Người đăng: khuynhtanthienha10@
Trong thư cầu cứu của Chu Chi Cẩm có một đoạn như vầy:
"...Chỉ Thủy vô đạo, Quốc chủ bất tài ngu xuẩn, nay có Đế quốc Thiên Phong nắm
giữ chính khí của trời đất, vâng mệnh trời mà tạo phúc khắp sinh linh. Dã
Vương là bậc Quốc chủ nhân hậu, yêu dân như con, ngươi đã vô đạo, ta đây phải
đoạt. Thiển Tướng quân kéo cánh quân nhân nghĩa đánh úp bất ngờ, trăm trận
trăm thắng, là trung lương của quốc gia, không đánh mà hạ được thành Đại
Lương, chính là mẫu mực cho các Tướng quân trong thiên hạ, tấm gương cho con
cháu đời sau. Nay có tên tiểu tặc Dịch Tinh Hàn âm mưu tạo phản, học đòi châu
chấu đá xe, hành sự trái với ý trời, mặc dù may mắn nhất thời, nhưng khó tránh
khỏi họa diệt vong. Chi Cẩm không muốn sinh linh đồ thán, cho nên tức giận dấy
binh chống lại, dù bại vẫn quang vinh, dù chết cũng không hối hận. Nhưng Dịch
tặc thế lực quá lớn, tặc tướng dưới tay hắn quá đông, lại thêm bọn tiểu tốt
Thạch Dung Hải, Lâm Trung Hưng giúp đỡ, tuy Chi Cẩm có lòng muốn tiêu diệt
Dịch tặc nhưng không đủ lực xoay chuyển đất trời, hổ thẹn bại trận. Nay mặc dù
bị buộc phải rời khỏi thành Đại Lương, nhưng trong lòng vẫn tha thiết với dân
chúng trong thành, không đành lòng ra đi chút nào, nên đặc biệt khẩn cầu Thiển
Tướng quân phát binh tương trợ. Hai quân chúng ta hợp lực, kéo tới thành Đại
Lương, nêu cao uy phong bất thế của Thiển Tướng quân, nêu cao uy phong của Đế
quốc Thiên Phong trên khắp thiên hạ. Chi Cẩm bất tài, nguyện làm hậu thuẫn cho
Thiển Tướng quân, làm khuyển mã cho Thiết Phong Kỳ kéo quân giết giặc...
Tái bút:
Hơn ba trăm dũng sĩ của Thiết Phong Kỳ và Đông Quang Chiếu hiện đang ở trong
quân ta, Chi Cẩm lấy lễ đãi anh hùng, ngày ngày dốc lòng chiếu cố, không dám
có phút giây nào lơ là chậm trễ. Hiện giờ thương thế của Đông Doanh Chủ đã
khôi phục rất tốt, ít ngày nữa có thể gặp mặt Thiển Tướng quân, xin Tướng quân
bớt buồn phiền, không cần thương nhớ..."
Ở cảng Vọng Thiên, Thiển Thủy Thanh cầm thư cầu viện của Chu Chi Cẩm mà cười
lạnh không thôi.
Hắn đọc thư của Chu Chi Cẩm cho mọi người nghe một lượt, Sở Hâm Lâm cười ha
hả:
Mộc Huyết cũng cười to:
Bích Không Tình thản nhiên nói:
Thác Bạt Khai Sơn lạnh lùng nói:
Sở Hâm Lâm cũng cười nói:
Lúc ấy, Thiển Thủy Thanh lạnh lùng nói:
Đối với những lời Chu Chi Cẩm viết trong thư cầu viện, gần như ai ai cũng tỏ
ra bất mãn, oán giận, khinh thường. Mặc dù Thiết Phong Kỳ khát khao kiến công
lập nghiệp, nhưng không ai ngu ngốc đến nỗi để cho người khác lợi dụng mình.
Dù Đông Quang Chiếu còn ở trong tay Chu Chi Cẩm, nếu hắn còn muốn đầu hàng Đế
quốc Thiên Phong, vậy sẽ tuyệt đối không dám làm gì bọn Đông Quang Chiếu. Nếu
Chu Chi Cẩm muốn dùng Đông Quang Chiếu để bức bách Thiết Phong Kỳ, vậy không
khỏi quá hoang đường.
Chỉ là chuyện một lần nữa chiếm lại thành Đại Lương có thể nói là khát vọng
trong lòng mỗi tướng sĩ Thiết Phong Kỳ từ thấp tới cao. Hiện giờ Chu Chi Cẩm
có trong tay hơn ba vạn đại quân, nếu có thể hợp binh lại với Thiển Thủy
Thanh, do Thiển Thủy Thanh chỉ huy, với năng lực chỉ huy của hắn, chưa chắc đã
không thể đánh hạ thành Đại Lương, bởi vậy trong lòng các tướng không khỏi có
chút suy nghĩ về chuyện ấy.
Sở Hâm Lâm trầm ngâm một chút, rốt cục không nhịn được cất tiếng nói:
Giọng Bích Không Tình vô cùng lạnh lẽo:
Lúc ấy, trong mắt mọi người đều lộ vẻ hung ác:
Duy chỉ có Mộc Huyết cất tiếng thở dài:
Bích Không Tình lập tức nói:
Vô Song lại nói:
Bích Không Tình cười lạnh:
Vô Song nổi giận, hai người này quả là trời sinh không hợp tính nhau, lập tức
hét lớn với Bích Không Tình:
Ít nhất lão tử không dùng máu tươi của binh sĩ của mình để thăng quan tiến
chức cho bản thân mình!
Đủ rồi!
Thiển Thủy Thanh quát to.
Sau trận chiến phá vây thành Đại Lương, lòng quân bất ổn, ngay cả mâu thuẫn
giữa các tướng cũng tăng lên. Trong đó rõ ràng nhất là các tướng Thiết Phong
Kỳ chia làm hai phe: Phe tướng cũ và phe hàng tướng.
Những người từng là hàng tướng có thể không sợ chết, luôn khao khát lập công,
giết địch gấp bội trước mặt chủ mới của mình để chứng tỏ lòng trung. Chính vì
vậy nên về mặt sách lược, bọn họ luôn luôn có xu hướng hung hăng, không sợ hy
sinh, không sợ tử trận sa trường, một lòng muốn lập công.
Còn phe tướng cũ của Thiết Phong Kỳ, chiến đấu cùng với binh sĩ dưới quyền
mình lâu ngày dài tháng nên đã sớm kết thành cảm tình sâu đậm, không muốn
khinh xuất làm cho binh sĩ mình tử trận. Phàm các tướng khi đối mặt với chiến
sự, cái mà bọn họ quan tâm lo lắng nhất, trừ thắng lợi ra, tổn thất binh sĩ
chính là yếu tố đầu tiên. Nếu như xuất hiện khả năng có đại chiến hay ác
chiến, nếu không nắm chắc phần thắng trong tay, họ không dễ gì xuất chiến.
Đây cũng là lẽ thường tình của con người, gần như bất cứ cánh quân nào cũng
xuất hiện tình cảnh như vậy. Cũng chính vì hoàn cảnh khác nhau làm cho quan
niệm khác nhau, từ đó sinh ra đối lập quan điểm với nhau, cuối cùng sẽ hình
thành phe phái.
Phe phái là một hiện tượng không thể tránh được, trong triều đình có phe phái,
trong quân đội cũng có. Có phe phái lớn, cũng có phe phái nhỏ.
Đương nhiên, đứng trên cương vị của một người lãnh đạo mà nói, sự tồn tại của
phe phái là tất yếu, nếu như sử dụng thích đáng, có thể làm cho mọi việc trở
nên thuận lợi, nhưng nếu xử lý không tốt, rất có thể dẫn đến chuyện chia rẽ
nội bộ.
Hiện giờ Thiển Thủy Thanh chẳng khác nào thuộc phái của Liệt Cuồng Diễm, phía
dưới hắn, Mộc Huyết và Bích Không Tình còn chia ra làm hai phái nhỏ.
Sau này, khi đã tiến vào triều đình, Thiển Thủy Thanh vẫn có thân phận của
riêng mình. Thậm chí hắn có thể nhìn thấy trước chính mình tranh cãi đến đỏ
mặt tía tai vì bất đồng chính kiến về một tình huống nào đó trong triều.
Thí dụ như là Nam Sơn Nhạc.
Sự tranh chấp lúc ấy càng khó chịu, càng làm cho người ta đau đầu nhức óc hơn
nhiều. Nếu so với sự tranh chấp lúc ấy, chuyện cãi vã nho nhỏ giữa Bích Không
Tình và Vô Song hôm nay thật sự không đáng kể gì.
Tranh chấp chỉ là tranh chấp, ít ra bên trong Thiết Phong Kỳ vẫn còn một điểm
tốt, tức là tối thiểu mọi người cũng có cùng chung một mục tiêu, nên dù không
cùng ý kiến, cũng không vì vậy mà sinh ra quyết liệt thái quá. Một phần vì
trước kia Vô Song nói ra những lời quá đáng làm tổn thương đến lòng tự trọng
của Bích Không Tình, cho nên mới biến họ trở thành như kẻ địch. Sở Hâm Lâm
giải thích chuyện này rất hay: Trong một đội ngũ kề vai sát cánh chiến đấu với
nhau trong một thời gian dài, giữa các chiến hữu sẽ này sinh ra cảm tình sống
chết có nhau. Cảm tình này sẽ không dễ dàng bị phá vỡ chỉ vì bất đồng ý kiến,
nhiều nhất chỉ là bị ảnh hưởng một chút mà thôi.
Trở lại hiện tại, rốt cục có đánh thành Đại Lương hay không, chuyện này đã trở
thành một sự lựa chọn làm cho Thiển Thủy Thanh đau đầu.
Trong hoàn cảnh hiện tại của Thiết Phong Kỳ, rốt cục nên tiếp tục mạo hiểm một
phen để lập công lao hay là yên tĩnh chờ thời cơ thì hơn?
Sau sự lựa chọn đi núi Ngưu Giác hay cảng Vọng Thiên, lại thêm một sự lựa chọn
khó khăn nữa đặt ra trước mặt Thiển Thủy Thanh.
Quét mắt nhìn một vòng, trước mặt là vô số ánh mắt chờ mong, chờ quyết định
cuối cùng của hắn, Thiển Thủy Thanh lại mỉm cười.
Nụ cười của hắn như ánh mặt trời xua tan mây mù tăm tối, đem đến hy vọng trong
lòng mọi người.
Bọn họ biết lúc Thiển Thủy Thanh nở nụ cười như vậy là lúc hắn đã hạ quyết
định, mà quyết định này thông thường là sẽ không để cho mọi người thất vọng.
Quả nhiên, Thiển Thủy Thanh đã nói:
-...Là quân nhân, tử trận sa trường là bổn phận của chúng ta, thân là tướng lĩnh phải biết thương sĩ tốt, nhưng trận nào đáng đánh là phải đánh, không thể dễ dàng thối lui. Hiện giờ bên trong thành Đại Lương tranh chấp phức tạp, cục diện hỗn loạn, quân ta đã nghỉ ngơi và hồi phục xong, đúng là thời điểm lấy khỏe đánh mệt vô cùng thích hợp. Lúc này là lúc nên đánh, nên không thể thối lui!
Không ngờ ý của Thiển Thủy Thanh là lần này sẽ đi đánh chiếm thành Đại Lương.
Mộc Huyết vội kêu lên:
Thiển Thủy Thanh lạnh lùng đáp:
Câu nói này của Thiển Thủy Thanh làm cho mọi người phải trợn mắt há mồm, không
biết vì sao Thiển Thủy Thanh lại có hùng tâm quyết đoán như vậy. Chỉ có bản
thân Thiển Thủy Thanh, ánh mắt của hắn như tóe lửa.
Từ lúc hắn rời khỏi thành Đại Lương, hắn đã biết rằng, tất cả những gì đã mất
đi, rốt cục cũng sẽ có ngày trở lại trong tay mình!
Những lời nói hào hùng của Thiển Thủy Thanh vừa dứt, một tên binh sĩ từ ngoài
tiến vào vội vàng bẩm báo:
O0o
Trên mặt biển của cảng Vọng Thiên, ánh mặt trời rọi xuống làm cả một mảng sóng
nhuộm màu vàng chói.
Có một ráng mây đỏ cuối chân trời, trời nước pha trộn màu sắc lẫn lộn sặc sỡ,
theo tiếng sóng biển xướng lên khúc nhạc nhẹ nhàng chậm rãi.
Hai người Thiển Thủy Thanh và Phương Hổ đứng trên bờ biển, cùng nhìn ra phía
chân trời xa xa.
Ánh mắt xuyên thấu trời không, có chút mơ màng, giọng Thiển Thủy Thanh lạnh
nhạt như vọng về từ chốn xa xôi:
Phương Hổ bất đắc dĩ cười khổ:
Nói tới đây, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh sợ:
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
Xem ra ngươi đi biển một chuyến về, có rất nhiều cảm xúc.
Lần này ra khơi, vì muốn tìm một nơi không có dấu chân người, cho nên chúng
ta gần như chạy quanh tất cả vùng đảo xung quanh. Thời điểm chạy xa nhất thậm
chí đã ra gần tới ngoài biển lớn, ở đó chúng ta đã trải qua vài lần sóng to
gió cả. Lúc đó tên thủy thủ trưởng nói cho chúng ta biết, sóng gió lớn như
vậy, trên biển chỉ là chuyện bình thường, nếu chúng ta thường xuyên rời bến,
còn có thể nhìn thấy sóng to gió lớn hơn nữa. Trước sức mạnh của thiên nhiên,
con người ta vô cùng nhỏ bé! Đừng tưởng Đế quốc Thiên Phong chúng ta lấy võ
dương oai, trước mặt Hải Thần, trăm vạn đại quân cũng không đủ làm mồi cho
binh tôm tướng cá!
Xem ra lần này Phương Hổ ra biển đã trải qua nhiều lần nhìn thấy Hải Thần gào
thét oai phong, quả thật đã nếm mùi đau khổ không ít, ngay cả giọng điệu của
hắn giờ đây cũng đã giảm đi vài phần ngạo khí.
Phương Hổ lại say sưa nói tiếp:
Thiển Thủy Thanh thản nhiên nói:
Phương Hổ đột nhiên trừng mắt ra vẻ thần bí:
Đây chính là chuyện mà ta muốn nói với ngươi!
Chuyện gì?
Lần ra biển này, chúng ta gặp được một thi thể của người bị nạn trôi trên
biển, trên thi thể ấy, chúng ta phát hiện ra thứ này!
Cái gì vậy?
Ngươi xem sẽ biết!
Phương Hổ lấy từ trong ngực áo ra một tấm da dê mỏng đưa cho Thiển Thủy Thanh.
Vừa mở tấm da dê ra xem, Thiển Thủy Thanh suýt nữa nhảy dựng lên:
Đây là hải đồ!
Đúng vậy, thủy thủ trên thuyền cũng nói với chúng ta như vậy!
Thiển Thủy Thanh kinh ngạc nhìn tấm hải đồ trong tay, tấm hải đồ này hoàn toàn
khác với những tấm hải đồ của thế giới này mà hắn đã từng thấy qua. Nếu so
sánh với nhau, phạm vi thể hiện của hải đồ mà hắn đã từng thấy trên đại lục
Quan Lan ít ỏi đến mức đáng thương, giống như hạt cát so với biẻn rộng.
Từ tấm hải đồ này có thể suy ra được, kỹ thuật hàng hải của người vẽ ra tấm
hải đồ này đã vượt xa khỏi đại lục Quan Lan.
Chuyện này nếu dưới cách nhìn của người khác chỉ là bình thường, dù sao tranh
đoạt trên đất liền vẫn còn chưa chấm dứt. Nhưng Thiển Thủy Thanh tự biết rằng
theo sự phát triển của thời đại, nếu thời kỳ của hàng hải đã tới, ai có được
Thủy quân hùng mạnh, người đó sẽ có được thiên hạ.
Hôm nay, tất cả những chuyện mình đang làm, gần như chỉ là mới bắt đầu mà
thôi.
Trên hải đồ này có những dấu hiệu đặc thù định vị một ít đảo nhỏ, trong đó có
một đảo nhỏ ở một vùng biển trung tâm bị người ta khoanh một vòng tròn đỏ.
Phương Hổ chỉ vào vòng tròn đỏ nói:
Chúng ta phát hiện ra cỗ thi thể kia ở trên này, của cải cũng được chôn
giấu trên đó. Đó là một hoang đảo vô danh, trên đảo có một mảnh rừng, đi xuyên
qua rừng sẽ thấy một cái hồ nhỏ, của cải được giấu ở ven hồ. Đảo này không
người lui tới, trên đảo có nhiểu dã thú hung dữ, tài nguyên cũng rất ít, cũng
không nằm trên tuyến đường an toàn bắt buộc phải đi qua trên biển, ở gần bờ
Mâu Hải. Chính là một chỗ vô cùng hẻo lánh, giấu của cải ở nơi đó có thể nói
là an toàn nhất.
Như vậy vòng tròn đỏ này là do ngươi vẽ hay sao?
Đúng vậy!
Phương Hổ gật đầu:
Đột nhiên Phương Hổ hơi cao giọng mắng:
Nói tới đây, giọng Phương Hổ trở nên hưng phấn hẳn lên:
Đương nhiên Thiển Thủy Thanh thấy được chuyện này.
Ở hai mép của tấm hải đồ này vẽ hai lục địa, một là đại lục Quan Lan, còn lại
là một lục địa mà từ trước tới này chưa ai phát hiện. Xem hình dáng mà nó được
vẽ, đại lục ấy rộng lớn không kém gì đại lục Quan Lan. Giữa hai đại lục này là
biển rộng mênh mông, kéo dài về hai phía Nam Bắc, cuối cùng nó phát triển tới
đâu, cũng không có ai biết được.
Rất lâu sau, Thiển Thủy Thanh mới thở dài nói:
Dứt lời, hắn nhét tấm hải đồ vào trong ngực áo, để cùng một chỗ với quyển Tứ
Cực du ký.
Chuyện làm hắn thật sự thấy hứng thú chính là, rốt cục ai đã vẽ ra tấm hải đồ
này?
Không nghi ngờ gì, người Chỉ Thủy tuyệt đối không có thực lực như vậy...
Nói đến hiện tại, Phương Hổ hơi trầm ngâm một chút.
Hắn ặc một tiếng rồi nói:
Thiển Thủy Thanh mỉm cười:
Cho nên mới nói ngươi trở về vô cùng đúng lúc, Hồng Doanh Chủ đã ra đi,
Đông Doanh Chủ không có ở đây. Trước mắt số lão tướng của Thiết Phong Kỳ gần
như không còn ai, chỉ còn lại những người mới. Mộc thiếu và Không Tình chia
làm hai phe đối lập, ai cũng có quan điểm của riêng mình, không ai phục ai.
Nếu ta muốn cưỡng ép bọn họ cũng không phải là không được, nhưng cứ tiếp tục
như vậy, rất dễ dàng làm cho tướng sĩ chán nản. Lúc này ngươi trở về, đúng lúc
có thể giúp ta nhiều việc!
Vì sao lại là ta? Ta có thể giúp ngươi được gì?
Thiển Thủy Thanh cười mà không đáp.
Bọn Mộc Huyết, Lôi Hoả đều là quân nhân chân chính của Đế quốc, tuy rằng chịu
trung thành với mình nhưng cũng trung thành với Đế quốc.
Bọn Sở Hâm Lâm, Bích Không Tình đi theo mình đương nhiên mỗi người có một lý
do riêng, tuy rằng dốc lòng trung thành với mình, nhưng e rằng càng trung
thành hơn với bản thân bọn chúng.
Trong toàn Thiết Phong Kỳ, e rằng chỉ có hai người là toàn tâm toàn ý mặc kệ
đúng sai, bất kể hậu quả bằng lòng đi theo Thiển Thủy Thanh, một người là
Phương Hổ, một người là Thác Bạt Khai Sơn.
Nếu nói trong quân chia phe chia phái là một chuyện tất nhiên, như vậy muốn
làm cho những phe phái này kinh sợ, trong tay người lãnh đạo phải có một lực
lượng mà mình có thể tin tưởng tuyệt đối, chỉ nghe theo mệnh lệnh của mình mà
thôi.
Phương Hổ và Thác Bạt Khai Sơn chính là người như vậy.
Đồng thời, bởi vì bọn họ xuất thân khác nhau, đại biểu cho những lực lượng
khác nhau, cho nên khi trong quân xuất hiện ý kiến bất đồng, lúc ấy ý kiến của
Phương Hổ và Thác Bạt Khai Sơn sẽ trở thành ý kiến dung hòa cho tất cả mọi
người.
Hôm nay Thiển Thủy Thanh vẫn còn ở Thiết Phong Kỳ, mỗi câu mà hắn nói ra đều
đầy quyền uy, bởi vì Thiết Phong Kỳ chưa từng chia ra làm việc. Nhưng trong
tương lai, có lẽ có một ngày Thiết Phong Kỳ phát triển đến mức bắt buộc bọn họ
phải chia ra làm việc, đến lúc đó, Thiển Thủy Thanh cần một người có thể hiểu
được mục đích của mình, phục tùng mệnh lệnh của mình một cách tuyệt đối, đồng
thời bản thân người ấy còn phải có năng lực phán đoán trên chiến trường và
năng lực chỉ huy chiến thuật đủ để làm thủ lĩnh.
Người như vậy nhìn trước mắt, thích hợp nhất cũng chỉ có Phương Hổ mà thôi.
Chỉ là hiện tại hắn không thể nói ra những lời này, có một số việc rốt cục chỉ
có thể làm mà không thể nói.
Phương Hổ thấy hắn không trả lời, cũng không truy vấn, chỉ hỏi:
Thiển Thủy Thanh gật đầu khẳng định với vẻ nghiêm túc.
Phương Hổ khẽ cau mày:
Thiển Thủy Thanh cười khẽ:
Phương Hổ đấm cho Thiển Thủy Thanh một quyền:
Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả:
Nhìn vẻ ngoài vô cùng tự tin của Thiển Thủy Thanh, Phương Hổ cũng không khỏi
cảm thấy hơi nghi ngờ:
Lúc ấy, ánh mắt Thiển Thủy Thanh lộ vẻ mơ màng, xuyên thấu trời cao, rơi xuống
đường chân trời tiếp giáp với mặt biển xa xôi, giọng hắn như từ nơi xa vọng
tới: