Huyết Sắc Ưng Dực


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Lúc Thiển Thủy Thanh tỉnh lại, đêm đã khuya.

Thật ra Thiển Thủy Thanh bị thương cũng không quá nặng, phần lớn đều là vết
thương bên ngoài. Tuy rằng toàn thân hắn đẫm máu, nhưng không nguy hiểm tới
tính mạng, chỉ bị thoát lực mà thôi, sau khi được ngủ vài canh giờ, không ngờ
thân thể đã bắt đầu chuyển biến tốt hơn. Tuy nhiên cảnh tượng toàn thân hắn
đẫm máu lúc ấy, quả thật là dọa cho người khác sợ hết hồn hết vía.

Lúc vừa mở mắt, người đầu tiên mà hắn nhìn thấy là Phương Hổ.

Sau khi Thiển Thủy Thanh bị thương không bao lâu, Phương Hổ đã chạy tới thành
Cô Tinh. Lúc này nhìn thấy Thiển Thủy Thanh bị băng bó toàn thân tỉnh lại, hắn
vui vẻ nhảy dựng lên mắng to:


  • Con bà ngươi, vì sao không chết? Vì sao lại không chết? Ngươi giỏi lắm,
    không ngờ cũng dám liều mạng quyết đấu sinh tử với một tên tù binh, nếu như
    ngươi không muốn sống nữa, sao không cắt cổ hay treo cổ cho nhanh, làm hại bọn
    ta lo lắng cho ngươi nữa! Ôi...

Trong mắt Phương Hổ vẫn còn ướt lệ, đó là nước mắt do vui vẻ và kích động mà
ra.

Thiển Thủy Thanh cười yếu ớt:


  • Quân quy có lệnh, cấp dưới dám nhục mạ cấp trên, nhẹ thì phạt tám mươi quân
    côn, nặng thì cách chức điều tra, ngươi coi chừng bản Tướng quân trả thù!

Phương Hổ chỉ vào mặt hắn kêu to:


  • Ngươi dám nói với ta như vậy sao, ta cứ mắng chửi, mặc kệ! Ta còn hận không
    thể dần cho ngươi một trận nên thân!

Thiển Thủy Thanh bật cười hăng hắc.

Huynh đệ chính là huynh đệ, sẽ không vì hắn làm chức quan cao, động một chút
hết quỳ rồi lạy. Sâu trong lòng bọn họ, tràn ngập tình nghĩa đệ huynh vô cùng
sâu nặng, còn là đồng bọn đáng tin cậy nhất.

Lúc này Phương Hổ cũng bật cười, đưa tay lên lau nước mắt:


  • Ông trời ơi, đáng tiếc là lão tử tới chậm một chút, nếu như tới trước khi
    ngươi quyết đấu, ta cho Nam Vô Thương một đao chầu ông bà ông vãi, như vậy hắn
    cũng được gọi là chết trong miệng hổ, có đúng không?

Thiển Thủy Thanh nở nụ cười khinh thường:


  • Được rồi, nếu là như vậy, ngươi phải dùng miệng cắn chết hắn mới đúng.
    Nhưng nếu ngươi thật sự làm như vậy, không phải sẽ trở thành ma vương ăn thịt
    người hay sao?

Phương Hổ bật cười ha hả:


  • Chỉ cần tiểu tử ngươi không chết, ta ăn thịt người thì đã sao?

Thiển Thủy Thanh đấm cho hắn một quyền yếu ớt.

Tình nghĩa đệ huynh giờ phút này bộc lộ ra không sót chút nào, Vân Nghê bên
cạnh lẳng lặng nghe, biết rằng lúc này mình ở đây có vẻ dư thừa, bèn lặng lẽ
lui ra. Phương Hổ lại nói:


  • Nam gia đã rơi đài, từ đây về sau ngươi và Vân tiểu thư không còn phải lo
    lắng nữa. Những lời thề của ngươi cũng đã được thực hiện xong quá nửa, từ đây
    về sau, trước mắt chúng ta là đường rộng thênh thang.


  • Đúng vậy, biết bao lần trải qua gian lao nguy hiểm, rốt cục cũng đã đến
    ngày khổ tận cam lai, tất cả những chuyện này, cũng không biết đáng hay là
    không đáng...


Thiển Thủy Thanh thở dài.

Lúc ấy, bên ngoài có binh sĩ vội vàng bẩm báo:


  • Báo Tướng quân, khoái mã truyền thư từ thành Thương Thiên vừa tới, nói là
    có chuyện quân tình khẩn cấp cần bẩm báo!


  • Cho vào!


Tin là do Bích Không Tình gởi tới, Thiển Thủy Thanh mở ra xem, thấy chỉ có vài
câu ngắn ngủi: "Rừng Tiếp Thiên có bí đạo, Cô Chính Phàm cho hai vạn kỵ binh
vòng ra sau lưng Quân đoàn Bạo Phong, muốn tập kích bất ngờ!"

Thiển Thủy Thanh gầm to:


  • Nghĩa phụ nguy rồi!

O0o

Ở vùng Tây Nam.

Nơi đóng quân của Quân đoàn Bạo Phong.

Quân đoàn Bạo Phong từng oanh liệt không ai sánh kịp, hiện giờ có vẻ ủ rũ.

Dãy doanh trại vắt ngang trước Hàn Phong quan toát ra một bầu không khí hết
sức đau buồn.

Bọn binh sĩ khi đi đều cúi đầu, dáng vẻ vội vàng, cho nên ngẫu nhiên hay va
chạm. Một ít quan quân cấp trung và thấp tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói
chuyện vài câu, vừa thấy có tướng lĩnh cấp cao đi tới liền ngậm miệng lại
không dám nói tiếp.

Toàn bộ quân doanh bị bao phủ bởi một màu xám xịt, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ
u buồn, lo lắng, bứt rứt không yên.

Lúc này Vô Song đang ngồi phía trước một doanh trướng, cả người ngây dại,
không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Ánh mắt của hắn đờ đẫn, trống rỗng như
người mất hồn, mà trên thực tế, rất nhiều quan quân của Quân đoàn Bạo Phong
cũng có dáng vẻ y như hắn.

Đây có lẽ là lần đầu tiên cả tập thể Quân đoàn Bạo Phong tỏ ra thất thần như
vậy, thoạt nhìn bề ngoài bọn họ có vẻ hết sức yếu ớt, hết sức đáng thương. Mà
tất cả những chuyện này là vì trong quân trướng màu đỏ lớn nhất ở giữa có một
lão nhân đang nằm: Liệt Cuồng Diễm.

Vào lúc chính ngọ, bên ngoài khu vực lập doanh của Quân đoàn Bạo Phong đột
nhiên vang lên một trận xôn xao, chân trời xuất hiện một vệt sáng trắng như
tuyết hình vòng cung rực rỡ.

Có người hô to:


  • Người nào dám tự tiện xông vào quân doanh của Quân đoàn Bạo Phong? Lập tức
    dừng lại!

Tiếng trả lời rắn rỏi mà hữu lực:


  • Thiển Thủy Thanh tới gặp nghĩa phụ, ai dám ngăn cản?

Chỉ nghe Phi Tuyết thét một tiếng dài, lập tức bay qua hàng rào cự mã trước
quân doanh, khi rơi xuống đã ở trước doanh. Nhờ vào cước lực mạnh mẽ của Phi
Tuyết, Thiển Thủy Thanh chạy một mạch từ thành Cô Tinh tới đây, hoàn toàn bất
chấp thân thể còn đang bị trọng thương.

Cái tên Thiển Thủy Thanh làm cho các binh sĩ ngẩn ra, đồng thời kêu to:


  • Thiển Thủy Thanh tới rồi, Thiển Thủy Thanh tới rồi!

Trong giọng của bọn họ mang theo nỗi vui mừng vô hạn.

Vô Song nghe vậy khẽ run lên, chỉ thấy phía trước là Thiển Thủy Thanh đang
ngồi trên lưng Phi Tuyết, bề ngoài mệt mỏi phong trần, mặt tái nhợt không còn
chút máu.


  • Tướng quân!

Hắn kêu to.

Thấy Vô Song, Thiển Thủy Thanh lập tức nhảy xuống ngựa quát to;


  • Nghĩa phụ ta có việc gì không? Nói mau!

Nước mắt lăn dài trên mặt Vô Song:


  • Liệt Tổng Suất trúng một mũi tên của quân Đế quốc Kinh Hồng, ngã xuống đất,
    sau đó lại bị chiến mã giẫm lên, gãy vài cái xương sườn. Được Liệt Diễm Vệ
    liều chết cứu giúp, rốt cục đã cứu được ra ngoài, nhưng Liệt Tổng Suất bị
    trọng thương, vô cùng nguy ngập. Đại phu nói đã làm hết sức, chỉ chờ xem ý
    trời!

Chuyện mà hắn lo lắng nhất sợ hãi nhất rốt cục đã xảy ra, Thiển Thủy Thanh chỉ
cảm thấy trời đất quay cuồng trước mắt, hắn hét to:


  • Mau dẫn ta đi gặp nghĩa phụ!

O0o

Trong đại trướng trung quân.

Lò hương nghi ngút khói, nhưng vẫn không xua tan được mùi thuốc nồng nặc. Ba
vị Quân Suất Hồng Bắc Minh, Vũ Tàn Dương, Kiếp Ngạo, còn có ba Tổng đội trưởng
của ba Tổng đội kỵ binh là Bách An Quốc, Mạch Phục, Tu Minh Dạ, ai nấy thần
sắc ngưng trọng túc trực bên giường Liệt Cuồng Diễm.

Hiện giờ Liệt Cuồng Diễm nằm trên giường bệnh, trước ngực còn được băng bó
bằng thuốc cao. Chỉ trong mấy ngày qua, ông ta đã gầy đi thấy rõ.


  • Báo, Thiết Huyết Trấn Thiển Thủy Thanh cầu kiến!

Binh sĩ bảo vệ bên ngoài khẽ hô.

Hồng Bắc Minh nhướng mày, vừa định lên tiếng, Liệt Cuồng Diễm đã nói với giọng
yếu ớt:


  • Ủa, Thủy Thanh đã đến rồi sao? Chạy rất nhanh, bảo hắn vào đây!


  • Dạ!


Thiển Thủy Thanh sải bước đi vào trong trướng.

Nhìn thấy Liệt Cuồng Diễm đang bị thương nặng gần như hấp hối, không còn phong
thái quét ngang nghìn quân của vị Cuồng Long võ sĩ ngày nào trên Mễ Gia pha,
chỉ còn là một lão nhân già nua đáng thương, Thiển Thủy Thanh đau xót trong
lòng, quỳ sụp xuống trước mặt Liệt Cuồng Diễm:


  • Nghĩa phụ, hài nhi tới muộn!

Gương mặt Liệt Cuồng Diễm lộ ra vẻ vui mừng hớn hở:


  • Không muộn, không muộn, đến là tốt rồi, lại đây, đến bên ta...

Thiển Thủy Thanh vội vàng đi tới cạnh Liệt Cuồng Diễm, ngưng thần nhìn ông ta,
trầm giọng hỏi:


  • Là ai làm vậy?

Tổng đội Phong Bách An Quốc đưa cho Thiển Thủy Thanh một mũi tên dài còn dính
máu.

Trên thân tên có khắc một chữ Mịch, ánh mắt Thiển Thủy Thanh co rút lại:


  • Là Mịch Tử Âu?

Mọi người cùng gật đầu, Hồng Bắc Minh lại nói:


  • Không sai, chính là hắn, hắn là ái tướng thủ hạ của Cô Chính Phàm, hai vạn
    kỵ binh đánh lén là do hắn đích thân suất lĩnh, trận chiến sông Tiểu Lương
    cũng là hắn tự tay bắn mũi tên này!


  • Ta phải tự tay giết chết tên khốn kiếp này, để báo thù cho nghĩa phụ!


  • Vậy cũng phải chờ sau khi chiếm được Hàn Phong quan!


Vũ Tàn Dương lạnh lùng tiếp lời.

Liệt Cuồng Diễm lại thều thào nói:


  • Thủy Thanh, trên chiến trường, không phải ngươi giết ta thì ta giết ngươi,
    đâu có gì gọi là cừu hận. Con không nên để cho lửa giận che mờ lý trí, hãy coi
    như người bắn ra mũi tên này chỉ là một binh sĩ tầm thường!

Thiển Thủy Thanh nghe vậy sững sờ, chỉ có thể cúi đầu khẽ dạ.

Nhìn gương mặt nhợt nhạt của Liệt Cuồng Diễm, Thiển Thủy Thanh khẽ hỏi:


  • Đại phu nói thương thế của nghĩa phụ như thế nào?

Hồng Bắc Minh đáp:


  • Đại phu nói, có thể chịu đựng qua được mấy ngày đầu, Liệt Tổng Suất tạm
    thời đã qua cơn nguy hiểm, tuy nhiên sắp tới cũng không thể coi thường được.
    Theo ý của đại phu, ít nhất phải tĩnh dưỡng một năm rưỡi mới có khí sắc một
    chút, không tĩnh dưỡng nửa năm thì không thể bước ra khỏi giường. Trong khoảng
    thời gian này không thể cho ăn đồ sống và thịt, mỗi ngày chỉ có thể ăn ít
    cháo, ít nhất hai mươi ngày sau mới có thể ăn uống bình thường. Trong vòng nửa
    năm nhất định không được nổi giận, nếu không thương thế tái phát, lúc ấy muốn
    chữa trị sẽ vô cùng khó khăn. Nói cách khác chính là tính tình Liệt Tổng Suất
    quá cuồng bạo, hiện tại chúng ta rất sợ ông ấy nổi giận bất ngờ!

Liệt Cuồng Diễm nói với vẻ mất kiên nhẫn:


  • Chỉ là một bọn lang băm, thích khuếch đại sự việc, cái này không được, cái
    kia cũng không được, nhờ vậy nếu vạn nhất có gì sai sót, bọn chúng mới có thể
    trốn tránh trách nhiệm. Cái gì mà kỵ ăn đồ sống, thịt thà, không thể tức giận,
    tất cả đều là nói hươu nói vượn, không cần để ý đến bọn chúng! Lão phu muốn ăn
    là ăn, muốn uống là uống, bảo lão phu hai mươi ngày không được ăn thịt, như
    vậy mới thật sự làm cho lão phu chết!


  • Nghĩa phụ!


Thiển Thủy Thanh kêu lên, giọng hết sức thê lương:


  • Xin người nghe theo đại phu một lần này đi!

Thấy vẻ thương tâm của Thiển Thủy Thanh, Liệt Cuồng Diễm cũng chỉ có thể bất
đắc dĩ nói:


  • Được rồi, được rồi, con là nghĩa tử của ta, ta cũng không biết nói gì, chỉ
    có thể nghe lời con vậy! Hai mươi ngày, những hai mươi ngày...sau hai mươi
    ngày, lão phu phải ăn nhiều thịt một chút mới được!

Mấy vị trọng tướng của Quân đoàn Bạo Phong nghe vậy bật cười, vốn Liệt Cuồng
Diễm tính tình bướng bỉnh, không chịu nghe theo lời khuyên bảo của bất kỳ ai.
Trời sinh ông ta ngoài tính nóng nảy ra, còn có tính rất thích rượu thịt, hiện
giờ bắt ông ta phải nhịn rượu thịt trong hai mươi ngày, cũng là làm khó ông ta
rất nhiều. Bất kỳ ai khuyên ông ta cũng nhất quyết không nghe, chỉ có tiếng
nói của Thiển Thủy Thanh là có hiệu quả.

Lúc này, Liệt Cuồng Diễm phất tay ra lệnh:


  • Các ngươi đi ra ngoài cả đi, ta muốn nói chuyện riêng với con ta một chút!

Các tướng chỉ có thể đồng thời chắp tay thi lễ với Liệt Cuồng Diễm, sau đó lui
ra, trong trướng chỉ còn lại hai người Liệt Cuồng Diễm và Thiển Thủy Thanh.

Nhìn thấy Thiển Thủy Thanh tỏ ra vô cùng đau khổ, giọng Liệt Cuồng Diễm trở
nên yếu ớt hẳn đi. Vừa rồi còn có các tướng trong quân ở đây, ông ta không
muốn tỏ ra bản thân mình yếu ớt, tuy rằng giọng không cao nhưng ngập tràn hào
khí. Lúc này chỉ còn lại mỗi mình Thiển Thủy Thanh, ông ta không miễn cưỡng
chống chỏi như lúc nãy, giọng nói đã có vẻ lực bất tòng tâm:


  • Hài tử, có thể gặp được con, ta rất vui mừng. Con có thể tới nơi đây, chứng
    tỏ đã làm tốt chuyện ở thành Thương Thiên rồi, có phải không?


  • Dạ phải!


  • Vậy là tốt rồi, không cần đau lòng như vậy, ta còn chưa chết, vẫn còn có
    thể chịu đựng được. Liệt Cuồng Diễm ta tung hoành trên sa trường đã biết bao
    năm còn chưa chết được, lần này cũng sẽ không chết.


Thiển Thủy Thanh ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Hắn rất muốn nói rằng, nếu không có lời tiên đoán số mạng chết tiệt kia của
Triệu Cuồng Ngôn, hắn cũng không tin rằng Liệt Cuồng Diễm sẽ xảy ra chuyện.
Nhưng lời tiên đoán của Triệu Cuồng Ngôn như giòi bọ gặm nhấm tận trong xương
tủy, làm cho hắn khó chịu vô cùng. Liệt Cuồng Diễm cũng nhìn ra được tâm sự
của hắn, bèn đưa tay ra vỗ về hắn:


  • Yên tâm đi, trước kia ta cũng từng bị trọng thương, so với lần này còn nặng
    hơn nhiều, rất nhiều đại phu đều khẳng định không thể nào cứu nổi, kết quả thì
    sao? Không phải Liệt Cuồng Diễm ta vẫn sống mạnh khỏe phây phây hay sao? Ta
    còn nhớ có một lần bị trọng thương, ta hôn mê hết ba ngày ba đêm mà không
    tỉnh, ngay cả tim cũng ngừng đập, ai nấy chuẩn bị mang ta đi mai táng, kết quả
    thì sao? Một ngày sau, đột nhiên ta tỉnh lại, hơn nữa vừa tỉnh lại đã mạnh
    khỏe như thường! Ha ha, làm cho đám binh sĩ chuẩn bị liệm ta bị dọa cho một
    phen mất mật, vì tưởng rằng ta là cương thi sống lại!

Nói đến đây, ông ta ho khan vài cái, phun ra mấy giọt máu đỏ tươi. Thiển Thủy
Thanh vội vã vuốt lưng cho ông ta:


  • Nghĩa phụ, thương thế của người rất nặng, xin đừng nói quá nhiều!

Liệt Cuồng Diễm khoát tay:


  • Không có gì đáng ngại, chúng ta đều là quân nhân, mạng này không nằm trong
    tay mình, nếu không phải hôm nay tử cũng là ngày mai vong. Liệt Cuồng Diễm ta
    chinh chiến quá nửa đời người, giết địch hơn ngàn, thiếu nợ mạng người không
    đếm xuể. Cho dù ông trời lấy mạng của ta cũng không đủ đền lại cho mạng cả
    ngàn người! Dù chết ta cũng cam lòng, không oán không hối, chỉ hơi đáng tiếc
    còn chưa được thấy con và Vân Nghê sinh cháu cho ta...


  • Xin nghĩa phụ yên tâm, Thủy Thanh nhất định sẽ sinh vài đứa cháu cho nghĩa
    phụ, kế thừa hương khói của Liệt gia!


Liệt Cuồng Diễm cười rạng rỡ:


  • Vậy thì tốt quá, vậy thì tốt quá!

Đại khái nhờ câu an ủi này của Thiển Thủy Thanh, giống như một liều thuốc trợ
tim đúng lúc, khiến cho tinh thần ông ta cũng tốt hơn rất nhiều.

Ngẫm nghĩ một chút, ông ta chỉ vào một cái hộp nhỏ cách đó không xa:


  • Con lấy cái hộp kia lại đây cho ta!

Thiển Thủy Thanh mang hộp tới, bên trong có một chiếc huân chương khắc hình
một con chim ưng giang cánh tung bay trông vô cùng sống động, trên mặt rõ ràng
còn có một vết đao màu máu.

Là Huyết Sắc Đao Văn Ưng Chương sao?

Thiển Thủy Thanh chấn động trong lòng.

Theo quy củ về ban thưởng huân chương của Đế quốc Thiên Phong, giết trăm tên
địch được thưởng huân chương Kim Chất, giết ngàn tên địch được thưởng huân
chương Ưng Dực, giết vạn tên địch được thưởng huân chương Tử Tâm, giết mười
vạn tên địch được thưởng huân chương Hộ Quốc.

Đương nhiên không phải chỉ chiếu theo đúng số tên địch giết được mới có thể
ban phát huân chương, chẳng qua quy định này chỉ là một phương thức mà Đế quốc
thừa nhận mỗi loại huân chương ban phát mà thôi.

Nhưng trong lịch sử của Đế quốc Thiên Phong, nhiều nhất cũng chỉ có Bách Nhân
Trảm, Đao Văn Kim Chương trở thành huân chương phổ biến nhưng khó được, lại
không có người nào đạt được huân chương Ưng Dực trên có vết đao màu máu.

Liệt Cuồng Diễm là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.

Huân chương Ưng Dực này trên còn có một vết đao màu máu, biểu hiện đầy đủ sự
đáng sợ và hùng mạnh của vị Cuồng Long võ sĩ này. Vết đao màu máu ấy là biểu
hiện cho máu tươi và linh hồn của một ngàn tên địch.

Nhìn chiếc huân chương Huyết Sắc Ưng Dực này, trong lòng Thiển Thủy Thanh cũng
khe khẽ run lên.

Người đạt được huân chương Ưng Dực trong quân cũng không ít, nhưng không có
người nào có tư cách ghi lại một vết đao màu máu lên trên. Chiếc huân chương
này trước kia chưa từng người nào có, về sau cũng sẽ không có người nào đạt
được.

Thiên Nhân Trảm vĩnh viễn trở thành một truyền thuyết mà thôi...

Liệt Cuồng Diễm run rẩy đưa hai tay cầm lấy chiếc huân chương Huyết Sắc Ưng
Dực này:


  • Với ta mà nói tuy rằng huân chương Tử Tâm khó được, huân chương Hộ Quốc
    càng hiếm thấy hơn, nhưng rốt cục không phải là thứ quá khó theo đuổi. Duy có
    chiếc huân chương Huyết Sắc Ưng Dực này là nỗi kiêu ngạo lớn nhất trong đời
    ta. Bởi vì ngoại trừ ta ra, không còn người nào có thể có được một chiếc huân
    chương như vầy nữa, nó là minh chứng tốt nhất cho kiếp sống trên lưng ngựa của
    ta. Hôm nay ta tặng nó cho con, con phải hứa với ta truyền nó xuống, giao cho
    con của con cùng với Thiên Nhân Trảm, để trở thành nỗi kiêu ngạo lớn nhất của
    Liệt gia ta, lưu truyền mãi mãi cho đời sau!

Cái này...coi như là lời trăn trối hay sao?

Thiển Thủy Thanh sợ run:


  • Nghĩa phụ, người sẽ không sao đâu, hài nhi sẽ đưa người về thành Thương
    Thiên, chúng ta đi tìm đại phu giỏi nhất, tìm ngự y!

Liệt Cuồng Diễm bật cười ha hả:


  • Ta đưa chiếc huân chương này cho con không phải là vì ta cho rằng mình sẽ
    chết, chỉ là giữ nó trên người ta cũng chỉ là vô dụng mà thôi. Không bằng đưa
    nó cho con, sau này con và Vân Nghê có con rồi, nói với nó đây là lễ vật ta
    tặng cho cháu nội ta. Ôi, tuy rằng hiện tại ta đã lớn tuổi, không còn mạnh mẽ
    như xưa, nhưng nếu muốn chết đi cũng không phải dễ dàng như vậy! Con cứ yên
    tâm, ta không có việc gì, còn chuyện quay về thành Thương Thiên...Ha ha, không
    cần phiền phức như vậy, ta không định quay về đâu! Nếu ta đi rồi, lòng quân ắt
    sẽ tan rã, các chiến sĩ sẽ cho rằng Liệt Cuồng Diễm ta sống không được bao
    lâu. Nếu như trong quân không có thủ lĩnh, các Quân Suất trong quân đều là
    người tâm cao khí ngạo, không ai chịu phục ai, lòng quân ắt loạn. Cho nên lúc
    này ta không thể mạo hiểm phiêu lưu như vậy!

Thiển Thủy Thanh cảm thấy trong lòng hết sức buồn phiền, Liệt Cuồng Diễm chinh
chiến cả đời, cho dù hiện tại lâm vào hoàn cảnh như vầy cũng không quên trách
nhiệm của mình. Đối với Liệt Cuồng Diễm, hắn cũng chỉ cảm thấy khâm phục không
thôi.

Hai người nói chuyện thêm một lúc, Liệt Cuồng Diễm mang chuyện bí đạo thông
qua Đế quốc Kinh Hồng nói với Thiển Thủy Thanh, để cho tự hắn cân nhắc, xem có
thể lợi dụng chuyện này như thế nào.

Có thể là do nói chuyện quá nhiều, lúc này Liệt Cuồng Diễm đã cảm thấy mỏi mệt
trong người, buồn ngủ, ông ta nằm xuống nói:


  • Con đã tới thăm ta, ta cũng thấy mãn nguyện rồi, ông trời đối xử với ta
    không tệ, con cũng không cần cầu nhiều quá. Ta thấy sắc mặt con tái nhợt, có
    lẽ trên người cũng có thương tích phải không? Đừng giấu ta bất cứ chuyện gì,
    ánh mắt của nghĩa phụ ta có thể nói là vô cùng sắc bén. Ở đây không có chuyện
    gì cần con quan tâm, con hãy sớm quay về thành Thương Thiên, xử lý chuyện
    dưỡng thương cho tốt là được.


  • Nhưng hiện tại bên cạnh nghĩa phụ không có ai chăm sóc...


  • Sao con lại nói không có ai chăm sóc cho ta? Hơn mười vạn huynh đệ của Quân
    đoàn Bạo Phong ở nơi đây, còn sợ thiếu người chăm sóc cho ta hay sao? Bảo con
    đi thì con cứ đi, đừng nên ở đây khóc lóc sụt sùi như vậy, nam nhân phải có
    tác phong của nam nhân. Nếu con còn không đi, ta sẽ sai người đuổi con ra khỏi
    quân doanh, con muốn ta làm vậy sao?


  • Dạ, nghĩa phụ!


Thiển Thủy Thanh miễn cưỡng nói.

Liệt Cuồng Diễm dúi chiếc huân chương Huyết Sắc Ưng Dực vào trong lòng bàn tay
Thiển Thủy Thanh, ánh mắt lão Nguyên soái lộ vẻ cười rạng rỡ, ông khẽ nói:


  • Đi đi, hãy đi làm nên một đại nghiệp huy hoàng!

Thiển Thủy Thanh khom người rời khỏi đại trướng, nhìn theo bóng Thiển Thủy
Thanh lui ra, Liệt Cuồng Diễm khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm:


  • Số mạng của quân nhân chính là tử trận sa trường...

Sau đó, ông ta lập tức ngủ say.

O0o

Ra khỏi đại trướng, Thiển Thủy Thanh xoay người lên ngựa, Liệt Cuồng Diễm
không chết nhưng lại bị thương nặng, trong lòng hắn cảm thấy nặng nề, rồi cảm
thấy nhẹ nhõm. Tâm trạng mâu thuẫn như vậy mang theo cảm giác khổ sở không nói
nên lời...

Tuy nhiên hiện tại hắn không còn lòng dạ nào lo lắng việc này, trong thành
Thương Thiên còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn chạy về xử lý, trước tiên
hắn phải chạy về ngay lập tức.

Vỗ nhẹ vào cổ Phi Tuyết, Thiển Thủy Thanh nói:


  • Phi Tuyết, lại vất vả cho ngươi rồi!

Phi Tuyết cúi đầu hí dài một tiếng, sau đó tung cao bốn vó chạy đi.

Sau lưng hắn Vô Song chạy vội tới kêu to:


  • Tướng quân, Tướng quân...

Mắt thấy bóng Thiển Thủy Thanh đã dần biến mất ngoài xa, hắn tức giận mắng to:


  • Vì sao đi vội như vậy, ta còn có việc chưa kịp nói với hắn kia mà!

Ngẫm nghĩ một chút thấy không cam lòng, Vô Song hét lớn:


  • Cho ta một con ngựa, ta muốn đi thành Thương Thiên!

O0o

Thành Thương Thiên.

Sau biến cố xảy ra trên điện Long Phong, phụ tử Nam gia rơi đài, dẫn đến một
trận biến động chính trị kịch liệt.

Thiển Thủy Thanh nói không sai, chỉ cần Dịch Tinh Hàn đâm ra một kiếm trên
điện Long Phong, bất kể hắn có giết được đối thủ hay không, cũng tạo nên phiền
phức rất lớn cho Đế quốc Thiên Phong.

Từ sau ngày đó, khắp nơi bên trong thành Thương Thiên đầy quan binh thành vệ,
trừ ra những người có được thủ dụ của Hoàng đế, những người khác không thể ra
vào một cách dễ dàng như trước. Toàn thành xôn xao nhốn nháo hẳn lên, rất
nhiều dân chúng bị bắt vào trong phủ thành vệ, kiểm tra nghiêm ngặt, cần phải
có một câu trả lời rõ ràng cho Hoàng đế.

Trong cuộc tìm kiếm rộng rãi này, tổng cộng đã bắt được hơn một ngàn ba trăm
người khả nghi, người nào cũng bị nghi ngờ là có mưu đồ gây rối. Dường như chỉ
trong một đêm đó, người nào cũng muốn ám sát Hoàng đế vậy.

Mang tâm lý thà là giết lầm còn hơn bỏ sót, thật sự có tội cũng bắt, vô tội
cũng bắt.

Người chủ trì chuyện này chính là Thái tử Thương Lan và Công Tôn Thạch.

Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, vật đổi sao dời, tất cả những quan viên
từng có liên quan với Nam gia, vừa bị mất chức còn bị điều tra cặn kẽ. Kẻ nào
lui tới thân mật thường xuyên bị coi là đồng đảng, lập tức bắt hạ ngục. Kẻ nào
có quan hệ bình thường thì bị điều tra đến tận gốc rễ để tìm chứng cứ phạm
tội, thí dụ như làm việc vị tình riêng, làm rối loạn kỷ cương, hoặc ăn của
đút, làm chuyện phi pháp, phàm là kẻ nào từng có sai phạm đều bị bắt không
tha.

Trên quan trường chính là như vậy, rất nhiều quan viên gặp chuyện không may
không phải là vì bọn họ phạm pháp, mà vì bọn họ đứng sai hàng ngũ.

Phe mình thắng lợi, bọn họ được coi là đại trung thần, quan thanh liêm, quan
tốt...Phe mình thất bại, bọn họ chính là đại gian thần, tham quan ô lại.

Vì vậy có thể thấy rằng, phạm vào sai lầm chính trị không đáng sợ, phạm sai
lầm về tổ chức mới là đáng sợ.

Còn dân chúng thì lần này có thể hoan hô một trận, cho rằng quốc gia kiên
quyết cầu tiến, đả kích tham quan, mặc dù bản thân bọn họ cũng không hiểu vì
sao tham quan giết hoài mà không hết?

Một số lớn quan viên của Thượng Thư tỉnh không may như bọn Ty Đề Học Trần Tiến
Trung, Ty Hình Danh Chu Lương, Ty Tư Phong Tưởng Nguyên toàn bộ bị cách chức,
kẻ được lợi chính là Công Tôn Thạch. Mượn cơ hội rà soát đồng đảng của Nam
gia, quyền lực trong tay Công Tôn Thạch tăng lên rất nhiều. Lão ta nói ai là
đồng đảng, vậy người ấy trở thành đồng đảng, lão ta nói ai vô tội, người ấy là
vô tội, ngay cả Lịch Minh Pháp hiện đang tạm quyền Thượng Thư tỉnh cũng không
thể nhân nhượng lão ba phần. Một phần do kính nể lão là nguyên lão triều
trước, một phần do kính nể đại quyền sinh sát trong tay lão, phần còn lại là
kính nể đồng minh Thiển Thủy Thanh của lão, hoàn toàn không kính nể bản thân
Công Tôn Thạch chút nào.

Nhân cơ hội này, Công Tôn Thạch trình lên cho Lịch Minh Pháp một danh sách đề
nghị bổ nhiệm nhân sự mới cho Thượng Thư tỉnh, trong đó tuyệt đại đa số đều là
tâm phúc cũ của lão. Những người này lúc trước cũng vì lão mà bị liên lụy, lưu
lạc các nơi, hiện giờ lại có cơ hội được trọng dụng trở lại một lần nữa.

Nhưng Lịch Minh Pháp làm sao có thể bằng lòng để cho Công Tôn Thạch độc chiếm
lợi ích như vậy? Ông ta cũng trình lên một danh sách, trong đó đa số cũng là
những người thân cận của ông ta.

Hai người này đều là hồ ly thành tinh trên chính trường, việc phân chia lợi
ích này không ai chịu dễ dàng nhượng bộ.

Kết quả là Nam Sơn Nhạc rơi đài, Thiển Thủy Thanh bị kế điệu hổ ly sơn của
Công Tôn Thạch, một số lớn quan viên gặp chuyện không may, coi như những vị
trí quan viên còn trống chậm chạp chưa quyết định được. Lịch Minh Pháp tạm
thời cai quản Thượng Thư tỉnh, ngày nào cũng cò kè mặc cả với Công Tôn Thạch
từ sáng sớm cho đến tối mịt. Ông ta cũng không vội vàng bổ nhiệm quan viên, dù
là công việc bề bộn cũng cam tâm tình nguyện, dù cực khổ nhưng cũng vô cùng
vui vẻ, ước gì ngày nào cũng bận rộn như vậy lâu hơn một chút. Hai người ấy vì
tranh đoạt quyền lực nên triển khai một trận chiến giằng co với nhau. Trong
trận chiến giằng co này, những loại giao dịch chính trị mờ ám diễn ra mỗi
ngày. Bọn họ sử dụng tất cả các thủ đoạn dùng quyền lực trong tay mình làm lợi
thế để trao đổi, mua bán, uy hiếp, lợi dụng, dụ dỗ, lừa gạt, để đạt được mục
đích của mình.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #165