Bày Mưu Tính Kế


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Đánh hay không đánh là một chuyện, đánh như thế nào lại là một chuyện khác.

Thiết Phong Kỳ hôm nay, lời nói của Thiển Thủy Thanh nặng bằng chín vạc, chỉ
cần hắn lên tiếng, mọi người nhất định sẽ đi liều mạng. Nhưng trước khi đại
chiến, công tác chuẩn bị cơ bản và bày mưu tính kế vẫn cần phải làm.

Trong nghị sự đường, các tướng phát biểu một cách thẳng thắn, ngươi một câu ta
một câu, mỗi người nói lên ý của riêng mình.

Bích Không Tình nói:


  • Muốn đánh chiếm thành Đại Lương, nhất định phải đánh thắng Hộ dân quân
    trước. Mặc dù Hộ dân quân người đông thế mạnh, nhưng trong đó binh sĩ lẫn lộn,
    thiếu huấn luyện. Dịch Tinh Hàn nghĩ rằng chỉ cần đem vũ khí và giáp trụ phát
    cho dân chúng là có thể sử dụng họ như binh sĩ, nhưng không biết rằng nếu binh
    sĩ không được trải qua huấn luyện rất khó mà trọng dụng. Đối đầu trực diện
    quyết chiến với nhau, chỉ cần quân ta chiến đấu đúng phương pháp hoàn toàn có
    thể thắng được bọn chúng!

Tuy rằng Mộc Huyết phản đối công thành, nhưng Thiển Thủy Thanh đã quyết định
như vậy, hắn cũng chỉ có thể dốc lòng ủng hộ:


  • Tuy rằng quân ta từng bị Hộ dân quân đánh bại một lần, nhưng lúc ấy vì
    chuyện xảy ra quá đột ngột, quân ta vừa thắng nên kiêu ngạo, chiến đấu có hơi
    bất cẩn. Lần này tái chiến, quân ta có chuẩn bị mà đến, tuy là lấy ít đánh
    nhiều, nhưng vẫn có cơ hội chiến thắng, chỉ là phải nhằm vào điểm yếu của đối
    thủ xuống tay, lại phải xuống tay thật độc!

Mọi người đều gật đầu khen phải.

Phải nói rằng, Hộ dân quân quả thật là một cánh quân có lắm vấn đề, nếu như
muốn tìm ra khuyết điểm của bọn chúng, nhắm mắt quơ tay cũng có thể tìm được
một nắm to.

Thời gian thành lập quá ngắn, thiếu thốn huấn luyện, thiếu thốn trang bị,
thiếu thốn kinh nghiệm, trừ vài người có tâm huyết ra, coi như bọn chúng chỉ
có hai bàn tay trắng. Nhưng nếu phóng đại con số 'trừ' ở trên ra thành một con
số khổng lồ, cũng không thể nào che dấu được tất cả các khuyết điểm của chúng.

Nhân số của Hộ dân quân, quả thật quá nhiều.

Mặc dù trong hội nghị mọi người đều vạch ra khuyết điểm của Hộ dân quân, nhưng
bọn họ biết rằng, nếu muốn đánh bại cánh quân này vẫn là một chuyện khó khăn
thật sự. Nếu muốn đề ra một phương pháp tác chiến hợp lý nhằm vào đối thủ, vẫn
còn có nhiều vấn đề cần phải đắn đo cân nhắc. Nhân số chênh lệch một chống
hàng chục, sự chênh lệch nhân số khổng lồ như vậy rất có thể khiến cho kế
hoạch khéo léo này không dễ thực hiện chút nào.

Vì vậy, mọi người bắt đầu bàn bạc thống nhất một phương pháp tác chiến.

Sở Hâm Lâm nói:


  • Gian tế của chúng ta báo lại rằng, lần này Hộ dân quân điều động binh lực
    lên đến hàng chục vạn, nhưng rốt cục cũng chỉ là chính sách tạm thời, bởi vậy
    Dịch Tinh Hàn cũng đã bắt đầu gạt bỏ một số thành viên vô dụng. Sau khi chiêm
    được thành Đại Lương, bên trong Hộ dân quân hết sức phức tạp này xuất hiện một
    số hành vi cướp bóc, Dịch Tinh Hàn chỉ có thể dùng võ lực đàn áp thẳng tay,
    chuyện này làm cho một số chiến sĩ Hộ dân quân sinh lòng bất mãn. Sau khi hợp
    nhất ba vạn quân của Chu Chi Cẩm, giữa Thạch Dung Hải và Dịch Tinh Hàn còn
    tranh cãi với nhau một trận về việc ai sẽ nắm giữ ba vạn người này, cuối cùng
    Thạch Dung Hải giành được quyền khống chế ba vạn người này. Hiện giờ nội bộ
    của Hộ dân quân đang bất ổn, nếu có thể tạo ra mâu thuẫn giữa quan hệ của
    Thạch Dung Hải và Dịch Tinh Hàn, có thể chúng ta sẽ có cơ hội lợi dụng.

Nhưng mọi người cũng lắc đầu cho rằng không có khả năng. Mọi người đều biết
rằng quan hệ giữa Thạch Dung Hải và Dịch Tinh Hàn có vấn đề, nhưng hai tên ấy
cũng không phải là kẻ ngốc, không tên nào muốn đấu tranh nội bộ với nhau trong
lúc đang đối đầu với cường địch, làm vậy chính là tạo thuận lợi không công cho
địch nhân. Nếu muốn ly gián hai tên nọ, khiến cho bọn chúng tự tàn sát lẫn
nhau, Thiết Phong Kỳ làm ngư ông đắc lợi, khó khắn này e rằng còn lớn hơn là
nhắm mắt đánh thẳng vào thành Đại Lương!

Vô Song cũng nói:


  • Không phải chúng ta còn để lại ba trăm binh sĩ bên trong thành Đại Lương
    hay sao? Ta đoán rằng trong số bọn họ không ít người vẫn đang trà trộn bên
    trong thành. Một khi quân ta triển khai cường công, nội ứng ngoại hợp, vậy sẽ
    càng thêm nắm chắc khả năng đánh chiếm thành Đại Lương.

Nhưng Mộc Huyết cất tiếng phản đối:


  • Thành Đại Lương không phải là thành Kinh Viễn, cũng không phải là Bắc Môn
    quan, không phải chỉ cần ba trăm binh sĩ là có thể dễ dàng gây rối loạn. Bọn
    họ chỉ có thể tạo ra tác dụng phụ thêm vào thời điểm thuận lợi khi xảy ra cuộc
    chiến, chứ tuyệt đối không thể trở thành lực lượng chủ chiến được. Nếu chúng
    ta chưa vạch ra một kế hoạch khả thi mà đã khinh xuất sử dụng bọn họ, vậy chỉ
    khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn!

Lôi Hoả cười ngây ngô:


  • Nếu như không, hay là chúng ta ném vàng bạc châu báu ra như lần trước nữa
    được không? Không phải là lần trước nhờ vậy mà thoát thân được hay sao? Đám
    khốn kia thấy tiền là tối mắt!

Mọi người cùng nhau cười mắng, nói rằng chiêu này dùng lại một lần nữa sẽ
không còn linh nghiệm. Bọn Thạch Dung Hải chắc chắn sẽ có đề phòng, tuyệt đối
không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa.

Từng kế hoạch tác chiến cứ như vậy từ trong đầu mọi người tuôn ra, rồi lại bị
phản đối.

Nhân số Hộ dân quân trở thành một yếu tố tuyệt đối quan trọng, nếu không thể
giải quyết được yếu tố này mà muốn cường công thành Đại Lương, vậy cũng chỉ là
giấc mộng hão huyền mà thôi.

Các tướng còn đang đau đầu nhức óc, Bích Không Tình nói, vẻ mặt hết sức âm
trầm:


  • Ta có một cách này có thể làm cho chúng ta không cần lo lắng đến Dịch Tinh
    Hàn và Hộ dân quân của hắn, chỉ là có chút nguy hiểm đối với Thiển Tướng quân.


  • Chủ ý gì vậy?


Mọi người cùng nhau hỏi.

Bích Không Tình cười:


  • Chỉ sợ ta vừa nói ra, tất cả các ngươi mang ta ra đánh chết!

Sở Hâm Lâm nghe vậy ngẩn người, liếc nhìn Bích Không Tình:


  • Ở đây là nghị sự đường, là nơi các tướng bàn việc quân, có gì cứ nói thẳng
    ra đừng ngại. Còn chuyện có dùng được hay không, đó là chuyện của Tướng quân!

Mọi người nhất trí đồng ý, đều thúc giục Bích Không Tình nói ra mau mau.

Bích Không Tình thở dài nói:


  • Sở dĩ Dịch Tinh Hàn có thể trở thành lãnh tụ của Hộ dân quân hoàn toàn là
    vì cái chết của Kinh Phong Triển khi trước, mọi người coi hắn là anh hùng giết
    chết tướng lĩnh cao cấp của quân Đế quốc Thiên Phong, lại cảm động vì hành
    động bảo vệ đập Lý Quan cho nên mới đi theo hắn. Nếu muốn đánh bại Hộ dân
    quân, chỉ cần kéo vòng hào quang bao phủ trên người Dịch Tinh Hàn xuống, làm
    cho hắn hiện nguyên hình, ắt tiếng nói của Dịch Tinh Hàn sẽ không còn sức nặng
    trong quân. Cho nên nếu như lúc ấy chúng ta vạch trần chân tướng, ắt chuyện
    Dịch Tinh Hàn âm mưu cùng quân ta sẽ bị thiên hạ biết rõ. Chỉ Thủy lâm vào
    hoàn cảnh như ngày hôm nay, đại quân Quân đoàn Trung Ương chúng ta hành quân
    một đường thông suốt không gặp ngăn trở, đều là do Dịch Tinh Hàn làm ra, như
    vậy trong Hộ dân quân còn có bao nhiêu người bằng lòng đi cùng hắn? Cho dù khí
    độ của Thạch Dung Hải có rộng rãi bao dung đến mức nào, chỉ sợ cũng chưa chắc
    chịu tha cho hắn!

Chủ ý này làm cho mọi người giật nảy mình.

Mộc Huyết trầm giọng nói:


  • Không được, ta phản đối! Làm như vậy đồng nghĩa với việc đưa Thiển thiếu
    vào chỗ chết!

Bích Không Tình lạnh lùng nói:


  • Chỉ cần lập được công lao chiếm lấy thành Đại Lương, sẽ không ai có thể
    giết được Thiển thiếu. Không phải lúc trước Thiển thiếu cũng lấy hai quan Nam
    Bắc chuộc tội hay sao?

Vô Song kêu lên:


  • Vậy cũng không được, giết Hành Trường Thuận, tốt xấu gì cũng có nguyên
    nhân, vả lại hắn chỉ là một tên Vệ Giáo nho nhỏ. Kinh Phong Triển chính là
    Tướng quân Hổ Uy hàm tứ phẩm, ngay cả Trấn Đốc cũng không dám tùy tiện xử trí.
    Nếu như bại lộ chuyện giết Kinh Phong Triển, tất cả mọi người có mặt tại đây
    đều phải chết! Cho dù bây giờ không chết, sau này cũng không thể sống yên
    lành! Cho dù Hoàng đế có anh minh như thế nào, ông ta cũng tuyệt đối không
    thích một Tướng quân có thói quen giết chết cấp trên cùng một đám cấp dưới thề
    sống chết đi theo. Nhất là...

Mộc Huyết lạnh lùng nói tiếp:


  • Nhất là lần này không phải là lần đầu tiên!

Sở Hâm Lâm và Cơ Nhược Tử vừa biết được thì ra cái chết của Kinh Phong Triển ở
trấn Xích Thủy chính là diệu kế do một tay Thiển Thủy Thanh sắp đặt, đồng thời
kinh ngạc nhìn về phía Thiển Thủy Thanh.

Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh chỉ lim dim mắt, hắn vẫn bình tĩnh nghe mọi người
tranh luận, thủy chung không nói câu nào.

Toàn bộ nghị sự đường lúc này trở nên trầm mặc.

Bích Không Tình vừa đưa ra đề nghị làm chấn động tất cả mọi người này, trong
nghị sự đường nhất thời im lặng như tờ.

Mọi người đều đang nhìn Thiển Thủy Thanh, cùng đợi quyết định của hắn.

Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh đột nhiên nở nụ cười:


  • Chủ ý của Không Tình quả thật không tồi!


  • Tướng quân, không thể...


Mọi người đồng thanh kêu to.

Thiển Thủy Thanh khẽ khoát tay:


  • Các ngươi yên tâm, ta không làm như vậy!

Hắn đứng thẳng dậy, cười nói:


  • Nếu muốn đánh bại Hộ dân quân, quả thật không có chủ ý nào ít nhọc công như
    chủ ý của Không Tình. Tuy nhiên đáng tiếc, nếu coi đây là cái giá phải trả để
    chiếm được thành Đại Lương, cho dù kết quả là công tội ngang nhau, vậy cũng là
    mất nhiều hơn được. Đánh giặc có đôi khi cũng giống như kinhdoanh mua bán,
    ngươi phải xem ngươi xuất ra bao nhiêu vốn, có thể thu về được bao nhiêu. Nếu
    muốn thu về một con gà mà phải trả giá một con vịt, thậm chí là một con dê,
    mua bán như vậy chắc chắn là không có lãi!

Mọi người nghe vậy, ai nấy đều nở nụ cười.

Câu nói của Thiển Thủy Thanh đơn giản mà rõ ràng.

Mục đích chính là ý nghĩa cuối cùng của tất cả hành vi.

Vì sao các tướng sĩ lại muốn cầu công, không tiếc trả giá bằng tính mạng của
mình cũng nhất định phải giành thắng lợi, không phải là vì sau thắng lợi sẽ
được vinh quang?

Chỉ vì một trận thắng mà đem chuyện mình đã làm công bố ra cho thiên hạ biết,
hành động như vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm. Bích Không Tình chỉ mải mê suy nghĩ
làm thế nào để giành thắng lợi, nhưng hoàn toàn không tính tới sẽ phải trả một
cái giá như thế nào. Bởi vậy có thể thấy rằng, mặc dù Bích Không Tình học hỏi
được ở Thiển Thủy Thanh phong cách đạt mục đích không từ thủ đoạn cùng phương
thức tác chiến, nhưng tầm nhìn toàn cục của hắn vẫn còn kém quá xa so với
Thiển Thủy Thanh.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh mới cười nói:


  • Thật ra, nếu muốn đánh thắng một trận chiến, là Tướng quân phải hiểu rõ mục
    đích của mình là gì, là binh sĩ không hiểu rõ cũng không sao, bọn họ chỉ cần
    biết đi theo các Tướng quân có cơm ăn là đủ. Nhưng các Tướng quân không hiểu
    rõ thì không được, kẻ không hiểu rõ mục đích, rất là khó đánh, không biết đánh
    vì sao, khó mà cầu thắng!

Nói đến đây, Thiển Thủy Thanh nở một nụ cười thần bí:


  • Hiện tại ai có thể nói cho ta nghe thử, mục đích và ý nghĩa tồn tại của Hộ
    dân quân là gì? Vì lý do gì mà bọn chúng tụ tập lại với nhau? Nhất là vào thời
    điểm hiện tại, Quốc chủ đã chết, Vương thất Vũ gia lọt vào tay Chu Chi Cẩm,
    thiên hạ không có chủ nhân, vậy lý do bọn chúng đánh là vì sao?

Mọi người nghe vậy ai nấy trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời, không ai có
thể trả lời vấn đề này.

Thiển Thủy Thanh thở dài, chậm rãi nói:


  • Không nghĩ ra được vấn đề này, làm sao các ngươi có thể đề ra chiến thuật
    hợp lý nhắm vào Hộ dân quân? Chỉ có hiểu được mục đích và ý nghĩa tồn tại của
    chúng, các ngươi mới có thể phát hiện điểm yếu thật sự của Hộ dân quân. Chỉ
    cần các ngươi phát hiện ra được yếu điểm của bọn chúng, như vậy muốn chiến
    thắng bọn chúng sẽ là một chuyện rất dễ dàng!

Nói xong, Thiển Thủy Thanh không quay đầu lại rời khỏi nghị sự đường:


  • Khi nào thì các ngươi phát hiện ra mấu chốt của vấn đề, lúc đó các ngươi
    mới được ăn cơm!

Lúc này mọi người mới phát hiện ra, thảo luận chiến sự cả ngày trời, vẫn chưa
ai ăn gì cả.

Vài tên binh sĩ vẻ mặt nghiêm nghị đứng ngoài cửa lớn, nhốt cả đám Tướng quân
trong nghị sự đường. Duy chỉ có Dạ Oanh cười duyên dáng chạy theo Thiển Thủy
Thanh đi ăn cơm, chỉ để lại một bọn Tướng quân tức giận giậm chân bên trong
nghị sự đường, sau đó trầm tư suy nghĩ xem Thiển Thủy Thanh có ý gì.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #127