Giao Dịch Sau Rèm


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Ngày Bốn tháng Bảy, rốt cục thành Thương Thiên nhận được tin về chiến dịch
sông Tiểu Lương lần thứ hai.

Trận chiến trên sông Tiểu Lương nhờ Liệt Cuồng Diễm ứng biến kịp thời, suất
lĩnh Liệt Diễm Vệ liều chết ngăn chặn. Thêm vào đó khi quan quân các cấp trên
chiến trường nhận được tin báo tình thế thay đổi, bọn Hồng Bắc Minh, Vũ Tàn
Dương đều cho đội cận vệ của mình xuất chiến, xông tới trợ giúp cho Liệt Cuồng
Diễm và Liệt Diễm Vệ. Nhờ vậy hai vạn kỵ binh đánh lén của Cô Chính Phàm cũng
không thể thừa cơ quấy rầy được đội hình của đại quân Đế quốc Thiên Phong, nhờ
vậy Quân đoàn Bạo Phong mới có thể xả hơi được một chút.

Nhưng bản thân Liệt Cuồng Diễm lại bị trọng thương trong trận chiến ấy.

Ái tướng tâm phúc thủ hạ của Cô Chính Phàm, Quỷ Diện Lang Quân Mịch Tử Âu,
cũng chính là thủ lĩnh của hai vạn kỵ binh tập kích, bắn ra một mũi tên làm
cho Liệt Cuồng Diễm rơi xuống ngựa. Chỉ vì cứu mạng Liệt Cuồng Diễm, Liệt Diễm
Vệ phải trả giá hơn hai trăm sinh mạng. Kết thúc cuộc chiến, năm ngàn Liệt
Diễm Vệ không còn tới ba ngàn, hy sinh nặng nề.

Nhưng rốt cục quân Đế quốc Thiên Phong cũng bảo vệ thành công mặt sau, sau đó
hợp lực với đại quân lùi dần về phía sau. Hai vạn kỵ binh Đế quốc Kinh Hồng
tập kích bất ngờ thấy nhiệm vụ không thể hoàn thành chỉ có thể tức giận bỏ đi.
Nếu không, đây là lãnh thổ của người Đế quốc Thiên Phong, một khi đối phương
kéo viện quân tới, lúc ấy có muốn trở về cũng không được. Đương nhiên bọn
chúng không lui về theo đường cũ, mà là trực tiếp hợp binh với đại quân của Cô
Chính Phàm. Người Đế quốc Thiên Phong chỉ có thể co cụm lại, nhường đường cho
bọn chúng. Trận chiến Quy Giải chỉ trong chớp mắt đã xoay chiều, quân Đế quốc
Thiên Phong co lại thành con rùa lớn, nhưng quân Đế quốc Kinh Hồng cũng không
làm gì được, cuối cùng đành trở về Hàn Phong quan.

Trận đại chiến này kết thúc như vậy, cả hai bên đều không hài lòng. Bên nào
cũng chết thê thảm, nhưng cũng không đạt được mục tiêu quân sự của mình đã đề
ra.

Cô Chính Phàm không thể đánh tan được Quân đoàn Bạo Phong, thậm chí cũng không
bắt được bao nhiêu tù binh, tốn công vất vả một hồi nhưng không đạt được ích
lợi gì cả. Quân Đế quốc Thiên Phong hao binh tổn tướng, chẳng những không thể
đánh bại địch nhân, chủ soái Liệt Cuồng Diễm của họ lại còn bị trọng thương,
hôn mê bất tỉnh.

Đương nhiên sau khi trận chiến kết thúc, cả hai bên đều tuyên bố rằng cuộc
chiến sông Tiểu Lương lần thứ hai này, bên mình kết thúc thắng lợi.

Cô Chính Phàm tuyên bố thắng lợi căn cứ vào chuyện chủ soái của quân Đế quốc
Thiên Phong Liệt Cuồng Diễm thân chịu trọng thương, đang nằm hấp hối, có thể
mất mạng bất cứ lúc nào.

Còn quân Đế quốc Thiên Phong cũng đáp lại không hề khách sáo, rằng chủ soái
của bọn họ thân thể rất tốt, mới hôm qua còn ăn một lượt hai cái giò, một chén
cơm lớn. Bởi vì lần này là Cô Chính Phàm chủ động mang binh xuất kích, lại bị
bọn họ đánh cho lui trở về, tự nhiên là phải tính quân Đế quốc Thiên Phong
thắng.

Cô Chính Phàm lập tức đáp trả, rằng đó là nhờ lão nhân gia hắn rộng lượng bao
dung, đã hạ thủ lưu tình đối với quân Đế quốc Thiên Phong, không muốn giết
chóc quá nhiều, bởi vậy chỉ dạy dỗ cho quân Đế quốc Thiên Phong một bài học
nho nhỏ.

Vì vậy quân Đế quốc Thiên Phong lập tức kêu lên tới đây, tới đây, tới cho ta
một bài học nữa xem sao, bảo đảm ngươi tới được mà về không được.

Cô Chính Phàm cười lạnh khinh thường, lão tử muốn tới thì tới, muốn đi thì đi,
các ngươi không đủ bản lãnh làm khó dễ được ta.

Quân Đế quốc Thiên Phong đáp rằng từ xưa tới nay ngươi đều là như vậy, muốn
duỗi thì duỗi, muốn co thì co.

Trận chiến võ mồm này tuy vô cùng quyết liệt nhưng không phân thắng bại, nhưng
tình huống thật sự cũng là đại chiến giữa hai bên lần này, ngoài chuyện mỗi
bên đều tống táng gần vạn người, còn thêm mấy vạn bị thương, gần như không bên
nào đạt được ích lợi gì cả.

Quân đoàn Bạo Phong đánh một trận uất ức nhất từ trước tới nay, Cô Chính Phàm
cũng mất đi một trận chiến tưởng như nắm chắc phần thắng trong tay. Cả hai bên
đều cảm thấy không cam lòng, chỉ có thể phô trương ngoài miệng rằng bên mình
thắng lợi. Các quốc gia khác trên đại lục nhìn vào không hiểu ra sao, cũng
không hiểu được rốt cục bên nào được ích lợi trong trận chiến này.

Nhưng sự việc làm cho người ta quan tâm thật sự chính là, hình như Liệt Cuồng
Diễm đã bị thương trong trận chiến này, như vậy rốt cục ông ta bị thương như
thế nào? Có khả năng bình phục lại hay không? Hay là cứ như vậy chết đi, khiến
cho đại lục Quan Lan từ đây về sau mất đi một danh tướng tuyệt thế?

Nhưng về tin tức này, thủy chung Quân đoàn Bạo Phong vẫn không đưa ra một câu
trả lời xác thực, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết.

Ngày Chín tháng Bảy, sau biến cố ở điện Long Phong mười mấy ngày, quá trình cò
kè mặc cả giữa Lịch Minh Pháp và Công Tôn Thạch rốt cục cũng có kết quả. Trong
quá trình cò kè mặc cả này, hai lão hồ ly tinh phát huy trọn vẹn ưu thế của
mình, một người có được quyền duy trì trật tự, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng có
quyền can thiệp nhưng bất hợp pháp, một kẻ có được quyền tạm thời thay thế,
tuy rằng bọn họ cố ý kéo dài thời gian nhưng cuối cùng mọi việc vẫn đâu vào
đấy. Hai người cùng nhau sắp xếp một danh sách, phân chia tất cả các vị trí bổ
nhiện quan viên của Thượng Thư tỉnh mỗi người chiếm một nửa, thế lực của Thiển
Thủy Thanh lại hoàn toàn bị gạt ra bên ngoài. Chính trị là như vậy, có khi
người bỏ ra sức lực lớn nhất, chưa chắc đã nhận được ích lợi nhiều nhất. Thiển
Thủy Thanh mượn sức của Liệt Cuồng Diễm, Thiên Hạ Vân gia, Công Tôn Thạch,
thậm chí cả lực lượng của hậu cung, nói chung là tất cả những lực lượng mà hắn
có thể mượn được, vất vả lắm mới đánh ngã được Nam Sơn Nhạc, cuối cùng kẻ được
lợi ích lớn nhất lại là Công Tôn Thạch và Lịch Minh Pháp.

Danh sách đưa đến tay Thương Dã Vọng, sau khi xem xong, Thương Dã Vọng vẫn
không nói gì, vẫn không quyết định chấp thuận. Vì vậy, hai lão hồ ly vốn trầm
ổn như non Thái lại bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

Ngay Mười Ba tháng Bảy, sau khi chạy một mạch từ Tây Nam trở về, ngựa không
dừng vó, rốt cục Thiển Thủy Thanh đã về tới thành Thương Thiên.

Sau khi vào tới thành Thương Thiên, hắn lập tức vào phủ của Công Tôn Thạch.
Trước hết hắn phải tính toán món nợ đâm sau lưng một dao của Công Tôn Thạch.

O0o

Trong phủ của Công Tôn Thạch.

Hiện giờ Công Tôn Thạch đã khác xa ngày trước.

Lúc Thiển Thủy Thanh mới vừa đưa lão trở về, lão còn phải ở trong một trang
viện nghèo nàn xơ xác. Nhưng bây giờ lão đã ở trong một phủ lớn có thể so sánh
ngang với Nam phủ, trước cửa có gia nhân canh gác hẳn hòi, nếu không có chút
bạc thì đừng mơ bái kiến Công Tôn đại nhân.

Thiển Thủy Thanh quất cho mỗi tên canh cửa một roi, sau đó mới chậm rãi nói:


  • Ta là Thiển Thủy Thanh.

Thiển Thủy Thanh vừa nói ra, hai tên canh cửa lập tức biết mình bị đánh không
oan uổng.

Lúc Công Tôn Thạch vội vàng từ trong phủ chạy ra đón tiếp Thiển Thủy Thanh,
thấy cảnh tượng như vậy biết ngay rằng Thiển Thủy Thanh đang tức giận, tám
phần chắc là đã phát hiện chuyện lão làm. Nhưng bản lĩnh giả bộ hồ đồ của lão
hồ ly này rất cao, lập tức kêu to:


  • Ủa, hiền điệt, cháu đã trở về rồi sao? Mấy hôm nay ta vẫn ngày nhớ đêm mong
    hiền điệt! Đúng rồi, cháu có bắt được Nam Vô Thương hay không, hiện tại Vân
    tiểu thư như thế nào?

Lúc Thiển Thủy Thanh còn về phe lão chống lại Nam Sơn Nhạc, lão chưa bao giờ
tỏ ra thân thiết với Thiển Thủy Thanh như vậy, lúc này lại làm như hai người
tâm đầu ý hợp đã nhiều năm.

Nói dứt lời, Công Tôn Thạch lập tức tiến tới đỡ lấy cánh tay Thiển Thủy Thanh
cùng đi vào phủ.


  • Nhờ phúc của ngài, Nam Vô Thương đã bị tiêu diệt, tuy nhiên Vân Nghê lại bị
    thương.

Thiển Thủy Thanh cười nhăn nhở.

Công Tôn Thạch vội hỏi:


  • Vân tiểu thư bị thương ra sao, có gì đáng lo ngại hay không?


  • Rất khó nói...


Thiển Thủy Thanh thở dài:


  • Hiện giờ sống chết chỉ cách một đường tơ...Bên phía sông Ác Lãng đã có thư
    gởi tới, nghe nói sau khi Vân Tổng Suất biết được tin này vô cùng giận dữ,
    nhất định phải tìm cho bằng được kẻ đã báo tin cho Nam Vô Thương, tự tay giết
    chết cho hả giận!

Công Tôn Thạch nghe vậy trong lòng kinh hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn cười giả
lả:


  • Chuyện này có manh mối gì không?

Thiển Thủy Thanh lắc lắc đầu:


  • Khó lắm, đây là một vụ án hết sức khó khăn, gần như không thể điều tra. Tuy
    nhiên đáng giận cho tên khốn kiếp Nam Vô Thương kia, tuy sắp chết nhưng vẫn
    buông lời nói xấu Công Tôn đại nhân. Hắn muốn ly gián quan hệ của chúng ta,
    nhưng lại nói rằng chính là Công Tôn đại nhân báo tin cho hắn, ngài thấy có
    đáng tức giận hay không?

Lúc Thiển Thủy Thanh nói những lời này, vẻ mặt hắn tỏ ra vô cùng căm giận.
Công Tôn Thạch nghe vậy trong mắt lộ vẻ kinh hoàng, nhưng vẫn gượng cười ha
hả:


  • Đúng là vô cùng đáng chết, hiền điệt có tình tri ngộ tương giao với ta, làm
    sao ta có thể quay sang giúp Nam gia, ta muốn cho tất cả người Nam gia chết
    hết còn không kịp nữa là!


  • Đúng vậy, đúng vậy, thiên hạ người lấy oán trả ơn rất nhiều, nhưng tuyệt
    đối không có Công Tôn đại nhân trong đó. Ta sẽ tự tay viết một phong thư gởi
    tới sông Ác Lãng để giải thích với nhạc phụ đại nhân, rằng ngài không phải là
    kẻ đứng sau rèm ra tay độc thủ!


Thiển Thủy Thanh cười nhăn nhở:


  • Chỉ là Vân Nghê bị trọng thương, ta rất lo lắng nhạc phụ đại nhân sẽ không
    chịu nghe ta giải thích!

Vừa nghe tới tin Vân Nghê bị trọng thương, Công Tôn Thạch chỉ thấy đau đầu vô
kể, lúc này chỉ có thể thành tâm nói:


  • Nguyện trời cao phù hộ cho Vân tiểu thư được bình an vô sự...

Hai người vừa đi vừa nói đã vào trong phủ, Công Tôn Thạch quát lui người hầu,
tự tay châm trà cho Thiển Thủy Thanh. Thiển Thủy Thanh cầm chén trà chậm rãi
hớp một ngụm, sau đó mới từ từ nói:


  • Đúng rồi, trong thời gian không có ta ở đây, thế cục trong triều ra sao
    rồi?

Công Tôn Thạch lập tức thở dài, vẻ mặt lão tỏ ra vô cùng đau khổ:


  • Ôi, nhắc tới chuyện này, lão phu cũng thật sự kém cỏi bất tài, hiện giờ
    Thượng Thư tỉnh đang bị Lịch Minh Pháp khống chế trong tay, lão phu hiện tại
    không quyền không thế, không có cách gì chống lại. Chuyện lần trước chúng ta
    đã thương lượng, không ngờ không thể thực hiện được, thật sự là vô cùng hổ
    thẹn. Hiện giờ trong triều là thiên hạ của Lịch Minh Pháp lão, chỉ một mình
    lão ta có quyền định đoạt, thật sự là...

Thiển Thủy Thanh cười lạnh ngắt lời Công Tôn Thạch:


  • Nhưng ta nghe nói, danh sách bổ nhiệm quan viên mới vẫn chưa được bệ hạ gật
    đầu chấp thuận. Nói cách khác, vẫn còn đường cứu vãn, có phải không?


  • Chuyện này...


Công Tôn Thạch trầm ngâm không nói.

Thiển Thủy Thanh lập tức nói:


  • Ta thấy sở dĩ bệ hạ chưa chịu gật đầu, e rằng những người có tên trong danh
    sách đó, bệ hạ cũng không thích. Có lẽ nên thay đổi một số người, lúc ấy bệ hạ
    sẽ gật đầu ưng thuận cũng không chừng!

Công Tôn Thạch lập tức hiểu ra, hiển nhiên Thiển Thủy Thanh đang đòi lão phải
trả thù lao.

Chuyện Vân Nghê bị trọng thương thật sự đã dọa cho Công Tôn Thạch sợ chết
khiếp. Hiện giờ lão vừa mới trở về triều, toàn bộ phải nhờ vào Thiển Thủy
Thanh tác động, tuy có được quyền lực nhưng cũng chỉ là tạm thời, cho nên phải
liều mạng tranh đoạt, để có thể làm cho lực lượng của mình ngày càng lớn mạnh.
Nhưng nếu như Vân Nghê chết, chắc chắn Vân Phong Vũ sẽ không chịu bỏ qua,
Thiển Thủy Thanh càng không thể buông tha cho lão. Vừa rồi Thiển Thủy Thanh
nói như vậy là muốn ám chỉ rằng hắn đã biết ai giở trò lúc trước, hắn đang
mượn chuyện Vân Nghê bị thương để chèn ép Công Tôn Thạch phải trả thù lao.
Nhưng rốt cục Công Tôn Thạch cũng là lão hồ ly giảo hoạt, nghĩ rằng dưới tình
huống Vân Nghê bị trọng thương mà Thiển Thủy Thanh vẫn còn lòng dạ đòi quyền
lợi như vậy, e rằng dù Vân Nghê bị thương cũng không nghiêm trọng như Thiển
Thủy Thanh đã nói. Nếu không chỉ sợ Thiển Thủy Thanh đã mang người giết tới
đây, giống như hắn đã từng đối phó với Nam gia, nào có thể nhã nhặn nói lý như
vậy.

Nhưng rốt cục Vân Nghê có bị thương hay không, bị thương nặng hay nhẹ, Công
Tôn Thạch cũng không biết, trong lòng thấp thỏm không yên, cho nên lúc này chỉ
đành gật đầu với vẻ bất đắc dĩ:


  • Lão phu sẽ cố gắng vì Tướng quân một phen, à đúng rồi, Trung thị lang Thân
    Kỳ Thân công tử hết sức tài hoa, nếu để cho hắn cai quản Ty Đề Học, Tướng quân
    cảm thấy thế nào?

Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nhìn Công Tôn Thạch chằm chằm, cười nói:


  • Chỉ sợ Lịch Tài Tướng sẽ không đồng ý...

Công Tôn Thạch muốn giao ra cũng phải giao vị trí của người khác, Ty Đề học
thuộc quyền cai quản của Lịch Minh Pháp, lão nhân cơ hội này giao ra như vậy,
chính là muốn cho Thiển Thủy Thanh và Lịch Minh Pháp đối địch với nhau. Nhưng
Thiển Thủy Thanh đã tới đây, không phải là hắn chưa chuẩn bị kỹ càng. Danh
sách bổ nhiệm kia cũng không có gì là bí mật, có bọn Thân Kỳ, Thương Mẫn trong
triều, bọn họ đã sớm báo cáo tất cả mọi chuyện cho hắn. Mười hai Ty thuộc
Thượng Thư tỉnh như Đề Học, Tư Phong, Lễ Nghi, Tế Tự, Hình Danh, Luật Lệnh,
Nhân Khẩu...gần như Công Tôn Thạch và Lịch Minh Pháp đã chia nhau mỗi người
sáu cái. Lúc này Công Tôn Thạch lấy ích lợi của Lịch Minh Pháp đưa cho Thiển
Thủy Thanh, nếu Thiển Thủy Thanh đồng ý mới là chuyện lạ.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh chậm rãi uống một ngụm trà, sau đó từ từ nói:


  • Ta muốn Ty Đề Học, ngoài ra các Ty Hình Danh, Luật Lệnh và Dịch Truyền
    (truyền tin, thư) cũng do ta chỉ định, ông thấy thế nào?

Ty Đề Học phụ trách lựa chọn học sinh trong thiên hạ, Ty Hình Danh phụ trách
thẩm vấn các vụ án hình sự, Ty Luật Lệnh trợ giúp Thừa tướng xác lập luật pháp
của quốc gia, Ty Dịch Truyền phụ trách truyền tin trong cả nước. Thiển Thủy
Thanh muốn bốn Ty này đều là bốn Ty rất có thực quyền trong Thượng Thư tỉnh,
lại không nhiều không ít, chia ra là mỗi người nắm giữ bốn Ty, hắn sẽ lấy đi
của Công Tôn Thạch và Lịch Minh Pháp mỗi người hai Ty.

Công Tôn Thạch cảm thấy hết sức đau lòng.


  • Mặt khác, chức quan điều độ của viện Ngự Càn vốn trước kia là của Nam Vô
    Kỵ, hiện tại ta thấy nên để cho Nam Thu Nguyên phụ trách thì hơn. Cha con Nam
    Thu Nguyên hắn đã đại nghĩa diệt thân, tốt xấu gì cũng nên báo đáp chút đỉnh
    cho người ta mới phải, ông nghĩ có đúng không? Ngoài ra Ty Thuế Phú và Ty
    Chuyển Vận, chọn ra một cái cho ta!

Nếu như Lịch Minh Pháp đã thò tay vào trong Thượng Thư tỉnh, tự nhiên Thiển
Thủy Thanh cũng muốn một phần trong đó, cũng nhúng tay vào viện Ngự Càn. Gương
mặt già nua của Công Tôn Thạch co rút hồi lâu, nhưng cũng chỉ có thể tức giận
nói:


  • Lão phu sẽ nói như vậy với bệ hạ, chỉ là không biết bệ hạ có đồng ý hay
    không...Lão phu cũng không dám bảo đảm, dù sao chắc chắn là Lịch Tài Tướng sẽ
    không đồng ý.

Thiển Thủy Thanh thờ ơ nói:


  • Bên phía Lịch Tài Tướng ta sẽ nói chuyện với ông ấy, ta tin rằng ông ấy
    cũng thừa biết thái độ xử sự và tư cách làm người của Thiển Thủy Thanh ta.
    Nhân tiện nói một câu, Quân đoàn Bạo Phong đánh một trận chiến không được ích
    lợi gì, đối với Đế quốc mà nói không phải là chuyện tốt, nhưng đối với Thiển
    Thủy Thanh ta, chưa chắc đã là chuyện xấu.

Chuyện Quân đoàn Bạo Phong bị nhục ở Hàn Phong quan càng làm cho Thương Dã
Vọng thêm ỷ lại vào Thiển Thủy Thanh, điểm này là không thể hoài nghi. Lịch
Minh Pháp thò tay vào túi tiền của Thiển Thủy Thanh, tranh đoạt lợi ích trong
đó, nhưng cũng tuyệt đối không dám trở mặt chính thức với Thiển Thủy Thanh.
Vấn đề là Thiển Thủy Thanh đòi hỏi một cái giá quá ác, ngoài chuyện đoạt lại
những gì vốn thuộc về mình, hắn cũng thò tay vào túi của Lịch Minh Pháp, về
điểm này, bất kể thế nào Lịch Minh Pháp cũng không có khả năng đồng ý. Công
Tôn Thạch thấy vẻ tự tin của Thiển Thủy Thanh, trong lúc nhất thời lão cũng
cảm thấy hơi nghi hoặc, không biết vì sao hắn lại nắm chắc đến như vậy.

Thiển Thủy Thanh lại thản nhiên nói tiếp:


  • Thật ra ta đoán rằng Lịch Tài Tướng làm ở vị trí Tài Tướng đã nhiều năm, có
    lẽ cũng đã cảm thấy mệt mỏi, cũng đã sớm nghĩ tới một vị trí khác. Hiện tại
    Nam Sơn Nhạc đã rơi đài, chức Thừa tướng không thể không có người đảm nhiệm.
    Trong thời gian gần đây, Lịch Tài Tướng tạm thời đảm nhiệm chức vụ này, ông
    nói thử xem nếu xóa đi chữ 'quyền' trong ba chữ 'quyền Thừa tướng' của ông ấy,
    ông cảm thấy thế nào?

Dường như Công Tôn Thạch vừa bị sét đánh trúng đầu, ngây ngốc thẫn thờ.

Trong ba Tướng của Đế quốc Thiên Phong, luôn luôn là địa vị Thừa tướng của
Thượng Thư tỉnh lớn nhất, đứng đầu ba Tướng, được bá quan tôn sùng, có nhiều
loại quyền lực như bổ nhiệm nhân sự, quyền bãi miễn, hành chính, thẩm tra.
Phàm là mệnh lệnh hành chính của Đế quốc, cho dù là có thủ dụ của Hoàng đế
viết ra, Thừa tướng cũng có quyền bác bỏ. Ở điểm này, pháp chế của Đế quốc
Thiên Phong cũng giống như pháp chế ba tỉnh sáu bộ của Trung Quốc khi xưa.

Vào triều Trinh Quán, chức quyền của ba tỉnh được phân chia theo nguyên tắc
phân quyền tận chức điều tra đặc thù, bước đầu thể hiện tính hiện đại hóa
chính trị. Trung Thư tỉnh phát ra mệnh lệnh, Môn Hạ tỉnh thẩm tra mệnh lệnh,
Thượng Thư tỉnh chấp hành mệnh lệnh. Một mệnh lệnh chính trị được hình thành,
trước hết do Tể tướng cử hành hội nghị ở Chính Sự đường của Trung Thư tỉnh,
hình thành quyết nghị, sau đó mới dâng lên cho Hoàng đế phê chuẩn, rồi Trung
Thư tỉnh mới lấy danh nghĩa của Hoàng đế tuyên bố chiếu thư. Trước khi tuyên
bố chiếu thư phải đưa cho Môn Hạ tỉnh thẩm tra, nếu Môn Hạ tỉnh cho rằng không
thích hợp, có thể từ chối phê duyệt. Nếu chiếu thư không được phê duyệt, theo
luật pháp thì không thể công bố. Chỉ có sau khi được Môn Hạ tỉnh phê duyệt mới
có thể trở thành pháp lệnh chính thức của quốc gia, giao cho Thượng Thư tỉnh
chấp hành. Phương thức chính trị triển khai và chấp hành này rất giống với chế
độ Tam quyền phân lập của các quốc gia dân chủ thời hiện đại.

Nhưng ở Đế quốc Thiên Phong, chuyện tuyên bố thẩm tra mệnh lệnh đều là do một
tay Thừa tướng phụ trách, bởi vậy cho nên có được quyền lực tuyệt đối. Tuy
nhiên quyền lực như vậy cũng có tính giới hạn của nó, chính là chỉ có thể chấp
hành trong phạm vi của Thượng Thư tỉnh, mà không thể chấp hành trong hai bộ
còn lại. Nhưng Thừa tướng lại có được quyền can thiệp và thẩm tra đối với hai
bộ hành chính còn lại. Cũng may chỉ là quyền can thiệp và thẩm tra mà thôi,
nếu không cho dù Thiển Thủy Thanh lệ thuộc phủ Quân Vụ cũng khó tránh khỏi bị
Nam Sơn Nhạc khống chế.

Chế độ của Đế quốc Thiên Phong là dựa trên tính chất như vậy mà tiến hành phân
chia công tác, nhưng dù có điểm hiệu quả đặc thù của nó, vẫn khác xa so với tư
tưởng chính trị 'nhất thế đại đồng' của Trung Quốc cổ đại.

Nhưng bất kể thế nào đi nữa, từ đó có thể thấy rằng quyền lực của Thừa tướng
vô cùng to lớn, thật ra vẫn hơn xa viện Ngự Càn.

Nếu muốn Lịch Minh Pháp trả giá bằng hai chức vị quan trọng trong viện Ngự Càn
để đổi lấy chuyện bản thân ông ta được làm Thừa tướng, đối với người ích kỷ mà
nói là tuyệt đối thích hợp. Huống chi ông ta còn có thể sắp xếp được bốn vị
trí quan trọng trong Thượng Thư tỉnh cũng không thiệt thòi gì, nhưng đối với
Công Tôn Thạch, lão ta lại thiệt thòi nhiều.

Vốn là Công Tôn Thạch rất có hy vọng trở thành đầu não của Thượng Thư tỉnh, dù
sao lão cũng là Thừa tướng đời trước, không có vấn đề gì về tư cách, thậm chí
so với những người khác càng có tư cách hơn, nhưng vẫn cần phải có sự ủng hộ
của Thiển Thủy Thanh. Hiện giờ Thiển Thủy Thanh có công cứu giá Hoàng đế, lời
nói chắc chắn rất có sức ảnh hưởng với Thương Dã Vọng. Nhưng do lần này lão đã
giở trò, Thiển Thủy Thanh lập tức trở tay cho lão một cái tát, nếu Thiển Thủy
Thanh nói rõ là phản đối, Công Tôn Thạch muốn ngồi vào vị trí Thừa tướng sẽ vô
cùng khó khăn.

Nhưng dù là như vậy, Công Tôn Thạch vẫn không cam lòng, cho nên cười gượng
nói:


  • Chuyện này...chỉ sợ không tốt lắm! Lịch Tài Tướng ở viện Ngự Càn đã lâu
    năm, đảm nhiệm vô cùng xuất sắc, nếu tùy tiện dời đi, e rằng ông ta không
    thích hợp!

Thiển Thủy Thanh cười nói:


  • Cũng không thể nói như vậy được, người có năng lực, dù ở bất cứ vị trí nào
    cũng có thể phát huy tác dụng, ta thấy Lịch Tài Tướng cũng có bản lãnh này.
    Đương nhiên, Lịch Tài Tướng cũng không thể kiêm cả hai vị trí, ta thấy sau khi
    Lịch Tài Tướng rời đi, chức Tài Tướng liền bỏ trống, lúc ấy giao cho Công Tôn
    đại nhân ngài cũng được, ngài cảm thấy sao?

Đối với Công Tôn Thạch, Thiển Thủy Thanh cũng không muốn làm quá đáng, cũng
muốn để lại cho lão ta một con đường sống.

Nhưng Công Tôn Thạch vẫn hừ lạnh một tiếng:


  • Thiển Tướng quân, ta biết trước mắt ngươi đang được Hoàng đế yêu thích,
    nhưng dù sao chuyện này cũng không phù hợp với hiệp nghị mà chúng ta đã thỏa
    thuận lúc ban đầu. Nói thật ra, nếu như Thiển Tướng quân không phản đối, như
    vậy lão phu tuyệt đối nắm chắc rằng Hoàng đế nhất định sẽ để cho lão phu nhậm
    chức Thừa tướng. Dù sao lão phu cũng là người từng nhậm chức này, vả lại lúc
    này đang thích hợp.

Ý tứ của lời này quá rõ ràng, chỉ cần Thiển Thủy Thanh giữ lập trường trung
lập, lão ta sẽ nắm chắc làm cho Thương Dã Vọng giao chức Thừa tướng vào tay
lão. Nói cách khác, không cần hắn trợ giúp, lão ta cũng có thể leo lên, nhưng
nếu như Thiển Thủy Thanh nói rõ ra là phản đối, ắt giữa hai bên sẽ trở thành
kẻ địch với nhau, hai chuyện này khác nhau rất lớn.

Giữa hai người cho tới bây giờ tốt xấu gì cũng có quan hệ đồng minh với nhau,
tuy có gút mắc về ích lợi mà có các thủ đoạn ám toán, giở trò, cãi cọ với
nhau, nhưng tuyệt đối sẽ không làm tăng mâu thuẫn hơn nữa, trở thành kẻ địch
chính thức. Đây cũng là nguyên nhân vừa nghe tin Vân Nghê bị thương, Công Tôn
Thạch lập tức nhượng bộ. Nhưng nếu bắt lão không làm Thừa tướng, đành phải
nhận vị trí Tài Tường, lão cũng cảm thấy không cam lòng, cho nên cũng muốn cho
thấy lập trường, bảo vệ quyền lợi của mình. Lão đoạt quyền từ tay Thiển Thủy
Thanh là không giả, nhưng sau khi Thiển Thủy Thanh trở về, muốn đoạt lại phần
quyền lợi của mình cũng không sao. Nhưng đằng này Thiển Thủy Thanh còn muốn có
thêm lợi tức, lại thuộc về loại cho vay nặng lãi, cho nên bất kể thế nào Công
Tôn Thạch cũng không đồng ý, cho nên thà rằng liều mạng trở mặt, để cảnh cáo
Thiển Thủy Thanh đừng nên làm chuyện quá đáng.

Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:


  • Vậy những chuyện lão nhân gia ngài làm trước khi ta trở về đây, không phải
    là cũng không phù hợp với hiệp nghị của chúng ta hay sao?


  • Khi đó không có ngươi ở đó, lão phu không có cách nào tranh thủ cho ngươi,
    Lịch Minh Pháp cũng không phải là người dễ dàng đối phó, chuyện này chắc là
    Thiển Tướng quân cũng hiểu.


  • Nhưng hiện tại ta đã trở về.


  • Vậy chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới đúng!


Thiển Thủy Thanh lại bật cười ha hả:


  • Vậy ý của lão nhân gia ngài là...


  • Bắt Lịch Minh Pháp để lại hai vị trí ở Thượng Thư tỉnh, còn lại y như
    trước.


  • Không được!


Thiển Thủy Thanh lập tức lắc đầu:


  • Vị trí quan điều độ phải do Nam Thu Nguyên nắm giữ, đây là điều kiện mà ta
    đã hứa với Nam Tĩnh Nguyên, không thay đổi được. Ngoài ra, Ty Chuyển Vận và Ty
    Thuế Phú cũng phải có một là của ta, điều kiện này cũng không thể thay đổi
    được. Ta thấy lão nhân gia ngài nên chịu lép một chút là hơn!

Chức quan điều độ khống chế việc trung chuyển tiền bạc của cả quốc gia, Ty
Chuyển Vận khống chế địa phương, Ty Thuế Phú là nguồn gốc chủ yếu của tài
chính cả nước. Ba chức vị này đều là chức vị quan trọng, Thiển Thủy Thanh muốn
lấy hai nơi, chẳng khác nào lấy đi một nửa quyền lợi của viện Ngự Càn, nếu
không có chức Thừa tướng hấp dẫn Lịch Minh Pháp, Lịch Minh Pháp sẽ tuyệt không
đồng ý.

Công Tôn Thạch giận tới mức râu tóc đều dựng đứng:


  • Nếu lão phu nhất định không đồng ý, chỉ sợ Thiển Tướng quân cũng chưa chắc
    đã đạt được ích lợi! Nếu như chúng ta tranh chấp với nhau, không phải là Lịch
    Minh Pháp sẽ có lợi hay sao? Thiển Tướng quân, hai người chúng ta mới là đồng
    minh!

Thiển Thủy Thanh cười nhẹ:


  • Chúng ta vĩnh viễn là đồng minh, chuyện này sẽ không thay đổi. Tuy nhiên ta
    cũng không có xung đột gì với Lịch Tài Tướng Lịch lão nhân gia, chuyện này
    cũng không thay đổi!

Công Tôn Thạch lạnh lùng nhìn Thiển Thủy Thanh, không nói lời nào, trong lòng
lão còn đang cân nhắc lợi hại được mất, Thiển Thủy Thanh cũng đã chậm rãi nói:


  • Thật ra, trước khi ta vào điện tham gia việc triều chính lần thứ hai, từng
    gặp qua bệ hạ một lần. Lúc ấy, bệ hạ từng nói với ta một chuyện, mà chuyện này
    ngoại trừ ta ra, không còn ai biết.

Công Tôn Thạch còn đang ngẩn ngơ, Thiển Thủy Thanh đã đứng lên nói:


  • Cho tới nay, bệ hạ vẫn có một mối lo canh cánh bên lòng, đó chính là Thái
    tử.

Thái tử? Công Tôn Thạch thoáng động trong lòng.

Thái tử Thương Lan quả thật là một chuyện đau đầu đối với Thương Dã Vọng. Nếu
một quốc gia theo đế chế phong kiến muốn tồn tại lâu dài, không có một vị
Hoàng đế anh minh là không được. Đế quốc Thiên Phong trăm năm hưng thịnh,
đương nhiên nhờ vào rất nhiều nguyên nhân, sự xuất sắc của các vị Hoàng đế đời
trước cũng là một nguyên nhân vô cùng quan trọng trong số đó.

Nhưng Thái tử Thương Lan, người sẽ là đấng quân vương đời thứ Sáu của Đế quốc
Thiên Phong, làm cho Thương Dã Vọng vô cùng lo lắng. So ra, hắn thua xa hai
người em của mình là Xương Vương và Khang Vương, hai người này rất có phong
thái của phụ hoàng, nhưng đáng tiếc vì không phải là con trưởng, cho nên không
có quyền kế thừa sự nghiệp trị vì quốc gia.

Lúc Thương Dã Vọng nói về chuyện này với Thiển Thủy Thanh, ông ta đã nói rằng:


  • Tương lai sau khi Liệt Tổng Suất thoái vị, Lan nhi sẽ trở thành Tổng Suất
    của Quân đoàn Bạo Phong, ta rất là lo lắng, sợ nó không đủ sức gánh vác trách
    nhiệm này, đem đệ nhất Quân đoàn của Đế quốc chôn trong tay đối thủ. Nếu không
    phải pháp lệnh của Đế quốc, thật ra ta rất muốn phá lệ lần thứ hai, để cho
    ngươi nhậm chức Tổng Suất của Quân đoàn Bạo Phong. Nhưng hiện tại, Lan nhi đã
    tới tuổi, nếu như không để cho nó nhận chức Tổng Suất, chỉ sợ thanh danh của
    nó không tốt, dân chúng sẽ cho rằng Thái tử bất tài sau này sẽ trở ngại cho
    việc cai quản thiên hạ của nó. Thứ hai, tuổi của ngươi cũng còn quá trẻ, lại
    thêm thiếu thốn kinh nghiệm dẫn dắt mười vạn đại quân trở lên đối chiến cùng
    quân địch, nếu ta giao cho ngươi, chỉ sợ bá quan không phục. Nhưng nếu ngay cả
    ngươi cũng không giao được, giao cho Lan nhi không phải càng tệ hơn sao? Ta có
    ý sau này để cho ngươi làm Phó Suất, phụ tá cho Thái tử, tuy rằng sau khi
    ngươi cưới Mẫn nhi không thể cầm quân, nhưng cũng có thể lấy thân phận tham
    mưu đi theo Thái tử xuất chinh. Nhưng ta lại sợ Lan nhi tuổi trẻ khí thịnh,
    không chịu nghe lời ngươi, cho nên cảm thấy vô cùng mâu thuẫn...

Đây là điển hình muốn cho ngựa chạy, nhưng lại không muốn cho nó ăn cỏ, muốn
cho Thiển Thủy Thanh nhận chức Phó Suất, phụ tá cho Tổng Suất, nhưng chỉ cấp
quyền tham mưu. Loại chuyện như vậy chỉ có Hoàng đế mới có thể nói ra, nhưng
đối với Hoàng đế mà nói, ý tưởng như vậy cũng rất là bình thường. Cũng là vì
như vậy, khi Thương Dã Vọng nói những lời này, ông ta đặc biệt xưng 'ta' chứ
không phải là xưng 'trẫm', xem như lấy tình thân làm cảm động Thiển Thủy
Thanh. Lúc ấy Thiển Thủy Thanh cũng chỉ có thể nói rằng thần nhất định sẽ dốc
hết sức mình phò tá Thái tử. Thế nhưng hôm nay, đột nhiên Thiển Thủy Thanh
nhắc tới chuyện này với Công Tôn Thạch.

Công Tôn Thạch không thể không cẩn thận.

Công Tôn Thạch có thể có được vinh quang như ngày hôm nay, không chỉ nhờ vào
sự giúp đỡ ủng hộ của Thiển Thủy Thanh mà thôi. Lão còn là Thái phó của Thái
tử, tương lai Thương Lan lên làm Hoàng đế, lão chính là Đế sư, Thương Lan
chính là sự bảo đảm vinh hoa phú quý cho cả đời sau này của lão. Sở dĩ Công
Tôn Thạch dám nói chỉ cần Thiển Thủy Thanh không nhúng tay vào việc này, lão
có thể nắm chắc chức vị Thừa tướng, chính là dựa vào chỗ này. Nhưng Thiển Thủy
Thanh vừa nhắc tới chuyện này, lão lập tức trở nên khẩn trương.

Thiển Thủy Thanh lại nói:


  • Thật ra Thái tử rất thông minh, sở dĩ hắn không có lòng dạ nào mà dốc lòng
    học tập, bởi vì hắn hiểu được đạo lý rằng con trưởng được quyền kế thừa, không
    thể khinh động.

Câu này của Thiển Thủy Thanh đã nói vào điểm quan trọng. Trong suy nghĩ của
Thương Lan, mình làm Thái tử cũng không cần phải chạy tới chạy lui, cần cù vất
vả gầy dựng công lao sự nghiệp.

Các vương triều từ xưa tới nay, bất kể có bao nhiêu con cháu, thủy chung đều
truyền ngôi cho con trưởng.

Sự kế thừa của con trưởng chính là cơ sở quan trọng cho sự tồn tại của một
vương triều, nguyên nhân chủ yếu là vì dùng hình thức luật pháp để xác lập
người kế thừa, tránh cho việc tranh giành vô nghĩa.

