Người đăng: khuynhtanthienha10@
Trong điện Lan Hòa ở thành Đại Lương, Dịch Tinh Hàn nổi giận như một con sư tử
vừa tỉnh giấc:
- Hơn mười vạn đại quân bao vây tứ phía, lấy đông hiếp ít, vậy mà vẫn không
thể giữ được Thiển Thủy Thanh và Thiết Phong Kỳ của hắn, thật là nhục nhã! Đây
là lần thất bại nhục nhã lớn nhất của Hộ dân quân chúng ta từ trước tới nay!
Thạch Dung Hải, không phải ngươi đã nói ngươi tuyệt đối sẽ không để cho Thiển
Thủy Thanh chạy thoát hay sao?
Sắc mặt Thạch Dung Hải tái xanh:
- Nếu như Thiển Thủy Thanh dễ đối phó như vậy, hắn sẽ không phải là Thiển
Thủy Thanh, chỉ là thành Đại Lương do chúng ta chiếm được, sẽ không có một
ngày kết thúc chiến tranh. Dù là Thiển Thủy Thanh chạy thoát, lần thất bại này
cũng đã làm sứt mẻ uy danh bất bại của hắn. Uy lực của hành động huyết hương
tế đại kỳ làm cho hắn bách chiến bách thắng vì lần thất bại này cũng sụp đổ
theo, về sau hắn còn muốn người khác không đánh mà hàng, sẽ vô cùng khó khăn.
Chỉ cần một ngày hắn còn tồn tại trên lãnh thổ của chúng ta, chúng ta vẫn còn
cơ hội tiêu diệt hắn, ngươi nổi giận với ta làm gì? Việc cấp bách hiện tại là
ổn định lòng quân, phát quân lương để khống chế thành Đại Lương!
Hắn vừa dứt lời, Lâm Trung Hưng từ ngoài vội vàng đi vào, sắc mặt lộ vẻ hết
sức khó coi.
Dịch Tinh Hàn và Thạch Dung Hải đồng thời khiếp sợ.
Thạch Dung Hải bước tới một bước mắng to:
- Khốn kiếp! Tên khốn Thiển Thủy Thanh này hành sự quá tuyệt tình!
Mất đi Vũ Văn Liễu không chỉ Thiển Thủy Thanh mất đi một quân cờ hữu dụng,
ngay cả Hộ dân quân muốn mượn thế Vũ Văn Liễu cũng không được nữa!
Dịch Tinh Hàn trầm giọng hỏi:
Thạch Dung Hải lập tức phủ nhận:
- Điều này là không thể, lúc Thiết Phong Kỳ phá vây chúng ta thấy rất rõ
ràng, bên trong quân trận của bọn chúng căn bản không có bao nhiêu người không
tham gia chiến đấu. Vương thất Vũ gia có nhân số gần ngàn, chỉ riêng phi tử
cung tần phải có đến vài trăm, Thiển Thủy Thanh không thể nào mang theo gánh
nặng nhiều người như vậy phá vây!
Dịch Tinh Hàn căm giận nói:
- Xem ra Thiển Thủy Thanh có ý định không để lại cho chúng ta bất cứ cái gì
có thể mượn lực. Không có Quốc chủ, không có Thái tử, Hộ dân quân sẽ không có
tư cách gì hiệu triệu vạn dân phản chiến. Hiện giờ mặc dù quân ta người đông
thế mạnh, nhưng nếu chỉ dựa vào những người ấy mà muốn đánh thắng trận chiến
này căn bản là không có khả năng. Vậy mà chúng ta còn để cho Thiển Thủy Thanh
trốn thoát, trận đánh vừa rồi thật sự vô cùng uất ức.
Thạch Dung Hải khẽ cau mày, hắn có vẻ lấy làm lạ:
- Tuy rằng thành Đại Lương rộng lớn, nhưng nếu Thiển Thủy Thanh muốn giấu
nhiều người như vậy không dễ chút nào. Nếu hắn đã không thể đem bọn họ ra
ngoài, vậy có khả năng giấu bọn họ ở nơi nào? Trung Hưng, ngươi chắc rằng bọn
họ không chết sao?
Lâm Trung Hưng gật đầu:
- Sáng hôm nay còn có người nhìn thấy Thiết Phong Kỳ áp giải bọn họ đi về
phía Tây thành!
Phía Tây thành? Dịch Tinh Hàn và Thạch Dung Hải đồng thời đưa mắt nhìn nhau,
dù sao Thạch Dung Hải cũng đã sống ở thành Đại Lương một thời gian, trong giây
lát đã nghĩ tới một khả năng, cả người chợt cảm thấy lạnh toát, buột miệng
mắng ầm ĩ:
Dịch Tinh Hàn vội hỏi.
Thạch Dung Hải điên cuồng la lên:
- Phía Tây thành là nơi đóng của mười vạn quân trấn thủ thành Đại Lương, chắc
chắn là trước khi đi, Thiển Thủy Thanh đã giao tất cả người thân của Vũ Văn
Liễu cho Chu Chi Cẩm!
Trong lúc Thạch Dung Hải đang kêu lên những lời này, một tên chiến sĩ Hộ dân
quân từ bên ngoài vội vàng chạy vào hét to:
- Báo Dịch Tướng quân, Thạch Tướng quân, Lâm Tướng quân, tướng chỉ huy quân
trấn thủ thành Đại Lương Chu Chi Cẩm dẫn quân chiếm kho lương thành Đại Lương,
Chu Chi Cẩm công bố từ bây giờ trở đi, hắn sẽ tiếp quản hoàn toàn thành Đại
Lương. Nay Quốc chủ đã chết, Thái tử kế vị, vì cảm kích công lớn cứu nước của
Hộ dân quân, Thái tử ban chỉ phong Dịch Tướng quân là Hộ Quốc Đại Tướng quân,
Chu Chi Cẩm thay quyền Nhiếp chính, Hộ dân quân của Dịch Tinh Hàn, Thạch Dung
Hải phải chịu sự điều động của Chu Chi Cẩm, cũng xin các vị Tướng quân lập tức
trở về gặp Quốc chủ!
Tin tức này như một luồng sét nặng nề giáng vào đầu bọn Dịch Tinh Hàn.
O0o
Trong doanh trướng trên sườn núi, Thiển Thủy Thanh đang ngồi giữa, một cuộc
thảo luận kịch liệt đang được triển khai.
Số người tham dự hội nghị quân sự ngoại trừ Thiển Thủy Thanh còn có bọn Mộc
Huyết, Bích Không Tình, Thác Bạt Khai Sơn, Lôi Hoả. Nhưng chuyện làm người ta
ngạc nhiên là Cơ Nhược Tử cũng có mặt.
Từ lúc biết được sự lợi hại của nữ nhân này, Thiển Thủy Thanh không còn dám
coi thường nàng nữa. Trong giờ phút quan trọng này, hắn cũng hết sức bằng lòng
nhờ vào trí tuệ và sự tàn nhẫn của nàng.
Trọng tâm của hội nghị quân sự hôm nay chính là thương nghị về hướng đi sắp
tới của Thiết Phong Kỳ.
Sở Hâm Lâm nói:
- Thám báo của chúng ta vừa mới báo tin về, tuy thành Đại Lương đã bị Hộ dân
quân đánh hạ, nhưng trên đầu thành ngoài lá cờ hình con đập còn có cả lá cờ
thêu chữ 'Chu'. Mưu kế mà Thiển Tướng quân thực hiện trước khi rời thành quả
thật vô cùng tuyệt diệu, có Vũ Hi trong tay, hiển nhiên lòng tham của Chu Chi
Cẩm đã tăng lên rất nhiều, hắn càng muốn được nhiều hơn nữa. Mặc dù Dịch Tinh
Hàn người đông thế mạnh, nhưng quân trấn thủ thành Đại Lương lại chiếm ưu thế
về kinh nghiệm, kỷ luật, huấn luyện hơn xa Hộ dân quân. Chu Chi Cẩm đã thấy
Thiết Phong Kỳ chết mà không cứu, chắc chắn cũng không dễ dàng bỏ qua chuyện
Hộ dân quân thay thế vị trí của Thiết Phong Kỳ. Trong khi hai phe bọn chúng
xảy ra tranh đấu với nhau, chính là thời cơ tốt cho chúng ta phản công thành
Đại Lương. Cho nên ta đề nghị quân ta tĩnh dưỡng một thời gian chờ xem biến
hóa!
Lôi Hoả hỏi lại:
Mộc Huyết nói:
- Tên Dịch Tinh Hàn này, xét theo cách thức làm việc của hắn hiển nhiên là
vẫn hiểu được chuyện lấy đại cục làm trọng. Hiện giờ cờ chữ 'Chu' đã tung bay
trên đầu thành Đại Lương, hiển nhiên là Chu Chi Cẩm muốn khiêu khích tính nhẫn
nại của Dịch Tinh Hàn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng động thủ. Ngược
lại, nếu như hắn muốn lãnh đạo vạn dân chống lại người Đế quốc Thiên Phong,
nhất định phải kết liên minh với Chu Chi Cẩm, cùng chung chiến tuyến. Tuy rằng
Thiển thiếu giao người của Vương thất Vũ gia cho Chu Chi Cẩm, nhưng chưa chắc
Dịch Tinh Hàn nhất định sẽ tranh đoạt danh phận với Chu Chi Cẩm. Nếu như hắn
có thể nhẫn nhịn được, như vậy trong thời gian trước mắt bọn chúng tuyệt đối
sẽ không đánh nhau, đến lúc đó quân ta lang thang bên ngoài, rất có nguy cơ bị
tiêu diệt!
Ngay lúc ấy, một giọng nói thánh thót dễ nghe đột nhiên vang lên, giống như
chim oanh lên tiếng hót:
- Mộc Tướng quân có biết vì sao Tuyết Liên tuyệt tích trên đời hay không?
Mộc Huyết ngẩn người, nhưng Cơ Nhược Tử vẫn cười thản nhiên.
- Hoa Tuyết Liên trên đỉnh núi Liên Vân nằm chót vót ở nơi cao nhất, đỉnh núi
tuyết đọng năm này sang năm khác, người thường không thể nào leo lên được.
Nhưng Tuyết Liên tinh khiết như tuyết trắng, là bảo vật hiếm có trên đời vô
cùng khó được, các nhà quý tộc giàu có trong thiên hạ rất thích, bỏ ra một số
tiền lớn để tìm mua, chỉ không đầy mười năm, Tuyết Liên trên đỉnh núi Liên Vân
tuyệt tích. Hàng năm có rất nhiều người vì tham lam mà mạo hiểm đi tìm, số
người bỏ mạng vì Tuyết Liên không thể nào đếm xuể. Bởi vậy có thể thấy rằng,
tuy sự uy hiếp của cái chết rất lớn, nhưng vẫn không hơn được sự hấp dẫn của
lợi lộc.
Mộc Huyết ngơ ngác hỏi:
- Nàng nói như vậy là có ý gì?
Cơ Nhược Tử nhẹ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng đều tăm tắp:
- Thành Đại Lương chính là nguồn lợi lớn trong thiên hạ, phàm là những Tướng
quân cầm quân đánh trận không ai là không mơ tưởng. Thiết Phong Kỳ muốn chiếm,
Hộ dân quân muốn chiếm, ngay cả quân trấn thủ thành Đại Lương cũng nổi lên
chiếm lại. Mọi người ai cũng muốn chiếm lấy nơi ấy để trở thành chủ nhân tạm
thời của Chỉ Thủy, để có quyền cò kè mặc cả với Dã Vương. Dịch Tinh Hàn muốn
chiếm thành Đại Lương là muốn tạo phúc cho muôn dân, Chu Chi Cẩm muốn chiếm
thành Đại Lương là muốn gia tăng lợi thế cho mình, Thiết Phong Kỳ muốn chiếm
thành Đại Lương là vì vinh quang cao nhất của quân nhân. Vì quyền lực cũng
vậy, vì danh lợi cũng vậy, vì chính nghĩa lo cho muôn dân trong thiên hạ cũng
vậy, thành Đại Lương chính là một nơi vô cùng khó chiếm. Dịch Tinh Hàn trải
qua muôn ngàn gian khổ đánh chiếm thành Đại Lương, nhưng không bắt được Vương
thất Vũ gia, Chu Chi Cẩm dựng cờ của mình một cách đường hoàng như vậy, hiển
nhiên hắn đã có ý tự coi mình là chủ nhân của thành Đại Lương. Nếu nói Dịch
Tinh Hàn sẽ nén giận trước chuyện này, ta tuyệt đối không tin. Nếu nói hắn ung
dung mưu tính đại kế lâu dài nên tạm thời ẩn nhẫn, bày mưu kỹ càng sau đó mới
hành động, đó là khả năng lớn nhất. Cho nên, Hộ dân quân nhất định sẽ đánh với
quân trấn thủ thành Đại Lương, không thể nào không đánh, nếu không cho dù Dịch
Tinh Hàn nhẫn nhịn được, Thạch Dung Hải cũng không nhất định sẽ chịu nhịn, dù
Thạch Dung Hải có thể nhịn, các tướng sĩ dưới tay hắn cũng không thể nhịn!
Cơ Nhược Tử nói một hơi làm cho ai nấy trợn mắt há mồm, đúng là Cơ Nhược Tử
không rành về quân sự, nhưng chuyện này cũng không quan trọng, bởi vì nàng
hiểu rõ con người, hiểu rõ nam nhân.
Lúc ây, Cơ Nhược Tử che miệng cười duyên rồi nói tiếp:
- Huống chi con người của Chu Chi Cẩm, ta hiểu rất rõ. Người như hắn vậy,
ngươi lui một bước ắt hắn sẽ tiến thêm một bước, được voi đòi tiên, dã tâm quá
lớn nên khó mà nhẫn nhịn. Cho nên, giữa bọn chúng không thể nào có hòa bình!
Sở Hâm Lâm lão luyện quan trường, Cơ Nhược Tử giỏi về phân tích, hai người chỉ
nói hời hợt vài câu đã giải thích rõ ràng tình thế trước mắt. Hiện giờ thành
Đại Lương có thể nói là ba phe đấu sức, người nào có thể nắm được thời cơ
chính là kẻ thắng sau cùng. Trước mắt Thiết Phong Kỳ rời khỏi thành Đại Lương,
trong thành Đại Lương hiện giờ còn lại hai con hổ tranh nhau là Hộ dân quân và
quân trấn thủ thành Đại Lương, nếu như con sói Thiết Phong Kỳ có thể khoanh
tay đứng nhìn, vậy sẽ có cơ hội rất lớn. Bởi vậy trong lúc này, đề nghị của Sở
Hâm Lâm, phân tích của Cơ Nhược Tử rốt cục đã được đại đa số mọi người tán
thành.
Chỉ là mặc dù trai cò tranh nhau, nhưng ngư ông cũng không phải tốt dẹp gì.
Nếu Thiết Phong Kỳ cứ ở lại đây chờ xem náo nhiệt chắc chắn là không được, dù
sao cũng phải tìm một địa phương nào đó ẩn náu thì tốt hơn. Nếu không, có con
sói Thiết Phong Kỳ gần bên cạnh, hai phe kia ắt cảm thấy e ngại trong lòng,
chưa chắc đã chịu đánh nhau.
Như vậy, Thiết Phong Kỳ nên đi đâu bây giờ?
Mâu thuẫn trong cuộc tranh luận tập trung vào vấn đề này.
Bích Không Tình đề nghị:
- Từ đây đi về phía Đông Nam khoảng chừng trên dưới mười dặm, có một ngọn núi
nhỏ tên là núi Ngưu Giác, mặc dù địa hình nơi đó không hiểm trở, nhưng muốn
giấu người thì không thành vấn đề. Một khi quân ta tiến vào núi Ngưu Giác,
trong một thời gian ngắn, chắc chắn là thành Đại Lương không thể nào thăm dò
hướng đi của quân ta. Núi Ngưu Giác cách thành Đại Lương không xa, mỗi ngày
chúng ta có thể phái ra thám báo thăm dò động tĩnh. Nếu như hai phe bọn chúng
không hợp mà ra tay đánh nhau, quân ta sẽ thừa cơ tiến vào!
Mộc Huyết và Vô Song đồng thanh phản đối, tiến vào núi Ngưu Giác đương nhiên
là nơi ẩn nấp, chờ thời cơ hành động rất tốt. Nhưng vấn đề ở chỗ là Thiết
Phong Kỳ mới vừa trải qua đại chiến, lương thảo thuốc men trước mắt không đủ,
chuyện cần thiết hơn là phải tìm một thành thị nghỉ ngơi dưỡng thương, khôi
phục nguyên khí.
Vô Song lại nói với vẻ căm giận:
- Mới vừa rồi, trước khi Thiển thiếu vào đây, có mười hai binh sĩ nằm xuống
hôn mê không thể nào tỉnh lại. Đại chiến vừa chấm dứt, rất nhiều binh sĩ bị
thương nhưng không thể được chữa trị kịp thời, nếu chúng ta cứ như vậy mà chạy
vào núi Ngưu Giác, sẽ có rất nhiều binh sĩ phải chết! Tử trận trên chiến
trường thì không có gì để nói, nhưng nếu chỉ vì một trận thắng sắp tới mà bỏ
mặc vô số binh sĩ bị thương không thèm để ý, chuyện này ta không thể nào chấp
nhận!
Mộc Huyết cũng nói:
- Đúng vậy, kế duy nhất hiện tại chính là chúng ta chạy tới cảng Vọng Thiên,
nơi đó là cảng mua bán lớn nhất của Chỉ Thủy, mỗi ngày đều có khách thương lui
tới rất đông, hàng hóa tài nguyên phong phú dồi dào, không lo thiếu thốn thuốc
men và đại phu chữa thương cho binh sĩ chúng ta. Lại thêm ở đó chúng ta có thể
tìm cách bổ sung lương thảo, sau khi Vũ Văn Liễu bị bắt giữ ở cảng Vọng Thiên,
quân thủ vệ nơi đó đã bị đuổi đi, hiện giờ ở đó vô cùng rối loạn, rất thích
hợp cho chúng ta tới đó. Chỉ cần vào cảng Vọng Thiên, chúng ta sẽ có cơ hội
nghỉ ngơi lấy sức, đến lúc bên trong thành Đại Lương xảy ra nội chiến, chúng
ta cũng có thể xuất phát từ nơi đó!
Sở Hâm Lâm lạnh lùng phản đối:
- Mộc Tướng quân, Vô Song Tướng quân, đừng trách ta không nhắc nhở hai vị,
cảng Vọng Thiên là một cảng rất lớn, tuy rằng hiện giờ nơi đó không có quân
thủ vệ, nhưng người người lui tới nơi đó hàng ngày cũng rất nhiều. Hiện giờ
Chỉ Thủy đại loạn, có người tử chiến, có người đầu hàng, cũng có người chạy
trốn. Cảng Vọng Thiên là một cửa ngõ ra vào, từ đó theo đường bộ đi thẳng về
hướng Nam chừng ba ngày là tới Liên minh các thành thị tự do, nếu theo đường
biển đi vòng qua Liên minh hải vực có thể tới Đế quốc Kinh Hồng, có thể nói là
con đường mà bọn quan viên quý tộc chạy nạn ắt phải đi qua. Ở đó có nhiều
người lui tới như vậy, hướng đi của Thiết Phong Kỳ ta nhất định sẽ bị người
khác biết, nếu sau này muốn thừa cơ đánh chiếm thành Đại Lương một lần nữa, đã
khó càng thêm khó. Ta sợ đến lúc đó bên này chúng ta có bất cứ động tĩnh gì,
thành Đại Lương cũng sẽ biết được. Phải biết rằng đạo nhà binh kỵ nhất là để
cho người khác biết được nhất cử nhất động của mình, mặc dù núi Ngưu Giác
nghèo nàn xơ xác, nhưng lại có thể che dấu được hành tung của quân ta!
Bích Không Tình cũng lạnh lùng nói:
- Ta muốn nhắc nhở các vị một câu, hiện giờ hai phe bên trong thành Đại Lương
phe nào cũng mạnh, nếu như khai chiến ắt thắng bại khó phân. Kế xua hổ nuốt
sói của Thiển thiếu đương nhiên rất hay, nhưng rốt cục cũng không ai có thể
biết được kết cục là bọn chúng sẽ lưỡng bại câu thương, hay là một phe thắng
được phe kia, thu nạp tàn binh, từ đó lực lượng càng tăng lên mạnh mẽ hơn lúc
trước. Mặc dù trai cò tranh chấp, nhưng không phải lúc nào ngư ông cũng có thể
thu lợi được! Nếu như chúng ta không được tin tức sớm nhất để tham gia kịp
thời, bỏ qua thời cơ chiến đấu, vậy sẽ hối hận về sau! Cảng Vọng Thiên cách
thành Đại Lương tới một ngày đường, chờ cho tin tức từ thành Đại Lương tới
được cảng Vọng Thiên, e rằng chiến trận đã kết thúc từ sớm, lúc ấy Thiết Phong
Kỳ chúng ta kéo tới, nói không chừng sẽ gặp phải một cánh quân khổng lồ chờ
sẵn!
Vô Song kêu to:
- Ngay cả là như vậy, cũng tuyệt đối không thể đem mọi người tiến vào núi
Ngưu Giác! Ngươi có biết chúng ta đang có bao nhiêu huynh đệ bị thương hay
không, sĩ khí vì vậy mà ảnh hưởng đến thế nào không? Hiện tại Thiết Phong Kỳ
thiếu thuốc men và đại phu, thật sự là không nên tái chiến!
Bích Không Tình lập tức đáp trả:
- Số mạng của quân nhân chúng ta là tử trận sa trường, da ngựa bọc thây,
trách nhiệm của chúng ta là phải đánh thắng! Té ngã ở nơi nào thì đứng lên từ
nơi đó, đây chính là hành động đương nhiên không cần tranh cãi! Mặc dù tiến
vào núi Ngưu Giác có thể làm gia tăng thương vong của chúng ta, nhưng lại vô
cùng thích hợp để nắm bắt thời cơ chiến đấu. Nếu muốn thắng lợi, nhất định
phải hy sinh tất cả những gì có thể hy sinh, kể cả dân chúng vô tội, kể cả
những binh sĩ như chúng ta!
Vô Song nổi giận quát ầm lên:
- Con bà ngươi, Bích Không Tình! Nếu như ngươi thật sự có cốt khí, vậy lúc
trước ở thành Kinh Viễn đừng đầu hàng, bây giờ còn nói cái gì tử trận là số
mạng của quân nhân, vậy vì sao ngươi không chết?
Một câu này làm cho Bích Không Tình run lên lẩy bẩy, sắc mặt tái xanh.
Cả đời này của hắn chỉ vì chuyện đầu hàng ở thành Kinh Viễn mà không được
người đời thông cảm, người Chỉ Thủy cũng vậy, người Đế quốc Thiên Phong cũng
khinh thường hắn. Những lời này của Vô Song đã xé toang miệng vết thương lòng
của Bích Không Tình.
Ngay lúc ấy, Thiển Thủy Thanh ra tay nhanh như chớp, túm lấy cổ Vô Song quăng
mạnh hắn ra ngoài trướng:
- Vô Song, tốt nhất ngươi nên nhớ kỹ, hội nghị quân sự có thể có tranh chấp
với nhau, nhưng không thể công kích lẫn nhau! Từ lúc Bích Tướng quân gia nhập
quân Đế quốc Thiên Phong chúng ta cho tới nay, đều bày mưu tính kế hết lòng
hết sức, chưa bao giờ có chút lười biếng chậm chạp. Chuyện dĩ vãng đã trôi
qua, ai còn dám nhắc lại, đừng trách ta không khách sáo!
Ngoài trướng vọng vào tiếng hừ lạnh tỏ vẻ không phục, Vô Song không chịu vào
trong trướng nữa.
Ánh mắt Cơ Nhược Tử lóe lên vẻ tàn nhẫn:
- Nếu như muốn đạt được chiến thắng, vậy chúng ta tiến vào núi Ngưu Giác là
hay nhất. Những binh sĩ vì thiếu thuốc chữa thương mà chết, có thể thừa nhận
bọn họ là liệt sĩ, về sau trợ cấp gấp đôi. Nếu tiến quân về cảng Vọng Thiên,
vậy chắc chắn quân ta thất bại, trong chiến tranh vì thắng lợi phải bất chấp
thủ đoạn, bất chấp tổn thất, nếu không sẽ bỏ lỡ thời cơ chiến đấu, chỉ sợ càng
tổn thất nhiều huynh đệ Thiết Phong Kỳ hơn nữa!
Kế hoạch của Bích Không Tình tàn nhẫn ác độc, mặc dù thật sự phải bỏ không
quan tâm tới sống chết của binh sĩ Thiết Phong Kỳ, nhưng vì mới vừa gặp một
trận thất bại không cam lòng, ai ai cũng khao khát phút giây thắng lợi, nên kế
sách này có sự hấp dẫn mê người của nó.
Vì vậy, rốt cục phải lựa chọn như thế nào, chuyện ấy giờ đây đã trở thành gánh
nặng trên vai Thiển Thủy Thanh.
Lúc ấy, Mộc Huyết và Lôi Hoả đồng thanh kêu lên:
Giọng của hai người tỏ ra vô cùng hoảng sợ.
Bọn họ đang sợ hãi, sợ hãi Thiển Thủy Thanh vì thắng lợi mà không quan tâm tới
các huynh đệ đang bị thương phải chịu khổ cực...
Lúc ấy, gương mặt Thiển Thủy Thanh cũng hiện ra vẻ không đành lòng.
Lúc này mọi người tham dự hội nghị quân sự đang đổ dồn ánh mắt về phía Thiển
Thủy Thanh, lẳng lặng chờ đợi, chờ quyết định cuối cùng của hắn.
Là một nhân vật linh hồn, một lãnh tụ của một cánh quân, có đôi khi hắn cũng
không cần nghĩ ra nhiều âm mưu kế hoạch, nhưng hắn phải có quyết định trong
những khi tranh chấp, lựa chọn dứt khoát trong khi mọi người còn đang dao
động.
Bất kể là lựa chọn ra sao, nhất định trong số mọi người cũng sẽ có một phần
cao hứng, một phần thất vọng.
Đây cũng là quyền lợi của lãnh tụ, cũng là trách nhiệm của lãnh tụ, bọn họ đối
mặt với áp lực, giải quyết áp lực, bất kể quyết định của bọn họ là đúng hay
sai, đều phải đứng ra gánh vác đầu tiên, chịu đựng tới lúc cuối cùng.
Lúc ấy vô số ánh mắt nhìn hắn, đợi quyết định cuối cùng của hắn, thậm chí cũng
có thể nghe rõ tiếng hô hấp khẩn trương của Vô Song bên ngoài trướng, Thiển
Thủy Thanh chỉ khẽ mỉm cười.
Nụ cười của hắn lúc này trông như ánh dương quang rực rỡ xua tan bóng tối âm
u, hắn chậm rãi nói:
- Thiển Thủy Thanh ta từ lúc xuất đạo tới nay, chưa bao giờ có một quyết định
khó khăn như vào lúc này. Từ sau khi quân ta tiến vào lãnh thổ Chỉ Thủy, một
đường giết chóc, tạo ra sát nghiệt vô số kể, có thể nói là tay dính đầy máu
tanh, ai nói ta là người tốt, ta tuyệt đối không bao giờ dám nhận! Lúc ấy
quyết định như vậy ta không hề do dự, bởi vì ta là một Tướng quân cầm quân
đánh giặc, tìm cầu thắng lợi là trách nhiệm của chúng ta, vì thắng lợi chúng
ta có thể làm tất cả mọi thủ đoạn, làm tất cả mọi chuyện không ai dám làm.
Người khác mắng chúng ta là đồ tể cũng được, đao phủ cũng được, đối với ta chỉ
là một chút việc vặt cỏn con so với chiến thắng lớn lao. Nhưng hôm nay, quả
thật ta vô cùng do dự...Cũng may, rốt cục ta đã suy nghĩ cẩn thận mọi việc.
Nói tới đây, hắn nhìn mọi người một lượt:
- Ta biết mọi người muốn biết ta sẽ quyết định như thế nào, nhưng trước khi
ta nói đáp án cho mọi người, ta muốn nói với mọi người hai câu.
-...Cuộc đời này của ta đã từng lập hai lời thề, một lời thề là vì Vân Nghê, lời thề còn lại ta lập trước phần mộ của Thích đại ca.
-...Trước phần mộ của Thích đại ca, ta thề phải học theo Thích đại ca, tuyệt đối không thể để cho bất cứ huynh đệ nào rời khỏi ta mà đi, vì huynh đệ bên cạnh ta, cho dù Thiển Thủy Thanh ta phải huyết tẩy thiên hạ, tàn sát sinh linh cũng sẽ không hối tiếc!
Nói đến đây, giọng của Thiển Thủy Thanh đột nhiên cao vút lên:
- Ta chưa bao giờ quên lời thề này, tuy rằng nói một Tướng quân có thể vì
thắng lợi mà bất chấp thủ đoạn, hy sinh tất cả những gì có thể hy sinh. Nhưng
dù là bất chấp thủ đoạn, cũng phải có nguyên tắc giới hạn của nó! Mặc dù tiến
quân vào núi Ngưu Giác có thể dễ dàng thuận lợi cho Thiết Phong Kỳ ta nắm giữ
thời cơ thắng lợi, nhưng hành động bỏ mặc huynh đệ của mình như vậy, vĩnh viễn
ta không thể nào làm được! Trong trận phá vây thành Đại Lương, ta bị bắt buộc
phải để lại tám trăm tử sĩ, khi đó còn có thể nói là do trên chiến trường bắt
buộc phải làm như vậy, chỉ là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng hôm nay, nếu như Thiển
Thủy Thanh ta dẫn quân vào núi Ngưu Giác, như vậy sau này cho dù ta có trăm
trận trăm thắng đi chăng nữa, cũng không có cách nào đối mặt với lời thề mà ta
đã từng lập ra, không mặt mũi nào gặp lại Thích đại ca, Chiến Chưởng Kỳ và
Hồng Doanh Chủ nơi chín suối! Cho nên ta đã quyết định, sáng sớm ngày mai
Thiết Phong Kỳ ta lập tức tiến quân về cảng Vọng Thiên. Còn chuyện sau này
thành Đại Lương có thuộc về chúng ta hay không, hãy để cho ông trời quyết
định! Trận chiến này chúng ta đã cố gắng hết sức, rốt cục thành Thương Thiên
sẽ thừa nhận chiến công của chúng ta nhiều hay ít, ta cũng sẽ không thèm quan
tâm. Dù thế nào đi nữa, Thiển Thủy Thanh ta cũng không thể đưa ra quyết định
có lỗi với binh sĩ của mình!
Lúc này, tất cả các tướng trong doanh vô cùng xúc động, đồng loạt quỳ xuống.
Bích Không Tình hét lớn:
- Thiển Tướng quân phán đoán sáng suốt, Bích Không Tình không còn lời nào để
nói, cảm thấy hổ thẹn trong lòng, xin Tướng quân trách phạt!
Lúc ấy Thiển Thủy Thanh chỉ chậm rãi lắc đầu, sau đó, hắn đi ra ngoài doanh,
ngước nhìn khoảng không vô tận, dừng mắt ở vô số vì sao lấp lánh.
Dưới ánh trăng bàng bạc mênh mông, Thiển Thủy Thanh khẽ thì thào:
- Thích đại ca, huynh biết không, người nên cảm thấy hổ thẹn là đệ chứ không
phải Bích Không Tình! Bởi vì lần này đưa ra quyết định, đệ vốn không nên do dự
mới phải...