Bí Đạo


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Ngày Mười Lăm tháng Bảy, sau một loạt mệnh lệnh được đưa ra, điện Long Phong
gặp phải biến cố rốt cục chính thức trở lại hoạt động, mà chuyện gây sự chú ý
của người ta nhất chính là bổ nhiệm nhân sự.

Lịch Minh Pháp nhận chức Thừa tướng, còn Công Tôn Thạch tiếp nhận chức Tài
Tướng của Lịch Minh Pháp để lại. Sau đó một loạt vị trí của các quan viên có
liên quan cũng đã có kết quả. Đúng như lời Thiển Thủy Thanh đã nói, bốn Ty của
Thượng Thư tỉnh, còn có chức quan điều độ và Ty Chuyển Vận đã lọt vào tay
Thiển Thủy Thanh. Một đám con cháu thiếu gia của binh đoàn Phú Quý do Thân Kỳ
cầm đầu đều được thăng chức, chính thức trở thành một lực lượng thống trị hùng
mạnh trong triều đình.

Nam Sơn Nhạc và Nam Vô Kỵ đương nhiên bị nhốt vào đại lao chờ xử lý, Nam Thu
Nguyên tiếp nhận chức quan điều độ do Nam Vô Kỵ để lại, trở thành quan điều độ
mới của viện Ngự Càn, bắt đầu con đường làm quan của ông ta một lần nữa.

Đối với cha con Nam Thu Nguyên, Nam Tĩnh Nguyên mà nói, đầu nhập dưới trướng
Thiển Thủy Thanh hiển nhiên là lựa chọn vô cùng chính xác, tiểu nhân luôn luôn
mưu toan lợi ích cho bản thân mình.

Mà trong lần này, người nổi bật nhất chính là Thiển Thủy Thanh.

Bản thân Thiển Thủy Thanh có công hộ giá, được long ân gia phong Dũng Xương
hầu, Tướng quân Vũ Lâm, tiếp nhận chức Trấn Đốc Thiết Huyết Trấn của Nam Vô
Thương, biên chế dưới quyền không thay đổi, tổng cộng có hai vạn bốn ngàn
người, ngoài ra hắn còn được ban thưởng huân chương Hộ Quốc của Đế quốc Thiên
Phong. Huân chương Hộ Quốc cũng là huân chương Cứu Quốc, nhưng đáng tiếc là từ
khi Đế quốc Thiên Phong lập quốc tới nay, ngoại trừ Tam quân lập quốc đã từng
đạt được, không còn người nào khác nữa. Bởi vì thực lực của Đế quốc Thiên
Phong hùng mạnh, chưa bao giờ lâm vào cảnh nguy hiểm mất nước. Đương nhiên,
dựa theo quy chế ban thưởng huân chương của Đế quốc Thiên Phong, nếu như bạn
có thể giết được mười vạn tên địch, bạn cũng có thể được ban thưởng huân
chương Hộ Quốc. Nhưng nếu bạn hy vọng đạt được huân chương Hộ Quốc bằng cách
này, thà rằng bạn hy vọng Đế quốc Thiên Phong mất nước còn hay hơn...

Nhưng không ngờ hôm nay Thiển Thủy Thanh lại đạt được huân chương này. Tuy
nhiên cũng phải nói, cứu vua như cứu nước, tối thiểu trong lòng Hoàng đế cũng
nghĩ như vậy.

Nếu như nói huân chương Tử Tâm là huân chương có thể miễn tội được, như vậy
huân chương Hộ Quốc của Đế quốc Thiên Phong hoàn toàn là một món bảo bối trong
chốn quan trường có thể ngạo nghễ khắp thiên hạ. Phàm là kẻ có được huân
chương Hộ quốc, chẳng những cầm quân bên ngoài có được đại quyền sinh sát,
thậm chí có quyền đưa ra chiến lược mang tính quyết định, đối với cả trận
chiến có được quyền chỉ huy tuyệt đối không thể nghĩ bàn. Nếu như lúc Thiển
Thủy Thanh tấn công thành Kinh Viễn có được chiếc huân chương này, hắn đã
không cần phải xin Liệt Cuồng Diễm cho quyền cầm quân trong một ngày, trở
thành quan chỉ huy tạm thời trên chiến trường, mà có thể nói thẳng ra rằng:
"Hôm nay ta đánh trận này! ". Ngoài ra, người có huân chương Hộ Quốc còn có
quyền tham gia thảo luận chính sự, quyết định đại sự quốc gia, không bị hạn
chế bởi chức vị của mình. Nói cách khác, ví dụ sau này Thiển Thủy Thanh cảm
thấy không hài lòng về một Ty nào đó, có thể nói thẳng, đương nhiên là không
có quyền ra lệnh trực tiếp, nhưng vẫn có quyền can thiệp gián tiếp.

Thiển Thủy Thanh được ban thưởng huân chương Hộ Quốc này quả thật đã vượt xa
dự liệu của mọi người. Ngay cả bản thân Thiển Thủy Thanh cũng không hiểu vì
sao Thương Dã Vọng lại ban cho hắn một quyền lợi to lớn đến mức như vậy.

Tuy nhiên sau đó, rốt cục hắn cũng đã hiểu ra một chuyện: Giống như nguyên
nhân mà Liệt Cuồng Diễm có thể làm chức Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong,
Thiển Thủy Thanh hắn cũng là nhân vật tương lai sẽ không sinh ra uy hiếp đối
với Đế quốc. Đối với chiến công hiển hách của Thiển Thủy Thanh, Thương Dã Vọng
từng lo lắng nhất không phải là hắn không có năng lực, mà chỉ sợ hắn không có
lòng trung, sự châm ngòi ly gián của Nam Sơn Nhạc cũng không phải hoàn toàn
không có chút tác dụng nào. Nhưng chuyện hắn cầu hôn Công chúa, sau đó lại xả
thân cứu giá rốt cục đã làm cho Thương Dã Vọng hoàn toàn yên lòng về Thiển
Thủy Thanh.

Trận chiến với Đế quốc Kinh Hồng sắp tới, ông ta vẫn phải dựa vào Thiển Thủy
Thanh. Đã là như vậy, dùng phần thưởng này để bù đắp cho công lao Thiển Thủy
Thanh đánh hạ Chỉ Thủy, coi như có một câu trả lời công bằng cho thiên hạ,
tính toán như vậy không thể nói là không chu toàn.

