo trở thành ưu thế về chiến lược, biện pháp tốt nhất
chính là lợi dụng bí đạo ấy để tập kích Hàn Phong quan.
Chỉ cần Thiết Huyết Trấn mượn bí đạo này nhanh chóng mà bí mật vòng sau lưng
địch tập kích Hàn Phong quan một đòn chí mạng, đồng thời phối hợp với lực
lượng chủ chiến của Quân đoàn Bạo Phong ở mặt trước, ắt có thể chiếm được Hàn
Phong quan. Chiếm được Hàn Phong quan trong tay rồi, vật tư và binh lực của Đế
quốc sẽ cuồn cuộn không ngừng vận chuyển vào Đế quốc Kinh Hồng, cung cấp cho
một cuộc chiến tranh trường kỳ. Chuyện này phải có ý nghĩa chiến lược hơn rất
nhiều so với trực tiếp xử lý một cánh quân hay một thành trấn của địch.
Chỉ là lần tập kích bất ngờ này sẽ rất khó khăn, khó khăn hơn rất nhiều so với
lần trước vòng sau lưng bất ngờ tập kích Bắc Môn quan. Chẳng những khoảng cách
hai nơi xa hơn, phải mất lộ trình vài ngày, mà lực lượng phòng thủ của Hàn
Phong quan còn mạnh mẽ hơn ở Bắc Môn quan.
Nếu đưa toàn bộ lực lượng Quân đoàn Bạo Phong qua bí đạo trực tiếp đánh Hàn
Phong quan, đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm. Người càng nhiều, khả năng bại
lộ càng tăng lên, tính cơ động cũng kém đi. Trong trận chiến công thành, đối
mặt với chiều dài tường thành có hạn, cũng không thể phát huy hoàn toàn ưu thế
về nhân số so với trận chiến ở vùng bình nguyên quang đãng. Trái lại, nếu địch
nhân thủ vững Hàn Phong quan, ắt toàn bộ Quân đoàn lâm vào tình thế nguy hiểm.
Một hùng quan kiên cường chắc chắn như Hàn Phong quan, nếu muốn công chiếm chỉ
trong vòng một ngày, đó chính là si tâm vọng tưởng. Cho dù người Đế quốc Kinh
Hồng bỏ hệ thống phòng ngự của Hàn Phong quan, chỉ chiến đấu trên đường phố,
trận chiến kéo dài mười ngày nửa tháng cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Thời
gian càng kéo dài, Quân đoàn Bạo Phong ở trong lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng càng
bất lợi, viện binh của địch sẽ kéo đến không ngừng, Quân đoàn Bạo Phong sẽ gặp
phải khốn cảnh bị địch nhân giáp công hai mặt.
Còn một chuyện nữa là bí đạo này quá hẹp, nếu muốn cho hơn mười vạn đại quân
của Quân đoàn Bạo Phong đi qua hết, e rằng phải cần có thời gian từ hai đến ba
ngày mới có thể qua hết. Tức là Quân đoàn Bạo Phong chưa ra khỏi cốc Tàng Mã
đã bị địch nhân phát hiện, đến lúc đó ngay cả muốn quay về cũng không thể
được, sẽ bị địch nhân kéo trọng binh bao vây tiêu diệt, cuối cùng là chết
trong rọ.
Đầu tư càng lớn, tính phiêu lưu mạo hiểm cũng càng lớn, nếu như đầu tư lớn mà
không phiêu lưu lớn, vậy mới có thể yên tâm không lo lắng.
Cho nên chiến lược giáp công hai mặt Hàn Phong quan có độ an toàn cao hơn
nhiều.
Vì vậy Thiển Thủy Thanh quyết định đích thân dẫn dắt Thiết Huyết Trấn tiến vào
bí đạo, với binh lực Thiết Huyết Trấn, một khi tấn công vào sau lưng Hàn Phong
quan, đó chính là cơn ác mộng đối với Cô Chính Phàm. Chỉ cần phối hợp với lực
lượng chủ lực của Quân đoàn Bạo Phong ở phía trước, đột phá tường quan, coi
như Hàn Phong quan đã xong một nửa, còn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Thế nhưng nếu muốn tái diễn chiến tích huy hoàng ở Bắc Môn quan, vẫn còn vài
vấn đề cần phải giải quyết.
Đầu tiên chính là vấn đề phối hợp của hai bên.
Nếu như Thiết Huyết Trấn không thể động thủ cùng lúc với Quân đoàn Bạo Phong ở
mặt trước, mà chia ra động thủ, như vậy kết quả sẽ bị Cô Chính Phàm đánh tan
từng phần, hao binh tổn tướng. Mà làm sao để bảo đảm sự phối hợp đồng bộ giữa
hai bên, trong thời đại thiếu phương tiện thông tin này, biện pháp duy nhất
chính là hẹn trước thời gian động thủ, đến đúng lúc đó, cả hai bên sẽ đồng
thời phát động tiến công Hàn Phong quan.
Nhưng vấn đề này lại làm nảy sinh ra hai khó khăn khác cần giải quyết.
Cái thứ nhất chính là bởi vì người Đế quốc Thiên Phong gần như chưa bao giờ có
cơ hội tiến vào lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng, sự nhận biết hoàn cảnh địa lý nơi
đó có thể nói là rất ít. Mặc dù có một số ít gián điệp mật thám thông qua
đường vòng theo hành lang Thánh Khiết tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, nhưng vì
chưa từng nghĩ tới vùng cốc Tàng Mã sẽ có bí đạo, thậm chí cả Tần Nghi cũng
không phát hiện ra, cho nên cũng không có khả năng vẽ ra bản đồ vùng ấy. Tần
Nghi chỉ vẽ ra một tấm bản đồ tỉ mỉ của đại lục Quan Lan, nhưng đó không phải
là bản đồ quân sự, không có khả năng vẽ ra tất cả thành trấn, thôn trang, các
con đường nhỏ. Vì thế cho nên người Đế quốc Thiên Phong không thể nào nắm
chính xác, từ sau khi qua khỏi thác Quải Giáp, rốt cục sẽ đi theo lộ trình như
thế nào để bảo đảm cho việc hành quân bí mật. Cũng không thể nào nắm chắc cần
phải mất thời gian là bao lâu mới chạy tới được Hàn Phong quan, để không đến
trễ thời cơ chiến đấu.
Lúc trước sở dĩ người Đế quốc Kinh Hồng có thể hành quân trên lộ trình chính
xác, thời gian cũng chính xác, đó là vì người Đế quốc Kinh Hồng phát hiện ra
bí đạo trước, cho nên mới có thể cho người thăm dò trước địa hình địa lý Đế
quốc Thiên Phong, nhờ vậy mới có thể hoàn thành việc phục kích thuận lợi đúng
lúc. Nhưng hiện giờ, người Đế quốc Kinh Hồng đã canh gác bí đạo, nếu người Đế
quốc Thiên Phong muốn phái thám báo ra để thăm dò địa hình, căn bản là chuyện
không có khả năng, mà không biết trước địa hình, vậy sẽ rất khó đưa ra kết
luận chính xác. Nếu thời gian quá ngắn, sợ chạy tới không kịp, còn nếu thời
gian quá dài, vây sẽ làm gia tăng khả năng bại lộ.
Còn một vấn đề nữa là chuyện hành quân bí mật cũng vô cùng phiêu lưu mạo hiểm
vì quân canh giữ bí đạo của địch. Bởi vì không biết được thời gian thay phiên
của quân canh giữ, cũng có ý nghĩa rằng không thể nào biết được mình sẽ bị bại
lộ vào lúc nào. Vạn nhất cứ vài ngày quân địch thay phiên một lần, như vậy tin
tức quân Đế quốc Thiên Phong kéo sang nhất định sẽ truyền ra. Mà như vậy, với
kinh nghiệm vô cùng lão luyện của Cô Chính Phàm, không khó khăn lắm cũng sẽ
đoán ra một cánh quân của địch lén lút tiến vào lãnh thổ Đế quốc mình là muốn
làm gì.
Hai chuyện này đã làm cho Thiển Thủy Thanh trằn trọc nhiều đêm không ngủ, hắn
mang ra bàn luận nghiên cứu cùng Thương Dã Vọng và Liệt Cuồng Diễm rất nhiều
khả năng.
Cuối cùng hắn hiểu ra một chuyện, nếu muốn cho người Đế quốc Kinh Hồng không
phát hiện ra quân Đế quốc Thiên Phong tiến vào, căn bản là một chuyện không có
khả năng. Nhưng nếu muốn cho người Đế quốc Kinh Hồng dù biết nhưng sai lầm
trong việc phỏng đoán ý đồ chiến thuật của bọn họ, như vậy thì có thể làm
được. Tuy người Đế quốc Thiên Phong không làm được chuyện không cho người Đế
quốc Kinh Hồng biết mình tiến vào, nhưng nếu nghĩ biện pháp, cũng có thể làm
được chuyện không cho người Đế quốc Kinh Hồng biết mình tiến vào bao nhiêu
người.
Cho nên rốt cục Thiển Thủy Thanh quyết định, chính là cứ việc nghênh ngang
tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, sau đó giết chóc dọc đường đi, giết đến gà bay chó
sủa, người ngã ngựa đổ, làm cho người Đế quốc Kinh Hồng nghĩ lầm rằng ý đồ của
người Đế quốc Thiên Phong là muốn tấn công đế đô của Đế quốc Kinh Hồng: Thành
Bá Nghiệp.
Nhiệm vụ này là nhiệm vụ có thể nói là gian nan nhất, nguy hiểm nhất, do Thiết
Phong Kỳ phụ trách.
Cùng lúc đó, Thiển Thủy Thanh đem một cánh quân khác bí mật nấp trong rừng,
trước hết phái ra thám báo bí mật tìm hiểu địa hình, tính toán thời gian hành
quân, tìm địa điểm ẩn nấp cuối cùng, cho đến thời điểm cuối cùng mới xuất
hiện.
Bởi vậy, sau khi Thiết Huyết Trấn tiến vào lãnh thổ của Đế quốc Kinh Hồng, bọn
họ không thể lập tức tiến công Hàn Phong quan, mà phải ẩn nấp một thời gian
trước. Nếu không đại quân kéo qua, vạn nhất đụng phải một thành trấn nào đó,
vậy thì hỏng bét mọi việc.
Thiết Huyết Trấn sẽ tiến vào Đế quốc Kinh Hồng vào ngày Hai Mươi Lăm tháng
Chín, sau đó sẽ tiến vào giai đoạn ẩn nấp bí mật.
Mà Quân đoàn Bạo Phong sẽ bắt đầu tấn công Hàn Phong quan từ rạng sáng ngày
Hai Mươi Ba tháng Mười, để cho Thiết Huyết Trấn có cơ hội. Sau khi Quân đoàn
Bạo Phong phát động chiến dịch tiến công Hàn Phong quan, Thiết Huyết Trấn cũng
sẽ phát động tập kích bất ngờ sau lưng Hàn Phong quan.
Khoảng thời gian đó cũng đủ cho thám báo tìm đường nhỏ dẫn tới Hàn Phong quan.
Vấn đề duy nhất chính là, Phương Hổ suất lĩnh Thiết Phong Kỳ, ắt sẽ gặp phải
áp lực rất lớn do người Đế quốc Kinh Hồng dẫn truy binh đuổi theo, chặn giết
tứ phía.
Vì vậy, Thiển Thủy Thanh đặc biệt vẽ ra một lộ trình hành quân riêng cho Thiết
Phong Kỳ. Chuyện này có thể nhờ vào tấm bản đồ của Tần Nghi, dù sao Phương Hổ
cũng không cần phải hành quân bí mật.
Lộ trình của Thiết Phong Kỳ sẽ vẽ ra nửa vòng tròn từ thác Quải Giáp đến Hàn
Phong quan.
Ý của Thiển Thủy Thanh rất đơn giản, Thiết Phong Kỳ sẽ xuất phát từ thác Quải
Giáp chạy về hướng Tây Bắc, làm như đang lao thẳng về phía thành Bá Nghiệp,
nhưng ở giữa đường sẽ quay về hướng Đông Nam, chạy về Hàn Phong quan. Nếu như
tính toán thời gian chính xác, như vậy vào ngày Hai Mươi Lăm, Thiển Thủy Thanh
đang hợp lực cùng Quân đoàn Bạo Phong tấn công Hàn Phong quan, lúc ấy, Phương
Hổ đã trên đường chạy về Hàn Phong quan, mà sau lưng hắn, e rằng sẽ có một số
địch nhân đông gấp năm, mười lần, thậm chí hai mươi lần đuổi theo ráo riết.
Phương Hổ sẽ cố gắng hết sức chạy về Hàn Phong quan, đồng thời Thiển Thủy
Thanh dẫn dắt Quân đoàn Bạo Phong lập tức nghĩ cách cứu viện Phương Hổ, cũng
sẽ đánh cho đối phương trở tay không kịp. Chẳng những Thiển Thủy Thanh muốn
chiếm Hàn Phong quan, còn muốn tiêu diệt quân địch càng nhiều càng tốt, để đặt
cơ sở cho thắng lợi về sau. Quân đoàn Trung Ương sẽ rời khỏi Chỉ Thủy, Thương
Dã Vọng cũng sẽ ra lệnh trưng binh ở các địa phương, lúc ấy hai Đại Quân đoàn
chủ lực cộng thêm tân binh sẽ thành lập nên một cánh đại quân có binh lực hơn
bốn mươi vạn, lập tức xông thẳng vào Đế quốc Kinh Hồng, sau đó sát nhập lãnh
thổ của quốc gia này vào Đế quốc Thiên Phong.
Kế hoạch này không thể nói là không to gan lớn mật.
Trong kế hoạch này, ba điểm mấu chốt của nó chính là, thứ nhất, phải làm cho
người Đế quốc Kinh Hồng tin tưởng rằng mục đích của người Đế quốc Thiên Phong
là công chiếm đế đô, chứ không phải Hàn Phong quan. Thứ hai, phải giữ bí mật
cho cánh quân của Thiết Huyết Trấn, không thể để cho người Đế quốc Kinh Hồng
phát hiện, nếu không, toàn bộ tướng sĩ của Thiết Huyết Trấn chắc chắn chết
sạch trên đất khách quê người.
Trong lịch sử có rất nhiều anh hùng, rất nhiều Tướng quân từng sáng lập ra kỳ
tích, nhưng chưa từng có người nào có thể ngóc đầu dậy nổi trong tình huống bị
bao vây trong quốc gia của địch. Nhất là Đế quốc Kinh Hồng còn giữ được thực
lực quân sự gần như nguyên vẹn, Thiển Thủy Thanh cũng không có được bản lãnh
lớn như vậy.
Cho nên nhiệm vụ lần này thật sự là phải thành công, không được thất bại, đây
cũng là nguyên nhân vì sao hành động lần này phải giữ bí mật tuyệt đối như
vậy. Bởi vì Hàn Phong quan đang nằm trong tay người Đế quốc Kinh Hồng, bí đạo
lại do người Đế quốc Kinh Hồng phát hiện ra trước, hoàn toàn có thể tưởng
tượng được, bọn chúng sẽ nhân cơ hội có bí đạo mà phái ra rất nhiều mật thám
gián điệp, tiến hành trinh sát động tĩnh của người Đế quốc Thiên Phong. Vì
tránh cho tin tức bị tiết lộ ra ngoài, kế hoạch hành động lần này phải giữ bí
mật đến cực độ, dù sao nó cũng liên quan tới tính mạng của Thiển Thủy Thanh và
hai vạn bảy ngàn chiến sĩ tinh anh của Thiết Huyết Trấn.
Chẳng trách Thương Dã Vọng và Thiển Thủy Thanh phải bàn bạc với nhau trong một
thời gian dài như vậy, cũng khó trách Thiển Thủy Thanh phải huấn luyện binh sĩ
của mình như vậy. Trần chiến lần này thủy chung sẽ tiến hành trên ngựa, cho
đến khi nào chiếm được Hàn Phong quan. Tốc độ chính là cơ sở quyết định tất cả
mọi chuyện, vì thế, Thương Dã Vọng không hề tiếc rẻ, lập tức xuất ra năm vạn
bốn ngàn con chiến mã trang bị cho Thiết Huyết Trấn. Đây có thể coi là một con
số rất lớn, có thể cho phép mỗi chiến sĩ đều có hai chiến mã, dùng để thay đổi
dọc đường. Nếu toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong đều xuất động, bắt Thương Dã Vọng
phải xuất ra hơn bốn mươi vạn con chiến mã cùng với một số lượng lớn da trâu
không thấm nước như vậy, ông ta cũng không thể nào làm nổi chuyện này. Cũng vì
nguyên nhân này, cho nên kế hoạch hành động lần này Thiển Thủy Thanh không
triệu tập chiến sĩ Hùng tộc. Nếu bắt bọn khổng lồ này học cỡi ngựa, chỉ sợ bọn
họ còn chưa học xong thì ngựa đã chết sạch cả rồi.