Người đăng: khuynhtanthienha10@
Cảm giác mát rượi theo từng kinh mạch truyền khắp thân thể, chậm rãi đẩy lùi
cơn đau đớn toàn thân. Miệng vết thương khép lại với tốc độ vô cùng mau chóng,
trong một khoảng thời gian rất ngắn, cái mông bị đốt thành than của Thiển Thuỷ
Thanh một lần nữa sáng ra, trở nên nhẵn bóng, hết thảy giống như ai đó vừa thi
triển ma pháp thần kỳ.
Thiếu nữ vừa lên tiếng, Thiển Thuỷ Thanh lập tức luống cuống tay chân mặc quần
vào.
Bàn tay nõn nà đậy nắp bình thuốc mỡ bằng ngọc lại, dán giấy niêm phong, cho
vào trong một cái hộp nhỏ, từng động tác của thiếu nữ vừa tinh tế lại dịu
dàng.
Thiển Thuỷ Thanh bật hỏi.
Giọng thiếu nữ lộ vẻ không vui.
-…Trong tình hình này, ta nghĩ rằng sau khi được nghe cái tên cao quý của nàng, vì quá sợ hãi mà run rẩy, sau đó làm tan vỡ vẻ đẹp cao thượng thuần khiết do chư thần trên trời dùng ánh dương quang tạo thành.
Thiển Thuỷ Thanh cẩn thận chọn từ dùng câu.
Thiếu nữ phì cười, như ánh bình minh xua tan làn sương buổi sớm, khiến cho hắn
nhìn ngây ngất không chớp mắt.
Nàng vẫn đáp, dù Thiển Thuỷ Thanh không ca ngợi, nhưng lòng nàng vẫn cảm thấy
mát rượi như dòng suối chảy xuôi, vô cùng êm dịu.
Thiển Thuỷ Thanh lẩm bẩm tên nàng trong miệng mấy lần:
Ta chưa từng nghe nói có công chúa nào có danh hiệu là Vân Nghê.
Ta không phải công chúa.
Vân Nghê cất hộp thuốc đi, nhìn lên trời:
Sau đó nàng thu hồi ánh mắt, khẽ cười:
Có lẽ nói tiếp không thích hợp, nên Vân Nghê đổi đề tài:
Hiển nhiên vấn đề này đã ẩn giấu trong lòng nàng thật lâu.
Đầu tiên, nơi này không thể xem như lãnh thổ của Đế quốc Thiên Phong, ít
nhất trước khi người của Đế quốc Chỉ Thuỷ mất nước, bọn chúng sẽ không thừa
nhận chuyện này. Tiếp theo, Thiết Huyết Trấn có thể phong toả Bàn Sơn, nhưng
Tam Trùng Thiên có hai toà núi lớn, cho nên đường có thể thông thật sự không
nhiều lắm. Hai vạn người không có khả năng ngăn chặn đường ra khỏi núi, cho
nên chỉ cần kỵ binh Đế quốc Chỉ Thuỷ muốn, bọn chúng có rất nhiều cơ hội có
thể đi ra.
Nhưng ta ít khi nghe nói kỵ binh Đế quốc Chỉ Thuỷ đi ra tập kích con đường
vận chuyển lương thực của chúng ta.
Đó là bởi vì bọn chúng đi ra dễ dàng, nhưng đi về… lại không hề dễ dàng
chút nào. Chuyện tập kích con đường vận chuyển lương tuy rằng nói thì đơn
giản, ngàn dặm bôn ba, lui tới khó khăn, thiếu sự tiếp tế, thân lâm hiểm địa,
chỉ cần không cẩn thận đừng nói không diệt được địch nhân, ngược lại chính
mình bị huỷ… Tuy rằng hiện tại bọn chúng đang đắc ý, làm cho chúng ta muốn
tiến không được, muốn lui không xong, nhưng chỉ cần chúng ta có thể trụ vững
ba ngày, như vậy kẻ bị truy sát sẽ là bọn chúng. Trong vòng trăm dặm quanh
đây, nơi nơi đều có kỵ binh thám báo của Đế quốc Chỉ Thuỷ, chỉ cần tiền tuyến
bên kia có bất cứ một động tĩnh nào dù là nhỏ, đám Phi Tuyết Vệ này sẽ lập tức
lui về. Cho nên chúng ta chỉ cần có thể chống chọi được qua ngày mai, con
đường trước mặt sẽ trở nên thông thoáng.
Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi giải thích.
-… Sách sử thường kể rằng, bôn ba ngàn dặm đánh cướp xe lương là hành động vĩ đại, thật ra cái gọi là hành động vĩ đại ấy vô cùng mạo hiểm.
-… Ở thời đại dùng hàng nguội, muốn dùng một cánh khinh binh đánh vào hậu phương của địch, trong quãng thời gian ngắn thì còn được, nhưng trong quãng thời gian dài, căn bản là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ.
-… Dù sao đi nữa bọn chúng vẫn cần phải có cái ăn, mà trên phần lãnh thổ do địch nhân khống chế, mỗi một lần đi cướp bóc là một lần phiêu lưu mạo hiểm không phải tầm thường.
-… Cho nên thoạt nhìn thì Phi Tuyết Vệ đang dương dương tự đắc, nhưng chỉ có thể kiên trì được vài ngày, nếu kéo dài thời gian thêm ít nữa, e rằng không đủ lực để tiếp tục. Một khi Đế quốc Thiên Phong phát hiện ra kéo đại quân tới, lúc ấy hành động vĩ đại sẽ không còn là hành động vĩ đại nữa, mà là trò hề.
Vân Nghê nghe đến mê mẩn, dường như người đang bàn về chiến sự trước mặt nàng
lúc này không phải là một tên tân binh bình thường, mà là một lão tướng đã lăn
lộn nhiều năm trên chốn sa trường.
Nàng lại hỏi:
Chúng ta đã chết hết bao nhiêu?
Rất nhiều, trận chiến đêm qua đã mất tám trăm tướng sĩ, hiện tại lực lượng
còn có thể chiến đấu chỉ còn lại khoảng chừng một nửa, số còn lại chính là bị
thương.
Thiển Thuỷ Thanh lạnh nhạt đáp. Tính tàn khốc, thảm thiết của chiến tranh làm
cho người ta khó có thể tưởng tượng được, thi thể chồng chất cao ngất thành
từng ngọn núi. Điều may mắn là các binh sĩ cũng không phải vất vả xử lý, chỉ
cần vùi lấp ngay tại chỗ là xong, nếu không, qua một thời gian nhất định sẽ
tạo thành bệnh dịch.
Đối với đội vận lương, chuyện duy nhất đáng để vui mừng chính là đám tân binh
nhờ chiến đấu mà trưởng thành nhanh chóng. Bọn chúng đã học được rất nhiều thứ
mới mẻ mà trong doanh huấn luyện vĩnh viễn bọn chúng không bao giờ học được,
tuy rằng nhân số có giảm bớt, nhưng lực chiến đấu lại tăng lên.
Thiển Thuỷ Thanh bắt đầu sửa sang khôi giáp trên người:
Được rồi, nếu như không có vấn đề gì, ta cũng chuẩn bị xuất chiến, nàng còn
có chuyện gì muốn nói không?
Còn!
Vân Nghê gật gật đầu, nàng nhìn Thiển Thuỷ Thanh, ánh mắt đầy cương nghị:
Tay Thiển Thuỷ Thanh đang sửa sang lại thiết khôi ngừng trên không một hồi,
sau đó lại tiếp tục động tác, hắn thờ ơ đáp:
Mở cửa xe ngựa, Thiển Thuỷ Thanh trở về đội ngũ của mình, phía sau, ánh mắt
trong suốt của thiếu nữ bỗng chốc hoá thành lửa cháy ngập trời.
o0o
Phi Tuyết Vệ lại hành động.
Tất cả kỵ binh triển khai đội hình rẽ quạt thật lớn, giống như sóng thuỷ triều
từ từ bao vây lại. Một cây đại kỳ màu máu đón gió tung bay, kỵ binh giục ngựa
rong ruổi trên chốn bình nguyên trống trải mênh mông, tiếng quát thét vang lên
liên tục, toát ra khí thế uy mãnh kinh người.
Tuy bọn chúng bày ra trạng thái tấn công, nhưng không tấn công thật sự.
Đội vận lương đã bày trận sẵn sàng chờ đợi, ai nấy đều lộ vẻ khó hiểu, một tên
kỵ binh thấp giọng hỏi:
Mộc Huyết đứng nghiêm trước gió, vẫn chưa mặc khôi giáp chỉnh tề, mái tóc dài
để xoã phất phơ theo gió.
Mộc Huyết trầm tĩnh nói.
Quân địch có ba ngàn kỵ binh, tuy nhân số ít nhưng lực chiến đấu rất mạnh mẽ,
cho nên đánh như thế nào hoàn toàn là do bọn chúng quyết định.
Chuyện duy nhất Mộc Huyết có thể làm là thấy chiêu thì đỡ chiêu, bị động hoàn
toàn.
Phương Hổ gãi gãi đầu đầy nghi hoặc.
Người nói chính là Thích Thiên Hữu, Phương Hổ và Thiển Thuỷ Thanh bên cạnh hắn
cũng gật đầu phụ hoạ. Tất cả mọi người đều không rành binh pháp, không ai hiểu
được đây là chuyện gì.
Thiển Thuỷ Thanh cũng buồn bực nói.
Bích Không Tình bày ra một thế trận trái với lẽ thường như vậy, chính là muốn
hạ chiến thư với chủ tướng của đối phương, ứng chiến như thế nào sẽ chờ xem
quyết định của Mộc Huyết. Đám kỵ binh Phi Tuyết Vệ ở xa xa vẫn tiến tới đều
đều, nếu không hạ quyết định cho sớm, chẳng lẽ để mặc cho bọn chúng tuỳ tiện
như đi dạo tới đây hay sao?
Thế trận mà Bích Không Tình đang bày ra hiện tại có một chỗ tốt chính là, cánh
quân bên trái của hắn đang tiến hành bọc cánh đánh ngược từ phía sau đội vận
lương. Nếu như không có phản ứng gì cứ để mặc cho bọn chúng tuỳ tiện, e rằng
một lúc sau, cánh quân bên trái của Bích Không Tình sẽ nghênh ngang diễu qua
trước mặt đội vận lương rồi đánh úp vào sau lưng bọn họ.
Trừ phi Mộc Huyết bằng lòng tiếp nhận vận mệnh, nếu không hắn phải xuất chiêu
để đối phó với Bích Không Tình.
Với thân phận lúc này của Thiển Thuỷ Thanh, căn bản là không có tư cách phát
ngôn trên chiến trường. Tuy nhiên vì hắn đã lập công lớn, thà là đắc tội với
Quân bộ để bảo vệ tất cả mọi người, cho nên từng tên binh sĩ, ai nấy đều nhìn
hắn với cặp mắt khác hẳn.
Bởi vậy Mộc Huyết đối với câu nói chen vào của Thiển Thuỷ Thanh cũng không lấy
làm bực mình, ngược lại còn muốn chỉ bảo cho hắn vài điều:
Thiển Thuỷ Thanh ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu.
Mộc Huyết chậm rãi nói.
Thiển Thuỷ Thanh thầm run lên trong lòng, đáp lớn:
Tạ ơn đại nhân chỉ điểm, thuộc hạ đã hiểu!
Tốt lắm, nếu như đã hiểu, ngươi không nên đừng ngây ra ở đây làm gì, bây
giờ ngươi lập tức rời khỏi nơi này, trở về xe ngựa!
Mộc Huyết nói.
Cái gì? Thiển Thuỷ Thanh chấn động.
Mộc Huyết nhìn về phía trước, vẻ mặt chăm chú:
Những lời của Mộc Huyết có mấy phần bi tráng, mang vẻ thê lương của tráng sĩ
một đi không trở lại. Thiển Thuỷ Thanh vẫn còn do dự, Thích Thiên Hữu đã quát
to:
Thiển Thuỷ Thanh nghiến răng, lại quay về bên xe ngựa một lần nữa.
Phía sau hắn, Mộc Huyết đang hạ lệnh:
Lúc này Thiên Kỵ Vệ chỉ còn lại hơn tám trăm người, trở thành lực lượng nòng
cốt trung kiên của đội vận lương. Thích Thiên Hữu giục ngựa xông lên trước
nhất, tay múa trường mâu, dáng vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, với khí thế như một
mũi nhọn vô cùng lợi hại không gì ngăn nổi hung hăng xông thẳng về phía địch.
Thiên Kỵ Vệ dũng mãnh xông lên trên vùng bình nguyên bằng phẳng tạo thành một
luồng lũ khổng lồ, cuốn thành một cơn thuỷ triều chết chóc ngang qua đất bằng,
mang theo từng cơn sóng dữ cuồn cuộn ào về phía địch.
Trên vùng bình nguyên rộng rãi mênh mông thoáng chốc hiện lên một dòng máu
chảy hùng hồn tráng lệ, dưới trời xanh mây trắng, vẽ nên một bức hoạ hùng vĩ
của một nhóm người không sợ chết, cũng không khuất phục…