Nếu không có luật con trưởng kế thừa, khả năng lớn nhất là mỗi một Đế quốc
khổng lồ mỗi lần đều chọn người giỏi nhất trong số con cái để kế thừa ngôi vị
Hoàng đế. Mà nếu thật sự làm như vậy, hoàn toàn có thể dẫn đến chuyện tàn sát
lẫn nhau giữa các vị Hoàng tử.

Rất nhiều chuyện không phải chỉ đơn giản quyết định dựa vào tưởng tượng hay
phỏng đoán, khi mỗi vị Hoàng tử đều cho rằng người con trưởng kế thừa theo quy
chế kia chính là một vị Thái tử bất tài, một vị Quốc chủ ngu ngốc, đời sau
không bằng đời trước, tai họa quốc gia, lúc ấy người con trưởng thừa kế lại
phải bảo đảm cục diện chính trị trong quốc gia ổn định. Phải biết rằng cho dù
là ở dưới tình huống con trưởng chắc chắn được thừa kế theo quy chế, Thái tử
còn thường xuyên tranh chấp với các Hoàng tử, nếu như công khai cho phép phế
trưởng lập thứ, nhất định sẽ dẫn đến chuyện huynh đệ tương tàn xảy ra không
ngớt. Mà chính sách gọi là phế trưởng lập thứ để chọn ra người ưu tú nhất vì
Đế quốc, cũng không thể bảo đảm mỗi đời vua đều xuất sắc, nhưng chắc chắn sẽ
làm cho mỗi đời vua đều có tranh chấp ẩu đả hỗn loạn. Bởi vì khái niệm ưu tú
kia không có tiêu chuẩn cố định, như thế nào gọi là ưu tú? Mỗi người có một
cách đánh giá khác nhau! Pháp luật không cho phép có một tiêu chuẩn mơ hồ, cho
nên khi pháp luật không thể xác định ý nghĩa của một hành vi nào đó, sẽ dẫn
đến hậu quả là làm cho phương hướng phát triển của nó dẫn tới chiều hướng xấu
đi, chứ không phải phát triển theo chiều hướng tốt hơn.

Thương Lan cũng rất thông minh, hắn biết trong tình huống này hắn không cần vì
phụ hoàng mà bán mạng, không cầu có công chỉ cầu không có tội là vô cùng ổn
thỏa. Hắn đánh cuộc rằng Thương Dã Vọng nhất định sẽ vì địa vị cao cả trưởng
tử của hắn mà không vì hắn không giúp ích được gì, cuối cùng vẫn sẽ trao ngôi
Hoàng đế cho hắn, mà không phải là trao cho hai vị Hoàng tử kia. Cũng vì như
vậy, dưới tình huống ấy, nếu chạy tới chạy lui, ra sức vất vả làm đủ chuyện,
chưa chắc đã là chuyện tốt. Nếu như làm chuyện gì đó thành công, đó là lẽ
đương nhiên, vạn nhất thất bại, để cho phụ hoàng biết được, nhất định sẽ để
lại ấn tượng không tốt. Loại chuyện tốn công sức mà chưa chắc đã có công lao
này, không làm là hay hơn.

Chính là dưới suy nghĩ như vậy, Thương Lan mới tùy ý rong chơi, ngày ngày đi
săn bắn mà không lo việc chính. Trên thực tế, đại đa số Thái tử đều có tâm lý
như vậy, năm đời Hoàng đế của Đế quốc Thiên Phong đều kiệt xuất, như vậy tính
ra cũng đã vô cùng hiếm có rồi, rốt cục thì không có khả năng kéo dài mãi mãi.

Mà chuyện Thương Lan suy tính quả thật cũng không sai, ít nhất theo như trước
mắt, bất kể Thương Dã Vọng lo lắng buồn phiền đến mức nào, ông ta cũng không
định thay đổi quy chế con trưởng thừa kế, nếu không nhất định sẽ làm hủy diệt
căn cơ vì quân vương thừa kế đời sau: Đời sau lúc nào cũng dốc hết sức mình
tham khảo quy chế của tổ tiên để tìm ra chính sách có lợi nhất cho mình.

Chính vì như vậy, cho nên Thương Dã Vọng mới nói những lời này với Thiển Thủy
Thanh, nhưng ngay lúc đó, trong lòng Thiển Thủy Thanh lại nhớ tới một chuyện
khác.

Chính là Trung Quốc hàng trăm năm, người duy nhất giải quyết vấn đề con trưởng
thừa kế, đó là Hoàng đế Ung Chính.

Trung Quốc vào thời phong kiến, từ thời Tần trở về sau hơn hai ngàn năm lịch
sử, người duy nhất giải quyết vấn đề con trưởng thừa kế, đó là Hoàng đế Ung
Chính. Thời kỳ mà ông ta trải qua là thời kỳ mà các vị Hoàng tử tranh quyền
đoạt lợi điên cuồng nhất. Chín người tranh đoạt với nhau, kẻ chết, người bị
giam cầm, cuối cùng Hoàng đế Ung Chính thắng lợi một cách gian nan. Sau đó ông
ta hạ quyết tâm hủy bỏ quy chế con trưởng thừa kế, đổi lại dùng một quy chế
thừa kế khác càng có tính tích cực hơn.

Chính là bắt đầu từ đời ông ta không còn lập ra địa vị Thái tử nữa, mà là
Hoàng đế trực tiếp viết tên người thừa kế vào một mảnh lụa vàng, cho vào trong
hộp niêm kín, sau đó treo lên trên xà ngang trong chính điện, giao cho vệ sĩ
trông coi, bất cứ người nào cũng không được tới gần. Cho đến sau khi Hoàng đế
băng hà, bá quan mới cùng nhau mở hộp ra xem, xác lập tân Hoàng đế. Trong thời
gian còn sống, bản thân Hoàng đế có thể tùy ý sửa đổi tên người thừa kế. Mà
trước khi ông ta băng hà, không ai biết được người nào sẽ là người thừa kế,
các vị Hoàng tử chỉ có thể tranh nhau xu nịnh Hoàng đế, cũng sẽ không đến nỗi
chém giết lẫn nhau, lại càng không xuất hiện tình huống gọi là cải sửa thánh
chỉ.

Quy chế như vậy quả thật tiên tiến và tích cực hơn nhiều so với quy chế con
trưởng kế thừa. Bởi vì không có mục tiêu tranh chấp rõ ràng, cho nên sự tranh
chấp giữa các vị Hoàng tử giảm đi rất nhiều, tuy rằng cũng có tranh đua, nhưng
cũng không tới nỗi hung tàn như thời của Hoàng đế Ung Chính. Dù sao một vị
Hoàng tử nào đó cố công vất vả triệt hạ huynh đệ của mình, nhưng hắn chưa chắc
đã là vị Hoàng tử mà Hoàng đế yêu thương nhất. Chỉ một thay đổi nho nhỏ như
vậy, nhưng đã làm cho quy chế kế thừa của Đế quốc tiến thêm một bước dài.

Lúc ấy Thiển Thủy Thanh nghĩ tới chủ ý này, nếu như dùng nó có thể ngăn chặn ý
nghĩ trước kia trong đầu của Thái tử Thương Lan, bắt buộc hắn từ đó về sau
phải dốc lòng học tập, nhưng hắn chưa nói ra mà thôi.

Nguyên nhân rất đơn giản, lúc ấy Thiển Thủy Thanh còn cần mượn lực lượng của
Công Tôn Thạch để tranh đấu với Nam Sơn Nhạc, nếu lật đổ Thái tử, chính là lấy
đi hòn đá dưới chân mình.

Nhưng hôm nay hắn lại đem ý tưởng này nói ra với Công Tôn Thạch một lần, cuối
cùng hắn còn nhã nhặn lễ phép hỏi Công Tôn Thạch một câu:


  • Công Tôn đại nhân, ngài cảm thấy phương pháp này thế nào?

Đây quả thật là một liều thuốc vô cùng hiệu quả, Công Tôn Thạch nghe xong sợ
tới mức hít sâu một hơi khí lạnh.

Rốt cục lão ta đã hiểu được vì sao Thiển Thủy Thanh không hề sợ hãi.

Thiển Thủy Thanh đã sớm nắm được nhược điểm của lão, chỗ dựa vững chắc của
Công Tôn Thạch hiện giờ, ngoài Thiển Thủy Thanh hắn ra thì chính là Thái tử.

Một khi Thiển Thủy Thanh đưa ra đề nghị này với Thương Dã Vọng, với tính tình
quyết đoán của Thương Dã Vọng, nói không chừng sẽ chấp thuận, đến lúc đó Thái
tử sẽ không còn là Thái tử. Với năng lực của Thương Lan, vạn nhất không được
làm Hoàng đế, Công Tôn Thạch cũng không còn là Đế sư, vậy lão còn chỗ dựa nào
để có thể tranh chấp cùng Thiển Thủy Thanh và Lịch Minh Pháp?

Lúc này Thiển Thủy Thanh nhìn Công Tôn Thạch hết sức ung dung, Công Tôn Thạch
đành thở dài một tiếng, gật đầu nói:


  • Được, vậy cứ theo ý của Tướng quân!


  • Vậy thì tốt rồi!


Thiển Thủy Thanh buông chén trà xuống:


  • Lịch Phi Yên là cháu gái của Lịch Tài Tướng, cũng là Thái tử phi và Hoàng
    hậu tương lai, đồng thời cũng là đồ đệ của Nhạc Thanh Âm. Có mối quan hệ như
    vậy, ba phe chúng ta tương lai có thể hòa hợp với nhau, Thái tử, Phi Yên, Nhạc
    Thanh Âm, mỗi người đại diện cho một phe. Tuy nhiên cũng phải nói rằng, tuy ta
    đã cho Nhược Tử dạy nàng vài thứ, song vì thời gian quá ngắn, chuyện trong
    cung lại quá sức phức tạp. Phi Yên là nhân vật quan trọng của ba phe liên kết
    chúng ta, ta không muốn nàng xảy ra chuyện.

Hắn vừa nói vừa nhìn thẳng Công Tôn Thạch, Công Tôn Thạch rất hiểu bản tính
của Thái tử, nếu Thái tử làm ra chuyện gì đó đối với Phi Yên, chỉ sợ quan hệ
giữa ba phe sau này sẽ xảy ra vấn đề.

Công Tôn Thạch gật đầu nói:


  • Điểm này xin Thiển Tướng quân cứ yên tâm, chỉ cần Thái tử là Hoàng đế, vậy
    Phi Yên nhất định là Hoàng hậu.

Ý của Công Tôn Thạch cũng rất rõ ràng, chủ ý của ngươi ta đã quá hiểu trong
lòng, không cần nói ra thì hay hơn, ít nhất không cần nói ra trước khi Thương
Lan đăng cơ.


  • Tốt nhất là như vậy, tuy nhiên ta còn định cho người vào cung để giúp cho
    Phi Yên, coi như vào cung giải buồn với nàng vậy.


  • Ai?


  • Cơ Nhược Tử.


Công Tôn Thạch tức đến nỗi gần hộc máu, mình muốn khống chế Thái tử, Thiển
Thủy Thanh lại khống chế Thái tử phi, muốn ép sát lão từng chút một. Với năng
lực của Cơ Nhược Tử, làm việc trong cung quả thật là thừa sức, chỉ sợ về sau
Thái tử phi chắc chắn sẽ được chuyên quyền, được Thương Lan sủng ái vào bậc
nhất. Nhưng hiện giờ Công Tôn Thạch cũng chỉ có thể gật đầu.

Thiển Thủy Thanh lại cười nói:


  • Nếu muốn Cơ Nhược Tử vào cung, cần phải có một thân phận.

Công Tôn Thạch lập tức nói:


  • Lão phu có thể nhận nàng làm nghĩa nữ.


  • Như vậy là tốt nhất.


Có mối quan hệ vô cùng vi diệu như vậy, giữa hai người vốn đã có mối quan hệ
đồng minh, giờ lại thêm vào quan hệ người thân, quan hệ giữa ba phe chồng chéo
với nhau như vậy, cũng không ai dám khinh suất ra tay với ai. Nhờ như vậy, mọi
người đều có thể vui vẻ an hưởng thái bình. Nếu như có thể liên kết chặt chẽ
với nhau, luôn luôn tốt hơn tranh đấu với nhau rất nhiều.

Lúc này sự tình đã thương lượng xong xuôi, Thiển Thủy Thanh bèn vái Công Tôn
Thạch một vái:


  • Ta còn rất nhiều chuyện phải làm, Đế quốc Kinh Hồng xảy ra tình huống mới,
    ta muốn đi gặp bệ hạ bàn luận một chút về tình hình chiến sự với Đế quốc Kinh
    Hồng, cho nên không thể ở đây lâu. Hy vọng sau này chúng ta có thể kết đồng
    minh mãi mãi!


  • Đó là đương nhiên!


Nói, lúc nào cũng nói lời đẹp đẽ.

Một màn giao dịch dơ bẩn, xấu xí, vô sỉ đến đây là chấm dứt, tuy rằng còn cần
phải được Hoàng đế gật đầu, cùng với bá quan trong triều chấp nhận, nhưng đã
không còn quan trọng.

Vĩnh viễn lúc nào giao dịch sau rèm cũng là chính, trong triều chẳng qua cũng
như sân khấu, đi dạo chơi cho có mà thôi.

Về phần Lịch Minh Pháp, Thiển Thủy Thanh tuyệt đối không sợ ông ta không đồng
ý, lão già ấy, không bỏ ra chút sức lực nào nhưng lại thu được ích lợi quá
nhiều, tự nhiên sẽ không dám kết thù với Thiển Thủy Thanh.

Giờ phút này, Thiển Thủy Thanh chỉ còn phải đối mặt với chiến cục ở Đế quốc
Kinh Hồng.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #166