Cay Đắng 10 Năm Ai Hiểu Được


Người đăng: khuynhtanthienha10@

Ngày Hai Mươi tháng Bảy lịch Đế quốc Thiên Phong, Thiết Phong Kỳ thua chạy tới
cảng Vọng Thiên.

Cùng lúc đó bên trong thành Đại Lương, mâu thuẫn giữa Hộ dân quân và quân trấn
thủ thành Đại Lương vì chuyện quân Đế quốc Thiên Phong rời đi mà bắt đầu trở
nên gay gắt, cũng dần dần tăng lên tới mức khó mà khống chế.

Ngày Hai Mươi Ba tháng Bảy lịch Đế quốc Thiên Phong, giữa Hộ dân quân và quân
trấn thủ thành Đại Lương xuất hiện va chạm với nhau với quy mô lớn, hai bên
đều xuất động mấy ngàn người dùng binh khí đánh nhau bên trong thành Đại
Lương, chết hàng trăm người. Trong hoàng cung thành Đại Lương, Quốc chủ bù
nhìn Vũ Hi run rẩy, ngày nào cũng phải chứng kiến Chu Chi Cẩm và Dịch Tinh Hàn
cãi nhau.

Ngày Hai Mươi Bốn tháng Bảy lịch Đế quốc Thiên Phong, Chu Chi Cẩm làm một
chuyện lớn khiến cho thiên hạ phải xôn xao: Hắn ngang nhiên thu nạp Trân Phi
của chủ cũ mình làm ái thiếp, tối đến ngủ ở cung Thiên Tú, cùng các tướng dưới
quyền hoan lạc một đêm.

Sáng hôm sau, Dịch Tinh Hàn chạy vào cung Chỉ Lan, quát tháo rằng Chu Chi Cẩm
đại nghịch bất đạo, dám lấy thân phận một kẻ bề tôi mà chiếm đoạt ái phi của
Quốc chủ. Chu Chi Cẩm giận tím mặt, không ngờ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với
Dịch Tinh Hàn ngay trong cung Chỉ Lan.

Bộ hạ thân tín của hai người đều tham dự vào trận chiến này, biến đại điện
nghị sự nghiêm trang thành đầu đường xó chợ, đánh nhau túi bụi. Đến nước này
rồi, quan hệ giữa hai bên hoàn toàn tan vỡ, chiếc khăn che mặt mỏng manh có
tên gọi là 'phe ta' coi như đã xé rách hoàn toàn.

Sáng ngày Hai Mươi Sáu tháng Bảy lịch Đế quốc Thiên Phong, Dịch Tinh Hàn dựng
cờ hiệu 'Quân Xanh, dẹp quốc tặc' kéo quân xông vào cung Chỉ Lan, Chu Chi Cẩm
đã chuẩn bị từ trước nên trốn mất. Sau đó, Chu Chi Cẩm vừa tuyên bố công khai
đầu hàng Đế quốc Thiên Phong, xin quân Đế quốc Thiên Phong cử binh cứu viện,
mặt khác dẫn dắt binh sĩ dưới tay chống lại Dịch Tinh Hàn.

Hộ dân quân chiếm ưu thế nhờ quân số quá đông, quân trấn thủ thành Đại Lương
chiếm ưu thế ở tổ chức chỉnh tề, huấn luyện nghiêm khắc. Hai bên giằng co với
nhau làm cho bên trong thành Đại Lương sóng gió nổi lên, tình hình nội chiến
vô cùng căng thẳng.

Quân Đế quốc Thiên Phong bằng lòng giơ tay cứu viện cho Chu Chi Cẩm, nhưng bởi
vì tin tức bất tiện, đợi đến khi tin tức này truyền đến tai quân Đế quốc Thiên
Phong đã là nhiều ngày sau đó, lúc ấy cuộc tranh chấp của hai phe bên trong
thành Đại Lương cũng đã phân thắng bại từ lâu.

Nhưng khi Quân đoàn Trung Ương nhận được thư xin hàng của Chu Chi Cẩm, Thiển
Thủy Thanh ở cảng Vọng Thiên chỉ cách thành Đại Lương có một ngày đường đã
nhận được tin này từ trước. Thiển Thủy Thanh nhìn phong thư báo tin đã chờ
mong nhiều ngày qua, rất lâu sau không nói gì, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng.

Quả thật Cơ Nhược Tử nói không sai, nam nhân trời sinh chính là động vật tranh
quyền đoạt lợi.

Thành Đại Lương có rất nhiều lợi ích trong thiên hạ, dù cho mọi người liều
mạng cũng sẽ phải cố gắng tranh đoạt nó.

Thì ra phải chờ đến ngày này, thời gian chờ đợi cũng không dài lắm...

O0o

Làn gió sớm mai mang theo chút lạnh của trời Đông, Cơ Nhược Tử mở bừng hai mắt
trong giá lạnh, toàn thân mỏi mệt. Sương khói mịt mờ lãng đãng xa xa, dưới ánh
nắng ban mai chiếu rọi tỏa ra những tia sáng rực rỡ làm cho mặt đất sáng ngời.

Trong cánh rừng bên ngoài cảng Vọng Thiên, vô số chim chóc có màu sắc sặc sỡ
đang bay lượn đầy trời, không nói được chúng tên gì, cũng không tả hết được vẻ
rực rỡ đáng yêu của chúng. Khi thì chúng bay lên cao theo hình xoắn ốc, khi
thì khép cánh lại để mặc cho thân mình rơi xuống tự do, dùng các tư thế vô
cùng đẹp mắt bay múa giữa không trung, toát ra sức sống tràn trề. Chúng cỡi
gió đạp mây, vẽ ra những đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, dưới ánh mặt
trời chiếu rọi vẽ ra từng đường bay sáng ngời đẹp mắt.

Cơ Nhược Tử vui sướng ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt, chậm rãi dang hai tay
ra, bày ra tư thế tuyệt đẹp như dải lụa sặc sỡ nhiều màu dưới tàng cây.

Nàng đang tận tình hưởng thụ những điều tốt đẹp trong thế giới này dưới ánh
dương quang.

Tất cả sự vật trước mắt nàng đều trở nên vô cùng xinh đẹp, làm cho người ta
phải ngắm nó mê mẩn không thôi.

Khi Thiển Thủy Thanh đi tới, hắn thấy nàng đang múa một mình dưới tàng cây,
bèn nhìn nàng với ánh mắt tò mò, không hiểu vì sao nàng lại kích động đến mức
như vậy. Tuy rằng cảnh tượng trước mắt có hơi đẹp đẽ, nhưng vẫn không che giấu
được vẻ điêu tàn của ngày Đông, không có sắc hương rực rỡ của mùa Xuân, cũng
không có ngọn lửa nóng bừng bừng của mùa Hạ, vì sao nữ nhân này lại tỏ ra vui
sướng vô cùng?

Thấy Thiển Thủy Thanh đang đi về phía mình, mặt Cơ Nhược Tử hơi đỏ lên, giống
như ráng chiều vừa nở, tỏa ra ánh hồng rực rỡ.


  • Chàng tìm ta có chuyện gì?


  • Dịch Tinh Hàn và Chu Chi Cẩm đã trở mặt với nhau, hai người bọn chúng đã
    tranh đấu công khai quyết liệt, hiện giờ quân của hai bên đang giằng co, cơ
    hội của chúng ta đã tới!


Cơ Nhược Tử chu cao đôi môi nhỏ nhắn:


  • Biết ngay mà, nếu như không có chuyện gì chàng sẽ không đến tìm ta...Chàng
    muốn hỏi thì ta cũng nói, ta cũng không biết ai sẽ thắng, nữ nhân chúng ta
    không hiểu biết về chiến trận!

Thiển Thủy Thanh mỉm cười:


  • Ta chỉ đến thăm nàng mà thôi, không có ý gì khác. Trong mấy ngày nay, được
    nàng giúp đỡ rất nhiều, chỉ dẫn rất nhiều, làm cho ta hiểu ra được nhiều đạo
    lý. Vốn mấy hôm nay ta bận rộn việc quân, không có thời gian tới thăm nàng,
    vừa lúc hôm nay nhận được tin báo, ta cảm thấy nên tới cảm tạ nàng một lần,
    cho nên mới tới đây...Không phải là có chuyện gì mới tới...

Lúc này Cơ Nhược Tử mới nhoẻn cười:


  • Vậy chàng nói thử xem, chàng hiểu ra được đạo lý gì?

Thiển Thủy Thanh chắp tay sau lưng, thong thả tản bộ:


  • Rất nhiều, nói một cách đơn giản, trận chiến thành Đại Lương làm cho ta
    hiểu được điều đầu tiên là con người ta không thể quá tham lam. Ta cầu quá
    nhiều, theo đuổi quá nhanh, vì vậy mới tạo nên hiểm cảnh ngày trước. Nếu như
    người ta muốn lấy rắn nuốt voi, có lẽ có thể thành công được một hai lần,
    nhưng nhiều lần như thế, chắc chắn sẽ có lúc không thể chịu đựng được. Bất kể
    trong lòng nàng khẩn trương đến mức nào, cũng phải nhớ kỹ câu dục tốc bất đạt.
    Nếu mạo hiểm nhiều lần, vậy phải nhớ câu đi đêm có ngày gặp ma, ta có thể sống
    được tới bây giờ, đúng ra phải tạ ơn trời đất!

Cơ Nhược Tử trừng mắt nhìn hắn:


  • Chỉ vậy thôi sao?

Thiển Thủy Thanh cười khổ:


  • Còn rất nhiều, chỉ là ta không muốn nói ra. Chuyện gì cũng có hai mặt trái
    phải, bài học thành Đại Lương đã dạy cho ta rằng, sau mỗi màn kịch đều có khả
    năng xuất hiện biến cố. Dù ta có tuyệt chiêu kỳ diệu đến mức nào cũng có thể
    sẽ xuất hiện cục diện bất lợi đối với mình. Dưới tình hình như vậy, nếu như
    cục diện bất lợi ấy bị phóng đại lên, ắt có thể tạo ra hậu quả nặng nề khó mà
    tưởng tượng. Đương nhiên, nếu như ta không quá quan tâm tới nó, lại có thể
    quan sát tất cả một cách rõ ràng hơn. Cho nên mới nói, trận chiến thành Đại
    Lương tuy thất bại, nhưng vẫn mang đến cho ta rất nhiều cái lợi!

Có những lời hắn không nói, chỉ là vì không muốn phân tích quá sâu.

Trong thiên hạ chưa từng có một kế sách nào có trăm mối lợi mà không có một
cái hại nào, khi sự tình đã trở nên tồi tệ đến mức không còn cách nào khác,
vậy hãy thử nhìn nó dưới một góc độ có lợi cho mình.

Chuyện đánh mất thành Đại Lương đương nhiên đã làm cho tất cả những cố gắng
trước kia của Thiển Thủy Thanh tiêu tan thành mây khói, nhưng nếu nhìn nó từ
một hướng khác, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Trước hết, hành động
của Dịch Tinh Hàn đối với Đế quốc mà nói thật ra là một chuyện tốt. Thống trị
một lãnh thổ mới rộng lớn là một chuyện không dễ chút nào, lại thêm trong đó
có rất nhiều dân chúng trong lòng vẫn nhớ về cố quốc mà không muốn phục tùng.
Dịch Tinh Hàn giơ cao ngọn cờ phản kháng cũng chính là trợ giúp Đế quốc Thiên
Phong tập trung tất cả nghĩa sĩ có bầu nhiệt huyết trong lãnh thổ Chỉ Thủy
lại, nếu như Đế quốc Thiên Phong hành xử đúng cách, vậy có thể quăng một mẻ
lưới bắt hết tất cả, sau này thống trị sẽ giảm bớt được rất nhiều trở ngại
phiền phức không cần thiết.

Đối với Thiển Thủy Thanh mà nói, trận chiến thành Đại Lương đã khiến cho hắn
trở nên thành thục lão luyện hơn rất nhiều. Khi hắn trút được gánh nặng trong
lòng rồi, hắn mới biết rằng thật ra trong quãng thời gian này hắn đã đi quá
nhanh, cho nên gặp thời cơ thích hợp phải đi chậm lại một chút. Trong quan
trường, leo lên càng nhanh thì rơi xuống càng nặng, công lao lập được càng
lớn, ắt người đố kỵ càng nhiều, Hoàng đế cũng sẽ có lòng e ngại, các quan lại
sẽ xem mình như cái gai trong mắt. Danh tướng trên thế gian có rất nhiều người
không được chết một cách tử tế yên lành, phần nhiều không phải là vì họ không
biết đối nhân xử thế, chỉ vì công lao của bọn họ quá hiển hách mà thôi.

Tuy trận này Thiển Thủy Thanh thất bại, ngược lại được nhiều ích lợi, đối với
kiếp sống quan trường sau này có thể giảm bớt được nhiều địch nhân không cần
thiết.

Thiển Thủy Thanh suy nghĩ cẩn thận điểm này, liền giải tỏa được gút mắc trong
lòng, cho nên mới tới đây tìm Cơ Nhược Tử, thật ra chính là muốn cảm tạ lúc
trước nàng đã nhắc nhở cho mình. Thế nhưng đối mặt với nữ nhân này, lời cảm tạ
mà hắn đã chuẩn bị từ trước, hắn lại không thể nói nên lời.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn chuyển hướng câu chuyện, nhẹ giọng hỏi:


  • Lúc ta tới đây, thấy nàng rất là vui vẻ, có chuyện gì vậy?

Cơ Nhược Tử đỏ hồng đôi má cúi thấp đầu, nàng nói với giọng lí nhí như tiếng
muỗi kêu:


  • Mười năm, đây là lần đầu tiên ta xuất cung...

Thân hình Thiển Thủy Thanh hơi chấn động, khẽ run lên.

Mười năm..., bị nhốt trong thâm cung mười năm dài đăng đẵng, cho dù phong cảnh
trong đó có đẹp tới mức nào cũng cảm thấy mệt mỏi.

Trên đời nếu còn một cảm giác làm cho người ta không thể khống chế, không thể
quên được, đó chính là tự do.

Đột nhiên Thiển Thủy Thanh hiểu ra tuy rằng nữ nhân trước mặt hắn tâm cơ đầy
bụng, lòng dạ tàn nhẫn, nhưng nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một nữ nhân đáng
thương mà thôi...

Duyên phận từ trong cõi u minh lạc xuống thế gian này, đẩy đưa con người vào
kiếp sống vô hồn...Cơ Nhược Tử né tránh ánh mắt sắc bén gần như có thể đả
thương người của Thiển Thủy Thanh, mặc cho những giọt sương buổi sớm ngày Đông
rơi trên mi mắt, giọng nàng dường như vọng lại từ chín tầng trời mây khói mịt
mờ:


  • Ta đã rời bỏ Chỉ Thủy, không còn là vị Văn Phi nương nương quen ở trên cao
    kia nữa, ta bỏ đi tất cả, chỉ vì muốn được sống một cuộc đời hoàn toàn
    mới...Đối với ta mà nói, mặc dù mảnh đất trước mặt ta hôm nay cảnh sắc héo
    tàn, nhưng dưới mắt ta nó vẫn là mới mẻ. Cả đời ta sống trong cung chỉ chuyên
    đấu đá lẫn nhau, hãm hại lẫn nhau, rốt cục cũng có cảm giác mệt mỏi chán ghét.
    Nếu như có thể, ta muốn bắt chước Tần Nghi của Đế quốc Thiên Phong ngày trước,
    dùng hai chân đi khắp thiên hạ, du ngoạn khắp non sông, như vậy mới không uổng
    sống đời này!

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh dần dần tràn ngập vẻ cảm thông và thương hại, hắn
biết rằng giấc mộng của nàng quá hão huyền, khó có thể trở thành sự thật.

Cơ Nhược Tử cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười, giống như làn gió thoảng qua:


  • Ta biết đây chỉ là giấc mộng, nữ nhân không thể so với nam nhân, không thể
    tùy tiện đi khắp thiên hạ như vậy được. Cho nên ta muốn đi theo chàng, đi bất
    cứ nơi đâu mà gót sắt của quân Đế quốc Thiên Phong dẫm qua, tự do rong ruổi
    trên các chiến trường. Nếu như có thể, ta không cần danh phận, cũng không cần
    hứa hẹn, chỉ cần có một vị trí cho ta đủ ăn đủ mặc là được, ta cũng đã thỏa
    mãn rồi...Yêu cầu như vậy, hẳn không đến nỗi là quá đáng phải không?

Thiển Thủy Thanh lặng lẽ nhìn nàng không nói lời nào, vẻ thất vọng trên mặt Cơ
Nhược Tử càng ngày càng nhiều hơn.

Vẻ mặt nàng lúc này trở nên vô cùng ai oán, đột nhiên đưa hai tay lên ôm lấy
mặt bật khóc nức nở:


  • Cả đời này ta không thể kết hôn, nếu chàng không cần ta, cũng không ai khác
    cần ta nữa, bởi vì...ta không còn khả năng sinh sản!

Ánh mắt Thiển Thủy Thanh thoáng chốc co rút lại:


  • Nàng nói cái gì?

Cơ Nhược Tử quay lưng lại, nước mắt đã ướt đẫm trên mặt của nàng, phản chiếu
ánh mặt trời trông vô cùng rực rỡ:


  • Ba năm trước, lúc ta vừa trở thành Văn Phi, lúc ấy người mà bệ hạ yêu
    thương nhất chính là ta. Ta chịu khổ bảy năm, rốt cục cũng có ngày được nở mày
    nở mặt, cho nên hành sự không khỏi có chút ngang ngược. Vương hậu thấy ta
    chướng tai gai mắt, một lòng muốn đẩy ta vào chỗ chết. Lúc ấy ta đã mang thai,
    vốn nghĩ rằng có thể được mẹ tròn con vuông, không ngờ Vương hậu chỉ dùng một
    chén ngự tửu đã kết thúc hy vọng của ta. Sau khi mất đi đứa nhỏ không lâu ta
    mới phát hiện, thì ra chén ngự tửu kia không chỉ giết chết con ta từ trong
    bụng mẹ, đồng thời cũng làm cho thân thể ta bị thương vĩnh viễn, từ đó về sau
    ta hoàn toàn không thể nào có con được nữa!

Thiển Thủy Thanh chỉ cảm thấy dường như mình vừa lọt vào trong một hố băng
lạnh toát. Lúc ở cung Vinh Huyên, hắn nghe Cơ Nhược Tử kể lại những chuyện
nàng đã làm, chỉ cảm thấy rằng nữ nhân này vô cùng độc ác. Nhưng đến giờ phút
này, sau khi nghe được nỗi khổ trong lòng Cơ Nhược Tử, hắn mới chợt hiểu ra
một chuyện: Nữ nhân độc ác nhất trong cung, không phải Cơ Nhược Tử thì còn ai
nữa! Chuyện nàng làm với người khác, có thể chính là vì nỗi khổ mà Vương hậu
đã gây ra cho nàng. Nàng chịu đựng đau khổ trong lòng, chịu đựng bị hại nặng
nề như vậy, một khi ra tay trả thù cũng tàn nhẫn độc ác hơn!

Quả nhiên, sau khi nói xong những lời này, Cơ Nhược Tử lại cúi đầu nở một nụ
cười lạnh lẽo:


  • Sau lúc đó, ta biết rằng căn bản mình không còn lực để chống lại Vương hậu.
    Phàm những nữ nhân được sủng ái trong cung, đại đa số đều có thế lực nương nhờ
    bên ngoài, ngày thường lại có người quan tâm chiếu cố, nếu ngẫu nhiên phạm sai
    lầm, bệ hạ chỉ liếc sơ một chút rồi cũng cho qua một bên. Thế nhưng ta lại
    khác, một khi phạm phải sai lầm, ắt người khác sẽ tìm mọi cách để đưa ta vào
    chỗ chết, khiến cho ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên. Ta cố ý làm ra vẻ vô
    dụng, sau đó châm ngòi mâu thuẫn giữa Vương hậu và Trân Phi. Trân Phi và Chu
    Chi Cẩm lén tư tình với nhau, chỗ dựa của chúng cũng coi như vững chắc, tâm kế
    cũng khá cao cường, rốt cục đã bức Vương hậu phải lui vào thâm cung, cuối cùng
    chết trong thâm cung vì phiền muộn, coi như là báo thù cho ta. Thân ta không
    có chỗ dựa, phải cẩn thận hơn gấp bội khi mượn nhờ thế lực bên ngoài, đồng
    thời ám chỉ cho mọi người biết rằng, người như ta sẽ không trở thành mối uy
    hiếp cho các nàng, mặc cho nơi nơi nổi lên tranh đấu, bản thân ta đặt ngoài
    vòng thị phi. Cuộc sống dài đăng đẵng, trong hậu cung kẻ lên người xuống hàng
    ngày, ta vẫn bình yên ngồi trên địa vị Văn Phi vô cùng vững chắc. Từ lúc đó
    trở đi, ta hiểu rằng nếu người ta muốn bảo vệ bản thân mình, vậy phải tìm một
    gốc đại thụ vững chắc mà dựa dẫm, đồng thời còn không được trở thành mục tiêu
    công kích của mọi người. Mấy ngày trước, lúc phá vây, ta nói với chàng rằng
    thân chàng đang trong cuộc, cũng chính là muốn nói bản thân chàng lúc đó giống
    như ta lúc trước. Ta học được bài học đắt giá như vậy, cho nên mới hiểu được
    rằng ẩn thân sau màn mới là tốt nhất, cho nên mới có thể nói những lời như vậy
    với chàng!

Khẽ thở ra một hơi thật dài, giống như một cánh hoa rơi xuống mặt hồ yên tĩnh,
Thiển Thủy Thanh chỉ lắc đầu không nói, rốt cục cất tiếng hỏi:


  • Bây giờ nàng đã xuất cung, coi như tự do rồi còn gì?

Cơ Nhược Tử cười quyến rũ:


  • Đúng vậy, cuối cùng ta cũng được tự do, đáng tiếc ta đã quen với cuộc sống
    được ăn ngon mặc đẹp, được người khác hầu hạ, nếu bắt ta sống cuộc sống kham
    khổ, e rằng không quen được. Nếu Thiển Tướng quân không muốn thu nhận ta, chi
    bằng...tìm giúp ta một nam nhân khác vậy! Nữ nhân như ta, hiện giờ không còn
    xinh đẹp như ngày trước, lại không thể có con, làm chính thê thì không dám mơ
    tưởng, làm thiếp chắc cũng có thể được. Chỉ là trong thiên hạ có không ít
    người vợ cả tính tình hung ác, nghe nói Vân tiểu thư dịu dàng hiền thục, có lẽ
    sẽ không phải là một người vợ cả hay đố kỵ, đáng tiếc là trong lòng Thiển
    Tướng quân lại không có ta. Hay là Thiển Tướng quân tìm nam nhân khác gấp cho
    ta, nhưng ngàn vạn lần phải tìm một người không có vợ cả hung ác mới được. Nếu
    không ta phải chịu khổ ngày ngày, chỉ sợ bị người ta tra tấn hành hạ mà chết
    mất!


  • Người như nàng vậy, không hành hạ người khác đã là may mắn lắm rồi, có
    người nào dám đến quấy rầy nàng chứ!


Cơ Nhược Tử sa sầm nét mặt:


  • Một nữ nhân không thể sinh sản được, chỉ sợ không thể có con để làm vui
    lòng Quốc chủ mà thôi, rời khỏi hậu cung rồi, có nam nhân nào lại muốn lấy một
    người vợ không thể sinh sản chứ?

Giọng nàng lúc nói những lời này vô cùng ai oán, thảm thiết đau buồn, gương
mặt lộ vẻ đau khổ bất lực, càng thêm nổi bật dưới trời Đông giá rét, xơ xác
tiêu điều, làm dậy lên biết bao cảm giác thương hại đồng tình trong lòng Thiển
Thủy Thanh.

Vẻ bình tĩnh kiên cường trong mắt Thiển Thủy Thanh rốt cục bị thái độ ai oán
thảm thương của Cơ Nhược Tử làm cho dần dần mềm lại, Thiển Thủy Thanh cười khổ
nói:


  • Nàng không cần phải làm ra bộ dạng như vậy, ta biết là nàng cố ý ra vẻ yếu
    ớt với ta, vốn nữ nhân mạnh mẽ thông minh, nam nhân không thích lắm. Lúc nàng
    còn ở trong cung, mặc dù tranh chấp cùng người khác, nhưng đều là nấp sau màn
    bí mật ra tay, không hề ra mặt, cho nên dù địa vị của nàng hiển hách, nhưng
    người thật sự biết được năng lực của nàng lại vô cùng ít ỏi. Sau khi ta đánh
    chiếm thành Đại Lương, nàng không chịu cô đơn, lại thấy bên cạnh ta có nữ cận
    vệ, cho nên cố gắng hiển lộ tài năng cho ta thấy. Ta có thể dùng Dạ Oanh, dùng
    Bích Không Tình, như vậy dùng nàng cũng không có gì là kỳ lạ! Nàng tự cho rằng
    mình có sức hấp dẫn vô song, đẹp nhất hậu cung, lại có năng lực bày mưu tính
    kế giúp ta, tự nhiên ta sẽ kính trọng nàng vài phần. Không ngờ ta lại không
    chịu đồng ý cưới nàng, nàng lại dùng hết mọi thủ đoạn, mắt thấy điều kiện đưa
    ra không thành, liền đổi lại sử dụng sở trường của nàng là lời ngon tiếng ngọt
    với ta, kể ra tất cả nỗi khổ trong đời, muốn gợi lên lòng thương xót của ta.
    Thật ra trong lòng nàng lúc này có lẽ đang nhớ tới thời gian vô cùng vui vẻ
    lúc vừa được Quốc chủ của nàng sủng ái trong hậu cung, ta nói có đúng không?

Cơ Nhược Tử nhất thời kinh ngạc, lệ trong mắt nàng vẫn còn chưa ráo hẳn, nét
hoảng sợ vì bí mật trong lòng bị Thiển Thủy Thanh phát hiện ra lộ trong đôi
mắt đẫm lệ rất rõ ràng.

Sống bên nhau trong thời gian gần đây, gần như lần nào Cơ Nhược Tử cũng dạy dỗ
Thiển Thủy Thanh, lúc nào nàng cũng chiếm thượng phong. Nhưng mặc dù chiếm
được thượng phong, mục đích của nàng từ đầu tới giờ vẫn chưa đạt được. Nàng
suy đi nghĩ lại nhiều lần, rốt cục hiểu ra rằng, chính là vì mình thể hiện ra
sự mạnh mẽ của một nữ nhân như vậy, làm cho nam nhân không thích. Nếu như mình
là nam nhân, thể hiện ra năng lực như vậy, lại thêm tỏ lòng trung thành, ắt sẽ
được Thiển Thủy Thanh trọng dụng. Nhưng mình lại là nữ nhân, yêu cầu không
phải là gì khác, lại là làm nữ nhân của Thiển Thủy Thanh. Chuyện như vậy nàng
lại muốn đưa ra điều kiện để bắt buộc Thiển Thủy Thanh, bản thân nó đã có mâu
thuẫn bên trong, nàng lại biểu hiện mạnh mẽ như vậy, khó trách vượt mặt Thiển
Thủy Thanh, lại không đạt được mục đích của mình.

Đợi sau khi Thiển Thủy Thanh nói rõ nguyên nhân thật sự mà hắn không chịu cưới
nàng, nàng đành phải buông bỏ hy vọng xa vời, chịu lui một bước, nếu không làm
được chính thê thì làm thiếp. Nhưng lo rằng biểu hiện lúc trước của mình quá
cứng rắn mạnh mẽ, e rằng làm cho Thiển Thủy Thanh sợ hãi thối lui, cho nên lúc
này mới dùng lời ngon tiếng ngọt, khóc lóc kể lể nổi khỗ mà nàng phải chịu
trong mấy năm qua. Không ngờ dụng tâm của nàng khéo léo như vậy vẫn bị Thiển
Thủy Thanh dùng một câu nói toạc ra, lập tức hoàn toàn không biết phản ứng như
thế nào, nhất thời chỉ có thể ngơ ngác nhìn Thiển Thủy Thanh, cũng không biết
làm sao giải thích.

Thế nhưng chuyện nàng không ngờ vẫn còn chưa hết, sau khi Thiển Thủy Thanh nói
xong những lời vạch trần dụng ý của nàng, hắn lại nở nụ cười khổ:


  • Tuy rằng nàng làm ra bộ dạng như vậy để lấy lòng ta, nhưng ta tin tưởng
    những chuyện nàng kể đều là sự thật. Một nữ nhân nếu không trải qua những
    chuyện như vậy, sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ...Chuyện nàng làm lần
    này dụng tâm vô cùng kín đáo, nhưng cảm tình cũng là chân thật, ta thương cho
    cảnh ngộ của nàng, nghĩ tới những nỗi khổ nàng đã từng gánh chịu, không thể
    nói là lòng ta không hề cảm động chút nào...Tạm thời nàng cứ theo ta trước đã,
    còn chuyện có thể làm nữ nhân của ta hay không, ta không quyết định, mà là Vân
    Nghê quyết định!

Hắn nói dứt lời, lập tức xoay người rời đi.

Những lời này lại làm cho Cơ Nhược Tử suýt nữa hôn mê. Vốn nàng tưởng rằng kế
hoạch của mình đã bị Thiển Thủy Thanh nhìn thấu, đương nhiên những cố gắng từ
đầu tới giờ của mình sẽ tan theo bọt nước. Không ngờ sau khi Thiển Thủy Thanh
nhìn thấu được nàng, ngược lại thật sự nảy sinh cảm giác đồng tình, phá lệ cho
nàng một cơ hội. Nàng tự cho rằng bản thân mình hiểu thấu nam nhân rất rõ
ràng, không ngờ lại hoàn toàn không hiểu được Thiển Thủy Thanh. Nhưng sau khi
nghe qua những lời này, niềm hạnh phúc bất ngờ bỗng đâu ập đến bao phủ lấy
toàn thân, lòng nàng đúng là vô cùng vui sướng không nói nên lời.

Chuyện này cũng thật là kỳ quái, nàng chỉ vì sinh tồn mà làm những chuyện này,
vì sao hiện tại trong lòng lại cảm thấy thích Thiển Thủy Thanh thật sự...Trong
lúc nhất thời, nàng cũng không biết rõ rốt cục tình cảm vừa chớm nở trong lòng
mình có mùi vị như thế nào, chua cay ngọt đắng, nhưng nó đang dâng lên khắp cả
thân mình, làm cho nàng không biết mình hiện đang ở nơi nào...

O0o

Ngày Hai Mươi Tám tháng Giêng, trong thành Đại Lương có một tin tức truyền ra.

Cuộc tranh chấp giữa Hộ dân quân và quân trấn thủ thành Đại Lương rốt cục đã
có kết quả.

Ra ngoài dự đoán của mọi người, các tướng bộ hạ của Chu Chi Cẩm vốn lão luyện
kinh nghiệm sa trường rốt cục không giành được thắng lợi trong cuộc tranh chấp
nội bộ này, ngược lại kết thúc thảm bại.

Đêm ngày Hai Mươi Bảy, đám bộ hạ của Chu Chi Cẩm như Hà Văn, Phương Huy, Thiệu
Hoa Phi dấy binh nổi loạn, mỗi người suất lĩnh một vạn quân quay mũi giáo tấn
công ngược lại Chu Chi Cẩm, tạo thế nội ứng ngoại hợp với Hộ dân quân, đại phá
quân Chu Chi Cẩm ngay trong đêm đó.

Lúc ấy bộ hạ Chu Chi Cẩm còn lại bảy vạn đại quân, sau khi trải qua một đêm
khổ chiến, cuối cùng chỉ dẫn theo được một nửa vội vàng trốn khỏi thành Đại
Lương.

Rốt cục Hộ dân quân đã khống chế hoàn toàn thành Đại Lương, chính thức trở
thành chủ nhân mới của tòa thành này.

Tin tức tới từ thành Đại Lương hết sức kinh người, hết tin này tới tin khác,
hết nhân vật này đến nhân vật khác vùng lên rồi ngã xuống, rốt cục ai mới là
chủ nhân cuối cùng của thành Đại Lương, ai có thể nở nụ cười thắng lợi sau
cùng, mọi người vẫn chưa thể nào biết được.

Thiết Phong Kỳ vì chạy tới cảng Vọng Thiên, tuy đã biết trước thành Đại Lương
sẽ có biến cố, nhưng rốt cục vì nguyên nhân lộ trình quá xa nên đã bỏ lỡ thời
cơ chiến đấu, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thực lực Dịch Tinh Hàn lại tăng lên.
Giao thông và thông tin của thời đại dùng hàng nguội vốn không tiện lợi, nhất
định Thiết Phong Kỳ không thể nào thừa nước đục thả câu dưới tình huống như
vậy.

Chuyện đáng để cho người ta chú ý chính là trong trận nội chiến thành Đại
Lương, Thạch Dung Hải có công lao rất lớn. Bọn Hà Văn, Phương Huy, Thiệu Hoa
Phi vốn trung thành với Trâu Bạch Vĩnh, sau khi Trâu Bạch Vĩnh chết rồi mới
bất đắc dĩ phải đi theo Chu Chi Cẩm. Chu Chi Cẩm tự ý làm càn khiến cho bọn
chúng sinh lòng chán nản, vừa lúc Thạch Dung Hải lại có mối quan hệ tốt với
bọn chúng, thừa dịp này giở trò ly gián, lấy lý lẽ vì lòng yêu nước, vì đại
nghĩa để kích động, rốt cục đã khiến cho bọn chúng cầm quân phản lại, nhờ đó
Hộ dân quân đại thắng.

Sau trận chiến bên trong thành Đại Lương, danh vọng của Thạch Dung Hải cũng
lên như thuyền theo nước, gần như ngang hàng với Dịch Tinh Hàn. Hắn xuất thân
thế gia, bản thân lại là Tướng quân cầm quân chiến đấu đã nhiều năm, so với
một tên nhà giàu mới nổi như Dịch Tinh Hàn, căn cơ phải vững chắc hơn rất
nhiều, chưa kể hắn am hiểu đạo quan trường, ung dung bình thản, so ra không
kém Dịch Tinh Hàn chút nào.

Sau khi Chu Chi Cẩm chiến bại, rốt cục cảm nhận được nguy cơ đã đến gần kề,
hiện giờ hắn không còn thành Đại Lương, binh sĩ dưới tay tổn hại hết hai phần
ba, không còn cơ sở để nói chuyện với Hoàng đế. Trong lúc này, hắn rốt cục đã
bình tĩnh lại, nhận thức được giấc mộng khi trước của bản thân mình hoang
đường đến mức nào.

Ngày Hai Mươi Chín tháng Giêng, một phong thư cầu cứu bay tới cảng Vọng Thiên.
Chu Chi Cẩm lúc này giống như chó nhà có tang, không còn đường nào có thể đi,
rốt cục đành phải cúi đầu với Thiển Thủy Thanh.


Đế Quốc Thiên Phong - Chương #125