Người đăng: khuynhtanthienha10@
Công Tôn Thạch lập tức nói:
Ánh mắt Thương Lan lập tức sáng lên:
Công Tôn Thạch tỏ ra đắc ý:
Giống như một cuộc giao dịch vậy, tinh thần Thương Lan lập tức trở nên phấn
chấn:
Đây là do ông nói, nếu như phụ hoàng trách tội, ông phải chịu trách nhiệm
thay ta!
Chỉ cần Thái tử tiếp thu bài giảng, cho dù có phiền phức lớn đến đâu, thần
cũng có thể chịu trách nhiệm thay người.
Tốt lắm, ông cứ giảng, ta nghe!
Công Tôn Thạch hài lòng nói:
Bài giảng này kéo dài suốt nửa canh giờ.
Thái tử lẳng lặng nghe giảng, không hề gây ồn ào hay quấy rối.
Công Tôn Thạch giảng cho Thương Lan, đấng quân vương không cần chuyện gì cũng
phải tự làm, cũng không cần phải hiểu rõ bất cứ sự việc gì trong thiên hạ.
Quan trọng nhất là phải xác định rõ mục tiêu và đường lối hành chính của quốc
gia, sau đó dựa trên cơ sở này mà tiến hành lựa chọn nhân tài. Ở điểm này, đạo
dùng người của đấng quân vương chính là phải xem một người có năng lực hành
chính hay không, không quan tâm tới tất cả sở trường khác của hắn. Phải hiểu
rõ năng lực quan viên của mình, phải xem hắn đã làm được những gì, không quan
tâm hắn đã nói gì. Chỉ có hành động mới có thể chứng minh được năng lực của
một người, còn chuyện hắn nói ra lời thẳng thắn khó nghe cũng vậy, lời gièm
pha nịnh bợ cũng vậy, tất cả đều không quan trọng, chỉ cần xét thành tích của
hắn là đủ.
Mà mục tiêu hành chính của một quốc gia, căn cứ theo từng thời kỳ khác nhau,
cần phải tiến hành những cải cách khác nhau.
Thí dụ như Đế quốc Thiên Phong hiện tại, trước mắt đang trong thời kỳ hưng
thịnh, cần khai thác mạnh mẽ, phát triển kéo dài ra bốn phía. Trong lúc này,
kẻ nào nói cần phải giảm bớt thuế má để giảm bớt áp lực cho dân chúng, nhất
định là hạng người kém cỏi bất tài, không đáng để trọng dụng, ngược lại người
có thể mở mang bờ cõi cho Đế quốc mới đáng để chú ý.
Mà sau khi một quốc gia mở mang được thêm một vùng lãnh thổ rộng lớn, cần phải
có người cai quản. Lúc này, nhân tài về hành chính sẽ phát huy ra tầm quan
trọng.
Mà đối mặt với một lãnh thổ mới, lớp quan viên thế hệ cũ có kinh nghiệm thống
trị địa phương dồi dào, hiển nhiên sẽ phát huy tác dụng nhiều hơn là lớp quan
viên mới ít hiểu biết.
Công Tôn Thạch đứng trên một góc độ khác giải thích chuyện vì sao Thương Dã
Vọng coi trọng sự tồn tại của Thiển Thủy Thanh, dù cho hắn đã phạm biết bao
sai lầm, thậm chí ngang nhiên dẫn quân bao vây phủ Thừa tướng, Thương Dã Vọng
vẫn có thể ngấm ngầm đồng ý, đồng thời lại không để cho bọn họ tranh chấp.
Mở mang bờ cõi là công lao của Thiển Thủy Thanh, nhưng làm sao để vùng lãnh
thổ ấy sau này trở thành tài nguyên phục vụ cho Đế quốc, vậy phải xem hành
động của Nam Sơn Nhạc.
Nói tới đây, Công Tôn Thạch dừng một chút, sau đó mới nói:
Thần cho Thái tử một bài kiểm tra nhỏ, nếu như Thái tử có thể làm tốt, thần
lập tức mang Thái tử ra ngoài cung, cũng bảo đảm sẽ mang đến cho Thái tử một
sự hưởng thụ mới mẻ, Thái tử thấy thế nào?
Hưởng thụ mới mẻ là như thế nào?
Nếu Thái tử muốn làm một vị vua có triển vọng, vậy nên hỏi bài kiểm tra này
ra sao mới phải!
Công Tôn Thạch cười ha hả:
Bài kiểm tra này, đề mục chính của nó là: Trước mắt quan viên các địa phương ở
Chỉ Thủy vẫn còn rất nhiều cựu thần của Chỉ Thủy. Vì kế sách lâu dài ổn thỏa,
cần phái ra một đám quan viên người Đế quốc Thiên Phong thay thế.
Chuyện mà Công Tôn Thạch muốn Thương Lan làm chính là sắp xếp một phần danh
sách quan viên ở kinh thành để điều sang Chỉ Thủy.
Lúc ấy, Công Tôn Thạch nửa như cố ý nửa như vô tình nhắc nhở Thương Lan một
câu:
O0o
Hồng Nhạn nhìn Lâm Dược, sắc mặt của nàng càng ngày càng trở nên khó coi.
Mặc dù Lâm Dược không nói rõ ý đồ đến đây của hắn, nhưng nhìn bề ngoài của hắn
ấp a ấp úng, nói lắp bắp, muốn nói nhưng xấu hổ, đứng cũng không được, ngồi
cũng không yên, thân thể cứng đờ, khẩn trương đến nỗi toàn thân run rẩy, giống
như một tên tân binh vừa ra chiến trường lần đầu, mặt hết đỏ lại xanh, tất cả
đã làm bại lộ ý nghĩ trong đầu của hắn.
Hồng Nhạn là Đại tiểu thư của Hồng gia, từng được không biết bao nhiêu công tử
con nhà danh môn quyền quý theo đuổi, đối với ẩn ý phía sau phương thức biểu
lộ đặc thù này của nam nhân, nàng đã sớm hiểu rất rõ ràng.
Tuy nhiên nàng không thể nào ngờ được màn kịch này lại diễn ra ở nơi này, lại
do một kẻ thù đã bắt cóc nàng hai lần trình diễn.
Lúc này Lâm Dược không còn dáng vẻ hung ác linh hoạt của kẻ bắt cóc lần trước,
chỉ còn lại sự khẩn trương và xấu hổ của một nam nhân mới lớn mà thôi.
Hắn nói "Ta...ta..." một hồi lâu, cũng chỉ để biểu lộ sự 'hối hận sâu sắc' đối
với chuyện mình bắt cóc Hồng Nhạn. Cách biểu hiện của hắn hết sức vụng về, có
thể xếp vào hàng ngũ những nam nhân câu dẫn nữ nhân kém cỏi nhất trong thiên
hạ.
Hồng Nhạn cười lạnh hỏi:
Lâm công tử, ngươi bắt trói ta mang đến đây, chỉ là muốn nói những lời vô
nghĩa này sao?
Không...không phải, Hồng tiểu thư, nàng đừng hiểu lầm, thật ra ta chỉ muốn
nói...muốn nói...
Lâm Dược khẩn trương đến nỗi vò đầu bứt tai, vì sao chuyện theo đuổi nữ nhân
đột nhiên lại trở nên phiền phức đến như vậy?
Lâm Dược bật thốt:
Phòng bên Thiển Thủy Thanh thở dài, bên này Hồng Nhạn cũng đã dựng thẳng đôi
mày.
Nàng đột ngột đứng bật dậy:
Thiển Thủy Thanh đẩy cửa tiến vào.
Hắn cười nhăn nhở.
Hồng Nhạn kêu to:
Thiển Thủy Thanh nghiêm mặt đáp:
Thì ra là như vậy sao?
Thân hình Hồng Nhạn khẽ chấn động, Vân Nghê, nếu là như vậy, ta bội phục muội,
hâm mộ muội...
Ít nhất, nếu như nàng và Vân Nghê đổi chỗ với nhau, như vậy đối với chuyện vị
hôn thê bị nạn, Thiển Thủy Thanh tuyệt đối sẽ không hành động giống như Nam Vô
Kỵ, mình càng không cần vội vàng chứng minh sự trong sạch sau khi trở về như
vậy...
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
Hồng Nhạn gật gật đầu:
Nếu là như vậy, ít ra ta có thể yên tâm một chút, Vân Nghê không có lừa gạt
ta.
Ta chỉ nói với Vân Nghê rằng ta và Nam gia tranh chấp với nhau, ai thắng ai
thua khó mà biết trước, cho nên Vân Nghê không phản đối ta bắt cóc nàng. Dù
sao, hiện giờ Nam gia đã trở thành trung tâm của cơn lốc xoáy, không dính vào
đó vẫn tốt hơn.
Hồng Nhạn kêu to:
Thế nhưng ngươi vẫn cuốn ta vào!
Tranh chấp ở trên cao, không thể nào không liên lụy vài người vô tội!
Thiển Thủy Thanh đáp.
Hồng Nhạn nghe vậy ngẩn người.
Vỗ vỗ vào vai Lâm Dược, Thiển Thủy Thanh giận dữ nói:
Lâm Dược xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt nói:
Lâm Dược khom người thối lui.
Hồng Nhạn hung hăng nhìn Thiển Thủy Thanh:
Ngươi bảo Lâm Dược đến câu dẫn ta, chắc là không dám giết ta. Chuyện ở lầu
Bách Hoa xảy ra ngẫu nhiên, Lâm Dược không thể bảo đảm rằng không bị người
khác nhìn thấy hắn, một khi thời gian ta mất tích quá dài, nhất định sẽ gây ra
sự chú ý cho người khác. Ngươi sợ kế hoạch có biến, cho nên muốn dùng hắn để
khống chế ta, bảo đảm không tiết lộ kế hoạch ra ngoài, có phải không?
Chuyện này không khó đoán.
Thiển Thủy Thanh không phủ nhận.
Thiển Thủy Thanh lắc đầu:
Hồng Nhạn ngẩn ra:
Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Ý của ta rất đơn giản, phàm chuyện tình cảm giữa nam nữ với nhau, bình
thường là trước có tình, sau mới có dục, đây là bình thường. Tuy nhiên quan hệ
giữa nam nữ không phải là không có thay đổi, nếu như có chuyện trước dục sau
tình, vậy cũng chẳng có gì là lạ. Hồng Đại tiểu thư nói rất đúng, nếu muốn
chiếm được lòng nàng, dưới tình huống hiện giờ không có bất cứ ai làm được,
nhưng nếu muốn chiếm lấy con người nàng trước, vậy hoàn toàn không khó!
Dường như có một luồng sét vừa từ trên trời đánh thẳng xuống đầu Hồng Nhạn
nghe đùng một tiếng.
Ánh mắt Thiển Thủy Thanh đã trở nên tàn nhẫn vô cùng:
Dứt lời, hắn tiến tới ôm chầm lấy Hồng Nhạn.
A!
Hồng Nhạn thét lên chói tai, liều mạng giãy dụa chống cự, nhưng làm sao có thể
chống lại Thiển Thủy Thanh...
Nàng điên cuồng gào thét.
Thiển Thủy Thanh cười như điên dại.
Hắn cười vô cùng phóng túng, vô cùng kiêu ngạo, với bộ dáng càn rỡ chưa từng
có từ trước tới nay. Cho dù là người quen thuộc với Thiển Thủy Thanh nhất thấy
hắn vào giờ phút này, cũng sẽ lấy làm kinh sợ tự hỏi không biết đây có phải là
Thiển Thủy Thanh mà họ đã từng quen biết hay không.
Hồng Nhạn kêu to đầy bất lực như cừu non nằm trong nanh vuốt sói.
Tiếng cười dài của Thiển Thủy Thanh vang vọng khắp trong phủ:
Bàn tay to tướng của hắn kéo mạnh, một mảnh áo của Hồng Nhạn đã bị xé rách.
Rốt cục cừu non đã rơi vào miệng sói.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thét điên cuồng đột ngột vang lên:
Lâm Dược vốn đã rời đi lúc nãy, bây giờ đã quay trở lại.
Đôi mắt của hắn lúc này đỏ ngầu như máu.
O0o
Tay Thiển Thủy Thanh đang giữ Hồng Nhạn buông lỏng.
Thiển Thủy Thanh nhìn Lâm Dược với ánh mắt vô cùng tức giận:
Lâm Dược, ngươi muốn làm gì?
Tướng quân, ngài không thể làm như vậy, Hồng tiểu thư vô tội!
Giọng Thiển Thủy Thanh âm trầm lạnh lẽo như băng:
Ta giết người vô tội còn ít hay sao?
Chuyện đó thì khác, Tướng quân!
Lâm Dược điên cuồng la to:
Chúng ta giết người trên chiến trường, những kẻ bị giết đều là địch nhân,
cho dù là nữ nhân và người già, trẻ nhỏ, vì trên chiến trường, sinh mạng của
chiến hữu mình là quan trọng nhất. Vì bảo vệ những người bên cạnh mình, chúng
ta ra sức giết chóc, tuy có áy náy, nhưng không hề hối hận! Nhưng bây giờ thì
sao, ngài muốn chiếm đoạt một cô nương vô tội, chuyện này không thể được!
Không nói tới chuyện nàng là con gái của Quân Suất Long Nha Quân Hồng Bắc
Minh, cho dù chỉ là một người dân bình thường của Đế quốc Thiên Phong chúng
ta, ta cũng không thể để mặc cho ngài làm như vậy!
Keng!
Một tiếng kêu do đao rút ra khỏi vỏ vang lên, không trung xuất hiện một vệt
sáng dài lạnh lẽo, trường đao đã nằm trong tay Thiển Thủy Thanh, mũi đao chỉ
vào mi tâm của Lâm Dược:
Tên khốn kiếp này, ngươi có thể dạy dỗ Tướng quân của mình từ lúc nào vậy?
Chẳng lẽ ngươi không biết phạm thượng sẽ có hậu quả gì sao?
Tướng quân!
Lâm Dược cũng điên cuồng hét to:
Dứt lời, hắn bất chấp mũi đao lạnh lẽo của Thiển Thủy Thanh, lách người qua
dùng tay đoạt lấy Hồng Nhạn trong tay Thiển Thủy Thanh, kéo nàng ra sau lưng
mình, thấp giọng nói:
Hồng Nhạn kinh sợ đến ngây người.
Trong một thời gian ngắn ngủi như vậy, không ngờ sự tình lại thay đổi quá
nhanh. Thủ phạm từng bắt cóc nàng, hiện giờ vì muốn bảo vệ nàng mà đứng về
phía nàng. Ngược lại Thiển Thủy Thanh chỉ còn đơn độc một mình.
Có lẽ bị hành động của Lâm Dược làm cho tức giận đến ngây người, sắc mặt Thiển
Thủy Thanh lúc này đã trở nên đỏ tía.
Hắn rống lên một tiếng vô cùng giận dữ.
Sau đó, hắn đột ngột xuất chưởng.
Thiết chưởng làm dậy lên một luồng gió xoáy trong không trung, khí thế mạnh
mẽ, dường như Thiển Thủy Thanh đã trở thành chúa tể của cả không gian.
Sau khi trải qua hơn một năm khổ luyện, đao pháp Thiên Nhân Trảm của Thiển
Thủy Thanh rốt cục đã có chút thành tựu. Trong lúc này, với một chút tài vặt
của Lâm Dược, e rằng ngay cả một chiêu của Thiển Thủy Thanh cũng không chịu
nổi.
Thiết chưởng của Thiển Thủy Thanh mang theo một luồng sức mạnh như vỡ đá tan
bia hung hăng đánh về phía Lâm Dược, lúc này, Lâm Dược vội vung song chưởng
lên đón đỡ, nhưng không thể nào ngăn nổi một chưởng với khí thế hùng hồn của
Thiển Thủy Thanh.
Song chưởng của Lâm Dược trong chớp mắt phát ra tiếng kêu răng rắc của xương
gãy, dư lực của chưởng Thiển Thủy Thanh vẫn còn chưa cạn, bàn tay to tướng của
hắn đã ấn vào ngực của Lâm Dược.
Khí huyết sôi trào cuồn cuộn, Lâm Dược không nhịn được phun ra một vòi máu
tươi, toàn thân mềm nhũn ngã vào lòng Hồng Nhạn.
Hồng Nhạn điên cuồng gọi to, nàng căm tức trợn mắt nhìn Thiển Thủy Thanh:
Tiếng la của nàng như phượng gáy trên chín tầng mây, vang vọng khắp nơi.
Chậm rãi thu thiết chưởng về, vầng mây tía trên mặt Thiển Thủy Thanh dần dần
biến mất.
Hắn trầm giọng ra lệnh:
Bên ngoài lập tức có binh sĩ tiến vào, cùng mang Lâm Dược và Hồng Nhạn ra
ngoài.
O0o
Địa lao vẫn ẩm ướt, âm u, tử khí dày đặc như trước.
Hồng Nhạn có nằm mơ cũng không ngờ, có ngày mình sẽ phải sống cuộc sống tù
nhân lần thứ hai.
So với lần trước Thiển Thủy Thanh cho bắt cóc nàng vì mục đích phá hoại hôn
nhân, lần này hiển nhiên sự tình nghiêm trọng hơn nhiều.
Nam nhân lần trước bắt cóc nàng, làm hại nàng, giờ đây đang nằm trong lòng
nàng, cất tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
Nàng khẽ gọi.
Lâm Dược từ từ mở mắt, trước mắt hắn là gương mặt đầy nước mắt của Hồng Nhạn.
Lâm Dược ho ra một ngụm máu tươi.
Giờ phút này, hắn vẫn nghĩ đến chuyện cứu Hồng Nhạn.
Lâm Dược cười khổ:
Hồng Nhạn vừa khóc vừa nói:
Lâm Dược nén đau cười to:
Hồng Nhạn nghiêm túc nói:
Sắc mặt Lâm Dược chợt trở nên ảm đạm:
Tướng quân, hắn đã thay đổi rất nhiều, gần đây ta không còn nhận ra hắn
nữa, không biết vì sao hắn lại trở thành như vậy?
Phụ thân ta thường nói, người có địa vị cao giống như ngọn cây cô độc trên
đỉnh núi, khó mà chịu được rét lạnh, duy chỉ có loài tùng bách thân đầy gai
nhọn mới có thể tồn tại được, những loài cây bình thường khác không thể nào
sống trên cao như vậy. Khi con người ta ở địa vị cao, nếu không muốn bị ngã từ
trên xuống, chỉ còn cách thay đổi mà thôi...
Lâm Dược trầm ngâm.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới lẩm bẩm nói:
Hồng Nhạn kêu to:
Tới bây giờ ngươi vẫn còn tin tưởng hắn sao?
Thủy chung hắn vẫn là Tướng quân của ta!
Lâm Dược cũng kêu to, khiến cho vết thương của hắn bị chấn động mạnh, máu tươi
lại chảy ra như suối.
Ngươi xem ngươi đi, tay ngươi bị hắn đánh gãy, xương sườn của ngươi cũng bị
hắn đánh gãy, ngươi còn nói tốt cho hắn sao?
Nàng không hiểu, một binh sĩ ưu tú, vĩnh viễn phải nghe theo lời Tướng quân
dạy bảo!
Vậy vì sao ngươi lại cứu ta?
Có những nguyên tắc luôn luôn phải giữ!
Lâm Dược buồn bã đáp:
Đây là Tướng quân đã dạy ta. Người phải có trung nghĩa, cũng phải có nguyên
tắc và giới hạn của mình. Tướng quân muốn giết nàng, làm nhục nàng, ta không
đồng ý, nhưng nàng muốn ta nhục mạ Tướng quân, thật là xin lỗi, ta làm không
được!
Ngươi quả thật là cứng đầu bất trị!
Hồng Nhạn tức giận rống to.
O0o
Đang theo dõi tình hình qua lỗ hổng ở phòng bên, vẻ mặt Thiển Thủy Thanh dại
ra.
Hắn ra khỏi địa lao, khoảng trời quang đãng phía trước dường như hơi chói mắt.
Cơ Nhược Tử theo sau không nhịn được cười rộ lên như điên cuồng.
Thiển Thủy Thanh lạnh nhạt hỏi:
Nàng cười gì vậy?
Ta đang cười tên tiểu tử Lâm Dược kia, không ngờ đến hoàn cảnh này mà còn
trung thành với chàng như vậy. Thiển Thủy Thanh, ta quả thật bội phục chàng,
nếu nói về năng lực cầm quân, chàng mạnh hơn bất cứ kẻ nào, nói cho ta biết,
rốt cục chàng làm thế nào mà được như vậy?
Rất đơn giản, làm sao cho mỗi người bọn họ đều trở thành huynh đệ thật sự
của mình là được!
Thiển Thủy Thanh cười đáp, mặc dù chính hắn cũng không ngờ rằng, dưới tình
huống như vậy, Lâm Dược vẫn trung thành với hắn cho đến chết.
Hắn đã từng cười chế nhạo trung nghĩa trên thế gian này, cũng không tin trung
nghĩa có thể trở thành vốn liếng cho một người tung hoành thiên hạ, nhưng hiện
giờ không thể không tin, không tin không được.
Thiển Thủy Thanh thở dài:
Diễn kịch phải diễn cho tới nơi tới chốn, không phải trả giá một chút sao
có thể thành công? Đối với Lâm Dược mà nói, coi như lần này là một lần rèn
luyện đi, đáng giận cho tên tiểu tử này, quả thật có học mà không biết vận
dụng, hiện tại vẫn còn mạnh miệng như vậy, hắn không thể linh hoạt biến hóa
một chút được sao?
Chỉ có như vậy mới là anh hùng đại trượng phu chân chính.
Cơ Nhược Tử cười.
Thiển Thủy Thanh trừng mắt nhìn nàng:
Cơ Nhược Tử cười đáp:
Thiển Thủy Thanh nghe vậy ngẩn ra, rốt cục cũng bật cười rộ:
Đúng vậy, hiện tại ta đang cố gắng làm một tiểu nhân, tuy nhiên đến lúc vén
màn bí mật lên, lúc ấy chỉ mong bọn họ không hận ông mai như ta đã là quá tốt!
Nguyệt lão trong thiên hạ nếu như se tơ theo kiểu của chàng, quả thật là
không còn đường chạy!
Thiển Thủy Thanh ngạo nghễ trả lời:
Chỉ có làm như vậy mới cho thấy rằng Thiển Thủy Thanh ta không giống với
người thường. Hừ, với cục diện trước mắt, nếu như không có độc chiêu, làm sao
có thể thu được hiệu quả thần kỳ như vậy?
Nhưng cũng không khỏi quá mạo hiểm, nếu như Lâm Dược hắn không xông vào cứu
người thì sao?
Vậy ta sẽ vô cùng thất vọng về Lâm Dược!
Nghe vậy, Cơ Nhược Tử kinh ngạc nhìn Thiển Thủy Thanh, trong ánh mắt ngập tràn
ý tình thắm thiết.
Lúc ấy, nàng chợt nói:
Chàng là người khác với người thường nhất mà ta đã từng gặp.
Ủa, vì sao nàng nói như vậy?
Tướng quân dám đoạt nữ nhân của cấp trên mình không nhiều lắm, Tướng quân
ủng hộ dung túng cho thuộc hạ đoạt nữ nhân của mình, cũng không nhiều!
Thiển Thủy Thanh cười:
Hồng Nhạn không phải là nữ nhân của ta.
Vậy Dạ Oanh thì sao?
Sắc mặt Thiển Thủy Thanh đột nhiên đại biến:
Giọng Cơ Nhược Tử trở nên trầm thấp:
Thân hình Thiển Thủy Thanh đột nhiên chấn động.
Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm:
O0o
Tình cảm nảy sinh của một thiếu niên vừa mới lớn, rốt cục không thể gạt được
những người từng trải giàu kinh nghiệm.
Ngay cả bản thân Vô Song cũng không biết, ngọn lửa nóng bỏng mà hắn chôn dấu
tận đáy lòng, thật ra đã bị người khác nhìn thấu, như linh hồn bị nhìn thấy
rõ, không thể nhập được vào thân.
Tuy nhiên, từ đầu chí cuối Thiển Thủy Thanh vẫn không nói một lời nào.
Nếu có thể lựa chọn, hắn không muốn buông bỏ Dạ Oanh, nhưng tối thiểu hắn cũng
biết rằng, những gì mà hắn có thể mang lại cho Dạ Oanh, vĩnh viễn sẽ không
bằng những gì mà Vô Song có thể đem tới cho nàng.
Mặc dù Dạ Oanh không yêu cầu gì cả, nhưng mỗi đêm tỉnh dậy từ trong giấc mộng
nghe có tiếng khóc nỉ non, hắn mới hiểu được rằng nữ nhân này cũng có sự kiêu
ngạo trong lòng.
Có thể nàng không quan tâm đến danh phận, nhưng không thể nào không để bụng
chuyện Thiển Thủy Thanh toàn tâm toàn ý chỉ vì một Vân Nghê.
Chỉ là nàng vẫn chưa nói ra lời nào, chỉ âm thầm lặng lẽ làm trọn bổn phận của
mình...
Tuy nhiên, Thiển Thủy Thanh hiểu được, Cơ Nhược Tử cũng hiểu được.
Nhưng trong giờ phút này, Cơ Nhược Tử lại động tới nỗi đau của hắn.
Thiển Thủy Thanh chỉ cảm thấy cổ họng mình có vị đắng:
Vì sao đột nhiên nàng lại nhắc tới chuyện này?
Chỉ là vì ta cảm thấy đây là một cơ hội tốt!
Nàng nói vậy là có ý gì?
Sắc mặt Thiển Thủy Thanh khẽ biến, ánh mắt của hắn lúc này lạnh lẽo như tiết
trời Đông.
Cơ Nhược Tử lạnh lùng nói.
Thiển Thủy Thanh ngẩn ra giây lát, hiểu ra ý của Cơ Nhược Tử, hắn xoay người
nhanh như chớp, vươn tay ra chộp vào cổ Cơ Nhược Tử:
Nàng nhớ kỹ cho ta, vĩnh viễn không được có ý định làm tổn thương huynh đệ
của ta! Nếu nàng dám phái người đi giết hắn, ta sẽ là người đầu tiên giết chết
nàng!
Nhưng hắn thích nữ nhân của chàng, chàng có thể bảo đảm sau này không phát
sinh ra chuyện gì sao?
Cơ Nhược Tử miễn cưỡng lên tiếng nói.
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói từng tiếng một.
Nói xong, hắn buông Cơ Nhược Tử ra, đi về phía thư phòng của mình:
Nhìn theo bóng Thiển Thủy Thanh đi xa, Cơ Nhược Tử đưa tay ôm cổ, miệng nở nụ
cười.
Nụ cười của nàng lúc này trông vô cùng quyến rũ, lại đa tình.
Nàng khẽ thì thào.
O0o
Cơm tối trong phòng giam đã được đưa tới, còn có thuốc trị thương kèm theo.
Có người dùng cách cứng rắn rồi, tự nhiên phải có kẻ dịu dàng, lúc Cơ Nhược Tử
mang cơm tới, vẻ mặt của nàng lộ vẻ hận gạo chẳng thổi thành cơm, đồng thời
còn tỏ ra vô cùng nuối tiếc.
Vân Nghê còn chưa chính thức bước vào cửa Thiển gia, hiện giờ trong Thiển phủ
chỉ có hai nữ nhân có thể thay quyền Thiển Thủy Thanh, Cơ Nhược Tử là một
trong hai người đó.
Sau khi kiểm tra xong thương thế của Lâm Dược, Cơ Nhược Tử nói như vậy.
Đảo mắt một vòng, nàng lại lắc đầu cười khổ:
Những lời này làm cho trong lòng Hồng Nhạn khẽ run lên.
Lâm Dược lặng lẽ nằm trên mặt đất, không thèm đáp lại lời nào.
Đợi cho Cơ Nhược Tử rời khỏi, Hồng Nhạn nhìn hắn hỏi:
Thiển Thủy Thanh sẽ giết ngươi thật sao?
Chắc có lẽ, ta không biết, hiện giờ ta không còn nhìn thấu Tướng quân được
nữa...
Hồng Nhạn cảm thấy trong lòng chua xót, nhẹ nhàng gục vào lòng Lâm Dược:
Lâm Dược cười khổ:
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không nói thêm gì nữa.
Giống như Thiển Thủy Thanh và Vân Nghê gặp gỡ quen biết trên thảo nguyên,
giống như Thác Bạt Khai Sơn và A Đề gặp gỡ quen biết trong mật đạo thành Kinh
Viễn, hiện giờ bọn họ cũng là một đôi uyên ương cùng chung số mạng. Bởi vì
không biết đây chỉ là một vở kịch mà Thiển Thủy Thanh đã khổ tâm sắp xếp cho
bọn họ, cho nên cả hai đều không tự chủ được dấn sâu vào.
Giờ này chưa biết sống chết ra sao, Hồng Nhạn cũng muốn cởi mở tâm tình, không
bằng trước khi chết giải tỏa nỗi nghi hoặc trong lòng, còn hơn chết đi làm quỷ
hồ đồ. Nàng bèn hỏi Lâm Dược:
Chuyện đã tới nước này rồi, Lâm Dược cũng không giấu diếm nữa:
Từ nửa năm trước, Tướng quân đã chuẩn bị kế hoạch chu đáo cho ngày hôm nay.
Đương nhiên Nam gia hùng mạnh quyền cao, nhưng có cao đến mức nào đi nữa cũng
không thể hơn được Hoàng thượng. Cho nên Tướng quân đã sắp xếp phương pháp đối
phó rất tốt, chính là mượn tay Hoàng thượng đối phó Nam gia, Phi Yên chính là
một bước quan trọng trong kế hoạch này.
Nàng Phi Yên kia là ai vậy?
Nàng là một nữ tử giang hồ mà trước kia Tướng quân giao cho ta tuyển chọn
ra, sau đó đặc biệt giao cho Nhạc Thanh Âm dạy cho nàng thi thư lễ nhạc. Nàng
Phi Yên ấy bản thân là một người rất có tài, lại được danh sư dạy dỗ, nghề ca
múa đàn hát tự nhiên lại giỏi hơn. Hơn nữa ca múa ở chốn thanh lâu khác với ca
múa ở chốn cung đình, vô cùng đẹp mắt, đối với một ít người trong thâm cung
đặc biệt có hiệu quả vô cùng. Phi Yên vốn đã giỏi mê hoặc nam nhân, sau khi
được chúng ta đào tạo tỉ mỉ, đối phó với một mục tiêu chỉ định, tự nhiên sẽ
hiệu quả vô cùng.
Sở dĩ các ngươi bắt cóc ta, sau đó làm ra chuyện xấu hổ trên người ta là vì
muốn đối phó với Nam Vô Kỵ hay sao?
Lâm Dược cười khổ nói:
Nếu chỉ đơn giản như vậy, vậy nàng đã quá coi thường kế hoạch của Tướng
quân. Mục tiêu thật sự của Phi Yên không chỉ có Nam Vô Kỵ, mà còn có một nhân
vật quan trọng hơn nhiều.
Người đó là ai vậy?
Hồng Nhạn nghe vậy hết sức tò mò.
Lâm Dược chậm rãi nói:
Hắn nhìn Hồng Nhạn, nhẹ giọng nói:
Một câu này như một luồng sét đánh trúng đầu Hồng Nhạn, làm cho nàng hoàn toàn
ngây ngốc.
O0o
Cho tới hôm nay, Nam Sơn Nhạc vẫn còn lấy làm thắc mắc một chuyện, đó là vì
sao Thiển Thủy Thanh dùng khí thế ép người quá đáng như vậy đối phó với Nam
gia trong lúc này, phát triển tình thế tới mức không còn đường cứu vãn. Hai
phe tranh chấp với nhau lần này, thật sự là không chết không thôi.
Tuy nhiên, mặc dù thủ đoạn của Thiển Thủy Thanh tàn độc, nhưng lại không tạo
thành thương tổn gì đáng kể đối với Nam gia.
Tuy rằng miền Đông của Đế quốc náo loạn, nhưng bất quá chỉ là chút thương tích
ngoài da; tuy Nam Hoán Lâm chết, nhưng chỉ đổi lại được Vân Nghê mà thôi. Cho
dù Công Tôn Thạch có nhậm chức trở lại, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không
có đủ quyền lực để ra mặt chống đối trực diện cùng Nam Sơn Nhạc. Chuyện tan vỡ
hôn sự của hai nhà Hồng Nam cũng không gây ảnh hưởng gì quá lớn, chuyện Thiển
Thủy Thanh bao vây phủ Thừa tướng, cũng chỉ đắc ý được mười ngày mà thôi.
Cho dù hiện tại Thiển Thủy Thanh đã là nghĩa tử của Liệt Cuồng Diễm, nhưng
ngày nào hắn còn chưa kết hôn, chưa có con kế thừa cơ nghiệp của Liệt gia, địa
vị của hắn vẫn thấp nhỏ như cũ, rốt cục vẫn không thể nào so sánh được với
thực lực của Nam Sơn Nhạc.
Thiển Thủy Thanh làm nhiều chuyện như vậy đương nhiên đã chọc giận Nam Sơn
Nhạc, làm suy yếu thực lực của lão, tổn hại rất lớn đến thể diện của Nam gia.
Tuy nhiên cho tới bây giờ, tranh chấp trong chính trị đều phải chờ xem ai là
người cười đến lúc cuối cùng, những đòn tấn công của Thiển Thủy Thanh không
trúng vào điểm yếu, cho nên không thể gây nên tổn thương chí mạng cho Nam gia.
Cho nên Nam Sơn Nhạc vốn mưu trí lão luyện vẫn hoài nghi sau những hành động
nhìn qua như kiêu ngạo của Thiển Thủy Thanh, thật ra còn có một chiêu vô cùng
hiểm độc, nhắm thẳng vào nơi yếu hại của lão.
Tất cả những chuyện mà Thiển Thủy Thanh đã làm cho tới giờ này, nhìn bề ngoài
đương nhiên là tạo ra hết làn sóng này tới làn sóng khác, nhưng rốt cục cũng
không làm khó được vị thuyền trưởng lão luyện, kinh nghiệm dồi dào. Chỉ có làm
thế nào lặng lẽ đục ra một lỗ thủng thật lớn dưới đáy con thuyền Nam gia, mới
có thể khiến cho nó chìm sâu vào trong đáy đại dương mênh mông sóng cuộn.
Tuy nhiên, cũng giống như Thiển Thủy Thanh không thể tính ra kế hoạch của Nam
Sơn Nhạc, Nam Sơn Nhạc cũng không có khả năng thiên tài tới mức tính ra được
kế hoạch của Thiển Thủy Thanh.
Đòn sát thủ chân chính của Thiển Thủy Thanh đặt trên người của Nam Vô Kỵ.
Thiển Thủy Thanh vốn thích đọc sách, từng hiểu biết qua lịch sử của cả hai thế
giới, cho nên hắn vẫn còn nhớ rõ, trong lịch sử của thời đại mình, có một vị
Đại thương nhân đã làm thế nào để cướp ngôi chí tôn thiên hạ.
Vị thương nhân ấy tên là Lã Bất Vi, đem ái thiếp vô cùng yêu quý của mình dâng
cho Thái tử khi ấy đang gặp nạn, cũng nhờ vị ái thiếp kia đang mang thai con
của mình, âm thầm lặng lẽ hoàn thành hành vi cướp ngôi chí tôn thiên hạ. Thủ
pháp của Lã Bất Vi hết sức cao siêu, làm cho người ta không thể thở dài khen
ngợi không thôi.
Có lẽ đó chỉ là truyền thuyết, có lẽ là sự thật, tuy nhiên dù sao đi nữa, mưu
kế như vậy là có thể đem ra thực hành.
Chỉ là Thiển Thủy Thanh chưa bao giờ quên phút giây lãnh ngộ sâu sắc lúc chiến
bại ở thành Đại Lương: Kỳ chiêu trong thiên hạ đều là hiểm chiêu, chỉ cần sơ ý
nhất thời, ắt sẽ thua cả bàn!
Một mưu kế nhìn qua hết sức cao minh như vậy, kỳ thật cũng ẩn chứa phiêu lưu
mạo hiểm không nhỏ chút nào.
Cho nên, Thiển Thủy Thanh áp dụng phương pháp làm ngược lại.
Hắn phải giúp Nam Vô Kỵ thực hành kế hoạch mà hắn chưa bao giờ nghĩ qua, cho
đến một ngày kia âm mưu bại lộ, Hoàng đế tức giận, ắt sẽ dùng tội danh soán
nghịch mưu phản tru di cửu tộc của Nam gia.
Như vậy từ đó về sau, Thiển Thủy Thanh không cần lo lắng nữa.
Ngay từ đầu, Phi Yên chính là một con cờ dùng để hy sinh, điểm này ngoài Thiển
Thủy Thanh ra, cũng chỉ có Lâm Dược phụ trách hành động thực tế mới biết được
mà thôi, thậm chí ngay cả Nhạc Thanh Âm và Phi Yên cũng không hiểu rõ ràng.
Mà tất cả những chuyện Thiển Thủy Thanh làm trước đó thật ra là vì phô bày để
che giấu mặt sau. Hắn muốn cho Nam Sơn Nhạc bị những đòn tấn công của mình làm
cho sứt đầu mẻ trán, trở tay không kịp, không còn thời gian để tra xét chi
tiết hành động của hắn, tránh cho kế hoạch bại lộ. Chỉ là Thiển Thủy Thanh
cũng không thể ngờ được, bất ngờ hiện tại lại xảy ra trên thân Hồng Nhạn.