Kể từ lúc này, hệ thống tổ chức thành viên của Thiển thị nghiễm nhiên chiếm cứ
một nửa giang san. Danh vọng của Thiển Thủy Thanh trong khoảng thời gian ngắn
phải nói là có một không hai. Lúc này đây, hắn không còn là một tên tiểu tướng
hèn mọn như ngày xưa nữa.

Do dù là trong triều đình, vị trí của hắn cũng gần như là xếp trên tất cả, chỉ
trừ Vân Lam ra, quyền lực của hắn cũng không nhỏ hơn ai.

Đối với chuyện này, Thiển Thủy Thanh không khỏi cười khổ một phen.

Lúc trước hắn lập công đánh hạ Chỉ Thủy lớn như vậy, chỉ được thăng phẩm hàm
một bậc. Hiện giờ lật đổ Nam Sơn Nhạc, chỉ một chút đã trở thành quan to tam
phẩm, lại là nhân vật lớn có thể tham gia chính sự. Quả nhiên người ta có năng
lực bao nhiêu không quan trọng, lập được nhiều chiến công hay không không quan
trọng, đạp lên xương cốt người khác mà leo lên mới là quan trọng.

Đấu tranh chính trị luôn luôn lúc nào cũng đạt được ích lợi thực tế nhiều hơn
là kiến công lập nghiệp, với điều kiện bắt buộc là đừng thất bại.

O0o

Chiều hôm đó.


  • Ôi, thành Thương Thiên thật là rộng lớn!

Bát Xích cầm tay Ly Sở, ngạc nhiên reo to.

Đứa bé này sống trong rừng từ nhỏ tới lớn, cả đời chỉ ở trong một trấn nhỏ bên
ngoài rừng rậm. Trước đây, thậm chí nó còn chưa từng thấy qua một thành thị
nào cả.

Nhưng tới hôm nay, rốt cục Bát Xích cũng đã được nhìn thấy cảnh tượng phồn hoa
thịnh vượng nơi thành thị.

Áo vải, áo gấm, xe, ngựa, kiệu, thậm chí những quán nhỏ ven đường, những hàng
ăn vặt, mọi thứ đều hấp dẫn Bát Xích vô cùng. Nhưng cũng phải nói rằng không
có thành thị nào xa hoa giàu có như thành Thương Thiên.

Ly Sở cười nói:


  • Nếu như tiểu tử ngươi thích, sau này có thể ở lại đây.


  • Không, ta muốn làm binh sĩ, ta muốn trả thù cho cha, ta muốn giết người Đế
    quốc Kinh Hồng!


Bát Xích la to, mặc dù nó đã mười hai tuổi*, dù sao vẫn là thiếu niên chưa
trưởng thành, tính trẻ con chưa hết, vẫn muốn ra chiến trường đánh giặc.

(Lúc Bát Xích vừa xuất hiện, tác giả viết rằng Bát Xích khoảng bảy tám tuổi,
đến đoạn này lại biến thành mười hai tuổi, có lẽ là do sơ xuất.)


  • Được, nếu như Thiển Thủy Thanh đồng ý, ta sẽ không có ý kiến.


  • Rốt cục tên Thiển Thủy Thanh kia lợi hại tới mức nào? Vì sao dọc đường tới
    đây, nơi nào ta cũng nghe thấy tên của hắn?


Ly Sở cười khổ:


  • Hắn rất là lợi hại, dù sao quốc gia của ta cũng chính là bị hắn tiêu diệt!


  • Chỉ Thủy sao?


  • Ngươi cũng biết Chỉ Thủy nữa sao?


  • Không phải ta chưa từng ra khỏi rừng, cho dù là còn nhỏ nhưng cũng biết
    được vài chuyện cơ bản nhất, dù sao phụ thân cũng từng dạy dỗ ta...


Nhắc tới phụ thân, mắt Bát Xích ửng hồng.

Rất nhanh hai người đã tới phủ của Thiển Thủy Thanh.

Tuy nhiên lúc này tên phủ đã được sửa đổi một lần nữa, trở thành: "Dũng Xương
hầu phủ Tướng quân Vũ Lâm đệ"

Sau khi Thiển Thủy Thanh vào kinh không lâu, phủ đệ của hắn lại được đổi tên
một lần nữa, lên cao liên tục như vậy, cũng có thể coi là một chuyện đáng được
người ta hâm mộ trong thành Thương Thiên.

Mà phủ đệ của đối thủ từng tranh chấp với hắn ở đối diện giờ đây đã đóng kín,
lặng yên vắng vẻ. Ly Sở liếc qua đó một cái thật sâu, thở dài rồi mới tiến vào
Thiển phủ.

Thấy Ly Sở dẫn theo một đứa bé trai, Thiển Thủy Thanh hơi có vẻ ngạc nhiên. Ly
Sở bèn giới thiệu đại khái lai lịch của Bát Xích, lúc này Thiển Thủy Thanh mới
hiểu ra.


  • Thì ra là như vậy, tiểu tử này chính là công thần giúp chúng ta phát hiện
    ra bí đạo có phải không?

Thiển Thủy Thanh khom người quan sát Bát Xích:


  • Này, ngươi tên là gì?


  • Bát Xích.


Bát Xích ngạo nghễ đáp.


  • Vậy ngươi họ gì?

Bát Xích nghiến chặt răng, nhất quyết không chịu nói.

Thiển Thủy Thanh tỏ ra kinh ngạc:


  • Vì sao ngươi lại không chịu nói ra họ của mình?

Bát Xích cúi đầu đáp nhỏ:


  • Họ của ta nghe không hay lắm...

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:


  • Làm sao có chuyện họ không dễ nghe, Bát Xích, ngươi phải nhớ kỹ, họ là do
    tổ tiên của ngươi truyền xuống, nếu không có bọn họ thì không thể có ngươi.
    Ngươi có thể quên tên của mình, nhưng vĩnh viễn không thể quên họ của mình,
    cho dù là nghe không hay đi nữa. Nói cho ta biết, ngươi họ gì?


  • Ta họ Quỷ, chữ Quỷ trong quỷ kế đa đoan!


Bát Xích lớn tiếng trả lời.

Thiển Thủy Thanh nhướng mày:


  • Họ này hay lắm!

Bát Xích mở to hai mắt:


  • Ngươi nói rằng họ này hay?


  • Đó là đương nhiên. Đạo nhà binh cũng chính là đạo quỷ (quỷ quyệt). Chữ Quỷ
    là để chỉ những người có trí tuệ đại thành, kẻ thất phu ngu ngốc sao có thể
    xưng là quỷ? Họ rất hay! Ta hận không thể có được họ này!


Lúc này Bát Xích mới cười ha hả:


  • Nhưng lúc trước có người cười chê chúng ta, nói rằng họ Quỷ của ta không
    hay, rất là khó nghe. Cho nên có lần phụ thân ta đã đánh nhau với người khác,
    kết quả đả thương người phải trốn lên rừng ở, sau chết dưới đao của người Đế
    quốc Kinh Hồng!

Thiển Thủy Thanh cười ha hả:


  • Người đời không biết, tự nhiên sẽ cười nhạo. Ngươi có biết vì sao trên thế
    gian này luôn luôn chỉ có một số ít người cai quản nhiều người hay không?


  • Vì sao vậy?


  • Đó là vì đại đa số mọi người đều ngu ngốc, cho nên chỉ có một số ít người
    cai quản nhiều người. Nghĩ đến Thiển Thủy Thanh ta tung hoành Chỉ Thủy, không
    biết có bao nhiêu người mắng chửi ta, nguyền rủa ta, hy vọng ta chết đi. Nếu
    như ta giống như phụ thân ngươi, chỉ vì một lời không hợp bèn ra tay đánh
    người, vậy ta phải chết bao nhiêu lần cho đủ? Quỷ Bát Xích, ngươi nhớ kỹ cho
    ta, ngươi không cần để ý tới cách nhìn của người khác đối với ngươi, chỉ cần
    tuân theo khuôn phép mà làm tốt chuyện của mình, như vậy sau khi lớn lên mới
    có thể có thành tựu. Nếu không, cứ sống theo cách nhìn của người khác, bản
    thân ngươi vất vả đã đành, chỉ sợ cả đời khó có thể thành công. Ngươi có hiểu
    không?


Câu cuối cùng, Thiển Thủy Thanh cao giọng lớn tiếng, Quỷ Bát Xích điên cuồng
gào thét đáp: "Hiểu rồi! ", không ngờ cũng toát ra vài phần khí thế của một
quân nhân.

Cứ như vậy, hai sư đồ trong tương lai này mới vừa gặp mặt lần đầu tiên, đã cảm
thấy thích đối phương.

Người đời sau nói rằng Quỷ Bát Xích chiến đấu càng hung ác tàn nhẫn hơn là sư
phụ hắn, chỉ cần thành công mà bất chấp thủ đoạn, chính là có liên quan đến
lời dạy đầu tiên này của Thiển Thủy Thanh. Tuy rằng lời này hơi có vẻ cực
đoan, nhưng cũng không phải là không chính xác.

Chuyện thú vị chính là sau này Thiển Thủy Thanh càng chiến đấu càng trở nên
chín chắn thành thục, những hành vi vì cầu công gấp gáp như ở Chỉ Thủy dần dần
giảm bớt. Nhưng đồ đệ của hắn thủy chung vẫn không thay đổi, càng về sau, đấu
pháp của hắn càng trở nên hung ác hơn, làm cho người đời sợ hãi.

Lúc này hai người còn đang nói chuyện vui vẻ, còn đang muốn nói tiếp, bên
ngoài đột nhiên vang lên một thanh âm:


  • Ly Sở, con rùa đen này, ta phải giết ngươi!

Rõ ràng là Vô Song, hắn đang từ ngoài cửa xông vào.

O0o

Chuyện Liệt Cuồng Diễm bị trọng thương là chuyện mà tất cả mọi người trong Đế
quốc Thiên Phong đều quan tâm, nhưng không ai biết rằng, vào lúc ấy, có thể
Liệt Cuồng Diễm đã không phải bị thương.

Lúc còn trong rừng Tiếp Thiên, Vô Song có rất nhiều cách vừa làm chậm thời
gian hành quân của hai vạn kỵ binh Đế quốc Kinh Hồng, vừa chạy đi báo tin,
nhưng vì một câu nói của Ly Sở mà rốt cục hắn thôi không cản trở, chỉ dốc hết
sức chạy đi báo tin.

Cũng vì như vậy mới khiến cho Quân đoàn Bạo Phong đánh trận ấy không thu được
ích lợi gì, Liệt Cuồng Diễm còn phải chịu trọng thương.

Sau trận chiến sông Tiểu Lương, Vô Song vẫn cảm thấy giận bản thân mình, tiếc
rằng vì sao lúc trước không chịu từ chối đề nghị của Ly Sở. Hắn càng nghĩ càng
hối hận, tất cả nỗi oán giận đều trút hết vào đầu Ly Sở. Người ta cho tới bây
giờ đều là như vậy, không biết tự rút ra bài học kinh nghiệm cho chính bản
thân mình, chỉ thích trút trách nhiệm sang cho người khác. Cho nên Vô Song vội
vàng chạy về, so ra tốc độ nhanh hơn Ly Sở rất nhiều, kết quả chỉ trước sau Ly
Sở một bước chân, lúc này vừa về tới liền bắn một mũi tên vào nhanh như cơn
lốc.

May mắn Ly Sở là cao thủ né tên, Vô Song lại lên tiếng trước rồi mới bắn, hắn
thoải mái né tránh sau đó mắng to:


  • Nhai Vô Song, ngươi điên rồi sao? (Vô Song họ Nhai)

Vô Song lại hét to:


  • Nếu không phải vì ngươi, Liệt Tổng Suất đâu phải bị thương như vậy!

Thiển Thủy Thanh ôm vai giữ hắn lại, vội hỏi:


  • Bình tĩnh trước đã, rốt cục là có chuyện gì?

Vô Song cúi đầu không dám nhìn Thiển Thủy Thanh, đành đem chuyện hai vạn kỵ
binh của Đế quốc Kinh Hồng xuất hiện kể ra từ đầu chí cuối.

Nghe Vô Song kể lại tình hình trong rừng lúc ấy từng câu từng chữ, Thiển Thủy
Thanh thở dài:


  • Thì ra là như vậy, sở dĩ lúc đó ngươi đồng ý với ý kiến của Ly Sở là vì
    ngươi cho rằng, nếu như ta có mặt ở đó, ta cũng làm như vậy phải không?

Vô Song gật đầu.

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:


  • Không, ngươi đã sai lầm! Trên thực tế nếu có ta ở đó, ta sẽ lập tức cản trở
    kỵ binh của Đế quốc Kinh Hồng! Bởi vì ta sẽ không vì thắng lợi mà bỏ mặc tính
    mạng huynh đệ của mình, Vô Song, ngươi vẫn chưa hiểu được ta...Huống chi theo
    như ta thấy, cái gọi là bí đạo trong rừng kia căn bản là không có giá trị lợi
    dụng quá lớn. Đừng nói nó không thể nào so sánh được với tính mạng của nghĩa
    phụ ta, cho dù bảo ta dùng mạng của một Doanh Chủ đổi lấy, ta cũng cảm thấy
    hết sức thiệt thòi!

Những lời này của Thiển Thủy Thanh làm cho Tùng Lâm Tam Kiệt tương lai đều
giật mình kinh hãi.

Rất nhiều người tự cho rằng mình hiểu được chiến tranh, hiểu hết chiến tranh,
cũng như sau khi Ly Sở phát hiện ra bí đạo trong rừng, ý nghĩ đầu tiên nảy ra
trong đầu hắn chính là, nếu như người Đế quốc Kinh Hồng có thể kéo quân qua bí
đạo này mà tấn công người Đế quốc Thiên Phong, đương nhiên người Đế quốc Thiên
Phong cũng có thể kéo quân qua bí đạo ấy để đánh người Đế quốc Kinh Hồng. Với
chiến lực của quân Đế quốc Thiên Phong, bọn họ hùng mạnh hơn quân Đế quốc Kinh
Hồng rất nhiều, một khi toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong kéo qua bí đạo này, có thể
giết cho Đế quốc Kinh Hồng tan tác. Chính vì như vậy hắn mới ngăn Vô Song cản
trở kỵ binh, phòng ngừa bọn chúng phát hiện ra bí đạo đã bị tiết lộ.

Nhưng Ly Sở tự cho rằng hắn hiểu biết về quân sự, thật ra vẫn chưa hiểu rõ đạo
lý của chiến tranh, thậm chí còn kém rất xa.

Lúc này nghe Thiển Thủy Thanh nói như vậy, Ly Sở tỏ ra không phục:


  • Nếu như nói bí đạo ấy không có giá trị, vậy người Đế quốc Kinh Hồng hai lần
    tập kích quân Đế quốc Thiên Phong thì sao? Quân đoàn Ưng Dương đại bại thì
    sao? Liệt Tổng Suất trọng thương thì sao? Thiển Thủy Thanh, ta thấy ngươi có
    vài phần bản lãnh, cho nên lúc ấy muốn giúp ngươi một phen, giờ đây ngươi lại
    nói như vậy...Được, nếu như ngươi muốn báo thù cho nghĩa phụ của ngươi, cứ
    giết ta đi là được, không cần phải tìm lý do!

Thiển Thủy Thanh cười khẽ:


  • Ta sẽ không giết ngươi, đúng như ngươi nói, ngươi còn chưa phải là binh sĩ
    của ta, đề nghị ấy ngươi nói ra, Vô Song nghe theo, vậy chính là lỗi của hắn.
    Tuy nhiên ngươi nói rằng bí đạo có giá trị rất lớn, được, vậy ta hỏi ngươi,
    nếu là ngươi, dưới tình huống này ngươi sẽ làm như thế nào?


  • Không phải quá đơn giản hay sao, kéo quân qua đó là xong!


  • Bao nhiêu người?


  • Mười vạn là đủ.


Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả, hắn đưa tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống.
Tạm thời Liệt Cuồng Diễm còn chưa nguy hiểm tới tính mạng, tâm trạng của hắn
cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Mọi người cùng nhau ngồi xuống, Thiển Thủy Thanh bảo Dạ Oanh pha trà mời mọi
người, sau đó Dạ Oanh cũng ngồi xuống, lúc này Thiển Thủy Thanh mới nói:


  • Ly Sở, tuy rằng ngươi là người Chỉ Thủy, nhưng cũng là một hán tử chân
    chính. Thời gian gần đây biết được ngươi, ta cũng rất thích ngươi, tuy nhiên
    ngươi kiêu ngạo quá mức, chỉ biết tự cho mình là đúng. Ngươi cho rằng kéo mười
    vạn người theo bí đạo kia qua Đế quốc Kinh Hồng, có thể đánh cho người Đế quốc
    Kinh Hồng tơi bời hoa lá, vậy ngươi đã hoàn toàn sai lầm!

Ly Sở còn đang ngạc nhiên, Thiển Thủy Thanh đã chậm rãi nói:


  • Trên thực tế, nếu như ngươi kéo mười vạn người qua đó, chỉ không đầy một
    tháng, tất cả sẽ chết sạch nơi đất khách quê người!

Thấy Ly Sở lộ vẻ không phục, Thiển Thủy Thanh lại nói tiếp:


  • Khoan hãy nói đến chuyện hai đầu bí đạo đều có binh sĩ của Đế quốc Kinh
    Hồng canh giữ, một người canh giữ vạn người khó địch, cho dù chúng ta giải
    quyết thuận lợi vấn đề binh sĩ canh giữ, chui qua bí đạo thành công, ta hỏi
    ngươi, vấn đề lương thảo cho mười vạn người, ngươi sẽ giải quyết như thế nào?

Ly Sở lập tức nghẹn lời.

Lúc này Thiển Thủy Thanh cười rộ:


  • Mười vạn người...ngươi có biết mười vạn người mỗi ngày ăn hết bao nhiêu
    lương thực hay không? Bí đạo kia quá hẹp, mỗi lần chỉ có thể cho phép một tên
    kỵ binh miễn cưỡng đi qua, xe lương qua được hay sao? Muốn công thành cần phải
    có khí giới công thành, ngươi nói ta nghe thử, có loại khí giới công thành nào
    nhỏ đến mức có thể mang qua bí đạo được hay không?

Ly Sở cứng họng không biết trả lời thế nào.


  • Cho dù là không lo lắng tới những chuyện này, chúng ta lấy chiến nuôi
    chiến, đưa toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong vào đó, lúc này binh lực lên tới hai
    mươi vạn đại quân, vậy phải tính sao? Ta tin rằng với năng lực chiến đấu của
    chúng ta nhất định có thể tạo ra thương tổn rất lớn với quân Đế quốc Kinh
    Hồng, binh sĩ chúng ta nhất định sẽ chiến thắng hết trận này tới trận khác.
    Nhưng dù sao ở đó cũng không phải là quốc gia của chúng ta, không có lương
    thảo hậu cần, quân nhu, binh sĩ bổ sung, chúng ta chỉ có hai bàn tay trắng.
    Đối với người Đế quốc Kinh Hồng mà nói, chỉ cần bọn chúng bảo vệ Hàn Phong
    quan, sau đó chiếm lại bí đạo, ngăn cản ở đầu kia, làm cho chúng ta muốn quay
    về cũng không thể quay về, vậy ngươi nói cho ta biết, hậu quả sau đó sẽ như
    thế nào? Cho dù Quân đoàn Bạo Phong lợi hại đến mức nào lúc ấy cũng chỉ là cây
    không gốc, nước không nguồn. Cho dù chúng ta có thể thắng được hàng trăm hàng
    ngàn trận chiến, cuối cùng cũng chỉ có thể chết vì mệt mỏi và đói khát trên
    đất khách quê người mà thôi!

-...Quân đoàn Bạo Phong hùng mạnh không phải chỉ dựa vào phẩm chất của binh sĩ, còn có Đế quốc khổng lồ ủng hộ sau lưng. Một khi không còn hậu thuẫn của Đế quốc, Quân đoàn Bạo Phong chỉ còn là một cánh quân ô hợp không hơn không kém. Đừng quên rằng Đế quốc Kinh Hồng có hơn một ngàn vạn dân, mà toàn bộ Quân đoàn Bạo Phong trong thời kỳ cường thịnh nhất cũng chỉ có hai mươi vạn người. Đế quốc Kinh Hồng động viên toàn quốc, không thể tiêu diệt được hai mươi vạn quân của Quân đoàn Bạo Phong không có quân tiếp viện hay sao? Bọn chúng không chỉ có trăm vạn đại quân mà thôi, trong chớp mắt có thể lấy ra một trăm vạn nữa! Ngươi chỉ có mười vạn đại quân...Hừ hừ, không đủ cho người ta dùng điểm tâm!

Lúc này Ly Sở đã toát mồ hôi lạnh toàn thân.

Tuy rằng người Đế quốc Thiên Phong có thể lợi dụng bí đạo này xuất kỳ binh
phản kích, nhưng bởi vì bí đạo quá hẹp, trở ngại cho chuyện vận chuyển lương
thảo quân nhu, thậm chí một ít quân nhu cỡ lớn và khí giới công thành cũng
không thể vận chuyển lọt qua được. Bởi vậy sau khi người Đế quốc Thiên Phong
kéo quân qua bí đạo, có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn có thể tạo nên ưu
thế về tâm lý và thắng lợi chiến thuật tạm thời đối với người Đế quốc Kinh
Hồng, nhưng nếu nói về lâu dài, thật ra cũng không có ý nghĩa gì nhiều. Chiến
tranh cần phải có hậu cần, một khi Quân đoàn Bạo Phong rời khỏi bí đạo, nhất
định người Đế quốc Kinh Hồng sẽ đoạt lại nơi đó, cũng nhân cơ hội này cắt đứt
đường lui của quân Đế quốc Thiên Phong. Cho nên nếu đại quân Đế quốc Thiên
Phong lợi dụng bí đạo kia tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, vậy cũng tương đương với
chuyện đi tìm chết.

Thiển Thủy Thanh giải thích cặn kẽ qua một lượt, lúc này Ly Sở mới hiểu ra.

Nhưng hắn vẫn cố hỏi:


  • Vậy vì sao người Đế quốc Kinh Hồng lại có gan lui tới tự do trong lãnh thổ
    của Đế quốc Thiên Phong như vậy?


  • Nguyên nhân rất đơn giản, thứ nhất, nhờ bọn chúng có Hàn Phong quan, cho
    nên chỉ cần đi ra từ bí đạo mà không cần trở về theo bí đạo. Thứ hai, bí đạo
    cũng là do bọn chúng khống chế, quyền chủ động nằm trong tay bọn chúng, lúc
    đầu, thậm chí chúng ta còn không biết sự tồn tại của bí đạo này. Hai nơi này
    đều là nơi hiểm yếu, bí đạo có cái hay là chỉ cần một người trấn giữ vạn người
    cũng khó qua. Đối với người Đế quốc Kinh Hồng mà nói, binh lực của hai Đế quốc
    đối lập nhau, bọn chúng sử dụng chiến lược phòng ngự, chúng ta sử dụng chiến
    lược tấn công, cho nên bọn chúng không sợ phá hỏng thông đạo, cùng lắm thì hai
    bên cùng bất lợi, bọn chúng lại quay về tiếp tục phòng ngự mà thôi. Bởi vì cả
    Hàn Phong quan và bí đạo đều ở trong tay bọn chúng, như vậy về phương diện
    tiến công lại trở thành ưu thế của bọn chúng. Cứ như vậy, nói về chuyện lợi
    dụng bí đạo, bọn chúng thuận lợi hơn chúng ta rất nhiều, cho nên bọn chúng có
    thể dùng, nhưng chúng ta thì khó. Mấu chốt của chuyện này nằm ở Hàn Phong
    quan, ai có Hàn Phong quan, người đó có thể lợi dụng bí đạo xuất kỳ binh. Đáng
    tiếc là Hàn Phong quan không nằm trong tay chúng ta, cho nên bí đạo cũng không
    có ý nghĩa gì nhiều. Chớ quên bí đạo ở trong tay đối phương, như vậy chỉ cần
    chúng ta đi qua bí đạo, đối phương sẽ phát hiện ra rất nhanh. Bọn chúng có thể
    tiến vào lãnh thổ của Đế quốc Thiên Phong một cách thần không biết quỷ không
    hay, nhưng chúng ta không thể làm như vậy mà không bị bọn chúng phát giác. Giá
    trị của bí đạo nằm ở một chữ Bí, nếu đã không còn bí mật, vậy chỉ có thể tính
    là một con đường nhỏ, mà không phải là bí đạo. Phát hiện ra một con đường nhỏ
    hẹp khó đi như vậy, đáng gọi là hiếm lạ hay sao?


Ly Sở nghe tới đây toát mồ hôi đầm đìa:


  • Nói cách khác, chúng ta không thể lợi dụng bí đạo này tập kích bất ngờ Đế
    quốc Kinh Hồng.

Trong lúc vô ý, Ly Sở đã dùng tới hai chữ 'chúng ta'.

Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:


  • Cho dù là Cô Chính Phàm sử dụng bí đạo này, cũng chỉ dám cho kỵ binh của
    hắn bọc ra sau lưng chúng ta trong thời gian ngắn, nhưng không dám tiến quân
    thần tốc, chính là vì sợ chúng ta cắt đứt đường lui, tiến thoái không được. Bí
    đạo này đối với người Đế quốc Kinh Hồng mà nói, bất quá chỉ làm cho bọn chúng
    chiếm chút ít ưu thế về chiến thuật mà thôi, một khi chúng ta đã phát hiện ra,
    vậy coi như ưu thế của bọn chúng hoàn toàn mất hết. Ly Sở, đừng tưởng có được
    một thông đạo bí mật là có thể không kiêng nể gì. Nếu là như vậy, vì sao người
    Đế quốc Kinh Hồng phát hiện ra trước, nhưng vẫn bị chúng ta đánh cho không
    ngóc đầu lên được? Cũng là vì nó không mang tác dụng quyết định!

Lúc ấy, đột nhiên Bát Xích hỏi một câu:


  • Cho nên đây cũng là nguyên nhân vì sao người Đế quốc Kinh Hồng thường xuyên
    xuất kích mà không sợ chúng ta phát hiện, có đúng vậy không? Bọn chúng không
    hy vọng chúng ta phát hiện ra bí đạo, là vì bọn chúng muốn đánh phục kích
    chúng ta, nhưng cũng không sợ chúng ta đi qua bí đạo đánh bọn chúng, có phải
    vậy không?

Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười:


  • Có thể nói là như vậy, nhưng cũng không chỉ có như vậy. Nếu nói bọn chúng
    không sợ chúng ta đánh bằng ngã đó, nên nói rằng bọn chúng không tin chúng ta
    phạm phải sai lầm như vậy thì đúng hơn. Dù sao chuyện đánh tới nhà người khác
    như vậy, đối với cả hai bên cũng không có lợi. Phe tiến công đương nhiên sẽ
    gặp kết cục bị tiêu diệt toàn quân, phe bị tiến công cũng sẽ bị thương tổn
    nặng nề. Chiến tranh chính là so về trí tuệ và sức mạnh, không phải tính theo
    phe nào chết nhiều, phe kia sẽ có lợi. Nếu nói như vậy, ta sẽ không phản đối
    để cho cả Quân đoàn Bạo Phong đi qua đó. Mười vạn đại quân sang được bên kia
    lập tức lợi dụng ưu thế bất ngờ, gặp ai giết nấy, bảo đảm có thể giết được ít
    nhất hai mươi vạn người, tạo thành tổn thất kinh tế có thể còn hơn cả giá trị
    của một Quân đoàn. Nhưng không ai muốn có kết quả như vậy, vì nếu chúng ta
    không quý trọng chiến sĩ của mình, bắt các chiến sĩ đi chịu chết, bọn họ cũng
    sẽ không chịu. Cho nên mới nói trừ phi chúng ta có thể chuyển hóa chiến thuật
    bí đạo sang ưu thế về chiến lược, nếu không, vì nó mà chết nhiều người bên
    mình, không có ý nghĩa gì.

Bát Xích lập tức kêu lên:


  • Vậy ngài bắt nó chuyển sang ưu thế chiến lược đi, không phải bọn họ đều nói
    rằng ngài rất lợi hại sao?

Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngạc nhiên, hai mắt lóe sáng.

Một ít lửa kiêu ngạo trong lòng hắn đã bị đứa bé này khơi dậy.

Suy nghĩ một hồi, Thiển Thủy Thanh mới gật gật đầu:


  • Thật ra, nếu muốn lợi dụng bí đạo này cũng không phải là không thể được, ít
    nhất, chúng ta cũng có một ưu thế.


  • Ưu thế gì vậy?


Vô Song và Ly Sở vội hỏi.


  • Đó là cho tới bây giờ, người Đế quốc Kinh Hồng vẫn chưa biết rằng chúng ta
    đã phát hiện ra bí đạo này, nếu như có thể khéo léo lợi dụng ưu thế này...Liệt
    Tổng Suất vì nó mà bị thương, cũng không thể làm cho ông ấy bị thương hoàn
    toàn vô giá trị!

Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh đứng lên:


  • Các ngươi lui ra đi. Ly Sở, ngươi nên đọc binh thư nhiều một chút, chiến
    tranh không phải là chuyện đơn giản như ngươi tưởng tượng. Bây giờ ta phải suy
    nghĩ cho thật kỹ, xem rốt cục làm thế nào mới có thể lợi dụng đầy đủ được bí
    đạo này, các ngươi đừng làm phiền ta!

Lúc ấy, đột nhiên Ly Sở lạnh lùng nói:


  • Nếu như ngươi có thể sử dụng bí đạo này báo thù cho Liệt Tổng Suất, ta sẽ
    làm binh sĩ của ngươi!

Trong lòng hắn rốt cục cũng cảm thấy hối hận vì hành động khi trước của mình.

O0o

Sau khi bọn Vô Song Ly Sở rời đi, Thiển Thủy Thanh đứng tại chỗ lẳng lặng suy
tư.

Đối với hành động của Ly Sở, Thiển Thủy Thanh cũng không đồng ý. Thật ra cũng
không phải vì chuyện Liệt Cuồng Diễm bị thương, cũng không phải chỉ vì bí đạo
khó lợi dụng.

Trận thắng Chỉ Thủy làm cho Thiển Thủy Thanh hiểu ra được rất nhiều đạo lý,
tuy thủ đoạn đồ tể nhưng vẫn cần phải có tâm địa Bồ Tát. Vốn hắn không phải là
người có thể vì thắng lợi mà bỏ mặc huynh đệ của mình, đồng thời cũng vì lời
tiên đoán số mạng của Triệu Cuồng Ngôn mà không thể không hoài nghi thế giới
này quả thật có ý trời. Nếu ông trời có mắt, ắt sẽ gieo báo ứng cho tất cả các
hành vi của con người.

Thiển Thủy Thanh tàn sát Chỉ Thủy, bị Dịch Tinh Hàn phản kích một trận nặng
nề, chỉ trong trận ấy mất đi ba ngàn chiến sĩ, đây là báo ứng.

Nam Vô Thương mượn dao giết người, bị Thiển Thủy Thanh điên cuồng trả thù, một
thế gia tiếng tăm lừng lẫy chỉ trong một đêm tan tác, đây cũng là báo ứng.

Vô Song Ly Sở vì bảo vệ bí đạo mà đề nghị không ngăn cản kỵ binh của Đế quốc
Kinh Hồng, làm cho Liệt Cuồng Diễm bị thương nặng nề, nói không chừng một ngày
nào đó báo ứng cũng sẽ tới với bọn họ.

Thiển Thủy Thanh cũng không phải là người mê tín, nhưng dần dần hắn bắt đầu
hiểu được, cho dù mình không thẹn với lương tâm, nhưng đã mang trách nhiệm với
các huynh đệ, nếu như có thể vẫn phải làm hết sức. Chức quan hắn càng lên cao,
chỗ đứng hắn càng cao, nhìn thấy cũng xa hơn trước. Trước kia hắn đánh giặc
chỉ dựa vào thiên phú, sau lại dựa vào kinh nghiệm, nhưng hiện tại, hắn lại
dựa vào lý giải bên trong nội tâm mình.

Sự thay đổi này bất kỳ người nào cũng đều gặp phải, chỉ là phát triển khác
nhau với từng người khác nhau mà thôi. Giống như người ta luyện võ, đầu tiên
là dựa vào thiên phú, học được rất nhanh, sau đó dựa vào kinh nghiệm chém giết
mà có được kỹ xảo, nhưng cuối cùng cũng phải đạt đến chỗ phản phác quy chân
(trở lại vẻ ngoài tầm thường nhưng thực chất đã vượt lên trên một cảnh giới
khác cao hơn) Trên chiến trường không phải cũng là như vậy hay sao, trong lịch
sử có vị Tướng quân thường thắng nào chỉ toàn là đánh thắng nhờ bất ngờ? Không
phải vì bọn họ không biết cách tạo ra bất ngờ, mà là bọn họ hiểu được rằng,
bất ngờ càng lớn thì tính phiêu lưu mạo hiểm càng nhiều.

Cũng giống như bí đạo lần này cũng giống như một viên kẹo ngon lành đặt ngay
trước mắt, nếu như là người không hiểu rõ về quân sự, vừa thấy bí đạo này ắt
sẽ kéo nhân mã xông vào, tự cho rằng có thể thẳng tiến một đường, tha hồ chém
giết. Nhưng kết quả thì sao? Hàn Phong quan nằm trong tay địch, địch nhân chỉ
cần bít chặt đường về, coi như hắn vào được mà ra không được!

Đương nhiên nó vô cùng hấp dẫn, nhưng phiêu lưu cũng lớn. Phải lợi dụng như
thế nào, làm thế nào để nắm chắc, đây là khảo nghiệm phẩm chất quan chỉ huy.
Nếu không dám tiến đương nhiên là lỡ mất thời cơ, tiến không đúng cách, chính
là tìm chết vô nghĩa.

Ở điểm này, không có gì quan trọng bằng chuyện phải lập ra một kế hoạch hành
động thiết thực hiệu quả thật là tỉ mỉ.

Đúng như lời Bát Xích, nếu muốn lợi dụng bí đạo này để giáng một đòn phản công
chí mạng vào người Đế quốc Kinh Hồng, nhất định phải chuyển hóa bản thân chiến
thuật của bí đạo trở thành ưu thế về chiến lược.

Nghĩ đến đây, Thiển Thủy Thanh lại bắt đầu trầm tư.

Đêm nay chắc là không ngủ được...

O0o

Ngày hôm sau, tin tức từ Tây Nam truyền về, nói rằng thương thế của Liệt Cuồng
Diễm đã khởi sắc, trong thời gian ngắn không có nguy hiểm tới tính mạng,
Thương Dã Vọng và Thiển Thủy Thanh đều nhẹ nhõm thở ra.

Đã có khởi sắc, không cần lo về tính mạng nữa, vậy là quá tốt.

Chiều hôm đó, Thiển Thủy Thanh đi thẳng vào Hoàng cung, nói chuyện bí đạo với
Thương Dã Vọng, cùng ông ta thảo luận việc Đế quốc Kinh Hồng. Bây giờ chuyện
tấn công Đế quốc Kinh Hồng như thế nào, hắn đã có thể trực tiếp thương lượng
tham khảo cùng Hoàng đế.

Thời gian êm đẹp giữa vua tôi, kể từ sau khi Dịch Tinh Hàn đâm một kiếm kinh
thiên, nay đã lên tới đỉnh điểm.

Bắt đầu từ hôm nay trở đi, Thiển Thủy Thanh trở nên bận rộn hơn thường lệ,
từng chuyện từng chuyện cũng theo đó mà nảy sinh ra.

Đầu tiên là Bích Không Tình chính thức trở thành Chưởng Kỳ của Huyết Phong Kỳ,
nhưng Hỏa Huỳnh Phi và Quỷ Phong Kỳ bị Thiển Thủy Thanh mang trả lại cho Xích
Huyết Trấn Kế Hiển Tông, ngược lại điều Linh Phong Kỳ của Thuỷ Trung Đường trở
về Thiết Huyết Trấn.

Lý do rất đơn giản, Quỷ Phong Kỳ vốn là người thuộc Xích Huyết Trấn, cũng nên
tới lúc trở về. Thuỷ Trung Đường thấy trước mắt Hàn Phong quan chưa có chiến
sự, cũng không tha thiết chuyện trở về Thiết Huyết Trấn cho lắm. Nhưng Thiển
Thủy Thanh khẳng định hắn sẽ không tha cho Hàn Phong quan, nếu Thuỷ Trung
Đường muốn tự tay báo thù cho cha, giết Cô Chính Phàm, vậy phải đi theo Thiển
Thủy Thanh mới chắc.

Nguyên nhân bên trong là vì Thiển Thủy Thanh không ưa tư cách của Hỏa Huỳnh
Phi, cũng không tin tưởng hắn, cho nên không dùng hắn vẫn tốt hơn.

Hỏa Vân Vệ vì từng là đội cận vệ của Nam Vô Thương, để phòng bất trắc, Thiển
Thủy Thanh cho giải tán, biên chế toàn bộ vào Kỳ khác. Thiết Phong Kỳ đương
nhiên không bỏ được, đồng thời hắn tuyển từ trong Kỳ khác ra hai ngàn quân
tinh nhuệ đảm nhiệm đội cận vệ cho mình, lấy tên là Thanh Phong Vệ, mà không
lấy chiến sĩ của Thiết Phong Kỳ. Chức Chưởng Kỳ của Thiết Phong Kỳ không phải
là Mộc Huyết như mọi người nghĩ, mà là Phương Hổ, chức Doanh Chủ Hổ Báo Doanh
do Thác Bạt Khai Sơn đảm nhiệm, còn ba Doanh trước vẫn là Mộc Huyết, Lôi Hoả
và Vô Song.

Chuyện Thái tử Thương Lan tuyển phi cũng đã kết thúc vào ba ngày sau đó, Cơ
Nhược Tử lấy thân phận chính thức là nghĩa nữ của Công Tôn Thạch vào cung làm
bạn với Lịch Phi Yên, biểu diễn sở trường của nàng trong đó. Còn Nhạc Thanh Âm
lại trở thành nghĩa nữ của Lịch Minh Pháp, xem như báo đáp lại Thiển Thủy
Thanh về lợi ích mà ông ta nhận được, cũng nhân đó chính thức thành lập quan
hệ đồng minh giữa hai người. Tên tiểu tử Lâm Dược không ngờ lại trở thành
nghĩa tử của Chu Đan Tâm, cũng nhận chức Doanh Chủ một Doanh của Huyết Phong
Kỳ. Vì thế, Thiển Thủy Thanh cũng ưu đãi không ít cho Chu Đan Tâm, biếu cho
ông ta ba bình ngự tửu của cung đình Chỉ Thủy. Dù sao nếu Lâm Dược muốn trở
thành rể cưng của Hồng gia, cũng phải có một chút thân phận mới được.

Sau khi Thiển Thủy Thanh bái Liệt Cuồng Diễm làm nghĩa tử, thủ hạ và thân nhân
của hắn lập tức dấy lên phong trào nghĩa nữ nghĩa tử, bái nhận người khác làm
cha nuôi. Quả nhiên là mượn sức tất cả những gì có thể mượn được, chèn ép tất
cả những gì có thể chèn ép.

Vân Nghê bái nghĩa phụ to nhất, được Thương Dã Vọng thu làm nghĩa nữ, phong là
Công chúa Vân Thủy, trở thành tỷ muội với Thương Mẫn, cùng nhau tiến cung. Đợi
sau khi Thiển Thủy Thanh đắc thắng trở về, lúc ấy sẽ thành thân cùng hai vị
Công chúa. Chiêu này Thương Dã Vọng vô cùng đẹp ý, Thương Mẫn là cái cớ để
tước binh quyền của Thiển Thủy Thanh, Vân Nghê coi như là con tin, chỉ cần
nàng ở trong cung, vĩnh viễn không cần lo Thiển Thủy Thanh phản loạn, lại thêm
đó là ân huệ cho Vân gia. Mà khi Công Tôn Thạch thấy Vân Nghê trở về bình yên
vô sự, tức giận mắng to Thiển Thủy Thanh là tên khốn đê tiện vô sỉ, nữ nhân mà
mình yêu thương cũng dám đem ra nói là bị thương gần chết, thủ đoạn này làm
cho người ta căm giận sục sôi...nhưng rốt cục vẫn không thể không bỏ qua...

Ở điểm này, chúng ta có thể thấy rõ ràng sự khác biệt lớn nhất giữa minh quân
và hôn quân.

Một quân vương hèn hạ bất tài luôn nghĩ rằng đương nhiên người trong thiên hạ
phải sùng bái mình, ngưỡng mộ mình, trung quân ái quốc vô điều kiện. Lúc ấy sẽ
xem bọn Thiển Thủy Thanh, Vân Nghê như là thần tử của mình, vậy sẽ làm cho bọn
họ nổi giận lôi đình, cuối cùng bị coi là thần tử bất trung.

Mà một vị quân vương anh minh sáng suốt sẽ hoàn toàn thích loại thần tử có mục
tiêu theo đuổi rõ ràng, lại không vi phạm tới ích lợi của mình. Có đôi khi,
bọn họ còn chủ động khơi lên dục vọng hão huyền trong lòng thần tử của mình,
sau đó sẽ lợi dụng một cách khéo léo.

Thiển Thủy Thanh đã nhìn trúng tính cách này ở Thương Dã Vọng.

Sau đó không lâu, Tô Vân cầm đầu bọn thổ phỉ ở miền Đông lập tức công bố rằng
mình 'ngưỡng mộ' thanh danh bất bại của Thiển Thủy Thanh, nguyện bỏ gian tà
theo chính nghĩa, dẫn năm ngàn thổ phỉ thảo nguyên xin đầu quân dưới trướng
Thiển Thủy Thanh. Thiển Thủy Thanh vô cùng tán thưởng hành động này, nói rằng:
"Lãng tử quay đầu quý hơn vàng, Tô Vân đã bỏ gian tà theo chính nghĩa như vậy,
ắt chuyện xưa bỏ qua hết thảy không truy cứu nữa". Sau đó hắn thu dụng Tô Vân,
sắp xếp lập nên một Doanh dưới trướng Huyết Phong Kỳ, gọi là Vân Tự Doanh.

Một câu 'chuyện xưa bỏ qua không truy cứu', chính là nhẹ nhàng rũ bỏ trách
nhiệm về cái chết của Nam Hoán Lâm. Ai ai cũng hiểu rằng Thiển Thủy Thanh và
Tô Vân là hai tên khốn mặc chung một chiếc quần, nhưng hai người đã làm bộ làm
tịch như vậy, nên người ta cũng chỉ có thể lắc đầu than thở, ngợi khen sức ảnh
hưởng của Thiển Thủy Thanh vô cùng rộng lớn, ngay cả thổ phỉ thảo nguyên mà
hắn cũng có thể cảm hóa được. Từ đây thổ phỉ đã tòng quân nhập ngũ, miền Đông
xem như vui hưởng thái bình, dân chúng lại một phen mang ơn Thiển Thủy Thanh.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #167