Người đăng: khuynhtanthienha10@
Thiển Thủy Thanh kinh ngạc:
Là ông ta sao?
Không sai, chính là ông ấy. Năm đó Tần Nghi đi du lịch đại lục hai mươi
năm, dùng hai mươi năm tâm huyết vẽ nên tấm bản đồ này, tất cả địa hình của
đại lục Quan Lan đều được thể hiện ở đây. Mọi người chỉ biết đến Tứ Cực du ký
và Quốc Luận của ông ta, nhưng lại không biết rằng tấm bản đồ đại lục Quan Lan
xưa nay chưa từng có này mới là kiệt tác thật sự của ông. Quyển Tứ Cực du ký
kia bất quá chỉ là tùy tiện ghi lại những điều tâm đắc của ông ta mà thôi.
Thiển Thủy Thanh vái tấm bản đồ một vái thật sâu:
Thương Dã Vọng gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
Thiển Thủy Thanh ngạc nhiên ngẩn người.
Thiển Thủy Thanh lập tức quỳ sụp xuống:
Thương Dã Vọng khẽ lắc đầu:
Thiển Thủy Thanh trầm giọng đáp:
Thần không dám so sánh cùng bậc trọng thần như Liệt Tổng Suất!
Bây giờ có lẽ còn chưa được, nhưng tương lai thì có thể!
Thương Dã Vọng thản nhiên nói:
Thiển Thủy Thanh do dự một chút, rốt cục đáp:
Thương Dã Vọng gật nhẹ:
Ông ta nhìn Thiển Thủy Thanh một chút, nhẹ giọng nói tiếp:
Cho nên trẫm vì muốn cảm tạ ngươi, mới dễ dàng tha thứ cho rất nhiều chuyện
ngươi làm. Dù sao, vì giấc mộng như vậy, có rất nhiều chuyện có thể bỏ qua
được, Thiển Thủy Thanh ngươi hiểu không?
Thần hiểu được, không dám nhận hai chữ 'cảm tạ' của bệ hạ!
Nếu là như vậy, ngươi biết trẫm kỳ vọng ở ngươi như thế nào, tại sao vì một
nữ nhân mà làm ra chuyện đến nông nỗi này?
Thương Dã Vọng chậm rãi hỏi.
Tuy Hoàng đế thân ở trong cung, nhưng thật ra hiểu biết rất rõ ràng thế cục
bên ngoài.
Một câu 'kỳ vọng của trẫm' của Thương Dã Vọng có thể nói là vô cùng động lòng
người.
Thiển Thủy Thanh không thể không bội phục nghệ thuật nói chuyện của vị Hoàng
đế Đế quốc Thiên Phong này, chỉ đơn giản vài chữ như vậy nhưng lại mang đến uy
lực vô cùng, gần như làm cho người ta phải lập tức quỳ xuống vái lạy. Thế
nhưng rốt cục hắn chỉ cắn môi cười khổ đáp:
Con người ta sống trên đời, cũng nên theo đuổi một cái gì đáng giá...
Nếu là như vậy, vì sao không theo đuổi giang sơn gấm vóc?
Thiên hạ là của bệ hạ, nữ nhân là thần theo đuổi. Bệ hạ, thần bằng lòng vì
bệ hạ mà đánh khắp thiên hạ, chỉ để đổi lấy cái mà thần mong muốn.
Nhưng ngươi cũng không cần ép người quá đáng như vậy, ngươi cũng biết làm
vậy khiến cho trẫm vô cùng khó xử!
Giọng Thiển Thủy Thanh như chém đinh chặt sắt:
Thương Dã Vọng giật mình nhìn Thiển Thủy Thanh.
Đã rất lâu, không ai dám nói như vậy với ông ta.
Ông ta chắp hai tay sau lưng, gật gật đầu:
Thiển Thủy Thanh cúi đầu không nói.
Rốt cục Thương Dã Vọng cũng không nhắc tới chuyện này với Thiển Thủy Thanh,
với thân phận của ông ta mà nói, không nên để cuốn vào loại chuyện như vậy vẫn
hơn. Tranh chấp giữa triều thần, từ trước tới nay không ngừng diễn ra trong
bất cứ triều đại nào, chuyện duy nhất mà các bậc quân vương anh minh cần làm
trong những chuyện tranh đoạt quyền lực như vậy, chính là làm sao cho mình trở
thành kẻ đạt được lợi ích lớn nhất mà không để bị cuốn vào trong vòng xoáy
kia.
Càng là bậc quân vương anh minh lại càng ít tình cảm cá nhân, sẽ không vì
thích một thần tử nào đó mà làm ra chuyện không phù hợp với phép tắc hay lợi
ích. Ngược lại các bậc quân vương ngu ngốc trong lịch sử, thường hay có tình
cảm ngã nghiêng thiên vị, cho dù biết rõ cạnh mình có kẻ tiểu nhân xu nịnh,
nhưng lại để cho tình cảm cá nhân chen vào trong đại sự quốc gia.
Người có quá nhiều tình cảm cá nhân nhất định không có khả năng trở thành đấng
quân vương vĩ đại, đây là định luật từ ngàn xưa tới nay.
Lúc này, Thương Dã Vọng đưa tay chỉ vào một điểm trên bản đồ, giọng ông ta
nặng bằng non Thái:
Thậm chí Thiển Thủy Thanh không cần nhìn cũng biết ông ta muốn chỉ chỗ nào:
Nếu bệ hạ muốn, thần sẽ lấy Đế quốc Kinh Hồng dâng cho bệ hạ!
Nếu dùng Vân Nghê đổi lấy, vậy trẫm bằng lòng, nhưng nếu muốn đổi bằng một
vị Thừa tướng của Đế quốc, vậy trẫm còn phải suy nghĩ lại cho thật kỹ!
Giọng Thiển Thủy Thanh vô cùng quả quyết:
Người mà bệ hạ bằng lòng, thần xin nhận, người mà bệ hạ không bằng lòng,
thần không nhận!
Nếu là như vậy, Thiển Thủy Thanh, ngươi nói cho trẫm biết, cái chết của Nam
Hoán Lâm có liên quan gì với ngươi hay không?
Tuyệt không liên quan!
Thương Dã Vọng gật gật đầu:
Được, ngươi đã nói như vậy, lần này trẫm tin ngươi, bây giờ ngươi có thể ra
về. Ngày mai lâm triều, trẫm sẽ có lời bình luận công bằng với tất cả những
chuyện ngươi đã làm. Trẫm, sẽ cho ngươi cái mà ngươi mong muốn, hy vọng ngươi
sẽ không phụ lòng trẫm!
Tạ ơn bệ hạ!
Câu trả lời của Thiển Thủy Thanh cao vút mà hữu lực.
Nhìn theo bóng Thiển Thủy Thanh đã đi xa, Thương Dã Vọng thản nhiên nói:
Cửa ngách của điện Cần Chính lập tức xuất hiện một thanh niên.
Chính là đương kim Thái tử Thương Lan.
Thương Lan gật đầu:
Dạ, nhi thần nghe hết tất cả rất rõ ràng.
Nếu là như vậy, nói cho trẫm biết, con học được cái gì?
Thương Lan do dự một chút, sau đó mới cẩn thận nói:
Đạo dùng người, đã nghi ngờ thì không dùng, đã dùng thì không nghi ngờ.
Thiển Thủy Thanh nói hắn không có liên quan tới cái chết của Nam Hoán Lâm, phụ
hoàng liền tỏ vẻ tin tưởng, có phải là xuất phát từ đạo lý này không?
Hoang đường!
Thương Dã Vọng tức giận đến nỗi đột ngột xoay mình lại, hung hăng trợn mắt
nhìn con mình:
Đường đường Dã Vương của Đế quốc Thiên Phong cũng mắng chửi thô tục như vậy,
hiển nhiên là ông ta đã vô cùng giận dữ, khiến cho Thương Lan sợ hãi tới mức
lớn tiếng kêu lên:
Hắn sở dĩ hết nửa ngày trời, nhưng vẫn không nói được sở dĩ cái gì...
Thương Dã Vọng lắc đầu tỏ vẻ thất vọng:
Thương Lan quỳ sụp xuống:
Thương Dã Vọng cười âm trầm lạnh lẽo:
Thương Lan sợ hãi tới mức run lên lẩy bẩy.
Thấy con mình vô dụng như vậy, trong lòng Thương Dã Vọng thật sự cảm thấy thất
vọng, nhưng rốt cục cũng chỉ có thể thở dài:
Thương Lan liên tục gật đầu vâng dạ.
Nói tới đây, Thương Dã Vọng dịu giọng lại:
Thương Lan bật thốt:
Hắn muốn Vân Nghê!
Không sai, cái mà hắn muốn chính là Vân Nghê! Cho nên trẫm mới nói với hắn,
dùng một Vân Nghê để đổi lấy Đế quốc Kinh Hồng, trẫm bằng lòng, nhưng dùng một
Thừa tướng của Đế quốc để đổi, trẫm không muốn! Nếu như đổi lại là người khác,
chuyện như vậy e rằng khó có thể tiếp nhận, nhưng đối với Thiển Thủy Thanh,
chuyện này đã là ân điển lớn bằng trời. Dưới có mong muốn, trên có thể ban
cho, trên cần gì, dưới có thể báo đáp, đó mới là đạo dùng người hay nhất, mới
là đạo cân bằng chân chính, Lan nhi, con phải nhớ kỹ cho ta!
Phụ hoàng anh minh, chỉ dùng một Vân Nghê để đổi lấy lòng trung của Thiển
Thủy Thanh, chính là kế sách tốt nhất!
Thương Dã Vọng hừ lạnh:
Lúc trước Nam Sơn Nhạc xin trẫm làm mai mối, vốn trẫm đã không được hài
lòng. Hiện giờ Nam Hoán Lâm đã chết, mối quan hệ thông gia giữa Nam gia và Vân
gia đã trôi theo dòng nước, đối với Đế quốc mà nói, đây chưa chắc đã là chuyện
xấu. Trẫm có thể giúp Thiển Thủy Thanh giải quyết chuyện Vân Nghê, chính là
trẫm đã ban ân cho hắn, Thiển Thủy Thanh hắn tiếp nhận rồi, vậy phải chịu ơn.
Nhưng trẫm sẽ không ủng hộ chuyện hắn đối phó với Nam Thừa tướng, Nam Thừa
tướng vẫn vô cùng hữu dụng đối với Đế quốc, không thể triệt hạ được! Đối với
Đế quốc mà nói, tránh cho triều đình náo động là chuyện vô cùng quan trọng,
Vân Nghê chỉ là chuyện nhỏ. Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, Vân Nghê mới là
chuyện lớn, ngược lại Sơn công chỉ là chuyện nhỏ, cho nên, kết cục như vậy
không còn gì tốt hơn. Có Vân Nghê trong tay, cho dù Thiển Thủy Thanh ngang
ngược kiêu ngạo, ương ngạnh tới mức nào, cũng vĩnh viễn không dám phản lại Đế
quốc, cho nên một Tướng quân như hắn, ta cũng có thể dùng được. Nếu so ra,
chúng thần trong triều ai nấy đều tham lam quyền lợi, bọn chúng được càng
nhiều thì trẫm được càng ít, cho nên thần tử như Thiển Thủy Thanh, trẫm vẫn
thích dùng hơn. Hắn cho trẫm cái trẫm muốn, trẫm cho hắn cái hắn muốn, giữa
quân thần với nhau đương nhiên sẽ hòa thuận. Nhưng Lan nhi phải nhớ kỹ, lòng
người rất dễ đổi thay, không ai dám nói trước sau này sẽ như thế nào. Có lẽ
đến một ngày nào đó, Thiển Thủy Thanh không còn cảm thấy đủ nữa, có lẽ đến
ngày nào đó, Thiển Thủy Thanh hắn sẽ muốn nhiều hơn, hoặc đứng núi này trông
núi nọ, hoặc say mê một nữ nhân nào khác, lúc hắn trở thành như vậy, không thể
tin dùng như trước!
Nhi thần đã hiểu, chỉ là nếu phụ hoàng làm như vậy, Nam Thừa tướng sẽ mất
hết mặt mũi...
Thương Dã Vọng gầm lên:
Mặt mũi của Nam Sơn Nhạc hắn, sao thể so sánh được với kế hoạch trăm năm
của Đế quốc?
Thế nhưng Thiển Thủy Thanh và Nam Sơn Nhạc hiện tại đã trở thành như nước
với lửa...
Lúc ấy, gương mặt Thương Dã Vọng tràn đầy khí phách:
Thương Lan sợ tới mức toàn thân run rẩy, rốt cục không dám nói ra hết câu nói
của mình.