Tính Toán


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Lúc này Thiển Thủy Thanh đang cầm bút trong tay, vẽ tới vẽ lui trên địa hình
Đế quốc Kinh Hồng trên bản đồ, thuận miệng nói:


  • Nói như vậy, ngày mà bệ hạ định tấn công Đế quốc Kinh Hồng đã không còn xa
    nữa...


  • Trong vòng nửa năm nữa ắt sẽ bắt đầu.


Thiển Thủy Thanh gật gật đầu:


  • Chính là vào cuối năm nay, sau đại chiến Chỉ Thủy hơn một năm. Xem ra bệ hạ
    vẫn định lấy Quân đoàn Bạo Phong làm đại quân chủ lực.

Sở Hâm Lâm cười nói:


  • Thép tốt đương nhiên phải dùng làm lưỡi đao.

Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:


  • Lần này về Chỉ Thủy, xem như ông về cố hương rồi. Làm Tổng đốc của cụm Mâu
    Hải, ông có thừa đất dụng võ, đúng rồi, chức quan của ông hiện tại còn cao hơn
    cả ta.

Sở Hâm Lâm vội nói:


  • Thiển Tướng quân vĩnh viễn là Tướng quân của Sở mỗ, một ngày cũng không dám
    quên.


  • Ông nhớ kỹ thì tốt, lần này trở về, ông hãy mang theo Sở Anh về cùng.


Sở Hâm Lâm nghe vậy ngạc nhiên:


  • Tướng quân, ngài có ý gì vậy?

Thiển Thủy Thanh ngẩng đầu lên:


  • Mối quan hệ của chúng ta cho đến bây giờ cũng đã có thể coi là bằng hữu lâu
    năm, nếu ta cứ khư khư giữa con của bằng hữu mình mà không thả, đó không phải
    là đạo cư xử. Sở Hâm Lâm, ta tin rằng ông sẽ không làm cho ta thất vọng!


  • Tạ ơn Tướng quân tin tưởng!


Ngẫm nghĩ một lúc, Sở Hâm Lâm bèn hỏi Thiển Thủy Thanh:


  • Lần này ta về Chỉ Thủy, Tướng quân có dặn dò gì không?

Thiển Thủy Thanh ngẫm nghĩ một hồi mới chậm rãi nói:


  • Dặn dò thì không có gì, tuy nhiên ông cần lưu ý đến một vài chuyện...


  • Xin Tướng quân cứ nói.


  • Thứ nhất là phải đề phòng phong trào thôn tính sát nhập đất đai. Đất đai là
    chuyện quan hệ tới vận mệnh của quốc gia, ta cũng đã có đề cập sơ qua trong
    quyển binh thư của ta. Từ xưa tới nay, phàm là Đế quốc sa sút, trước khi đi
    tới chỗ sụp đổ hoàn toàn đều xảy ra chuyện thôn tính sát nhập đất đai. Nhìn
    trên góc độ chính trị, một quốc gia lấy ruộng đất làm chủ, tính ổn định của
    chính quyền sẽ hơn xa một quốc gia lấy tá điền làm chủ. Nhìn trên góc độ quân
    sự, tố chất của binh sĩ trong nước cũng có thể được bảo đảm. Bởi vậy, sau khi
    Chỉ Thủy bị tiêu diệt lần này, rất nhiều lần các quan viên dâng biểu lên trên,
    hy vọng phân phát đất đai, ban thưởng cho các công thần, nhưng bị ta liên kết
    với người của Công Tôn Thạch, Liệt Tổng Suất dâng biểu lên ngăn lại. Vì sự quy
    hoạch lâu dài của quốc gia, sau khi Chỉ Thủy bị tiêu diệt, trong nước có rất
    nhiều thương nhân đầu cơ nhân cơ hội này đi trước một bước, thâu tóm đất đai
    với giá rẻ, vận dụng đủ loại thủ đoạn tranh đoạt. Một quốc gia bị tiêu diệt,
    những loại chuyện như vậy chắc chắn sẽ xảy ra, ông phải tuân theo kế sách giữ
    cho hòa bình và ổn định lâu dài, kiên quyết ngăn chặn, không để cho người khác
    thừa cơ làm loạn.


-...Chuyện thứ hai chính là Chỉ Thủy ở sát bờ biển, thế lực Thủy quân mạnh hơn nước ta rất nhiều. Một quốc gia còn kém về lực lượng Thủy quân, muốn mở mang bờ cõi, dương oai ở nước ngoài sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Trong lịch sử, những quốc gia có được lực lượng Thủy quân hùng mạnh đều là quốc gia rất giỏi tấn công. Lực lượng Thủy quân hoàn bị chính là nền tảng để một quốc gia xưng bá trên thế giới. Có được một lực lượng Thủy quân hùng mạnh, chính là một cải cách quan trọng về mặt chiến lược, cho nên ta hy vọng rằng ông sẽ nắm chắc thời cơ mạnh mẽ tiến thành xây dựng Thủy quân.

-...Chuyện thứ ba chính là cổ vũ cho việc phát triển thương nghiệp kinh doanh buôn bán...

Theo từng lời của Thiển Thủy Thanh, một kế hoạch khổng lồ trong miệng hắn chậm
rãi tuôn ra, khiến cho Sở Hâm Lâm nghe thấy phải kinh hồn khiếp vía.

O0o


  • Sở dĩ Chỉ Thủy suy yếu thật ra nguồn gốc là vì phong trào thôn tính sát
    nhập đất đai thịnh hành. Nghề nông là căn bản của đất nước, không chỉ là trung
    tâm kinh tế của một quốc gia, đồng thời cũng là nguồn thu thuế chủ yếu của một
    quốc gia trong thời đại phong kiến. Nếu như phân phối đất đai không công bằng,
    làm cho một số lượng đất đai lớn tập trung vào tay một it địa chủ, lúc ấy đại
    đa số dân chúng làm nghề nông sẽ đều là tá điền.

-...Kết quả cuối cùng của việc thôn tính đất đai chính là thuế đất tăng cao, một tỷ lệ thuế đất khá lớn trong quá trình sản xuất canh tác sẽ rơi vào tay bọn địa chủ, tá điền chỉ còn được một ít đủ sống qua ngày. Thế nhưng đến khi gặp thiên tai, mùa màng bị thất thu, tá điền sẽ lập tức rơi vào hoàn cảnh khốn khổ, ngay cả lương thực để sống qua ngày cũng không có đủ, lại thêm sưu cao thuế nặng, kết quả sẽ đi đến chỗ quan lại ép dân làm phản.

-...Nhưng dù mọi người biết được hậu quả đáng sợ của việc thôn tính đất đai, nhưng vẫn không có cách nào khống chế hay tránh né nó.

-...Vì sao lại khó khống chế việc thôn tính đất đai? Nói ra thì vô cùng đơn giản, nguyên nhân kinh tế chính là mấu chốt căn bản của chuyện không thể khống chế việc thôn tính đất đai...

Trong phủ Tướng quân, Thiển Thủy Thanh vẫn đang chậm rãi nói, hiếm khi nào hắn
có hứng thú đàm luận như vậy, lại đàm luận về vấn đề chính trị, chứ không phải
sở trường của hắn là quân sự. Lúc này, Thiển Thủy Thanh đang nói về chính sách
quan trọng nhất của một quốc gia phong kiến: Chính sách thôn tính đất đai và
phản thôn tính đất đai.

Thôn tính đất đai là một xu thế mà không có bất cứ Đế quốc phong kiến nào
tránh khỏi.

Như đã nói ở trên, khi một quốc gia nông nghiệp phát triển đến một giai đoạn
trưởng thành, đất đai vì vậy mà tập trung vào tay một số ít người giỏi kinh
doanh. Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể tạo ra hiệu quả và ích lợi với quy mô
lớn, mới tăng cao hiệu suất của việc trồng trọt sản xuất. Đây là một xu thế
không thể nào ngăn cản, được quyết định bởi quy luật kinh tế. Ban đầu, việc
thôn tính đất đai sẽ làm tăng cao hiệu suất của việc trồng trọt sản xuất, thu
nhập từ thuế nhờ vậy tăng cao, vô cùng có lợi cho thu nhập của quốc gia. Bởi
vậy có rất nhiều vị Quốc chủ vì quá cần tiền bạc cho nên dù biết tình trạng
này vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, rốt cục dần dần khiến cho việc thôn tính đất
đai xoay vòng tuần hoàn nhiều lần, trở nên ngày càng nghiêm trọng. Một khi
xuất hiện thiên tai, dân chúng sẽ lầm than, quốc gia cũng lập tức lâm vào tình
cảnh vô cùng nguy khốn.

Ngoài ra còn một nguyên nhân nữa, chính là những kẻ nhúng tay vào việc thôn
tính đất đai này thông thường đều là những công thần có công khai quốc lập
nghiệp, nắm quyền lực không nhỏ trong tay, cho nên dù Quốc chủ có biết cũng
khó lòng mà xuống tay cho được. Nếu như ra tay cưỡng chế ngăn chặn, sẽ xúc
phạm đến lợi ích của một số quyền thần trọng tướng.

Thôn tính đất đai chịu sự chi phối của nền kinh tế, phản thôn tính đất đai lại
cần có nền chính trị ổn định và quân sự hùng mạnh. Nếu như so hai chính sách
với nhau, vĩnh viễn chính trị và quân sự sẽ có ưu thế ngắn hạn, kinh tế lại
chiếm ưu thế về lâu về dài. Vì vậy cho nên công tác phản thôn tính đất đai
chính vì nguyên nhân trên đã trở thành một gánh nặng đường dài, cho tới bây
giờ cũng không dễ gì giải quyết.

Chỉ Thủy lúc trước, Đế quốc Kinh Hồng hiện tại, đều tồn tại hiện tượng thôn
tính đất đai này, đồng thời nó cũng là một nguyên nhân quan trọng làm cho một
quốc gia chậm phát triển.

Chế độ phân phối đất đai của người Đế quốc Thiên Phong từ trước tới nay là vô
cùng nghiêm khắc, chuyện này liên quan rất lớn với chuyện xây dựng Đế quốc từ
lúc ban đầu. Năm xưa Thảo Nguyên Vương Thương Lê có tầm nhìn vô cùng sâu rộng,
đã sớm ý thức được sự nguy hiểm của thôn tính đất đai, bởi vậy từng đặt ra
luật pháp hết sức nghiêm khắc, cấm tuyệt chuyện thôn tính đất đai.

Bởi vì không có trải qua một cuộc chiến tranh tàn khốc mới chiếm được thiên
hạ, cho nên Đế quốc Thiên Phong mới có thể duy trì được nền kinh tế tiền tệ ổn
định ngay từ đầu, có thể dùng rất nhiều tiền bạc để phân phát cho các công
thần, mà không cần dùng tới phương phức phân phát đất đai. Có được một sự khởi
đầu tốt đẹp như vậy, lại thêm sự chấp hành thống nhất từ trên xuống dưới, đây
đã trở thành một nguyên nhân căn bản khiến cho Đế quốc Thiên Phong hùng mạnh
cả trăm năm.

Nhưng chế độ này cũng chỉ áp dụng trong lãnh thổ của Đế quốc Thiên Phong.

Đối mặt với vùng lãnh thổ mới vừa đánh chiếm được là Chỉ Thủy, nên tiếp tục
thực hành chế độ canh nông tuần hoàn một cách nghiêm khắc, hay là đem một phần
lớn đất đai thưởng cho các trọng thần trong nước, bên trong Đế quốc Thiên
Phong có hai xu thế ủng hộ hai đường lối hoàn toàn trái ngược trên.

Xu thế thứ nhất kiên quyết bảo vệ quyền lợi cho dân chúng của Đế quốc Thiên
Phong, tiến hành chế độ quản lý phân cấp. Nếu thực hiện theo cách này sẽ nhận
được sự ủng hộ tối đa của dân chúng trong nước, có được một lực lượng võ trang
nòng cốt duy trì.

Xu thế thứ hai ủng hộ việc đối xử ngang hàng, tiếp tục tiến hành theo chế độ
hiện hành của Đế quốc Thiên Phong đối với cụm Mâu Hải, để bảo đảm tính chất ổn
định lâu dài của nền kinh tế quốc gia.

Nam Sơn Nhạc là nhân vật đại diện cho giai cấp quyền lực lâu đời trong Đế
quốc, lão cầm đầu một đám quan lớn của triều đình, ai nấy đều là đại địa chủ
cấp cao. Thiển Thủy Thanh lại là nhân vật đại diện cho thế hệ trẻ của Đế quốc
Thiên Phong, chú trọng về công thương nghiệp và công lao thành tích. Vì thế
cho nên dù về công hay về tư, Thiển Thủy Thanh đều cực lực ủng hộ chính sách
phản thôn tính đất đai.

Giờ phút này, sau khi trình bày cặn kẽ về hậu quả vô cùng nguy hại mà chính
sách thôn tính đất đai đem lại cho Đế quốc, Thiển Thủy Thanh lại tiếp tục nói:


  • Cho nên, nếu một quốc gia muốn hòa bình và ổn định lâu dài, nhất định phải
    kiên trì thực hiện chính sách cơ bản đất đai, đảm bảo cho mỗi nông dân đều có
    đất đai canh tác, kiên quyết ngăn chặn phong trào thôn tính đất đai phát
    triển. Hiện giờ sau khi Đế quốc ta đại thắng, bởi vì vừa chiếm được một lượng
    đất đai quá lớn, cho nên rất nhiều người liền nổi lòng tham. Chiếm đoạt đất
    đai của dân chúng vừa thua trận, không nghi ngờ gì sẽ dễ dàng hơn nhiều so với
    chiếm đoạt đất đai của dân chúng trong nước. Quan viên Đế quốc cũng sẽ quan
    tâm chiếu cố nhều hơn đối với dân chúng trong nước, rất nhiều chuyện nhất định
    sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng bọn chúng không biết rằng làm như vậy chính
    là khơi nguồn cho chính sách thôn tính đất đai, căn cơ hùng mạnh của Đế quốc
    Thiên Phong từ trăm năm qua rất có thể vì lần thôn tính đất đai này mà dần dần
    suy sụp. Vì vậy cho nên tuyệt đối không thể cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Sở Hâm Lâm nghe xong vô cùng bội phục, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên
ông ta nghe Thiển Thủy Thanh trình bày chính sách kinh tế quốc gia với một
thái độ chuyên nghiệp như vậy, bèn chân thành nói:


  • Tướng quân nói rất đúng, thôn tính đất đai là nguồn gốc làm cho một quốc
    gia suy yếu. Lần này ta trở về, nhất định sẽ dùng luật pháp nghiêm minh, không
    cho bất cứ kẻ nào chiếm đoạt trái phép!

Không ngờ Thiển Thủy Thanh lại lắc lắc đầu:


  • Nếu dựa vào luật pháp mà ngăn cấm, rốt cục cũng không phải là cách. Bởi vì
    động cơ kinh tế làm cho chính sách thôn tính đất đai xảy ra, cho nên rốt cục
    vẫn phải dùng thủ đoạn kinh tế mà giải quyết.


  • Thủ đoạn kinh tế?


Sở Hâm Lâm nghe vậy ngây người, Thiển Thủy Thanh lại gật đầu khẳng định:


  • Đúng vậy, chính là phải dùng tới thủ đoạn kinh tế! Giá trị mà một mẫu ruộng
    tốt có thể sinh ra, vĩnh viễn không thể nào bằng giá trị mà một cửa hàng có
    thể sinh ra. Chính sách thôn tính đất đai xuất phát từ động cơ kinh tế mà phát
    triển, cuối cùng không bằng chuyển hướng phát triển sang thị trường buôn bán,
    nhờ đó, rất nhiều nguồn vốn nhàn rỗi của dân chúng sẽ rót vào, ngược lại có
    thể xúc tiến kinh tế phát triển, làm tăng sức buôn bán, gia tăng thu nhập cho
    quốc khố, từ đó mới dần dần giảm bớt áp lực do chuyện sử dụng đất đai vào mục
    đích kinh tế mang tới. Sở dĩ Đế quốc Thiên Phong có thể hùng mạnh trăm năm,
    khống chế được phần lớn đất đai, nguyên nhân lớn nhất là nó khác với các quốc
    gia nặng về nông nghiệp, thương nghiệp kém phát triển. Cho nên chuyện thực tế
    nhất là phải tiến thêm một bước mở ra không gian, duy chỉ có xúc tiến phát
    triển mạnh mẽ công thương nghiệp, mới có thể làm cho một quốc gia ngày càng
    trở nên hùng mạnh hơn.

Sở Hâm Lâm có vẻ không hiểu:


  • Nhưng dân chúng vốn lấy chuyện no bụng làm trên hết, nếu bọn thương nhân
    không làm gì mà ngồi yên tăng giá, bóc lột mưu lợi bất chính, nếu như quốc gia
    lại cổ vũ, ắt dân tình trở nên ham mê lợi nhuận, lúc ấy có dùng đạo đức để dạy
    dỗ cũng bằng vô dụng. Nếu chúng ta xúc tiến phát triển công thương mạnh mẽ,
    thứ nhất ngại rằng dân chúng chất phác, thứ hai cũng sợ rằng dân chúng không
    còn lòng dạ nào lo chuyện canh nông.

Thiển Thủy Thanh nghe vậy bật cười ha hả:


  • Ông nói rất đúng, đây là ý tưởng của một số văn nhân thư sinh trước đây tự
    cho mình là đúng. Nhưng trên thực tế, nếu như phát triển kinh tế buôn bán,
    chẳng những sẽ không ảnh hưởng tới nông nghiệp, thậm chí còn có thể tiến thêm
    một bước xúc tiến và kích thích nông nghiệp phát triển. Về chuyện đạo đức lòng
    dân, ấy mới chính là chuyện đáng buồn cười. Đạo đức có thể khiến cho con người
    ta trở nên lương thiện, nhưng không thể nào ngăn cản tội ác xảy ra. Quốc gia
    có luật pháp, chính là vì trừng phạt dạy dỗ cái ác mà tồn tại, lấy luật pháp
    thay cho đạo đức, mới có thể phát triển quốc gia theo chiều hướng đi lên. Nếu
    không, ai nấy đều là dân lương thiện, vậy pháp luật còn dùng vào việc gì trong
    thiên hạ? Sau khi ông tới cụm Mâu Hải, cứ việc làm theo lời ta, xúc tiến phát
    triển kinh tế buôn bán nơi đó cho thật mạnh. Chỉ Thủy vốn là vùng duyên hải,
    tài nguyên phong phú, không chỉ có đất rừng, bình nguyên, đồi núi, thung lũng,
    còn có biển rộng bao la. Phải phát triển việc mua bán trên biển thật mạnh,
    không chỉ phải thành lập một lực lượng Thủy quân hùng mạnh, càng phải tổ chức
    một thương đội với quy mô rộng lớn. Thử nghĩ xem vì sao bọn thương nhân của
    Liên minh thương nghiệp có thể phát triển buôn bán ở một nơi có phạm vi nhỏ
    hẹp như vậy? Không phải là kết quả của việc lợi dụng ưu thế của việc phát
    triển buôn bán trên biển hay sao? Đây gọi là sống ở núi thì nhờ vào núi, sống
    trên biển thì nhờ vào biển, người Chỉ Thủy trước kia đã lơ là bỏ qua tác dụng
    của biển, chúng ta không nên giẫm vào vết xe đổ của bọn họ.


  • Những lời này, Tướng quân đã từng nói qua với bệ hạ hay chưa?


Thiển Thủy Thanh lắc đầu:


  • Cải cách chính trị luôn luôn có áp lực rất lớn, có một số việc, chúng ta
    chỉ có thể làm từng bước, chờ sau khi đạt được thành tích rồi hãy nói sau. Ông
    cứ đi làm theo đúng lời ta, ta bảo đảm chỉ trong vòng ba năm Chỉ Thủy sẽ biến
    thành nơi giàu có phồn vinh nhất trong Đế quốc, đến lúc đó mới là thời cơ mở
    rộng ra toàn Đế quốc. Hiện giờ Chỉ Thủy đang làm lại từ đầu, ông là Tổng đốc
    hành chính ở đó, phải dùng hết sức mình để xây dựng lại, nếu không nắm bắt lấy
    thời cơ lần này, e rằng về sau sẽ rất khó có thời cơ cải cách tốt như vậy nữa!

Một đặc tính cơ bản của chính trị chính là vĩnh viễn không đưa ra bất cứ cải
cách nào không cần thiết. Mặc dù trong lịch sử, hai từ 'cải cách' nói ra nghe
hết sức kích động lòng người, dường như sau khi trải qua một lần cải cách sẽ
khiến cho một quốc gia thịnh vượng hẳn lên. Thế nhưng thực tế là trong lịch
sử, một quốc gia nhờ vào cải cách thành công mà trở nên hưng vượng đương nhiên
có rất nhiều, nhưng một quốc gia vì cải cách sai lầm mà trở nên suy sụp dẫn
tới diệt vong cũng nhiều không kể xiết. Yêu cầu về tính ổn định của chính trị
lớn hơn hết thảy, mỗi một lần cải cách cũng có ý nghĩa là một lần trải qua
phiêu lưu mạo hiểm không nhỏ chút nào.

Bất cứ một lần cải cách thành công rực rỡ nào trong lịch sử cũng ẩn giấu nguy
cơ từ đầu chí cuối. Nếu chưa thật sự đạt tới mức độ không gì làm thay đổi
được, bất cứ cuộc cải cách nào cũng gặp phải lực cản mạnh mẽ chưa từng có từ
trước tới nay.

Thiển Thủy Thanh không có hứng thú làm chuyện của Ngu Công dời núi, Đế quốc
Thiên Phong hiện giờ cũng không cần hắn tiến hành cải tạo theo lý luận của thế
kỷ Hai Mươi Mốt, nhưng cũng không thể không thay đổi phương pháp tiến hành bôi
trơn guồng máy xã hội khiến cho nó nhẹ nhàng hơn, khiến cho cơ sở vốn đã hùng
mạnh sẵn của Đế quốc Thiên Phong phát triển lên một tầm cao mới. Mà để thực
hiện, Thiển Thủy Thanh bèn đưa vào tiến hành ở cụm Mâu Hải mới vừa thành lập.

Lúc này Sở Hâm Lâm đã hoàn toàn hiểu được ý tứ của Thiển Thủy Thanh, rốt cục
nói với vẻ thán phục:


  • Không ngờ Tướng quân lại tinh thông chính trị như vậy!

Thiển Thủy Thanh trả lời bằng giọng có vẻ sâu xa:


  • Vốn quân sự và chính trị không thể tách ra, tuy quân nhân dùng đến thủ đoạn
    bạo lực để hoàn thành nhiệm vụ chính trị đặc thù, nhưng càng là quan chỉ huy
    cấp cao, lại cần đến thủ đoạn chính trị cao siêu. Nhà quân sự mà không hiểu gì
    về chính trị, suốt cả một đời cũng chỉ đạt được thành tựu có hạn mà thôi. Nếu
    ta không hiểu chính trị, làm sao có thể đối chọi với Nam Sơn Nhạc đến giờ phút
    này được?

Một khi thực hiện chính sách phản thôn tính đất đai thành công, nhất định thế
lực của Nam Sơn Nhạc sẽ bị ảnh hưởng thật lớn, đối với Thiển Thủy Thanh mà
nói, chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, sao lại không làm nhiều một chút?


  • Sau khi ta đi, không còn có thể giúp cho Tướng quân được nữa, bây giờ xin
    chúc Tướng quân tranh chấp với Nam Sơn Nhạc công đức viên mãn, kỳ khai đắc
    thắng.


  • Ông yên tâm, ta đã chuẩn bị cho Nam Sơn Nhạc một món quà thịnh soạn liên
    hoàn, lão ta sẽ không thể trốn thoát, cũng không thắng được!


Thiển Thủy Thanh rít từng lời qua kẽ răng lạnh như băng.

O0o

Trong Phủ Thừa tướng.

Đây là lần đầu tiên mà Mẫn Giang Xuyên có thể may mắn được ở gần gũi với đường
đường Thừa tướng Đế quốc Thiên Phong tới mức như vậy, nhưng trên mặt hắn lại
hiện ra nụ cười thắng lợi. Dường như lúc này hắn không phải đang đối mặt với
đường đường Thừa tướng của Đế quốc, mà là một lão nhân bình thường vậy.

Đối mặt với một đại nhân vật thành danh đã lâu, người có thể giữ được bình
tĩnh như vậy cũng không nhiều, Mẫn Giang Xuyên càng trấn tĩnh, lão Thừa tướng
càng không thể nào nhìn thấu hắn. Tuy nhiên Nam Sơn Nhạc vốn lão luyện quan
trường, làm việc nói chuyện đương nhiên là cẩn thận, trong lòng thì âm thầm
suy đoán ý định của đối phương muốn đến làm gì, nhưng ngoài mặt lại cười ha hả
chào hỏi vị văn nhân coi như cũng có một chút danh tiếng trong nước này, hỏi
han ân cần, ra vẻ ta đây vô cùng chiêu hiền đãi sĩ.

Càng là thời kỳ khó khăn, càng phải tỏ ra bình dị gần gũi, thái độ đối xử của
Nam Sơn Nhạc với người khác trong lúc gần đây có thể nói là tốt hơn lúc trước
rất nhiều.

Sau khi cười ha hả thăm hỏi vài câu không đầu không đuôi, lúc này Nam Sơn Nhạc
mới nửa cố ý nửa vô tình trở lại chính đề:


  • Lần này Mẫn tiên sinh đặc biệt chạy tới gặp lão phu, có lẽ là có kiến giải
    gì về việc triều chính chăng?

Tự nhiên Mẫn Giang Xuyên hiểu được ẩn ý của Nam Sơn Nhạc, bèn chắp tay đáp lễ:


  • Lão Tướng gia ở trên, vãn bối không dám tỏ ra khách sáo giả dối, có chuyện
    này, vãn bối xin nói thẳng.


  • Nói thẳng thì tốt, tốt lắm!


  • Nghe nói gần đây quan hệ giữa Nam Thừa tướng và Thiển Tướng quân đang làm
    náo động cả Đế quốc có điều không ổn, không biết chuyện này là thật hay giả?


  • Chỉ là chính kiến bất đồng, cũng không có mâu thuẫn gì quá lớn.


  • Nếu là như vậy, vãn bối cũng yên tâm.


Nam Sơn Nhạc đã không nói thật, Mẫn Giang Xuyên cũng đành phải giả bộ hồ hồ,
nhưng lão Thừa tướng lại tỏ ra nhấp nhỏm không yên, nhìn nhìn Mẫn Giang Xuyên
một hồi lại nói:


  • Đương nhiên nếu như Mẫn tiên sinh nghe được lời đồn bên ngoài về chuyện gì
    đó, xin cứ việc nói cho lão phu nghe thử. Dù chưa chắc đã chính xác, nhưng
    cũng có thể coi như nghe chuyện giải buồn trong khi rảnh rỗi...


  • Nói đến chuyện, quả thật vãn bối cũng có, nhưng không thích hợp làm chuyện
    giải buồn chút nào!


  • Ủa, không biết là loại chuyện gì vậy?


Mẫn Giang Xuyên mở quạt ra phe phẩy vài cái, sau đó mới từ từ nói:


  • Chuyện có hai chuyện, chuyện nào cũng có liên quan tới tính mạng của người
    thân Tướng gia!

Nam Sơn Nhạc nghe vậy giật thót mình, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói:


  • Nói ta nghe thử!


  • Chuyện thứ nhất là Thiển Tướng quân có cấu kết với bọn thổ phỉ ở miền Đông.
    Nghe nói lúc trước bọn thổ phỉ trên thảo nguyên giết chóc môn sinh của Tướng
    gia ở miền Đông, phá hoại sinh ý của Tướng gia, ngoài ra còn đoạt được một vài
    thứ gì đó không nên lấy. Nếu như những thứ đó rơi vào tay triều đình, e rằng
    sẽ vô cùng bất lợi với Tướng gia!


Nam Sơn Nhạc hít sâu một hơi khí lạnh:


  • Cứ nói tiếp!


  • Hiện giờ những thứ đó đều nằm trong tay Phong Nương Tử và Tô Vân của đảng
    Phong Hoả, nghe nói gần đây bọn chúng đã phái người giục ngựa ra roi chạy tới
    thành Thương Thiên, có lẽ ít ngày nữa sẽ chuyển đến tay Thiển Thủy Thanh.


Nam Sơn Nhạc bật cười hăng hắc:


  • Đường xá xa xôi như vậy, sợ rằng bọn thổ phỉ này khó lòng tới được thành
    Thương Thiên!


  • Tướng gia anh minh!


Mẫn Giang Xuyên lại cúi đầu thi lễ:


  • Hiện giờ đường xá không được an ninh, bọn thổ phỉ kia có lẽ cũng không
    tránh khỏi bị người khác cướp!


  • Chuyện thứ hai là gì?


  • Chuyện thứ hai có liên quan tới Đại công tử Nam Vô Kỵ.


Đột nhiên Mẫn Giang Xuyên hạ giọng thật thấp, quạt trên tay hắn cũng ngừng phe
phẩy:


  • Tướng gia có biết rằng, công tử Nam Vô Kỵ đã sắp sửa bị đại nạn giáng xuống
    đầu hay không?

Xoảng!

Nam Sơn Nhạc không cầm vững chén trà trong tay, tuột xuống đất vỡ nát.

O0o

Khi trận tranh chấp trong thành Thương Thiên còn đang đầy sóng gió, chúng ta
hãy ngược thời gian một chút, để xem tình hình Tây Nam của Đế quốc Thiên
Phong.

Tháng Năm ở Tây Nam, nắng sớm chói chang.

Vô Song đứng sừng sững trong gió lộng, mái tóc dài phất phơ theo gió.

Nếu đi tiếp về phía trước, qua sông Tiểu Lương là có thể thấy đệ nhất hùng
quan của thiên hạ theo lời đồn: Hàn Phong quan.

Nghĩ vậy, trong lòng Vô Song có phần xao xuyến.

Phía Nam Đế quốc Thiên Phong, sơn mạch núi Tiếp Thiên uốn lượn quanh co như
con rắn, hình thành biên giới giữa Đế quốc Thiên Phong và Đế quốc Kinh Hồng.

Sơn mạch núi Tiếp Thiên nguy nga hùng vĩ, không chỉ có thế núi dựng đứng, hơn
nữa cả dãy núi nối liền cùng một khối, chạy dài tới tận hành lang Thánh Khiết,
gần như cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa người Đế quốc Thiên Phong và người Đế
quốc Kinh Hồng.

Bởi vì Đế quốc Kinh Hồng nằm về phía Nam của đại lục Quan Lan, cho nên khí hậu
ẩm thấp, lượng mưa hàng năm khá cao, vì vậy khắp nơi đều có thể nhìn thấy cây
cối sum xuê dày đặc, tạo thành một dãy xanh thẳm chạy dài ngang qua giữa hai
Đế quốc.

Đối với người Đế quốc Thiên Phong mà nói, nếu muốn tiến quân vào Đế quốc Kinh
Hồng, đơn giản có ba lựa chọn:

Thứ nhất là đi theo đường hành lang Thánh Khiết, mượn đường của Công quốc
Thánh Uy Nhĩ, vòng qua sơn mạch núi Tiếp Thiên tiến vào Đế quốc Kinh Hồng.

Rất hiển nhiên, đối với Công quốc Thánh Uy Nhĩ mà nói, yêu cầu như vậy là
tuyệt đối không thể chấp nhận được. Triệu Cuồng Ngôn từng đi sứ du thuyết
người Công quốc Thánh Uy Nhĩ để mượn đường, cuối cùng cũng không có kết quả.

Thứ hai là đi theo đường biển, mượn đường của Liên minh các thành thị tự do.
Giữa Liên minh các thành thị tự do và Đế quốc Kinh Hồng có một eo biển ngăn
cách, một bên là biển, một bên là rừng núi rậm rạp.

Vùng rừng ấy cây cối dày đặc um tùm, dây leo mọc đầy quấn quanh các thân đại
thụ chọc trời, vô số lùm cây, cỏ dại sinh sôi nảy nở, chim thú nhiều vô kể,
mãng xà hoành hành, thú dữ gầm rống, không có đường tiến. Quân Đế quốc Thiên
Phong vốn sở trường về chiến đấu trên bình nguyên nếu như dám mạo hiểm xông
vào rừng rậm của Đế quốc Kinh Hồng, nghênh đón bọn họ sẽ là những con đỉa hút
máu to cỡ con rắn nhỏ, còn có những bầy vắt đông vô kể. Chúng nó có hàng ngàn
hàng vạn, đầy khắp trên các cành cây ngọn cỏ, nếu như đánh hơi được mùi của
con người hay động vật, lập tức sẽ tụ tập lại, mở vòi ra hút, chỉ cần vài phút
có thể hút cho một con ngựa hoặc trâu chỉ còn lại một cái xác khô trống rỗng
mà thôi.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #155